Chương 20: Khoảnh khắc đón năm mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tối nay giao thừa rồi, có muốn đi countdown không? - Mẹ Hạ cười tươi chống cằm nói.

- Có cục bột này thì đi đâu được. - Nó dơ cái chân của mình ra quở.

- Ờ thì... mình ở nhà với cậu nha?

- Thôi khỏi, có tên như cậu ở nhà cũng như không. Hai người đi đi.

- Thế sao được, cậu ở nhà một mình...

- Tôi nói, là đi đi. - Nó trừng mắt tức giận.

- Thôi Phong, hai cô cháu mình đi. Dạo này khó vận động, không quen nên tính khí nó hơi thất thường.

Không phải là thất thường, mà là quá thất thường. Nhật Hạ thường hay nổi giận mất kìm chế la mắng hắn, Dương Phong đương nhiên không dám hó hé nói lại, hắn gây ra họa lớn như vậy, không bị nó mắng hắn mới là lạ. Lần đầu tiên Nhật Hạ phải trải qua giao thừa một mình lẻ loi ở nhà, thú thật nó cảm thấy rất cô đơn, rất tủi thân.

Nhật Hạ nhớ lại lời hắn nói ở bệnh viện lúc khóc, không phải nó phủ nhận sức ảnh hưởng của những lời đó, nó cũng rất cảm động, khóe mắt có chút ươn ướt. Tại sao hắn cứ phải đau lòng vì nó? Mặc dù nó cảm thấy, mình đối xử với hắn cũng không được tốt cho lắm. Thích một đứa xấu xa và ích kỷ như nó thì có ích gì?

Mười hai giờ đêm, pháo hoa bắn trong vòng hai mươi phút, mặc dù không thể nhìn thấy gì nhưng nó vẫn nghe được âm thanh vang lên hằng năm này. Nhật Hạ vịn cầu thang khó khăn đi xuống nhà, nó muốn tự rót cho mình ly nước ấm để uống cho thật thoải mái. Dương Phong đang uống nước thì phụt hết ra, trố mắt nhìn nó:

- Ơ, cậu...

- Cậu cậu cái gì? Sao cậu còn ở đây?

- Mình, mình sợ cậu ở nhà... - Dương Phong lắp bắp lau miệng giải thích.

- Tôi đã nói cậu đi đi mà, đừng có tỏ vẻ quan tâm tôi như thế.

Nhật Hạ bước nhanh về phía hắn, gạt phăng ly nước trên tay hắn, tiếng thuỷ tinh vỡ tan tành. Những mảnh chai văng tung tóe khắp nơi, cứa vào chân hắn, tạo thành một vệt dài màu đỏ. Máu chảy từ chân hắn nhanh chóng nhòe đi sàn nhà một màu đỏ tươi.

- Hạ! Cậu có sao không? Có bị thương không? - Mặc kệ những thứ đang in hình trong mắt nó, hắn lao tới xem thử nó có bị thương hay không.

Và trong tiếng pháo chào mừng năm mới, Nhật Hạ đã bị doạ cho ngây người. Nó không hiểu mình đang làm gì, đột nhiên lớn tiếng là sao? Có phải do nó ghét cái chân mình bị băng bó hay là... nó ghét thấy bản thân mình thay đổi, trở nên yếu đuối trước mặt hắn. Nhật Hạ hừ lạnh bỏ lên phòng. Trên sàn vẫn in hằn những dấu chân, nhưng hắn chẳng thấy đau chút nào. Dương Phong cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ mà tim đau rát, đến nỗi không cẩn thận để ngón tay bị thương.

Nhật Hạ áp lưng vào cửa, trượt dài người xuống đất. Nó không kiểm soát được mình cứ phải tức giận quát mắng mặc dù trước đây nó chưa từng như vậy. Từ khi nào? Tiếng pháo hoa nổ bùm liên hồi, cứ như nó đang tự đánh chính mình vậy, đánh lên lồng ngực cố chấp khó ưa.

Sau khi dọn dẹp trong ở nhà bếp và rửa sơ vết máu, hắn lại lên phòng ngồi thừ người. Đêm giao thừa mà mọi chuyện cứ như trút nước lên mối quan hệ của cả hai. Ngày càng tồi tệ hơn, tệ đến nổi vượt qua tầm kiểm soát của hắn. Máu vẫn nhỏ xuống sàn nhà, còn hắn thì vẫn ngồi như pho tượng trên giường, thở dài thườn thượt. Hắn khịt mũi ngăn không cho nước mắt chảy ra nữa. Cứ yếu đuối như vậy thì làm sao sau này lo cho nó được.

Không cần đợi người trong phòng cho phép, nó tự ý mở cửa bước vào. Dưới ánh đèn vàng nhạt, nó thấy hắn lại cô độc ngồi đó, mặc cho máu không ngừng tuông rơi. Đôi mắt hắn chất chứa nỗi buồn không thể tả nổi, nhưng cũng thoắt hiện sự ngạc nhiên nhìn nó. Nhật Hạ hừ lạnh, tay cầm hộp y tế chập chững lê chân vào phòng. Chầm chậm từng bước một trông thật khó nhọc, nhưng hắn không dám đỡ nó, sợ nó lại mắng, lại khó chịu, nhưng cũng bởi vì hắn quá bất ngờ nên cứ mãi ngồi ngẩn ngơ.

Nhật Hạ khuỵu một chân, sau đó mới từ từ ngồi bệt xuống đất, Dương Phong xót xa một tay đỡ lấy. Nó lấy bông băng và thuốc đỏ, vô cùng thuần thục bôi thuốc cho hắn, chăm chỉ tỉ mỉ hệt như trước đây, khiến cho Dương Phong cảm động đến phát khóc. Hắn nấc lên từng tiếng nhưng nó không hề cằn nhằn như ngày thường. Có lẽ Nhật Hạ muốn toàn tâm chăm sóc vết thương trên chân. Hắn nước mắt ngắn dài nhìn nó không rời mắt, nhìn những cử chỉ âu yếm của nó mà lòng có chút nhói, cũng có chút thương, giống như vừa đấm vừa xoa vậy.

- Đừng hiểu lầm, tôi chỉ không muốn người sau này phải chuộc lỗi với mình bị thương đâu. - Nó lạnh nhạt dán băng rồi dọn dẹp đồ đạc - Xin lỗi.

Cánh tay Dương Phong chầm chậm nâng lên, chạm đến chiếc cằm nhỏ xíu của nó. Nhật Hạ cảm thấy kỳ quái liền ngẩng mặt, và nhanh như cắt, Dương Phong kéo mặt nó lại gần hơn, chạm môi mình vào môi nó. Nhật Hạ mở to mắt, chớp chớp nhìn hình ảnh phóng đại của hắn trước mặt mình.

Tại sao tim nó như muốn nổ tung? Nó lúng túng, tay chân trở nên thừa thãi. Nó có thể cảm nhận được cánh môi mềm mại của hắn, cái thứ mà nó không hề để ý cho dù đây chẳng phải là lần đầu tiên hôn môi. Dương Phong tham lam, rất tham lam đến nỗi hắn chẳng muốn rời nó một chút nào. Và có một chút gì đó, hắn cảm nhận được nó không phản đối chuyện này.

Pháo hoa nổ tung trong những tiếng cuối cùng rồi tắt ngúm, năm mới đến rồi. Dương Phong buông nó ra, mím môi chờ đợi hình phạt từ nó. Có thể nó sẽ quát mắng, hoặc là đánh hắn, tệ hơn là không thèm nói chuyện. Nhật Hạ cũng định sẽ mắng hắn một trận nhưng lần này miệng nó lại không chịu sự quản lý.

- Bởi vì qua năm mới rồi... nên chuyện năm cũ tôi sẽ bỏ qua cho cậu. - Nhật Hạ khổ sở cựa quậy người để đứng dậy. Dương Phong nghe như mở cờ trong bụng, vội đỡ lấy nó.

- Không phải cậu không phản đối đó sao? - Trong phút vui mừng, hắn buột miệng, đồng thời lực ở tay cũng không nhẹ nhàng như bình thường.

- Cậu...

Nhật Hạ tức giận trừng mắt nhìn hắn. Đúng lúc đó, vì bị kéo mạnh bất ngờ, cả người nó ngã về phía trước, khoảng cách hai cơ thể vô tình được rút ngắn, nó có thể cảm nhận được nhịp thở và cả nhiệt độ cơ thể hắn nữa. Phút chốc ánh mắt liền dời đi tỏ rõ sự xấu hổ.

- Mình làm sao? - Thấy bộ dạng ngại ngùng của nó, Dương Phong bỗng có chút hứng thú đùa giỡn, kề sát mặt.

- Cậu đừng có mà được nước lấn tới đó nghe chưa! - Nhật Hạ nghiến răng, nheo mắt nhìn hắn. Đúng rồi, cứ như vậy là nó lại xù lông xù cánh lên trông thật đáng sợ.

- Được rồi được rồi, để mình đưa cậu về phòng. - Không nhiều lời, Dương Phong lập tức bế bẫng nó lên dễ như ăn kẹo. Cũng có thể, hắn sẽ bế nó cả ngày mà không thấy mỏi đấy.

Nhật Hạ mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, nó nằm im thin thít như con mèo con, càng nhìn càng thấy đáng yêu. Người dễ thương như nó mà không ai nhìn ra được, cũng may ba mẹ sinh hắn ra căn bản có đôi mắt cực tốt, có thể nhìn thấy nó, phát hiện ra nó, quả là thần kỳ.

Qua tết, nó phải ngồi ở nhà một đống để tiếp khách, không được đi đâu, ngay cả di chuyển trong nhà thôi cũng thấy khó khăn. Không được thăm họ hàng, không được về quê, chẳng khác nào cái nhà tù đối với nó. May mà có Dương Phong, nếu không Nhật Hạ cũng tự kỷ muốn chết rồi.

Học kì mới nhanh chóng bắt đầu. Sắp tới sẽ có đại hội thể thao tổ chức hằng năm ở trường, đương nhiên nó không quan tâm, nhưng mà ngặt nỗi Dương Phong lại ở trong đội điền kinh, hằng ngày tập luyện không ngừng nghỉ. Hắn ngày nào cũng hỏi nó có đi cổ vũ không, có tham gia gì không hay là nếu hắn được giải nhất, hắn sẽ tặng nó giải thưởng đó. Thôi đi, Nhật Hạ không cần, cũng không quan tâm, ậm ừ cho qua chuyện.

- Hạ, cậu làm cái gì mà chân cẳng thế này?

Không những vậy, hắn còn dìu nó vào tận trong lớp mặc dù nó bảo không cần. Nhanh như vũ bão, quan hệ hai người có vẻ trở nên càng thân thiết hơn, mặc dù nó vẫn đưa cái mặt không cảm xúc đó ra. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn đến nỗi ghen tỵ chịu không nổi. Trong đó Mỹ Dung là một trong số fan của couple này. Không ai không biết tính khí khó chịu vô cảm của nó, hôm nay lại chịu để cho hắn động chạm cơ thể, không phải đang quen nhau thì là gì?

- Vậy nhờ cậu giúp đỡ Hạ chút nha. - Hắn gãi gãi đầu rồi vẫy tay chạy biến đi mất.

- Nhìn cứ như đang gửi gắm bạn gái vậy. - Mỹ Dung nhún vai cảm thán - Tuần sau cậu có đi xem đại hội thể thao không?

- Không xem.

- Hôm đó ngày nghỉ mà, mình sẽ sang nhà cậu cùng đi. - Mỹ Dung tự cho mình cái quyền đó. Dù sao trong lý lịch cũng có địa chỉ của nó, chỉ cần hỏi lớp trưởng là ra ngay ấy mà.

Nhật Hạ thở dài, hết hắn rồi tới nhỏ này, đại hội thể thao thì có gì vui. Nó hằng ngày trải qua việc di chuyển khó khăn và thường xuyên nhận sự giúp đỡ từ người khác. Dù vậy, tự thân vận động là chủ yếu, cho nên nó cơ bản có thể tự đi được, chỉ là hơi cực xíu thôi. Và cái ngày đại hội chết tiệt đó cuối cùng cũng đến. Sáng sớm Dương Phong đã chạy sang đập cửa phòng nó rồi tự chuẩn bị đến trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro