Chương 3: Giải quyết gọn lẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thưa thầy, lỗi là do em, không liên quan đến mấy bạn khác, làm bị thương hội phó cũng là em, xin thầy hãy phạt mình em thôi. - Hải đứng dậy nhận lỗi.

- Không được, thân là trưởng câu lạc bộ, cậu đã không thể làm gương được. Tôi nói giải tán là giải tán, còn bây giờ về viết bản kiểm điểm đi. - Hiệu trưởng dứt khoát, bọn kia thui thủi đi về.

- Còn mấy em, đi trực nhật và lao động công ích cho thầy. - Còn bên bọn hắn, vốn sẵn đã là học sinh cá biệt của trường học cá biệt rồi thì sợ quái gì nữa chứ.

Bọn hắn nhếch mép cười rồi đi về. Phương Di ngồi đó, máu chảy dài xuống chân nhưng nó chẳng để tâm. Chẳng lẽ, câu lạc bộ phải giải tán thật? Thấy hắn đã lâu vẫn chưa đi, Thần Quang hiểu ý vội đến đưa nó đến phòng y tế. Cả bọn cũng đi theo, loanh quanh một hồi chẳng thấy đâu, trường gì mà rộng thế không biết.

- Này, mày đi lòng vòng nãy giờ, người ta không liệt vì bị thương cũng liệt vì đi bộ lâu đấy. - Hồng Phước lên tiếng phNàybình.

- Tại... tao đâu có biết, phòng y tế ở đâu. - Thần Quang lí nhí, cả bọn trố mắt nhìn, ngay cả hắn cũng trợn ngược - À tao biết rồi biết rồi. Tao hỏi là được chứ gì?

- Thôi để tao. - Hồng Phước hắng giọng, tiếp cận đám nữ sinh xinh như hoa, đẹp như mộng. Rốt cuộc lại nhận được cái nhìn thương cảm, thật khổ thân cho người đần độn, phòng y tế ngay sau lưng, cái nơi mà bọn hắn đi qua nãy giờ vẫn không nhìn thấy. Cực kì xấu hổ, hắn quyết định không để bọn rách việc này làm việc nữa, bế ngay nó vào phòng, quăng mạnh xuống giường.

- Thoa thuốc đi. - Gia Hy buông lời

- Này, mày làm gì mà quăng con người ta như quăng đồ thế hử? Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả? - Còn hắn thì đang khó chịu, hồn nó đang để ở đâu chứ? Vì một tên mà bị thương không đáng còn lo cho hắn ta, bản thân còn lo chưa xong, cái công việc hội phó này trước giờ hắn chả bao giờ ủng hộ nó cả, hắn cho rằng việc này chỉ toàn là việc bao đồng thôi.

Nhật Long kiếm oxi già. Cả bọn cũng thuận lợi bôi thuốc chùa. Có thể nói đây giống như cái trại tị nạn thì đúng hơn.

- Sao bọn kia không bôi thuốc nhỉ? Nó là thần đồng tự lành chắc? - Thần Quang cay điếng nói.

- Ở câu lạc bộ của bọn họ có thuốc sát thương mà, họ thường xuyên luyện tập bị thương nên phải cần nhiều lắm. Chắc bây giờ đang ở chung với nhau, nhìn lại phòng câu lạc bộ cuối cùng cùng với mọi người. - Phương Di buồn buồn lên tiếng.

- Cậu có vẻ lo cho bọn họ quá nhỉ? - Hồng Phước tỉ tê, hắn cũng đưa mắt tò mò câu trả lời của nó.

- Ngày ngày bọn họ luyện tập rất hăng say, năng nổ, anh Hải cũng là người có trách nhiệm, rất nghĩa khí. Nhưng... tại sao vô cớ mấy người lại đánh nhau? - Phương Di bây giờ mới tức giận.

- À thì, chuyện cũng phức tạp lắm đấy. Ai mượn bọn nó gây sự trước. - Thần Quang lảng tránh ánh mắt sắc bén của nó, nó lập tức liếc qua Nhật Long, rồi Hồng Phước, chả ai thèm trả lời nó lấy một câu.

- Em thằng đó bị thằng Phước đá nên đâm ra tự kỷ chút đấy mà. - Gia Hy nói giọng bỡn cợt, nghe xong vấn đề nó mới tá hỏa.

- Cái gì? Sao cậu nói mà nghe vô sỉ thế hả? - Phương Di tức chết đi được, mặc dù đau nhưng nó vẫn đứng dậy mắng hắn.

- Ấy, bạn hiền đừng mắng đại ca, cũng tại cô ta quá si tình, lại gặp trúng tôi thôi mà. - Hồng Phước lập tức đứng lên giải nguy.

- Không sao, tao muốn nghe nó nói cái gì nữa. - Gia Hy đứng dậy bất cần, nhìn nó thách thức. Phương Di mím môi tức giận, chắc chắn bây giờ nó chả phải đối thủ của hắn.

- Cậu lúc nào cũng vậy, chẳng bao giờ xem trọng suy nghĩ, lời nói hay tình cảm của người khác. Lúc nào cũng chỉ có bản thân, vô cùng ấu trĩ và ích kỉ. Cậu tưởng như vậy là đầu gấu học đường rồi sao? Thật ra chỉ là một kẻ hèn nhát thôi. - Phương Di tức giận quát, rồi nó bỏ ra ngoài.

Lặng yên một lúc lâu, Nhật Long mới vỗ vai hắn hỏi:

- Này, mày không sao chứ? Sao lại đột nhiên như thế?

- Đi thôi. - Hắn đút tay đi về trước, vẫn thái độ đó, vẫn giọng nói không thể trầm hơn đó. Gia Hy về, bọn hắn cũng về, nhưng không khỏi lo cho hắn, đột nhiên lại hành xử khác thường như vậy.

Hôm nay là chủ nhật, Phương Di hồi hộp đứng trước cửa, tay siết tay dây ba lô. Cánh cửa bật mở, một cô gái nhợt nhạt, nó đoán chắc hẳn đó là em của Hải.

- Cô là ai? - Cô gái thờ ơ hỏi.

- À, em là em của anh Hải phải không? Chị là... chị là bạn của anh ấy. - Phương Di nhoẻn miệng cười thật chân thành, mong rằng cô em gái khó tính này có thể mời nó vào uống nước.

- Anh ấy chưa bao giờ có bạn nữ nào tìm gặp... - Cô gái kia vẫn khó tính không tiếp. Phương Di nuốt nước bọt, đã đến nước này thì...

- Xin em... - Phương Di chắp tay trước mặt - Thật ra, chị thích thầm anh Hải lâu rồi... Nhưng anh ấy chẳng chịu nói chuyện với chị, hôm nay ngày nghỉ chị chỉ muốn tìm anh ấy nói chuyện thôi. - Nó giả bộ lau lau nước mắt yếu đuối. Có vẻ cô gái kia hơi xao động, cũng có chút ngạc nhiên, nhưng rồi cũng mở cửa cho nó vào. Phương Di cười gian.

- Nước đây, chị uống đi, mà sao chị... bị thương nhiều thế? - Chà ôi, cô em gái thật là dễ thương thế này mà thằng Phước lại bỏ, tiếc quá đi, cũng tinh ý thật.

- À... chuyện này,... - Phương Di lại tiếp tục vở kịch hài của mình - Ngày hôm qua... trường chị tổ chức khai giảng, em biết đấy, nhưng anh Hải lại gây sự với trường bên cạnh, chị ra can thế là bị xô cho bầm tím hết cả người luôn, suýt nữa văng ra ngoài đường đấy chứ... - Thấy mình hơi nhập vai quá thì nó đành nín miệng lại.

- Chị vui tính ghê! - Thật không ngờ cô gái kia lại che miệng cười thẹn. Tên Hải hung tợn như thế mà có cô em hết sảy.

- Mà chị nghe nói... họ đánh nhau là vì em đấy. - Phương Di bắt đầu vào vấn đề chính.

- Vì em?

- Ừm, nói thật... anh Hải lúc đấy cũng oai lắm đấy. Đánh đấm như điên chỉ vì câu "tao phải trả thù cho em gái tao". - Cô gái kia thoáng nét buồn rười rượi.

Sau khi tâm sự đủ điều xong, Phương Di xin phép ra về, thật không may...

- Cô làm cái quái gì trước nhà tôi thế? - Cái giọng hung hăng đó lại phát ra, Hải tức giận đi lại - Cô ta nói gì với em thế Nhi?

- À, không có gì đâu anh hai - Cô gái cười hiền nhìn Hải.

- Tôi cảnh cáo cô, đừng có đến gần em tôi nữa, cô cũng cùng một giuộc với bọn kia thôi.

Rầm... tiếng đóng cửa nghe chan chát. Phương Nhi làm mặt xấu đi về. Cái tội không quan tâm em gái, bốc đồng, mà còn thích ra oai, để xem hắn hùng hồn được tới đâu. Tối nay đảm bảo em hắn không kể lể mới lạ. Nhưng mà chờ chút... sao nó thấy mình nhớ thiếu thiếu một chi tiết quan trọng nào đó.

- Ôi má ơi!

Phương Di che miệng. Thôi chết rồi, nó lỡ nói là nó theo đuổi tên Hải rồi, tên đó là không điên lên thì mới lạ. Làm sao bây giờ nhỉ? Trong một phút túng quẫn, nó đã ăn nói xàm bậy. Đúng là Hàn Như nói nó là khôn ba năm, dại một giờ cũng chẳng sai.

Mười giờ tối, sau khi làm xong bài tập, Phương Di sắp xếp chuẩn bị lên giường ngủ thì... Xập xình... xập xình... nhạc nhẽo cái quái gì mà tối rồi còn mở om sòm lên thế kia không biết. Để mai nó phải nói với bác Dũng tổ trưởng nghiêm nghị trừng phạt mới được. Đến chết với bọn điên này mất.

12 giờ. Kim giây của đồng hồ nhích từng chút một, từng chút một, nhưng đến bây giờ nó vẫn không ngủ được. Tại sao ư? Tại vì cái nhà trời đánh nào đó đêm khuya mở nhạc xập xình chứ sao nữa. Nó len lén ôm gối đi xuống nhà, cứ cái đà mất ngủ là mai trễ học như chơi. Nhạc to thế này mà nhà nó ngủ ngon ơ.

Phương Di vặn tay, bẻ cổ, với tay lấy cây chổi khô quét sân, đến dẹp yên bọn tội phạm quấy rồi trật tự an ninh. À, thì ra là nhà đối diện, nhìn vào khoảng sân là nó thấy mấy cái xe máy nhiều màu đỗ cũng biết là có khách nào tới nhà rồi.

Phương Di ban đầu nhẹ nhàng gõ cửa, cũng từ tốn chuẩn bị mấy câu trong đầu như "Bạn ơi tối rồi tắt điện ngủ đi nhé!", hay "Tối rồi mở nhạc to như vậy sẽ ảnh hưởng đến hàng xóm đấy", hoặc "Ngày mai còn phải đi học sớm đấy bạn ạ!". Nhưng chỉ vài phút sau khi không khí bên kia đã hoàn toàn bị cách âm với bên ngoài bởi tiếng nhạc và tiếng nói chuyện thì nó bắt đầu xù lông lên.

- Mở cửa ra ngay! Đêm hôm khuya khoắt còn nhạc nhẽo cái quái gì nữa?! - Phương Di gào thét bên ngoài, chỉ mong bọn kia còn lỗ tai mà nghe thấy.

- Chuyện gì? - Gia Hy lười biếng mở cửa. Bọn kia thấy nó tới cũng nháo nhào.

- Ê, vào uống một ly đi. - Hồng Phước kéo tay trái nó.

- Hát một bài cũng được hội phó. - Thần Quang lại kéo tay phải.

- Buông ra! - Sức nó đâu bằng với sức trâu đâu, cuối cùng chui tọt vào nhà – Thả ra xem! - Phương Di vùng vằng vậy mà cũng thoát được - Tắt nhạc đi!

- Này, cậu điều tra chuyện đó thế nào rồi hội phó, tôi biết ngay cậu sẽ nhanh chóng giải quyết được mà. - Hồng Phước kiêu ngạo nói, bọn họ cũng an nhàn ngồi xuống uống bia.

- Đương nhiên là rồi. - Phương Di nhếch môi.

- Tốt, vậy cậu biết ai đúng ai sai rồi chứ? Bây giờ cậu đã thấy sức mạnh của sắc đẹp chưa, tuyệt cú mèo đấy. Chỉ có cậu là chả xiêu lòng thôi... Hay là... - Hồng Phước mân me đến chỗ nó, khoác vai, kề mặt xuống tai thỏ thẻ, lại xuất ra mấy chiêu dụ gái đây mà.

- Mặt thì như cú mà đú thì như con mèo. - Phương Di cười đểu phun cho cậu ta một câu điếng người, nụ cười ngay lập tức đóng băng

- Phụt... - Thần Quang phun hết bia trong miệng ra rồi cười ha hả, ngay cả hắn và Nhật Long cũng không kiềm được, người run bần bật vì nhịn cười, làm cho tên kia từ thiên đàng liền thẳng cánh xuống địa ngục, mặt đỏ lên vì xấu hổ.

- Cậu... - Hồng Phước trợn mắt cứng họng.

- Cậu cậu cái mông, cậu tưởng ai cũng vì cậu mà sống dở chết dở à? Tôi trân trọng thông báo cho cậu biết, cô gái kia không phải vì cậu mà tự kỷ đâu, là vì người con trai khác đấy. Vui rồi chứ? Chào. - Phương Di vẫy tay chào tạm biệt, nguẩy mông ra cửa, cũng không quên lấy cái chổi bị vứt vào một xó - À, nhớ tắt nhạc đấy, nếu không tôi gọi cảnh sát khu vực lên nhốt hết cả đám bây giờ. - Nó liếc mắt hắn rồi đi về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro