Chương 7: Đồng cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cậu khóc to như vậy làm sao tôi ngủ được, sáng mai tôi mà dậy trễ...

Còn chưa kịp nói xong thì Nhật Hạ đã phải đón nhận một vòng tay to lớn khoẻ mạnh từ ai đó. Chiếc gối ôm lăn lóc trên sàn nhà một cách đáng thương. Trên gáy có thể cảm nhận được hơi thở lẫn nước mắt của hắn. Nhật Hạ sững người bất động, cánh tay đang nó định đẩy hắn ra thì bỗng nghe được tiếng nỉ non thê lương:

- Cậu đừng đi... đừng đi... tất cả mọi người đều bỏ rơi mình, mình không quan tâm, nhưng chỉ có cậu, cậu ở cạnh mình là được... - Dương Phong nghẹn ngào khổ sở, bất giác, cánh tay đang siết chặt của nó buông thõng - Vì mình đã tìm thấy cậu, vì người khác... không thể thấy cậu nên... mình thấy cậu. Cho nên cậu đừng đi, đừng đi, đừng đi... đừng đi...

Giọng nói hắn nhỏ dần, nhỏ dần đến nổi nó tưởng chừng hắn đã ngủ quên trên vai mình. Bây giờ nếu mà nó nói "Chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi" có phải là quá vô tâm hay không? Lí trí muốn nói vậy, muốn xô hắn ra để chạy về phòng nhưng lương tâm thì dãy giụa.

- Này! - Nhật Hạ đẩy mạnh, làm thân hình cao khều của hắn nghiêng ngả, lạnh nhạt nhắc nhở - Ừm. Cậu... tôi vẫn còn nhớ cậu đã hứa gì đấy.

- Mình biết. - Giọng hắn đột nhiên khản đặc bất thường.

- Cậu không thể sang phòng tôi cho nên... tôi sẽ sang phòng cậu ngồi một chút, ừm, đến khi cậu ngủ thì tôi sẽ về. - Nó ấp úng, Dương Phong ngẩng mặt bần thần hồi lâu, lập tức dụi dụi mắt cho tỉnh, rồi chợt nhận ra mình nghe thấy gì, hắn đỏ mặt vội mở rộng cửa cho nó vào.

Còn gì hồi hộp hơn khi người con gái mình thích xâm nhập không gian riêng tư? Dương Phong vội lau sạch sẽ nước mắt. Nếu biết trước sẽ có một ngày nó vào phòng mình, hắn nhất định sẽ dọn dẹp thật sạch, sẽ xịt nước khử mùi thật thơm, còn bây giờ nhìn thật chả ra thể thống gì. Cũng may là Nhật Hạ không có để tâm mấy chuyện ngoài lề đó.

Nhật Hạ bình thản ngồi xuống phía cuối giường, bởi vì trong phòng chẳng có cái ghế nào, đoán chắc hắn cũng chẳng để tâm chuyện học hành. Dương Phong đang trong trạng thái căng thẳng tột độ, cả người mềm nhũn còn tim thì đập bang bang. Nhật Hạ cầm theo cuốn sách để đọc giải trí, nên chắc sẽ không chán đâu. Nó nhíu mày nhìn hắn còn đang đứng như trời trồng ở kia, lạnh giọng đe doạ:

- Đừng có suy nghĩ bậy bạ, nằm xuống ngủ nhanh để tôi còn về phòng ngủ. Mai mà dậy trễ là do cậu đấy.

- Ờm.

Hắn nhẹ nhàng leo lên giường đắp chăn. Nhưng có nó ngồi cạnh, hắn chẳng thể nào chợp mắt được, cứ một lúc lại ngước nhìn gương mặt nó dưới ánh đèn mập mờ, trông thật nhu hoà. Đôi lông mi như cánh bướm thỉnh thoảng lại chớp chớp làm cảnh sắc thêm phần sinh động. Nhật Hạ lật hết trang này đến trang khác, con ngươi đen láy di chuyển từ từ, từ từ, rồi lại nhìn hắn...

- Không ngủ sao?

- Ờ, ngủ, ngủ. - Dương Phong sợ nó nổi giận thì cựa mình quay sang bên kia. Cứ tiếp tục thế này chắc hắn thức trắng đêm mất - Hạ ơi... - Hắn lại thỏ thẻ, giọng nói vô cùng dịu dàng như tiếng suối róc rách kêu tên nó nghe thật đơn thuần - Sáng nay, bọn nó chửi cậu, kêu cậu là thứ rác rưởi còn hơn loài chó...

- Cho nên cậu mới ra tay đánh người? - Nhật Hạ im lặng một lúc để tiếp thu câu nói của hắn rồi mới chịu lên tiếng.

- Vì bọn nó mắng cậu mà, làm sao mình đứng yên được.

- Vậy bình thường bọn nó mắng cậu, sao không thấy cậu đánh trả?

- Đó là vì... - Hắn ngập ngừng - Đó là vì... nếu không chơi với bọn nó, mình sẽ chẳng chơi được với ai cả, mình sẽ bị người khác ăn hiếp.

- Thế lúc chơi với bọn hắn, khác lắm sao? - Nó nhướng mày cao giọng.

- Ừm, thì cũng đúng, nhưng ít nhất người ta vẫn không, vẫn biết là mình không bị cô lập bởi mình là một đứa dưới quê.

- Vậy bây giờ thì sao? - Nhật Hạ có thể hiểu một chút lời của hắn nói, cũng có thể hiểu một chút suy nghĩ sâu xa của hắn. Sao tên nhà quê đầu rỗng tuếch này hay có những suy nghĩ khác người thế nhỉ?

- Bây giờ, bây giờ thì xong rồi, mọi chuyện sẽ trở lại như hồi năm lớp mười. - Nghĩ tới đó, hắn lại co rúm người lại vì sợ hãi, sợ tiếng cười quái ác của bạn học.

Thì ra là hắn có những suy nghĩ như vậy. Chơi với bọn chúng, phục tùng như nô lệ cũng là vì được che chở, mong tìm được cái vỏ bọc hoàn hảo cho mình, ai bảo hắn là một tên nhà quê ngu ngốc. Ngày xưa lúc hắn mới lên thành phố, ăn mặc vô cùng quê mùa, lại nằm trong bệnh viện một thời gian dài. Đến khi đến trường thì đã được vài tuần sau khai giảng. Bạn bè ai cũng chẳng coi hắn ra gì, cứ chọc ghẹo rồi khinh rẻ, suy nghĩ non nớt làm hắn gia nhập với bọn kia. Dần dà, hắn bắt nhịp được thời đại, ăn mặc thời thượng hơn.

- Vậy rồi sao?

- Cậu nói nghe thật đơn giản. Cậu đâu có như mình đâu mà biết. - Dương Phong cười yếu ớt.

- Ai bảo tôi không giống cậu? - Nụ cười lập tức tắt ngúm trên môi hắn, tuy một chút thôi, giọng nó có phần chua chát, đau nhói thì phải - Tôi cũng giống cậu, không có bạn, nhưng đó chẳng phải là điều gì đáng sợ cả. Bây giờ tôi vẫn có cuộc sống bình thường. Nếu bị người khác hiếp đáp thì cứ phản kháng, chẳng cần phải e dè.

Khoảng lặng bao trùm giữa hai người. Nếu điều nó nói là thật, thì sao hai người bây giờ lại khác nhau đến thế? Hay chỉ vì nó mạnh mẽ lạnh lùng cho nên mới chống đỡ được, còn hắn, hắn cứ như đang xây dựng một bức tường màu hồng cho mình vậy, bức tường không vững chãi, hiện tại thì đã đổ vỡ. Còn nó cơ bản chẳng hề cố gắng kết bạn làm quen, luôn cô lập mình trong bài vở nên chẳng có gì phải đau khổ. Không có hy vọng, nên không hề thất vọng.

Nhật Hạ thấy hắn trầm ngâm nên lẳng lặng trở về phòng. Không biết là hắn đã ngủ thật hay đang giả vờ ngủ để suy ngẫm nhưng chắc là hắn đang cần ở một mình.

Nhật Hạ không hổ là nữ thần mà hắn xem trọng, hắn cảm thấy mỗi lời nó nói đều chí lí, ấm lòng, nó mang một vẻ đẹp cô đơn, tuy bề ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng nó là một người rất sâu sắc, có chủ kiến. Khi ra khỏi phòng, Nhật Hạ đã tắt đèn nhưng hắn không hề sợ, lại còn vương chút hơi thở và lời nói của nó ở đây nữa. Chắc đêm nay hắn sẽ ngủ rất ngon.

Sáng sớm Dương Phong định sang phòng gọi nó dậy nhưng thấy phòng đã trống không từ lâu. Vậy mà hắn còn sợ nó tối qua thức khuya nên sáng dậy trễ chứ. Hắn tự cười cho sự ngu ngốc của mình, nó chăm học như vậy, đời nào dậy trễ. Nhật Hạ vẫn đang thản nhiên ngồi ăn sáng ngon lành.

- Ơ, Hạ! - Hắn chộp lấy mặt nó - Mắt cậu có quần thăm này. - Dương Phong nhíu mày kề sát mặt nhìn kĩ. Mẹ Hạ vừa quay sang lại đỏ mặt.

- Hai đứa sáng sớm có cần thân mật vậy không hả? - Nghe lời mẹ, Nhật Hạ vội gạt phăng tay hắn.

- Không liên quan đến cậu.

- Sao không liên quan, tại tối qua cậu... - Nhật Hạ đang ăn lập tức trợn mắt cảnh cáo. Dương Phong nín thin thít, hắn liếc mắt sang nhìn mẹ Hạ đang mong chờ, le lưỡi cười lúng túng - Tại mình thấy tối nào cậu cũng thức khuya học bài ấy mà.

Nhật Hạ đeo cặp lên vai, không quên liếc hắn sắc lạnh, Dương Phong cũng lục đục chạy theo. Đi được một đoạn khá xa nhà rồi nó mới gằn giọng:

- Sau này cậu mà thử hó hé miệng? Có chuyện gì cũng đừng nói với tôi.

- Biết rồi, biết rồi mà. - Hắn cười giả lả - Chiều nay cậu muốn đi ăn không? Ăn bánh tráng đi, nghe nói ngon lắm.

- Không.

- Đi ăn đi mà, bánh tráng vừa ngon vừa nóng vừa rẻ.

- Không.

- Đi đi mà Hạ, đừng khó tính thế...

Dương Phong cứ bài ca bánh tráng bên tai Nhật Hạ mãi. Tuy thấy cũng có chút phiền nhiễu nhưng còn hơn là chẳng ai nói gì. Hắn cứ nài nỉ đòi dẫn đi ăn nhưng Nhật Hạ một hai là không chịu. Ấy vậy mà hắn chẳng biết bỏ cuộc là gì, hôm qua bị đánh bầm dập mà bây giờ miệng vẫn còn hoạt động tốt được.

Đến cổng trường thì đụng phải bọn Tiến Dũng đang cười ngạo nghễ ở đó. Dương Phong mất tự nhiên cúi đầu, nép vào người nó, sợ bản thân lại gây chuyện.

- Nép sau lưng con gái sao? Mày cũng thật là anh hùng. Mà pha cứu người của cậu hôm qua cũng rất hoành tráng. - Tiến Dũng nhếch môi cùng đồng bọn mặt mày du côn đi tới. Dương Phong vẫn im lặng không nói gì. Hắn đã không nói, sao nó còn phải nhọc công lên tiếng. Nhật Hạ bỏ đi không thèm để tâm đến bọn họ - Ê! Cậu vẫn kiêu ngạo lắm nhỉ? Cậu có biết bỏ đi khi người khác đang nói chuyện là bất lịch sự không hả?

- Vậy sai khiến người khác như chó là có lịch sự sao? - Nó cử động khóe môi, chống mắt nhìn Tiến Dũng.

- Cậu đang bênh vực cho hắn? Một tên nhu nhược, không có nổi một người bạn. Không phải cậu chơi với hắn chứ? - Thấy Tiến Dũng cười, cả bọn cũng cười theo.

- Bạn? - Nó cao giọng - Có loại bạn như mấy cậu, thà rằng đừng có còn hơn. - Nói rồi nó đi luôn vào lớp, Dương Phong cũng vội vàng chạy theo, để lại cả bọn như lũ ngốc đang đứng như trời trồng ở kia.

- Hạ này, lúc nãy mình thấy cậu đi với cái tên hôm qua thì phải?

- Ừm.

- Hai người thật sự quen nhau? Lại còn đi học chung nữa. - Bản tính nhiều chuyện của Mỹ Dung lại dấy lên, tin chắc nếu như tin hai người ở chung nhà lộ ra thì sẽ vô cùng phiền phức.

- Không liên quan đến cậu.

- Lạnh lùng thật! - Mỹ Dung trề môi rồi quay sang chỗ khác. Nhật Hạ cũng không định nói như vậy nhưng nó chẳng tìm ra được câu gì hợp lý hơn để kết thúc câu chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro