Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Chương 6 : Thay đổi kết quả

📚Cale Henituse bắt đầu ghé thăm Thư viện Hoàng gia mỗi khi có cơ hội. Vì cậu  bận quản lý Quận trong khi cha vắng mặt.

Cale thường xuyên đến thư viện vào ban đêm khi cậu vẫn còn đủ sức để làm việc đó. Cậu thường đến đó trong bộ váy ngủ và đọc vài cuốn sách trước khi trở về phòng . Đôi khi, cậu đến thăm nhà vua để thưởng thức trà nhàn nhã với ông. Bây giờ cậu gọi ông ấy là "Chú Zed", và ông ấy chỉ để cậu ấy làm như vậy vì ông thấy điều đó đáng yêu.

Ông thủ thư cũng rất thích Cale vì họ luôn thảo luận về những thứ cậu ấy đã đọc từ thư viện. Những người hầu biết cách giữ bí mật và biết sự hiện diện của cậu ta cứ chiều chuộng cậu bằng đồ ngọt, điều này sẽ khiến một quản gia nào đó lại cằn nhằn cậu vì ăn quá nhiều đồ ngọt.

Cale ấy, rất thích thời gian ở thư viện vì cậu đã học được rất nhiều điều từ nó. Như mọi khi, cậu đã ghi lại những thông tin quan trọng mà mình tìm thấy. Cậu cũng nhận thấy tóc của mình dài ra bất cứ khi nào cậu sử dụng món quà của mình, bây giờ tóc của cậu đã dài qua vai khiến vẻ ngoài của cậu ấy trở nên nữ tính hơn. Người ta có thể nhầm Cale là một cô bé nếu không ai biết cậu ấy là một bé trai.

"Ông thủ thư ơi, con lại tới rồi!" Cale nói vào một đêm sau khi dịch chuyển tức thời một lần nữa.

"Hoho, chào buổi tối, Cale thân mến. Con lại ở đây để đọc sách à?" Ông ấy mỉm cười hiền lành hỏi.

"Vâng! Cháu đã học được rất nhiều kể từ khi bắt đầu đọc sách ở đây!" Cậu ấy trả lời bằng một giọng vui vẻ, khiến ông lão cười sảng khoái.

"Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi! Giờ thì đi đi, ông thực sự đã xong việc cho ngày hôm nay. Những người hầu của đức vua đã đặt thức ăn của cháu ở đó. Cháu có thể dành thời gian đọc sách ở đó."

"Được rồi, cảm ơn ông . Chúc ngủ ngon!" Ông già mỉm cười và xoa đầu Cale, điều mà Cale cảm thấy hơi xấu hổ vì cậu không quen với điều này.

Khi người thủ thư già rời đi, Cale đi đến một khu vực của thư viện và bắt đầu tìm kiếm thông tin.

Trước tiên, cậu sẽ lấy những cuốn sách mà cậu thấy có giá trị và đặt gần cửa sổ nơi cậu luôn đọc.

Sau khi thu thập những cuốn sách mà mình có thể đọc tối nay, cậu lật từng trang một và trước khi cậu nhận ra, Cale đã đắm chìm trong những gì mình đang đọc.

Tất cả thông tin mà cậu có được cho đến nay, ngoài việc biết cách quản lý lãnh thổ và khả năng lãnh đạo, và những truyền thuyết khác nhau liên quan đến các thế lực cổ đại và về các chủng tộc khác nhau. Cậu ấy cũng đọc nhiều cuốn sách khác nhau về luật của vương quốc của họ cũng như luật của vương quốc và các đế chế khác. Cậu  cũng đã học về kiếm thuật của vương quốc, nhưng tất nhiên cậu không luyện tập nó vì cơ thể của cậu yếu.

Trong khi Cale đang hoàn toàn tập trung vào những gì mình đang đọc, cậu không để ý rằng có người đã bước vào thư viện và nhìn thấy mình.

"C-cô là ai?" một giọng nói đột nhiên kéo cậu ra khỏi những trang sách. Cale hiện đang ngồi trên sàn trong tư thế bắt chéo hai chân , và cậu từ từ ngẩng đầu lên và nhìn về hướng giọng nói.

