phần 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lần từ đi chơi từ nông trang trở về hai vợ chồng Nó đã hiểu nhau hơn và cả hai đều nhận một điều quan trọng đó là không thể sống nếu thiếu nửa còn lại của mình.....

***Buổi sáng tại tập đoàn Hoa Thành, phòng chủ tịch...

-Dạ thưa chủ tịch bà Quỳnh Hoa lại đến, bà ta nói muốn gặp chủ tịch gấp.-Mary trợ lý của Nó.

--Tôi đã hẹn bà ta 6h chiều tại cà phê V.I.P rồi mà, nói bà ta về đi tôi đang bận.- mắt Nó vẫn chăm chăm vào chiếc laptop không ngước lên nhìn Mary, tính của Nó là vậy.

-Dạ nhưng thưa chủ tịch....-mary ấp úng.

--Chị không nghe tôi nói gì sao. Cứ nói như vậy cho tôi!!! Chị biết nguyên tắc của tôi rồi chứ, tôi chưa bao giờ sai hẹn \' không muốn nói nhiều. Chị có thể đi được rồi đó!!!- Nó gằn giọng.

-Dạ, thưa chủ tịch.

......................

--\\"Hưm, tôi biết bà đang rất nóng lòng!!! Nhưng tôi không để bà đạt mục đích dễ dàng thế đâu, với tính cách của bà sẽ làm ầm chuyện này nên cho coi!!! Tôi chờ để xem kịch hay...\\"- Nó nghĩ rồi nhếch mép cười.

...baby...baby...baby....-tiếng đt của Nó reo.

--Alo, Băng Băng nghe.

-Chị, chúng em đã chụp được tấm thiệp mời mà chị cần. Giờ em send qua cho chị, chị mở email nên nha...-Giọng Băng Trâm đầu dây bên kia.

--Uhm, cám ơn em.

Nó mở email nhận dạng hình tấm thiệp, một tấm thiệp màu vàng hoa văn tinh sảo, có ghi dòng chữ V.I.P. Cho in ra rồi bắt tay vào chế tác tấm thiệp giả. Nhanh như chớp chỉ 30p sau Nó đã có tấm thiệp y chang, giống từ màu sắc họa tiết, còn mùi thơm Nó không dám chắc vì Nó không ngửi được. Nhưng Nó biết đa phần những tấm thiệp dành cho khách V.I.P như thế này chỉ có mùi nước hoa đặc biệt của Pháp, thơm nhẹ...

...Love you and love me...-Điện thoại Nó rung lần nữa \' lần này Nó biết chắc là ai vì Nó đã dành riêng cho hắn 1 kiểu chuông khác...

--Em nghe nè, lại nhớ em rồi hả?

_Uhm, anh nhớ em lắm lúc nào cũng muốn ở bên em. Ôm em thật chặt thôi vợ ạ...-Tiếng hắn nũng nịu.

--Lo mà làm việc đi nha, anh phải kiếm thật nhiều tiền còn nuôi em nữa chứ.-Nó xoay xoay chiếc ghế bành mỉm cười chọc hắn.

_Không anh không làm nữa đâu, có vợ giỏi như em cần gì phải làm nữa đã có em nuôi anh rồi, em giàu thế kia mà...

--Thôi không chọc em nữa, vào việc chính đi. Anh gọi em có việc gì hok vậy?

_Uhm, nghe nói bữa nay bà Quỳnh Hoa sẽ gặp mặt em hả? Em định tính sao?

--Vâng, em hẹn bà ta 6h chiều mà bây giờ bà ta đã dẫn xác tới!!! Hay thật đấy, sắp có kịch hay để xem rồi đây. Với tính cách của bà tae m nghĩ rằng chưa đầy 10p nữa bà ta sẽ lao thẳng nên phòng làm việc của em!!!

_Uhm, nhưng em cũng không nên làm gì quá đáng nha. Dù gì thì bà ta cũng là...

--Anh đừng nói nữa, bà ta và cả nhà họ Phạm chẳng là gì của em cả. Trước kia em đã thề là sẽ làm cho nhà bà ta khuynh gia bại sản và bây giờ là lúc em thực hiện lời thề đó. Em sẽ cho bà ta nếm mùi đau khổ, bà ta đáng phải trả giá.- Nó gắt nên với hắn.

-Thôi thôi, cho anh xin lỗi. Vợ đừng nóng mà, cáu nên như vậy là mau già lắm nghe không, già là anh không yêu vợ nữa đâu nha.

--Anh dám hả? Tối về em cho anh biết tay.

-Uhn, anh đang mong đến tối nhanh đây vợ ạ. Thôi vợ làm việc đi nha, anh cũng phải đi làm đây, hôm nay có lẽ anh về muộn vì có show diễn khuya. Em cứ ngủ trước đi nha đừng đợi anh. Bye vợ!!! yêu vợ nhiều...Chụt...

--Vâng, em biết rồi. Bye anh...

Nói chuyện với hắn xong Nó ngả đầu ra ghế, nhắm mắt lạithư giãn....

_Xin lỗi, xin lỗi bà không được vào.-Tiếng cô trợ lý ầm ầm bên ngoài phòng Nó.

-Cô buông tôi ra mau, cô có biết tôi là ai không mà giám ngăn cản tôi kia chứ, nói cho cô biết tôi là tiểu thư lá ngọc cành vàng nhà họ Phạm đấy. Kêu chủ tịch của các người ra gặp tôi ngay...-Tiếng bà Quỳnh Hoa xe xé.

Nó mở mắt mỉm cười nhẹ...\\"Tôi biết bà sẽ không đợi được mà\\"...

--Mary cô sang mời ông Kim tổng giám đốc sang cho tôi...-Nhấn tay vào điện thoại Nó gọi cô thư ký.

_Dạ nhưng thưa chủ tịch bà Quỳnh Hoa cứ nằng nặc đòi vào.

--Được rồi cô chị cứ để bà ta vào, sang mời ông Kim nhanh cho tôi.

_Dạ.

--\\"Hưm, sắp có kịch hay để xem đây...\\"- Hôm nay Nó vui lạ thường.

-Chào bà chủ tịch, tôi muốn nói chuyện với bà.- Giọng bà Quỳnh Hoa bức xúc.

--\\"...\\"-Nó im lặng quay ghế vào trong.

-Bà quay lại đây cho tôi, bà trả lời câu hỏi của tôi đi.-bà ta hung hổ tiến về phía bàn làm việc của Nó.

--Bà thấy tôi già lắm sao? Mà kêu tôi là bà.- Nó xoay chiếc ghế nhìn thẳng vào mặt bà Hoa.

-Cô...Cô là ai? Tại sao cô ngồi vào chiếc ghế đó?- bà Hoa bất ngờ vì Nó còn quá trẻ.

--Tôi là chủ tịch \' đương nhiên tôi phải ngồi ghế của chủ tịch rồi. Mắt bà có vấn đề gì à?- Câu đầu tiên Nó đã móc họng bà Hoa.

-Hỗn xược, cô có biết tôi là ai không mà nói với tôi như thế? Cô đừng tưởng là chủ tịch thì muốn nói gì thì nói!!!- [p/s bà ta không nhận ra Nó vì hồi nhỏ nhìn Nó nhếch nhác, giờ Nó đã lớn \' xinh đẹp như một thiên thần...">

--Oh, xin lỗi quý bà Quỳnh Hoa. Hiện giờ gia đình bà vẫn sống tốt chứ ạ? Những bộ quần áo của bà trông thật là quý phái nhưng tôi nghĩ nếu mặc Nó để vào một tiệm cơm bình dân thì quả là không xứng đáng cho lắm. Hay bà vẫn giữ thói quen vào các nhà hàng thượng hạng??? - Nó nhẹ giọng giả bộ hối lỗi.

-Con nhãi kia, mày quá lắm rồi đó.- bà Hoa định giơ tay tát Nó thì đúng lúc lão Kim vào nhìn thấy.

_Cô cần gặp tôi có việc gì không?-Giọng lão Kim đểu giả..

--Ông Kim này, ông có quen biết người phụ nữ xinh đẹp này không???

_Lão Kim tiến đến gần hơn \' trợn tròn hai con mắt trắng dã...sao...sao...- Lão lắp bắp không nói được nên lời.

-Anh Kim, lâu lắm mới gặp anh. Em nhớ anh quá.-bà Hoa chạy lại ôm cánh tay của lão. Nó thì cười thầm trong bụng...

_Buông ra, tôi không quen bà.- Lão Kim hất tay bà Hoa mạnh làm bà ta mất đà ngã xuống.

-Anh nói cái gì vậy, trước đây tôi có tiền thì anh bám lấy tôi, bảo là yêu tôi bây giờ tôi không có tiền anh lại hắt hủi tôi. Anh thật quá đáng- bà Hoa đứng dậy đánh liên tục vào người lão Kim .

_CHAT, BUÔNG TÔI RA. ĐỒ ĐÀN BÀ GIƠ BẨN...-Lão Kim giáng cho bà ta một cái tát đau điếng rồi lấy tay phủi phủi bộ vest trên người.

--Ông Kim sao ông lỡ đối xử với phụ nữ như vậy, bà ta nói bà ta quen ông mà.- Nó giả giọng đạo đức.

_Cô nói cái gì, tôi không quen bà ta. Loại đàn bà như thế này đầy dãy, vào việc chính đi cô gọi tôi sang đây có chuyện gì?- Lão Kim trở lại giọng đểu cáng.

--Quý bà đây muốn chúng ta giúp vốn để mở lại công ty, ông nghĩ sao? Nếu ông quen bà ta tôi có thể suy nghĩ.-Nó đang vui mừng trong bụng vì đang nắm thóp được lão Kim.

_Tôi không quen bà ta \' tôi không đồng ý đổ vốn vào một tập đoàn đã phá sản. Không có chuyện gì nữa tôi về phòng đây.-Lão Kim quay đi với khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận. Lần này lão đã thua Nó một nước.[P/S: vì Nó đứng tên khác mua lại tập đoàn Phạm Gia nên lão Kim không hay biết">...

--Xin lỗi bây giờ bà có thể về được rồi đó, nếu muốn gặp tôi 6h tối nay bà đến cà phê V.I.P, đừng để tôi đợi một giây nào cả!!! Vì thời gian của tôi không cho phép tôi phung phí nó.- Nó nói rồi quay lại chiếc ghế sang trọng của Nó.

-Cô...

--Chị Mary tiễn khách dùm tôi.- Nó bấm điện thoại nội bộ gọi trợ lý.

-Dạ, mời bà...- Mary vào trong mời bà Hoa ra ngoài. Bà ta quay đi với vẻ mặt tức tối, tay vẫn còn ôm má vì phát tát của lão Kim.

Trong lúc đó tại phòng tổng giám đốc!!!

Lão Kim vừa bước về phòng tay đã đập mạnh xuống bàn nổi giận...\\"-Tại sao con nhãi đó lại biết chuyện của ta với bà Hoa, hay chỉ là tình cờ...???\\"-Lão đang cay cú Nó nhưng lão lại nghĩ chỉ do tình cờ, gương mặt nhăn nhó của lão lại dãn ra một chút...

-Gọi Mike vào gặp tôi ngay-[Mike là trợ lý của lão Kim, tên này rất xảo quyệt. Chủ nào tớ ấy cùng một ruột, mong muốn cướp cty của Nó...">

_Dạ, tổng giám đốc gọi tôi có việc gì?-Mike bước vào phòng nở nụ cười trên môi.

-Chuyện tôi nói làm đến đâu rồi? Bằng mọi cách phải gặp được thứ trưởng bộ thương mại!!!

_Dạ, tôi đã hẹn gặp được ông ta vào tối thứ 6 tuần sau tại khách sạn Few.

-Tốt lắm, chuẩn bị 100 ngàn USD!!! Lần này chúng ta phải lấy được chuyến hàng đó trước con nhãi đó!!! Dám đấu với ta sao??? Con nhóc miệng còn hôi sữa!!! Chờ chết đi, Ha Ha Ha....!!! Tiếng lão Kim cười khanh khách nghe đến rợn người...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro