Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, New nhận được điện thoại của ông Rit, bảo cậu phải về nhà ngay một chuyến, có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.

"Ba, dạo này con thật sự rất bận, hôn lễ vẫn chưa được chuẩn bị xong, hơn nữa con đang làm việc, ba có chuyện gì quan trọng thì nói ngay bây giờ đi." Lúc này Tay đã đi họp, New vừa phải nghe điện thoại vừa phải sửa soạn lại tài liệu để lát nữa giao cho Sing, hai hôm trước tinh thần của cậu thực sự quá kém nên đã xin nghỉ mấy ngày, hôm nay mới khôi phục lại được để đi làm.

"Chuyện này phải gặp mới nói được, rất quan trọng, mày mau về đây."

"Con thật sự đang có rất nhiều việc, không thể đi được, có chuyện gì không thể nói trong điện thoại sao?"

"Về nhà, mau chóng về nhà. Mày mà không về, tao đến tận nhà Tay tìm mày. Trên thiệp mời có ghi rõ địa chỉ đấy."

New thực sự chỉ muốn hộc máu, người cha như kẻ thù này của cậu muốn làm gì đây, sao lại không hề muốn cậu được sống yên ổn vậy. Cậu sắp tổ chức hôn lễ rồi, nếu người nhà cậu đến nhà Tay gây chuyện, vậy thì đúng là đẹp mặt.

Nghĩ ngợi mấy giây rồi New nói: "Về nhà thì nhất định không được, con không có nhiều thời gian như vậy. Nếu ba đồng ý, trưa nay chúng ta gặp nhau được không, ở nhà hàng gần công ty của con. Ba gọi xe đến đây, con trả tiền xe."

Ông Rit cảm thấy làm vậy cũng còn tạm, tóm lại bất luận là thế nào, cứ chấp nhận gặp mặt là được, vì thế đồng ý ngay lập tức, cũng hỏi địa chỉ luôn. New chọn địa điểm là nhà hàng trực thuộc tập đoàn, lần trước đi ăn với đồng nghiệp thì phát hiện ở đó cách âm rất tốt, hơn nữa đó còn là địa bàn của Tay, an toàn hơn nhiều.

Vừa qua 12 giờ trưa, Tay mới họp xong, anh vốn định ăn trưa cùng New, nhưng về đến văn phòng thì thấy không có ai, cầm di động lên xem, thấy có tin nhắn của New, nói là đi ăn với người nhà ở nhà hàng của công ty, ăn xong mới về.

Địa bàn của mình, Tay không lo lắng lắm, có điều anh vẫn gọi điện riêng cho giám đốc nhà hàng, bảo ông ta chiêu đãi New thật tốt. Anh thực sự không yên tâm mấy về người nhà của New.

Lúc cậu đến nơi thì người nhà cũng vừa xuống taxi, hai bên gặp nhau ngoài cửa.

New vốn tưởng chỉ có một mình ông Rit đến, ai ngờ cả nhà đều đến đông đủ, xem ra bọn họ rất coi trọng chuyện này, thảo nào vừa rồi cứ giục mình về nhà.

"Ba, vào đi." Tiếp tân ở cửa nhận ra New, vô cùng cung kính mời cậu vào.

Ông Rit không nhịn được bèn hỏi: "Hình như người ở đây biết mày, không phải mày đến đây lần đầu à?" Ông Rit chưa bao giờ đến một nơi tốt như thế này.

"Vâng, đã đến một lần, nhà hàng này trực thuộc tập đoàn Vihokratana." New nói vậy không phải là khoe khoang, chỉ là để mấy người này hiểu rõ, đừng có sinh sự ở đây, không thì thực sự không biết giấu mặt vào đâu nữa.

Vào trong phòng, bốn người mới phát hiện trên bàn đã chuẩn bị sẵn đồ ăn và rượu. New kéo ghế cho bốn người ngồi rồi nói: "Chúng ta vừa ăn vừa nói đi, buổi trưa con không có nhiều thời gian, các món ăn đều đã được gọi từ trước rồi, tay nghề của đầu bếp ở đây không tồi."

Sau khi năm người ngồi xuống, New phát hiện ra bà Dao có vẻ thấp thỏm, Rom thì rất bình tĩnh, ông Rit vừa ngồi xuống đã nhấp một chút rượu ngay, ông ta chưa bao giờ được uống loại rượu nào ngon như thế, còn Ran khá là hưng phấn.

New nhìn mà không hiểu, mấy người này định làm gì đây.

"Rốt cuộc là chuyện gì mà quan trọng vậy, không thể nói trong điện thoại?" New hơi đói bụng, cậu đón tiếp bốn người kia vừa ăn vừa nói chuyện.

Ran ngồi bên cạnh ông Rit, cô hơi ngượng ngùng đẩy nhẹ tay ba mình nói: "Ba, ba nói đi."

Ông Rit lại uống thêm hớp rượu nữa cho nhuận giọng rồi nói: "Là thế này, New." Ông ta hiếm khi bày ra dáng vẻ như một người cha hiền từ với cậu. "Chuyện con và Tay kết hôn, ba không phản đối, nhưng hôn lễ của hai đứa rất không thỏa đáng."

New nói thầm trong lòng: Hôn lễ này có tổ chức hay không cũng đâu liên quan gì đến mấy người, tôi đâu có hỏi ý kiến các người chứ.

Có điều rõ ràng ông Rit vẫn chưa nói hết, New gật đầu nghe tiếp.

"Hai người đàn ông tổ chức hôn lễ là chuyện thế nào chứ, nhà chúng ta chỉ là tiểu thị dân, mất mặt thì cũng thôi, nhưng con muốn để cả nhà Tay cũng mất mặt theo à?" Ông Rit khuyên bảo tận tình. "Nhà cậu ta có uy tín có danh dự, tổ chức hôn lễ này xong còn không sợ người ta cười rụng hết răng à? Nếu con biết suy nghĩ cho cậu ta thì không nên tổ chức hôn lễ này."

Thật ra trước đây New cũng hiểu lời này rất có lý.

Thế nhưng dần dần, New đã thay đổi cách suy nghĩ, bởi vì so sánh với người ngoài, tất nhiên ý muốn của Tay quan trọng hơn nhiều. Tay muốn tổ chức hôn lễ, muốn nói cho toàn thế giới biết hai người đã kết hôn. Tay luôn cho rằng, so với niềm hạnh phúc của mình, thì những lời chỉ trích của người ngoài căn bản chẳng đáng là gì.

"Hôn lễ đã được chuẩn bị sắp xong rồi, không thể hủy bỏ." New cảm thấy chuyện này vốn dĩ chẳng cần gặp mặt mới nói được, chỉ cần nói qua điện thoại thôi cũng thấy lãng phí nước miếng rồi.

"Chúng ta biết, không phải đã đăng tin rồi sao. Hôn lễ không thể hủy bỏ, nhưng chúng ta có cách giúp con và Tay, không để danh tiếng của hai đứa bị ảnh hưởng." Ông Rit cười nói.

"Cách gì?" New hết sức khó hiểu. Loại chuyện này đến cả Tay cũng không làm được, người cha như kẻ thù này của cậu mà làm được chắc?

"Để Ran làm cô dâu trong hôn lễ thay con." Ông Rit nghĩ đến vẻ mặt ngượng ngùng của Ran. "Hôm qua ba hỏi Ran, nó đồng ý giúp con chuyện này, như vậy nhất định người ngoài sẽ không nói lung tung về hai đứa, một nam một nữ kết hôn mới là đúng đắn chứ."

"..." New cảm thấy mình vừa nghe một chuyện hoang tưởng nào đó. "Ba nói cái gì?" Cậu thấy mình phải xác nhận lại một lần nữa mới được.

"Để Ran làm cô dâu trong hôn lễ thay con, không phải vẫn chưa phát thiệp mời sao, vẫn kịp sửa tên." Ông Rit càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng này rất hay, làm vậy thì danh phận bên ngoài đã được xác định, nói không chừng sau này Ran sẽ thực sự trở thành tổng tài phu nhân cũng nên.

"... Các người điên rồi à?" New trợn trừng mắt nhìn bốn người đối diện. "Chuyện này làm sao có thể để ai thay ai được, các người coi đây là gì? Tôi và Tay đã đăng ký kết hôn rồi."

"Ba hỏi Rom rồi, ở nước ta đàn ông và đàn ông không thể kết hôn." Ông Rit đã chuẩn bị sẵn từ trước. "Con và Tay không được coi là vợ chồng hợp pháp trong nước, nhưng ba không ngăn cản hai đứa sống cùng nhau, chỉ là để Ran làm cô dâu thay con trong hôn lễ thôi, đỡ cho cả hai nhà đều phải mất mặt."

New tức đến nỗi không thể nói được gì, thở hổn hển siết chặt nắm đấm. Cậu cố gắng tự nhủ với mình, người trước mặt là ba cậu, cậu không thể đánh được.

"Anh, cả nhà cũng chỉ vì muốn tốt cho anh thôi. Bây giờ em cũng không đối tượng, vì danh dự của hai nhà nên mới ra mặt giúp các anh đấy." Ran thấy New có vẻ không đồng ý lắm, bèn ngồi một bên thúc giục.

"Đúng đó anh, dù sao cũng là người một nhà, anh và Tay vẫn sống tốt, Ran chỉ giúp anh một chút thôi, nó không cướp cái gì của anh đâu." Rom cũng phụ họa theo.

Bà Dao cũng định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, đột nhiên New đứng dậy mở cửa phòng gọi nhân viên phục vụ ở bên ngoài vào: "Gọi bảo vệ đến đây, đuổi mấy người này ra ngoài cho tôi." Dù chỉ một phút đồng hồ, cậu cũng không thể ở chung với mấy người nhà này được. Đây chính là địa bàn của cậu và Tay, không có lý nào mà cậu phải tức giận bỏ đi, người phải đi chính là bốn cực phẩm này mới đúng.

Bốn người kinh sợ, sao tự nhiên lại nổi loạn lên vậy? "New, mày có ý gì?" Mặt mũi ông Rit đỏ phừng.

"Tôi có ý gì các người còn không hiểu à? Tôi bảo các người cút." Sắc mặt New đen hết mức có thể. "Ông đúng là ba ruột của tôi, loại chuyện đó mà cũng nói ra miệng được, lương tâm của ông để đâu rồi? Cút! Hôn lễ của tôi không cần các người tham dự, tôi không chào đón các người."

Cậu vừa nói xong, một đội bảo vệ cũng tới ngay. Ông Rit chửi bới cay nghiệt, ba người kia thì liến thoắng giải thích làm vậy chỉ vì suy nghĩ cho cậu và Tay. New một mực không thèm nghe, tóm lại là cho người đuổi hết bọn họ ra ngoài, còn dặn dò bảo vệ. "Nếu bọn họ không đi, các anh cứ báo cảnh sát."

Tất cả mọi người đi rồi, New đóng cửa lại ngồi xuống ghế đờ đẫn. Ngồi một lúc lâu, cậu bắt đầu uống rượu, hết một ly lại một ly...

Tại sao người nhà của cậu lại như vậy? Tại sao?...

Đã ba giờ chiều mà vẫn chưa thấy New về, Tay hơi lo lắng, ăn một bữa cơm thôi mà sao lâu quá vậy, nói chuyện gì chứ. Anh vừa định gọi điện thoại cho New đã nhận được điện thoại của giám đốc nhà hàng, nói là New cứ uống rượu không chịu đi, bọn họ rất lo lắng, nhưng không dám mạnh tay làm gì.

Tay nhíu mày, trước giờ New của anh không phải là người thích uống rượu, rốt cuộc đám người kia đã nói gì mà lại khiến cậu uống nhiều rượu như thế.

Lúc Tay đến nhà hàng, New đã uống rượu đến mức say mèm, nhưng thật ra lúc này cậu không còn uống rượu nữa, chỉ là cứ nằm nhoài trên bàn không chịu dậy. Mấy nhân viên bên cạnh rất sốt ruột, giám đốc thì nôn nóng đứng ngoài cửa chờ Tay. Ông ta cũng không biết New là thần thánh phương nào, chỉ biết là một vị khách cực kỳ cực kỳ quan trọng, bọn họ tuyệt đối không thể để người ta gặp chuyện không may được.

"Hỉn." Tay nhìn thấy New nằm gục trên bàn, mặt mũi đỏ ửng mà đau lòng không thôi, rốt cuộc là chuyện gì đây, sao lại một mình uống say đến mức này. "Mau đứng dậy đi, anh đưa em về nhà."

New đang nhắm mắt, nghe thấy giọng nói và hơi thở quen thuộc thì hơi mở mắt ra, vừa nhìn thấy Tay, toàn thân đều có cảm giác an toàn. Cậu giãy dụa ngồi dậy vùi đầu vào hõm vai Tay: "Tay..." Trong giọng nói còn có chút nghẹn ngào.

"Sao thế, rốt cuộc là làm sao?" Tay nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng. "Không sao đâu, có anh ở đây."

Những nhân viên bên cạnh đều vội vàng quay đầu đi, ai cũng cảm thấy ngại ngùng, rốt cuộc Tay tổng có quan hệ thế nào với người này vậy, hai người đàn ông mà cứ ôm ấp nhau như thế, thật là kỳ quái, hơn nữa không phải Tay tổng sắp kết hôn rồi sao?

"Em buồn lắm..." New cũng không biết mình nên nói gì mới được, trong lòng vừa đau đớn vừa căm ghét, chỉ muốn phát tiết hết ra. Nhưng đó đều là người thân của cậu, cậu không biết phải làm sao nữa.

"Không sao đâu, không sao đâu. Ngoan, về nhà cùng anh, chúng ta về nhà rồi nói." Tay vỗ nhẹ vào lưng New dỗ dành. "Đừng buồn, có anh ở đây rồi, uống nhiều rượu thế này rất hại thân, chúng ta về nhà được không?"

"Vâng..." Hiện tại New chẳng muốn nghe ai nói hết, chỉ Tay nói mới có tác dụng với cậu.

Dỗ cho New lên xe, nhìn người nhăn mặt nhíu mày tựa vào vai mình, tâm tình Tay cực kỳ bất ổn. Cũng không biết là xảy ra chuyện gì nữa, người mà anh luôn nâng niu trong lòng bàn tay, một câu nặng lời cũng chưa từng nói, một ngón tay cũng không nỡ làm đau, lại bị kẻ khác chà đạp như vậy.

Về đến nhà, Tay đút cho New uống chút canh giải rượu, sau đó định đưa cậu lên giường ngủ.

"Tắm... Em muốn tắm."

"Được được, đi tắm." Tay bế New đang mơ mơ màng màng vào phòng tắm, tắm rửa cho cậu, dùng khăn tắm quấn lại mới bế về giường, cả quá trình khá là giày vò.

Có điều New như thế này thật là nhu thuận, đã lâu rồi không cho mình động chạm, hiếm lắm mới có ngày hôm nay yếu đuối như vậy, quả nhiên cảm giác được ỷ lại dựa dẫm thật là tuyệt.

Đắp chăn cho New xong, Tay cũng đi tắm. Anh thấy dáng vẻ New thế này không giống như buồn ngủ, đợi lát nữa sẽ nằm nói chuyện cùng cậu vậy, nghe một chút tâm sự của cậu.

Chờ đến khi Tay tắm xong lên giường, thấy New cứ mở to mắt nhìn trần nhà, cả người cứ ngây ngây ngốc ngốc.

Tay lại bắt đầu đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taynew