Cale nhìn thấy một đứa trẻ, có vẻ lớn tuổi hơn cậu, đang đứng sững sờ. Cậu có thể thấy khuôn mặt của đứa trẻ kia hơi đỏ lên khi nhìn thẳng vào mình.

“Một con ma,” đứa trẻ lầm bầm và đột nhiên quay đi và bước ra ngoài. Cale kinh ngạc trước kết luận của đứa trẻ kia. Cậu nhìn vào quần áo của mình và chạm vào mái tóc bù xù của mình.

"Được rồi, tôi có thể giống như một con ma ngay bây giờ," cậu thở dài. Thật sự là cậu ta không có ý định dọa một đứa trẻ vì vẻ ngoài nhếch nhác của mình.

Vì đã đọc xong những cuốn sách mà mình mang theo, cậu ấy ngay lập tức dọn dẹp mọi thứ, sau đó cậu trở về phòng ngủ của mình vào lúc quá nửa đêm.

Cale chìm vào giấc ngủ ngay khi cơ thể cảm nhận được sự mềm mại của chiếc giường, quên mất sự kiện xảy ra trong thư viện. Cậu ngủ một giấc yên bình và sâu mà không cần quan tâm đến thế giới.

Mặt khác, trong một căn phòng nào đó trong Cung điện hoàng gia, một hoàng tử nào đó đang bình tĩnh lại sau khi nhìn thấy một sinh vật ở thế giới khác trong Thư viện Hoàng gia. Alberu Crossman, hoàng tử đầu tiên của Vương quốc Roan, không thể hiểu được những gì anh ta nhìn thấy.

Lý do tại sao anh ta phải đến đó là để lấy một cuốn sách nào đó và anh ta không mong đợi nhìn thấy thứ gì đó trong thư viện.

Anh không sợ những gì mình nhìn thấy mà thay vào đó anh tìm được một vẻ đẹp bí ẩn từ sinh vật đó. Anh thậm chí không thể xóa hình ảnh "con ma" đó đập vào mắt mình sau khi nhìn thấy và không thể không nhớ lại hình ảnh của một sinh vật đến từ thế giới khác, và đều này đã khắc sâu trong tâm trí anh.

Sinh vật tóc đỏ, người đang mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, được bao quanh bởi những chồng sách khi cô ta* đang im lặng đọc gần cửa sổ. Tóc cô ta dài qua vai và da cô ta nhợt nhạt, trông như trong suốt dưới ánh sáng của ánh trăng chiếu qua cửa sổ. Chỉ có thể nghe thấy âm thanh lật sách từ sinh vật huyền bí trên.

(Alberu nhầm Cale là nữ)

Khi anh hỏi kẻ đó là ai, cô ta không trả lời, thay vào đó cô nhìn thẳng vào mắt anh khiến anh nao núng. Sinh vật đó trông thật thần thánh từ góc nhìn của anh, ánh sáng từ ánh trăng làm nổi bật vẻ đẹp của "con ma" trước mặt anh. Đó là một khoảnh khắc ngoạn mục.

À, tôi gọi người đó là 'ma', nhưng ai sẽ đến Thư viện Hoàng gia trong đêm nếu đó không phải là ma? Anh nghĩ khi vùi mặt vào gối. Sau khi mệt mỏi vì suy nghĩ, Alberu cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Cale Henituse, người thức dậy muộn vào buổi sáng, đã được chào đón bằng một tách trà chanh khác từ quản gia của mình. Sau đó, cậu cầm lấy chiếc cốc mà không phàn nàn gì và uống một hơi cạn sạch. Nếu có thể, anh ấy sẽ đi mở cửa sổ và hét lên 'Tôi ghét trà chanh!' Nhưng cậu biết mình không thể vì cậu không muốn nhận cơn thịnh nộ từ ông già đáng sợ.

"Ron, hôm nay ta cũng sẽ dùng bữa ở đây," Cale nói.

"Như ngài mong muốn, thiếu gia." Ron đáp, đi ra ngoài lấy thức ăn.

Cale bước lên ban công của mình và quan sát những người trong trang viên của họ đang làm việc rất chăm chỉ. Một số người hầu thấy cậu nhìn họ từ ban công của mình và vẫy tay với Thiếu gia.

Cale vẫy tay chào lại và mỉm cười trước khi thấy Ron quay lại với một chiếc xe đẩy. Cale ăn thức ăn của mình một cách ngon lành và sau đó cậu ra khỏi phòng và đi dạo quanh nhà.

Vào một buổi chiều muộn, Cale đang thư giãn trong phòng với trà và đồ ngọt thì một chiếc xe ngựa tiến vào dinh thự và cậu được thông báo rằng Bá tước đã trở lại.

Ồ, đến lúc đó rồi sao  ? Cậu nghĩ khi bước ra ngoài và gặp cha mình sau một thời gian dài vắng mặt. Khi cậu bước xuống cầu thang, cậu có thể thấy cha bước vào nhà và nhìn cậu.

“Cha, cha đã trở lại,” Cậu nói, đứng ở giữa cầu thang. Deruth ngước nhìn con trai mình và nao núng trước ánh mắt lạnh nhạt của cậu. Ông cảm thấy rằng con trai không còn quan tâm mình. Cale tiếp tục đi xuống cầu thang và đứng sát trước mặt Deruth.

"Kỳ nghỉ của cha thế nào, thưa cha?" Cậu hỏi.  Và Deruth chỉ nhìn chằm chằm vào đứa con trai đầu tiên của mình, hiện đang mang vẻ lạnh lùng và trưởng thành.

"T-Thật tuyệt," Deruth lắp bắp, vì ông không biết phải đối mặt với con trai mình như thế nào sau khi để cậu ở lại dinh thự một mình.

"Con hiểu," là câu trả lời duy nhất của con trai ông. Deruth định di chuyển thì Cale ôm lấy ông.

"Con rất vui vì cha vẫn an toàn," Cale nói với giọng nhẹ nhàng khiến ông rơi nước mắt. Deruth bế và ôm con trai thật chặt.

"Con hy vọng bây giờ cha không sao," Cale thì thầm khiến Deruth xúc động trước những lời nói của con trai mình. Ông nhẹ nhàng vỗ và xoa lưng cậu  và Cale chỉ dựa đầu vào vai cha.

Cale, trước khi trở về quá khứ, trở nên xa cách và bắt đầu tránh mặt cha mình sau khi cảm thấy bị bỏ rơi nhưng ông không ngừng quan tâm cậu.

Cậu không thể không trốn tránh cha mình vì Cale rất giống mẹ, cậu không muốn làm tổn thương cha nhiều hơn. Và lần này, Cale muốn thay đổi điều đó. Cậu muốn cho cha mình thấy rằng cậu yêu ông ấy nhiều như cách cậu yêu mẹ mình. Cậu không muốn cảm thấy hối tiếc khi nhìn thấy họ chết.

Ngoài ra, Cale biết cha rất khó xử và thực sự sẽ không tiếp cận cậu. Cậu cũng biết rằng ông ấy sẽ tiếp tục tránh mặt cậu mặc dù ông ấy muốn nói chuyện với cậu.

Cale, trước khi quay trở về quá khứ đã biết tất cả, và chờ đợi cha mình đến mở lòng , giải thoát cậu khỏi nơi khổ sở, chỉ để rồi thất vọng nên lần này cậu quyết định ra tay trước.

Cale sau đó quyết định nghe theo trái tim đã bị bỏ rơi từ lâu của mình trong cậu và để cậu được cha mình nuông chiều và yêu thương sau bước đi đầu tiên đến thế giới này, trở thành một đứa trẻ sẽ được cha mẹ nuông chiều.

Cậu cũng nhớ lại những năm tháng mình đã phớt lờ cha để rồi sau này phải hối hận.

Đôi khi một đứa trẻ trở nên hư hỏng cũng không sao, cậu nghĩ và cậu có thể nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ của cha cậu trong vòng tay của chính mình, cậu chỉ cười khúc khích và ôm lấy cổ cha.

“Cha xin lỗi vì đã rời bỏ con, con trai,” Deruth nói khi ngửi được mùi hương quen thuộc mà con trai ông luôn có.

"Không sao đâu, chỉ cần đừng để con lại một mình một lần nữa mà không nói với con" Cale trả lời.

"Ta sẽ không, cảm ơn con trai," Deruth hôn lên trán Cale và dụi mũi vào má cậu, điều này khiến cậu bé tóc đỏ bật cười vì nó làm cậu thấy nhột.

Những người hầu chứng kiến ​​cảnh tượng này đều cảm thấy ấm áp trước cặp cha con đang thể hiện tình cảm của mình.

"Hãy cho con biết cha đã làm gì trong kỳ nghỉ của mình," Cale yêu cầu.

"Được rồi, tôi sẽ nói với bạn vào bữa tối sau," Deruth trả lời và nhẹ nhàng hạ cô gái tóc đỏ xuống.

“Vâng ạ” Cậu nói và nở một nụ cười rạng rỡ.

"Hẹn gặp lại cha vào bữa tối!" Cậu nói và bước trở về phòng của mình.

Tối hôm đó, Cale ăn tối với cha mình. Deruth nói với cậu những gì ông ấy đã làm trong kỳ nghỉ của mình. Nó chủ yếu là những câu chuyện về vị trí đẹp như thế nào và mọi người thân thiện như thế nào mỗi khi ông đến thăm thị trấn nhỏ gần biệt thự của họ. Ông ấy cũng tiếp tục làm việc với các giấy tờ của mình, đặc biệt là những tài liệu cần sự chú ý của ông— điều mà Cale đã không làm và đưa cho cha .

Ông ấy cũng khen ngợi Cale vì những gì cậu đã làm ở Quận khi ông đi vắng, vì Deruth thỉnh thoảng nhận được báo cáo về những gì đang xảy ra trong lãnh thổ của họ khi đi vắng.

Cale hơi bẽn lẽn trước lời khen ngợi của cha mình nhưng anh có cảm giác lạ lùng rằng điều đó khiến anh hạnh phúc. Trong suốt bữa tối của họ, họ chỉ bắt và nhặt ở nơi họ đã rời đi. Tất nhiên, Cale đã không nói với cha mình về chuyến thăm hàng đêm của anh ấy tại Thư viện Hoàng gia.

"Cha có vẻ rất vui khi trở về sau kỳ nghỉ của mình," Cale tình cờ nhận xét.

"Ồ, con có để ý không? Vâng, cha đã có thể thư giãn một chút," Deruth trả lời. Cale liếc nhìn cha mình và quay lại ăn. Có vẻ như cha anh ấy sẽ không nói với anh ấy bất cứ điều gì nữa cho đến khi anh ấy giới thiệu họ với anh ấy.

"Trong lúc anh đi, anh có gặp ai không?" Cale bình tĩnh hỏi và liếc nhanh về phía cha mình. Deruth ngừng ăn một lúc và nhìn con trai mình, người bắt gặp ánh mắt của anh ta, và Cale đột nhiên quay đi. Những người hầu xung quanh họ thở hổn hển sau khi nghe câu hỏi này từ chủ nhân trẻ tuổi của họ. Anh ấy sẽ nổi điên nếu có bao giờ?  là những gì họ nghĩ. Deruth giả vờ ho trước khi trả lời.

“Sẽ là nói dối nếu tôi nói với bạn là tôi không làm thế,” anh trả lời. Lần này anh nhìn con trai mình chăm chú, cảm nhận được ánh mắt của anh, Cale nhìn cha mình.

"Con hiểu rồi, cô ấy thế nào?"

"Cô ấy thật tuyệt, tất nhiên Jour là phụ nữ người tuyệt vời nhất." Cale cười nhẹ với cha mình.

"Tất nhiên mẹ  là người tuyệt vời nhất! Tên người phụ nữ bạn gặp là gì?"

"Tên cô ấy là Violan, và cô ấy có một đứa con trai."

"Con hiểu. Kế hoạch của cha là gì?"

"Con bình tĩnh hơn ta tưởng. Chà, nếu con thấy ổn, ta định cưới cô ấy."

"Là vậy sao?"

"Vâng, con có ổn với điều đó không?"

"Chỉ cần cha vui là con vui rồi.*" Mắt Deruth rưng rưng sau khi nghe câu trả lời của con trai mình. Ông nhìn con trai tiếp tục ăn bữa ăn của mình. Deruth tiến về phía Cale và quỳ một gối bên cạnh cậu ấy khiến Cale phải đối mặt với cha mình với vẻ mặt kinh ngạc. Deruth xoa đầu và mặt Cale.

(Cale chỉ mong muốn mọi người hạnh phúc, nên vì thế cậu đã quên đi hạnh phúc của chính mình. Fic này là fic chữa lành, nhưng đôi khi nó cũng sẽ khiến trái tim chúng ta tan vỡ.)

"Cale, con trai của cha, cha biết cha không phải là một người cha tuyệt vời và cha rất tiếc khi để con ở đây một mình khi cha biết con cũng đang đau buồn. Jour cũng là mẹ của con và bà ấy là vợ của cha. Sự hối hận của cha đã đến muộn và hành động của cha đã khiến con cô đơn và làm tổn thương con nhiều hơn và tất cả những gì ta có thể làm bây giờ là bù đắp cho con. Cha yêu con tha thiết và ta thực sự hối hận khi để con đau khổ một mình. Tôi biết điều ấy, con của ta, con không cần phải kìm nén vì ta. Con có thể nổi điên, ích kỷ, buồn bã và con có thể khóc. Hãy nhớ rằng hạnh phúc của cha mẹ có thể không phải là hạnh phúc của con cái, nhưng hạnh phúc của con cái cũng có thể là niềm vui của cha mẹ chúng,"*

Deruth nói bằng một giọng thanh thản đã làm rung động Cale. Cậu không kìm được nước mắt trước những lời nói của cha mình.

Cale chưa từng một lần nghe cha mình thốt ra những lời này trong kiếp trước. Cha của cậu ấy chỉ thể hiện sự quan tâm và tình yêu thương của mình bất cứ khi nào cậu ấy vướng vào rắc rối nào đó và họ đã che đậy điều đó—và bằng cách cho cậu ấy tiền. Cale biết điều đó nhưng từ chối sự chăm sóc của họ cho đến khi quá muộn.

Deruth lau nước mắt cho con trai mình và Cale tiếp tục khóc như thể tuyến lệ của cậu ấy bị vỡ. Cale cảm nhận được vòng tay của cha mình và khóc như không có ngày mai. Đêm đó khi họ đi ngủ, Cale đã ngủ với cha mình sau một thời gian dài.

Sáng hôm sau, Cale thức dậy sớm hơn trước và được chào đón bởi khuôn mặt đang ngủ của cha mình. Cậu rúc sát vào người ông rồi chìm vào giấc ngủ. Trong khi Deruth, người đã thức dậy từ đầu, thấy cậu con trai dễ thương của mình đang dụi đầu vào ngực mình.

Ông ôm cậu vào lòng và hôn lên đầu cậu. Nhìn đứa trẻ yếu ớt nhưng đáng yêu trước mặt này càng làm ông cảm thấy tội lỗi hơn nên ông nguyện làm mọi thứ để bù đắp lỗi lầm của mình.

Sau đó, có thể nghe thấy tiếng gõ cửa cửa và ông bảo họ vào. Người quản gia, Ron, bước vào với trà và thức ăn trong xe đẩy của ông ta.

"Chào buổi sáng, Ngài Deruth. Trà và bữa sáng của ngài đây," Ron chào. Người quản gia này biết rằng ông ta sẽ không rời khỏi giường sớm.

"Tôi biết tôi có thể tin tưởng vào bạn," ông trả lời.

"Lời nói của người rất đúng , vì đây bổn phận của tôi"

"Cảm ơn vì đã chăm sóc con trai ta khi ta đi vắng," Deruth bày tỏ lòng biết ơn đối với người quản gia được vợ thuê.

"Cảm ơn lời khen của ngài, thưa bá tước. Thiếu gia thông minh và không gây rắc rối cho chúng ta" Ron đáp và nhìn cậu chủ nhỏ đang ngủ yên trong vòng tay của cha mình. Deruth gật đầu và Ron ra ngoài.

Một lúc sau, Cale cuối cùng cũng tỉnh dậy và thấy cha mình đang ăn trong phòng trong khi đọc một số giấy tờ.

"Chào buổi sáng, cha" Cale chào khi ông ngáp và duỗi tay.

"Chào buổi sáng, Cale. Lại đây, ăn nào," cha cậu đáp, ra hiệu cho chàng trai tóc đỏ ngồi bên cạnh khiến đứa trẻ đi theo.

"Cha, khi nào con có thể gặp họ?" Cale hỏi khi cho thức ăn vào miệng. Deruth tạm dừng công việc đang làm và nhìn Cale.

"Con có muốn gặp họ không?" Deruth hỏi.

"Tất nhiên rồi! Họ sẽ trở thành một thành viên trong gia đình chúng ta. Cha đã nói rằng bạn muốn kết hôn với tiểu thư Violan, tất nhiên là con cũng muốn biết họ!" Cale nói. Deruth mỉm cười và xoa đầu con trai mình.

Ông ấy thực sự định từ bỏ mong muốn kết hôn với Violan nếu Cale cần thêm thời gian. Nhìn thấy sự háo hức của Cale khi làm quen với họ khiến ông ấy tự hào vì ông ấy suy nghĩ chín chắn nhưng hơi cau mày vì con trai ông ấy trưởng thành quá sớm. Và ông biết đó là lỗi của mình.

"Con sẽ gặp họ sớm thôi," Ông trả lời khi ôm cậu bé tóc đỏ. Ôi, ông nhớ con ông biết bao. Cale chỉ cười với cha mình.

Tôi đau lòng bất cứ khi nào tôi nhìn thấy mái tóc đỏ và khuôn mặt của Cale vì con trai của chúng ta rất giống em. Nhưng tôi yêu cậu bé này nhiều như tôi yêu em. Nhìn thấy Cale cười như thế này như thể nói với tôi rằng mọi thứ sẽ ổn miễn là chúng tôi ở bên nhau khiến tôi nhẹ lòng nhưng nó khiến tôi nhớ lại điều khủng khiếp mà tôi đã làm với con. Tôi có thể không phải là một người cha hoàn hảo hay tuyệt vời đối với con, nhưng tôi sẽ là một người cha tốt hơn. Quả cầu ánh nắng nhỏ này là minh chứng cho tình yêu của chúng ta, Jour. Hãy yên nghỉ, tôi sẽ trao tình yêu của cả hai chúng tôi cho Cale. Deruth long trọng cam kết trong lòng khi ôm đứa con trai yêu dấu của mình.

Trong quá khứ, cậu và Deruth trở nên xa cách nhau khi cha luôn tránh mặt cậu và Cale chỉ đợi cha mình. Cậu ấy nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn và cậu ấy có thể giữ cho gia đình mình không bị tổn thương bằng cách phớt lờ họ, nhưng cậu ấy vô cùng hối hận khi họ qua đời. Những gì cha đã làm sẽ không bị xóa bỏ và đơn giản là bị lãng quên, nhưng tất cả những năm tháng cậu phải chịu đựng khi không có ông (họ) thật đau đớn.

Nhưng lần này thì khác, cậu ấy sẽ thoải mái bày tỏ cảm xúc của mình. Rốt cuộc, cậu ta đang ở trong cơ thể của một đứa trẻ và điều này cho phép cậu ta làm như vậy.

//TBC

°°
(Cale chỉ mong muốn mọi người hạnh phúc, nên vì thế cậu đã quên đi hạnh phúc của chính mình. Fic này là fic chữa lành, nhưng đôi khi nó cũng sẽ khiến trái tim chúng ta tan vỡ.)

Trái tim tan vỡ thiệt, vì giờ t có xách dái chạy dl cũng đ kịp xong fic này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro