tcb 21-22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Châu Biến

..:: o0o ::..

Quyển 3: Ý Châu thác ấn

Chương 21: Thâu tâm, bí mật đánh úp doanh trại địch (1)

Dịch: cacde

Nguồn: Kiemgioi-Bàn Long Chiến Đội

Ngay lúc Thượng Quan Băng Nhi dang 2 tay ra ôm lấy hắn, Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy trong cơ thể như có một dòng nước ấm chảy vào nội tâm. Hắn bình thường có chút đáng khinh, chút vô sỉ, nhưng giờ này khắc này đại não hắn hoàn toàn trống rỗng.

Cái ôm này đối với Chu Duy Thanh mà nói là sự tán thành, đúng vậy, chính là tán thành, từ nhỏ đến lớn, hắn ở trong mắt người khác đều là phế vật, cho dù là sau khi hắn trở thành Thiên Châu Sư, phần bóng ma này kỳ thật cũng chưa hoàn toàn biến mất trong lòng hắn, ở sâu trong nội tâm hắn luôn tồn tại 1 phần tự ti. Đó cũng là lý do hắn trước kia khi ở cùng một chỗ với Thượng Quan Băng Nhi luôn vui đùa cười nói, nguyên nhân căn bản là che dấu phần tự ti này.

Nàng ôm ta, nàng chủ động ôm ta. Cảm thụ phần ôn nhu này làm Chu Duy Thanh trong lòng tràn ngập lo lắng. Rốt cục cũng có một cô gái xinh đẹp cảm thấy được ta là 1 chỗ dực đáng giá, ít nhất là vào thời điểm này. Thảo mãn chưa từng có làm Chu Duy Thanh tim đập không ngừng nhanh hơn.

Một lúc sau khi Thượng Quan Băng Nhi ôm lấy hắn, khuôn mặt thanh tú của nàng xấu hổ đỏ bừng, thời điểm nàng ôm lấy Chu Duy Thanh, bị vây trong cảm động làm thần chí cũng từ từ thanh tỉnh, tự nhiên cũng sinh ra 1 chút khẩn trương. Người kia luôn có điểm xấu xa, hắn có thể hay không nhân cơ hội này...

Nhưng là, rất nhanh, Thượng Quan Băng Nhi cảm thấy kinh ngạc, bởi vì nàng phát hiện, Chu Duy Thanh thành thành thật thật đứng ở nơi đó, một chút cũng không có ý tứ động tay động chân, sự khẩn trương lặng yên biến mất, dần dần, cảm giác an toàn đã từng xuất hiện lan tràn ở trong nội tâm của nàng.

Hắn tuy rằng phá đi trong sạch của ta, nhưng hôm nay hắn cũng đã cứu mạng ta, việc trước kia hết thảy liền xóa bỏ a. Thượng Quan Băng Nhi lặng lẽ tự nhủ ở trong lòng.

Thời điểm một nữ nhân chán ghét một người nam nhân, bất luận người nam nhân này vi nàng làm bao nhiêu việc, phần này chán ghét cũng sẽ không dễ dàng biến mất. Nhưng sau khi nàng đã chấp nhận hắn, cho dù hắn cái gì cũng không làm, nàng cũng sẽ cảm nhận được hắn thật là tốt.

Hai người liền như vậy ôm nhau đứng yên, bọn họ dù sao tuổi cũng còn nhỏ, một là nam hài tử nhiều năm bị người kêu phế vật có chút tự ti, một là nữ hài tử trên người lưng mang nhiều trách nhiệm có chút không thừa nhận nổi. Giờ này khắc này, bọn họ 2 trái tim cứ như vậy nương tựa vào nhau, không nói gì thêm, nhưng bọn họ đều là đang an ủi lẫn nhau.

"Cám ơn ngươi, Tiểu Béo,trong lòng ta đã thoải mái hơn." Không biết thời gian đã trải qua bao lâu,là Thượng Quan Băng Nhi mở miệng trước, nàng buông Chu Duy Thanh ra đứng thẳng lên, ngẩng đầu hướng nhìn hắn. Chứng kiến hắn đang ngây ngốc nhìn mình, nhịn không được bật cười.

"Băng nhi, ngươi cười lên thật là đẹp." Chu Duy Thanh cộc lốc nói. Hắn lúc này đại não là có chút ngu ngơ, nhưng nội tâm lo lắng cho Thượng Quan Băng Nhi đã giảm đi rất nhiều.

Thượng Quan Băng Nhi cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của hắn, mặt cười càng đỏ hơn vài phần, khẽ cắn môi dưới, như vậy càng làm nàng trở nên đáng yêu hơn.

Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy máu dồn lên đầu(tinh trùng thượng não hehe), cơ hồ là theo bản năng cúi đầu xuống, chậm rãi hướng tới gần nàng, động tác của hắn rất chậm, bởi vì nội tâm hắn tuyệt không có ý nghĩ muốn khinh nhờn người con gái này, nếu nàng hơi có một chút không muốn, hắn lập tức sẽ dừng lại.

Hai người khuôn mặt càng ngày càng gần, gương mặt xinh đẹp của Thượng Quan Băng Nhi càng đỏ hơn, nhưng nàng ở phía sau nhưng không có trốn, vừa rồi sau khi 2 tâm hồn giao hòa, làm cảm xúc ác liệt của nàng đối với hắn đều biến mất.

Ngay tại thời điểm khoảng cách hai người còn không đến một tấc, đột nhiên màn cửa xoát một tiếng vang lên, một cái thanh âm tùy có chút dồn dập truyền đến, "Tiểu Duy, Thượng Quan Băng Nhi từ chức doanh trưởng..., ách..."

Tiêu Như Sắt từ bên ngoài tiến vào, dọa Thượng Quan Băng Nhi giống như "chim nhỏ sợ cành cong"(vì cành cong giống thân cung) nhảy giật ra(tội nghiệp con bé-chuyến này chắc đau tim).

"Ta đi nhầm, các ngươi tiếp tục." thần sắc Tiêu Như Sắt cổ quái bỏ lại một câu rồi xoay người bỏ chạy.

Chu Duy Thanh không nói gì, trên mặt hiện ra hơn 10 sọc đen, mắt nổ đom đóm(hé hé chịu hết nổi rồi hả ku), tỷ, ngươi tới quá không đúng lúc a.

Thượng Quan Băng Nhi 2 má thanh tú đã hồng đến mang tai, sẳng giọng: "Đều tại ngươi. Ta đi trở về." Nói xong nàng như muốn chạy.

"Băng nhi, chờ một chút." Chu Duy Thanh từng bước tiến lên, phi tới giữ chặt Thượng Quan Băng Nhi.

"Ngươi, ngươi làm gì?" Vừa rồi không khí nóng bỏng đã theo sự xâm nhập của Tiêu Như Sắt mà biến mất, Thượng Quan Băng Nhi không khỏi có chút kinh hoảng cúi đầu.

"Băng nhi ngươi đừng đi, ngươi có nghĩ vì các tướng sĩ đã chết hôm nay báo thù?" Chu Duy Thanh thấp giọng nói.

"Ân?" Thượng Quan Băng Nhi lúc này mới biết được chính mình đã hiểu sai ý, ngẩng đầu hướng Chu Duy Thanh, "Báo thù? Như thế nào báo thù?"

Chu Duy Thanh trong mắt hàn quang chợt lóe, thấp giọng nói: "Đây là chiến tranh của hai quốc gia, bọn họ gây cho chúng ta hơn trăm người chết, chúng ta cũng đi giết của bọn hắn một trăm người, không phải vì các tướng sĩ đã chết mà báo thù sao? Nơi này cách quân doanh Khắc Lôi Tây Đế Quốc gần nhất có xa lắm không?"

Thượng Quan Băng Nhi nói: "Ước chừng ba trăm dặm, nhưng ba trăm dặm này địa hình rất phức tạp, cũng là ranh giới hòa bình của 2 nước. Ngươi là muốn bí mật đi đánh úp doanh trại địch?"

Chu Duy Thanh gật gật đầu, "Ngươi không phải muốn biết Ý Châu của ta thác ấn kỹ năng gì sao? Đêm nay ta đều nói cho ngươi biết. Đúng vậy, ở phương diện Thống soái quân đội, chúng ta đều so ra kém Tiêu đội trưởng, nhưng chúng ta là Thiên Châu Sư, tác dụng của chúng ta ở trên chiến trường muốn dùng ba chữ để hình dung cho thỏa đáng, thì phải là "lực phá hoại". Đây mới là chỗ giá trị của Thiên Châu Sư chúng ta. Đối phương có thể tới trong lãnh thổ chúng ta đột kích đánh ngươi, vì cái gì chúng ta không thể cho bọn hắn một cái giáo huấn đâu?"

Thượng Quan Băng Nhi thở sâu,trong đôi mắt đẹp toát ra vẻ dứt khoát kiên quyết, nói: "Hảo, cứ làm như thế. Ta đi về trước khôi phục Thiên Lực, sau bữa cơm chiều ta tới tìm ngươi, chúng ta thương lượng một chút về phương thức hành động."

Chu Duy Thanh tiễn Thượng Quan Băng Nhi ra khỏi doanh trướng, lúc này mới trở về giường của mình tiếp tục tu luyện. Cái gọi là nghé con mới sinh không sợ cọp, người trẻ tuổi là dễ dàng xúc động nhất, hắn nghĩ muốn làm cho Thượng Quan Băng Nhi vui vẻ một ít, mà Thượng Quan Băng Nhi lại muốn vì các tướng sĩ đã chết báo thù, hai người vừa khớp với nhau.

Lúc khói bếp lượn lờ bay lên ở trên không quân doanh, hoàng hôn mang tới ráng đỏ cả ửa bầu trời, binh lính hậu cần vội vàng nấu cơm, đã đến giờ cơm chiều.

Quân đội Thiên Cung Đế Quốc có quy định, bất luận là cấp bậc tướng quân gì, trừ phi có tình huống đặc thù, nếu không đều phải cùng với các chiến sĩ khác dùng cơm. Quy định này, chính là lão cha Chu Đại nguyên soái của Chu Duy Thanh chế định. Cho nên, thời điểm đó, đều là thời điểm tướng sĩ tam doanh rất hưng phấn. Bởi vì chỉ có lúc này bọn họ mới có thể chứng kiến vị mỹ nữ doanh trưởng có danh xưng là đế quốc đệ nhất mỹ nữ.

Bất quá, lúc cơm chiều, không khí rõ ràng có chút quái dị,vẻ mặt trung đội trưởng Mao Lợi lo lắng cùng với Thượng Quan Băng Nhi nói chuyện nửa ngày, nhưng Thượng Quan Băng Nhi lại là sắc mặt như thường. Mà ở tam doanh rất có uy vọng, luôn luôn bất hòa cùng mỹ nữ doanh trưởng "Tiêu đội trưởng" thế nhưng ở bên kia, cùng với những trung đội trưởng của hắn ở toàn bộ giờ cơm chiều cơ hồ đều đang trao đổi vấn đề gì đó.

Không cần hỏi cũng biết là Thượng Quan Băng Nhi đã hướng Tiêu Như Sắt chuyển giao nhiệm vụ doanh trưởng, Chu Duy Thanh cũng không để ý, chính mình tìm một góc ăn ngấu nghiến, cơm tập thể khẳng định không ăn ngon bằng trong nhà, nhưng có một phong cách rất khác. Nhất là đối với Chu Duy Thanh, từng phải sinh tồn bằng trái cây dại thậm chí là cả vỏ cây, thì đây đã là đãi ngộ rất tuyệt. Thời điểm Chu Đại nguyên soái bắt đầu huấn luyện hắn, câu đầu tiên nói chính là, bất luận thời điểm gì, đều quyết không được lãng phí lương thực.

Ăn cơm xong, hắn một lần nữa quay về lều trại của mình, không lâu sau, thân ảnh chợt lóe, lều trại màn cửa thậm chí cũng chưa từng chớp lên, trong phòng cũng đã hơn một người. Đúng là Thượng Quan Băng Nhi, ở trong tay nàng, còn có một tấm bản đồ da dê.

Làm Chu Duy Thanh giật mình chính là lúc này Thượng Quan Băng Nhi tựa hồ khôi phục lại thái độ lạnh như băng đối với hắn, 2 má thanh tú, thần sắc bình tĩnh, cùng bộ dáng buổi chiều ôn nhu như nước khác nhau một trời một vực.

"Nhìn cái gì? Còn không mau lại đây?" Nhìn bộ dáng Chu Duy Thanh ngơ ngác, Thượng Quan Băng Nhi trong lòng rất là buồn cười, nhưng trên mặt lại là một bộ băng lãnh.

Chu Duy Thanh đi đến bên người Thượng Quan Băng Nhi, hỏi dò: "Băng nhi, ngươi không bị mất trí nhớ a?"

Thượng Quan Băng Nhi nghĩ đến rất nhiều cách Chu Duy Thanh có thể nói, lại cũng không nghĩ ra người này sẽ nói ra một câu kỳ cục như vậy, rốt cục không kìm được, vèo một tiếng bật cười, "Đứa ngốc."

"Ngươi cố ý ?" Chu Duy Thanh lúc này mới tỉnh ngộ lại, nhất thời sắc mặt dâm ác dang 2 tay ra tính ôm cổ TQBN.

"Không được nhúc nhích." Thượng Quan Băng Nhi sắc mặt trầm xuống.

"Ách..." Chu Duy Thanh nhất thời vẫn duy trì tư thế, mạnh mẽ "thắng" lại.

Thượng Quan Băng Nhi nghiêm trang nói: "Ngươi bây giờ còn trong thời kỳ khảo nghiệm, không được động tay động chân với ta." Vừa nói, miệng nàng cũng mỉm cười.

"Băng nhi, ngươi khi nào thì trở nên hư hỏng như vậy." Chu Duy Thanh như thế nào nhìn không ra là Thượng Quan Băng Nhi cố ý.

Thượng Quan Băng Nhi hừ một tiếng, "Tiện nghi lớn nhất đều cho ngươi chiếm, ám ảnh trong lòng ta còn rất sâu, tất nhiên phải khảo nghiệm ngươi một phen a."

Chu Duy Thanh cười hắc hắc, "Khảo nghiệm, đương nhiên phải khảo nghiệm. Chúng ta trước tiên làm chính sự." Hắn một chút cũng không vội, Thượng Quan Băng Nhi đã quyết định cho hắn cơ hội khảo nghiệm, thì lúc này quan hệ của hai người đã có tiến triển, hắn thực muốn hưởng thụ loại cảm giác theo đuổi nàng. Nàng trong lòng vẫn còn tổn thương, thật vất vả mới cải thiện mối quan hệ của hai người, cũng không thể bởi vì dại dột mà "xây 3 năm hủy 1 giờ" a.

Thượng Quan Băng Nhi 2 mắt trợn trừng, nói: "Ta như thế nào cảm thấy được, ngươi bây giờ so với trước kia kia bộ dáng xấu xa ngày càng nguy hiểm."

Chu Duy Thanh mở trừng hai mắt, "Nếu không ta trở về như trước?"

"Phi. Không được." Vừa nói, nàng đã đem bản đồ trong tay bày ra trên bàn."Tiểu Béo, ngươi xem, chúng ta ở đây." Thượng Quan Băng Nhi trên bản đồ chỉ chỉ, nói tiếp: "Tiến về phía trước, là khu vực đồi núi có thảm thực vật sinh trưởng rậm rạp, địa hình cực kỳ phức tạp, hơn nữa bên trong thường có Thiên Thú lui tới, nghe nói từng xuất hiện quá Tông Cấp Thiên Thú cường đại.Bởi vậy, khu vực đồi núi này hình thành một lá chắn thiên nhiên. Mà chúng ta bên này đến Khắc Lôi Tây Đế Quốc chỉ có 3 con đường, một cái đường lớn, hai cái đường nhỏ. Binh lực liên đội ba của chúng ta, chủ yếu trấn giữ đường lớn, hai cái đường nhỏ đều do binh lực liên đội 2 phụ trách, bởi vì khoảng cách rất gần, chỉ cần có quân địch xuất hiện đều có thể chi viện lẫn nhau."

"Khắc Lôi Tây Đế Quốc ở bên cạnh binh lực đồn trú tổng cộng bốn liên đội, tổng binh lực so với chúng ta phải nhiều một ít, trang bị cũng muốn trội hơn chúng ta, ngoại trừ cung tiễn binh. Bọn họ bốn liên đội đóng quân cùng một chỗ, nhưng cùng với chúng ta giống nhau, đều đã có số lượng lớn đội tuần tra ở bên ngoài đồi núi lui tới. Nếu chúng ta phải đi, ta đề nghị đi đường nhỏ tốt nhất. Thừa dịp bóng đêm, có thể bí ẩn đến."

Làm cho Thượng Quan Băng Nhi có chút bất ngờ chính là, Chu Duy Thanh thế nhưng thập phần cẩn thận dò xét bản đồ, hơn nữa không ngừng lấy tay ở trên bản đồ nhiều lần hoa hoa, tựa hồ tính toán cái gì, ra vẻ rất tập trung.

"Tiểu Béo, ngươi đang làm gì đó?" Thượng Quan Băng Nhi tò mò hỏi. Tuy rằng nói Chu Duy Thanh không phải đặc biệt anh tuấn, nhưng thân hình hắn cao lớn, tấm lưng rộng rãi, toàn thân đều tràn ngập khí tức nóng bỏng, khuôn mặt hơi có vẻ hàm hậu lại thập phần nhẫn nại, lúc này đây gặp vấn đề,lại càng nhiều thêm vài phần trầm ổn. Đều là nét hấp dẫn của nam nhân, hơn nữa nội tâm khúc mắc của Thượng Quan Băng Nhi hôm nay đã giải khai không ít, lúc này nàng càng cảm thấy được hắn không phải là quá đáng ghét.

"Chờ một chút." Chu Duy Thanh trả lời cộc lốc Thượng Quan Băng Nhi, lại trêu ghẹo cố tình câu giờ(thẻ đỏ nó đê trọng tài), mới đứng thẳng lưng lên, nhắm mắt lại, tựa hồ đang suy tư trong chốc lát, sau đó mới nói: "Chúng ta xuất phát a, cứ dựa theo như lời của ngươi, từ đường nhỏ đi."

"Ân." Thượng Quan Băng Nhi ừ một tiếng, hai người đeo trên lưng Tử Thần Cung, mỗi người mang theo 2 bao đựng một trăm mũi tên, đi ra lều trại.

Thượng Quan Băng Nhi bằng vào thân phận doanh trưởng cũ, lấy lí do tuần tra, sau 1 hồi đi vòng vòng trong doanh, thì mới cùng với Chu Duy Thanh lặng lẽ rời doanh địa.

Sau khi rời khỏi quân doanh, Chu Duy Thanh mới biết được bên này đề phòng có bao nhiêu nghiêm ngặt, dọc theo đường đi, đã gặp hơn 10 trạm gác chính, trạm gác ngầm thì nhiều không kể hết. Thượng Quan Băng Nhi lấy lí do đi thị sát, bằng vào thân phận doanh trưởng, công khai xuyên qua từng đạo phòng tuyến, cùng với Chu Duy Thanh tiến nhập vào một cái đường nhỏ phương hướng đi thông tới quân doanh đế quốc Khắc Lôi Tây.

"Phía trước không có đồn biên phòng, chúng ta chuẩn bị gia tốc." Thượng Quan Băng Nhi vừa nói, liền bắt đầu cởi áo giáp trên người mình ra.

Chu Duy Thanh mở trừng hai mắt, "Băng nhi, này không tốt a..."

"Cái gì không tốt?" Thượng Quan Băng Nhi một bên cởi giáp trụ, một bên nghi hoặc nhìn về phía hắn, chỉ thấy lúc này Chu Tiểu Béo hai tay xoa xoa, cúi đầu, mặt tựa hồ còn có chút hồng, "Băng nhi, chúng ta có phải hay không phát triển quá nhanh ? Hơn nữa, nơi này hoang sơ, đánh dã chiến rất dễ bị cảm lạnh a."

Ba đường vằn đen nháy mắt xuất hiện ở trên mặt Thượng Quan Băng Nhi, nàng xấu hổ gào lên, "Trong đầu ngươi đều nghĩ muốn cái gì a! Đem tâm tư xấu xa của ngươi thu hồi lại. Ta mặc áo giáp vầy thì bí mật đánh úp doanh trại địch sao được?"

"Ách..." Chu Duy Thanh ngẩng đầu nhìn, lúc này mới thấy sau khi nàng cởi áo giáp ra, bên trong lộ ra một bộ quần áo màu đen bó sát.

Thượng Quan Băng Nhi tuy rằng chỉ có mười sáu tuổi, nhưng đã rất thành thục, mặc bộ đồ bó này, làm tôn lên những đường cong động lòng người của nàng, làm Chu Duy Thanh nuốt mạnh từng ngụm nước miếng, ánh mắt tự nhiên cũng có điểm không bình thường.

"Uy, nhìn cái gì vậy?" Thượng Quan Băng Nhi khuôn mặt đỏ lên, trên vai hắn vỗ một cái, "Ngươi đi lên trước, không được nhìn loạn." Ánh mắt Chu Duy Thanh nóng rực làm trong lòng nàng một trận hốt hoảng.

Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy tâm thần nhộn nhạo, trong lòng thầm nghĩ, nữ hài tử đẹp như vậy thế nhưng đã là người của chính mình ? Ngày đó thần chí như thế nào liền không rõ a? Thật sự là rất lần thứ 2 a.

Thuộc tính luân xoay quanh chuyển tới khu vực màu xanh, trên cổ tay phải là Băng Chủng Phỉ Thúy Thể Châu có băng vụ lượn lờ, trên cổ tay trái lại là Biến Thạch Miêu Nhãn Ý Châu ở ban đêm biến thành màu hoa hồng, Chu Duy Thanh tốc độ gia tăng, xoay mình bay nhanh đi trước.

Thượng Quan Băng Nhi cũng đồng thời phóng xuất ra bổn mạng châu của mình đi theo phía sau hắn.

Vốn Thượng Quan Băng Nhi cảm thấy được, loại tập kích đường xa này, Chu Duy Thanh tốc độ có thể sẽ kém một ít, nếu là không theo kịp, nàng liền giúp hắn một chút. Nhưng là, sau khi hai người triển khai thân hình, nàng lại ngạc nhiên phát hiện, tốc độ Chu Duy Thanh thế nhưng một chút cũng không so với nàng là Ý Thể song châu toàn bộ mẫn thuộc tính Thiên Châu Sư kém hơn.

Bởi vì là ở phía sau quan sát, rất nhanh, Thượng Quan Băng Nhi liền phát hiện vấn đề, Chu Duy Thanh thân mình tốc độ tuy rằng cũng không chậm, nhưng cùng với nàng so sánh thì không thể so sánh, hắn sở dĩ có thể đi nhanh như vậy, bí ẩn là ở trên chân phải của hắn. Mỗi khi thời điểm chân trái chạm xuống đất, thân thể hắn cũng chỉ là đơn giản duy trì cân bằng mà thôi, nhưng khi thời điểm chân phải chạm xuống đất, người hắn lại giống như mũi tên bắn ra. Bởi vậy, tốc độ Chu Duy Thanh mặc dù mau, nhưng là quá trình gia tốc vọt tới trước, đều không phải là chuyển động đều.

"Tiểu Béo, chân phải của ngươi ?" Thượng Quan Băng Nhi ngưng hình phóng xuất ra Ngự Phong Ngoa, dưới chân xuất hiện một đôi giày bó màu xanh thể trạng khí, lúc này tốc độ của nàng mới chân chính nhanh hơn Chu Duy Thanh.

Chu Duy Thanh nghiêng đầu chứng kiến Thượng Quan Băng Nhi đi theo bên cạnh mình, cười hắc hắc, nói: "Lực phóng a? Là đến từ lực phóng của chân phải ta. Đây chắc cũng là chỗ tốt đến từ hắc châu kia. Còn nhớ rõ ngày đó ta đột nhiên toàn thân đau nhức sau lại ôm lấy ngươi mới giảm bớt không? Chính là lần đó, chân phải của ta giống như đã xảy ra biến hóa." Đối với nữ nhân của mình, hắn tự nhiên sẽ không giấu diếm gì, đem phán đoán đối với chân phải của mình đơn giản nói ra một chút.

Thượng Quan Băng Nhi lúc này mới giật mình, khó trách hắn lúc trước không chịu đi theo bên cạnh đại quân, nguyên lai là vì thích ứng với chân phải này.

Vốn nàng trong lòng đối với lần đánh lén này còn có chút khẩn trương, dù sao, tốc độ Chu Duy Thanh còn không đủ để thoát đi, nhưng hiện tại xem ra, phần lo lắng này hoàn toàn dư thừa.

Ba trăm dặm đường, ở hai người toàn lực gia tốc, cũng mất một hồi công phu mới đi tới.

"Tiểu Béo, tiếp tục đi tới là đồn biên phòng của đối phương." Thượng Quan Băng Nhi dừng cước bộ lại,nhìn về phía Chu Duy Thanh.

Chu Duy Thanh gật gật đầu, nói: "Chúng ta nghỉ ngơi một chút, ngươi cũng khôi phục lại một chút Thiên Lực a."

Hai người tìm một địa phương bí ẩn khôi phục Thiên Lực, Chu Duy Thanh tuy rằng tu vi xa không bằng Thượng Quan Băng Nhi, nhưng Bất Tử Thần Công ảo diệu làm hắn nhanh chóng hấp thu trên diện rộng trong không khí thiên địa nguyên lực, thiên lực tiêu hao cũng không lớn, một lát sau liền khôi phục lại.

Mấy ngày này hắn trên cơ bản rõ ràng tốc độ khôi phục của Bất Tử Thần Công,dưới tình huống toàn lực thúc dục luồng khí xoáy của tử huyệt, theo như thời điểm Thiên Lực hoàn toàn hao hết đến khi toàn bộ khôi phục, ước chừng cần thời gian nửa canh giờ, đây là một tốc độ kinh người, phải biết rằng, cho dù là Thiên Châu Sư, cũng cần ít nhất hơn một canh giờ.

Sau khi khôi phục Thiên Lực, hai người lại đứng dậy.

"Căn cứ tin tức chúng ta thu được, trạm gác Khắc Lôi Tây ước chừng là khoảng hai canh giờ đổi mới một lần, hiện tại đã nhanh đến giờ tý, tiếp qua nửa canh giờ thì sắp đổi rồi." Thượng Quan Băng Nhi nói.

Chu Duy Thanh nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta sẽ ở đây chờ nửa canh giờ, chờ bọn hắn đổi ca rồi tiếp tục hành động. Tránh đi mấy trạm gác chính, đánh lén trạm gác ngầm, lấy Vô Thanh Truy Tung Tiễn của ngươi hơn nữa ta theo bên cạnh phụ trợ, hẳn là sẽ không bị đối phương phát hiện. Lẻn vào quân doanh sau một kích lập tức lui."

"Hảo." Lần đầu tiên cùng với Chu Duy Thanh phối hợp một cách đúng nghĩa, hơn nữa chỉ có hai người bọn họ bí mật đánh úp doanh trại, Thượng Quan Băng Nhi có chút khẩn trương. Nhìn trộm qua bên người Chu Tiểu Béo, nàng lại phát hiện, hắn tuy rằng cũng là lần đầu tiên, nhưng rõ ràng so với mình trầm ổn hơn rất nhiều. Mơ hồ có thể chứng kiến trong mắt của hắn ngẫu nhiên hiện lên một đạo tà khí lãnh đạm.

Chu Duy Thanh nhận được chỗ tốt từ hắc châu kia là không thể nghi ngờ, nhưng tính cách của hắn cũng đồng dạng sẽ phải chịu một chút ảnh hưởng từ hắc châu cường đại kia, vừa nghĩ tới phải triển khai giết chóc, vừa tiếp xúc chiến trường chẳng những không có nửa phần e ngại cùng với khẩn trương, ngược lại có chút hưng phấn.

Sau nửa canh giờ. Hai cái thân ảnh lặng yên hành động.

Tránh đi trạm gác chính thập phần dễ dàng, chỉ cần im lặng chạy dọc theo con đường đất nhỏ bên cạnh là được.

Vượt qua 2 trạm gác, Chu Duy Thanh đột nhiên kéo Thượng Quan Băng Nhi lại, hạ thấp thân thể."Chờ một chút."

"Ân?" Thượng Quan Băng Nhi rất nhanh tháo Tử Thần Cung sau lưng xuống.

Chu Duy Thanh thấp giọng nói: " Phía trước bên trái năm mươi bước, có một chỗ trạm gác ngầm, ba người, ta âm thầm tới, ngươi giải quyết tên bên trái kia, còn thừa hai "thèng" giao cho ta."

Rất bất ngờ. Thượng Quan Băng Nhi âm thầm kinh hãi, ngay cả nàng tu vi cấp bậc lưỡng châu còn chưa cảm giác được, thế nhưng Chu Duy Thanh đã phát hiện, tại đồi núi này bên cạnh đều là cây cối, cách 30 bước là rất khó phát hiện tung tích.

Chu Duy Thanh hướng Thượng Quan Băng Nhi giao phó xong, chính mình liền lặng lẽ tiến tới, Thượng Quan Băng Nhi cũng đồng thời hành động, nàng nhẹ nhàng leo lên cây, tựa như một luồng khói nhẹ, không có phát ra nửa điểm thanh âm, nhảy qua 3 gốc đại thụ, nàng mới nhìn thấy trạm gác ngầm có ba gã toàn thân hắc y.

Vì không phát ra tiếng vang, nàng thập phần thong thả lấy ra Tử Thần Cung của mình, vũ tiễn nhắm vào một người bên trái, chỉ chờ Chu Duy Thanh ra tay.

Đúng lúc này, nàng đột nhiên chứng kiến, một đạo giống như Liệp Báo (@Puma ), thân ảnh mạnh mẽ tựa như tia chớp lao thẳng tới sau lưng ba gã kia.

Trong nháy mắt, Thượng Quan Băng Nhi một âm thanh chỉ huy bí ẩn vang lên trong tai nàng, buông ra dây cung, sưu một cái, vũ tiễn cũng đã bắn ra ngoài.

Lấy tạo nghệ của Thượng Quan Băng Nhi ở cung tiễn lại là cố ý đánh lén, loại binh lính bình thường này làm sao có thể có cơ hội né tránh. Phù một tiếng vang nhỏ, vũ tiễn đã là "xiên táo". Tên kia ngay cả kêu 1 tiếng cũng không thể phát ra, thân thể lập tức liền ngã xuống.

Mặt khác hai còn lại mới vừa phát hiện không đúng thì lập tức trên cổ đã đồng thời xuất hiện một bàn tay to lớn, mang theo lực lượng mãnh liệt mà đến, đầu bọn họ hung hăng đặt tại bên trong bùn đất, xương cổ phát ra thanh âm vang lên.

Vũ tiễn bắn tới cùng hai gã bị nắm cổ cơ hồ là cùng một lúc, ba gã Khắc Lôi Tây Đế Quốc ở trạm gác ngầm liền đã chết, mặc dù không thể nói một chút thanh âm cũng không có, nhưng là phát ra tiếng vang rất nhỏ sớm đã bị tiếng cây cối côn trùng kêu vang chim hót che dấu. Phối hợp rất ăn ý, làm người ta xem thế là đủ rồi.

Không hề nghi ngờ, từ phía sau đánh tới, tự nhiên là Chu Duy Thanh, hắn thực hiện rất đơn giản, tử từ đến phía sau trạm gác ngầm, lấy chân phải phát lực, nháy mắt bộc phát ra tốc độ kinh người, đồng thời nắm cổ đối phương, làm tên này không thể phát ra tiếng, hơn nữa đem bộ mặt trực tiếp cắm vào bên trong bùn đất rồi bẻ gãy cổ. Thể Châu của hắn là thuộc tính lực lượng, đừng nói là xương cổ yếu ớt, dù là xương đùi cứng rắn cũng bẻ gãy như nhau.

Bất quá, ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, Thượng Quan Băng Nhi cùng mình phối hợp còn quá ăn ý, chân phải của hắn cũng đã chuẩn bị tốt, một khi vũ tiễn của Thượng Quan Băng Nhi tới chậm, chính là 1 chân đá lên, động tĩnh dù lớn cũng đành phải chịu.

Trên tay tiếng xương khớp vỡ vụn vang lên cùng với cảm giác Sinh Mệnh trôi qua làm đáy mắt Chu Duy Thanh hiện lên một chút huyết sắc, đây là lần đầu tiên hắn giết người, hơn nữa là trực tiếp giết người, bên trong nội tâm đang run rẩy còn có một cỗ phấn khởi khó có thể nói.

Giơ tay lên, hắn hướng tới chỗ tối nơi Thượng Quan Băng Nhi ẩn nấp chìa ngón tay cái ra. Tiện tay rút ra trên đầu tên lính bên trái 1 cây vũ tiễn lau sạch vết máu, sau cùng hội hợp với Thượng Quan Băng Nhi cùng một chỗ.

"Băng nhi, thực đúng lúc. Ba cái." Vừa nói, Chu Duy Thanh đem vũ tiễn bỏ vào bên trong bao đựng của Thượng Quan Băng Nhi.

Thượng Quan Băng Nhi nhắm hai mắt lại, gương mặt thanh tú toát ra một tia không đành lòng, may mắn là nàng từ cự ly xa bắn chết địch, Nếu không mà nói, phần này thống khổ sau khi giết chóc sẽ càng thêm rõ ràng.

Chu Duy Thanh vỗ vỗ vào lưng của nàng, "Nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với bản thân. Ngẫm lại chúng ta vì những chiến sĩ đã chết. Chết một binh lính Khắc Lôi Tây, nói không chừng binh lính Thiên Cung chúng ta có thể chết ít một người, đi thôi."

"Ân." Thượng Quan Băng Nhi tinh thần phấn khởi, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ chính mình còn không bằng tên Chu Duy Thanh nhỏ hơn mình vài tuổi này sao? Hắn còn chưa đến mười bốn tuổi a?

Rất nhanh, Chu Duy Thanh liền phát hiện trạm gác ngầm thứ hai, phụ trách trạm gác ngầm, đều là binh lính khinh bộ binh tương đối tinh nhuệ tạo thành thám báo. Ở trong bộ binh bình thường thì bọn họ là xuất sắc, nhưng ở trước mặt hai gã Thiên Châu Sư, bọn họ lại là yếu ớt.

Có lẽ duyên cớ bởi vì lúc Thượng Quan Băng Nhi trợ giúp Chu Duy Thanh thức tỉnh bản mạng châu 2 cơ thể xảy ra kết hợp, hai người phối hợp ăn ý kinh người, Thượng Quan Băng Nhi phụ trách công kích tầm xa, Chu Duy Thanh còn lại là công kích cận thân, một chỗ rồi lại một chỗ trạm gác ngầm đã bị bọn họ giải quyết như vậy.

Thời điểm khi bọn hắn vượt qua tất cả trạm gác của Khắc Lôi Tây Đế Quốc, chết ở trong tay bọn họ đã nhiều hơn ba mươi bốn người. Trong đó đại bộ phận đều là bị Chu Duy Thanh xử lý.

Ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó, đứng xa xa nhìn phía trước quân doanh kéo dài liên miên bất tận, Chu Duy Thanh cùng với Thượng Quan Băng Nhi yên lặng khôi phục Thiên Lực tiêu hao lúc trước.

"Tiểu Béo, ngươi có tính toán gì không?" Trải qua một lần hợp tác, hai người càng ngày càng ăn ý, hơn nữa, người chủ đạo cũng không phải là Thượng Quan Băng Nhi Thiên Châu Sư tu vi lưỡng châu, mà là Chu Duy Thanh.

Thượng Quan Băng Nhi phát hiện, Chu Duy Thanh vừa vào trong rừng cây, giống như là cá gặp nước, rất nhiều phương diện xử lý chi tiết hơn xa chính mình có khả năng tìm hiểu. Nhất là cảm giác của hắn so với chính mình mạnh hơn nhiều, làm cho có thể phát hiện ra địch nhân trước, lúc này mới có thể không làm kinh động đến địch nhân mà vẫn tiến tới nơi ẩn núp của bọn họ.

Chu Duy Thanh bảo Thượng Quan Băng Nhi lấy bản đồ ra, nhờ ánh sáng của trăng sao chỉ vào bản đồ nói: "Ngươi xem, trước mắt chúng ta ở vị trí này, trong quân doanh đối phương binh lính tuần tra tuy rằng không ít, nhưng hiện tại đã qua giờ tý, đúng là thời điểm con người dễ dàng mệt mỏi nhất. Để cho ta phụ trách bất ngờ công kích, ngươi cản phía sau, đắc thủ xong, chúng ta không thể quay về đường cũ, phải đi đường này. Ta đã cẩn thận tính qua, theo bên này quay về doanh địa của chúng ta, có thể tiết kiệm được năm mươi dặm đường. Hơn nữa, ngươi đã nói, tại đây bên trong đồi núi rừng rậm, thường có Thiên Thú lui tới, đối phương muốn truy kích chúng ta sẽ gặp rất nhiều khó khăn."

Thượng Quan Băng Nhi giật mình phát hiện, thời điểm mỗi lần ngón tay Chu Duy Thanh chỉ ở trên bản đồ, vị trí đều cực kỳ tinh chuẩn, nhất là đối với khoảng cách rất nắm chắc, hắn chỉ ra đường lui cũng không phải là một cái thẳng tắp, mà là đường cong, nhưng đường cong này cũng tuyệt đối là khoảng cách gần nhất, bị địa hình ảnh hưởng tương đối ít hơn nữa khoảng cách đến nơi đóng quân của địch là xa nhất. Hiển nhiên, đây là kết quả đo lường tính toán của hắn ở lúc cầm bản đồ trước khi xuất phát.

"Băng nhi, ngươi đang nghe ta nói sao?" Chu Duy Thanh đưa tay ở trước mắt nàng quơ quơ.

Thượng Quan Băng Nhi ánh mắt phức tạp nhìn hắn một cái, thầm nghĩ trong lòng: nguyên lai, ngươi thật là cái thiên tài. Chẳng sợ Thiên Châu không có thức tỉnh, ngươi cũng là một gã quan chỉ huy vĩ đại.

"Ta đang nghe, lại là, nếu chúng ta gặp phải Thiên Thú ngăn trở làm sao bây giờ? Lấy tu vi hiện tại của chúng ta, cho dù là thực lực yếu kém Sư Cấp Thiên Thú cũng mang đến hung hiểm thật lớn cho chúng ta, một ít đặc thù Thiên Thú thiên phú cực kỳ cường đại, hơn nữa đại đa số Thiên Thú đều có ý thức lãnh thổ rất mạnh, một khi chúng ta xâm nhập lãnh địa của chúng nó, lập tức liền phải chịu công kích."

Chu Duy Thanh mỉm cười, như đã định liệu trước nói: "Điểm này ngươi không cần lo lắng, ngươi không phải vẫn muốn biết ta là thác ấn thành công như thế nào sao? Hiện tại có thể nói cho ngươi biết. Ta nuốt vào là hắc châu kia nguyên bản chủ nhân hẳn là của một con Hắc Hổ, mà khí tức Hắc Hổ này tựa hồ sẽ làm tất cả các động vật e ngại, Thiên Thú cũng không ngoại lệ. Kỹ năng của ta đều là theo trên người Tông Cấp Thiên Thú thác ấn xuống, lấy loại kỹ năng hạn chế là chính, ở trong quá trình thác ấn chúng nó căn bản không có phản kháng. Tuy rằng nói những Tông Cấp Thiên Thú này là bị phong ấn, nhưng rõ ràng là do khí tức trên người của ta có thể ảnh hưởng đến chúng nó, chỉ cần chúng ta không chủ động đi công kích chúng nó, chúng nó cảm nhận được khí tức của ta hẳn là cũng sẽ không tự tìm phiền phức. Hơn nữa, ta lựa chọn đường này cơ bản đều là ở ngoài rìa đồi núi rừng cây, bởi vì, càng là Thiên Thú cường đại càng thích đem lãnh địa của mình đặt ở vị trí trung tâm, chính là nếu gặp Sư Cấp Thiên Thú, lấy tốc độ của chúng ta, đơn thuần chạy trốn cũng không thành vấn đề. Có được 2 việc này, chúng ta theo đường này rời đi hẳn là ổn thỏa nhất."

Thượng Quan Băng Nhi gật gật đầu, nói: "Hảo, vậy liền theo lời ngươi nói." Trong bóng đêm tối như mực, nàng cũng không có phát hiện,ở chỗ sâu trong đáy mắt của Chu Duy Thanh, tràn ngập một tầng huyết sắc lãnh đạm. Mà Chu Duy Thanh chính mình cũng không có cảm giác được, trong cảm xúc của mình, khát máu đang trở nên càng ngày càng mạnh.

Càng là thu được năng lực cường đại, đồng dạng càng cất dấu nguy cơ cường đại, tựa như khi Bất Tử Thần Công hướng huyệt giống nhau rất nguy hiểm, hắc châu gây cho Chu Duy Thanh tác dụng phụ cũng dần dần xuất hiện.

Một lát sau, hai người Thiên Lực đều khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, Chu Duy Thanh hướng Thượng Quan Băng Nhi ra dấu, chính mình lặng lẽ mò mẫm tiến về phía trước.

Cửa chính quân doanh Khắc Lôi Tây Đế Quốc cực kỳ trống trải, chừng bốn mươi thước, rất thuận tiện cho việc tập trung điểm quân. Hai bên cửa lớn doanh trại, có 1 tháp canh cao hơn 20m, chung quanh doanh địa, đèn lồng giăng khắp nơi, chiếu sáng tình huống trong doanh địa. Tháp canh hai bên đầu có một gã cung tiễn binh phụ trách giám thị tình huống bên ngoài doanh địa, một khi có phát hiện bất thường, bọn họ sẽ gõ chuông báo động trước tiên, binh lính tuần tra ban đêm có thể phản ứng ngay lập tức.

Thượng Quan Băng Nhi lúc này ẩn núp cách quân doanh Khắc Lôi Tây chừng năm trăm bước, tay phải ngón giữa cùng ngón áp út trong mang theo một cây vũ tiễn, ngón trỏ cùng ngón giữa trong lúc đó cũng mang theo một cây, Tử Thần Cung chậm rãi mở ra, ngón trỏ cùng ngón giữa mang vũ tiễn đã khoát lên phía trên dây cung, hướng tới chỗ tháp canh xa xa lặng yên nhắm.

Khoảng cách Chu Duy Thanh đến quân doanh Khắc Lôi Tây càng ngày càng gần, chung quanh đã dần dần không có công sự che chắn thân hình của hắn, đúng lúc này, Tử Thần Cung của Thượng Quan Băng Nhi đã động.

Sưu, sưu hai tiếng, hai cây vũ tiễn cơ hồ là nối đuôi nhau mà ra, ở thời điểm bắn ra hai cây tiến này, nàng dùng một thủ pháp thập phần xảo diệu,tiễn thứ nhất cùng tiễn thứ hai lực bắn ra không đồng nhất, tiễn thứ nhất bắn ra tương đối nhẹ, tiễn thứ hai lực lượng lớn một chút( @ vậy thời gian đâu mà con pé này kéo cung rồi ngắm nữa,tưởng là AK47 chắc). Cứ như vậy, hai cây vũ tiễn cơ hồ là cùng đến hai tòa tháp canh. Vì có thể ở khoảng cách xa như thế bảo đảm một kích trí mạng, Thượng Quan Băng Nhi đã dùng tới Phong Hệ Thiên Lực của mình để tiến hành phụ trợ.

Phốc, phốc hai tiếng vang nhỏ, dưới tình huống ở như thế xa, hai cây vũ tiễn đồng thời xỏ xuyên qua đầu hai gã thủ binh, một cái là từ vị trí huyệt Thái Dương bắn vào, cái còn lại là trực tiếp từ miệng bắn vào, nháy mắt xỏ xuyên qua đại não. Vũ tiễn nhập não, Phong Hệ Thiên Lực lặng yên bùng nổ, tuy rằng uy lực đã rất nhỏ, nhưng đối với đại não yếu ớt mà nói lại là khủng bố, căn bản không thể phát ra nửa điểm thanh âm, thân thể của bọn họ đã nhẹ nhàng ngã xuống khỏi tháp canh.

Cùng lúc đó, Chu Duy Thanh nháy mắt bạo phát, thúc dục Thiên Lực toàn diện gia tốc, khoảng cách ba trăm bước chỉ dùng năm lần tiến lên cũng đã vượt qua, thừa dịp binh lính tuần tra của đối phương chưa tới, chân phải hắn dậm xuống đất, mượn dùng lực lượng chân phải cường đại, nhảy cao năm thước, nhảy quá hàng rào cánh cổng lớn của quân doanh Khắc Lôi Tây, tựa như con báo phi nhanh hiện lên trên một tòa tháp canh.

Xa xa Thượng Quan Băng Nhi lúc này rất khẩn trương, giương cung cài tên, tùy thời chuẩn bị tiến hành trợ giúp đối với Chu Duy Thanh.

Kế hoạch đã thành công, thời điểm Chu Duy Thanh đi vào tháp canh, như trước không có bị bất luận kẻ nào phát hiện, trong nội tâm hắn rất khẩn trương, nhưng càng nhiều lại là cảm xúc phấn khởi.

Tính thêm hai gã binh lính trên tháp canh, bọn họ đã giết ba mươi sáu người, khoảng cách báo thù mục tiêu chỉ còn hơn sáu mươi người nữa. Chu Duy Thanh thở sâu, từ trên tháp canh nhìn ra xa, bởi vì quân doanh được rất nhiều đèn lồng chiếu rọi, theo độ cao này nhìn lại, hết thảy thu hết vào mắt.

Tình huống quân doanh Khắc Lôi Tây cùng với quân doanh Thiên Cung không sai biệt lắm, trọng trang bộ binh thì mười người một cái lều trại, khinh trang bộ binh thì ba mươi người một cái lều trại. Chu Duy Thanh tự nhiên là không có mục tiêu cố định, sau một hồi quan sát cẩn thận, hắn đã tìm được mục tiêu.

Hắn dù sao cũng mới vừa tới quân doanh không lâu, đối với tình huống trong quân doanh cũng không phải thực hiểu biết, hơn nữa, lại bị cấp bậc Thiên Lực chế ước, hắn ở trong này chỉ có một cơ hội ra tay, sau đó nhất định phải rời đi, giữ lại Thiên Lực để bỏ chạy cho tốt. Bởi vậy, hắn trực tiếp lựa chọn một tòa chiếm diện tích tối rộng, thể tích lớn nhất doanh trướng. Tòa doanh trướng kia cách tháp canh hắn đang đứng chừng gần ngàn thước, nhưng chung quanh đèn đuốc sáng trưng, có ít nhất một cái trung đội binh lính tuần tra qua lại, hiển nhiên là địa phương trọng yếu.

Chính là nó. Chu Duy Thanh nâng tay phải lên, trên cổ tay Băng Chủng Phỉ Thúy châu hào quang nở rộ, Phách Vương Cung lặng yên triển khai, trong nháy mắt đã ngưng kết thành hình. Trong mắt thuộc tính luân xoay quanh chuyển tới khu vực màu lam, nhất thời, phía trên tay trái của Chu Duy Thanh đã sáng lên điện quang dày đặc.

Trong lần thác ấn vừa rồi, bên trong sáu đại thuộc tính của Chu Duy Thanh, chỉ có một kỹ năng công kích, đó chính là lôi thuộc tính...

Thiên Châu Biến.

.:: o0o ::..

Quyển 3: Ý Châu thác ấn

Chương 22: Cùng Sinh Cùng Tử (1)

Dịch: A Anh (Coem_uk)

Nguồn: Bàn Long Chiến Đội

Phách Vương Cung mang theo băng vụ nhàn nhạt dần ngưng kết thành hình, Chu Duy Thanh đưa cung lên tay trái, tay phải ổn định lập tức dựng lên. Có thể thấy rõ ràng Biến Thạch Miêu Nhãn Ý Châu màu đỏ hoa hồng trên cổ tay trái hắn lúc này đã hiện lên màu lam tinh mịn của Lôi điện rất sặc sỡ.

Tại Chu Duy Thanh dùng ý niệm thúc dục, Biến Thạch Miêu Ý Nhãn Châu lặng lẽ biến hóa, tiến nhập vào nơi tay kéo Phách Vương Cung, nhất thời, băng vụ bạch nhũ sắc của Trường cung trong nháy mắt liền biến thành màu lam chói lọi, thậm chí ngay cả dây cung cũng như vậy. Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy toàn thân mình cảm giác tê rần, từng đạo lôi điện từ tay trái hắn không ngừng chạy vào thân cung rồi kéo dài ra hai bên.

" Người nào?" Một tiếng quát từ phía dưới vang lên, ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập cách cái tháp canh không xa truyền đến.

Tuy bây giờ Chu Duy Thanh đang đứng trên cao, lại trong bóng đêm tự nhiên có thể che đậy cho thân thể của hắn. Nhưng giờ người khác có thể thấy hắn hết sức rõ ràng, lúc hắn thi triển ra ý thể dung hợp kỹ năng này trên Phách Vương Cung hiện lên ánh sáng rất chói mắt, không bị phát hiện mới là lạ.

Hắn dùng sức hít sâu một cái, Tứ đại tử huyệt mở ra điên cuồng vận chuyển, Thiên lực toàn diện phát ra, Dây cung chậm rãi được kéo ra, lấy Tinh Thần Mộc làm mũi tên, thái hợp kim sắc bén làm vũ tiễn, thế nhưng lúc này lại biến thành màu lam chói mắt.

Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy thân thể chung quanh tựa hồ như sinh ra một cỗ hấp lực cường đại trong quá trình kéo dây cung, hấp dẫn toàn bộ Lôi thuộc tính trong không khí, hơi thở cuồng bạo tùy thời có thể nổ tung.

Phía dưới đám binh sĩ tuần tra đã lao đến, đáng tiếc, trong đó lại không có một Cung tiễn thủ nào, bọn họ chỉ có thể nhanh chóng leo lên cái tháp canh đó.

Bây giờ, Phách Vương Cung tựa như trăng tròn, cùng ánh sáng Tinh Nguyệt trên bầu trời hòa lẫn, Thượng Quan Băng Nhi từ đằng xa nhìn Chu Duy Thanh đứng sừng sững trên tháp canh, nàng tự nhiên cũng không nhàn rỗi, từng mũi tên mang theo lôi điện nhất nhất bay đến. Mặc dù khoảng cách xa gần năm trăm mã, nhưng binh lính của Khắc Lôi Tây đế quốc đang leo lên tháp cũng rơi xuống lả tả.

" Đương, đương, đương..." Tiếng chiêng đồng báo hiệu chói tai vang lên khiến quân doanh Khắc Lôi Tây đế quốc trong nháy mắt trở nên hỗn loạn. Mấy vạn binh lính cũng chỉ vì sự xuất hiện của Chu Duy Thanh mà rối loạn.

Ngay tại một khắc này, một tiếng kêu to phảng phất như có thể câu hồn đoạt phách vang lên, trên bầu trời trong nháy mắt xuất hiện một tia chớp màu lam sáng trên trong đem tối tựa như một lưu tinh đang bay xuống, hướng thẳng đến quân doanh của binh lính Khắc Lôi Tây.

Chu Duy Thanh thậm chí không hề liếc mắt nhìn thành quả của mình, ngay lập tức liền bắn thêm ba mũi tên công kích bình thường, chia ra tấn công ba hướng của binh lính tuần tra chạy đến. Sau đó, chân phải nặng nề phát lực đạp mạnh tháp canh một cái, cả thân thể nghiêng bay ra.

Oanh-----

Một tiếng nổ vang lên, chính là của Tia chớp màu lam phát ra, mặc dù mục tiêu ở ngoài ngàn thước nhưng xạ tốc của Phách Vương Cung là quá nhanh.

Lúc tiếng nổ kịch liệt vang lên, Chu Duy Thanh ở ngoài hơn ngàn thước cùng nghe được tiếng nổ đinh tai nhức óc trong quân doanh. Nếu nhìn từ trời cao có thể thấy rõ ràng doanh trướng trong nháy mắt liền nổ tung, một vòng tròn quang mang màu lam trong không trung chậm rãi khuếch tán, ngọn lửa sưu sưu cháy lên, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.

Ngay sau đó, bốn tiếng nổ liên tiếp vang lên, trong đó là ba tiếng đến từ ba mũi tên mà Phách Vương Cung bắn ra. Chu Duy Thanh căn bản không có nhắm trúng, dù sao chỉ hướng đến địa phương tập trung nhiều người bắn. Phách Vương Cung bạo phá coi như là hiệu quả, dù không có thuộc tính Ý Châu tiến hành dung hợp, nhưng sức công phá cũng cực kỳ bá đạo, ba phía binh linh Khắc Lôi Tây liên tục kêu thảm thiết, mỗi mũi tên cũng đã khiến hơn mười người tử vong.

Về phía tiếng nổ cuối cùng, chính là cái tháp canh bị chân phải của Chu Duy Thanh bạo phát lực lượng phá hủy thành từng mảnh, nhờ đó hắn cũng tà tà bay ra ngoài.

Lúc này Thượng Quan Băng Nhi đã đứng ở phía xa, dây cung Tử Thần Cung không ngừng phát tiếng vù vù, Liên Châu Tiễn Pháp được nàng phát huy đến cực hạn, cơ hồ chỉ trong một lúc mà đã bắn ra hơn ba mươi tên, dựa vào lực lương một người để áp chế truy binh giúp Chu Duy Thanh.

" Đi." Vừa vọt đến nới Thượng Quan Băng Nhi đứng, hắn liền chào hỏi nàng một tiếng rồi cả hai người quay đầu bỏ chạy, toàn diện gia tốc mà cũng không hề ngoảng đầu lại.

Lúc này, hơn mười đạo thân ảnh từ Quân doanh Khắc Lôi Tây nhanh chóng đi ra, chỉ nghe một người phẫn nộ quát: " kho lương thực bị đốt, Tiểu Dạ Dạ ngươi nhanh chóng tổ chức cứu hỏa, những người còn lại lập tức theo ta. Nhất định không thể để cho bọn họ chạy thoát."

Hơn mười đạo thân ảnh nhảy ra này cầm đầu chính là Cửu hoàng Tử Khắc Lôi Tây đế quốc Bạch Cửu. Người nào bị lôi dậy từ trong mộng đẹp thì tâm tình cũng không tốt, lại càng không phải nói đến tỉnh dậy mà bị làm cho khiếp sợ. Doang trướng của hắn cách mục tiêu công phá của Chu Duy Thanh không xa, một tiếng nổ kinh hồn hù dọa hắn từ trong giấc mộng tỉnh dậy, lại càng làm cho hắn trực tiếp tiểu ra quần. Bạch Cửu giận đến sắc mặt trắng bệch, vừa đổi quần con sau liền chạy ra cùng đám Ngự Châu Sư truy đuổi không thôi.

" Tiểu Béo, kỹ năng ngươi vừa sử dụng là cái gì? Tại sao gây ra động tĩnh lớn như vậy?" Thượng Quan Băng Nhi chạy hết tốc lực bên cạnh Chu Duy Thanh không nhịn được tò mò hỏi. Cho dù là đã ở xa hơn ngàn mã, vậy mà tiếng nổ vẫn dọa cho nàng nhảy dựng lên.

Chu Duy Thanh cười hắc hắc: " Đệ nhất mai Ý Châu của ta đã thác ấn hoàn thành thuộc tính, mũi tên lần trước cứu ngươi có nhớ rõ không? Đó là kỹ năng Hắc Ám thuộc tính thác ấn, tên là Hắc Ám chi xúc, sử dụng Ý thể dung hợp kỹ năng phối hợp với Phách Vương Cung, uy lực ngươi cũng thấy đấy. Còn hôm nay là kỹ năng thác ấn công kích duy nhất của ta. Là từ một con Tông Thú thiên cấp ta không biết tên thác ấn xuống, hay là kỹ năng này thác ấn của một con Tông Thú thiên cấp thuộc tính biến dị. Tên nó là Chưởng Lôi Tâm Bạo, vốn là kỹ năng cận chiến, nhưng ta dung hợp vào Phách Vương Cung dĩ nhiên không giống lúc trước. Ngươi nghĩ xem, Chưởng Lôi Tâm Bạo tính chật hiệu quả là bạo phá, đặc tính là Lôi hệ, hơn nữa Phách Vương Cung của ta tính chất cũng là bạo phá, song trọng bạo phá, động tĩnh có thể không lớn ư? Đáng tiếc lấy Thiên lực của ta bây giờ, cho dù dùng kỹ năng gì dùng Ý thể dung hợp cũng chỉ có thể đánh ra một lần. Nếu không, đánh ra mấy lần nữa tuyệt đối cho bọn chúng gà bay chó sủa."

Nghe lời Chu Duy Thanh nói..., Thượng Quan Băng Nhi âm thầm kinh hãi, nàng biết lấy tình huống hiện tại mà nói, nếu một chọi một thì Chu Duy Thanh tuyệt đối không phải là đối thủ của mình, dù sao thiên lực của hai người cũng có sự chênh lệch lớn, mình còn có nhiều hơn một đôi bản mạng châu tăng phúc. Nhưng là nếu sau này Thiên lực của hắn cường đại lên, có thể thừa nhận được hắn phóng thích nhiều loại thuộc tính kỹ năng, vậy thì thật là đáng sợ. Bằng vào lợi thế có nhiều thuộc tính, hắn căn bản không cần cùng người khác phối hợp, tự mình có thể phối hợp được.

Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: " Thoải mái đi, ta định đặt cho hai chiêu Ý thể dung hợp kỹ năng này là Phách Vương Xúc Thủ Tiễn cùng Phách Vương Lôi Bạo Tiễn."

Thượng Quan Băng Nhi tò mò hỏi: " Vậy những kỹ năng thác ấn thuộc tính khác của ngươi là gì vậy?"

Chu Duy Thanh đáp: " Tà ác thuộc tính không có, ta không tìm được Thiên thú phù hợp, nhưng dường như trong thuộc tính này tựa hồ như có kỹ năng tồn tại. Phong thuộc tính là Phong Chi Trói Buộc, còn Không gian thuộc tính là Không Gian bình di."

" Phong Chi Trói Buộc? Không Gian bình di?" Thượng Quan Băng Nhi thất thanh kinh hô. Hai kỹ năng này theo nàng mà nói như sấm động bên tai, chỉ có từ Tông cấp Thiên thú mới có thể thác ấn được kỹ năng cao cấp như thế. Một cái là thuộc kỹ năng hạn chế, còn cái kia là một cái kỹ năng cường đại có thể bảo vệ tính mạng. Độ khó khi thác ấn những loại kỹ năng này cực cao, chỉ có những cường giả tu vi đạt đến Tông cấp mới dám đi thử nghiệm. Hơn nữa mình còn chưa bao giờ nghe qua mấy cái kỹ năng như Hắc Ám chi xúc, Chưởng Tâm Lôi Bạo cùng với cái kỹ năng tà ác quỷ dị kia. Chu Tiểu Béo mặc dù tu vi chỉ có Nhất châu không hơn... nhưng những kỹ năng này vẫn có thể dựa vào thực lực của hắn mà tiến hóa. Nếu như tương lai hắn có thể đột phá Lục châu mà tiến vào tông cấp...

Nghĩ đến đây mà Thượng Quan Băng Nhi không dám nghĩ tiếp nữa, trong đầu chi hiện lên mấy chữ: Thật quá đáng sợ!

" Tiểu Béo, ngươi không nên nói cho ta biết. Đối với Thiên Châu Sư như chúng ta mà nói thì Ý Châu kỹ năng chính là bí mật lớn nhất. Huống hồ, những kỹ năng của ngươi lại cường đại như thế. Thật xin lỗi, ta vốn không nên hỏi." Thượng Quan Băng Nhi có chút áy náy nói.

Chu Duy Thanh cười hahả một tiếng, nói: " Giữ bí mật cũng chỉ là với người ngoài. Đối với ngươi ta còn phải giữ bí mật sao?" Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên liền đẩy tốc độ lên cao hướng về phía Thượng Quan Băng Nhi rồi cả hai cùng bổ nhào xuống đất. Bởi vì tốc độ quá nhanh, nhất thời cả hai người lăn như quả hồ lô dưới đất. Mà cùng lúc hắn bổ nhào về phía Thượng Quan Băng Nhi thì một mũi tên vô thanh lặng lẽ tiến nhập vào trong bóng tối.

" Lại là tên kia." Chu Duy Thanh lập tức đoán được người nào đến. Bất luận là tên pháp hay thực lực đều ở trên hai người bọn hắn. Vô Thanh Tiễn này thực sự quá đáng ghét.

Thời điểm hắn từ tháp canh kia nhảy xuống, Thiên lực chỉ còn chừng hai thành, dù tứ đại tử huyệt thủy chung toàn lực vận chuyển, Thiên lực có khôi phục lại được một chút nhưng vẫn không đủ để điều động Phách Vương Cung.

Lúc Thượng Quan Băng Nhi ngã lăn ra đất, đồng thời nàng không chút tiếng động phóng xuất ra Vô Thanh Truy Tung Tiễn. Thân thể vừa mới ổn định, Tử Thần Cung rung lên, Vô Thanh Truy Tung Tiễn vô thanh vô thức đã bay ra ngoài.

Đối với hai người bọn họ mà nói, uy hiếp lớn nhất lúc này chính là kỹ năng Vô Thanh Tiễn của Bạch Cửu, những Ngự Châu Sư khác của Khắc Lôi Tây có lẽ là mạnh hơn Bạch Cửu nhiều, nhưng ở phương diện tốc độ chưa hẳn có nhiều xuất sắc, Bạch Cửu này tốc độ chẳng những cực kỳ nhanh, lại trong bóng tối này có thể khiến cho uy lực của Vô Thanh Tiễn tăng lên gấp bội. Có hắn quấy rối, Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi không thể nào chạy nhanh được.

Vô Thanh Truy Tung Tiễn của Thượng Quan Băng Nhi nhắm thẳng vào Bạch Cửu, hắn không hề hoang mang, viên thể châu thứ tư trên tay quang mang chói sáng, rồi hạ xuống, Một tấm thuẫn nhẹ nhàng màu phỉ thúy xanh nhạt đã xuất hiện che chắn trước người của hắn. Keng, một tiếng giòn vang lên, Vô Thanh Truy Trung Tiễn liền va chạm với chiếc thuẫn.

Đi theo Bạch Cửu truy đuổi có hơn mười vị Thể Châu Sư, trong đó hầu hết thực lực đều là Tam Châu, Tứ châu cấp bậc. Chính là có hai người tu vi đạt đến Ngũ Châu cấp bậc, thực lực tuy mạnh mẽ nhưng thứ họ am hiểu lại không phải là tốc độ. Trong mười người chạy theo đó thì chỉ có năm tên là có tăng phúc về tốc độ.

Thượng Quan Băng Nhi một chút cũng không dừng lại, một mũi tên nữa liền xuất hiện, lập tức cùng Chu Duy Thanh tiếp tục chạy như điên, mượn cây cối trong rừng che chắn rồi nhanh chóng rời đi.

Bạch Cửu phía sau cũng truy đuổi không ngừng nghỉ, những cái khác thì không nói, riêng chuyện bị dọa cho tè ra cả quần là hắn đã không chịu được nỗi nhục này rồi. Việc này làm cho hắn lửa giận ngút trời, thật quá mất mặt, mặc dù khi còn bé hắn đái dầm đến mười tuổi mới dứt, nhưng cũng là hơn mười mấy năm qua không có lặp lại sao? Không báo thù này thì sao có thể làm người? Huống chi hắn còn nhận ra có cả Thượng Quan Băng Nhi, đây không phải là cơ hội tốt nhất để giết nàng ta sao? Đáng tiếc là lão sư mình còn chưa chạy tới, nếu không...

Nhanh chóng cân nhắc lại một chút, Thượng Quan Băng Nhi là toàn mẫn Thiên Châu Sư, Chu Duy Thanh có cái đùi phải tà ma thần kỳ kia, nên tốc độ của hai người tương đối khả quan. Nhưng chính là tu vi của bọn họ quá thấp, một là Nhị châu, còn người kia là Nhất châu. Thiên lực của Thượng Quan Băng Nhi bất quá bây giờ cũng chỉ là Thiên tinh lực đệ bát trọng thôi. Mà những người truy kích bọn họ tuy không am hiểu về tăng phúc tốc độ, nhưng thực lực lại hơn hẳn, thấp nhất cũng đã đạt đến Tứ châu cảnh giới. Thiên lực cường đại hòa cùng Bản mạng châu tăng phúc, tốc độ so với hai người cũng không chậm hơn bao nhiêu.

Một đuổi một chạy, chỉ có cung tên là không ngừng giao phong, mặc dù Thượng Quan Băng Nhi cùng Chu Duy Thanh cũng có lấy cung tên ra đánh trả, nhưng dù sao ba, bốn Ngự Châu Sư trong đội ngũ truy kích bọn họ đều có kỹ năng bảo vệ tính mạng. Tuy rằng cũng có bị thương, nhưng đều không phải là vết thương trí mạng. Lấy Bạch Cửu cầm đầu, sáu tên Ngự Châu Sư đều truy đuổi không ngừng nghỉ, hơn nữa khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng được thu hẹp.

Đối với Thượng Quan Băng Nhi cùng Chu Duy Thanh mà nói, tin tức Chu Duy Thanh đã khôi phục lại được không ít Thiên lực là tốt nhất bây giờ. Từ lúc chạy trốn đến giờ, tốc độ chạy trốn của hắn phần lớn là lợi dụng tác dụng của cái đùi phải tà ma cổ quái ấy, một thân Thiên lực hầu như không hề tiêu hao. Hơn nữa Bất Tử Thần Công khôi phục Thiên lực tốc độ vượt xa thường nhân, chỉ có nửa canh, Thiên lực của hắn đã khôi phục được sáu, bảy thành.

Đúng lúc này, phía trước cách đó không xa, một tiếng gầm gừ trầm thấp cách đó không xa đột nhiên vang lên, ngay sau đó một đôi mắt màu xanh biếc hiện ra trong tầm mắt của Thượng Quan Băng Nhi cùng Chu Duy Thanh.

Thượng Quan Băng Nhi kinh hô lên một tiếng: " Là Tùng Lâm Thiên Lang, Sư cấp Thiên thú rất khó đối phó. Bọn chúng tuy là không quá mạnh, nhưng sống quần cư. Thế nào lại gặp bọn chúng, phiền toái lớn đây."

" Lên Cây." Chu Duy Thanh quyết định thật nhanh, sói không có năng lực leo trèo, gặp bọn chúng trước mắt leo lên cây là lựa chọn tốt nhất. Dĩ nhiên, bọn chúng là Tùng Lâm Thiên Lang, chính là thiên thú, cũng không thể đánh đồng với những con sói bình thường khác.

" Ngao ô----" một tiếng Lang Hào vang lên, ngay sau đó liền lan tràn, trong nhất thời, không có ai có thể biết được có bao nhiêu con Tùng Lâm Thiên Lang xuất hiện, tốc độ rất nhanh hướng bên này lao đến.

Những con Tùng Lâm Thiên Lang này cũng không đồng nhất cùng nhau lao đến, dường như bọn chúng cũng đã có chuẩn bị kỹ càng, chính diện xung phong có, từ hai bên hông bọc đánh cũng có, không chỉ có hai người Chu Duy Thanh, ngay cả mấy người truy đuổi cũng bị bao vây lại.

" Mẹ kiếp." Buồn bực trong lòng Bạch Cửu thì khỏi phải nói đến, " thừa dịp bọn chúng còn chưa kịp vây kín mau rút lui. Nhớ kỹ, không nên công kích những con Thiên Lang ghê tởm này, một khi có sát thương, bọn chúng sẽ không chết không thôi." Truy kích Thượng Quan Băng Nhi tuy là trọng yếu, nhưng cái mạng nhỏ của mình còn trọng yếu hơn a. Bạch Cửu không chút do dự liền quay đầu bỏ chạy.

Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi sẽ không rảnh rỗi mà tự nhiên đi quan tâm đến vận mệnh của mấy tên Ngự Châu Sư Khắc Lôi Tây, những con Tùng Lâm Thiên Lang này đã hoàn toàn giúp bọn họ thành công ngăn cản đám người ấy, nhưng hai người bây giờ cũng đang bị vây trên đại thụ.

Chu Duy Thanh lấy Tử Thần Cung ra đang định thử phòng ngự của những con Thiên Lang này cường đại đến mức nào thì Thượng Quan Băng Nhi liền ngăn lại, " Không nên, Tùng Lâm Thiên Lang cực kỳ thù dai, một khi ngươi ra tay đánh chết một con trong số bọn chúng, vậy chúng ta liền gặp phiền toái lớn. Chờ đi, có lẽ bọn chúng lại bỏ đi không chừng."

Lúc này, dưới tàng cây đã tập trung một đại lương lớn Tùng Lâm Thiên Lang. Cách gần đó, Chu Duy Thanh nhờ ánh trăng nên cũng quan sát rõ bộ dáng của chúng.

Những con Thiên Lang này chiều cao ước chừng một thước năm, một thân màu nâu xanh, đôi mắt xanh biếc ánh mắt cực kỳ nổi bật, nhưng dấu vết đặc thù nhất là trên sống lưng có lông bờm màu xanh dựng lên. Tốc độ hành động cực nhanh, lúc này bọn chúng đã đứng dưới tàng cây thượng khoan hạ khiêu*, trừ một số ít đuổi theo nhóm Bạch Cửu thì ở đây cũng tập trung trên trăm con Tùng Lâm Thiên Lang.

Chu Duy Thanh trong lòng nhất động, điều hòa thiên lực chậm rãi rót vào cái đùi phải của hắn, đùi phải nhất thời truyền đến cảm giác lực lượng như muốn bạo tạc, không cần nhìn hắn cũng biết, nhất định lúc này trên đùi phải của mình ma văn đã giăng đầy.

Hắn biết rõ khí tức của Hắc châu trong cơ mình có tác dụng khắc chế Thiên thú, nhưng hắn vẫn không có cách nào để khống chế được cỗ khí tức kia, chỉ cần rót thiên lực vào đùi phải thì sẽ hiện ra ma văn da hổ kỳ dị.

Chu Duy Thanh vừa thử nghiệm là đã thành công, Khi hắn đem thiên lực rót vào đùi phải thì một cỗ khí tức vô hình lan tràn xung quanh, phía dưới vốn đang không ngừng lao xao liền im bặt, lông bờm trên lưng của Tùng Lâm Thiên Lang không ngừng lóe lên thanh mang, cổ họng bọn chúng phát ra âm thanh ô ô rồi chậm rãi lui về phía sau, trong ánh mắt màu xanh biếc hiện lên đầy vẻ cảnh giác.

Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: " haha, quả nhiên là hữu dụng. Chờ mấy con sói nhỏ này lui đi là chúng ta có thể trở về được."

Đang lúc ấy thì bât chợt, một tiếng sói tru vang lên, chỉ thấy dường như thanh mang lóe lên, trong rừng cây tựa hồ như cũng sáng lên.

Đó như là một lời nhắc nhở của một con Tùng Lâm Thiên Lang vô cùng to lớn, Thân thể của nó dài vượt quá ba thước. Kỳ lạ nhất là màu lông của nó không phải là màu nâu xanh, mà là màu xanh lóng lánh, thân thể khổng lồ của nó giống như được tạc từ một khối phỉ thủy to lớn. Một đôi nhãn mâu lạnh như băng, lóng lánh quang mang màu đỏ nhạt. Bả vai thật rộng lớn, quanh cơ thể của nó dường như còn có thanh mang lưu chuyển.

Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi liếc mắt nhìn nhau, " đây không phải là Lang Vương hay sao?"

Khuôn Mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Băng Nhi liền trắng bệch, " Đúng vậy, nó chính là Tùng Lâm Thiên Lang Vương. Trời ạ! Đây chính là Tôn cấp Thiên thú, đừng nói là chúng ta, cho dù là tứ châu, ngũ châu Ngự Châu Sư gặp nó cũng phải đau đầu."

" Ô...." Một tiếng hú dài vang lên, kèm theo đó là ánh mắt của Thiên Lang Vương nhìn chòng chọc trên cây biểu lộ rõ thần sắc ngạc nhiên cùng nghi ngờ. Khí tức của Chu Duy Thanh ở trên cây nó cũng cảm nhận được, nhưng nó lại không hề có ý lui lại, ngược lại nó cẩn thẩn nhích đến gần.

Chu Duy Thanh dù sao cũng còn nhỏ tuổi, phán đoán của hắn dĩ nhiên có chút sai lầm. Hắn sở dĩ dám mang Thượng Quan Băng Nhi tiến vào rừng rậm có Thiên thú sinh sống, tự nhiên là có lòng tin vào lúc Ý Châu thác ấn, nhìn thấy Ngay cả Tông cấp Thiên thú cũng sợ hãi khí tức của Hắc châu kỳ dị kia, vậy tiến vào rừng rậm này còn có gì đáng sợ sao?

Đáng tiếc, mọi việc lại không có đơn giản như hắn tượng tưởng. Không sai, đúng là đám Tông cấp Thiên thú ấy tùy ý hắn thác ấn, do bị ảnh hưởng bởi khí tức trên người hắn. Nhưng bọn chúng chính là đang bị phong ấn, bản thân đang trong tình huống cực kỳ suy yếu. Mà khí tức của Hắc châu nọ có một loại năng lực đặc thù làm cho bọn chúng sợ hãi, một khi năng lực kia được dùng đến, trong lúc suy yếu này bọn chúng chắc chắc phải chết không thể nghi ngờ. Thế nên lúc ấy mới cực kỳ phối hợp cho hắn hoàn thành thác ấn.

Nhưng lúc này đối mặt với Thiên Lang Vương lại không giống vậy. Tuy nó chỉ là Tôn cấp Thiên thú, nhưng tại khu vực này, nó tuyệt đối là vương giả. Khí tức trên người Chu Duy Thanh cố nhiên đáng sợ, nhưng ở trong cảm giác của nó dường như cũng không cường đại. Bình thường Tùng Lâm Thiên Lang sẽ sợ mà triệt thoái phía sau, nhưng thân là Thiên Lang Vương, nó cũng có kiêu ngạo. Ít nhất phải chứng minh được Chu Duy Thanh có năng lực tiêu diệt nó hay không.

Kèm theo tiếng hú của Thiên Lang Vương, hơn trăm còn Thiên Lang đang lùi về sau liền dừng lại, một lần nữa tiếp tục tiến đến bao vây cây cổ thụ mà hai người Chu Duy Thanh đang ẩn nấp.

Bản tính của phụ nữ thường nhát gan, Thượng Quan Băng Nhi khuôn mặt tái mét cơ hồ theo bản năng nắm lấy cánh tay của Chu Duy Thanh: " Tiểu Béo, chúng ta làm gì bây giờ?"

Sắc mặt của Chu Duy Thanh bây giờ rất khó nhìn, là chính hắn đem nàng đến đây, ngay cả ý định đánh úp quân doanh binh lính Khắc Lôi Tây cũng do hắn đề xướng. Trên thế giới này không có thuốc hối hận, hắn tự nhiên nhìn ra được đám Thiên lang này đã bắt đầu muốn công kích.

Giờ khắc này, trong đầu hắn không khỏi hiện lên câu nói của cha mình: Là nam nhân không sợ phạm sai lầm, nhưng phải dũng cảm gánh chịu hậu quả, chuyện mình làm mình chịu trách nhiệm.

Quay đầu nhìn về Thượng Quan Băng Nhi, thấy được sự kinh hoàng cùng ánh mắt có vài phần tuyệt vọng của nàng, Chu Duy Thanh nhẹ nhàng đưa tay trái ra, đem nàng ôm chặt lấy vào ngực một chút, sau đó hôn nhẹ lên cái trán tựa hồ lạnh như băng của nàng.

" Thật xin lỗi, Băng Nhi, hết thảy đều là do ta, vô luận như thế nào ta cũng sẽ bảo vệ ngươi chu toàn. Ta sẽ dụ bọn chúng rời đi, ngươi vẫn hướng mặt bên mà chạy, nhiều nhất mười dặm là có thể trở là đường chính."

" Tiểu Bàn, ngươi..." Ánh mắt Thượng Quan Băng Nhi có chút mơ hồ, đây chính là Chu Tiểu Bàn sợ chết trước kia sao?

Chu Duy Thanh kẽ mỉm cười, đem hết số tên còn lại trong ống tên của mình để vào ống của Thượng Quan Băng Nhi, rồi tháo Tử Thần Cung ra treo trên cây.

Cảm nhận được cái ôm ôn nhu cùng đầy kiên định, ánh mắt của Thượng Quan Băng Nhi nhìn hắn cũng dần dần biến hóa, nàng cũng không có ngăn cản hành động của hắn mà chỉ lặng lặng nhìn hắn. Nhưng vào giờ khắc này, trong tâm khảm của nàng đã nhận định, đây chính là nam nhân của nàng. Bất luận nguy hiểm như thế nào mà đến, vào thời điểm nào nam nhân sợ chết này chỉ vì mình mà đại giới giao tính mạng ra, như thế là đủ rồi, thật đủ rồi.

Đang trong lúc ấy thì một tiếng hú dài nữa của Thiên Lang Vương lại vang lên, kèm theo là trên thân những con Thiên Lang đã bắt đầu ngưng kết những đạo thanh mang. Thân là Phong hệ Thiên thú, mặc dù chỉ là Sư cấp Thiên thú, nhưng tất cả bọn chúng đều có kỹ năng trụ cột Phong Nhận. Giờ trên trăm con Thiên lang nếu đồng thời cùng phát động Phong Nhận, thì đại thụ mà Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng nhi ẩn thân không thể nghi ngờ là bị xé nát ra từng mảnh nhỏ.

" Mặc dù lão tử sợ chết, nhưng cũng phải bảo vệ nữ nhân của mình. 'Nhân tử điểu triêu thiên, Bất tử vạn vạn niên'* Liều Mạng." Mũi chân Chu Duy Thanh dẫm lên cành cây một cái, cả người đã lao thẳng ra ngoài, hắn tuyệt đối không thể để những con Thiên Lang kia phá hỏng đại thụ mà Thượng Quan Băng Nhi đang ẩn trốn.

(*Người chim chết mặt hướng lên trời, bất tử cả vạn vạn năm: Ý của câu này chính là dũng cảm lấy mạng sống của mình ra đánh cuộc một lần. nếu mất mạng thì là một cái chết khí khái, còn nếu sống thì ..... thì sống thôi, càng tốt.)

Lúc thân thể hắn nhảy ra khỏi đại thụ thì đồng thời khỏa Biến Thạch Miêu Nhãn Ý Châu trên cổ tay trái tỏa ra xung quanh một tầng khói nồng đậm màu đen, Thuộc tính bàn tay liền chuyển giao sang khu vực màu đen.

Hắc Ám chi xúc trong nháy mắt chạy dọc theo người, trực tiếp bao phủ bên đám Thiên Lang phía dưới, mà khí tức đặc thù trên người Chu Duy Thanh vào giờ khắc này cũng toàn diện phóng ra.

Đám Thiên Lang đang ngưng tụ lực lượng nhất thời rối loạn, ngoại trừ Thiên Lang Vương, còn lại tất cả bọn chúng đều lui lại do khí tức của Thú chi vương phát ra trên người Chu Duy Thanh.

Cơ hồ trong nháy mắt, mười hai đạo Hắc mang đã tóm lấy mười hai con Thiên Lang. cường lực kéo chúng tụ lại một chỗ, làm cho bọn chúng rên rỉ một tiếng. Mà ngay lúc đó Chu Duy Thanh cũng từ trên cao nhảy xuống, chân phải trong không trung đã giơ lên cao, sau đó toàn lực bổ xuống.

"Phốc" một tiếng, trong mười hai con Thiên lang bị Hắc Ám chi xúc kéo lại một chỗ có ba con bị một cước của Chu Duy Thanh quét trúng. Thân thể vốn cứng cỏi của chúng chợt như một quả dưa hấu bị nện vào, huyết quang bắn tung tóe, ba con Thiên lang bị hắn chẻ làm hai khúc, nhất thời máu tanh tràn ngập bắn lên trên thân thể Chu Duy Thanh.

Cảm nhận được mùi máu tươi, màu đỏ trong mắt hắn càng trở nên nồng đậm, đồng thời lòng tự tin cũng tăng lên rất nhiều. Thân hình hắn chợt lóe lên nhằm hướng bên cạnh mà chạy đi, hắn phải dốc hết toàn lực xông ra, chỉ có như vậy mới dẫn dụ được đám Thiên Lang ghê tởm này. Băng Nhi đã nói, bọn chúng có tình thù dai, chỉ cần đã thương một trong số đó thì bọn chúng nhất định phải trả thù không chết không ngừng.

Nếu như lấy thực lực bản thân Chu Duy Thanh, nếu không sử dụng Phách Vương Cung thì cho dù là một chọi một cũng chưa chắc đã giết được Những con Tùng Lâm Thiên Lang này. Thế nhưng cái đùi phải cổ quái của hắn lực lượng lại cực kỳ bá đạo, chỉ cần một cước vậy mà đã giải quyết được ba em.

Ngay lúc Chu Duy Thanh động thủ thì đồng thời một đạo lãnh mang nhanh như điện cũng từ trên cây bắn xuống, trúng ngay con mắt một con Thiên Lang đang bị Hắc Ám chi xúc trói buộc. Một tiếng gào thảm thiết của nó vang lên, thân thể vùng vẫy kịch liệt, sau đó lại thêm một em nữa về với mẹ.

" Ngu ngốc, ngươi đang làm gì vậy?" Mặc dù Chu Duy Thanh đang chạy nhưng cảm giác của hắn lại vô cùng mạnh mẽ, như thế nào lại không thể phát hiện ra mũi tên kia? Tại sao vào lúc này nàng lại có thể bắn tên chứ? Nàng nên chờ mình dẫn nhưng con sói con này rời đi rồi còn chạy trốn chứ?

Thượng Quan Băng Nhi im lặng không trả lời Chu Duy Thanh... vào giờ khắc này, nàng chỉ còn cảm nhận thấy sự ấm áp trên trán mà Chu Duy Thanh mới lưu lại vừa rồi.

Đồ ngốc Tiểu Béo, ngay cả ngươi sợ chết như vậy cũng dám xông ra giữa bầy sói vì ta, ta lại làm sao có thể bỏ ngươi mà chạy? Trinh tiết của ta cũng đã bị ngươi dành lấy, cho dù hôm nay phải chết, thì chúng ta cũng phải chết chung một chỗ. Vừa rồi chỉ vì ta mà ngươi dám lao xuống thì chết cùng một chỗ với ngươi, Băng Nhi cũng không thiệt.

Mang theo tâm tình như vậy nên Thượng Quan Băng Nhi cũng không hề sợ hãi, mỗi mũi tên bắn ra đều toàn diện rót vào Thiên lực Phong hệ. Phát động Tử Thần Cung nhanh như chớp, những con bị Hắc Ám chi xúc trói buộc, trong khoảng khắc bị nàng bắn chết còn năm con.

Thân là Phong hệ Thiên thú, nên Lấy tốc độ của Tùng Lâm Thiên Lang mà nói, muốn bắn trúng chúng vốn rất khó khăn, Chỉ có điều bọn chúng lại bị trói buộc không thể động đậy nên tự nhiên dễ dàng hơn. Như vậy không bao lâu, nàng cùng Chu Duy Thanh liên thủ đã diệt xong mười hai con bị trói buộc.

Nhưng ngay vào lúc này, Thiên Lang Vương đột nhiên chợt động, hơn nữa hơn ba mươi con khác cùng phát động Phong Nhận tấn công Thượng Quan Băng Nhi trên đại thụ.

Khí tức trên người Chu Duy Thanh nhanh chóng hướng bên Thượng Quan Băng Nhi khuyếch tán, đám Thiên Lang cảm nhận được khí tức trên người hắn cơ hồ theo bản năng đều lùi về phía sau. Nhưng đúng lúc này, Chu Duy Thanh bỗng chợt cảm thấy hoa mắt, thân thể khổng lồ của Thiên Lang Vương đã xuất hiện trước mặt hắn ngoài mười mã, tốc độ so với Thượng Quang Băng Nhi dùng Ngự Phong Ngoa không nghi ngờ là nhanh hơn rất nhiều.

Trí tuệ của Thiên Lang Vương này cực cao, nó hết sức kiêng kỵ khí tức cùng với cài đùi phải cổ quái trên người Chu Duy Thanh, vì vậy nó không tiến đên gần công kích, mười hai đạo Phong Nhận thanh sắc trên trán nó chợt bắn ra, giống như một đóa hoa màu xanh phân tán đi bốn phía, từ các góc độ khác nhau rồi tập trung lại một chỗ.

Ta kháo, mười hai đạo Phong Nhận, đây chính là thực lực của Tôn cấp Thiên Thú sao? Tốc độ cực nhanh, uy áp cực lớn, trong nháy mắt đã đẩy Chu Duy Thanh vào tuyệt cảnh.

Phong Nhận mà Thiên Lang Vương bắn ra, mỗi đạo đều rộng gần một thước, hình quạt, tiếng xé gió chói tai làm lòng người hỗn loạn. Chu Duy Thanh tuyệt không nghi ngờ những thứ này có thể đem mình cắt ra làm đôi.

Biến Thạch Miêu Nhãn có nhiều loại kỹ năng cường đại vào lúc này đều hiển lộ rõ ràng, ngân quang chợt lóe, Chu Duy Thanh đã biến mất tại chỗ khiến mười hai đạo Phong Nhận đều bắn vào khoảng không. Trong nháy mắt, hắn không lùi mà lại tiến tới phía Thiên Lang Vương làm khoảng cách rút lại chỉ còn ba mã, đồng thời tay trái giơ lên, thanh quang chợt lóe, Phong Chi Trói Buộc được phát động.

Có thể nói lần này Chu Duy Thanh đã sử dụng toàn lực, gặp phải tình huống sinh tử, hắn cũng chẳng quan tâm đến tiết kiệm Thiên lực.

Quả nhiên, thân thể Thiên Lang Vương Nhất thời ngưng trệ, bị Phong Chi Trói Buộc bắt đừng im một chỗ, Chu Duy Thanh cũng đã xông tới, chân phải nhanh như chớp đá ra một cước, nhắm thẳng vào đầu Thiên Lang Vương.

Nhưng đúng lúc sắp trúng mục tiêu thì đột nhiên thanh quang chợt lóe, Thiên Lang Vương trong nháy mắt bổ nhào, tránh được một kích của hắn.

Chu Duy Thanh liền thất kinh, Phong Chi Trói Buộc không có hiệu quả? Trước mắt mà nói, trong tất cả các kỹ năng thì Phong Chi Trói Buộc chính là kỹ năng trói buộc mạnh nhất của hắn.

Thật ra Phong Chi Trói Buộc cũng không có mất đi tác dụng, mà là tác dụng có thời gian quá ngắn mà thôi. Bản thân Thiên Lag Vương cũng là Phong hệ Thiên thú, nên nó có kháng tính rất mạnh với những kỹ năng Phong hệ. Hơn nữa thực lực của Chu Duy Thanh cùng Thiên Lang Vương căn bản lại không cùng một cấp độ. Cho dù Thiên Lang Vương là loại yếu nhất trong đám Tôn cấp Thiên thú, thì nó cũng là tu vi Tôn cấp a! Chu Duy Thanh chẳng qua chỉ là Hạ vị Thiên Châu Sư, không thể so sánh cùng Thiên Lang Vương. Vì vậy, Phong Chi Trói Buộc của hắn chỉ hạn chế được Thiên Lang Vương trong nháy mắt mà thôi. Cho dù Biến Thạch Miêu Nhãn của hắn có mạnh đến cỡ nào nhưng cũng chỉ là tu vi Nhất châu thôi.

Cùng lúc đó, bên kia, đại thụ nơi Thượng Quan Băng Nhi ẩn thân đã bị phá tan thành những mảnh nhỏ, kèm theo đó là một trận âm thanh chói tai. Trong lúc Phong Nhận bao vây bên dưới, thì Thượng Quan Băng Nhi đã nhảy lên, nàng đem một viên Ý Châu của mình khảm vào Ngự Phong Ngoa, đem tốc độ của bản thân đề thăng đến cực hạn, thân thể trong không trung lóe lên, đồng thời còn bắn ra hai mũi tên. Nhưng những con Thiên Lang này lại có thể chuyển động, đem những yếu hại trên thân thể bảo vệ tốt hơn nhiều. Mặc dù vẫn trúng mục tiêu như trước, nhưng cũng chỉ là trên người, bằng vào bộ da lông cứng cỏi bên ngoài, cho dù là do Tử Thần Cung bắn ra cũng chỉ làm cho chúng bị một vết thương nhẹ không đáng kể.

Những con Thiên Lang này chỉ e sợ khí tức trên người Chu DUy Thanh, còn Thượng Quan Băng Nhi bọn chúng cũng không sợ. Một số lượng lớn Tùng Lâm Thiên Lang hướng về phía Thượng Quan Băng Nhi mà chạy đến. Ngay cả thời gian bắn tên nàng cũng không có, chỉ có thể dựa vào khảm Ý Châu hết sức thi triển Ý thể dung hợp kỹ năng Ngự Phong Ngoa, chạy thật nhanh đến bên cạnh Chu Duy Thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#inthe