Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuộc gọi kết nối và Gaon nhướng mày trước hình ảnh của giáo sư trên màn hình. Cô ấy còn khá trẻ. Anh nghĩ chỉ gần với tuổi của mình hơn so với tuổi của Yohan. Đôi mắt cô hơi mở to khi nhìn thấy hai người họ, có lẽ cô chỉ mong nhìn thấy Yohan, chứ không phải hai người đàn ông đang ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài.

"Xin chào," cô ấy mỉm cười và Gaon gật đầu chào đáp lại. 

"Gia đình của Elijah Kang, đúng không?"

"Vâng," Yohan gật đầu.

"Thứ nhất, cô Kang rất xuất sắc. Tôi đã hỏi liệu cô ấy có thích học chuyên ngành luật không, nhưng tôi biết cô ấy chẳng mấy quan tâm đến nó ngoài một lớp học tự chọn, "Gaon nhướng mày về điều đó. Thông thường, một giáo sư sẽ không quan tâm đến vấn đề chuyên môn của sinh viên như thế nào.

Yohan lại gật đầu với điều đó, và Gaon chỉ có thể cảm nhận được niềm tự hào của anh ấy đối với Elijah mặc dù anh ấy giữ vẻ mặt trung lập như thế nào.

"Tuy nhiên," cô ấy tiếp tục, hất tóc sang một bên, với 1 biểu cảm rất tán tỉnh khiến Gaon phải sửng sốt. "Có một cái gì đó khác."

"Vâng?" Yohan hỏi, ngay cả khi Gaon đưa tay lên để tình cờ chạm vào vai anh. Chỉ cần một cảnh báo nhỏ vậy thôi. Anh ấy cảm thấy mình phải cảnh giác về Yohan, khi thấy mức độ quan tâm của vị giáo sư này đối với Yohan của anh, ngay cả khi cô ấy ở cách xa vài nghìn dặm.

"Bạn xuất bản một số nghiên cứu với tên John Kang, đúng không?" cô ấy hỏi bằng tiếng Hàn hoàn hảo, và Gaon cau mày ngay khi anh ấy có thể thấy khuôn mặt của Yohan sáng lên, chỉ là một cái nhếch môi lén lút của Yohan. 

"Cố vấn luận án của tôi là một trong những người trong ủy ban tiến sĩ của bạn. Tôi đã đọc luận án của bạn. Nó hoàn toàn hấp dẫn; sự khẳng định về cách mà nhận thức của công chúng có thể được sử dụng để định ra các bản án khắc nghiệt hơn tại các tòa án và sau đó làm thế nào bản chất lý thuyết của luật học xã hội học có thể dần dần chuyển nhận thức của công chúng sang các mức án thấp hơn trong nhiều năm. Mặc dù Tiến sĩ Kim chưa bao giờ là người hâm mộ khái niệm thẩm phán là một chính trị gia ".

"Đó là lý do tại sao anh ấy không bao giờ vượt qua tôi mà không cần chỉnh sửa gì cả," Yohan nghiêng người về phía trước, thực sự đang mỉm cười với cô ấy, ngay cả khi nụ cười đó hơi sứt mẻ. Làn sóng chiếm hữu đột ngột Gaon cảm nhận được khi nụ cười hướng về cô khiến anh nghiến răng và trượt tay xuống bóp đùi Yohan. Nhưng Yohan chỉ tiếp tục, "Tôi khá chắc rằng điều đó vẫn khiến anh ấy khó chịu khi nghĩ về nó, nhưng anh ấy có thể giải quyết những bất đồng đạo đức của mình về bằng chứng trong thời gian rảnh rỗi. Lập luận được hỗ trợ tốt bởi dữ liệu đến mức thậm chí anh ấy không thể không đồng ý. "

Cô ấy gật đầu như Yohan là sunbae hay gì đó, trình bày một số kinh nghiệm khôn ngoan mà cô ấy phải biết. Gaon tặc lưỡi có chút khó chịu, nhưng cố gắng hết sức để tránh khỏi khuôn mặt của bất kỳ sự ghen tị hay khó chịu nào.

Nhưng tình cờ anh lại gần bên Yohan, dựa vào anh vừa đủ để thấy rõ nhưng không quá rõ ràng. Gaon cảm thấy hoàn toàn nực cười. Anh ấy đã từng thấy Jinjoo thể hiện sự yêu thích của mình đối với Yohan, hầu hết người Hàn Quốc đều sùng bái Yohan . Nhưng vì lý do nào đó mà chính vị giáo sư này đã khiến anh ta ghen tị.

Yohan siết chặt đùi như thể để đáp lại, có thể biết Gaon đang ghen tị.

"Tất nhiên, anh ta đã xé toạc tôi," vị giáo sư cười, một chút tự ti, ngay cả khi cô ấy xoay tóc quanh một ngón tay. "Nhưng vẫn có ít người bận tâm đến Khoa học Pháp lý, Tiến sĩ Kang. Theo quan điểm của tôi, mặc dù lĩnh vực của chúng tôi mất đi trí tuệ tuyệt vời với cô Kang, nhưng chỉ cần một cô Kang là đủ. "

"Vâng, vâng," môi Yohan giật giật khi đó, tất nhiên chúng đi đến trái tim anh ấy là thông qua việc ca ngợi Elijah. "Tôi tin tưởng cô sẽ không làm ngươc lại  mong muốn của Elijah. Đối với cô ấy, cô ấy không thấy luật pháp kích thích như tôi đã từng."

"Tất nhiên, tất nhiên," cô cười, và Gaon cắm móng tay của mình vào đùi Yohan, nghiêng người đặt thái dương của mình lên vai Yohan, ngay khi cuộc gọi kết thúc.

Gaon dành một chút thời gian chỉ để ở bên cạnh Yohan, nhắm mắt lại và hy vọng Yohan sẽ không nói gì về điều đó.

"Gaon-ah," Yohan thì thầm tên của mình và Gaon nhắm mắt lại. Tất nhiên là anh ấy nhận thấy. Anh ấy là Kang Yohan, không đời nào anh ấy lại không thông minh như vậy. "Em ghen tị ?"

" Anh chưa bao giờ nói với em rằng anh có bằng tiến sĩ," Gaon cố gắng hết sức để thay đổi chủ đề, biết rằng nó sẽ không hiệu quả nhưng dù sao vẫn cố gắng hết sức.

"Đó không phải là vấn đề, Gaon-ah. Tại sao em lại ghen tị? Giao tiếp, phải không? " Gaon thở dài khi những lời nói của mình bị ném lại vào mặt mình, nhưng dù sao thì cũng chấp nhận.

"Được thôi," anh ôm lấy đầu, vùi đầu vào vai Yohan. " Em ghen tị," anh lẩm bẩm, "cô ấy biết rất nhiều về anh và anh rất thích thú với cuộc trò chuyện. Được chứ? Anh có hạnh phúc không?"

Yohan hôn lên đỉnh đầu của anh ấy và Gaon cảm thấy mình đỏ mặt.

"Nhưng em còn thú vị hơn nhiều, Gaon-ah. Và hấp dẫn hơn đối với tôi. Và thú vị hơn. Tôi đã chọn em, nhớ không? "

Gaon hài lòng nhìn lên nụ cười nhếch mép trên khuôn mặt Yohan và hôn lên môi anh. Và cái vuốt môi của Yohan xung quanh anh và cái ôm sở hữu vào eo của anh nhắc nhở anh rằng, đúng là Yohan đã chọn anh.

"Hãy nói với cháu rằng chú đã không làm điều đó trước mặt giáo sư của cháu," Gaon dứt khỏi nụ hôn và quay sang đối mặt với Elijah khi anh nghe thấy giọng cô bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro