Chương 10: Hội phó nghiêm khắc xấu tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia Hy cắm rễ đối diện nhà nó năm nó 12 tuổi, nó đang học lớp sáu, và hắn thì học lớp tám. Nhưng năm đó hắn lưu bang hai năm vì đạo đức yếu và học lực yếu nốt. Vậy là cái biệt danh lưu bang hai năm xuất hiện từ đó.

Sáng đó hai mẹ con nó đi chợ về, gặp hắn đứng ở trước nhà đang chuyển đồ vào. Mà thực ra là để ông chú già chuyển cho, còn hắn thì ngồi vắt vẻo chân như thiếu gia. Phương Di ngứa mắt, mẹ nó cũng thấy vậy, cho nên ấn tượng đầu tiên không được tốt cho lắm. Cũng vì cái tính chẳng tiếp xúc với ai, lại công tử bột nên tụi đàn anh trong khu phố ghét hắn dữ lắm, cứ được bữa đực bữa cái là lại đánh nhau với hắn.

Hôm nọ Phương Di thấy hắn bị đánh bầm dập không thương tiếc, thấy cũng tội nghiệp, cũng muốn giúp lắm nhưng ngặt nỗi... Muốn trách thì chỉ trách nó là con gái, chân yếu tay mềm, sao địch lại bọn kia được? Thế mà cũng kỳ, hắn bị đánh đến nhận không ra, vậy mà không cố bỏ chạy, cũng không kêu cứu hay phản kháng.

- Oa... cô chú ơi, có đánh nhau này!

Phương Di hét toáng lên, khóc om sòm. Ai cũng nán lại coi. Bọn kia thấy tình hình nguy quá, hơn nữa nước mắt con gái lại là thứ ghê nhất, nên nhanh chóng bỏ đi luôn, để lại cái tên sống dở chết dở kia. Phương Di đứng dậy, lau gương mặt đẫm nước:

- Này, không sao chứ? - Nó chống tay ngồi xổm.

- Ai nhờ giúp!

Trời đất, nó giúp hắn mà xem cái giọng điệu đó của hắn kìa. Đúng là cái tên vô ơn.

- Cái tên này! Tôi giúp cậu còn không cảm ơn lại giở cái giọng trời đánh đó hả?

Phương Di tức giận hét lên, tên kia nín bặt thấy tội. Nó đứng phắt dậy, sống chết mặc hắn. Đó cũng là lần đầu tiên nó nói chuyện với hắn, mà còn thô tục nữa. Thật hết cách.

Gia Hy bật cười sảng khoái, ngẩng đầu lên trời mà cười lớn. Vết thương cũng hơi đau, hắn cực nhọc đứng dậy, lê từng bước về nhà.

Cuộc gặp mặt đầu tiên là như vậy. Sau đó tụi nó hay chơi chung với nhau. Phương Di phát hiện nhà hắn chả có ai ngoại trừ hắn, nó hỏi thì hắn kêu ba mẹ ly dị rồi bỏ hắn ở đây. Vì thấy hắn hay bị bỏ đói ở nhà nên Phương Di thường rủ hắn sang nhà ăn cơm chung. Mấy cái thói quen sang nhà nhau chơi, đổi phần ăn, và cùng đi học cũng từ đó mà ra. Càng lớn hắn càng tự lập hơn cho nên cũng không cần sang nhà nó nữa.

Cho đến cái ký ức không bao giờ phai đó. Năm lớp tám nó bị từ chối thẳng thừng như vậy. Cho nên, nó quyết định đăng ký ứng cử hội phó hội học sinh trường Bình Thiên để nó phải làm việc, phải học hành, phải quên đi hắn, phải lờ hắn đi. Còn tên Gia Hy đó thật là vô tâm, đầu tóc càng ngày càng lòa xòa, bạn bè thì chẳng có, cho nên... không thể không gặp nhau. Vậy là tụi nó đã chơi với nhau khá lâu, từ khi nó 12 tuổi đến bây giờ đã năm năm.

- Cái sân này là bọn tôi đã đăng ký trước. Cậu đừng có mà bịa chuyện!

- Có tôi đăng ký trước thì có. Cậu đừng tự ý gây sự như vậy.

- Muốn đánh nhau hả?

Câu lạc bộ bóng rổ và câu lạc bộ bóng chuyền đang tranh nhau cái sân tập chỉ vì giờ giải lao trong tiết thể dục có 30 phút. Bây giờ tụi hắn đứng đây tranh luận cũng hết thời gian, bắt đầu cầm bóng lên, bên bóng rổ, bên bóng chuyền.

Bốp... Ngay sau tiếng choảng quả bóng chói tai là những âm thanh rên rỉ của cái bóng rổ, chầm chậm chạy trên sàn nhà. Không khí thật là đáng sợ, quả bóng chạm đúng mục tiêu ở đằng sau. Phương Di một tay ôm đầu, một tay siết chặt đến không thể chặt hơn, mặt nó tối sầm lại như muốn giết người. Cả nhà thi đấu im phăng phắc không một tiếng lá rơi, mấy đứa con gái kêu la nãy giờ cũng nín thinh, miệng há thành chữ o.

...

- Mấy người đang làm cái quái gì thế?! Ngưng ngay mấy cái trò vô bổ này đi!

Giọng Phương Di vang vọng khắp nơi. Bọn kia không rét mà run, đám con gái cũng tiu nghỉu chạy hết. Nó trừng mắt nhìn đám trước mặt đang toát mồ hôi lạnh.

Giờ giải lao thể dục ngày hôm đó thật là sinh động nha. Trước sự chứng kiến của bàn dân thiên hạ trên lớp học nhìn xuống. Một đám thanh thiếu niên cao ráo đẹp trai, rắn chắc khoẻ mạnh lại đi hít xì dầu tập thể dưới sân trường. Và người giám sát không phải là giám thị hay giáo viên mà là Cao Phương Di. Nó lăm le cuốn sổ trên tay thay cho cái roi da.

- Nhanh lên! Bộ các cậu chưa ăn hay sao? - Phương Di lâu lâu lại hét lên như thể đang huấn luyện quân sự.

- Hội phó ơi, bọn tôi biết lỗi rồi, cậu tha cho bọn này đi. - Nó biết chứ, căn bản bọn họ không biết mệt là gì, chỉ là đang ngại với đám học sinh trên kia thôi.

- Các cậu có biết chuyện của câu lạc bộ đấu vật không hả? Lần này xảy ra chuyện tôi không đảm bảo mình giúp được mấy cậu đâu. Đi hai vòng quanh sân trường, nếu ai còn lên tiếng lập tức bị loại ra khỏi danh sách thành viên câu lạc bộ đó, rõ chưa? - Thật ra thì cuốn sổ kia còn có sức tàn sát hơn cả roi da nữa đấy.

Gia Hy khoanh tay trên lớp, đứng nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn đúng thật rất giống mấy bà cô già nghiêm khắc. Một đám con trai hít xì dầu ngoài trời, cũng thú vị phết đấy.

- Này... - Hồng Phước phát cho mỗi đứa trong nhóm một vé, hắn cũng biết cái thứ này là gì. Vé vào cổng lễ hội dân gian - Biết sao tao có được thứ cực phẩm này không?

- Sao mày có hay thế? - Thần Quang mắt sáng như đèn pha nói.

- Ừ thì nhờ nhỏ Hàn Như khù khờ, bạn của hội phó đấy. Chứ tụi mày nghĩ tao đời nào chịu quen với nhỏ đó. - Hồng Phước quạt quạt tấm vé tỏ vẻ ngang tàng.

- Công nhận. Có phải vào đó sẽ có mấy em xinh tươi như mộng không hả? - Thần Quang thèm nhỏ dãi. Bọn kia vẫn đang ba hoa, còn hắn thì mỉm cười nhìn ra cửa sổ. Hắn cất cái vé vào túi quần, khóe môi không thẹn mà cong lên.

Hôm nay trời không mưa, xanh cao, hắn đứng tựa vào cái cổng trường Bình Thường đợi nó như thường lệ, tâm trạng vui bất thường. Sáng nay Gia Hy phát hiện nó đã lấy cái dây cột tóc để buộc cho hắn, hắn tức nổ đom đóm mắt, nhưng rồi cũng tháo ra cất lại vào ví. Không biết nó nghĩ gì khi thấy hắn có cái dây chun trong ví nhỉ?

- Này, anh kia thật đẹp trai.

- Học ở Bình Thường á?

Hắn vội vàng che mặt lại, phủ phủ mái tóc xuống. Không ai được phép nhìn thấy mặt hắn cả, không một ai, gương mặt này chỉ một người duy nhất mới được phép nhìn thấy, và bí mật này chỉ có mình hắn được biết.

- Cậu làm gì mà che che mặt thế? Có địch hả? - Phương Di vừa đi ra, vỗ vai hắn nói rồi nhìn nhìn xung quanh.

- Không có gì. - Gia Hy lầm lũi đi về.

- Này, cậu dạo này bị cái gì kỳ kỳ thế? Mấy hôm trước còn chẳng thèm đi về với tôi.

- Ừm... - Đang đi tự nhiên hắn đứng sững, quay phắt lại làm nó giật mình, nhìn chồng chộc làm Phương Di có phần sợ hãi - Tôi muốn hỏi...

- Muốn hỏi gì?

- Cậu và tên kia, là thế nào? - Cực nhọc mãi hắn mới hỏi được, mấy ngày nay hắn hiếu kỳ lắm rồi.

- Tưởng chuyện gì. - Nó thở phào - Chuyện đó xưa như trái dưa rồi mà, bữa đó tôi qua nhà anh Hải để làm rõ chuyện, gặp được nhỏ Vy là em anh ấy. Không vào được nhà nên tôi mới nói đỡ là mình theo đuổi anh Hải, cuối cùng moi được cái chuyện thầm kín kia, mà cả hai người kia đều hiểu lầm. Mấy ngày trước tôi đã giải thích rõ ràng với anh Hải rồi. - Phương Di lại đi tiếp sau một tràng giải thích. Hắn bây giờ mới vỡ lẽ ra, gật gật như người ngốc, rồi cũng chạy theo nó.

- À mà thằng Phước có đưa cho tụi tôi mấy cái vé này đấy. - Hắn đưa ra trước mặt.

- Làm sao mà hắn có được thế? - Phương Di giật mình.

- Về hỏi bạn cậu ấy, ai bảo sa vào lưới tình của thằng đó gì.

- Thì ra... tức chết mà. - Phương Di sưng mặt.

- Mà cái vụ hồi sáng, cậu đỉnh thật! Bọn thằng kia tái mặt. Cơ mà sau này nó có thể tìm cậu lại đấy. - Hắn nhớ lại còn thấy buồn cười.

- Cứ tìm đi, tôi ở ngay bên cạnh đó, vào đi rồi biết. - Nó lại bóc phét.

Ngày hôm sau.

- Bình Thường? Một tuần hả thầy? Sao lại như vậy ạ? - Phương Di vừa uống nước trong phòng thầy hiệu trưởng thì bị sặc vì lời nói.

- Ừm, ngay sau khi lễ hội kết thúc, em hãy sang đó học tập dạy dỗ tụi kia một chút, ông Nhân Trung năn nỉ thầy vì trường đó sắp có đợt thanh tra. - Thầy hiệu trưởng điềm đạm nói.

- Không phải chứ thầy, cái trường cá biệt đó mà cũng sợ thanh tra hả? Tóm lại là tại sao lại là em? Em có thể cử bạn khác đi mà.

- Thầy hỏi cũng hỏi rồi, nhìn cũng nhìn rồi, cả trường này hầu như chỉ có mình em thân với nhiều học sinh trường đó, hơn nữa còn là đám côn đồ quậy nhất vách nữa, thầy rất có niềm tin nơi em.

- Hả? - Sao thầy biết hay vậy - Thầy... nhưng em còn chuyện học hành, rồi nhiều chuyện khác nữa, bận lắm. - Phương Di khóc không ra nước mắt.

- Em học giỏi thì thầy mới cho đi, hơn nữa thầy cũng thấy đợt này là rảnh rỗi nhất của trường mình rồi, mọi việc cứ giao cho hội học sinh. Em cứ coi như là đi chơi một chuyến đi. Được không?

Hết năn nỉ ỉ ôi rồi lại la mắng dọa nạt, xong lại nói đến lời hứa với thầy Nhân Trung rồi nói về tuổi thơ dữ dội của hai người cùng cởi truồng bắt cá lội sông, cuối cùng vì sợ bị trừ lương cho nên Phương Di mới đồng ý đi. Dù sao cũng chỉ một tuần, nó còn nhớ lại mình đã đắc tội thế nào. Lần này xem như chết chắc, họa mà nó học cùng lớp với tụi kia thì may ra còn có cơ hội được bình yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro