Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày mà Lý Tây Phàm gặp Thịnh Gia Thần, là một buổi sáng ngày thứ bảy.

Bầu trời màu lam nhạt, thái dương chiếu qua đầu, cũng chưa đến 10 giờ sáng nhưng đã nóng bức, bụi cây hai bên đường núi đều cao hơn đầu một người trưởng thành, lúc này lại không có gió nên càng thêm oi ả. Tây Phàm ôm một đống lớn thực phẩm tạp vật đi trên đường núi, phía sau áo ướt đẫm dính sát vào lưng, mũi cũng toát ra mồ hôi li ti. Cô nhi viện Xan Ma-ri-nô nằm giữa sườn núi, nhưng mua sắm lại ở trấn trên, cho nên Tây Phàm mỗi ngày đều phải chạy tới chạy lui ở trên con đường này, về lâu đã quen nên không thấy vất vả nữa.

Nghe có tiếng xe ồn ào từ phía sau chạy đến, Tây Phầm dừng chân đứng sang một bên nhường đường cho xe đi, thuận tiện cọ cọ cái mũi ngứa ngáy lên đầu vai.

"Ang ang !"

Tiếng còi xe vang lên, Tây Phàm ngước đầu lên thì nhìn thấy một chiếc xe màu đen rất ngầu, cửa sổ xe mở , một thanh niên trẻ tuổi vươn người ra ngoài

"Chào buổi sáng"

"Xin chào" Tây Phàm gật gật đầu

" Cho hỏi cô nhi viện Xan Marino đi đường này phải không?"

"Đúng rồi, ngài cứ đi thẳng là tới, đường này chỉ có thể đi tới cô nhi viện" Tây Phàm dùng đầu gối đỡ túi giấy đang ôm trong người, cười cười cố gắng nói.

" Cảm ơn"

Cửa sổ xe đóng lại, từ từ rời đi. Đi được khoảng chừng 10m, đột nhiên dừng lại, thanh niên trẻ lại vươn người ra quay đầu lại gọi.

" Này"

Tây Phàm nhìn hắn

" Nhóc cũng đi cô nhi viện phải không?"

Tây Phàm gật đầu, còn người này chậm chạp thật.

" Lên xe đi, ta chở" Người kia hét lên

Tây Phàm do dự một chút, cố sức ôm túi đồ trong người, hướng đến xe bước tới.

Khi đó, Lý Tây Phàm không biết, chiếc xe hơi bí đỏ đó, không cần đến nữa đêm xe đã đến trước rồi.

" Cảm ơn" cố sức yên vị chỗ ngồi của bản thân, Tây Phàm hạnh phúc thở phào nhẹ nhõm, trong xe mở điều hòa, mát mát a.

Tài xế cười cười không nói chuyện, đạp chân ga.

Chiếc xe chầm chậm đi trên đường đá văng đá vụn ở trên đường.

" Sao lại đi mua đồ xa như vậy?"

"Ngày hôm này là cuối tuần, nên chỉ có một chuyến xe bus vào buổi chiều"

"Nhóc là cô nhi?"

"Um" Tây Phàm cười cười, thích cái thái độ nói chuyện đơn giản của người kia, nếu là người khác sẽ là cẩn thận hỏi như đụng phải điều gì cấm kị .

"Ta cũng là một nữa cô nhi"

" Một nữa cái gì?"

"Cô nhi a, mẹ ta đã mất từ hai năm trước, trong di chúc viết rõ, cứ một vài năm phải đến đây một lần" Người thanh niên vừa cười vừa nói.

"Oh" Bởi vì nghĩ bản thân chỉ là một đứa nhỏ nên Tây Phàm cũng do dự không lên tiếng an ủi, nhưng mà trong lòng lại có cảm giác ấm áp, như vậy mà cũng coi là một nữa cô nhi sao, nhưng mà người kia cũng trưởng thành như vậy rồi, có thể cũng không để ý đến nữa rồi.

" Nhóc tên gì?"

" Em?" Tây Phàm hỏi rồi mới cảm thấy bản thân có chút ngốc nghếch, cười cười trả lời " Lý Tây Phàm"

" Ta là Thình Gia Thần"

" Oh, Thịnh Gia Thần... . Cái gì?" Tây Phàm đột nhiên há hốc miệng, dáng vẻ rất ngu ngốc, Thịnh Gia Thần quay đầu nhìn Tây Phàm, đắc ý cười.

" Làm sao vậy, không giống sao?" Thịnh Gia Thần hỏi.

" Không, giống"

" Rốt cuộc là giống hay không giống"

Buổi sáng dưới ánh mặt trời chói chang, mọi người tâm tình đều rất tốt.

Biết rõ Thịnh Gia Thần đang trêu chọc mình, Tây Phạm vẫn vô ý thức đỏ mặt, tim đập loạn như con thỏ nhỏ. Cô nhi viện chính là sản nghiệp của Thịnh gia, cho nên trong suy nghĩ của bọn nhỏ ở đây, đều ghi nhớ cái tên Thịnh Gia Thần như thần thánh, bởi vì nhờ có hắn và mẹ hắn, mọi người mới không phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ. Tây Phàm thật không ngờ, Thịnh Gia Thần chính là dáng vẻ như vậy, y cũng không dám ngước lên nhìn mặt Gia Thần, nhưng lại không nhịn được hiếu kỳ, đành phải ngơ ngác nhìn chằm chằm cánh tay khỏe mạnh trên tay lái. Trên mu bàn tay phải của Thịnh Gia Thần nổi lên mạch máu nhợt nhạt, bên hông ngón út có một vết sẹo màu trắng không lộ rõ, lông tơ nhàn nhạt trên đốt ngón tay cùng cổ tay đều dài.

"Nhìn nữa thì sẽ bị đau mắt hột đấy."

Tây Phàm lập tức quay đầu đi chỗ khác, Thịnh Gia Thần lại thấp giọng hắc hắc cười rộ lên.

Cuối cùng cũng tới cổng lớn của Cô nhi viện, viện trưởng Phỉ Tỉ ma ma đã chờ ở cửa, Tây Phàm nhảy xuống xe, quay lại cúi đầu xem như cảm tạ.

"Lý Tây Phàm!" Xoay người phải đi, Tây Phàm lại nghe Thịnh Gia Thần ở phía sau gọi y, Tây Phàm quay đầu lại.

"Nhóc tốt nghiệp trung học chưa?"

Tây Phàm gật gật đầu.

"Lên đại học chưa?"

Tây Phàm lắc đầu, giống như những đứa nhỏ nơi đây, y chỉ có thể vừa học vừa làm đến tốt nghiệp trung học, Tây Phàm dự tính trước tiên làm công một năm rồi sau đó sẽ trở lên đại học ban đêm.

"Thật là trùng hợp."

Thịnh Gia Thần cười rồi lùi đầu về, kéo cửa kính xe lên, xe vững vàng lăn bánh vào cổng lớn cô nhi viện, chỉ còn lại có Tây Phàm đứng ở nơi đó, thẳng đến khi buổi chiều mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Thịnh Gia Thần.

Tây Phàm là một đứa trẻ bình thường, trải qua cuộc sống bình thường, cho nên giống người bình thường, gặp được vận khí quá tốt sẽ cảm thấy như đang ở trong mộng.

Ví dụ như hiện tại.

Buổi chiều Tây Phàm lại ngồi trên ô tô của Thịnh Gia Thần, bất đồng chính là trong cốp xe có thêm một cái rương hành lý nho nhỏ.

"Vì sao là em?"

"Không tại sao cả, dù sao ai cũng giống nhau, đứa trẻ tuổi giống em bất quá trong cô nhi viện chỉ có hai ba đứa, ta liền chọn một người quen thôi."

Đáp án này làm cho Tây Phàm thoáng có chút thất vọng lại có chút buồn cười, đúng vậy, chúng ta là người quen.

"Biết không, nếu em hiếu thuận, có một người mẹ là nhà từ thiện thật sự là chuyện rất phiền phức, chờ em tốt nghiệp đại học, ta còn phải quay về nơi này lại tìm một Lý Tây Phàm."

"Oh." Thịnh Gia Thần nói chuyện không quá để ý người khác, cũng may Tây Phàm cũng không để ý lắm.

"Em định sống nội trú trong trường hay là ở tại nhà của ta?"

"Cái gì?"

"EM ở chỗ nào cũng được, ta bình thường rất ít khi về nhà, chỉ có quản gia ở. Nếu sống nội trú thì cuối tuần trở về."

"Vậy... em có thể ở nhà của ngài được không?"

Tây Phàm nghĩ rằng có phải hay không giờ khắc này thượng đế đang nhìn y.

Thịnh Gia Thần nghiêng đầu nhìn y, thoải mái mà trả lời: "Đương nhiên được a."

Thịnh Gia Thần cũng chỉ hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, nụ cười khiến cho mặt của hắn trông thật ôn hòa, Tây Phàm rất thích thích bộ dáng của hắn.

"Thịnh tiên sinh..."

"Gọi anh trai đi." Gia Thần cười nói, "đây cũng không phải nguyện vọng của mẹ ta."

"... Anh trai."

Tây Phàm xoay mặt nhìn bụi cây chợt lóe xẹt qua bên ngoài cửa sổ xe. Tây Phàm vào cô nhi viện khi vừa mới sáu tuổi, cũng đã qua độ tuổi phù hợp nhất để được nhận nuôi. Lúc mười tuổi, Tây Phàm thỉnh thoảng đứng ở trên cái giường nhỏ của mình, từ cửa sổ lầu hai nhìn ra khoảng sân bên ngoài, mỗi lần đều chờ cha mẹ tới nhận nuôi ôm trẻ con rời đi mới hết hy vọng. Tật xấu này về lâu sau mới bỏ, Tây Phàm nghĩ cả đời này cũng sẽ không có người đến nhận nuôi y, lại không nghĩ rằng lại có người còn có thể muốn một cô nhi mười bảy tuổi.

Trên bụi cây ven đường nở ra những nụ hoa trắng nhỏ vụn, trong làn gió hanh khô nhẹ nhàng rêu rao, ánh mắt Tây Phàm dần dần chứa đầy nước mắt, mặc dù y cũng không phải là một đứa nhỏ thích khóc.

Đi ra phía trước đại lộ thông trấn trên, Thịnh Gia Thần hạ tốc độ. Hai chiếc ô tô màu bạc ngừng chỗ giao lộ, nhìn thấy xe của Gia Thần từ phía sau tiến đến, chiếc thứ nhất nổ máy dẫn trước, Gia Thần theo đuôi phía sau, chiếc thứ hai cũng lập tức đuổi theo.

Gia Thần nhìn chằm chằm kính chiếu hậu một hồi, Tây Phàm kỳ quái nghiêng đầu xem, hai nam nhân ngồi phía sau xe, thân hình đều rất lực lưỡng. Gia Thần mặt không chút thay đổi nhìn phía trước, ba chiếc xe không xa không gần, bằng tốc độ cực nhanh chạy trên đường nhựa không người.

Kì quái, Tây Phàm cảm nhận độ ấm trong xe dần trở lạnh.

Tựa hồ cảm thấy Tây Phàm bất an, khóe miệng Thịnh Gia Thần một lần nữa có chút ý cười.

"Bọn họ là vệ sĩ của ta."

Tây Phàm giật mình, mở to hai mắt nhìn mặt nghiêng của Gia Thần. chung quanh Thịnh Gia Thần dần dần bao phủ một tầng hơi lạnh như băng, bộ dáng hết sức chăm chú làm cho hắn trở nên xa lạ.

Gia Thần không nhìn Tây Phàm, vẫn ôn hòa nói: "Tây Phàm, về sau em ở tại Thịnh gia, cho nên rất nhiều thứ này nọ phải tập làm quen đi, hiểu không?"

Tây Phàm gật gật đầu, quay lại tầm mắt, yên lặng nhìn phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei