Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày kỉ niệm một trăm năm thành lập trường đại học sắp tới. Tay là người tốt nghiệp loại xuất sắc của trường, được bầu là giáo sư được yêu thích nhất trong 5 năm liền. Vì thế dĩ nhiên không thể thiếu bài diễn thuyết ở buổi lễ.

Hôm nay, vừa hết giờ học, Tay đã được thông báo đến phòng hiệu trưởng. Kết quả còn chưa vào tới cửa, đã nghe giọng nói của Gun đang nói chuyện trong đó.

Tay đảo mắt liếc sang Gun, biểu tình bình đạm: "Hiệu trưởng, thầy tìm tôi?"

Thầy giáo già đã có tuổi khi cười nếp nhăn trên mặt xếp thành vòng, vẻ hiền từ trong nháy mắt lộ ra vẻ ôn hòa: "Tay, cậu đến rồi đấy à. Đến đây, qua đây chào hỏi với Gun, các cậu chắc cũng nhiều năm không gặp rồi?"

Gun tỏ ra chưa từng gặp qua Tay "Chào anh, giáo sư Tawan, đã lâu không gặp."

Tay tỏ thái độ hòa nhã: "Ừ, lâu rồi không gặp."

Hiệu trưởng không biết chuyện cũ của Tay với Gun. Chỉ biết hai người đều là những học viên tốt nghiệp loại xuất sắc nhất của khoa kinh tế năm đó. Gun lấy được học bổng toàn phần duy nhất đi Mỹ du học. Còn Tay thì lựa chọn ở lại trường làm giảng viên, nhanh chóng trở thành vị giáo sư trẻ tuổi ưu tú nhất.

"Đều là bạn học cũ cả, đừng có xa cách như vậy." Hiệu trưởng cười, hỏi thăm bảo Tay ngồi xuống: "Hôm nay tôi muốn tìm cậu là muốn trao đổi với cậu một việc. Là việc liên quan đến bài diễn thuyết kỷ niệm ngày thành lập trường."

Tay hỏi: "Bài diễn thuyết tôi đã chuẩn bị xong, có vấn đề gì sao?"

"Tôi đang tính để cho cậu với Gun cùng làm một buổi tọa đàm dưới hình thức hỏi đáp. Đến lúc đó sinh viên sẽ đưa ra vấn đề, các cậu phụ trách trả lời câu hỏi, cậu thấy thế nào?"

Phản ứng đầu tiên của Tay đương nhiên là từ chối, nhưng Gun đã đi trước một bước trả lời: "Tôi cảm thấy ý kiến này rất hay, anh thấy thế nào, giáo sư Tawan?"

Hiệu trưởng thấy Gun đã đáp ứng, liền hướng ánh mắt mong chờ nhìn về phía Tay. Suy nghĩ đến việc hiệu trưởng đã chiếu cố mình nhiều năm, Tay cố gật đầu bằng lòng.

"Vậy thật tốt quá, tối nay tôi làm chủ, mời hai người các cậu ăn một bữa, thuận tiện thảo luận một ít về buổi tọa đàm.

Tay có thể không quan tâm đến mặt mũi Gun, nhưng không thể không nể mặt hiệu trưởng. Bữa ăn này cho dù khó nuốt, hắn cũng phải làm bộ không việc gì mà đáp ứng lời mời. Không thể để người ngoài phát hiện hắn với Gun đang bất hòa.

New sau khi tan học về, Tay xin lỗi nói: "Buổi tối hiệu trưởng hẹn tôi nhờ một chút chuyện về ngày kỷ niệm thành lập trường, không thể cùng em ăn tối."

"Anh sẽ diễn thuyết sao?" New rất chờ mong vào ngày kỉ niệm vì có thể xem Tay diễn thuyết.

"Em rất hi vọng được xem tôi diễn thuyết à?"

"Đương nhiên rồi!" New không chút nghĩ ngợi trả lời: "Trước đây lúc anh đoạt giải luận văn, không phải là cũng làm diễn thuyết rồi sao, em lúc đó cũng đến nghe."

"Em nói lần nào thế, nhiều người như vậy, em vẫn giành được chỗ ngồi?"

"Không phải, em là đứng nghe ở cửa." New xấu hổ: "Bởi vì chỗ nào có anh thì đặc biệt sẽ có nhiều người. Em chỉ muốn được nghe anh diễn giảng, có chỗ ngồi hay không cũng không sao."

"Ba tiếng liền mà em cứ đứng như vậy sao?"

"Cũng không phải cứ đứng yên một chỗ. Mỏi chân một chút thì ngồi xổm xuống một cái nên vẫn tốt."

Thực tế là ngày đó New đứng đến tê rần cả chân chỉ vì muốn nhìn Tay nhiều hơn một chút.

Nghe được New trả lời vấn đề kiểu lảng tránh, trong lòng Tay cũng cảm thấy khó chịu. Hắn có thể tưởng tượng ra được phần nào cảnh New chen trong đám người, chỉ vì muốn liếc nhìn hắn một cái. Nhưng lúc đó hắn vẫn chưa có ấn tượng gì với New. Nếu như cố ý để tâm một chút, có thể giữa bọn họ cũng sẽ không bỏ lỡ nhiều như vậy.

Tay đưa New về đến trước cửa, trước khi xuống xe còn không yên tâm mà dặn dò đối phương: "Có thể tôi sẽ về khá muộn, không cần đợi tôi, nhớ ngủ sớm một chút. Nếu thấy lạnh nhớ bật điều hòa, biết chưa?"

New khua tay với Tay một cái: "Ừ, em biết rồi, anh nhanh đi đi, đừng về trễ quá."

Trước đây Tay thấy kết hôn là một chuyện hết sức phiền phức. Nghĩ đến việc sẽ có một người khác cùng chung giường, chung gối với mình hắn đã cảm thấy phiền toái không rõ. Nhưng lạ là, sau khi kết hôn với New, hắn chưa bao giờ có cảm giác phiền phức, thậm chí cảm thấy kết hôn xong cũng không tệ lắm.

Trên bàn ăn, Tay với Gun cũng không nói nhiều, đều dựa hết vào hiệu trưởng điều hòa bầu không khí. Mọi người đều uống chút rượu, hiệu trưởng là người đã có tuổi, chưa uống được vài chén đã gánh không nổi nữa. Tửu lượng của Gun cũng không tốt nhưng so với hiệu trưởng thì vẫn là khá hơn. Một bàn rượu mang lên uống nhiều nhất e rằng vẫn là Tay.

Sau bữa tối, Tay gọi taxi đưa hiệu trưởng về nhà, thuận tiện gọi báo cho vợ của ông để cho tài xế tiện đường đưa về.

Việc hiệu trưởng xong xuôi, Tay dự định về nhà lại bị Gun gọi lại: "Anh không tiễn tôi một chút à?"

Tay nói: "Tôi có thể gọi xe giúp cậu."

"Chúng ta dù sao cũng tính là bạn học cũ, ngay cả đoạn đường ngắn ấy mà anh cũng không chịu tiễn tôi sao?" Gun vừa cười vừa nói: "Hay là anh sợ vị kia ở nhà anh hiểu lầm?"

"Nếu như hôm nay em ấy đi cùng tôi, cũng sẽ để tôi đưa cậu về nhà." Tay nhìn Gun nói: "Chẳng qua là tôi cảm thấy không cần thiết, dù sao nơi tôi có thể đến thì xe taxi cũng có thể vào."

Tay là một người lạnh nhạt, về điểm này Gun vẫn luôn biết. Nhưng đối phương cứ như vậy không nể mặt mà từ chối thỉnh cầu của mình, khiến cậu rất khó chịu.

Gun cũng không hiểu bản thân mình tại sao hết lần này đến lần khác cứ phải chịu đựng như vậy. Lòng tự trọng cao ngạo hèn nhát kia không cho phép cậu nhường bước, cậu muốn cho Tay-người đàn ông lạnh lùng bạc tình này biết được, cái gì gọi là thất bại thảm hại.

Dưới màn đêm đen tuyền, gió thổi đung đưa, Tay lẳng lặng nhìn Gun. Trong ánh mắt lộ ra tia lạnh lùng xa lạ, giống như bọn họ chưa từng quen biết nhau.

Tay không về nhà, New cũng không ngủ được, đơn giản chỉ cầm quyển sách lên nhìn.

Thẳng đến khi có cơn buồn ngủ mơ màng, New mới nhấn nhấn đôi mắt cay xè, nhìn thoáng qua thời gian, đã là 12 giờ đêm mà vẫn chưa thấy Tay về. Cậu thấy hơi lo lắng muốn gửi một đoạn tin nhắn, soạn đi soạn lại mấy lần đều cảm thấy không thích hợp. Cuối cùng vẫn chọn để điện thoại lại lên đầu giường, lẳng lặng đợi Tay trở về.

Sau khi nói lời chào cuối cùng với Gun, Tay tìm Arm đến quán rượu uống mấy chén.

Arm là một trong số ít bạn thân của Tay. Trước đây trước hôn lễ của Tay còn vui đùa này nọ. Sau ngày kết hôn, Tay là một người đã có gia đình, nên hai người cũng ít dịp giao lưu, thỉnh thoảng mới nhắn một cái tin quan tâm hỏi thăm nhau.

"Chuyện của Gun cậu tính giải quyết thế nào?" Arm nhấp một ngụm rượu Whisky: "Muốn nói cho New không?"

Con ngươi Tay tối sầm: "Tôi không có ý định nói cho em ấy biết."

"Cứ giấu như vậy cũng không phải là một cách. Tính cách của Gun cậu cũng hiểu rõ, rất nóng nảy, lòng tự trọng lại vô cùng lớn. Chuyện cậu kết hôn chẳng khác nào tát một cái vào mặt cậu ta. Cậu ta nhất định sẽ không để yên như vậy."

"Chỉ là tôi cảm thấy có nói cho New cũng không giúp được việc gì." Tay liếc Arm một cái: "New là một người rất biết điều. Nếu nói thật cho em ấy biết, chỉ sợ em ấy cũng chỉ gật đầu một cái rồi nói, "Em không để tâm."

Arm nói đùa: "Cậu cũng thật hiểu vợ nhỏ của cậu nha."

"Nói thật, tôi hiện tại không đoán được rốt cuộc Gun muốn làm gì?"

Arm nghe ra được trong giọng nói của Tay có ý lo lắng, đột nhiên như phát hiện ra châu lục mới, nói: "Không nghĩ là Tay cũng có ngày đa sầu đa cảm như vậy. Tôi còn tưởng rằng cậu đối với ai cũng không quan tâm. Xem ra tiểu tử New kia cũng thật lợi hại. Mới kết hôn chưa bao lâu đã nhanh chóng thuần phục được đại giáo sư của chúng ta rồi."

"Tôi rất lãnh đạm sao?"

"Đại giáo sư, cậu đâu chỉ có lãnh đạm, tôi còn nghi ngờ cậu bị lãnh cảm." Arm khoa trương nói: "Dáng vẻ Gun cũng không kém, vậy mà cậu không có chút cảm giác nào với cậu ta sao? Lúc ở bên cậu ta đều là người ta dính lấy cậu, cậu lúc đó không có cảm giác sao?"

Tay tỉ mỉ suy nghĩ một lúc, trả lời: "Không có."

"Chả trách Gun hận cậu nghiến răng nghiến lợi như vậy. Ban đầu cậu đáp ứng qua lại với người ta, vậy mà lại không đối xử tốt với người ta. Cậu ta bây giờ là muốn trả thù cậu bạc tình."

Tay giải thích: "Lúc đó tôi rất nghiêm túc với Gun."

"Phải, quả thực rất nghiêm túc, nghiêm túc lắm! Ở cùng một chỗ với Gun, ngoại trừ bàn luận kinh tế, vẫn là bàn luận thị trường thương mại. Hai người nói đó là yêu đương sao?"

"Tôi cũng không hề làm gì có lỗi với Gun."

"Tay, có phải cậu cảm thấy, hai người ở bên nhau chỉ cần hai bên không phản bội nhau, coi như mọi chuyện đều tốt rồi? Nếu như là, hiện tại cậu với New đổi chỗ cho nhau, cậu ấy không thích cậu, mà cậu đơn phương thích cậu ấy, cậu sẽ có cảm giác gì?"

Tay suy nghĩ một chút: "New người em ấy thích là tôi."

Arm liếc xéo mắt: "Lão đại, cậu có nghe hiểu vấn đề của tôi không, tôi là đang nói nếu như."

"Không có nếu như, New là của tôi."

Lúc này đến lượt Arm bất ngờ, chịu thua. Phải biết rằng, Gun ở bên hắn bốn năm, Arm cũng chưa từng cảm thấy Tay có tình cảm mãnh liệt như vậy.

Nếu như bắt buộc Arm hình dung cảm tình giữa Tay với Gun, thì đại khái chỉ có bốn chữ "bình đạm như nước".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taynew