Alala (Yêu rồi a) (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện về cặp thanh mai trúc mã không hề ăn ý

Tác giả: http://fanaticsophia3.lofter.com/

Edit & beta: Vic

CP: Chu Giang

Thể loại: Đoản văn, AU trường học


Cảm ơn các chị gái Hội Tự Sát đã giúp em trong quá trình edit <3<3<3

_________________________________________

1.

"Tôi cmn bỏ cuộc!" Giang Ba Đào tuyên bố.

Hắn lảo đảo nhảy xuống khỏi quầy bar rồi bị Chu Trạch Khải tay chân luống cuống ôm lại.

"Giang, đứng vững?" Chu Trạch Khải, dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, đón lấy cốc rượu trong tay hắn, đặt lại lên bàn.

"Đương nhiên, tôi còn chưa say mà!" Giang Ba Đào trịnh trọng nói, làm như người vừa đứng trên quầy bar hát không phải mình. Hắn dùng một tay đẩy Chu Trạch Khải ra, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào quầy bar.

"Tôi đưa cậu về?" Chu Trạch Khải quơ quơ tay trước mắt Giang Ba Đào làm hắn mất kiên nhẫn, nắm lấy, ấn lên bàn.

"Không cần! Cậu đưa Chu Trạch Khải về trước đi!"

Chu Trạch Khải đứng trước mặt hắn luôn miệng đáp ứng.

"Hắn về rồi sao?" Giang Ba Đào nhỏ giọng hỏi.

"Về rồi." Chu Trạch Khải đáp.

"Được", Giang Ba Đào dùng sức vỗ một cái vào tay Chu Trạch Khải làm hắn thấy tê rần, biểu cảm trên mặt trở nên méo mó một lúc. Rồi hắn thần thần bí bí kéo cổ áo Chu Trạch Khải tới gần, "Tôi chỉ nói cho cậu, không được nói cho Tiểu Chu nhé."

Chu Trạch Khải "Ừ" một tiếng, thật sự định nói chuyện với một con ma men, "Tiểu Giang, cậu không sao?"

"Tôi thật cmn chẳng tốt đẹp gì!" Cảm xúc của Giang Ba Đào khi say rượu thay đổi thất thường, hắn bỏ cổ áo Chu Trạch Khải ra, rồi bỗng nhiên lại ôm lấy hắn, "Tôi không muốn làm thế nữa!" Giang Ba Đào lặp lại lần nữa, thút tha thút thít nói, "Một lời nói dối cần trăm ngàn lời nói dối khác để che đậy, mệt chết, tôi không làm thế nữa, chẳng thà sống cô độc suốt quãng đời còn lại."

"Đừng lo lắng, muốn nói, cứ nói." Chu Trạch Khải vỗ nhẹ sau lưng hắn, trầm giọng an ủi, mỗi một chữ nói ra đều gằn lên, không khí xung quanh âm u tựa địa phủ, "Dù phải ép buộc, tôi cũng sẽ ép tên đó."

...

Sau khi tỉnh lại, Giang Ba Đào chỉ muốn quỳ lạy bản thân.

Hắn nhìn chằm chằm trần ký túc xá hồi tưởng một lát, cuối cùng vẫn quyết định giận chó đánh mèo đổ hết tội lỗi lên đầu Chu Trạch Khải.

Ỷ lại vào hắn, ai bảo hắn là trúc mã, ai bảo hắn là trai thẳng, ai bảo hắn không biết gì, ai bảo chỉ cần khẽ dựa vào người kia hắn liền hoảng hốt, khiến hắn tự ý muốn giúp đỡ... Cố tình gây sự xong xuôi, Giang Ba Đào ôm lấy cái đầu còn choáng váng vì say rượu, bây giờ mới bắt đầu suy nghĩ, vì sau mọi chuyện lại ra nông nỗi này?

2.

Đúng rồi, là do ban đầu, hắn cảm thấy Chu Trạch Khải cắt tóc ngang trán có chút đẹp đến lóa mắt.

Ngọn tóc dài chấm lông mày, làm ánh mắt hắn vô tình lướt qua rồi không rời đi được. Giang Ba Đào vẫn luôn biết trúc mã của mình vẻ ngoài vô cùng tốt, nhưng đây dường như là lần đầu tiên hắn suy nghĩ về chuyện này.

Về sau, Chu Trạch Khải cũng lấy làm lạ.

"Tiểu Giang?"

"Ừm?"

"Có chuyện gì sao?"

"Chuyện gì?" Giang Ba Đào vẫn chưa kịp hiểu hắn nói gì.

Chu Trạch Khải dừng bước, quay người nhìn thẳng vào mắt hắn, "Nói cho tôi?"

Giang Ba Đào bị hắn nhìn như vậy, không hiểu sao thấy bối rối, thoáng lùi một bước, "Không có gì nha."

Chu Trạch Khải lập tức xụ mặt.

Giang Ba Đào nhìn thấy biểu cảm này của hắn, đành phải giơ tay xin hàng, "Được rồi, được rồi, tôi nói."

"Ừm." Chu Trạch Khải lập tức tươi tỉnh hẳn lên, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn như lóe sáng.

Ánh mắt mong đợi của hắn làm Giang Ba Đào cảm thấy áp lực nặng nề, hắn trầm ngâm một lát, "À, tôi có một người bạn..."

"Ừm?" Chu Trạch Khải nói.

"À, cậu không quen đâu", Giang Ba Đào nói, chỉ sợ lòng tò mò cung Nhân Mã của hắn nổi lên, vội vàng nói tiếp, "Gần đây, hắn dường như không khống chế nổi bản thân khỏi nhớ nhung một người."

"Ừm?" Bản chất Chu Trạch Khải là người thích hóng hớt, thấy Giang Ba Đào không chịu nói liền không nhịn được mà thúc giục.

"Đại khái là do... Hắn đột nhiên cảm thấy người kia thật đẹp trai?" Giang Ba Đào vắt hết óc nghĩ lý do, "Rồi còn muốn gần gũi với người kia, cùng một chỗ với người đó... Kiểu vậy?"

Chu Trạch Khải ngẫm nghĩ, theo kinh nghiệm của bản thân, "Thích?"

Ngọa tào?

Giang Ba Đào nhìn chằm chằm hắn vẻ khó tin, nhìn dáng vẻ ngẩn người hiếm thấy này làm Chu Trạch Khải có chút muốn xoa đầu hắn.

"Bạn của cậu, thích người nào đó." Chu Trạch Khải nói.

"Ha ha", Giang Ba Đào nói, "Cậu chính là 'người nào đó' đó."

Bây giờ đến lượt Chu Trạch Khải kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm.

3.

Bọn hắn ăn ý né tránh đề tài này.

Nhưng dù sao Giang Ba Đào cũng đã bị cưỡng ép mở ra cánh cửa đến một thế giới mới. Một mặt tự nhủ đây là Chu Trạch Khải, người được định trước sẽ là anh em cả đời với hắn, thẳng đến không thể thẳng hơn. Một bên thì nửa để nghiệm chứng, nửa theo bản năng, tăng số lần chạy đến ký túc xá Chu Trạch Khải. Ký túc xá trường bọn hắn là phòng đôi, Giang Ba Đào đến gặp người nhiều hơn, đến mức nhẵn mặt luôn cả Tôn Tường, bạn cùng phòng của hắn.

Chu Trạch Khải lại cảm thấy bất thường.

"Tiểu Giang?"

"Ừm?"

Dù sao lần tra hỏi trước đã để lại bóng ma cho hắn nên lần này, Chu Trạch Khải do dự một hồi mới hỏi hắn, "Không có chuyện gì?"

Giang Ba Đào chột dạ, nụ cười trên mặt trở nên mất tự nhiên, "Không có, có thể có chuyện gì chứ?"

Chu Trạch Khải nheo mắt lại nhìn hắn, cuối cùng tâm lý không muốn bị Tiểu Giang giấu diếm chiến thắng sự kháng cự gượng gạo của chính bản thân. "Cậu..." Hắn quan sát biểu cảm của Giang Ba Đào, chợt ngộ ra, "Thích ai?"

Giang Ba Đào giật nảy mình, gượng cười hai tiếng, liên tục xua tay, "Không có mà, tôi vẫn còn đang thất tình mà."

Chu Trạch Khải không nói gì, bắt đầu gây áp lực trong im lặng cho hắn.

Giang Ba Đào chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Mặc dù đã là trúc mã lâu như vậy, Chu Trạch Khải cũng đã biết hắn là cong, trước đây hai người dù yêu đương cũng không giấu diếm gì nhau, nhưng chuyện mình để ý đến người kia vẫn rất có vấn đề, càng không nói đến việc Chu Trạch Khải vẫn còn rất ngây thơ, là người mà đến tận bây giờ vẫn thấy bất an khi được tỏ tình. Thật sự là lãng phí gương mặt người tình trong mộng quốc dân kia.

"Tôi quen?" Chu Trạch Khải ngẫm nghĩ một phen, cảm thấy với quan hệ của hắn và Giang Ba Đào thì không cần giấu diếm gì, cuối cùng chỉ có thể kết luận được như vậy. Hắn với Giang Ba Đào không học cùng khoa, chỉ trong cùng một câu lạc bộ, người quen cũng chỉ trong phạm vi đó, loại trừ trường hợp đã có gia đình... "Ngô Khải?" Chu Trạch Khải bắt gặp cái nhìn khinh bỉ từ Giang Ba Đào liền tiếp tục đọc tên, "Lữ Bạc Viễn? Vu Niệm? Đỗ..."

"Được rồi, được rồi", Giang Ba Đào nghe vậy thì dở khóc dở cười, thậm chí quên cả việc phủ định suy đoán của hắn, "Sao lại thế được, cậu cũng không nghĩ kĩ xem, không nói đến việc bọn họ đều thẳng, chẳng nhẽ tôi lại chủ động theo đuổi sao?"

Chu Trạch Khải thất bại trong việc chứng minh bản thân có thần giao cách cảm với Giang Ba Đào nên ngay cả cọng tóc ngố trên đầu cũng hơi rủ xuống, nhưng ánh mắt đảo trái liếc phải rồi chợt dừng lại trên một khung ảnh – đó là ảnh chụp hôm bọn họ họp lớp. Hai nam sinh có ngoại hình nổi bật nhất đứng chính giữa như hai cái cọc tiêu chen chúc giữa đám người. Nam sinh đứng cạnh Chu Trạch Khải mũ lưỡi trai đội lệch, trên khuôn mặt anh tuấn có vài phần mất kiên nhẫn.

Một cái tên xuất hiện trong đầu hắn.

Chu Trạch Khải đột nhiên ngộ ra.

Đúng rồi, ngoài phạm vị câu lạc bộ, quả thật có một người, khả năng được Tiểu Giang thích, nhưng cũng không thân thiết.

Nếu nói vậy, hành vi Giang Ba Đào liên tục đến phòng ngủ của hắn cũng có thể giải thích.

"Không sao", Chu Trạch Khải cảm thấy mình đã nhìn thấu hết thảy, vỗ vỗ vai Giang Ba Đào, "Tôi giúp cậu."

"Cậu giúp tôi?" Không hiểu sao, ánh mắt sốt ruột của hắn làm cho Giang Ba Đào thấy bất an, "Giúp gì?"

Chu Trạch Khải vẻ mặt đây ý vị sâu xa, cho hắn một ánh mắt "cậu không cần giải thích tôi hiểu mà", lấy tấm hình họp lớp từ trong khung ra nhét vào tay Giang Ba Đào, tỏ vẻ nghiêm túc, "Theo đuổi Tôn Tường."

Móa nó?

Trong lòng Giang Ba Đào như có đàn ngựa chạy loạn, mà tên bạn thân tự nhận là thông minh của hắn vẫn còn tiếp tục: "Đừng sợ, có tôi đây."

Ha ha, sợ cm cậu ấy.

Nhìn ánh mắt tràn ngập sự ủng hộ của Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào miễn cưỡng nuốt câu nói này vào bụng.

4.

"Tôi thiếu cậu tiền hả?" Tôn Tường buông PSP trong tay ra, bắt đầu cân nhắc việc mặc quần áo tử tế. Hôm nay hắn chơi vị trí tiên phong chính cho lớp trong trận bóng rổ của khoa, lúc quay về đổ đầy mồ hôi nên vội vàng đi tắm. Tắm rửa xong xuôi, hắn nghĩ, đều là người lớn cả rồi, nên chỉ tùy tiện quấn một cái khăn tắm ra ngồi bật quạt hóng gió. Người có thần kinh thô đến mức nào dưới ánh nhìn sắc bén như dao giải phẫu ấy cũng sẽ cảm nhận được có được không, huống chi hắn chỉ là không thích để ý chuyện vụn vặt chứ không phải kẻ ngốc. "Cậu nhìn chằm chằm tôi cũng được nửa tiếng rồi đó nhỉ?"

Chu Trạch Khải không đáp, vẫn duy trì ánh mắt mà hắn tự cho là đang xem xét kỹ lưỡng.

Mặt mũi so ra thì kém mình, tạm chấp nhận, hơn mức tiêu chuẩn.

Không chịu được kích thích, không giữ được bình tĩnh, dễ dàng gặp thiệt thòi.

Nhưng mà có khả năng đây là kiểu Tiểu Giang thích, bản thân hắn cũng rất kiên nhẫn, có thể bù trừ cho nhau.

Đây là thói quen Chu Trạch Khải bất tri bất giác dưỡng thành, đánh giá tỉ mỉ mỗi một đối tượng có khả năng hoặc đã xác định của Giang Ba Đào. Lý do của hắn vô cùng thuyết phục, đây đều là để tránh việc Tiểu Giang gặp phải người không tốt. Dù sao thì đường cong cũng khó đi hơn đường thẳng mà. Về chuyện mỗi một đời bạn trai của Giang Ba Đào đều quan hệ lạnh nhạt với hắn, đó cũng là do bọn hắn lòng dạ hẹp hòi, không đủ rộng lượng.

Tôn Tường ho khan hai tiếng bày tỏ tôi vẫn còn ở đây, Chu Trạch Khải mới lấy lại tinh thần.

"Chu Trạch Khải! Có chuyện thì mau nói! Ngồi đó trừng tôi làm gì a?!" Tôn Tường vân vê mép khăn tắm, nhẫn nhịn không quay ra trừng lại. Hắn cảm thấy hai người ở chung lâu như vậy cũng được tính là bạn bè, mặc dù Chu Trạch Khải không thích nói chuyện, nhưng người này nhân phẩm không tệ. Lần này có thể là có chuyện cần nhờ hắn, người này hay ngại ngùng, cần thông cảm.

Chu Trạch Khải không hề bị ảnh hưởng bởi ngữ khí của hắn, vẫn bình thản như thường: "Cong?"

Tôn Tường đang mở lon cola giật mình làm nước phun hết lên mặt. Nhưng hắn chỉ lau qua loa, căn bản là không hề chú ý đến chuyện này: "ĐM, ai nói cho cậu đó?!!!". Nhìn người đối diện có xu thế ép cung tra hỏi, Chu Trạch Khải "A!" một tiếng, lấy chân chống lên đầu gối Tôn Tường, ngăn cản hành động tiếp theo của hắn, đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

"Đoán." Chu Trạch Khải nói.

Tôn Tường tỉnh táo lại, trước tiên vào nhà tắm tắm lại lần nữa, lần này tắm xong đã mặc quần áo tử tế. "Được, cậu đoán được lắm." Tôn Tường ngồi lại chỗ cũ, "Cậu đoán chuyện này làm gì?". Hắn dứ dứ nắm đấm, "Tôi nói trước, tôi không thích cậu đâu......"

Chu Trạch Khải vốn định đánh giá hắn một phen, kết quả lại làm mình bị hiểu lầm, ho khan sặc sụa đến mức mặt đỏ bừng mới thôi, "Tôi", hắn chỉ bản thân, "Thẳng".

Tôn Tường vỗ đùi, "Sao cậu không nói sớm, làm tôi sợ một quá." Không còn lo lắng trong lòng, hắn lại có thể làm bạn tốt rồi, "Vậy cậu hỏi chuyện này làm gì? Tò mò sao? Cậu rỗi hơi nhỉ?"

"Ừm", Chu Trạch Khải nghĩ một chút vẫn quyết định nhịn hắn, "Đúng là rỗi hơi thật."

5

— Tôn Tường, cong, 1 2.2, 185cm, cung Nhân Mã, thể lực tốt, tham gia câu lạc bộ XX, XXX, ...

Giang Ba Đào liếc qua cái tin nhắn dài cực kỳ hiếm thấy từ Chu Trạch Khải, ở cuối tài liệu nhận xét chi tiết của Tôn Tường còn có một cái emo tỏ vẻ dễ thương. Nhưng đối với hành động phục vụ tri kỉ vượt quá lẽ thường này nội tâm Giang Ba Đào ngoại trừ haha một tiếng chẳng còn lời nào để nói.

A, gu thẩm mỹ của trai thẳng.

Hắn ngồi tại bàn đã đặt trước trong tiệm bánh ngọt, trong bầu không khí đầy bong bóng màu hồng phần bay ra từ mấy đôi tình nhân, mỉm cười cắn nát miếng bánh. Giang Ba Đào nhéo nhéo mũi để thả lỏng tâm tình, nếu hắn đoán không lầm thì —

Tôn Tường nhanh như một cơn gió mở cửa xông tới, quét mắt nhìn xung quanh, nhanh chóng xác định mục tiêu rồi ngồi xuống đối diện Giang Ba Đào. "Tôi còn nhớ cậu này", việc đầu tiên hắn làm là bưng cốc nước trên bàn lên một hơi uống cạn, nghỉ ngơi một hồi mới nói tiếp, "Cậu là người hay đến tìm Chu Trạch Khải ha... Hình như trong tên còn có rất nhiều nước..."

"Giang Ba Đào, chào cậu", Giang Ba Đào cười cười, "Cậu là bạn cùng phòng của Tiểu Chu đúng không? Trí nhớ thật tốt."
Tôn Tường nhẩm lại ba chữ "Giang Ba Đào", không biết đột nhiên nghĩ đến chuyện gì lại vui vẻ cười lên. "Cửu Điểm Thủy, cái tên này không tệ", Tôn Tường nói, "Chu Trạch Khải nói hắn có việc, điện thoại lại hết pin, bảo tôi đến báo với cậu một tiếng." Hắn nhìn xung quanh, dường như có chút lưỡng lự, "Chuyện đó, cậu định ăn ở chỗ này?"

Giang Ba Đào quả quyết lên tiếng, "Là Tiểu Chu thích chỗ này". Hắn đứng dậy, nghĩ nghĩ một lát rồi hỏi Tôn Tường, "Tôi định đến tiệm ăn thứ ba từ cổng tường đi ra, muốn đi cùng không?"

"Cậu cũng thích ăn cay?" Tôn Tường lập tức đuổi theo, "Nhất định phải cho tôi đi cùng! Đi thôi đi thôi!"

Chu Trạch Khải vẫn chưa biết gu của bản thân đã lần lượt bị ghét bỏ hai lần, cầm quyển từ vựng IELTS ngồi trên băng ghế ở hành lang giả vờ đọc sách - từ chỗ này vừa vặn có thể nhìn thấy hết chuyện bàn kia bồi dưỡng tình cảm qua cửa kính pha lê của hàng bánh ngọt.

Hắn đương nhiên không phải đến hóng chuyện, chỉ đơn giản quan tâm đến bạn thân thôi.

Chỉ là khi mắt thấy Tôn Tường mới vào không bao lâu, hai người đã cùng đi ra ngoài với nhau, Chu Trạch Khải không khỏi lo lắng là gặp mặt không thuận lợi. Nhưng cửa hàng này mấy đời bạn gái trước của hắn đều thích mà? Cho dù không nói gì với nhau cũng không thể không ăn gì nha.

Chu Trạch Khải nhanh chóng hóa trang rồi đi theo hướng bọn họ, nhưng xuất quân không thuận lợi, mới theo mấy bước điện thoại đã kêu— "Tưởng như đang tung bay trên bầu trời,

Quên tắt chuông điện thoại rồi!!!!

Ánh mắt từ xung quanh quét đến làm mặt Chu Trạch Khải đỏ rần, luống cuống tay chân nhận điện thoại: "Ơi?"

"Hello Tiểu Chu, ngẩng đầu lên." Thanh âm quen thuộc làm hắn đơ như tượng gỗ trong nháy mắt.

Tôn Tường đứng chờ ven đường, nhịn không được ngáp một cái. Mà Giang Ba Đào đang đứng cạnh hắn đang mỉm cười vẫy vẫy tay với bên này, "Chúng tôi định ra ngoài ăn, cậu đi không?"

—Không cần đâu, các cậu cứ đi đi.

Câu này ra đến miệng chẳng hiểu sao lại đổi khác.

Hắn nói: "Được."

6

Chu Trạch Khải nhanh chóng thấy hối hận.

Hắn không thể ăn cay, nhưng Giang Ba Đào và Tôn Tường không chỉ ăn được, mà còn là thích ăn. Chỉ là bình thường đi ăn cùng nhau, Giang Ba Đào sẽ chú ý điểm ấy, chọn đồ mà cả hai đều ăn được. Hôm nay không biết là do gặp được người cùng sở thích hay là do trong mắt chỉ có người thương, hắn hoàn toàn đem chuyện ấy ném ra sau đầu, cả bàn đều màu đỏ chói, Chu Trạch Khải chỉ có thể nén một bụng tủi thân mà ăn cơm. Bình thường hắn không thích nói nhiều, giờ càng trở nên trầm mặc.

Thế nhưng mặt khác hắn cũng coi như chính thức chứng kiến được bạn thân của mình nhân duyên tốt đến mức nào.

Giang Ba Đào bắt đầu từ chuyện ăn cay ban đầu nói chuyện tâm đắc về đồ ăn ngon với Tôn Tường, chỉ hận tại sao không gặp nhau sớm hơn. Nói một vòng lại quay về chuyện trong trường, từ đến tiệc tối đón người mới, cuối cùng không biết làm chủ đề lại chuyển thành mối thù không biết có từ khi nào với hội trưởng hội học sinh tiền nhiệm Diệp Tu.

Chu Trạch Khải nghe thấy thì không nhịn được mà bĩu môi. Giang Ba Đào không có thành kiến gì với Diệp Tu, thậm chí còn từng thành tâm khen ngợi người kia. Những câu phụ họa hắn nói nghe vô cùng qua loáng đã có thể qua mặt Tôn Tường.

Nhưng hắn nghĩ thế nào cũng chẳng quan trọng, quan trọng là Tôn Tường đã dính chiêu này.

Hết bữa cơm này, phân lượng của Giang Ba Đào trong lòng Tôn Tường thành công vượt qua bạn cùng phòng hai năm Chu Trạch Khải. Hai người trò chuyện vui vẻ, cuối cùng còn trao đổi phương thức liên lạc, hẹn hôm nào đến thành phố C thử hết đồ ăn cay ở đó.

Cái tiến độ làm quen của hai người này chỉ có thể gọi là thần tốc.

Thế nhưng Chu Trạch Khải lại không thấy vui cho hắn. Đây cũng không phải lần đầu Giang Ba Đào yêu đương nhưng Chu Trạch Khải có thể không khách khí mà nói mỗi đời bạn trai của Giang Ba Đào đều không quan trọng bằng hắn. Bọn hắn là bạn thân cùng nhau trưởng thành, một ánh mắt là hiểu ý nhau, sự ăn ý không gì bì được.

Chỉ là lần này khác, lần đầu tiên Giang Ba Đào không nói chuyện với hắn trong bữa cơm, tất cả ánh mắt vốn nên thuộc về hắn lại dành cho người khác. Hắn thấy không quen, vô cùng không quen.

Tiểu Giang là của người khác.

Chu Trạch Khải vừa nghĩ vậy, trong lòng đột nhiên có một loại cảm xúc xa lạ dâng lên. Không phải là ghen ghét, mà cảm giác có nguy cơ khi Tiểu Giang thuộc về người khác, bọn họ sẽ không còn thân thiết như thế này.

Không phải người yêu mà đã thế này, nếu như là người yêu thật thì còn đến mức nào nữa?

Chu Trạch Khải nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Ba Đào, nhíu nhíu mày.

Không hiểu sao hắn đột nhiên cảm thấy siêu cấp khó chịu.

--TBC--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro