Vật chứa đựng niềm tin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây không phải một trò đùa đúng không?" Hắn chớp mắt.

"Không! Anh nghĩ rằng tôi bịa chuyện đó chỉ cho vui ư?!" Jouno gắt gỏng. Anh đưa tay xoa mặt. Trước đó, anh không nhận ra mình đã mệt mỏi đến thế nào. "Tôi biết điều này nghe có vẻ điên rồ, nhưng mà..."

"Tôi tin cậu." Tecchou nghiêm túc ngắt lời anh, như thể sự nghi ngờ trước đó của hắn cứ thế tan biến chỉ trong tíc tắc.

"Tại sao?" Jouno hỏi, không giấu được sự bối rối trước sự thay đổi đột ngột. Lông mày của anh gần như chạm nhau trên trán khi anh ấy nói.

Tecchou nhún vai.

"Cách mà cậu hành động." Hắn giải thích. "Cậu sẽ không đời nào bỏ dở giấc ngủ để gọi tội dậy vào giờ này chỉ vì một lời  nói dối. Đơn giản là cậu chẳng đạt được gì với việc đó cả. Và hơn hết là tôi tin tưởng cậu, Jouno."

"Vậy à..." Anh thở ra khô khốc. Không biết nên cảm động vì sự tin tưởng vô điều kiện hắn dành cho mình, hay khó chịu vì đã bị nhìn thấu nữa.

"Và cậu định làm gì tiếp theo?" Giọng nói của Tecchou nghiêm túc như cách hắn nói về những nhiệm vụ. Hắn cần thông tin để có thể xây dựng các chiến thuật cụ thể liên quan.

Thông thường, Jouno là người lên kế hoạch nhưng nó không có nghĩa là Tecchou không có khả năng làm việc đó, chỉ là hắn giỏi tuân theo mệnh lệnh hơn. Và đây chính là điều Jouno mong muốn.

"Cố gắng tiếp cận trụ sở bằng cách nào đó." Jouno giải thích. "Teruko, Fukuchi, bất cứ ai. Thông báo cho họ về tình hình và yêu cầu hỗ trợ."

"Nhưng ở đây không có sóng điện thoại."

"Nên là chúng ta sẽ lái xe đi càng xa cái nhiệm vụ chết tiệt này càng tốt."

Tecchou nuốt khan. Rõ ràng hắn ta không thực sự hài lòng với điều đó.

"Cậu muốn từ bỏ nhiệm vụ ư?"

"Không," Jouno đảm bảo, cố kìm lại những lời xúc phạm đang chực chờ trên đầu lưỡi. "Tôi muốn chúng ta có hỗ trợ. Điều đó đòi hỏi ta phải rời khỏi địa điểm được chỉ định nhưng nó là điều cần thiết. Anh theo không?"

Tecchou nghiến chặt hàm. Đó là một âm thanh khó chịu mà anh có thể dễ dàng đọc được. Hắn nhìn chằm chằm vào Jouno lâu đến độ anh có cảm giác tiếng bánh răng quay trong đầu mình gần như có thể nghe được. Cách Jouno thuật lại tình hình có lẽ không đủ để khiến Tecchou thấy được mức độ nghiêm trọng của nó. Điều này khiến anh không khỏi có chút tuyệt vọng. Nhưng cuối cùng hắn cũng rũ vai.

"Ừ." Hắn ta ngập ngừng nói sau khi cắn môi một lúc. "Đáng ra tôi không nên tranh cãi với cậu. Cậu nắm rõ tình hình hơn, xin lỗi." Tecchou thở dài và đứng dậy. "Để tôi đi chuẩn bị xe."

Jouno lắng nghe tiếng bước chân nặng nề của Tecchou khi hắn nhanh chóng bước lên lầu để thay quần áo. Nhưng anh không cử động. Con người thật khó đoán, điều đó khiến Jouno mất tinh thần. Có lẽ vì vậy nên họ mới là con người. Anh luôn quan sát mọi người từ xa và có thể nhận ra những khuôn mẫu trong hành vi của họ, nhưng điều đó không có nghĩa là họ sẽ không phá vỡ chúng.

Với Tecchou, Jouno đã vạch lên sẵn trong đầu hai trường hợp: tuân thủ mù quáng vì tin rằng Jouno đang chọn con đường đúng đắn dẫn đến công lý cho họ, hoặc từ chối ủng hộ việc không trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ. Trong một khoảnh khắc, Tecchou dường như đã đứng giữa cả hai lựa chọn. Hắn ta gần như đã phản đối việc bỏ dở nhiệm vụ nhưng lại chọn cách tin tưởng Jouno. Tuân thủ nhưng không mù quáng.

'Vì tôi tin tưởng cậu, Jouno.'

Sự tin tưởng là điều cần thiết để làm việc cùng nhau trong Chó Săn. Nếu không có sự tin tưởng từ cả hai phía thì họ sẽ không thể chiến đấu cùng nhau. Nhưng điều này không có vẻ như đó chỉ là sự tin tưởng giữa hai người lính.

Có lẽ Tecchou đã tin anh ta như một con người.

Jouno đợi cho đến khi cộng sự của mình ra khỏi cửa rồi mới mặc quần áo. Anh không muốn ở cùng phòng, mặc dù anh biết dù gì họ cũng sẽ phải ở cùng nhau trên xe.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, hắn ta rời khỏi nhà và khóa cửa lại, đút lại chìa khóa vào túi. Jouno sau đó cùng Tecchou lên xe và thắt dây an toàn.

"Mấy giờ rồi?" Anh hỏi khi Tecchou lùi xe để quay đầu rời đi.

"Thậm chí còn chưa tới 5 giờ 30."

Jouno gật đầu xác nhận. Thông thường, 6 giờ sáng là thời điểm báo thức của Tecchou reo và họ rời nhà lúc 7 giờ. Sau đó Tecchou chết vào khoảng 7 giờ 30 sáng? Đó là một khoảng thời gian ngắn và Jouno không biết liệu Tecchou sẽ chết vào cùng một thời điểm mỗi ngày hay cái chết của hắn có thể xảy ra muộn hơn. Dù sao đi nữa, họ cần phải cực kỳ cẩn thận.

"Vậy, cậu nghĩ nếu tôi vượt qua 7:30 thì chúng ta sẽ ổn chứ?"

"Có thể." Jouno thở dài. "Nhưng không có gì đảm bảo cả. Tôi không biết liệu khoảng cách đến nhà kho, nơi có lẽ là nguồn gốc của tất cả những chuyện này, có quan trọng hay không. Vẫn còn quá ít thông tin để có thể kết luận."

"Tôi hiểu rồi." Tecchou cắn môi nhưng mắt vẫn nhìn đường. "Chúng ta vẫn đang ở trong rừng, cậu đã bắt được sóng chưa?"

Jouno gõ nhẹ vào điện thoại và đưa nó lên tai. "Chưa. Lái xe ra khỏi đây thì sẽ ổn thôi."

Tecchou tỏ ra hiểu ý rồi im lặng.

Lần đầu tiên, Jouno tự hỏi Tecchou cảm thấy thế nào. Hắn vừa được thông báo rằng mình đã chết. Thậm chí là hai lần. Một người bình thường sẽ không thể hiểu được điều đó. Có thể họ sẽ hoảng loạn hoặc mất hết hy vọng. Nhưng Tecchou thì không. Hắn ta thậm chí còn cố gắng ưu tiên nhiệm vụ mà cuối cùng sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình. Tecchou thật kỳ quặc, Jouno nghĩ. Chắc chắn là không giống người khác, không giống bất kỳ khía cạnh nào trong tâm trí hay cơ thể.

Và có lẽ những khác biệt đó đã thúc đẩy anh ấy tiếp tục.

"Anh thậm chí còn không hỏi tôi tại sao anh lại chết." Jouno nhận xét.

Tay Tecchou bất giác siết chặt vô lăng, nhưng chỉ trong thoáng chốc hắn đã thả lỏng chúng lại.

"Tôi không muốn buộc cậu phải nói về điều đó."

"Cái gì?!" Việc Jouno đáp lại dường như khiến Tecchou giật mình một chút, mặc dù điều đó hiếm khi xảy ra. "Tại sao?!"

Tecchou nhún vai. "Tôi không chắc, tôi nghĩ việc gợi lại những kí ức đó sẽ khiến cậu không vui."

Cả hai đều không nói gì thêm sau đó. Tên đó thật khác người. Không có lý do gì để hắn ta ưu tiên cảm xúc của Jouno trong tình huống này. Điều này thật khó hiểu và Jouno ghét nó.

Mặc dù những gì Tecchou nói thực ra đều đúng. Mỗi lần nghĩ chúng khiến bụng Jouno quặn lại. Anh gần như có thể nôn ra ngay tức khắc.

"Anh có thể dừng lại ở đây được không?" Anh hỏi và Tecchou làm theo mà không hề suy nghĩ.

Hắn đạp kịch phanh nhanh đến độ khiến cơ thể Jouno lao thẳng về phía trước. May mắn là đai an toàn của chiếc xe cũ này hoạt động vẫn rất ngon lành, nếu không thứ đập vào kính chắn gió chắc chắn sẽ là đầu của anh ta.

"Đồ ngốc!" Anh ta mắng Tecchou bằng chất giọng mệt mỏi trước lắc đầu và bước ra khỏi xe.

Jouno đi được vài mét. Có thể là năm, cũng có thể là mười, anh không chắc lắm. Những chiếc lá ướt sương đêm phủ kín mặt đất không gây ra quá nhiều tiếng lạo xạo. Jouno cứ bước đi và đến một thời điểm nào đó, anh mệt mỏi tựa vào cái cây gần nhất với cánh tay vắt qua đầu.

Cố gắng kìm lại cơn buồn nôn chạy dọc huyết quản, Jouno thở dài. Anh nghĩ mình thực cần được yên tĩnh một lúc trước khi cơn đau đầu ập đến, tình trạng hiện tại đã quá đủ tồi tệ rồi.

Rồi anh nghĩ về Tecchou. Chưa bao giờ anh nghĩ về việc Tecchou có coi anh là một con người không. Bởi chưa từng có ai làm thế. Đa phần những người xung quanh coi anh ta là một con quái vật, hoặc đôi khi là một công cụ, tuỳ thuộc vào tầm nhìn của kẻ đó.

Và vì Tecchou hầu như không phản ứng với sự cay nghiệt của Jouno nên anh ta luôn nghĩ rằng hắn không coi anh là người xứng đáng với năng lượng của mình.

Tecchou ưu tiên lý tưởng về công lý của mình hơn tất thảy mọi thứ, thậm chí cả mối liên hệ giữa con người với nhau, vậy tại sao bây giờ hắn ta lại hành động khác thường như thế? Jouno không thể hiểu được.

Đúng là Tecchou đôi khi đi theo anh mà không hỏi một câu nào, nhưng sau sự kiện vừa rồi thì trong khoảnh khắc Jouno cảm tưởng mình vốn đã trở thành vật chứa đựng niềm tin của hắn ta.

Anh không chắc tại sao mình lại đột nhiên nhớ về lần đó.

Cái chết đầu tiên của Tecchou...

Jouno nhớ lại nhiệm vụ ban đầu với máu ở trên tay, mùi nồng nặc của nó xộc vào mũi anh và lấn át mọi thứ khác. Anh thậm chí không còn ngửi thấy mùi buổi sáng trong lành hay cơn mưa đêm qua nữa, không còn mùi mùa thu treo trên khu rừng như sương mù dày đặc.

Chỉ có máu của Tecchou thôi.

Jouno bất giác quay đầu lại.

"Tecchou?" Anh ấy hét lên. Không có câu trả lời nào.

Tim anh lỡ nhịp khi lao về phía xe và mở tung cửa.

"Này?!"

"Cậu ổn chứ?" Jouno gần như có thể nghe thấy sự cau mày trong giọng nói của hắn. Như mọi khi, nó vẫn trầm và nghe có vẻ bình thường. Không có máu chảy ra từ môi và không có dấu hiệu hấp hối.

Cảm thấy mình như hụt hơi, Jouno ngã người vào ghế phụ.

"Tại sao anh không trả lời khi tôi gọi?" Anh hỏi. Có lẽ anh ấy đã phản ứng thái quá. Nếu Tecchou chết thì vòng lặp sẽ được thiết lập lại mà phải không? Ký ức đó thực sự ảnh hưởng đến anh quá nhiều. Jouno cần tập trung vào những vấn đề trước mắt và không hồi tưởng lại những điều ngu ngốc như thế nữa.

"Tôi không nghe thấy cậu, xin lỗi." Tecchou thừa nhận.

"Được rồi, lần sau chú ý nhé." Anh đóng cửa xe và khoanh tay trước ngực. "Bây giờ lái xe đi."

Chiếc xe lại di chuyển và Jouno ngả đầu ra sau. Tay cầm vô lăng của Tecchou rất căng thẳng, điều đó khiến anh không khỏi thắc mắc. Nó chỉ chứng minh cho việc Tecchou cũng là con người thôi phải không?

Trước đây Jouno luôn khó chịu và chẳng coi hắn ta là gì ngoài một người lính hay một công cụ. Tuy nhiên kể từ sau những sự kiện vừa qua, hành động và lời nói của hắn đã khiến quan điểm này hoàn toàn sụp đổ.

Tecchou không chỉ coi Jouno như một con người mà hắn ta cũng là một con người. Dù Tecchou đã chôn vùi sự thật đó sâu sắc đến thế nào trong nhiều năm để trở thành một con cảnh khuyển phục vụ công lý một cách hoàn hảo. 

Có lẽ Jouno sẽ cần phải thay đổi suy nghĩ về Tecchou, nhưng anh chưa muốn làm điều đó vào lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro