5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác đầu tiên ập lên Hyeonjun khi cậu thức dậy, là mệt mõi rã rời như mới bị xe tải cán qua.

Mọi chỗ trên người cậu đều đau, cử động một ngón chân cũng nhức nhối cả người. Thì ra làm tình thích thì thích đấy, nhưng mệt quá. Trời ơi, cảm giác như cậu cũng liệt luôn rồi. Hyeonjun mở mắt yên lặng ngắm cái trần nhà, ánh nắng ấm áp chiếu vào từ cửa sổ đang mở, soi rõ những hạt bụi đang bay bay trong phòng. Tiếng xe chạy qua lại vọng lên từ dưới đường lớn và tiếng tivi mở vọng vào từ phòng khách khiến Hyeonjun thấy bình tâm lạ lùng.

Cậu chống tay ngồi dậy, dụi dụi mắt, phát hiện ra mình đang mặc áo của Minhyung, lật chăn lên thấy mình cũng đang mặc quần của Minhyung. Mơ màng nhớ lại, hình như gần sáng có được hắn bế vào phòng tắm nhưng vì hai mắt không mở nổi nên cậu mặc kệ cho hắn làm gì thì làm. Có lẽ hắn đã tắm cho cậu, drap giường với chăn bông cũng thay cái mới, ngửi vào có mùi nắng thơm tho. Nghĩ đi nghĩ lại, Minhyung đúng là chu đáo thật, chỉ có điều tại sao tên cầm thú ấy lại không cho cậu mượn được một cái quần lót ??!! Hèn gì nãy giờ cứ thấy trống trống mà không ý thức được là trống cái gì.

Hyeonjun gượng đứng dậy, hơi rên rỉ vì đau nhức. Cậu thử vặn vẹo hông một cái thăm dò, thấy mỏi thấu trời xanh. Hyeonjun bèn mặc kệ, đánh răng trước đã, mồm cậu bây giờ như mới ăn một đống cát xong. Hyeonjun đi cà nhắc về phía nhà vệ sinh, nhìn trên bồn rửa mặt chỉ có mỗi một cái bàn chải của Minhyung, bèn cầm lên xịt kbạn vào đánh luôn.

Chính lúc cậu ngước lên nhìn vào gương mới bàng hoàng đến nỗi phun cả kbạn ra ngoài.

Cái cổ!! Cái cổ cậu!! Đầy vết cắn!!

Từ quai hàm đến xương quai xanh gần như không chỗ nào là không có dấu hôn, đậm có nhạt có, có dấu lại còn tím lại như bị mút đến chảy máu. Cậu thử kéo áo trễ xuống, thấy những vết cắn còn chưa dừng lại ở đó, trên ngực cậu cũng đầy dấu vết hoan ái. Với cái mồm đầy bọt, Hyeonjun lật áo lên xem bụng mình, đúng như "mong đợi", trên người cậu chi chít vết đỏ.

"Sao vậy?" Minhyung nghe tiếng cậu phun kbạn phì phì liền chạy vào coi, thấy cậu đang nhìn vào gương trân trối.

Bọt còn dính bên mép, Hyeonjun nhìn Minhyung qua tấm gương.

"Như này sao ra đường?" Cậu vừa hỏi vừa chỉ vào cái cổ như mới được cạo gió xong của mình.

Minhyung tưởng chuyện gì quan trọng lắm, hóa ra không phải, hắn phì cười, bước lại gần cậu, ôm lấy cậu từ sau lưng. Minhyung chỉ mặc mỗi cái quần thun dài, khuôn ngực trần trụi áp với lưng cậu, qua một lớp vải vẫn thấy nóng.

"Thì khỏi đi học nữa," Hắn nói hiển nhiên, lại vùi mặt vào hõm cổ cậu dụi dụi, "ở nhà làm tình với bạn là đủ."

Đến nước này thì không đánh không được.

"Biến!! Biến ngay!!" Hyeonjun xoay người lại, cầm cái bàn chải gõ liên tục lên đầu Minhyung, làm hắn vừa la oai oái vừa ôm đầu để né. "Đồ cầm thú!! Biến ngay không ông giết!!!"

Cậu vừa đánh vừa đẩy Minhyung ra ngoài, đóng sầm cửa nhà vệ sinh lại, chốt luôn bên trong.

"Đánh răng xong ra đợi bạn mang đồ ăn vào cho nhé!!" Minhyung cười ré lên ở bên kia cánh cửa, rõ chẳng có vẻ gì là sợ mấy lời dọa nạt của cậu.

Hyeonjun quay lại đánh răng súc miệng rửa mặt cho xong, hơi rụt rè xoay lưng vào gương, mở thử cái áo lên. Đúng y vậy, lưng cũng có một đống dấu hôn. Cậu thở ra một hơi lấy bình tĩnh, từ từ kéo cái quần thun rộng thùng thình xuống, trời ơi, trên đùi toàn là dấu hôn, đùi trong cũng có, quay lại xem hai mông cũng toàn chi chít vết đỏ. Lee Minhyung là con chó hả? Sao cái gì cũng đưa mồm vào cắn được hết vậy? Như vậy cậu sống sao nổi? Nghĩ đến việc chỗ nào của mình cũng bị Minhyung hôn qua rồi, Hyeonjun lại có cảm giác muốn đập đầu vào cái cửa chết quách cho xong, trời ơi xấu hổ, xấu hổ chết mất, trời ơi là trời!!!

Nhưng rồi nghĩ lại, bọn họ là soulmate. Cả đời sẽ dính với nhau, cùng ở chung một chỗ, những chuyện như thế này sau sẽ còn nhiều nữa, cậu phải tập quen dần, phải tập quen dần... Hít một hơi cho bình tĩnh lại, Hyeonjun kéo quần lên, vỗ vỗ hai hai vào má, mở cửa đi ra ngoài.

Cậu mò cái điện thoại trong túi áo khoác mình đang treo bên tủ, thấy không có cuộc gọi nhỡ nào của mẹ. Tủi thân dễ sợ, thả con mình cho sói ăn cũng không thèm gọi xem nó có còn sống hay không. Thay vào đó là năm mươi ba tin nhắn từ phần mềm chat, tất cả đều từ Minseok.

Hyeonjun trèo lên giường, chui xuống dưới chăn, nằm cho thoải mái, bắt đầu đọc tin nhắn.

Ryucúncon: mày đâu rồi

Ryucúncon: về đến nhà chưa

Ryucúncon: đừng bảo mày đi với Minhyung nhé

Ryucúncon: đmm

Ryucúncon: bố đã bảo thế nào

Ryucúncon: bố đã bảo bây giờ bất lương nhiều lắm

Ryucúncon: sao mày có thể theo về nhà nó đêm hôm như vậy

Ryucúncon: đmm

Ryucúncon: bị nó ăn sạch sẽ rồi phải không

Ryucúncon: disme

Ryucúncon: bố biết mà

Ryucúncon: mai bố tính sổ với mày

Ryucúncon: disme sao mày không đi học?

Ryucúncon: đừng bảo mày với nó làm mệt tới nỗi éo đi học được chứ?

Ryucúncon: éo gì nghỉ cả hai đứa?

Ryucúncon: wtf?? đùa bố à?

Ryucúncon: disme lúc nó hỏi Kwanghee vụ ba con sói là bố nghi rồi

Ryucúncon: nhưng đm éo thể tin được

Ryucúncon: bố đã bảo nó đóe được động vào mày rồi

Ryucúncon: nó dám cãi bố mòe

Ryucúncon: disme bố sẽ giết nó

Ryucúncon: discu

Ryucúncon: mày có dậy ngay không thằng kia

Ryucúncon: bố đâu có mang mày đến để dâng cho nó ăn

Ryucúncon: biết thế bố éo cho mày đi học

Ryucúncon: éo bao giờ cho mày gặp nó

Ryucúncon: soulmate cái éo gì

Ryucúncon: bố đâu có nuôi mày để rồi cống cho nó

Ryucúncon: Moon cmn Hyeonjun

Ryucúncon: dậy ngay cho bố

Ryucúncon: tôi khổ quá mà

Ryucúncon: ông trời nhìn xuống mà xem

Ryucúncon: có thằng bạn thân

Ryucúncon: chưa nhờ vả được gì nó bị thằng khác cướp mẹ mất

Ryucúncon: disme giờ gặp nhau cũng đéo đc

Ryucúncon: tui kêu nó cũng éo chịu dậy

Ryucúncon: disme làm tình mệt như chó

Ryucúncon: sướng ích đéo gì

Ryucúncon: tao nói cho mày biết

Ryucúncon: nó làm được mày một lần

Ryucúncon: ngày nào nó cũng đòi cho coi

Ryucúncon: mày sẽ éo thở được luôn

Ryucúncon: đm thằng tinh trùng xông não

Ryucúncon: đm nó

Ryucúncon: đm luôn cả mày

Ryucúncon: đm thế giới này

Ryucúncon: đm éo ai thương tao

Ryucúncon: lúc mày ngủ dậy

Ryucúncon: tao đã chính thức nghỉ chơi với mày rồi

Ryucúncon: lần này bố nói thật

Ryucúncon: bố thề

Ryucúncon: éo có chơi vs loại bạn thân gì mà mình bảo nó éo nghe lời

Ryucúncon: nhớ đấy tao éo chơi với mày nữa

Hyeonjun cười đau bụng đau cả lưng, cười đến không thở được. Thấy Minseok đang online, cậu bèn gửi lại tin nhắn.

hổcon: hi babe

hổcon: tao thấy làm tình sướng mà

hổcon: mà hồi sáng có điểm danh không

Ryucúncon: chời đụ chịu dậy rồi hả

Ryucúncon: tưởng sướng quá chết luôn rồi?

Ryucúncon: babe cái đầu mày

hổcon: thế có điểm danh không?

Ryucúncon: đéo, ok? đéo

hổcon: hihi

Ryucúncon: tao nghỉ chơi vs mày rồi

Ryucúncon: hihi cái lờ

hổcon: tao vẫn đ' hiểu việc gì mày phải làm vậy

hổcon: tao cũng hai ba hai tư tuổi rồi

hổcon: không lẽ mày muốn tao ế tới già?

hổcon: không lẽ mày muốn tao éo bao giờ tìm được soulmate?

hổcon: ờ mày thì có Kwanghee rồi cần éo gì quan tâm tao

Ryucúncon: tao éo cấm

Ryucúncon: nhưng thằng Minhyung đó thì không được

Ryucúncon: mày coi đi

Ryucúncon: ok công nhận nó có đẹp trai cao ráo

Ryucúncon: cũng biết nấu ăn, học hành cũng được

Ryucúncon: nhà cửa cũng không đến nỗi nào

hổcon: vậy mày đòi éo gì nữa?

hổcon: hay đòi con tổng thống luôn mới chịu?

Ryucúncon: éo phải

Ryucúncon: nhưng ý tao là thằng đó nó sẽ giữ mày khư khư

Ryucúncon: sẽ éo cho mày đi đâu

Ryucúncon: nó sẽ giữ rịt mày trong nhà không cho ai động vào

Ryucúncon: ti tỉ thứ khác nữa tao chơi vs nó lâu tao hiểu mà

hổcon: Minseok

hổcon: tao vẫn là bạn của mày mà

hổcon: sẽ không có chuyện tao có người yêu rồi sẽ không chơi với mày nữa đâu

hổcon: mày đang nghĩ đi đâu vậy

hổcon: bộ mày nghĩ tao có Minhyung rồi sẽ nghỉ chơi hết à

Ryucúncon: chứ éo phải à?

Ryucúncon: hôm qua giờ tao nt mày có rep không?

hổcon: disme bố đang làm tình thì rep kiểu lờ gì cho mày?

Ryucúncon: đấy

hổcon: đấy cái con khỉ à?

hổcon: mày với Kwanghee đang làm tình bố gọi đến mày có nghe không?

Ryucúncon: chuyện đó là chuyện khác

hổcon: khác cái quần què!!

hổcon: thế éo nào đòi tổ lái trước mặt bố?

Ryucúncon: đmm :(((((((((((

Ryucúncon: tóm lại là bố éo muốn gả mày đi đó có được không

Ryucúncon: đm chết cả một năm mới tỉnh

Ryucúncon: vừa tỉnh dậy bị thằng khác cuỗm mất

hổcon: Minseok -_- bố sẽ vẫn đi café với mày và bao mày được chưa?

Ryucúncon: mày vẫn sẽ đi ăn bánh gạo cay với bố đúng không

hổcon: đương nhiên

hổcon: cái đó ngon mà

Ryucúncon: vẫn sẽ cùng bố đi học đúng không

hổcon: chứ không thì đi với ai

Ryucúncon: sau này cưới rồi vẫn sẽ cùng bố đi công viên giải trí đúng không

hổcon: đi hồ bơi công cộng vs mày tao còn đi được

Ryucúncon: ok

Ryucúncon: được rồi

Ryucúncon: mày ăn gì chưa

hổcon: chưa, đang đợi Minhyung mang lên

Ryucúncon: ờ tốt đó

Ryucúncon: tưởng nó bỏ mày bụng đói về nhà thì tao qua thiến nó luôn

hổcon: quân độc ác

Ryucúncon: tao còn xắt lát ra cho cá mập ăn nữa chứ đùa

hổcon: m ghê quá biến dùm đi

Ryucúncon: ờ lo ăn đi chiều bố xử

---------------------------------

Đợi mười lăm phút vẫn không thấy cơm trong khi bụng cứ cồn cào, Hyeonjun quyết định không nằm chờ nữa, cậu mở cửa đi ra ngoài.

Tivi vẫn đang phát bản tin thời sự trưa mà không có ai xem, thay vào đó, trong bếp vọng ra tiếng xào nấu và âm thanh Minhyung ngâm nga ư hử. Ló đầu vào xem, điều đập vào mắt Hyeonjun đầu tiên chính là tấm lưng rộng đầy vết cào của Minhyung. Biết rằng đó chính là thành tích của cậu đêm qua, Hyeonjun không khỏi xấu hổ. Nhưng chuyện cũng đã rồi, giờ ngại cũng còn tích sự gì nữa.

Hyeonjun khẽ khàng đi lại sau lưng Minhyung, dòm vào chảo rau củ xào. Mùi thơm lại khiến bụng cậu la ré biểu tình.

"Đợi bạn nấu xong chắc tớ chết rục rồi." Cậu đột ngột lên tiếng, làm Minhyung giật bắn mình đánh rơi cả đôi đũa.

"Trời má..." Hắn đặt tay lên ngực rồi cúi xuống nhặt đôi đũa lên. Quay nhìn Hyeonjun đang há mồm cười vì vừa dọa được hắn, Minhyung không nhịn được giơ một tay ôm lấy eo cậu, kéo vào lòng mình hôn cái chóc ngay trán.

"Sắp xong rồi." Hắn một tay ôm eo cậu, một tay đảo đảo cái chảo. Xong đâu đó, hắn nhắc cái chảo rau xuống, bắc lên một nồi nước lạnh, đậy nắp vung lại, mở lửa to một chút, rồi quay sang Hyeonjun đang đứng trong lòng mình.

Cậu đang loay hoay gỡ cái nút thắt trên cổ áo hoodie (của hắn) mà cậu đang mặc trên người, gương mặt rõ tập trung như đang làm gì nghiêm túc lắm. Rồi gỡ mãi mà nó không ra, cậu đưa lên mồm dùng răng gỡ. Những chuyện như thế này ra đường mười người hết mười một người làm, tại sao Hyeonjun làm Minhyung lại thấy đáng yêu thế nhỉ? Đáng yêu đến mức chỉ muốn ôm mãi trong lòng để xem cậu gỡ có ra cái nút đấy không.

Rồi sực nhớ ra là người cậu đang rất mỏi, không tiện đứng hoài, Minhyung bèn khuỵu chân xuống, ôm ngang hông cậu, bế lên đặt cậu ngồi lên kệ bếp, chuyên nghiệp và lanh lẹ đến nỗi Hyeonjun chỉ kịp ôm lấy cổ hắn, mồm không hét ra được tiếng nào vì còn đang ngậm cái dây áo.

"Hết hồn..." Hyeonjun lẩm bẩm, nhả cái dây áo ra.

Nồi nước bên cạnh bắt đầu phát ra âm thanh rì rì nho nhỏ, tivi ngoài phòng khách đã chuyển sang chương trình phim truyền hình buổi trưa. Minhyung tay vẫn còn ôm ngang hông Hyeonjun đang ngồi gỡ nút dây trên kệ bếp. Hắn đứng giữa hai chân cậu, ngước lên ngắm cậu.

"Nhìn cái gì mà nhìn?" Hyeonjun lại cho cái nút áo vào mồm, vừa cắn vừa hỏi, gỡ nãy giờ vẫn không được cái nút này cậu bực lắm rồi nhé.

"Xinh thì nhìn." Minhyung nghiêng đầu đáp, cười lên lộ răng ncậu nho nhỏ, siết cậu sát vào mình thêm chút.

"Tớ không xinh." Hyeonjun cau mày, đưa hai tay bẹo má hắn, kéo ra. "Tớ là đẹp trai."

Minhyung cười lớn, bắt lấy một bên cổ tay Hyeonjun, đặt vào lòng bàn tay cậu một nụ hôn.

"Ok được rồi Joonie đẹp trai." Hắn dỗ, vừa nói lại vừa hôn lên mấy ngón tay gầy gầy xương xương xinh đẹp. Nhưng hắn hơi nhíu mày vì thấy tay cậu lạnh ngắt.

"Sao tay lạnh như vậy?" Minhyung hỏi, bắt luôn bàn tay còn lại rồi áp vào giữa hai bàn tay ấm nóng của mình.

"Ai biết." Hyeonjun đáp, rút tay mình ra khỏi tay Minhyung rồi nắm ngược lấy tay hắn vào bên trong hai bàn tay mình. "Tay bạn ấm ghê."

Như sực nhớ ra điều gì, Minhyung cúi xuống nhìn chân cậu, y như rằng thấy cậu không mang tất.

"Sao lại đi chân trần ra đây?" Hắn càu nhàu, nhẹ kéo chân cậu lên để nắm lấy bàn chân đã lạnh như đá. "Sao không kiếm tất mang vô?"

Hyeonjun thở ra một hơi thoải mái vì chân mình được Minhyung ủ trong bàn tay ấm nóng, không thèm đáp luôn. Mấy ngón chân cứ ngọ ngoạy trong bàn tay hắn, ấm ơi là ấm, thích ơi là thích.

"Ngồi yên đó." Minhyung thở dài, khẽ thả chân cậu xuống rồi chạy ra ban công sau nhà, nơi treo mấy đôi tất phơi mấy hôm nay khô queo rồi mà hắn lười mang vào cất. Chọn một đôi màu đen dày nhất, ấm nhất, Minhyung quay lại vào bếp.

Hyeonjun đang quay sang cái chảo rau bên cạnh, gắp một miếng súp lơ cho vào mồm, nhai nhai như con sóc. Thấy Minhyung cầm đôi tất vào, cậu bỏ đôi đũa xuống, đưa tay ra định nhận lấy tất để mang vào. Nhưng Minhyung không đưa cho cậu. Hắn quỳ xuống trước mặt Hyeonjun, đặt một chân cậu lên đầu gối mình.

"Tất ở trong tủ có thiếu đâu, sao không tự lấy mang vô." Minhyung vừa mang cho cậu vừa cằn nhằn. "Chân lạnh là cái gì cũng lạnh hết biết không?"

Nói kiểu giận dỗi vậy chữ động tác hắn rất dịu dàng, cuốn chiếc tất lên thật ngắn rồi nhẹ nhàng cho đầu ngón chân Hyeonjun vào, kéo nó dần dần lên trên, lấp nó dưới lớp quần dài, chỉnh cho đầu ngón chân đúng vào vị trí của đầu tất, rồi lại chuyển sang chân kia.

Hyeonjun yên lặng ngồi ngó hắn mang tất cho mình, tự hỏi có phải soulmate của mỗi người đều sẽ đối xử với người đó tốt như hắn đối với cậu vậy?

Soulmate của họ có ba giờ sáng gọi điện rồi bảo "Không có gì đâu chỉ là bạn nhớ Joonie, muốn nghe giọng cậu nên gọi thôi, cậu ngủ lại đi", như Minhyung đã làm mỗi tuần cỡ năm lần?

Soulmate của họ có mới tiễn nhau vào nhà xong về đến nơi đã đòi skype đến khi nào đối phương ngủ quên mất mới tắt? Mà có khi còn không thèm tắt luôn, như Minhyung đã làm những đêm Hyeonjun đang nằm nghe hắn nói chuyện thì lăn ra ngủ, sáng dậy thấy điện thoại vẫn còn sáng, và trong màn hình là Minhyung đang ngủ chảy nước dãi, bên kia đầu dây.

Soulmate của họ có bao giờ lựa ra từng miếng cà rốt nhỏ nhất trong đĩa cơm ở căn tin trường cho họ, như cách Minhyung vẫn hay làm mỗi buổi trưa khi hai đứa có tiết học đầu giờ chiều và ngại phải về nhà?

Soulmate của người ta có bao giờ lén lút nắm tay họ dưới ngăn bàn khi thầy cô đang giảng bài trên lớp? Như cách Minhyung vẫn thường không chịu buông tay Hyeonjun chỉ vì hắn thuận tay trái, cậu thuận tay phải, một tay đan nhau một tay chép bài lại vừa tiện luôn, như cách hắn biện hộ cho việc không muốn tay cậu thiếu đi hơi ấm của mình?

Soulmate của người ta có bao giờ làm tình với họ một lần rồi bảo "thèm lắm" xong xin thêm? Như cách Minhyung đã đòi hỏi cậu một đêm không biết nhiêu lần và cậu mệt quá ngủ mất để hắn làm gì làm. Soulmate của người ta có dùng miệng để đánh dấu lên khắp cơ thể họ, như một loại tuyên bố chủ quyền? Như Minhyung đã làm đêm qua, không chừa một tấc da thịt nào trên người cậu?

Soulmate của người ta có bao giờ làm những hành động nhỏ nhặt mà khiến tim họ như có hoa nở tung tóe? Như cách Minhyung kéo Hyeonjun vào ngực mình mỗi lần hai đứa phải đi ngang qua đám đông, hay cách Minhyung xoa từng vòng tròn nho nhỏ trên cổ tay cậu mỗi lần cậu căng thẳng, hoặc cách Minhyung tự nhiên hôn lên chóp mũi cậu một cái rồi cười toe bảo "thích thế". Hay chính là như lúc này, khi hắn quỳ xuống, mang tất vào cho cậu chỉ vì chân cậu lạnh?

Kiếp trước cậu đã làm gì mà kiếp này có thể được định mệnh gắn với Minhyung nhỉ? Bởi vì chỉ cần nghĩ đến việc cậu không phải là soulmate của Minhyung, chỉ cần nghĩ đến cảnh Minhyung làm tất thảy những chuyện dịu dàng này cho một người khác không phải cậu, là Hyeonjun chỉ muốn vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.

"Ấm rồi đó." Minhyung nói sau khi đã mang xong tất cho Hyeonjun, hắn đứng dậy tách chân cậu ra, đứng vào giữa rồi lại ôm lấy hông cậu kéo cậu sát vào lòng mình. Nồi nước bên cạnh đã bắt đầu sủi bọt nhè nhẹ.

Hyeonjun choàng hai tay ôm lấy cổ hắn, hai chân giờ đã được mang tất đến ấm ru cũng móc lại, kẹp lấy hông hắn. Cậu cúi xuống, nghiêng đầu hôn lên môi hắn, hồn nhiên đến dịu dàng, cảm nhận được cái mỉm cười của hắn qua làn môi của chính mình. Nghĩ đến tất cả những việc hắn đã làm cho mình, cậu không nhịn được lại hôn một cái nữa lên đôi môi hơi khô đó.

"Lee Minhyung là đồ ngốc." Cậu vừa cười lẩm bẩm, lại hôn lên một cái, tay Minhyung ở đằng sau siết cậu lại, một bàn tay ấm nóng luồn vào trong áo cậu, xoa xoa lưng cậu.

"Đồ ngốc nhất trên đời." Cậu lại nói tiếp, hiếm khi mắng (yêu) hắn mà không nghe hắn cãi lại, cậu phải tranh thủ.

Minhyung vẫn không thèm đáp, cứ như thế để yên cho cậu hôn mình, đôi khi lại há mồm cắn lấy môi cậu, níu lại, đôi khi lại giữ lấy lưỡi cậu không cho cậu buông ra. Hắn yên lặng liếm láp hết mọi ngóc ngách trong khoang miệng ngọt ngào của cậu, cảm nhận được tay cậu đang vò tóc mình đến rối tung rối mù, nhưng hắn thích vậy.

Hyeonjun hơi ngửa ra để thở, hai bàn tay nóng hổi của Minhyung giờ đều đã ở trong lưng áo cậu, vuốt ve tấm lưng trần đầy dấu hôn trong đó. Một bàn tay di chuyển đến bên hông cậu, xoa xoa cái eo đau nhức làm cậu vô cùng dễ chịu. Cậu cảm thấy mình đang tan vào yêu thương của hắn, bèn cúi xuống hôn lên trán hắn, nói rất khẽ khàng.

"Nhưng tớ yêu bạn."

Ngày tháng mười se se, tủ lạnh chạy rì rì bên cạnh, nồi trước trên bếp đang sôi ùng ục, ngoài phòng khách tivi đã phát đến đoạn quảng cáo giữa một tập phim truyền hình, trong nhà bếp Minhyung lại nhấn cậu vào một nụ hôn khác, chỉ vì hắn nghĩ là hắn không thể sống thiếu cậu được nữa, vậy thôi.

_____________________________

Những ngày đầu tháng mười một lạnh tê tái, Minhyung ngồi trong quán T.O.M nhâm nhi li Cappuccino nóng, vừa làm project vừa nghe tiếng Sanghyeok cằn nhằn bên kia quầy pha chế.

"Thiệt tình." Sanghyeok vừa lau mặt bàn vừa lầm bầm. "Suốt ngày chỉ biết xả ra chứ không bao giờ dọn vào cả."

Sanghyeok quyết định đồng ý vào T.O.M làm sau khi đi xin việc đúng ngành học khắp nơi mà không công ty nào nhận. Cậu chán nản quyết định vào làm chân thu ngân và order hộ cho Jaehyun, kéo theo là Seongwoo cũng nghiễm nhiên vào làm pha chế mà không thèm xin xỏ gì. Jaehyun khỏi cần nhọc công kiếm nhân viên mới. Việc làm bánh của Wooje giờ do đích thân Jaehyun làm, lâu lâu Minhyung mới thấy Wooje sang ăn ké vài miếng rồi lại chạy đi học. Lịch học của Wooje với Minhyung khác nhau nên cũng ít gặp.

"Làm sao?" Giọng Seongwoo vang lên sau khi bước lên từ nhà vệ sinh. "Làm sao mà mới sáng đã quạu rồi?"

Sanghyeok vứt cái bẹt giẻ lau xuống bàn.

"Anh xả ra thì anh tự đi mà lau!" Cậu nói, quay lại với cái hộc tiền, bắt đầu phân loại. Gần mười giờ sáng khách đã bắt đầu vắng, không ai quấy rầy cậu miết thẳng những tờ tiền rồi đặt nó vào đúng ngăn nữa cả.

"Ai bắt em lau đâu!!" Seongwoo la, trợn mắt nhìn cái quầy pha chế của mình đã sạch bong, ly tách trong bồn cũng đã được rửa sạch úp lên.

Sanghyeok không đáp, yên lặng xếp từng tờ tiền vào đúng vị trí của từng mệnh giá. Minhyung ngồi ngó hai người hục hặc nhau qua mặt quầy, thấy buồn cười không chịu nổi.

Hắn với Hyeonjun cũng hay cãi nhau kiểu này, kiểu chả chết ai và chả thực sự nghiêm túc lắm. Kiểu cãi cho có cãi vậy thôi. Giống như đêm mười giờ Hyeonjun gọi skype sang hỏi "bạn cầm cục tẩy của tớ về nhà rồi phải không?" xong đợi Minhyung đi lục tìm, đúng là hắn lỡ cầm về thật. Thế là xác định cả đêm hôm ấy nghe cậu vừa mím môi viết bài vừa cằn nhằn, "có cục tẩy cũng lấy mất của tui, giờ lấy gì tui xài, ngó đi, ngó đi, giờ sao dám viết vô vở, lỡ sai lấy gì tẩy? Tại sao vậy hả, tại sao cái gì của tui cũng đem đi hết vậy là sao? Còn cái gì mà không lấy nữa không? Lấy luôn đi, lấy hết luôn đi!" Xong Minhyung cười khúc khích bảo "còn mà, còn cậu chưa lấy" thế là Hyeonjun im bặt, quay lại cáu tiết bảo "tui đi ngủ" xong tắt skype, để lại Minhyung cười lăn lộn.

Đang cười khìn khịt vì nhớ lại chuyện này thì chuông điện thoại của Minhyung reo lên. Hắn cầm lên xem, thấy Hyeonjun đang gọi đến. Khóe môi vô thức lại cong lên một chút, Minhyung áp điện thoại vào tai.

"Bạn nghe nè."

Nhưng đáp lại hắn không phải là giọng của Hyeonjun.

"Minhyung, Minseok đây." Giọng Minseok vọng lại từ bên kia đầu dây nghe rất nặng nề. Minhyung thấy các thớ cơ của mình căng cứng. "Mày phải thật bình tĩnh nhé." Minhyung thậm chí còn không dám thở, hắn không thể thở. "Hyeonjun nhập viện rồi, bệnh cũ tái phát, bệnh viện thành phố."

Minhyung không còn nhớ được mình đã ra khỏi T.O.M như thế nào, không hề quan tâm rằng Sanghyeok vừa thấy sắc mặt hắn khi hắn lết lại quầy đã ngay lập tức bảo hắn đi đi, còn lại để cậu lo. Minhyung không còn nhớ được hắn đã nói gì với tài xế taxi lúc lên xe, không hề để ý xem mình đã đi qua bao nhiêu con phố, bao nhiêu đoạn đường, trong não hắn cứ chiếu đi chiếu lại cảnh mà hắn đã mơ mấy tháng trước, về một Moon Hyeonjun nằm lặng yên trên giường bệnh với đôi mắt nhắm nghiền, đợi hắn đến lay tỉnh.

Nếu không có Hyeonjun, Minhyung sẽ như thế nào nhỉ? Sáng sẽ không có ai đợi ở trước cổng trường, trưa không có ai đợi trước cửa lớp đợi hắn tan học, chiều không có ai cùng hắn về nhà, tối không có ai lăn lê trên sofa nhà hắn đợi cơm chín.

Sẽ không còn ai nhón chân nói thầm vào tai hắn chuyện ngốc nghếch nhạt nhẽo nào đó. Không còn ai vô thức bám lấy tay áo hắn mỗi lần đi qua đám đông. Không còn ai gọi hai tiếng "Minhyungie" bằng âm thanh hay nhất trên đời. Không còn ai vội vàng đặt lên khóe môi hắn một cái hôn trước khi chạy biến vào lớp.

Không có Hyeonjun, Minhyung sẽ như thế nào nhỉ? Hắn sẽ ăn cơm một mình, chép bài một mình, nghe nhạc một mình, xem phim một mình. Ở trong nhà một mình xào mì rồi một mình ăn hết, ở trên lớp một mình nghe giảng rồi một mình đi về. Sống trên đời một mình hít thở rồi một mình chết đi. Không có làn hơi ấm nóng nào dụi dụi trên hõm cổ hắn nữa, không có mái tóc mềm mại nào cọ cọ trên cằm hắn nhồn nhột, không có tiếng cười khúc khích nào nghe leng keng xinh đẹp như tiếng chuông gió, không có bàn tay nào cùng hắn đan vào mỗi lần ở cạnh nhau.

Nếu Hyeonjun quay trở lại giường bệnh, Minhyung quyết định sẽ ngủ cả đời, để có thể gặp cậu trong mơ.

Minhyung bước vào bệnh viện với đôi chân không cảm giác, hắn đứng trước quầy tiếp tân của bệnh viện, cô nhân viên hỏi hắn ba lần tên bệnh nhân hắn muốn gặp, nhưng ba chữ "Moon Hyeonjun" như tắc nghẹn ở cổ họng Minhyung, không thể phát thành lời.

Giống như chỉ cần hắn chính miệng gọi tên cậu sẽ chính thức xác nhận rằng cậu sẽ không thể ở bên hắn được nữa. Và Minhyung không muốn tin chuyện đó chút nào, không muốn chút nào.

"Minhyung!!"

Hắn quay đầu lại, thấy Kwanghee đã đứng ở hành lang bệnh viện, đang vẫy tay với hắn, mặt cậu không cảm xúc. Minhyung đi như người mộng du về phía Kwanghee, được cậu yên lặng dẫn vào thang máy. Thang máy chật ních người, hắn bị ép về phía sau, tiếng con nít cười ré ồn ào và mùi thuốc sát trùng gay mũi khiến hắn không thở nổi.

Minhyung theo Kwanghee ra tầng bốn, đi dọc một dãy hành lang đầy những bệnh nhân mặc đồ trắng đẩy cây truyền nước biển đi chầm chậm qua lại. Càng đến gần phòng cuối, bước chân Minhyung càng chậm lại, mắt hắn nhòa đi.

Hắn không thích điều này tí nào.

Bất cứ cái gì đang đợi hắn ở cuối hàng lang, hắn không thích nó tí nào, không muốn tới gần nó chút nào. Hắn chỉ cần Hyeonjun thôi, tại sao lại không để Hyeonjun được ở bên cạnh hắn chứ? Tại sao cứ nhất quyết phải cướp đi cậu?

"Minhyung?" Kwanghee quay lại hỏi, đi được một đoạn mà không thấy hắn đi theo, nhìn phía sau đã thấy hắn đứng ngẩn ra đó, mặt trắng bệch.

Cậu đi lại phía hắn, chạm vào cánh tay Minhyung, nhìn lên hắn bằng ánh mắt ân cần dò hỏi.

Minhyung bật khóc.

"Đừng..." Hắn nghẹn ngào lắc đầu. "Đừng bắt em phải... vào đó..."

Minhyung đứng giữa hành lang khóc nấc, bờ vai run rẩy dữ dội như đứa trẻ có món đồ chơi yêu thích lại bị người ta tranh mất. Kwanghee liên tục xoa xoa lưng Minhyung, không biết nói gì ngoài những tiếng suỵt nhỏ nhẹ dỗ cho hắn nín. Nhưng Minhyung không thể nín, giống như cái vòi nước bị hỏng, nước mắt cứ trôi tuột ra không dừng lại được. Hyeonjun đang ở bên trong, Hyeonjun đang nằm im lìm như đã chết, Hyeonjun sẽ không bao giờ mở mắt nhìn hắn, sẽ không bao giờ gọi tên hắn nữa.

"Minhyung?"

Minhyung mở choàng mắt, qua làn nước mắt mờ câm thấy Hyeonjun vừa mới bước ra khỏi căn phòng cuối hành lang, đang đi về phía hắn, nghiêng nghiêng đầu xem có đúng là hắn không. Rồi thấy Minhyung lấy tay chùi nước mắt, cậu chạy lại.

"Minhyungie? Sao lại khóc? Làm sao mà khóc?" Hyeonjun hỏi liên tục, chưa kịp lấy tay chùi đi nước mũi cho hắn đã bị hắn mạnh mẽ ôm lấy, vùi gương mặt tèm lbạn nước mắt vào vai cậu, khóc to hơn.

Hyeonjun quay sang trợn mắt nhìn Kwanghee. Kwanghee liền làm động tác giơ tay lên đầu hàng.

"Anh không biết gì hết! Anh thề!" Cậu thanh minh ngay. "Anh chỉ ra dắt nó vô thôi, tới đây tự nhiên nó kêu đừng bắt nó vào đó xong nó lăn ra khóc!! Anh có biết gì đâu??"

Hyeonjun nhíu mày, một tay xoa đầu Minhyung, một tay lại vuốt vuốt lưng hắn. Cậu ra hiệu cho Kwanghee lánh đi, kéo Minhyung lại ngồi trên ghế đợi khám bệnh ở ngay cạnh. Minhyung vẫn còn khóc đến vô cùng tội nghiệp, khóc như thể hắn không thể tin được chuyện thương tâm đến vậy có thể xảy ra trên đời.

"Shhh shhhh nín không khóc nữa." Hyeonjun gỡ đầu hắn ra khỏi vai mình, lấy tay áo chùi đi nước mắt nước mũi lem nhem trên mặt Minhyung. Khóc đến mắt cũng sưng húp rồi, rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến cho Minhyung khóc đến đáng thương như thế này. "Nói tớ nghe, ai bắt nạt bạn?"

Minhyung nấc cục vài cái rồi lại bắt đầu mếu, mếu xong lại òa ra khóc thêm trận nữa. Hyeonjun hoảng hồn lại ôm hắn vào lòng, ông già ở phòng bên cạnh đã bắt đầu chống gậy đứng ngóng sang vì tiếng khóc ai oán thê lương của Minhyung đã vọng đến bên đó. Hyeonjun chỉ biết cười trừ rồi cúi đầu xin lỗi, miệng vẫn không ngừng dỗ Minhyung và tay thì liên tục xoa lưng hắn.

Khi Minhyung chỉ còn nấc lên nhè nhẹ và hít mũi sụt sịt, hắn vẫn còn dụi trong lòng cậu như con cún.

"Minseok gọi cho" nấc cục "bạn, bảo là" nấc cục "cậu nhập viện rồi." Hyeonjun la lên cái địt, Minhyung nấc cục thêm phát nữa "bạn tưởng Joonie sẽ... sẽ không tỉnh lại nữa..."

"Thằng Minseok đó," Hyeonjun nghiến răng, ước gì có cái búa tạ để đập xẹp lép thằng bạn thân "nó bệnh chớ ai bệnh? Tớ có bệnh đâu? Nó vào đây mổ ruột thừa, hôm nay xuất viện. Tớ chỉ đi vệ sinh chút ai ngờ nó dám gọi lừa bạn thế đấy! Tớ sẽ giết nó, thằng ml đó!!"

Minhyung ngồi thẳng dậy.

"Joonie không bệnh à?" Hắn hỏi, giọng vẫn còn nghèn nghẹn, nghe đáng yêu không chịu được.

Hyeonjun chỉ muốn giựt tóc, thằng ml Minseok đã nói gì mà lừa cho Minhyung tin sái cổ thế này.

"Không!! Tớ không có bệnh!! Tớ chỉ vào thăm nó thôi!!"

Đúng lúc đó thì cửa phòng bệnh mở ra, Minseok được Kwanghee dẫn ra ngoài. Minseok trợn mắt nhìn Minhyung mặt mũi lem nhem và Hyeonjun đang tức đến ói máu bên cạnh.

"Mày!!" Hyeonjun chĩa vào mặt Minseok một ngón tay cáo buộc, "Ăn ở có đức tí đi!! Mày nghĩ gì đi lừa Minhyung là tao gần chết?"

Minseok không đáp, cũng không thèm nhìn Hyeonjun. Hắn nhìn Minhyung đang lặng lẽ chùi nước mắt bằng ống tay áo, sau đó ôm lấy Hyeonjun, úp mặt vào vai cậu, hít một hơi sâu. Hyeonjun đưa một tay lên xoa đầu Minhyung, vừa vuốt tóc hắn vừa bắn ánh nhìn đầy tia lửa về phía Minseok.

"Minhyung..." Minseok ngập ngừng, vốn chỉ định kiểm tra xem thằng bé có thật sự yêu Hyeonjun đến vậy không. Từ xưa đến nay hắn thấy nó như đứa con nít, làm gì cũng qua loa hời hợt, lại cả thèm chóng chán, không bao giờ thực sự để tâm điều gì. Minseok chỉ muốn xem xem nó có thực sự xem Hyeonjun quan trọng không, không ngờ lại dọa cho nó khóc đến thế này. "Xin lỗi..."

Kwanghee thở dài bên cạnh, cầm lấy điện thoại trên tay Minseok trả lại cho Hyeonjun. Hyeonjun bắt lấy, bỏ vào túi áo khoác. Minhyung đã nghe được câu xin lỗi của Minseok, nhưng hắn thấy mình không còn sức để đáp lại. Sau này sẽ kiếm dịp khác để trả thù cậu ấy, giờ hắn chỉ muốn ôm Hyeonjun của hắn thôi.

Khi Kwanghee và Minseok khuất bóng phía cuối hàng lang, nắng mùa đông vàng nhạt đã rót lên mái tóc nâu của Minhyung màu mật ong dịu dàng. Hyeonjun vẫn còn lặng yên xoa xoa lưng hắn, không nỡ gỡ hắn ra.

"Sau này không được đi đâu hết." Minhyung nói, như đứa con nít chỉ muốn ai đó ở bên cạnh chơi với mình hoài.

"Ừm." Hyeonjun đáp lại dễ dàng, luồn tay vào tóc hắn nghịch nghịch.

"Phải luôn ở bên cạnh bạn." Minhyung lại nói. "Không được rời khỏi tầm mắt của bạn."

Hyeonjun phì cười.

"Skype 24/24 hả?" Cậu hỏi, đang nghĩ chắc phải mua thêm cục sạc dự phòng cho điện thoại.

"Không." Minhyung ngồi thẳng dậy, bắt lấy bàn tay cậu, áp lên má mình. "Dọn qua ở với bạn luôn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abc