Chương 11: Thư viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật Hạ dường như cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đôi mắt sâu thẳm mà vô hồn nhìn cái tủ đáng nghi trước mặt, không quá khó để nhận ra thân hình cao lớn nổi bật nào đó. Dương Phong đủng đỉnh thú nhận nhìn lén. Nhật Hạ chống cằm nhìn hắn, nhẹ nhàng chớp đôi mắt sâu thẳm như muốn nhìn xuyên thấu bản chất phút chốc xấu xa của hắn.

- Cậu làm gì ở đây? - Chất giọng trầm khác thường của nó vang lên đánh bật không khí ngại ngùng bao quanh hắn.

- À ừm, mình, mình đi cất sách. - Dương Phong vừa nói vừa chỉ tay lên giá sách nhoẻn miệng cười - Mà sao cậu không ở trong lớp học bài?

- Vì cậu đấy.

- Hả?! - Dương Phong mở to mắt sáng rỡ, không phải là nó biết trước hắn sẽ đến đây nên ngồi đợi sẵn đấy chứ? Nếu đúng thật thì hắn là thằng đàn ông hạnh phúc nhất trên đời rồi còn gì.

- Đừng có mà cười, vì cậu lan truyền tin đồn nên bây giờ người ta đang nhìn chòng chọc tôi như đứa trốn trại, làm tôi không tập trung học được.

- Ồ... vậy hả? - Dương Phong cúi đầu, hắn đã không biết rằng nó đã bị quấy rầy - Mình xin lỗi...

Nhật Hạ hừ lạnh rồi lại cắm cúi ghi bài. Hắn cảm thấy vô cùng nặng nề nên chỉ yên tĩnh ngồi đối diện, suy nghĩ nên làm thế nào mới tốt. Hắn một mặt muốn có nhiều bạn bè, một mặt không muốn nó cảm thấy phiền nhiễu, có nên nói chuyện này với đám bạn không?

Thấy hắn lần đầu tiên có vẻ mặt đăm chiêu đến ngu ngốc thì nó đột nhiên cảm thấy rất muốn cười. Mà tại sao tóc hắn mãi chẳng dài ra nhỉ? Cái mái ngô ngố càng làm hắn đần không tả nổi, vậy mà chẳng hiểu sao lại nổi tiếng. Chắc tại cái tính ngu ngơ khù khờ đó nên mới bị người ta nói ra nói vào đây mà.

- Các cậu... sau này đừng làm phiền Hạ nữa, cậu ấy sẽ không tập trung học hành được đâu. - Dương Phong thỏ thẻ với đám bạn cùng lớp.

- Chà, lo cho người ta quá nha. Mà cho dù thế tụi mình cũng đâu có cản được, tin đồn đã lan xa rồi. - Nhã Thư chống cằm cười thích thú.

- Tại sao chứ? - Hoàng Nhi lớp mười tức giận đi tới - Nhỏ đó không thích cậu, tại sao cậu cứ phải ra sức bám riết lấy một người nhàm chán lại kiêu ngạo vậy hả? - Cả bọn ngạc nhiên khi Hoàng Nhi dám quát lớn tiếng như vậy, kể từ sau khi bị hắn từ chối mấy hôm trước.

- Hoàng, Hoàng Nhi...

Dương Phong định nói vài lời hạ hỏa thì nó đã hét ầm lên:

- Cậu bị cắm sừng rồi đó biết chưa?! Cậu ta chẳng là gì cả, được cậu theo đuổi nên mới làm giá, bây giờ cậu đã khác xưa, tại sao không chịu bỏ đi thứ như vậy chứ?

- Mình, mình cấm cậu nói Hạ là cái thứ gì. Cậu ấy không phải là người cậu có thể tùy tiện đánh giá. - Dương Phong gằn giọng tức giận, nói rồi hắn bỏ đi để tránh mình nổi giận thêm. Sao cậu ta có thể ăn nói bất lịch sự như vậy chứ?

- Thôi mà, đừng tức giận nữa Nhi. Người ta đã có người trong mộng rồi mà.

- Sao cậu có thể nói về người cậu ấy thích như vậy chứ? - Nhã Thư khó chịu nhìn Hoàng Nhi.

- Đúng thế đấy. Tốt xấu gì người ta cũng là người mà Phong thích.

Mọi người đều tỏ ra vẻ không đồng tình với thái độ cộc cằn của Hoàng Nhi nên nó lập tức ức chế bỏ đi.

Thời tiết thay đổi bất thường, bây giờ trời đã bắt đầu lạnh cóng lên. Mẹ Hạ lôi hết mấy tấm chăn dày với đồ lạnh ra bày biện khắp nhà. Thật may, hôm nay là chủ nhật, hai đứa đều có thể phụ mẹ từ sáng sớm. Dương Phong thích thú ngồi xếp đồ, nhìn nó đang bịt khẩu trang mà cười.

- Cháu làm gì mà cười mỉm mãi thế Phong? - Mẹ Hạ tinh ý hỏi, rồi bà lại nhìn sang đứa con gái chán ngắt không chút cảm xúc nào của mình.

- À không ạ, chỉ là ngày mốt là sinh nhật cháu rồi, cháu muốn... đi chơi cùng Hạ một hôm. - Hắn cúi đầu hồi hộp thấp giọng.

- Thật hả? Để coi, ngày đó cô mua cái gì cho cháu nhỉ? - Bà suy tư.

- Không cần đâu ạ. Cô cho cháu ở nhờ là cháu đã cảm kích lắm rồi, cô đừng mua quà cho cháu. - Hắn lắc đầu xua tay từ chối.

- Được rồi. Cô biết nên mua gì cho cháu rồi. - Mẹ Hạ là vậy, có bao giờ nghe lời ai đâu. Nhật Hạ lắc đầu bỏ ngoài tai, sinh nhật hắn thì có liên quan gì đến nó đâu.

Như thói quen, Nhật Hạ lại ngồi làm bài tập ở thư viện mỗi khi có tiết tự học. Mặc dù cái vụ nổi đột xuất của hắn cũng không ảnh hưởng quá lâu đến nó, nhưng nó thật sự vẫn muốn ngồi ở đây học hơn. Sao trước giờ nó không phát hiện ra chỗ này nhỉ? Yên tĩnh lạ thường. Tiếng lá cây thổi xào xạc bên cửa sổ làm tâm tình trở nên vô cùng nhẹ nhàng, khoan khoái, mà cũng nhờ đó, hiệu suất giải bài tập cao hơn.

Mải mê với tâm trạng sung sướng, đồng tử Nhật Hạ chợt giãn to hết cỡ nhìn vật thể to lớn sắp đổ sập xuống người mình...

Dương Phong hí hửng tung tăng đến lớp nó, mà nhiều người trong lớp nó cũng đã quen, còn chào hỏi thân thiện. Dương Phong cũng tay bắt mặt mừng nhoẻn miệng cười. Nhưng Nhật Hạ trong lớp dường như lại chẳng nổi bật, hỏi nó ở đâu, ai cũng chỉ lắc đầu. May mà Mỹ Dung tính tình sôi nổi, thấy hắn tới là lập tức sà vào cứ như bạn thân mặc dù đây là lần đầu gặp. Nhỏ nói nó vẫn còn đang ở thư viện. Giờ này mà còn ở đó sao?

Dương Phong ngạc nhiên ở cái vị trí quen thuộc, không thấy nó đâu, chỉ thấy cô thủ thư đang nhặt những cuốn sách để lên kệ tủ.

- Cô ơi, cho em hỏi, có bạn nữ nào ngồi đây không ạ?

Trên dãy hành lang có lác đác vài bạn học cùng nhau ra về, và ngược hướng đi, có người con trai cao khều đang chạy, đang chạy dốc hết sức, hơi thở gấp gáp làm tim hắn đập thật nhanh. Nhưng nỗi lo sợ lan tràn trong tim, thậm chí là muốn khiến nó ngừng đập. Vô cùng hỗn loạn.

Những bước chân dài trên hành lang hướng về phía phòng y tế. Cánh cửa lập tức bị đẩy mạnh ra.

Ánh mắt hắn dán vào hình ảnh Nhật Hạ cùng với người con trai. Tiến Dũng đang làm gì ở đây? Tay hắn ta đang để ở đâu thế kia? Ai cho phép hắn động bàn tay dơ bẩn đó vào tóc nó. Dương Phong hùng hổ lao tới bẻ ngược tay Tiến Dũng, ngăn không cho cơn thịnh nộ của mình trỗi dậy, dữ tợn gằn giọng:

- Ra, ngoài.

- Nhìn mày đáng sợ thật đấy. Khác xa lời đồn thổi của mọi người. - Tiến Dũng hất tay hắn ra, ung dung tựa lưng vào ghế.

- Mày ra ngoài ngay. Và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Hạ nữa. - Dương Phong trợn mắt nghiến răng, nắm tay siết chặt.

- Nếu không có tao, e rằng mày phải chạy đến tận bệnh viện đấy. - Tiến Dũng cười xảo trá.

- Tao tưởng mày ghét cậu ấy?

- Không đâu, ngược lại đấy. - Tiến Dũng nhếch môi, nói khẽ vào tai hắn rồi đi ra ngoài.

Dương Phong không quan tâm, tầm mắt trôi dạt đến người đang nằm bất động trên giường, gương mắt nhợt nhạt. Hắn nhẹ nhàng vươn tay sờ băng cá nhân trên vầng trán cao nhẵn. Vết thương có vẻ không nặng như hắn tưởng khi nghe cô thủ thư kể nó bị tủ sách đè. Tủ thì lớn, nó lại nhỏ con như vậy, có thể không có chuyện gì sao? Tại sao người đến cứu nó không phải là hắn, mà lại là Tiến Dũng?

Nhật Hạ cảm nhận được bàn tay mình nằng nặng và ẩm ướt, đôi mi nặng trĩu khó nhọc cựa quậy. Nó cảm thấy thân thể đau nhức một chút, đặc biệt là đầu, hơi nhói nhói, lập tức nhận ra cánh tay đang bị bờm tóc lởm chởm đè nặng. Cũng chẳng phải chuyện gì to tát mà hắn khóc rất dữ dội, còn chùi hết nước mắt vào tay nó nữa, nó có phải cái khăn giấy cho hắn đâu chứ.

- A... - Dương Phong ngẩng mặt ôm đầu, lập tức thay đổi sắc mặt, lo lắng hỏi thăm như thể bọn họ xa cách ngàn năm rồi vậy - Cậu, cậu không sao chứ? Có đau ở đâu không?

Nhật Hạ ngồi dậy chỉnh sửa đầu tóc rồi xách cặp đi về.

- Đừng có xem tôi là cái khăn giấy cho cậu lau nước mắt. Chỉ bị thương nhẹ thôi.

- Nhưng mà bị tủ đè, cậu không sao thật chứ? - Hắn lại lẽo đẽo theo nó, suýt xoa vết thương.

- Cái vết thương xoàng này không làm tôi tụt hạng đâu mà lo.

- Sau này cậu đừng ngồi học ở thư viện nữa. Nguy hiểm lắm!

- Không cần cậu lo. Tôi thích học ở đó.

- Vậy... vậy mình sẽ ngồi với cậu.

- Tùy cậu.

- Cậu có muốn ăn gì không? Uống trà sữa đi.

- Không.

Hễ được dịp là hắn lại rủ rê nó đi ăn đủ món. Cái tên ham ăn, bây giờ hắn có nhiều bạn như vậy, sao không rủ vài đứa đi, cứ nhè nó hoài là sao?

Nhật Hạ vừa đi học thêm về đến nhà thì mẹ Hạ liền chạy ra quan tâm, hỏi rõ ngọn ngành mọi chuyện cho bằng được. Mà thật ra chuyện cũng chẳng có gì, chỉ bị xước một chút trên đầu, dán băng cá nhân lại là xong.

- Cửa không khóa.

- Thế nếu là mẹ cậu thì cậu ăn nói vậy đó hả? - Hắn bày tỏ sự không hài lòng.

- Mẹ tôi không có gõ cửa như cậu. - Nhật Hạ nhếch môi, còn bày đặt lễ phép gia giáo trước mặt nó nữa.

- Ồ... vậy hả? - Dương Phong nhục nhã ê chề, chỉ biết quay mặt đi - À mà mai là sinh nhật của mình, cậu có muốn tặng gì không? - Thái độ đã đổi sang ve vẫy đuôi đòi quà.

- Tại sao tôi cứ phải tặng quà cho cậu?

- Ừ thì... đi chơi một bữa thôi mà... - Hắn tiu nghỉu, là do hắn quá phấn khởi sao? Thì đúng là sinh nhật nó, tính ra hắn chẳng tặng được gì, ở nhờ nhà người ta thì cũng đã nhận ơn huệ. Sao bây giờ hắn lại đòi hỏi nhiều thế chứ?

Nhật Hạ xé toạt giấy trắng trên bàn, lấy bút hí hoáy ghi gì đó rồi đưa cho Dương Phong. Cái gì? Phiếu mượn một ngày chủ nhật? Còn có chữ ký nữa. Đúng rồi, sinh nhật hắn vào thứ ba, mà thứ ba thì nó đi học cả ngày, làm gì có thời gian đi chơi. Nhưng mà, nó cho hắn mượn nguyên một ngày, có phải là hơi phóng khoáng không? Dương Phong rưng rưng cảm động, ấy vậy mà nó vẫn thản nhiên như thường ngày, lại còn đuổi hắn mau chóng ra ngoài.

Thật tình, chỉ vì nó thấy tội nghiệp cho một tên nhà quê như hắn nên mới tặng một cái phiếu thôi mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro