Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chap 21
Dưới cơn mưađầu thu ẩm ướt và nặng hạt, khúc ca của những ký ức ngân dài và da diết với mộtai đó... và ai kia sợ sệt, mỏng manh hơn những gì ai đó tưởng tượng, giữa hai conngười ấy, có những nét tương đồng, không phải là thật sự giống nhau, nhưng sựkhác biệt gần như không tồn tại....
Tôi bật khóc,khóc thật sự, làm nũng như một đứa trẻ, cái hình ảnh tôi thề rằng sẽ không đểai trông thấy, vậy mà...
Nguyệt vôthức bật khóc nhìn tôi, bàn tay của cô nàng chạm nhẹ vào bờ vai tôi... cảm giácấy, như một thứ mật ngọt dỗ dành một đứa bé đang khóc vì nhớ nhung hay thèmkhát một thứ yêu thương nào đó... Tôi gạt tay Nguyệt ra, rồi cố gắng để đôi mắthong khô lại, thế nhưng chẳng hiểu khi thấy Nguyệt khóc, tôi thấy được một sựan ủi đến kỳ lạ, sự an toàn ấy, khiến sự yếu đuối của tôi chẳng thể dấu nổi....
- K... ổn chứ?
- Ừm, tớ ổn... xin lỗi Nguyệt.... thật đấy!
- Không sao... K làm tớ sợ đấy... Giờ tớ thấy tốt hơn rồi...
- Sao Nguyệt lại khóc...?
- Vậy sao K khóc...?
- Bí mật...!
- Tại sao K lại hỏi vì sao tớ ở đây? – Nguyệt hỏi tiếp.
- K không biết... thật sự không biết...
- .......
- .....................

Vậy là sự imlặng bao trùm mọi thứ, cơn mưa ngày hôm ấy, dường như giúp tôi nhận lại một thứgì đó đã đánh rơi từ lâu.... Phải không nhỉ? Cần ít nhât 18 tháng để quên đi mộtngười....

- Này cô gái....! – Tôi mở lời...
- Sao....?
- Muốn đi chung ô với tớ không?

Ánh mắt tôivà Nguyệt nhìn nhau, sau những giọt nước mắt vì nhau mà lăn trên khuôn mặt, cólẽ hãy để yêu thương lau khô những giọt nước mắt ấy, vì sao nhỉ? Có lẽ Vì khiyêu thì người ta sẽ không bao giờ nói đến hai từ xin lỗi.

Lấy chiếc ôvừa đánh rơi xuống, tôi cùng Nguyệt dưới chiếc ô cùng nhau đi thật chậm ra nhàxe, lấy từ trong cặp bộ áo mưa của mình, tôi đưa lại cho Nguyệt... Rồi lấy chiếcô của mình ra về... hai đứa tôi, mỗi người một chiếc xe đạp, một con đường về nhàkhác nhau.... Nhưng có một thứ giống nhau, chắc rằng đó là rung động!

.....................................................

Tối ngày hômđấy, tôi nhận được câu trả lời trên Facebook của một người anh, người bạn mới!
- Anh còn cây đàn classic giá 500 nghìn, em thích có thểghé qua chỗ anh xem rồi quyết định...- Ghé nhìn danh sách bạn đang online, tôichat lại...
- Ok anh, vậy chiều mai em ghé qua, anh cho em cái địachỉ?
- Anh ở trên đoạn cầu Xx một đoạn tầm 50 mét thôi, em cứlên tới đấy rồi alo cho anh, số anh đây... 09xxxxxxxx! – Tin nhắn trả lời ngaysau đó.
- Rồi, chiều mai đi học em ghé qua, cảm ơn anh...!
- Không có gì.

Thở nhẹ ra,tôi đưa tay vuốt mặt, tắt máy tính trở về căn phòng của mình, Đi ngang qua ôcửa ở cầu thang, tiếng mưa và hình ảnh của nó vẫn còn tồn tại... cơn mưa đó, cảmơn nó, vì một phần nào, giúp tôi tiến gần hơn đến một câu chuyện tình mới, mốitình đầu tiên của tôi tại cấp 3! Một phần nào, giúp tôi biết rằng, bên cạnh tôicòn có một người, giúp tôi lấp đi những nỗi nhớ về em...
Tôi đứng trênlan can gần phòng mình, tay cầm ly cam ép, nhâm nhi với mưa, buồn sao? Lúc nàytrong tôi cảm thấy vui hơn bao giờ hết. Nhớ sao? Lúc này tôi không thể quên cảmgiác ấy. Lãnh đạm quá thời gian nhỉ... ngày ngày giúp tôi nhận ra từng thứ một,có khi nào đang sắp lấy đi của tôi một thứ nữa như muốn trao đổi hay không?

Tôi quay trởlại bàn học và soạn sách cho ngày mai, mở vở sử ra học thuộc bài cũ để ngày maixung phong kiếm điểm miệng... ngày hôm nay cũng có sử... và hai ngày liên tiếp cómôn này...

Bỗng có mộtmẩu giấy nhỏ rơi ra từ cuốn vở của tôi... nhặt và cầm trên tay...

" Chào cậu,có thể nói chuyện với tớ được không, nếu cậu đồng ý, ngày mai hãy để lại cho tớcâu trả lời ở ngăn bàn..."

Tôi bật cười,và nghĩ ngay tới việc bị bọn con trai trong lớp troll mình, nhưng cũng có mộtvài hoài nghi rằng đó là sự thật... đơn giản rằng, ở lớp tôi kín tiếng vô cùng,ít nói chuyện, nhất là với con gái... Nhiều khi bị gắn những biệt danh kèm hai từlạnh lùng hay vô cảm vào... khó chịu thật... Tôi quyết định tin rằng, mẩu giấy đólà của một trong những đứa con trai trêu đùa tôi, chứ chẳng phải của một đứacon gái nào cả....

Vươn vai saugần nửa tiếng học tập, tôi chán nản tắt đèn học rồi nằm thoải mái xuống giường,mở chiếc điện thoại thì thấy có một tin nhắn, cách đó gần 20 phút... là của mộtsố lạ...

- Có ai ở cạnh điện thoại không?
- Không có ai ở cạnh điện thoại cả...- Tôi trả lời.
- Thế ai đang trả lời tin nhắn đó ạ...
- Ma đó....
- Thế ma ơi K đâu rồi nhỉ?
- Ma bắt K đi rồi, có nói chuyện với ma thì nói.
- Hic, cảm ơn ma đã bắt tên K xấu tính ấy đi. Đúng là ôngtrời có mắt...
- Cái gì? – Tôi lẩm bẩm trong đầu lúc ấy, chẳng biết sốmáy ấy của ai mà vô duyên đến vậy... Chỉ có điều tôi chắc chắn rằng, người nàykhông phải Nguyệt, bởi, tôi cũng nhận được tin nhắn của Nguyệt cùng một thờiđiểm sau khi nhận được tin nhắn thứ hai của số máy lạ ấy, chênh lệch nhau chỉkhoảng vài giây không đáng kể.... Nội dung tin nhắn của Nguyệt...
- Cảm ơn K nhiều nhé!
- Cảm ơn không cứ thấy thiếu thiếu gì đó? – Tôi nhắn lại,mặc kệ tin nhắn của số máy lạ kia.
- Muốn gì nữa hả? à ăn mentos không?
- Có, mai mang nhiều tý... :] – Tôi cười tươi.
- Đúng là nghe thấy đồ ăn là lại sáng mắt lên...
- Thì sao nào, không ăn có sống được đâu...
- Mà K này?
- Sao?
- Bộ áo mưa đó bao giờ tớ trả được...
- À, khi nào trời hết mưa thì chả tớ...- Tôi đáp bừa, mưalà hiện tượng tự nhiên, khi tôi chết đi, mưa vẫn còn trên trái đất, chắc chắnlà tồn tại mãi mãi, như vậy chẳng khác gì tôi nói rằng, tôi nói cô nàng hãy giữlại tấm áo mưa ấy.
- Vậy tớ giữ luôn, khỏi đòi lại nhé!
- Ơ, có cướp kìa bà con ơi...- Tôi hơi cười nhẹ..
- Cướp này này dữ lắm, đố dám gọi cảnh sát đấy....
- Vâng, cướp này thì cảnh sát thấy cũng chạy mất dép...
- Phạm K...- Tôi tưởng tượng được lúc ấy, vẻ mặt của cônàng ra sao, chắc chắn đang viết tên tôi lên giấy rồi lấy chiếc gối đánh tớitấp vào... hà hà...

Tôi Mãi chạytheo câu chuyện với Nguyệt, bỏ quên một người trong cảm giác chời đợi từ tôi,một người nữa, với tôi chắc là một Cô gái, mang đến bên tôi sự vực dậy từ nhữngđổ vỡ, mà tôi dám đánh cược cả tính mạng của mình... Một lần tổn thương yếu mềmnhất của tôi từ khi sinh ra đến giờ.... Sau ngày hôm ấy.... Ngày 17 tháng 9...

Phải rồi, tớ quên mình đã chia tay!

Chapter đặc biệt...
Hôm ấy, mộtngày mưa nhỏ, nhỏ đến nỗi, còn có cả một đợt nắng to trong khi những hạt mưavẫn cứ buông xuống. Ngày hôm ấy, buổi học cuối cùng của tôi tại lớp 10. Ngàyhôm ấy, sự kết thúc của nhiều thứ vốn tồn tại một cách dai dẳng, không buồn,cũng như đã hết nước mắt để tự dằn vặt và cho mình yếu đuối, cảm nhận đượcrằng, ở nơi xa ấy, sẽ bình và hạnh phúc hơn nơi đây... Ngày mai, em đi rồi, bỏlại suốt những tháng ngày sống trong yêu thương thầm lặng, nhường nhịn của tôivới một người khác, tự tôn lên chút tự trọng của một đứa con trai tưởng rằng sẽchết thật nếu như tình cảm của em, chính em nói với tôi muốn kết thúc...

Cười nhạt, vàvờ điên loạn nói chuyện rôm rả cùng chúng bạn, vậy là cũng một năm học nữa lạitrôi qua, còn 2 năm nữa trước khi tôi bước vào kỳ thi quan trọng nhất của cuộcđời mỗi con người, nhanh thật đấy, mới ngày mưa hôm nào, vậy mà...

Người con gáiấy, giờ đâu biết tôi có còn tình cảm hay không, sau hai tháng tôi tự tách biệtvà tránh mặt, hai đứa đã chia tay thật sự. Sai hay đúng khi cần ít nhất 18tháng để quên đi một người, và chỉ cần đến gần 6 tháng để em quên đi tôi, liệulà sai chăng.

Cuộc vui ấy,giờ chia ly của năm học ấy, hết tất cả học sinh khối mười như đang hiểu ra mộtđiều gì đó, mỗi lớp 10 nhận ra giá trị mới của một ngôi nhà chung sẽ theo suốtđời người với những kỷ niệm, còn riêng tôi, sẽ là câu chuyện này, có thể theocác bạn đến phần sau và sau nữa...

Kết thúc củachuyện sẽ là kết thúc mở, sẽ là kết thúc đẹp và cũng có thể là buồn, Chẳng thểđể nó quá ảm đạm và cũng mang đến nhiều sóng gió, tên nhân vậy luôn được đổi vàđặt trong vòng bí mật, vì tôi không muốn làm phiền cuộc sống của họ ở hiện tại,đến một lúc nào đó, tự họ sẽ vô tình nhận ra được câu chuyện này tôi muốn gửiđến ai...

Lá thư tôi vôtình được người con trai khác đang là người bên cạnh em trao lại, có chút bấtngờ, song cũng cảm thấy khá thú vị....
Trích là thưấy, một vài dòng....
'Ngày 26tháng 5,

Gửi cậu,người con trai của những ngày mưa,
Buồn nhỉ, cảmơn cậu vì những ngày qua, cảm ơn cậu vì những niềm vui mang lại, cảm ơn cậu vìnhững hạnh phúc tớ nhận thấy.
Có phải sailầm không khi chúng ta chia tay, vậy mà chỉ mới một ngày, hai ngày, rồi đến vàitháng, thứ tình cảm mà ta đối với nhau, chẳng phải tình bạn mà vẫn hoàn toànnguyên vẹn. Tớ nghĩ sẽ có một lúc nào đó, cậu sẽ nói lại lời yêu với tớ, nhưngrồi không, tớ chỉ cảm nhận tình cảm của cậu nhạt dần.
Có lẽ tớhiểu, cậu muốn chúng ta hãy bạn, và cậu có gắng làm như chúng ta có thể làm bạnthật vậy...
.... Chỉ mộtngày không nói chuyện với cậu, một ngày cậu coi như không có tớ, cảm giác ấy,chẳng dễ hình dung được nó lại khó khăn đến vậy. Tớ muốn hỏi rõ cậu, muốn tráchcậu, nhưng rồi tớ cũng hiểu rằng, mình đã chia tay rồi mà...
.... Ngày hômấy, khi thấy cô gái ấy thay tớ bên cậu dưới mái hiên đó, tớ nhận ra, khoảnhkhắc ấy, tớ đã không còn là gì với cậu, mái hiên ấy, giờ chẳng là nơi mà tớ vàcậu trú mưa, trách sao được, là do tớ mà...
...Mai tớ đirồi, trả lại cậu những ngày qua, những ngày mưa và nắng...! những con đường vàbóng dáng dưới mưa chờ đợi những ngày nào, tạm biệt K, cậu mãi là người contrai tớ từng yêu!!!!!!!
.......................................'

Rung cảm ấy,tồn tại vĩnh cửa hoặc chỉ trong một thời gian ngắn...
Dễ rằng chỉcần vài giây để yêu một người, nhưng vài giây ấy, không đủ để quên đi người màbản thân đã yêu trong vài giây đó.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro