Chap 14 : Đã vô lại còn cần gì đến mặt mũi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Tỏa Tỏa được Diệp Cẩn Ngôn nửa đỡ nửa phải kéo lôi vào nhà.

Vừa vào cửa, Diệp Cẩn Ngôn liền xoay người đóng cửa lại, Chu Tỏa Tỏa cười lớn nói: "Diệp Cẩn Ngôn, anh không phải không thích đóng cửa lại sao?"." Nói như thế nhưng vẫn biết tìm đến ghế sofa" "Diệp Cẩn Ngôn! Tại sao căn nhà này lại tồi tàn đến không có lấy chiếc ghế sofa nào?" Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười nhìn Chu Tỏa Tỏa đến bên cạnh sofa nhưng lại ngồi trên thảm.

"Đúng vậy, ghế sofa hỏng rồi ~ Đến cởi áo khoác đi ~" Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa định kéo cánh tay cô lại.

"Biến thái! Sao anh lại học được cách cởi quần áo của người khác?" Chu Tỏa Tỏa kéo chặt tay áo của mình. "Lưu manh, Diệp Cẩn Ngôn! Anh chính là một tên lưu manh ..." Vừa nói, vừa choáng váng, cô tựa đâug vào ghế sofa.

Diệp Cẩn Ngôn cúi đầu cười thầm nghĩ: Còn biết như vậy là tốt, em sẽ không bị thiệt thòi gì!

Sau khi lau mặt cho Chu Tỏa Tỏa và cởi áo khoác ra, đã là nửa giờ sau.Anh để cô ngủ một mình trong phòng còn anh ngủ ngoài phòng khách, anh sẽ không nhìn thấy cô, nếu nửa đêm cô thức dậy cần thứ gì đó thì cô sẽ không tìm được thì sao.

Diệp Cẩn Ngôn không để ý nữa, liền đem người đưa vào phòng ngủ, để cửa hé mở, để anh có thể tùy thời chú ý đến nàng.

(Nhưng về sau, Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, Chu Tỏa Tỏa ngủ như heo, anh cũng vậy)

Lần đầu tiên nằm trên sofa, anh nhớ tới Chu Tỏa Tỏa nói cô rất có năng lực sinh con, sau đó lại nhớ đến cô nói anh không làm được, còn nói rằng điều đó còn tùy vào cô... Anh đang suy nghĩ về hôm đó, tiểu gia hỏa này không phải đã nhìn mình hết từ trong ra ngoài rồi ư? Nghĩ đến, Diệp Cẩn Ngôn liền mặt đỏ đến mang tai, "Lợi dụng người khác trong lúc gặp nguy ..." hắn lẩm bẩm một mình, sau đó nhìn về phía cửa phòng ngủ chính, "Ta sẽ không làm. .."

Sau đó, anh nghĩ đến những gì Nam Tôn đã nói. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chùm phía trên ghế sofa: Anh sẽ không để cô phải chịu oan ức nữa.

Sau đó anh xoay người, xuống ghế sofa, nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ.

Nhón chân nằm ở phía bên kia của Tỏa Tỏa, anh muốn kéo cô vào lòng mình, nhưng Chu Tỏa Tỏa đã ngủ rất sâu và kéo hai lần đều không thể được, vì vậy anh bất lực mỉm cười và tiến về phía Tỏa Tỏa, vòng tay và ôm cô vào lòng.

"Ta nhất định sẽ chặt tay con heo đầu to kia...và những kẻ bắt em uống rượu rồi muốn làm điều xấu với em..." Anh lẩm bẩm điều gì đó trong miệng, nhưng cũng xấu hổ vì sự trẻ con của chính mình, anh nhẹ nhàng hôn lên lưng người trong vòng tay rồi chìm vào giấc ngủ.

"Anh đã ngủ quên..." Cứ tưởng người lớn tuổi sẽ ngủ ít đi, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên anh ôm người thương trong tay cả đêm, hai người trên giường ngủ rất sâu. Vì vậy, khi Chu Tỏa Tỏa mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt gần như cách mình không xa của Diệp Cẩn Ngôn, cô liền sợ hãi hét lên.

"Tỏa Tỏa... sao vậy?" Diệp Cẩn Ngôn từ từ mở mắt ra, nhìn một cái, lại nhắm mắt lại, ôm người đó chặt hơn một chút.

"Diệp Cẩn Ngôn!" Chu Tỏa Tỏa thoát khỏi vòng tay của người trên giường và hét lên giận dữ. "Chuyện gì vậy? Tại sao tôi lại ngủ ở nhà anh?"

"Em là không thừa nhận?" Diệp Cẩn Ngôn cười bí ẩn, sau đó mở mắt ra và nhìn Chu Tỏa Tỏa.

"Ý anh là tôi không thừa nhận? Anh không nên giải thích sao?" Vừa nói, Chu Tỏa Tỏa vừa đá mạnh vào Diệp Cẩn Ngôn.

"A, chậm một chút, xương cốt của ta còn chưa khôi phục!" Diệp Cẩn Ngôn giả vờ đau đớn.

"Ý anh là xương vẫn chưa hồi phục? Diệp Cẩn Ngôn, đừng nói nhảm nữa." Chu Tỏa Tỏa không còn ký ức về những gì đã xảy ra đêm qua.

"Tối hôm qua em còn gọi điện thoại cho tôi, Diệp Cẩn Ngôn, Diệp Cẩn Ngôn, chính là em yêu cầu tôi đưa em về nhà của tôi, sau đó, sau đó..." Diệp Cẩn Ngôn cười xòe tay ra, ý tứ đây là những gì cô đã thấy.

"Đừng nói nữa!" Chu Tỏa Tỏa nhanh chóng rời khỏi giường, cô hiếm khi uống quá nhiều, cũng không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cô lại không có ấn tượng gì cả. Lúc đứng dậy, hai người ôm nhau thật chặt...

"Anh không được nói ra! Chỉ lần này thôi." Chu Tỏa Tỏa lại quay đầu nhìn Diệp Cẩn Ngôn.

"Tôi đưa em đi..." Diệp Cẩn Ngôn còn chưa nói hết lời, Chu Tỏa Tỏa đã tức giận bỏ chạy.

Diệp Cẩn Ngôn không đuổi theo cô và ra ngoài với một dấu vết lớn ở khóe miệng, cũng không muốn giải thích hay đuổi theo: Điều này rất tốt.

"Tỏa Tỏa, đêm qua tôi ngủ không ngon, hôm nay tôi cần nghỉ ngơi thêm một chút, ngày mai gặp lại." Nam nhân một khi đã trở thành tên vô lại thì thể diện cũng không còn cần thiết nữa.

Nhưng sau khi gửi tin nhắn, anh bắt đầu lo lắng, anh biết không thể chỉ để Tiểu Tỏa đến Tư Nam vào mỗi cuối tuần được, con bé sẽ không còn cảm thấy mới mẻ nếu đến một hoặc hai lần nữa, như vậy thì nhất định không được. Anh cả đời này gần như là người truyền thống lại bảo thủ chẳng biết phải đi đâu khác ngoài thư viện.

"Tiểu Phạm hãy giới thiệu cho tôi những địa điểm nào để giải trí?" Diệp Cẩn Ngôn dùng từ ngắn gọn và đi vào trọng tâm khi gửi tin nhắn WeChat của Phạm Kim Cang.

"Với ai?" Phạm Kim Cang cố ý hỏi.

"Địa điểm!" Diệp Cẩn Ngôn làm sao có thể trước mặt Phạm Kim Cang thể bộc lộ mặt trẻ con nhút nhát của mình.

"Tỏa Tỏa thích bơi lội và tôi nghĩ Tiểu Tỏa cũng sẽ thích nó." Phạm Kim Cang quả thực là một fan trung thành của couple Ngôn Tỏa và việc ghép cặp chưa bao giờ thành vấn đề đáng lo ngại.

"Tỏa Tỏa, Tiểu Nhiên hẹn ngày mai đi công viên nước nóng, em và Tiểu Tỏa chuẩn bị đồ đi, sáng mai chúng tôi sẽ đón em." Phạm Kim Cang rất thông minh dưới sự khuyên nhủ của Lý Nhiên, thay vì gởi tin nhắn vào nhóm anh lại chọn gửi nó ở chế độ riêng tư.

"Bà xã, em có nghĩ rằng Tỏa Tỏa sẽ tức giận nếu cô ấy biết ngày mai hai chúng ta không đi không?" Phạm Kim Cang nằm trong lòng Lý Nhiên và chấp nhận việc Lý Nhiên bị ám ảnh cưỡng chế kéo mái tóc trắng trên đầu anh ấy.

"Không! Chị Tỏa Tỏa cũng rất thích Diệp tổng... Em nhìn thấy được." Lý Nhiên vô tình kéo ra một thứ màu đen..A~..."Ông xã à, em xin lỗi, em bị hoa mắt rồi ~"

"Anh nghĩ là em cố ý, vốn dĩ tóc anh đã bạc nhiều rồi, nếu em cứ kéo anh như thế này, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị hói." Phạm Kim Cang trìu mến nói, nhưng tư thế vẫn giữ nguyên. không thay đổi.

"Ông xã, anh nghĩ sao về chuyện lần trước Diệp tổng bàn với anh?" Lý Nhiên cúi đầu nhìn Phạm Kim Cang đang nằm trong lòng mình.

"Bà xã, thật ra anh đã suy nghĩ rất lâu rồi, anh muốn thử..." Phạm Kim Cang dùng một tay vuốt ve bàn tay của Lý Nhiên. "Nhưng mà, chúng ta mới kết hôn không lâu, anh lo mình bận quá mà bỏ mặc em..."

"Ông xã, em tin tưởng vào mối quan hệ giữa chúng ta, em cũng muốn thấy anh thật sự hạnh phúc trong sự nghiệp cũng như gia đình." Lý Nhiên cúi đầu hôn nhẹ lên trán Phạm Kim Cang.

"Ngoài tình yêu ra, con người còn cần phải có sự nghiệp của riêng mình nữa."

"Bà xã à, cảm ơn em!" Phạm Kim Cang là một người đa cảm, lúc này anh cảm thấy mình gần như sắp khóc.

Sáng sớm hôm sau, Chu Tỏa Tỏa đưa Tiểu Tỏa ra ngoài, thoạt nhìn là Diệp Cẩn Ngôn chứ không phải Phạm Kim Cang, cô đại khái đã đoán được tình hình.

Điều hiếm thấy là Diệp Cẩn Ngôn trên xe lại không hề xấu hổ.

"Xin chào chú Diệp!" Tiểu Tỏa vẫn cư xử rất tốt.

"Tiểu Tỏa, hôm nay đi công viên nước có thấy vui không?" Diệp Cẩn Ngôn vừa lái xe vừa nói chuyện với Tiểu Tỏa. Anh ngẩng đầu liếc nhìn Chu Tỏa Tỏa, còn cô lại nhắm mắt lại rồi nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế. Cô thực sự có vẻ lười để ý đến hai người họ.

Vốn tưởng rằng Chu Tỏa Tỏa bình tĩnh nhắm mắt đi đường sẽ không còn bao nhiêu sức lực khi đến công viên nước, nhưng kết quả lại rất bất ngờ. Mặt khác, Tiểu Tỏa lại có tinh thần rất cao trên suốt chặng đường đi nhưng lại ngủ quên khi sắp đến nơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro