Chương 151: Trước khi kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


154 bắt đầu đếm bằng đầu ngón tay: "Tôi có thể cung cấp một số dữ liệu cho hai người, không kể giám thị bị bãi chức trong khu giám thị có tổng cộng 1721 người."

Anh bẻ cong ngón tay: "Tất nhiên, trong đó có rất nhiều loại. Nhân viên vận hành, phục vụ của các cửa hàng, nhà hàng, quán bar, ... khó có thể tiếp cận được vùng lõi của hệ thống, nên bước đầu tiên là loại trừ 1144 người, và còn lại 577 người. "

Anh lại cong ngón tay thứ hai: "577 này đều là những nơi như văn phòng quản lý thông tin, trung tâm giám sát, ... Về lý thuyết, có một xác suất nhất định là lõi của hệ thống có thể bị truy cập, nhưng có già có trẻ, có là nam và nữ, các nhà thiết kế chính không phải là người trẻ nên ở bước thứ hai sẽ loại trừ những người sai tuổi và giới tính, còn lại 187 người ”.

154 đếm đến ngón thứ ba: "Có một nhóm nhỏ những người lí lịch chi tiết rõ ràng, hầu như không thể che giấu thân phận của họ, vì vậy sau khi loại trừ bộ phận này, còn lại 131 người."

Khi tính toán xác suất của các loại dữ liệu, 154 trông giống một phần của hệ thống. Nhưng cảm giác này sẽ luôn bị phá vỡ, bởi vì hắn sẽ thể hiện khí chất của con người trong những giây tiếp theo——

"131 người, thoạt nghe có vẻ không nhiều, nhưng kiểm tra kĩ lưỡng thì rất phiền phức. Về lý thuyết thì không ai có thể loại trừ khả năng, nhưng tôi không thể phân tích và so sánh họ từ đầu đến chân. Ngay cả khi tôi có thời gian để phân tích, hai người cũng sẽ không có đủ thời gian để xem xét. Chọn một người ra ngoài trong hoàn cảnh như vậy là hoàn toàn mù quáng. "154 phàn nàn, lắc lắc ba ngón tay.

Ai ngờ vừa cất giọng thì người "mù" đã xuất hiện.

"Có một người rất phù hợp."

"Tôi nghĩ đến một người."

Du Hoặc và Tần Cứu nói gần như cùng một lúc.

154 với vẻ mặt ủ rũ, lặng lẽ bỏ ngón tay ra: "Ai?"

“Người canh gác phòng trừng phạt trong Tháp Đôi.” Du Hoặc nói.

Tần Cứu sau khi nghe lời này bật cười: "Nghĩ giống nhau thật."

"Lão gác cổng?" 154 nói: "Hắn quả thực nằm trong số 131 người này. Thông tin tương đối mơ hồ, chỉ có tên và tuổi. Hai thứ này trong hệ thống cũng không nhất định là thật."

Ông già quanh năm ở lối vào của lối đi trừng phạt và hiếm khi ra ngoài. Cả thí lẫn giám thị, kể cả những người khác sống trong khu vực lân cận, đều không thường xuyên đến Tháp Đôi, và hầu hết họ đều như vậy. không quen thuộc với ông ta.

Nghe nói trí nhớ của ông ta không tốt lắm, vào hệ thống cũng không nhớ được nhiều việc đã làm trong nhiều năm, ông lão chỉ có chút ấn tượng với một số người đặc biệt.

Và khu trừng phạt nơi anh ta ở lại quả thực không xa khu vực trung tâm.

154 suy nghĩ một lúc rồi nói, "Ông ta quả thực là một ứng cử viên rất thích hợp, nhưng ông ta không phải là người duy nhất như thế."

Anh liệt kê thêm một vài người cũng có hoàn cảnh tương tự như ông lão.

Tần Cứu nói: "Chỉ cần nhìn vào các điều kiện cậu đề cập, tất nhiên ông ta không phải là người duy nhất được thích hợp. Nhưng thêm một điều kiện sàng lọc khác thì sẽ tạo ra sự khác biệt."

154 hỏi: "Điều kiện gì?"

" Ông ta là người tôi thường xuyên tiếp xúc.” Tần Cứu nhấn mạnh: “Khi còn là thí sinh, tôi thường xuyên lui tới khu giám thị”.

154 lộ ra vẻ nghi ngờ, và đột nhiên xác nhận.

“Đúng vậy!” Hắn nói, “Tôi chỉ nhớ lần thất bại trong gang tấc đó, gần như đã quên rằng lần đầu tiên hai người hợp tác đã bị tách ra.”

Lúc đó Tần Cứu vẫn là thí, Du Hoặc đang giám thị A, nguyên nhân bị gián đoạn là hệ thống phát hiện bọn họ quá thân thiết.

Trên thực tế, không có gì sai trong mối quan hệ của họ. Tóm lại, ngày phạm qui, ngày bị phạt đều diễn ra ở đây.

Máy móc có thể phát hiện được gì chứ? Chỉ có người mới làm được như vậy.

Chỉ có người mới có thể nhìn thấy những dòng chảy ngầm đó, và chỉ một người có thể, với trực giác, nhận thức quá sâu sắc về sự kết hợp giữa chúng, và biết rằng họ có thể muốn làm điều gì đó.

Một khi điều kiện này được thêm vào, những người khác sẽ bị gạch tên khỏi danh sách, và sau khi đếm, thực sự chỉ còn lại một người - ông già ở lối vào của phòng trừng phạt.

Mọi hình phạt mà Tần Cứu thực hiện trong văn khu giám thị đều phải qua mắt hắn. Mỗi khi giám thị A đến đón ai đó, anh ta cũng phải xuất hiện ở trước mặt người đó.

Hắn đã thấy hai người họ giương cung bạt kiếm, và nghe thấy cuộc trò chuyện giữa họ thậm chí còn thường xuyên hơn hầu hết các giám thị khác.

Chẳng qua là bởi vì lão trông vô hại, cho nên khi bọn họ lần đầu tiên nghĩ đến "cục đá chặn", trong tiềm thức đều không để ý tới hắn.

Du Hoặc nghĩ đến bộ dạng của ông già, và lại chìm vào im lặng.

Tại sao? Anh thực sự rất khó hiểu. Trong ấn tượng của hắn, ông ta không chỉ là vô hại, hắn đã từng nhìn thấy đối phương cùng Tần Cứu tán gẫu, thậm chí còn có vài phần hiền từ.

Nếu ông ta thực sự là người sáng tạo và thiết kế, tại sao ông ta vẫn giúp đỡ hệ thống khi nó mất kiểm soát? Chỉ vì ông ta tạo ra nó? Là tình yêu một “kiệt tác”sao?

Chỉ có một người điên mới giúp đỡ chế độ quân chủ mà không cần lý do và logic, nhưng ông già trông không hề điên rồ.

Đây là điểm không thể tin được-

Khi có điều gì đó không ổn với những gì ông ta đã tạo ra, và ông ta có thể đã dừng mọi thứ và phá hủy hệ thống sau đó chạy trốn. Chờ khi ra ngoài, sửa đổi và điều chỉnh trên cơ sở nghiên cứu ban đầu, tạo ra một “kiệt tác” phù hợp hơn với ý định ban đầu, đồng thời đào tạo và sàng lọc nhân tài quân sự trong phạm vi có thể kiểm soát được.

Nhưng thay vì nhảy ra ngoài, anh ta ở lại hệ thống trong một thời gian dài. Dưới ảnh hưởng của hệ thống,  dần dần bị lãng quên thực tại.

Ông ta có ý đồ gì?

Du Hoặc không hiểu nổi. Giống như anh không thể hiểu nổi tại sao người sinh ra mình lại hết lòng với hệ thống như vậy.

“Đúng vậy.” Tần Cứu đột nhiên hỏi 154: “ Cậu có ảnh chụp người gác cổng kia không?

"Tại sao tôi phải giữ một bức ảnh  của một ông già?" 154 với khuôn mặt quan tài nói, và sau đó nói thêm sau khi dừng lại: "Nhưng ... nếu anh nhất định phải xem nó, tôi cũng có thể lấy."

Tần Mục: "Vậy cậu làm đi."

154: "..."

Hắn lấy điện thoại di động ra, bực bội hỏi: "Hai người đều không phải đã nhìn thấy rồi sao, còn muốn xem ảnh chụp?"

Tần Cứu nhìn hắn thao tác và giải thích: "Chúng tôi đã nhìn thấy một bức ảnh trong kỳ thi trước, trong đó có hình trưởng nhóm nghiên cứu, nhưng thật không may, chỗ khuôn mặt của hắn đã bị đốt bởi tàn thuốc. May mắn thay, bác sĩ Ngô nói rằng cô ấy đã từng nhìn thấy người trưởng nhóm đó và có thể nhận ra nhận ra nếu gặp lại. Tôi muốn để cô ấy xác nhận lại lần nữa. "

154 gật đầu: "À, để tránh nghi oan cho người tốt."

Vài phút sau, họ gõ cửa phòng Ngô Lợi và Dương Thư để giải thích ý định của mình.

154 đưa điện thoại cho Ngô Lợi. Trên màn hình, ông lão đang ngồi sau con đường đến phòng trừng phạt, đôi vai hơi khom xuống, mái tóc bạc phơ bị gió thổi bay hơi rối.

Có lẽ do một liên kết nào đó mà trên người ông lão nhìn qua có vài phần ôn hoà hiền hậu lại hiện lên bóng dáng của một nhà nghiên cứu.

Các bức ảnh của 154 rất đầy đủ, một bên trái, một bên phải, một mặt trước và một mặt sau, có thể thấy ông lão ở mọi phương diện.

Ngô Lợi cau mày, xem đi xem lại bốn bức ảnh.

Mọi người nhìn cô chăm chú, cô cẩn thận xoay người về phía ba người bọn họ, ngẩng đầu nói: "Không phải người này."

Câu trả lời thật bất ngờ, Du Hoặc, Tần Cứu và 154 người đều sửng sốt.

“Có chắc không?” Du Hoặc chỉ vào màn hình, “ Có thể là bức ảnh bị bóp méo, hoặc là tuổi tác chênh lệch một chút?”

Họ đã loại trừ những người khác, người còn lại lẽ ra nên là đáp án chính xác, tôi không ngờ nó lại bị Ngô Lợi bác bỏ.

Ngô Lợi lắc đầu: "Mức độ bóp méo ảnh có hạn, người thì trẻ hơn vài tuổi, người già đi vài tuổi, béo hơn hoặc gầy hơn một chút cũng không cản trở sự nhìn nhận của mọi người, phong thái vẫn như cũ. "

Phong thái ……

Họ không thể hiểu cách mà bác sĩ dùng trực giác để nhận ra mọi người, nhưng họ biết tính cách của Ngô Lợi, cô sẽ không đưa ra kết luận nếu không có ba lần xác nhận.

Cô đưa lại điện thoại cho 154 và nói, "Nó thực sự không phải là người mà tôi đã gặp."

"Được rồi."

Các manh mối ban đầu đã bị cắt đứt, mọi thứ lại trở nên đau đầu.

154 liếc nhìn thời gian rồi nói: "Một lúc nữa nhóm người sẽ đến, khoảng một nghìn người. Tôi sẽ đi làm thủ tục. Ít nhất hiện tại mọi người phải là biểu hiện đã hoàn thành xong 4 bài thi. Nếu không, mọi người sẽ không thể sử dụng thẻ của mình, không thể mua thuốc và không thể nhận được vũ khí. "

Hắn vừa nói vừa định mở cửa, nhưng trước khi ngón tay chạm vào ổ khóa, cánh cửa đã bị mở ra "rầm" một tiếng.

154 nhảy dựng lên, không tự nguyện bắt đầu ổn định hình tượng của mình.

Vừa định nói ra chuyện gì thì đã thấy một bóng người lao ra đầu rối bù như tổ chim.

“922?” Anh nhìn chằm chằm, " Cậu chơi trò gì vậy làm tôi giật cả mình!"

Người lao ra chính xác là 922, hoặc là ... một trong những thành viên của đội cảm tử, Văn Viễn.

“Tôi đang tìm Boss.” 922 có thể vừa mới tỉnh dậy, bước chân còn có chút không vững.

“ Tôi đây.” Tần Cứu đứng ở phía sau vỗ vỗ vai hắn.

922 quay đầu lại.

Rõ ràng là hắn có điều gì đó muốn nói. Có lẽ hắn đã nhớ ra điều gì đó sau khi tỉnh dậy khỏi cơn mê.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Tần Cứu, đôi môi anh ta mở ra đóng lại mấy lần, lại đột nhiên quên mất lời muốn nói.

Tần Cứu nhìn hắn nói: "Tỉnh rồi?"

922 gật đầu: "Đúng vậy, tỉnh rồi."

Hắn đã sống mê man hệ thống quá lâu. Hắn không nhớ mình là ai và tại sao mình lại đến đó chỉ theo bản năng cảm thấy..... Hắn đã ở đây tầm mấy năm, đã tiếp xúc với một số người. Nếu có thể hắn cần tiếp xúc với những giám thị cấp cao như vậy có thể tiến đến gần trung tâm một chút.

Sau đó thì sao?

Hắn cũng không biết phải làm gì.

Hắn không biết mình đến từ đâu và muốn đi đâu, và sau bao nhiêu năm, cuối cùng hắn cũng tỉnh.

922 duỗi tay tát Tần Cửu một cái không nặng không nhẹ.

Đây là điều mà mọi thành viên sẽ làm khi chào hỏi, hắn đã không làm điều đó trong một thời gian dài, rất lâu rồi, cho đến hôm nay, cuối cùng hắn mới nhớ ra.

Cuối cùng hắn cũng nhớ ra chính mình.

Hắn tên là Văn Viễn, thuộc đội cảm tử, phụ trách thu thập và xử lý thông tin, thiết kế trang bị nhỏ, người liên hệ trực tiếp với Tần Cứu.

Nhiệm vụ của họ là phá hủy hệ thống, niềm tin của họ là mọi người ở đây sẽ được tự do.

Họ đã thề rằng nếu đến một ngày mà các thành viên của đội Cảm tử không còn trốn tránh và công khai gặp nhau, thì đó sẽ là ngày tất cả kết thúc, bọn họ lúc đó sẽ cách vạch đích không còn xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro