Tại sao lại yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Heloo mấy bà

Tui chỉ muốn nói là sắp tới sẽ có sự xuất hiện của vài nhân vật mới nên là tui muốn nói sơ qua cho mọi người đỡ lú nhé.

Bởi vì Sammy-Manao vô vai bạn gái cũ của bé Pao nên là sẽ không có cp ngôn nha , và Yacht-Tul đã vô vai bạn thân của Win nên cũng sẽ khum có cp WT-TW gì hết nhe =)) Nhưng sẽ có 2 cp bởi vì có Santa nên mình sẽ gọi tên ở ngoài cho cả 2 cp chứ không phải lấy tên trong phim nhé , cp SantaEarth và OhmFluke nhé

(Tại au hay quên và không thể nào nhớ nổi tên cp phụ trong phim đó =)) )

Và như mọi người đã biết thì tui đang gồng cả 2 truyện , và truyện WinTeam này nghiêng về phần hài hước nên mình sẽ không viết dài đâu nên là mỗi ngày truyện này sẽ ra 2 chương và truyện BounPrem nghiêng về phía truyện dài nên mình sẽ ra 1 chương mỗi ngày nhé :3
_______________________________________

"Vậy có nghĩa chúng ta chính thức là người yêu của nhau rồi đúng không?"

Team nằm xuống giường chống tay nhìn Win đứng trước giường thay áo sơ mi, nhìn hai cánh tay hữu lực của Win chậm rãi duỗi ra rồi thu vào, đóng cúc áo lại, làm ra biểu cảm thích thú vỗ vỗ giường

"Hay là hôm nay anh nghỉ học đi, ở phòng với em."

Win đóng đến cúc áo thứ ba, cũng không thèm ngẩng đầu lên, đáp

"Anh không lười như em."

Team mất hứng bĩu môi, nói

"Anh nghỉ một buổi cũng đâu có dễ mất kiến thức, IQ cao như anh dù nghỉ ba buổi cũng vẫn là thiên tài."

Win vừa đóng đến chiếc cúc áo cuối cùng vừa liếc thằng nhóc đang ra dáng như kim chủ vỗ vỗ trai bao lên giường, sa sầm mặt mũi mắng

"Ở bên ngoài không được làm ra bộ dạng này."

Team cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình giả vờ hỏi lại

"Bộ dạng thế nào?"

Win không muốn nói thẳng rằng Team rất trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ liếc mắt nhìn cậu một cái, nói

"Chính là giống như một con lợn lười biếng."

"Anh mới là con lợn lười biếng!"

Team ngồi bật dậy, tiện tay lấy chiếc gối trên đầu ném về phía Win.

Không ngờ Win bắt được, sau đó lại còn ném ngược trở về, hỏi lại

"Em có thấy con lợn nào cao ráo đẹp trai thế này bao giờ chưa?"

Team nheo mắt đánh giá Win một hồi, thấy hắn nói cũng đúng, trề môi gật gù khen

"Hia Win, anh siêu cấp đẹp trai."

Win cúi người xuống, để mặt mình đối diện với gương mặt của cậu, hơi cười nói

"Không gọi đàn anh nữa à?"

Team cong mắt lên, cười mấy tiếng, rướn người về phía trước hôn lên trán Win một cái rồi vừa bỏ chạy vừa nói

"Người yêu thì thường gọi tên của nhau mới thân mật."

Nhưng chưa kịp chạy được hai bước, đã bị người phía sau kéo ngược trở về, Team khó hiểu quay đầu nhìn vẻ mặt Win, lại không ngờ đến việc Win cứ thế một tay giữ lấy gáy mình, kéo mình sát lại gần, sau đó được Win hôn lên môi một cái.

"Hôn vào đây mới đúng."

Win hôn xong, đứng dậy khoác cặp sách lên vai, nói

"Anh đi học đây."

Team vẫn còn ngây người, nhìn nhìn bóng dáng Win, hỏi lại

"Anh chắc là không cần em đi cùng hả?"

Win đáp "Không cần."

Team lại hỏi "Có chắc không?"

Win lại đáp "Chắc."

Team vẫn chưa chịu buông tha, hỏi tiếp

"Anh sẽ không bị lạc đường chứ? Sẽ không nhớ em đến phát khóc chứ?"

Win rống lên "Anh mẹ nó không phải con nít ba tuổi!"
.
.
.

"Không phải nói hôm nay ở phòng sao?"

Team tiện đà ngồi dán sát lại gần người Win thêm một chút, ghé vào tai người ta thì thầm nói

"Em sợ anh bị người khác cướp mất."

Win nhìn Team giống như nhìn một đứa mắc bệnh thần kinh.

Hắn lục trong túi áo lấy ra một tờ tiền màu hồng giống như thường lệ, sau đó đưa đến trước mặt cậu theo thói quen rồi nói

"Cầm lấy đi mua cái gì ăn đi."

Team giơ tay ra nhận tiền, lại nhìn hắn, hỏi lại

"Nhưng mà còn anh thì sao?"

Win nhướng một bên lông mày, đáp

"Trong lớp thì ai mà cướp người được?"

"Nhưng em không đói." Team quả quyết.

Win gõ gõ ngón tay trỏ xuống mặt bàn, như có như không mở miệng nói

"Hôm nay dưới căn tin có bánh phô mai."

Team đứng phắt dậy, nói

"Em đi đây!"

Nhìn Team nhanh chóng chạy biến mất dạng khỏi lớp học, điều đầu tiên Win nghĩ đến là thằng nhóc này đúng là rất thích ăn bánh phô mai. Sau này mua về phòng nhiều một chút.

Thời điểm Team chạy xuống căn tin mua bánh, không ngờ lại gặp Tul đang chống tay lên cằm ngồi ở bàn góc trong cùng. Cậu một bên cầm bánh ăn một bên tiến lại gần về phía anh, kì quái hỏi

"Anh không lên lớp hả, Hia Win đã sớm có mặt trên lớp rồi đó."

Tul nhìn cậu một cái rồi nói

"Hôm nay anh cúp tiết."

"Vì sao?"

Team nghiêng đầu hỏi

"Anh không thích học tiết này hả? Không đúng, bình thường vẫn thấy anh đến lớp cơ mà."

Tul chỉ nhìn Team một lát, không nói gì, để cậu nói hết mới thở dài đẩy ghế đứng dậy.

"Chỉ là cảm thấy hôm nay không có hứng thú làm gì cả."

Cậu không có ý định đuổi theo Tul, mình cũng không thể nhiều chuyện hay lo chuyện bao đồng được, để anh ấy yên tĩnh một lúc là được rồi. Team cầm nửa cái bánh còn lại trên tay, xoay người trở lại về phía lớp học của Win.

Team vui vẻ chạy vào, nhưng cậu không ngờ rằng giảng viên đã lên lớp từ lâu rồi, phát âm còn hơi lớn.

"Anh!"

Win:..........

Giảng viên:.........

Lớp học:..........

Giảng viên nhíu mày đánh giá Team từ trên xuống dưới, thấy có vẻ như không phải là sinh viên của lớp này, liền dừng động tác lật sách trên tay lại, quay qua chất vấn cậu.

"Cậu là ai? Từ lớp nào đến dự thính?"

Cô im lặng một lát rồi lại nói

"Không đúng, hôm nay danh sách đến dự thính trống tên."

"Em là ......."

Team thật sự muốn vả cho mình mấy cái, ấp úng nửa ngày cũng không lấy được lí do nào hợp lý, liền nói

"Em là Team Warut khóa 42."

"Khóa 42 vì sao lại đến lớp của khóa 41?"

"Cái đó.......Em........."

"Là người nhà của em."

Win nhìn hết nổi, cứ để thằng nhóc này đối phó thì chỉ có nước bị dồn vào chân tường, có khi bị báo cáo về lớp, bị trừ điểm rèn luyện xong là lại túm áo hắn khóc lóc ỉ ổi nửa ngày mất.

Là người nhà, ai tinh mắt thì nhận ra được ngay ý nghĩa của loại xưng hô này là gì.

Win đứng dậy, đút tay vào túi quần rồi hướng về phía của hai người, chậm rãi nói

"Em nhờ cậu ấy mua bữa sáng"

Team ngơ ngác nhìn Win, trái tim bỗng chốc đập nhanh hơn bình thường, mặc dù từ trước đến nay khi đối diện với Win không lúc nào là không đập nhanh, nhưng lần này hoàn toàn không giống.

Anh ấy thế nhưng lại nói thẳng ra như vậy, còn không sợ bị mọi người dị nghị sao?

"Còn ngơ ra đó làm cái gì?"

Win chìa tay ra trước mặt Team, hỏi

"Bánh của anh đâu?"

"Bánh......."

Team hoàn hồn lại, hít hít mũi nói

"Bánh em lỡ ăn mất rồi."

"Hai người đang diễn trò gì trong giờ học của tôi vậy?"

Giảng viên dường như chịu không được mà tức giận mắng

"Mau ra ngoài cho tôi, cả hai!"

Kết quả Win ngang nhiên cầm luôn cả cặp sách rời khỏi lớp học trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Có lẽ bọn họ chưa bao giờ dám nghĩ đến việc Win có thể làm ra loại hành động này.

Cúp tiết ấy.

Team vừa đi vừa len lén nhìn sắc mặt của Win, gương mặt không lộ rõ ra biểu cảm gì, nhưng hình như cũng không giống như đang tức giận, cậu nhỏ giọng gọi.

"Hia Win."

"Anh đây."

"Anh không định học tiết sau sao?"

"Không thích."

Win liếc mắt xuống nhìn Team, thấy bộ dạng như con thỏ nhỏ cụp tai, giọng điệu bình ổn nói

"Hôm nay anh quyết định cúp tiết, ngày hôm nay sẽ không đi học."

Team không yên tâm, hỏi lại

"Như vậy có được không?"

Win biết cậu đang cảm thấy có lỗi, gật đầu nói

"Được."

Quả nhiên im lặng được một lát, thằng nhóc bên cạnh mở miệng lí nhí nói tiếp

"Em xin lỗi."

"Em cũng biết mình có lỗi sao?"

Tuy là nói như vậy nhưng giọng điệu không mang theo ý trách mắng, Win chìa tay ra, sau đó ra hiệu cho Team.

Team không hiểu nhìn chằm chằm mặt Win.

Win hơi chau mày, hất cằm về phía tay của cậu, nhắc

"Tay của em?"

Team hiểu được lời nói của Win, vui vẻ duỗi bàn tay nhỏ bé của mình ra, nắm lấy bàn tay to lớn của Win nói

"Em đến đây."

"Hôm nay cùng em đi chơi một ngày, coi như là buổi hẹn hò đầu tiên."

Đây cũng là lần đầu tiên Team nhìn thấy vẻ mặt này của Win, vô cùng nhu hòa.

Cậu cảm thấy, quyết định của mình, cùng với mối quan hệ hiện tại này, không hề hối hân.

Win bị Team kéo đi khắp nơi, từ lâu cậu đã muốn cùng người yêu của mình đi đến những nơi này hẹn hò. Khu vui chơi, bảo tàng, và cả bờ biển.

Bây giờ là đầu mùa thu, bầu không khí vô cùng dễ chịu, Team đứng trên cát cảm nhận từng đợt gió thổi qua mái tóc của mình, cả người chỗ nào cũng cảm thấy thoải mái.

Hai người dừng chân ở bờ biển, Team nằm xuống bên cạnh Win, sau đó xoay người ôm lấy cơ thể Win rồi cao giọng nói

"Em có thể hỏi anh một câu không?"

Lồng ngực Win hơi phập phồng, đáp

"Hỏi đi."

"Vì sao anh lại thích em?"

Win nghiêng người qua, chống tay lên đầu nhìn biểu cảm đang cao hứng của cái bánh bao nếp, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, hơi nhếch lông mày lên, đáp

"Em muốn nghe sự thật đúng không?"

Team gật đầu lia lịa

"Đúng!"

Win thản nhiên nói

"Vì em đần."

Team: ???

Win hạ tay xuống, ngáp một cái, nói tiếp

"Em đần thì mới tôn lên được sự thông minh của anh."

"Này Hia Win!"

Team trợn to mắt ngồi dậy. Cái câu trả lời kiểu gì vậy hả?

Win lại tiếp tục nói

"Còn một lí do nữa."

Team tạm thời khựng lại động tác muốn vung tay lên đánh người của mình, nheo mắt đề phòng nhìn Win nói

"Anh nói đi."

"Vì em giống như một con lợn."

Team: ???

Win đứng dậy, đút tay vào túi quần, ung dung vừa đi vừa nói vọng lại

"Chỉ cần cho em ăn, em sẽ không bỏ theo người khác."

"Này!!!"

"Kính ngữ."

"Nói chuyện với anh mẹ nó em đếch cần kính ngữ!"

"Vậy em mẹ nó cũng đừng văng tục trước mặt anh. Đồ dung tục!"
______________________

Tiểu kịch trường.

Team: Mẹ nó.

Win: Em đang nói cái quái gì đấy?

Team: Em đang học cách anh chửi thề.

Win: Anh không hề dung tục như vậy.

Team: Em vừa làm quen với một anh đẹp trai ở quán bar.

Win: Em mẹ nó dám đi làm quen trai!

Team: .......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro