Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nhà tối đen, chưa mở đèn, Tay không ở nhà.

Tâm lý New càng ngày càng thấp thỏm, mở đèn suy nghĩ hồi lâu, rốt cục lôi điện thoại ở khe hở sofa ra, vừa nhìn bên trong đã có mười mấy cuộc gọi nhỡ của Tay, thậm chí cả thầy và cô.

Pin điện thoại cũng sắp hết, New nhanh chóng cắm sạc, gọi cho Tay.

Gần như điện thoại chỉ vang lên một giây đã được tiếp máy, thanh âm khàn khàn của Tay truyền tới:

– New? Em ở đâu? Em đã đi đâu?

– Em ở nhà, em vừa về, sao giọng anh lại khàn? Anh đang ở đâu, em...

– Em ngồi yên ở nhà, không được đi đâu cả, anh trở về ngay.

Tút...Tút....Tút....

New cầm điện thoại, không biết làm sao, cậu có thể cảm nhận được tâm tình của Tay đang rất tồi tệ, mà hết thảy là do cậu đi mà không nói tiếng nào.

Chờ anh về nhất định phải nhận sai, xin lỗi.

Nghĩ như thế, nhớ đến vết thương trên mặt mình, New chạy vào nhà vệ sinh xem, đúng như dự đoán, xương gò má bên kia đã xanh một mảng, xem ra không che giấu được. New ưu sầu đứng trước gương, nỗ lực suy nghĩ xem nên tìm cớ gì để Tay không phải lo lắng. Cậu không định kể cho anh việc ba cậu tìm đến, sợ anh lo lắng... Nhưng cậu và Tay vừa mới vì giấu việc mở cửa tiệm mà cãi nhau, giờ lại muốn giấu tiếp?

Không chờ cậu nghĩ xong, tiếng mở khóa truyền đến, Tay không kịp đổi dép lê, chạy thẳng vào, vọt tới trước mặt New.

– Em đã đi đâu? Làm sao mà điện thoại cũng không mang?

– Em, em ở dưới lầu.

Sắc mặt Tay thật đáng sợ, New vô thức cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Tay thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy vết thương trên mặt New, mặt lại đen thêm mấy phần:

– Em đánh nhau à? Là ai? Ai đánh em?

– Em...

New muốn nói là ngã, nhưng nghĩ anh sẽ không tin, do dự một hồi lại nghe Tay nói:

– Nói thật, New, không được gạt anh.

Trong giọng nói có chút oan ức, New ngẩn ra, đột nhiều cả người đều hiểu rõ – giữa người yêu với nhau quan trọng là tin tưởng, mình vì muốn tốt cho anh mà gạt anh, cũng không phải một lý do sáng suốt gì.

Nghĩ thông rồi, New chợt cảm thấy cũng không có gì đáng sợ nữa, binh tới tướng ngăn, nước đến đất ngăn, ba cậu cũng chẳng thể đem cậu trói về nhà.

Cậu nhẹ nhàng hôn Tay một chút, khẽ cười nói:

– Không gạt anh, đều nói cho anh biết.

Nói chuyện, nói đến hơn nửa đêm, kể chuyện ba và anh trai đến tìm, kể chuyện mình và anh trai đánh nhau, kể chuyện thời thơ ấu mờ mịt không thấy ánh sáng. Cho dù trước đây là bạn thân của Tay, New chưa từng mở rộng lòng mình tâm sự với anh những chuyện này, giờ khắc này nói ra, thấy vô cùng thoải mái.

Có người lắng nghe và đáp lại mình, thật tốt.

Nghe xong lời cậu nói, Tay cũng im lặng rất lâu, nửa ngày mới nói:

– Anh trước đây chỉ biết quan hệ giữa em và người nhà không tốt, không nghĩ lại tệ như thế.

– Ừ, không nghĩ ra rất nhiều năm, mấy năm qua cảm thấy nghĩ thông một chút, mà buổi tối sẽ nằm mơ, giấc mơ thấy mình chạy theo bọn họ, mà em gọi thế nào họ cũng chẳng thèm quay đầu lại nhìn một cái. Có thể vẫn thấy không cam lòng, sinh ra không thể lựa chọn, tại sao lại đối xử với em như vậy. – Biểu tình của New có chút cô đơn, nhưng đảo mắt liền vui vẻ – có anh tốt nhất, thật đó, đặc biệt phải cảm ơn cả thầy nữa, nếu như khi đó mọi người không đưa tay kéo em lại, em bây giờ có khi đã sa đọa ăn chơi làm liều, bị chém chết ở một hẻm nhỏ nào đó rồi.

Nghe cậu nói đến "chết" Tay bất mãn nguýt một cái, còn nói:

– Anh cảm thấy anh chẳng làm gì cả.

New cười hì hì không nói lời nào, chơi với ngón tay Tay.

– Em không phải sợ, có anh ở đây.

– Ừ, vừa nãy ở dưới lầu, sợ muốn chết, sợ ông ta làm gì mọi người, mà về nhà nhìn thấy anh, đột nhiên thấy không còn sợ nữa.

Hai người cùng dựa vào nhau, lại nói thêm một chút, New cho là ngày hôm nay cứ thế trôi qua, Tay lại đột nhiên ngồi thẳng người, còn gọi New ngồi hẳn hoi, nghiêm túc nói:

– Em nói xong, giờ đến lượt anh.

"?"

– New, hôm nay em không nói một lời đã chạy đi, có biết anh lo lắng bao nhiêu không?

Trên mặt Tay còn nét uể oải chưa tan, New vốn nghĩ muốn xin lỗi anh, lúc này nhìn thấy Tay lại có chút luống cuống, cậu nhớ, mình chạy đi lúc trưa, bây giờ đã đêm rồi, toàn bộ buổi chiều phỏng chừng Tay đều ở bên ngoài tìm cậu, điện thoại không gọi được, người không thấy đâu, loại hoang mang vô lực cùng nôn nóng ấy sau một lần Tay bị trộm điện thoại hiểu rất rõ.

– Xin lỗi, Tay, xin lỗi...

New đến gần, nâng mặt anh lên, đau lòng hôn nhẹ mà bị Tay quay đầu tránh đi.

– Anh đi khắp nơi đều không thấy em, anh cho là... em lại muốn bỏ đi, New, đồng ý với anh, sau này nếu như còn cãi vã, nhất định không được bỏ nhà đi, coi như đi, cũng chỉ có thể xuống dưới tầng một, chờ anh đi đón em.

New không ngừng gật đầu, rốt cục ôm lấy đầu Tay, hôn anh một cái:

– Em không muốn chạy, thật sự, em chỉ muốn đi vài vòng, còn mở cửa hàng là lỗi của em, em cần phải bàn bạc với anh. Em sai rồi, sau này sẽ không thế nữa, sau này khẳng định cái gì cũng nói với anh.

Thấy thái độ của cậu thành khẩn, Tay rốt cuộc cũng mềm xuống, đem cậu ôm vào lòng, dùng sức bóp hai mông của cậu, mắng:

– Lúc ở trên đường, anh nghĩ đợi tìm được em, sẽ đánh mông em một trận.

New phối hợp làm bộ kêu hai tiếng, liền cúi đầu vô cùng đáng thương nói:

– Em hôm nay đã bị Thorn đánh rồi, về nhà anh lại đánh em, những ngày tháng này đi qua thật gian nan.

Trên mặt cậu lúc này một mảng xanh tím nhìn càng đáng sợ, Tay cau mày nhẹ nhàng mơn trớn da dẻ, tự hỏi nên dùng cách nào làm Thorn cũng phải chịu khổ, không nghĩ đến New tựa như đọc được suy nghĩ của anh, khuyên nhủ:

– Anh cũng đừng tìm Thorn báo thù, em cùng anh ta thù oán lâu rồi, sớm muộn cũng đánh nhau, sau đó không có quan hệ gì với họ nữa là ổn rồi, không cần dây dưa nữa.

Tay trên miệng ừ ừ đáp ứng, nhưng trong lòng nghĩ gì New không biết.

Cả ngày mệt mỏi, hai người lên giường đi ngủ, ngày mai là cuối tuần, muốn ngủ nướng lại bị chuông cửa đánh thức.

– Em ngủ tiếp đi, anh đi mở cửa.

Tay nhẹ nhàng vỗ vỗ New đang mơ mơ màng màng không mở nổi mắt, tự mình bò xuống giường mở cửa, không nghĩ đến ở ngoài lại là ba mẹ mình.

– Ba, mẹ, sao hai người đến sớm vậy?

– New đã về chưa? Điện thoại của con không gọi được, chúng ta không yên lòng, tới xem một chút.

Tay đột nhiên vỗ đầu một cái, sao anh lại quên mất việc này. Anh đi ra ngoài không tìm được New, gọi điện cho mẹ hỏi xem New có ở đó không, không nghĩ chỉ vài câu đã bị mẹ gạt nói hết mọi chuyện, biết anh và New ầm ĩ, New chạy ra ngoài. Buổi tối New về ngồi tâm sự quên mất nói cho ba mẹ anh một tiếng.

Anh mời hai người vào phòng khách ngồi, đang muốn đi rót nước, New nghe thấy thanh âm bên ngoài cũng bò dậy, còn có chút mơ màng đi ra, lên tiếng chào hỏi:

– Ba, mẹ.

– Ai, New, mặt mũi con làm sao đây?

Mẹ Tay đột nhiên đứng lên, đến xem mặt New, ba Tay sắc mặt cũng thay đổi, trừng Tay quát lên:

– Tay, Con đánh New à?

Hai người nhất thời đều ngây ra một lúc, mẹ Tay không biết tưởng tượng ra cảnh con mình bẻ cong New, chiếm được người ta còn không quý trọng, hơi tí là bạo lực, lau nước mắt nói:

– Tay, con..con làm sao lại như thế? Có gì không thể nói với nhau sao, lại muốn đánh người?

– Không phải, con không có, mẹ! Không phải con đánh.

– Thế là ai? New ngoan như vậy, còn có thể đánh nhau với người ta sao?

Một hồi náo loạn, hai người phí nửa ngày mới có thể thuyết phục ba mẹ rằng hai người không đánh nhau, mẹ Tay lo lắng vô cùng kéo New qua một bên nhỏ giọng:

– New, nếu Tay mà dám đánh con, con gọi điện cho mẹ, xem mẹ và ba con trừng trị nó thế nào. Đừng sợ, có ba mẹ ở đây, biết không.

New cười đáp lại.

Đợi đến khi đóng cửa, chỉ còn lại cậu và Tay, cậu mới nhào đến ôm chặt anh, như cao dán không muốn buông.

"Em không phải sợ, có anh ở đây" Tay nói với cậu.

"Đừng sợ, có ba mẹ ở đây" Mẹ Tay nói với cậu.

Mình có cái gì phải sợ chứ, trên thế giới này có những người mình yêu thương nhất, người nhà tốt nhất, chẳng có gì còn đáng sợ cả.

New nghĩ như thế, cười hì hì, ôm Tay chặt thêm một chút.

Lo lắng đề phòng một quãng thời gian, cũng không phát sinh chuyện gì đặc biệt, ba vẫn chưa đến tìm cậu, cũng không liên lạc lại, New phát hiện hai cái thẻ ngân hàng ông ta cho đã không thể sử dụng, cũng may mắn cậu làm việc mấy năm qua, thu nhập cũng tạm, không cảm thấy gì.

Như vậy là tốt nhất.

Giữ một khoảng cách, tất cả mọi người sẽ cảm thấy tự tại vui vẻ.

Ăn Tết cùng nhà Tay, bốn người, mà mẹ chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn, cả nhà náo nhiệt ăn cơm, nói chuyện, cuối cùng còn được lì xì rất nhiều phong bao, đối với New đây là trải nghiệm vô cùng mới mẻ. Những điều trước đây khát vọng đều được bù đắp, những chỗ khuyết thiếu đều được bổ sung, mà những điều làm cậu khó chịu đau đớn cũng như một cái răng sâu, đã nhổ đi không còn ảnh hưởng mảy may.

– Nhận được tiền lì xì vui như vậy?

Đã nằm trên giường, New vẫn cười tủm tỉm, bị Tay nhéo mặt một cái.

– Ừ, rất vui.

– Anh cũng có một cái bao đỏ thẫm cho em, muốn không?

– Anh lì xì cho em làm gì? Anh cũng không phải người lớn, em,.. ai ai ai, Tay sao anh lại lưu manh như thế?

Tay New bị Tay lôi kéo, cầm một vật nóng bỏng cứng rắn.

– Có muốn hay không có muốn hay không?

– Không được! A a, nhẹ chút...A!

Tiếng thở dốc dần vang lên, mới đầu còn che kín chăn, sau đó cũng không biết là ai ngại chăn vướng, một cước đạp nó xuống đất.

Trên giường bóng người trùng điệp, thẳng đến đêm, rất khuya...

___HOÀN___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taynew