chap 3 : Gọi là chú Diệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôn lễ chính thức bắt đầu, chỗ ngồi của Diệp Cẩn Ngôn được xếp ngay hàng trước mặt Tỏa Tỏa và Tiểu Tỏa. Hàng ghế đầu là các thành viên trong gia đình Phạm Kim Cang và Lý Nhiên. Diệp Cẩn Ngôn ở trong lòng của Phạm Kim Cang giống như người nhà của mình nên chỗ ngồi đương nhiên là ở hàng ghế của các thành viên trong gia đình.

Chu Tỏa Tỏa đang ngồi cùng hàng với bạn bè của cô, trùng hợp là Diệp Cẩn Ngôn lại ở phía trước cô.

Chu Tỏa Tỏa nhìn chằm chằm vào cái gáy phẳng lì trước mặt của người đàn ông, tóc anh ta đã bạc nhiều hơn và trông như đã sụt cân... Tuy nhiên, mặc dù có dấu vết của thời gian và sự mệt mỏi do công việc bận rộn gây ra, nhưng có thể là do anh ấy đã không làm việc trong tháng qua, trông cũng còn rất khỏe mạnh.

Phía trước Diệp Cẩn Ngôn luôn muốn quay đầu nhìn lại, nhưng hắn lại không dám. Khi ngồi xuống, họ chào nhau.
Sau khi ngồi xuống, không còn tương tác nữa. Cô ấy trông trưởng thành hơn, gầy hơn trước và ăn mặc chỉnh tề dường như đã mất đi khí chất nghịch ngợm trước đây.

"Ông ơi, ông ơi..." Chu Tỏa Tỏa nhanh chóng dùng tay chặn miệng Tiểu Tỏa lại, "Tiểu Tỏa, đây là chú Diệp, phải gọi là chú."

Diệp Cẩn Ngôn nghe được thanh âm đó, nhếch miệng cười xấu xa, quay người nói với Tỏa Tỏa : "Không sao đâu, con bé muốn gọi thế nào cũng được 🤭"

Sau đó anh mỉm cười hỏi : "Tiểu Tỏa sao vậy?"

"Ông... Chú ơi, sao gáy chú lại phẳng thế? Chú luôn ngủ nướng sao? Mỗi lần cháu ngủ nướng, mẹ cháu đều nói " nếu ngủ nhiều sẽ không có gáy "
Tiểu Tỏa hỏi Diệp Cẩn Ngôn một cách nghiêm túc và chạm vào sau đầu của Diệp Cẩn Ngôn.

Chu Tỏa Tỏa nhanh chóng nắm lấy tay Tiểu Tỏa "Tiểu Tỏa, không được, con không thể bất lịch sự như vậy." Tiểu Tỏa nghe vậy lập tức rút tay lại, nhưng cái miệng bĩu ra rõ ràng vẻ không hài lòng với bộ dạng nhỏ bé này, điều này khiến anh bật cười thành tiếng, giống như nghĩ về Chu Tỏa Tỏa của trước đó.

"Tiểu Tỏa lại đây, tới đây với chú, chút nữa chúng ta có thể nhìn thấy cô dâu rõ ràng hơn từ đây..." Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa đưa tay ôm lấy Tiểu Tỏa.

Tiểu Tỏa nhìn chằm chằm mẹ mình, không dám cử động.

"Muốn đi có thể liền đi tới chỗ của chú." Chu Tỏa Tỏa có thể nhìn ra, Tiểu Tỏa muốn ngồi ở phía trước.

Nhưng điều mà Chu Tỏa Tỏa không ngờ tới là sau khi ôm Tiểu Tỏa, Diệp Cẩn Ngôn trực tiếp ôm Tiểu Tỏa đặt vào lòng anh.

"Diệp tổng, anh..." Chu Tỏa Tỏa muốn ngăn anh lại

"Không sao đâu, tôi sợ tiểu tử này sẽ tự mình chạy trốn." Diệp Cẩn Ngôn ôm Tiêu Tỏa quay đầu lại, hai người bắt đầu nhỏ giọng nói.

Chu Tỏa Tỏa nhìn một màn này trước mắt, trong lòng đột nhiên có chút cảm động. Thế là cô liền lén lấy điện thoại ra và chụp ảnh lại. Vừa lúc đó, cách đó không xa Tạ Hoành Tổ nhìn thấy cảnh tượng này, trực tiếp đi tới ngồi vào vị trí của Tiêu Tỏa.

Sau đó anh ta cúi người về phía trước và gọi Diệp tổng.

Diệp Cẩn Ngôn quay lại và sửng sốt một lúc. Dù Phạm Kim Cang không mời Tạ Hoành Tổ nhưng dù sao họ cũng đã làm việc cùng nhau lâu như vậy, thực sự anh đã được Phạm Kim Cang giúp đỡ rất nhiều.

"Ừ" Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười gật đầu.

"Bố, bố sao lại đến đây..." Tiểu Tỏa cũng theo Diệp Cẩn Ngôn quay người lại.

"Bố cũng đến chúc mừng chú Phạm, Tiểu Tỏa đến đây với ngồi bố." Tạ Hoành Tổ nói xong liền đưa tay ôm lấy cô bé.

Diệp Cẩn Ngôn nghĩ thầm, nếu đứa bé muốn đi qua thì đi qua là được. Tiểi Tỏa liền lắc đầu, "Bố, ngồi ở đây có thể nhìn rõ, sau khi gặp cô dâu con sẽ đến chỗ của bố." Khi nói những lời này, cô bé vòng tay qua cổ Diệp Cẩn Ngôn và ôm anh thật chặt.

Tạ Hoành Tổ không nhịn được nhưng vẫn phải ngồi xuống.

Kết quả là cho đến khi đám cưới kết thúc, cô bé vẫn không ngừng nói chuyện thì thầm với Diệp Cẩn Ngôn. Chu Tỏa Tỏa nhìn ông già và đứa nhỏ trước mặt, trong suốt quá trình thậm chí không thèm liếc nhìn cô dâu.

Tạ Hoành Tổ vừa tham dự tiệc cưới thì nhận được điện thoại của thư ký. Công ty có việc gấp nên vội vàng chào Chu Tỏa Tỏa và Diệp Cẩn Ngôn, anh liền hôn lên má Tiểu Tỏa rồi vội vàng rời đi. .

Trong vài năm qua, anh ấy đã trưởng thành hơn và dám nghĩ dám làm hơn. Tính trẻ con, bốc đồng ở anh gần như không còn nữa.

Sau tiệc cưới, Tiểu Tỏa ngủ như một con heo trong vòng tay của Diệp Cẩn Ngôn. Chu Tỏa Tỏa định đánh thức Tiểu Tỏa và đưa cô bé về nhà.

"Không sao, tôi bảo tài xế đưa hai người về." Diệp Cẩn Ngôn liền ôm đứa bé đi ra ngoài đại sảnh.

"Không cần đâu Diệp tổng, không cần tiễn tôi đâu, chỉ cần nói tài xế đưa tôi về nhà rồi dừng xe ở trước cổng là được rồi". Chu Tỏa Tỏa dù sao vẫn ngượng ngùng, trong tiềm thức cô không muốn nhận bất kì sự giúp đỡ nào từ Diệp Cẩn Ngôn.

"Không vấn đề gì, trước tiên ta đưa hai người về." Diệp Cẩn Ngôn không có ý định đem Tiểu Tỏa nằm trong ngực giao cho Chu Tỏa Tỏa.

Sau khi đưa Tỏa Tỏa về nhà, Diệp Cẩn Ngôn dựa vào ghế sau nhắm mắt lại, cảm thấy rất phấn khích, nhiều lần anh tự nhủ rằng đây là vì lo lắng cho thế hệ tương lai của mình, nhưng những suy nghĩ sâu thẳm trong lòng lại thôi thúc anh phải đối mặt Chu Tỏa Tỏa hết lần này đến lần khác, anh sẽ không bao giờ đứng sang một bên và không bao giờ chịu đựng sự từ chối của cô ấy. Trên thực tế, người không ngừng tiến về phía trước và luôn hi vọng lại là anh. Chu Tỏa Tỏa đã cho anh ấy nhìn thấy chính mình và anh ấy sẽ tiến về phía trước một lần nữa.

Sau khi tắm xong, Chu Tỏa Tỏa nằm trên ghế sofa xem qua những bức ảnh mình vừa chụp lén, khóe miệng bất giác nhếch lên.

Diệp Cẩn Ngôn nằm ở trên giường, suy nghĩ hắn cùng Tiểu Tỏa nói buổi tối.

"Mẹ ta bây giờ đi làm rất mệt, nhưng mẹ rất tốt, không bao giờ trễ giờ, có thể bán được nhiều nhà".

"Đúng vậy, mẹ của con vốn là rất tốt, lúc mới bắt đầu đi làm, một lần liền bán được bốn căn nhà."

"Không có, mẹ nói là ba căn."

"Còn có một căn là chú mua, mẹ con chắc đã quên rồi."

"Ừ, có thể lắm, mẹ ta trí nhớ rất là kém."

"Hả? Sao mẹ con lại có trí nhớ kém thế?"

"Bây giờ ta đã ba tuổi và mẹ năm nào cũng nhớ sinh nhật của ta nhưng mẹ chưa bao giờ tổ chức nó".

...

" Vẫn còn yêu...phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro