[Teen Story] : Vượt chiều thời gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một phút, đầu óc vẫn còn choáng váng, tôi tự hỏi nơi đây là đâu. Phía tay trái chiếc ghế đá mà tôi đang ngồi là bụi sao nhái trổ hoa vàng rực rỡ, tươi màu nắng. Ngẩng đầu lên là tán bàng xanh mướt, vòm là rộng bao trùm che mát cả một khoảng sân rộng, rơi rụng nhưng bông hoa li ti. Và từ vị trí đó nhìn thẳng, sẽ thấy phía xa xa một phòng học hơi cũ, trên gắn tấm bảng "Thư viện". Nơi này đối với tôi cứ vừa lạ vừa quen.

Quen vì nơi này giống y chang trường cấp 3 mà tôi sắp tròn một năm tốt nghiệp. Không lệch đi mi-li-mét nào cả. Nhất là chiếc ghế đá này. Nó y hệt chiếc ghế đá trước đây tôi thường ngồi nói chuyện vu vơ với cô bạn thân, đọc vài trang trong cuốn sách vừa mượn từ thư viện, và ngắm ai đó mỗi ngày đi qua khoảng sân này để đến sân bóng. Lạ là vì lần gần đây nhất ghé thăm trường, với tư cách là học sinh năm nhất, mọi thứ ở đây đều đã có chút đổi thay. Nơi từng là thư viện kia đã được dời sang phòng khác rộng hơn. Người ta cũng nhổ hết bụi sao nhái đi, thay vào đó là màu ti m1 của vô số hoa bách nhật. Chỉ có tán bàng này là vẫn ở lại chào đón tôi.

Tôi ngồi trên ghế đá một lúc để đầu óc nguội lại, bình tĩnh và sắp xếp mọi chi tiết. Tôi chắc chắn rằng cách đầy vài phút, mình vẫn còn đang ở trong phòng riêng, dọn dẹp, lau bụi hũ kẹo gừng, tiện tay đội cái mũ lưỡi trai màu đỏ trên bàn. Và tôi phát hiện ra cái đồng hồ Hello Kitty màu hồng - món quà Khang tặng sinh nhật mười tám tuổi - chạy sai giờ. Tôi vừa vặn kim lại cho đúng thì có một lớp bụi lấp lánh từ đâu thổi ngược lên, liền sau đó là một luồng sáng rọi thẳng vào mặt chói lóa. Theo phản xạ, tôi nheo mắt, và khi mở mắt ra thì mình đã ở đây.

Ngồi mãi cũng không chắc chắn thêm được điều gì, tôi quyết định đi một vòng xung quanh. Càng đi càng thấy quen. Đến khi nhìn thấy cổng trường thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây là trường c ấp Ba của tôi. Dựa trên ngày tháng in trên bài báo tường mà cứ mỗi tuần sẽ có một lớp phụ trách, tôi biết mình đã trở về quá khứ bằng cách nào đó không rõ. Đây là thời điểm sau sinh nhật mười tám vài ngày. Tôi ngạc nhiên, nhưng không hoảng sợ. Lạ lùng thay, tôi cảm thấy tin tưởng rằng tình trạng này là tạm thời và có lý do, Chúa trời, Bụt hay Santa Claus... gì đó, muốn tôi thực hiện. Có lẽ vì tôi đã xem quá nhiều phim xuyên không chăng?

Và việc quay trở lại mốc thời gian cũ làm những kí ức của khoảng thời gian ấy bỗng trở nên sống động một cách kì lạ. Những  vật, những người, những kỉ niệm, những cảm xúc đều rõ ràng như đang trước mắt,như sờ thấy được. .Và lúc nào cũng vậy, mọi thứ về Khang  luôn rõ nét nhất.

Cloudie ♥

Zing Blog

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro