Chương 10 : Mang Thai?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tui nghiện bài này gòi. Dễ thương xỉu :3.

------------------~*~----------------

Alberu nhìn thấy hộp thư trên bàn của mình.

"Đây là thư của hôm nay sao?"

"Vâng, thưa điện hạ" Người phụ tá mở chiếc hộp và cho anh ta xem những bức thư chất đầy miệng hộp.

Thái tử vui vẻ ngâm nga, "Tuyệt, có thư từ huyện Henituse không?"

Người đàn ông trông có vẻ bối rối, "Huyện Henituse?" Anh lật giở những lá thư trong tay, "Không có đâu, thưa ngài. Ngài đang chờ một lá thư từ huyện Henituse, thưa điện hạ?

Không có thư sau đó.

Alberu rũ vai xuống, "Không sao đâu. Sẽ thật tuyệt nếu anh có thể để mắt đến nó."

"Đương nhiên rồi, thưa điện hạ."

Tasha nhìn cách vai Alberu chùng xuống khi người đàn ông bước đi. "Chuyện gì đã xảy ra thế? Con đang đợi một lá thư?"

Alberu do dự, liệu anh có nên nói với cô về điều đó không? Anh không muốn bị coi là thiếu thốn, nhưng việc Cale thiếu phản hồi đang khiến anh lo lắng trầm trọng.

"Là Cale... Gần đây anh ấy không trả lời bất kỳ lá thư nào của con. Vì vậy, con tự hỏi liệu con có làm anh ấy giận bằng cách nào đó không.

"Cale? Giận con?" Theo những gì Tasha biết, Cale hiếm khi nổi giận với Alberu. "Lần trước con đã gửi gì?"

"Con chúc mừng anh ấy vì đã phân hóa thành Omega."

Tasha ậm ừ, đó là một bức thư bình thường, không có gì khiến Cale phải cảm thấy khó chịu, "Con không nói với anh ấy bất cứ điều gì khác sao?"

"Không, con chỉ chúc mừng anh ấy thôi. Không có gì sai với những gì con đã gửi, phải không?

Tasha cảm thấy rằng Alberu đang có một chút chiếm hữu đối với Cale.

Có lẽ Alberu cảm thấy khó thích nghi với sự vắng mặt của Cale. Rốt cuộc thì họ đã ở bên nhau nhiều năm, rồi đột nhiên Cale trở về huyện và không bước chân vào cung điện nữa kể từ đó. Việc Alberu nhớ Cale là điều bình thường.

Thêm một thực tế là gần đây Alberu đã bị căng thẳng rất nhiều. Anh cố gắng xem xét giả thuyết của Tasha và bắt đầu cuộc điều tra chống lại em trai mình.

Viết cho Cale một lá thư là nguồn thư giãn duy nhất của anh ấy, giờ đây khi lá thư đã ngừng chuyển tới, Alberu đang dần rơi vào tình trạng suy sụp tinh thần.

"Có lẽ Cale đang bận? Con cũng biết anh ấy đã nhiều năm không về huyện, về nhà nhất định có rất nhiều chuyện chờ anh ấy."

Alberu thở dài, "Vâng, dì nói đúng. Con không thể tiếp tục làm phiền anh ấy như thế này được."

"Nhưng này, điều đó không có nghĩa là con không thể đến thăm anh ấy."

"Thăm anh ấy? ý dì là, con nên đến thăm Cale ở huyện?

Tasha nhún vai, "Tại sao không? Con đã bị căng thẳng gần đây. Ta nghĩ sẽ tốt hơn nếu con nghỉ ngơi."

Alberu do dự, "Dì có chắc không?"

"Vâng, cứ đi đi, tôi biết gần đây con đang rất nhớ anh ấy."

Chàng trai tóc vàng lắp bắp, "Con không-"

Tasha nhìn anh tỏ vẻ không tin.

"Được rồi, không nhiều tới vậy."

"Vâng, vâng, tôi sẽ đóng gói quần áo của con để con hoàn thành công việc của mình trước."

~***~

Basen đã quen với việc bị bỏ lại một mình trong Dinh thự. Đôi khi các bữa tiệc trà của mẹ cậu và các cuộc họp kinh doanh của cha cậu diễn ra cùng một lúc. Basen đã học cách quản lý lãnh thổ và có thể đưa ra một số quyết định. Những người hầu và người giúp việc trong nhà đã quen với việc hỏi chỉ thị của Basen nếu Bá tước không có mặt.

Đó là lý do tại sao, khi người hầu gọi cho cậu ta và nói với cậu rằng một vị khách đặc biệt đã đến, cậu không bao giờ đoán rằng đó sẽ là mặt trời của Vương quốc Roan, chính thái tử đã đến thăm.

Basen vội vàng chào đón anh ta, "Chào mừng đến với huyện Henituse, thưa ngài."

Hắn vội vàng dẫn thái tử vào phòng tiếp khách, sai người hầu mang trà và đồ ăn nhẹ đến. "Đáng tiếc cha mẹ tôi đều không có ở nhà, tôi sẽ phái người hầu đi báo với cha, chỉ sợ để người chờ một lát."

"À, cậu không cần phải lo lắng về điều đó đâu." Hoàng tử dễ dàng gạt bỏ anh ta, "Tôi không ở đây vì cha mẹ của cậu, vì vậy cậu không cần phải gọi họ trở lại."

"Vâng?" Vậy tại sao ngài lại ở đây?

Alberu gãi má.

Lúc đầu, anh chỉ muốn đến thăm mà không báo cho ai biết. Ai có thể nghĩ rằng người hầu của Henituse lại tinh ý như vậy và bắt gặp anh đang lén lút? Anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiết lộ danh tính của mình và bước vào biệt thự.

"Tôi đến đây ẩn danh, vì vậy tôi sẽ đánh giá cao nếu cậu không nói với bất kỳ ai về sự hiện diện của tôi."

"Ah? Là vậy sao? Tất nhiên rồi thưa ngài... Vậy thì, thứ lỗi cho tôi vì đã hỏi, thưa ngài. Nhưng nếu ngài không ở đây vì bố mẹ tôi, thì mục đích của ngài ở đây là gì?

Thái tử ho vào tay anh một cách lúng túng, "Tôi đến đây để thăm Cale, anh ấy có ở nhà không?"

Basen hỏi lại, "Ngài đến đây vì Hyung à?"

"Phải, dạo này anh ấy không trả lời thư của tôi và tôi lo lắng cho anh ấy. Đó là lý do tại sao tôi lẻn ra khỏi lâu đài để đến thăm anh ấy. Xin hãy hiểu tại sao tôi phải giữ bí mật này."

"V-vâng, tôi hiểu." Basen có vẻ bối rối, "Nhưng thưa ngài, ngài đã đến nhầm chỗ. Hyung không sống ở đây nữa."

Alberu bị sặc trà đến nỗi suýt phun ra ngoài.

"Cái gì?"

~***~

Khi cưỡi ngựa về phía làng Harris, Alberu không thể không tua đi tua lại đoạn đối thoại.

"Ý cậu là anh ấy không sống ở đây? Đây chẳng phải là Dinh thự Henituse sao?"

"Phải, nhưng Hyung hiện đang sống ở làng Harris."

Làng Harris, đó là một ngôi làng nhỏ nằm cạnh ngay biên giới của Khu rừng Bóng Tối. Đó không phải là một cuộc lưu đày về mặt kỹ thuật sao? Có phải Bá tước quá thất vọng về Cale nên đã gửi con trai mình đến một trong những vùng cấm?

"Cale có đồng ý với điều này không?"

"Tôi không biết chi tiết. Nhưng rõ ràng, chính Cale-hyung đã yêu cầu điều đó."

Tất nhiên rồi, chết tiệt, Cale thà lưu vong còn hơn là làm xấu mặt gia đình.

Đã sáu tháng kể từ khi Cale trở lại huyện, lần ra mắt đầu tiên của anh ấy diễn ra ba tháng sau đó. Nếu Cale chuyển đi sau khi ra mắt, điều đó có nghĩa là anh ấy đã ở đó ít nhất ba tháng.

Alberu lo lắng. Các khu vực bị cấm được gọi là vùng cấm vì một lý do. Khu rừng Bóng Tối được biết đến với vô số quái vật. Điều đó có nghĩa là Cale đã sống gần những con quái vật đó trong ít nhất ba tháng.

Tất nhiên, ở đây có những bức tường nổi tiếng ngăn cách lãnh thổ với khu rừng, nhưng điều đó không loại bỏ những mối nguy hiểm mà nó mang lại.

Khi Alberu nhìn thấy dấu hiệu của nền văn minh, mặt trời đã bắt đầu lặn. Ánh sáng le lói của hoàng hôn dần tan vào bóng tối.

Anh đã tính toán sai, anh không ngờ làng Harris lại ở sâu trong rừng như vậy.

Cuộc hành trình của Alberu vẫn chưa kết thúc nhưng giờ anh ấy đang tiến gần hơn.

"Một biệt thự nhỏ sát vách hử." Alberu đi vòng qua ngôi làng và tiến sâu hơn vào rừng.

Vài phút sau anh nhìn thấy một căn biệt thự nhỏ nhưng trông rất tiện nghi nằm lăng nhăng giữa rừng cây.

Con đường sáng trưng nhưng hầu như tất cả đèn bên trong biệt thự đều đã tắt.

Có phải bây giờ anh ấy đã quá muộn?

Alberu bắt đầu suy nghĩ về nước đi tiếp theo của mình. Anh ấy có nên trở lại thành phố Mưa không? Không, đã quá xa, sẽ quá muộn để quay lại thành phố Rain. Có nên về làng không? Anh không chắc liệu có quán trọ nào trong làng hay không. Anh không muốn làm phiền ai vào đêm khuya thế này.

Anh nhìn căn biệt thự.

Chà, chỉ còn một sự lựa chọn.

Alberu nhận thấy có ánh sáng phát ra từ một trong các cửa sổ. Alberu lẻn vào và nhìn trộm. Bên trong, anh có thể thấy một cô gái tóc đỏ quen thuộc đang ngồi trên chiếc bàn đối diện cửa sổ. Ngay cả khi quay lưng lại với anh, anh có thể nhận ra anh ở bất cứ đâu. Đó là Cale.

Anh không thể tin rằng đã nửa năm trôi qua kể từ lần cuối cùng anh nhìn thấy cậu. Thời gian trôi qua thật nhanh nhưng Cale trông vẫn xinh đẹp như ngày nào, không bị ảnh hưởng bởi thời gian.

Anh nghe thấy tiếng sột soạt của một chiếc ghế. Sau đó là tiếng bước chân, tiếp theo là tiếng cạch cửa.

Alberu lén nhìn vào phòng, căn phòng thiếu ánh sáng giờ trống rỗng. Chắc hẳn Cale đã đi đâu đó rồi.

Khéo léo, anh mở khóa cửa sổ và trèo vào bên trong, anh tiến đến chiếc ghế mà Cale vừa ngồi. [Sách truyện thiếu nhi], Alberu không bao giờ ngờ rằng Cale lại thích sách thiếu nhi.

Sau đó, anh nghe thấy tiếng bước chân đến gần.

Chắc hẳn Cale đã trở lại.

Alberu nhanh chóng ngồi lên ghế, khoanh tay một cách ngạo mạn và trưng ra vẻ mặt tự phụ nhất.

Cánh cửa cọt kẹt mở ra và Cale há hốc mồm.

"Cái quái gì vậy?! Alberu?!"

Alberu đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu. Anh đã chuẩn bị một câu cảm thán dí dỏm về điều đầu tiên anh ấy sẽ nói khi gặp Cale.

"Dongsaeng, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện về dịch vụ chuyển phát thư của Henituse. Tôi chưa bao giờ nhận được thư hồi âm của bạn, và tôi chắc chắn đã không nhận được lời mời dự tiệc ra....mắt-"

Lời nói của Alberu nhỏ dần khi cuối cùng anh cũng nhìn vào Cale.

Hay nói đúng hơn,

Là nhìn vào cái bụng khổng lồ của Cale.

Cale đã mang thai.




Ngoại truyện:

"Cha, chúng ta sẽ cho hắn vào chứ?"

Đứng ẩn mình trong bóng cây là cặp cha con của gia đình sát thủ nguy hiểm nhất lục địa phía Đông.

Đôi mắt của Ron lạnh lùng quan sát thái tử trèo vào cửa sổ phòng cậu chủ cún con của mình. "Hãy để anh ta vào, nhưng chúng ta sẽ tiếp tục theo dõi hắn. Chúng ta sẽ hành động nếu hắn ta thực hiện bất kỳ di chuyển.

"Chúng ta có nên hạ gục hắn không?"

"Chúng ta nên giết hắn." Ron mỉm cười hiền từ.

"Giết hắn? Thái tử ư?"

"Vâng, có vấn đề gì với việc đó không?"

"Không, thưa cha."






-------------Tâm sự mỏng-------------------

Mị đã trở lại và...... ăn hại hơn xưa :')))

Mị ko vô được Ao3 nữa, mà fic này nằm trên đó đó.

Nên đồng nghĩa với việc có thể thời gian sắp tới sẽ ko ra chap mới được huhu.

Ai đó cứu mị với, ét ô ét~, chu ming nga~. :'(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro