Nắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ðó là một buổi chiều giữa thành phố Reading. Trên tuyến xe bus số 13 thưa thớt người ấy, một cô gái ngồi tựa đầu lên thành cửa kính với dáng vẻ chán nản.

Cô ngồi hàng ghế gần cuối, để nắng chiều rọi lên từng lọn tóc vàng óng ả. Cô thấy tiếc nuối khi buổi gặp mặt ngày hôm nay lại kết thúc nhanh đến thế, nhanh đến đáng thất vọng. Và cái giọng của người đàn ông ấy thì, ôi thôi, nó làm cô đinh tai nhức óc như một cái đồng hồ báo thức bị hỏng không thể nào tắt. Đôi mắt xanh biêng biếc của cô nhìn theo hàng cây chạy dài ngoài cửa kính. "1 cây... 2 cây... 3 cây...". Cô đã ngừng đếm chúng sau khi lên xe khoảng năm phút và thả mình vào dòng suy nghĩ trải dài miên man...

"Đã đến điểm dừng cuối cùng. Xin nhắc lại, đã đến điểm dừng cuối cùng."

Âm thanh đó làm cô gái tóc vàng chợt bừng tỉnh. Cô vội vàng xách đồ đạc của mình xuống xe bus. Đồ đạc của cô không có nhiều, chỉ gồm một cây đàn guitar cất cẩn thận trong túi đựng màu đen đã sờn vải và một cái túi xách, trong đó là những bản nhạc viết vội bằng bút chì, có cả những bản đã được viết lại bằng bút mực và vật dụng cá nhân của cô.

Mũi đôi giày vải vừa chạm đất, cô gái trẻ vội hít lấy một hơi căng lồng ngực mùi không khí bên ngoài. Cô không thích mùi của xe bus, nếu không muốn nói là ghét, chúng chỉ làm ngày hôm nay của cô trở nên tồi tệ thêm thôi. Nhắc tới xe bus, nó đã lăn bánh đi ngay khi cô đặt chân xuống xe, cô là vị khách cuối cùng rồi, và nó bỏ lại những lữ khách hồi nãy bên vệ đường khô cứng của bến xe bus. Cô nhìn họ dần tản ra, đi về phía con đường của họ. Còn cô, cô cũng có một con đường phải đi cho riêng mình.

Từng bước, từng bước, đế giày cô không biết bao nhiêu lần giẫm lên những chiếc lá khô vàng của mùa thu. Chúng rụng đầy trên vỉa hè, chúng vỡ rôm rốp dưới chân cô, thành một bản nhạc thật ảm đạm. Cô nghĩ cô sẽ viết một bài hát về chúng, âm thanh của thiên nhiên lẫn với âm thanh của cuộc sống. Đôi mắt xanh khi nãy giờ lại lơ đãng nhìn theo bầu trời đang dần ngả màu. Cô thấy mùi gỗ thông phảng phất trong không khí ngày càng rõ.

Đã gần đến nhà cô lắm rồi...

Cánh cổng sắt, bằng chút sức lực còn sót lại của chủ nhân nó, chậm rãi mở ra một cách nặng nề. Cô gái tóc vàng bước vào căn nhà thân thương của mình, mệt mỏi đặt cây guitar và túi xách lên cái trường kỉ gần lò sưởi trong phòng khách.

"Mẹ, con về rồi."

"Sao rồi, Taylor? Họ nói sao?"

Mẹ cô từ trong bếp chạy ra, dáng vẻ lóng ngóng mà cô vẫn yêu của bà, đôi bàn tay lau vội lên cái tạp dề lấm bẩn đôi ba chỗ. Khuôn mặt bà phúc hậu, trông ngóng lẫn hồ hởi như đã quên bẵng đáp lại lời chào của cô con gái đầu lòng.

"Họ không thích chúng, mẹ à. Con không hiểu. Họ nói chúng không được viết theo cấu trúc của một bài hát thông thường phải có, và họ không thích nó. Họ gạt phăng lời con khi bài hát thứ hai mới trôi qua chưa đầy một nửa. Mẹ biết đấy, một đĩa nhạc hoàn chỉnh không thể chỉ có những bài hát đi theo một cấu trúc, nó thật nhàm chán. Và kể cả con có giải thích thì không, mẹ à, họ không chịu hiểu lấy một chữ. Con đã bỏ về, mẹ, con thật sự không biết phải làm thế nào nữa..."

Cô trút hết những thứ cô kìm nén trong lòng suốt buổi chiều đến giờ. Giọng cô nghe thật khàn như cố gằn lại dòng nước mắt bất lực. Mẹ cô chậm rãi bước đến bên người con gái mà bà yêu thương hết mực ấy, ôm cô vào lòng và vỗ về cô như hồi cô chỉ là một đứa trẻ mươi tuổi, với tâm hồn non nớt bị tổn thương bởi cái vẻ giễu cợt và những lời xúc xiểm ở trường.

"Ôi Taylor à, chỉ là họ chưa hiểu thôi, rồi một ngày họ sẽ hiểu. Mẹ yêu những giai điệu con tạo ra, chúng thật ý nghĩa và thật đẹp, vì tâm hồn con cũng đẹp như vậy. Con biết đấy, cũng giống như tình yêu, nó là một thứ tự nhiên và không có quy tắc. Một khi họ nhận ra điều ấy, họ sẽ hiểu âm nhạc của con thôi. Mẹ sẽ luôn ở đây để ủng hộ con."

Những lời an ủi của mẹ cô nhẹ nhàng và cũng thật ấm áp, chúng làm cô khá hơn một chút, và cô luôn thấy biết ơn bà về điều đó.

"Giờ, hãy lau khuôn mặt ủ rũ của con đi, con yêu. Ra sân sau và đón tiếp vị khách đáng quý của nhà mình giúp mẹ nhé."

Khách? Cô tự hỏi khi đang nới cúc cái áo khoác dạ màu xanh than của mình. Bạn biết đấy, theo lẽ dĩ nhiên thì "khách phải ở phòng khách" chứ nhỉ. Nhưng cô chẳng mảy may quan tâm đến nó, một mạch đi thẳng vào phòng tắm lau mặt rồi bước theo lối hành lang dẫn ra sân sau.

Mùi cỏ non và gỗ thông nhanh chóng ập tới chóp mũi cô. Một cách cẩn trọng, cô đảo mắt quanh khu vườn, tìm kiếm "vị khách bí ẩn" ấy.

Ngay tại góc vườn kia, một cô gái vóc người nhỏ nhắn đang ngồi cạnh mấy khóm oải hương và bụi cúc thạch thảo trắng, đôi bàn tay thanh mảnh cẩn thận ngắt từng nhành hoa đặt vào lòng.

"Selena?"

"Taylor, chị về rồi!"

Cô gái ấy vụng về đứng dậy, đôi môi phiếm hồng nhẹ nhàng nở một nụ cười về phía cô. Cô nhận ra gần như ngay lập tức cái vóc dáng nhỏ bé ấy, cô bé hàng xóm đã thân thiết với cô từ hồi còn là một đứa nhóc. Từ nhỏ em đã là một cô bé con rất xinh xắn dễ thương, và khi lớn lên lên điều đó cũng không thay đổi là bao. Em mặc váy trắng bồng bềnh đến chấm dầu gối, cổ tay trái đeo cái vòng kết dây mà cô tặng và đi một đôi giày bata trắng muốt. Trông em giống hệt một thiên thần nhỏ với lồng ngực đầy ắp những hoa oải hương, xen lẫn là vài đóa hoa trà và cúc thạch thảo trắng. Mái tóc em nâu óng dưới nắng, buông trên hai vai áo thành những lọn xoăn mềm mại. Đôi mắt em có màu nâu trầm ấm áp.

"Em đang làm gì vậy?"

"Em giúp mẹ chị hái ít hoa, bà muốn có vài lọ để trang trí trong nhà."

Em chạy về phía cô, những bông oải hương be bé khẽ rung rinh theo từng nhịp chân. Cô thoáng thấy hai má em ửng hồng khi em nhìn thấy cô. Cô muốn hôn lên chúng, đôi má phúng phính và mềm như nhung.

"Em nghĩ hoa oải hương sẽ rất hợp với phòng chị."

Cô bé nhẹ nhàng nâng bó hoa trong lồng ngực lên cao, thấp thoáng sau những cánh hoa cúc thạch thảo trắng là nụ cười ngây ngô, dịu dàng tựa nắng cuối chiều. Cô ngây người đi vài giây, cảm thấy những mệt mỏi khi nãy chợt biến đâu mất. Một lần nữa, trái tim cô lại tan chảy như sáp nến. Cô nở một nụ cười về phía em, ấm áp và ôn hòa, khóe mắt cô nheo lại dưới hàng mi cong vút. Rồi thật khẽ khàng, cô xoa đầu em, luồn những ngón tay mảnh mai vào mái tóc còn vương mùi nắng, nhẹ nhàng vuốt ve. Cô đã lỡ yêu cô bé này nhiều quá rồi.

"Cảm ơn em. À, em biết không?..."

Cô ngắt vài bông cúc thạch thảo trắng từ bó hoa trong lồng ngực em, khẽ gài lên mái tóc nâu bồng bềnh.

"Hoa cúc thạch thảo trắng rất hợp với em đấy."

"Vậy... ừm... những bài hát của chị sao rồi?"

Em hỏi cô, pha chút ngại ngùng và bẽn lẽn.

Cô nhét hai tay của mình sâu vào túi áo khoác, thở dài.

"Thì... họ không thích chúng lắm. Có vẻ chị phải chờ những cơ hội khác rồi." - Cô cười nhàn nhạt.

"Ồ, em rất tiếc, Tay à. Chị đã viết chúng rất lâu, hàng tháng trời ấy chứ. Có những hôm em tới và thấy chị thấy chị vẫn ở lì trong phòng..." - Em len lén nhìn cô qua mấy nhành oải hương trước ngực.

"Em không cần bận tâm đâu Sel, chị ổn mà. Chỉ là hơi thất vọng chút thôi. Em biết đấy, chị vẫn có thể cầm đàn và sáng tác thêm. Vài ba bài gì đấy, chỉnh sửa lại một chút và quay lại thuyết phục họ..." - Cô đáp, giọng trầm và đều đều.

"Nhưng chị không vui, Tay à. Em xin lỗi vì không giúp gì được cho chị."

Cô bé cúi gằm mặt xuống nói, mắt không rời hai mũi giày trắng đang không ngừng cọ vào nhau của mình. Giọng cô bé nhỏ, thốt lên vẻ gì đó áy náy nhưng vẫn thật êm dịu, tựa làn gió kẽ lay động từng ngọn cỏ nơi góc vườn.

"Không đâu, em đã giúp chị rất nhiều rồi..."

Ánh mắt cô bé trở nên bối rối, lẫn trong đó là vẻ ngây ngốc mà cô vẫn luôn yêu khi ở cạnh em. Em chợt cảm thấy vòng tay cô bao lấy mình thật chặt và đôi môi cô áp lên một bên má đã sớm chuyển màu đỏ hồng.

"Cảm ơn em, Selena. Chị yêu em..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro