Chương 10: Tôi cùng nữ chính chạm mặt nhóm P4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau tình tiết nữ chính được nghe kể về nhóm nam chính và có ác cảm thì tình tiết tiếp theo sẽ là nữ chính lạc được và vô tình gặp nam chính. Đó cũng là lý do vì sao chúng tôi đi mãi mà không tìm được đường ra. Bởi vì nam chính vẫn chưa xuất hiện. Cho đến lúc nam chính xuất hiện thì tôi cùng Yến vẫn sẽ phải lạc đường.

"Hay là chúng ta tìm ai đó hỏi đường đi. Như là..." Tôi đảo mắt nhìn một lượt rồi chỉ về phía một người đang ngủ dưới gốc cây kia. "Như là cậu ta chẳng hạn."

Nếu như linh cảm của tôi đúng thì người này chắc chắn thuộc nhóm P4. Đây chính là cọng rơm cứu mạng của chúng tôi trong con đường tìm đến phòng học.

"Chị đừng lo." Yến chợt nắm lấy tay tôi. "Chúng ta chắc chắn sẽ tìm được lối thoát."

Con bé kéo tôi đi về phía trước, hoàn toàn bỏ qua người thanh niên kia. Sau đó và cả sau đó nữa, cho dù chúng tôi có rẽ trái hay rẽ phải, đi lên hay đi xuống thì vẫn sẽ bắt gặp bóng dáng người thanh niên đang úp sách lên mặt rồi ngủ dưới gốc cây. Nhưng như mọi lần khác, Yến lại giống như không nhìn thấy cậu ta, vẫn luôn tin tưởng vào khả năng của mình mà dắt tôi đi phượt tứ phía.

"Hay là chúng ta hỏi cậu ta đi." Tôi thừa nhận, mình không giàu nghị lực như em gái. Tôi chính thức bỏ cuộc. "Giờ chắc muộn lắm rồi."

Yến do dự một lúc rồi gật đầu. Nhưng rõ ràng con bé không muốn tiến lên bắt chuyện với cậu ta, vậy nên công việc ngoại giao này chỉ có thể giao cho tôi. Tôi tiến đến gần người thanh niên, nhẹ giọng gọi cậu ta một tiếng. Hiển nhiên người này ngủ quá sâu, hoàn toàn không nghe thấy tôi gọi mình. Tôi suy nghĩ một hồi cuối cùng đánh liều, cầm lấy quyển tạp chí trên mặt cậu ta.

Khuôn mặt bị che lấp cuối cùng cũng lộ ra dưới trời xanh kèm theo là hào quang rực rỡ tỏa ra suýt chọc mù mắt tôi. Gương mặt đẹp trai cùng hiệu ứng lấp la lấp lánh như tròng lên vàng bạc đá quý này không phải một trong những nam chính thì là ai. Chỉ là tôi không biết cậu ta thuộc nhóm tính cách nào trong bốn chàng hoàng tử P4 thôi.

Bị tôi giật mất tạp chí, gương mặt điển trai của cậu thanh niên hơi nhăn lại rồi từ từ mở ra. Điều đáng ngạc nhiên ở đây là đôi mắt cậu ấy không phải là màu đen hoặc nâu giống như chúng tôi là màu xanh lam vô cùng đẹp mắt. Với một người chưa bao giờ tiếp xúc với người nước ngoài như tôi thì đôi mắt của người này quả thực quá đẹp. Tôi suýt nữa bị hớp hồn.

Có lẽ cậu ta là con lai hoặc cũng có lẽ vì cậu ta là nam chính. Đúng vậy, chỉ cần cậu ta là nam chính nên mọi đặc điểm bất thường trên người cậu ta đều vô cùng bình thường. Tôi nên cảm thấy may mắn vì thế giới này vẫn chưa điên đến nỗi sản sinh ra mắt bảy màu.

"Cậu đánh thức tôi dậy chỉ để nhìn tôi chằm chằm như người ngoài hành tinh thôi sao?"

Có lẽ vì ánh nhìn của tôi quá mức đáng sợ, người thanh niên kia chợt mở miệng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

"Xin lỗi." Tôi xấu hổ vội vàng xin lỗi cậu ta. "Tôi cùng em gái bị lạc đường nên muốn hỏi cậu..."

"Chúng ta quen biết nhau hả?" Người thanh niên chợt cắt ngang lời của tôi.

"Ơ không."

"Vậy sao cậu lại nói chuyện với tôi?"

"T-tại vì chúng tôi đang bị lạc đường mà ở đây chỉ có mình cậu."

"Cậu học lớp 10 à?"

"Ơ đúng vậy."

"Tôi cũng là học sinh mới vào trường." Cậu ta vừa nói vừa từ từ ngồi dậy.

"Thì cậu có thể..."

Cậu có thể gọi quản gia hoặc là xách thẳng chúng tôi đến phòng hiệu trưởng cũng được mà...

Tôi còn đang định đưa ra vài gợi ý để người thanh niên có thể thực hiện uy quyển của một gia tộc hàng đầu của thế giới này. Nhưng cậu ta đã đứng dậy, phủi phủi đống cỏ trên người mình rồi đi mất.

"Từ từ đã. Cậu đi đâu vậy?"

"Về lớp. Cảm ơn vì đã gọi tôi dậy nhé." Người thanh niên không quay đầu lại mà đáp lại tôi với giọng điệu thờ ơ.

"Nhưng cậu bảo cậu không biết đường mà."

"Tôi có bảo tôi không biết đường đâu."

Má, sao tính tên này giống tên Long kia thế.

Nhưng nam chính đang ở đây rồi, tôi không sợ không tìm được đường về lớp học. Tôi hít ra thở vào một lần sau đó kéo tay em gái đi theo cậu ta. Quả nhiên đi theo nam chính lúc nào cũng có lợi. Chúng tôi nhanh chóng nhìn thấy những học sinh khác, chỉ có điều "học sinh khác" ở đây có hơi đặc biệt một chút.

"Minh, mày chạy đi đâu vậy?"

Người vừa tiến đến trước mặt người thanh niên có đôi mắt xanh lam đặc biệt chính là cái người đã đại diện cho khóa của chúng tôi phát biểu trong hội trường. Theo sau cậu ta còn có hai người nữa. Một người đẹp trai có gương mặt lạnh băng và một người đẹp trai có nụ cười tỏa nắng.

Hiển nhiên, với ánh hào quang chói lọi tụ thành một điểm này, thì bốn người trước mặt tôi chính là nhóm P4.

Tôi im lặng trốn sau lưng Yến, thầm cầu nguyện tình tiến ban bố lệnh đồ sát kẻ nhìn chằm chằm nhóm P4 sẽ không xuất hiện ở thế giới này. Cậu thanh niên với cặp kính vô cùng tri thức cũng chú ý đến tôi và Yến phía sau tên mắt xanh. Cậu ta nghiêng người nhìn về phía hai chúng tôi.

"Các cậu là..."

"Lạc đường." Minh, nếu tôi đoán không nhầm Anh Quân vừa gọi cậu ta bằng cái tên này, mở miệng giải thích thay chúng tôi. "Dù trên tay mấy cậu là quyển hướng dẫn dành cho học sinh mới."

"Bọn tôi cũng tính đi xem danh sách lớp này. Đi cùng không?"

Chàng trai đẹp trai cùng nụ cười tỏa nắng, vì hiện tại chưa biết tên cậu ta nên tôi sẽ tạm gọi cậu ấy là mặt trời, liền đưa ra lời đề nghị với chúng tôi.

Tôi kinh ngạc nhìn cả bốn người. Bọn họ thật sự là các nam chính trong truyền thuyết sao? Vì sao khác với những gì tôi tưởng tượng vậy. Tôi cho rằng bọn họ phải khinh người hoặc ít nhất cũng vô cùng lạnh lùng với thường dân như chúng tôi chứ. Thế này cũng quá nhiệt tình rồi! Kịch bản này bị sai rồi!

"Không cần đâu. Chị gái tôi không thể tiếp xúc với mấy cậu được." Yến mở miệng từ chối mặt trời.

"Sao vậy?" Đại diện khóa chúng tôi tỏ ra kinh ngạc trước lời nói đầy khó hiểu của con bé.

Trời ạ, không phải chứ...

"Yến à..."

"Bởi vì chị ấy sẽ bị trúng độc Lãnh Hàn."

Rồi xong. Cô gái à, em đã thành công ghi lại ấn tượng với nhóm P4...

Và cả chị nữa.

*****

Tôi không biết mình làm sao kéo Yến chạy trốn khỏi ánh nhìn kỳ dị của bốn chàng trai nam chính. Nhưng cũng nhờ vậy mà chúng tôi đã đến được nơi dán thông báo về việc phân lớp.

Cả tôi và Yến đều nghiễm nhiên cho rằng cả hai sẽ chung lớp với nhau. Đấy là trước khi chúng tôi đọc bảng phân lớp.

Yến lớp A và tôi lớp C. Điều đó có nghĩa chúng tôi học khác lớp.

Hay thật đấy.

Tất nhiên từ "hay" ở đây là nó tệ trên cả tệ rồi.

Cố gắng tách cô em gái đang dùng ánh mắt ngập nước to tròn nhằm níu chân mình lại. Tôi đem Yến trả lại cho các bạn lớp A và một thân một mình đến lớp C.

Hóa ra dù cùng học chung trường nhưng hai chị em tôi vẫn cảm thấy cô đơn.

Tôi thở dài, nhìn giáo viên chủ nhiệm đang phổ biến quy định cho học sinh ở trong lớp C, hít một hơi thật sâu rồi mở miệng:

"Thưa thầy, em xin phép vào lớp ạ."

Tôi vừa dứt lời, không chỉ thầy giáo mà tất cả bạn học đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi.

Tệ thật đấy. Buổi đầu tiên nhập học đã bị lạc sau đó lại chia cắt với em gái. Giờ tôi lại thành tâm điểm của mọi sự chú ý.

Giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi có vẻ là người không mấy dễ tính. Thầy nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, đẩy cặp kính trên sống mũi rồi nói:

"Tên của em là gì?"

"Tên em là Đỗ..."

"Em xin phép vào lớp."

Phía sau tôi chợt vang lên một giọng nói con trai. Hóa ra tôi không phải người duy nhất đến lớp muộn. Không biết nên vui hay nên buồn nữa đây.

"Lại thêm 2 cậu nữa. Được rồi, nói tên và nêu lý do đi muộn đi."

"Cậu tên là gì?" Người phía sau chợt mở miệng hỏi tôi.

Tôi á? Vì sao lại hỏi tên tôi?

"Đỗ Nhật Hạ."

"Lãnh Hàn Dư Phong, Phạm Nhật Hoàng Minh và Đỗ Nhật Hạ."

Người kia vừa mở miệng không ít người đều ồ lên kinh ngạc. Tất nhiên tôi không nằm ngoài số người đó. Thậm chí tôi còn quay người lại để có thể nhìn rõ mặt hai cái tên họ kép cao chót vót kia. Một người là chàng trai mắt xanh tôi hỏi đường và một người là chàng trai đẹp trai nhưng lạnh lùng.

Ể? Sao nam chính lại ở đây? Đáng lẽ các cậu ấy phải chung lớp với Yến chứ.

Nhưng thầy giáo chủ nhiệm lại chẳng mảy may kinh ngạc trước tên của hai cậu ấm nổi tiếng này. Thầy dùng bút đánh dấu lên giấy rồi lại ngẩng đầu nhìn ba chúng tôi:

"Lý do đi trễ?"

"Do bọn em đi vệ sinh ạ."

Hóa ra trên đời này còn có thứ tệ trên cả tệ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro