sát khí lạnh như băng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời tối đen như mực,,  đám mây  bao cả trời và đất. "ầm, ầm ~~~" Thunder( sấm sét )nghe một sét xet ngang chân trời, chiếu ánh sáng suốt đêm. bóng tối Falls,
Ngụy Châu mang hơn một trăm người lính một cách nhanh chóng rút lui, phía sau là kỷ Linh lãnh đạo tinh thần năm trăm người lính đuổi khẩn cấp. đột nhiên, Ngụy Châu đã vội vàng rút lui sau đó cảm thấy mát trên trán, bàn tay của mình swipe thử, nó là một giọt giọt mưa lạnh rơi trên khuôn mặt của mình, cảm thấy mát Quang học ruột gan, một mưa ít tách rơi trong rừng, ngay sau đó, lá khô trên mặt đất đã được lá khô nó đi vào, làm những việc trở thành trơn, rất dễ bị trượt xuống.
"Chủ công, chúng tôi chỉ có một trăm người, tên cẩu kỷ Linh lên đến năm trăm người, họ sắp đuổi đến đây rồi, phải làm sau đây?"?"
Chu thương   chạy khẩn trương,  vừa cất giọng hỏi. Nói xong hắn quay đầu nhìn vào đám quan binh đang đuổi theo, trong mắt trong mắt loé lên vẻ xảo quyệt .
Ngụy Châu không suy nghĩ gì, nói : "Còn làm gì nữa, mau chạy nhanh lên đi chứ!"
kỷ Linh cách Ngụy Châu  không xa,, cũng chỉ khoảng sáu mươi mét, nghe thấy âm thanh như bất lực chu thương , ngheNgụy Châu  chắc chắn chạy thục mạng, kỷ Linh cười lạnh: "cuối cùng sợ hãi sao? sớm biết kết quả hôm nay, tại sao phải đi quấy rối quân sự chung, trời tạo cực đoan, có thể sống, tạo của bạn khắc nghiệt, cách duy nhất chết! Bổn tướng để tiêu diệt Mỹ Sơn kẻ tấn công, chúng ta Sơn kẻ tấn công gan to bằng trời này(Sky ), không giết nó không thể Huh !,không tức giận mà." thế kỷ Linh chỉ nghĩ đến việc sẽ bắt được bọn người phá rối quân doanh, trong lòng liền nóng như lửa đốt ,ức một bụng tức là, cuối cùng có nơi để phát thông tin.
kỷ Linh vừa Chase (đuổi theo) Ngụy Châu vừa hét to: "các binh sĩ theo ta giết chết, giết năm tên giặc, phòng ngũ đầu, giết mười tên cuộc chiến tranh,phong hội chữ thập đầu, giết năm mươi tên cuộc chiến tranh, phong sở Phú đầu." "giết, giết, giết ~~~~"
năm trăm tên của những người lính nghe nói kỷ Linh   trở nên đỏ mắt, chỉ cần giết năm tên giặc của đối phương có thể làm ngũ đầu, mười tên địch có thể  Phú đầu ...Một món hời như thế để cho chúng hưởng, bọn quan binh vô cùng cao hứng cầm chiến đao lên, điên cuồng xông về phía trước. Cái gọi là trọng thưởng thì ắt có dũng phu, chính là như vậy! lượng thưởng là ràng buộc với dung vợ, là như vậy!
kỷ Linh thấy những người lính điên cuồng Chase (đuổi theo),có vẻ đắc ý.
Bùi Nguyên Thiệu tay xách Lang Nha Bổng ,trở lại vẫn đeo túi tên, lưng vẫn đeo trường cung , lao vùn vụt đi lên phía trước, cơ thể không cân bằng, về cơ bản không có cách nào tăng tốc độ,  hắn hét  to lên một tiếng: "Con mẹ nó,, những thứ này lão tử không cần phải. ,
Nói đoạn, Bùi Nguyên Thiệu lấy  trường cung bên hông xuống dồn sức ném ra phía sau,trúng vào đám quan binh, cảm thấy túi tên vẫn còn có ít vướng, một lần nữa loại bỏ túi tên xuống, ném ném về phía quan binh đối đã đuổi phía sau, mũi tên bay , một ngôn ngữ Oai oải trong Wilder (Hoang dã )nghe thảm thiết vang lên, càng làm người tán dương là cũng như các khen ngợi là túi tên túi đựng tên rơi trúng vào mặt của một tên quan binh,, chắc chắn tầm mắt của hắn ,hắn ngay lập tức đứng dừng lại, tên lính đằng sau không thông báo vẫn còn về phía trước, phải đối mặt với cơ thể của các tên khác, cả hai xuống phich mặt đất, liên tục kêu La.
Trên người Bùi Nguyên không còn gánh nặng, cảm thấy cả hai người thực sự cứu trợ, túi xách lang Nha bổng chạy như Vịnh, sớm bắt kịp  Zhou ,Chu Thương . Ngụy Châu liếc Bùi Nguyên Thiệu, trách móc: " Bùi Nguyên Thiệu, gan người cũng to lắm, đến vũ khí cũng bỏ lại."
"Bùi Nguyên Thiệu cười hi hi, thở hổn hển nói:" Chủ công,, vũ khí  của mạt tướng là Lang Nha Bổng, không phải là cung yếu đuối vô lực.
"Ngụy Châu không biết phải nói gì, lắc lắc đầu, tiếp tục chạy.
vì Bùi Nguyên Thiệu  tạo ra tiền lệ, như những người lính dưới chướng Ngụy Châu là tương ứng xử lý thiếu, thậm chí túi tên cũng loại bỏ luôn , khoảnh khắc của những người lính   phút chốc đều cảm thấy nhẹ nhõm, bắt đầu kéo dài khoảng cách đến quan binh .  kỷ Linh thấy  kẻ tấn công lượt ném vũ khí xuống, chạy nhanh hơn, bên trong rất tức giận. nhưng không lâu sau khi kỷ Linh mỉm cười trở lại, vũ khí trong tay Sơn  tặc đang ném trở lại sau đó, thì lấy cái gì để chống trả lại quan binh,,  một lũ chỉ cần lo lắng chạy trối chết, lũ cướp không có đầu óc.
Thời gian dần dần trôi qua, đám người Ngụy Châu ,Chu thương ,Bùi Nguyên Thiệu đã thở không ra hơi , những người lính dưới chướng càng chịu không nổi, , tốc độ ngày càng chậm, xem trong bộ binh ngày càng gần, chu  thương trong lòng  , thấp giọng hỏi:" Chủ công, sao chưa đi đến nơi chỉ định, phải chạy để bao lâu nó, các binh sĩ chịu không nổi nữa rồi!"
Ngụy Châu nhìn lên phía trước, nói," Nhanh lên, nhanh lên,sắp tới rồi"thời gian này,  Ngụy Châu cùng những người lính dưới chướng chạy vào sâu trong rừng, cây, cách quan đạo rất xa.  Ngụy Châu  vừa cần chạy, vừa cần nhìn xung quanh, thấy rừng phía trước xuất hiện một khu vực thấy rừng cây phía trước xuất hiện một khu vực trống trải, , mắt nhìn vui mừng, cuối cùng đã đến rồi, hắn hét lên:" mọi người tản ra mà chạy."chạy. "
Chỉ ra lệnh , vốn dĩ hơn một trăm tên binh  Hoàng trọng lượng tản ra bên rừng cây.
trong chớp mắt, hơn một trăm tên lính Hoàng trọng lượng Đông đúc đi trong rừng không thấy tăm hơi,  những binh sỹ này vốn đã sắp chịu không nổi,lắng nghe  Ngụy Châu  ra lệnh, trong nháy mắt lấy lại tinh thần, bước chân trì trệ khả thi lại, chạy qua rừng cây tản ra tứ phía.
kỷ Linh xem thấy thịt để trong miệng cũng rơi ra, rất giận dữ:"  khó chịu, đáng ghét, cái đám quê mùa này."
Giáo viên, đội trưởngVương duyệt uốn trở lại,  thở ra hơi  hắn nói năng đứt quãng::" tướng, bộ trưởng, nói chung, chúng tôi tất cả ... là ... đuổi theo xa vậy rồi, sau .... vẫn còn ... chưa... bắt kịp Sơn kẻ tấn công, có ... phải   mắc mưu không! "mắt thấy đuổi theo sơn tặc là vô vọng, Vương Duyệt  khó chịu buồn bực trong lòng đã đành, ,thể xác và tinh thần hắn đều rất uể oả , thực sự không muốn  đuổi tiếp nữa.. kỷ Linh thần sắc tốt lên một chút,, gật gật đầu nói:" Bổn tướng đuổi theo ngăn cản ba tên đầu sỏ của sơn tặc,, ngươi để
năm trăm cấp dưới phân thành từng của hai mươi, cẩn thận lục soát, không bỏ lỡ một tên , nếu tìm thấy chúng, giết chết ngay lập tức, không cho bất kỳ tên sống sót, bổn tướng hy vọng thời gian tôi giết ba tên đầu sỏ,  ngươi giết tất cả được sơn tặc rồi,hy vọng  ngươi sẽ không làm ta thất vọng. "sau khi kỷ Linh  nói xong , tức thì liền mang theo Tam Tiêm Lương Nhận Đao,, chạy về phía Ngụy Châu, chu thương ,Bùi Nguyên Thiệu  chạy trốn. Vương duyệt ngây người đứng tại chỗ, lắc lắc đầu, bên trong thở dài:" "Tướng quân thật là bị mờ mắt rồi,bởi vì một đám Đông Sơn kẻ tấn công  chường tay   mà đuổi theo."(Chase). "Vương duyệt bên trong đột nhiên cảm thấy sai, nhưng sợ hãi nhưng lại sợ hung uy, thẩm quyền của  kỷ Linh và không dám khuyên can, chỉ mang lại những người lính đằng sau phân thành từng của hai mươi, từ từ vào rừng. Vương duyệt không có ý định theo  không có ý muốn truy kích sơn tặc một cách mãnh liệt, nhưng một đám quan binh lại ăn *** giống nhau,*** cùng hai mắt sáng, vội vàng để chạy trong rừng, muốn vài tên  muốn bắt vài tên sơn tặc sau đó thăng quan, có quyền có chức.
ba  người Ngụy Châu ,Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương chạy chậm, chờ đợi kỷ Linh Chase tới ,quay trở lại tốc độ chạy vội vàng, từ đầu đến cuối còn sót lại của thế kỷ Linh phía sau. sau một  khắc, một số người Ngụy Châu đã chạy được một quãng rất xa.." ba tên cướp không biết xấu hổ, bổn tướng mà bắt  ngươi sẽ đem các ngươi đi lột da rút gân,, để các ngươi  sống muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!" kỷ Linh mặt đỏ như gấc, khuôn mặt hình chữ Quốc (國) sạm đen mắt phun lửa, nhìn chằm chằm vào ba  Ngụy Châu dừng lại phía trước, trong lòng hắn đối với ba người  trong số họ đã  hận tới cực điểm
kỷ Linh tướng quân,   chúng ta nước giếng không phạm nước sông,ngài  hà cớ cắn chúng tôi không buông giống như một con chó chết vậy, chúng ta công bằng hòa giải, ngài ngay lập tức rẽ trái, ba chúng tôi, và sẽ biến mất khỏi tầm nhìn câu chuyện của  đêm nay như là một trò đùa, ngài nhận thấy có được không?? "Ngụy Châu quay trở lại, cười hi hi nói. kỷ Linh sau khi nghe, khuôn mặt đã trở thành nhạt, lửa giận dữ bên trong là như núi lửa thời điểm bùng nổ, Big hét lên:" Tiểu tặc, bổn tướng và người thề không đội trời chung, ngày hôm nay không phải ngươi tử thì là ta vong.". " kỷ Linh cắm Tam tiêm  Lưỡng Nhận Đao nhận được đao trong tay xuống, cả hai như một con hổ đứng sừng sửng giữa rừng, phát ra sát khí lạnh như băng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro