Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hanbin luôn biết mình khác biệt.

Không phải theo cách đặc biệt hay nổi bật gì, mà chỉ đơn giản là khác biệt.

Cậu nhóc 11 tuổi sống trong một thị trấn nhỏ yên bình, nơi mà tất cả mọi người đều biết nhau và cuộc sống hàng ngày diễn ra đều đặn như kim đồng hồ.

Hanbin thích lang thang qua những con đường ven hồ, nhìn ngắm bầu trời và thả hồn vào những cánh đồng xanh ngát ở rìa thị trấn. Cuộc sống ở đây bình yên và tĩnh lặng, nhưng trong lòng Hanbin luôn có một cảm giác mơ hồ, như thể còn một nơi nào đó đang chờ đợi cậu.

Hanbin thường xuyên mơ về những cảnh tượng xa lạ. Những tòa lâu đài khổng lồ, những ngọn tháp cao vút, những khu rừng tối tăm rậm rạp, những sinh vật kỳ quái với đôi cánh lấp lánh bay lượn trên bầu trời và cả những ma pháp không thuộc về thế giới cậu đang sống.

Giấc mơ cứ đến và đi, lặp lại ngày qua ngày.

Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó - Giấc mơ.








Buổi sáng hôm nay cũng như bao buổi sáng khác, Hanbin thức dậy trong căn phòng nhỏ ở tầng hai. Ánh nắng sớm len lỏi qua rèm cửa, làm sáng bừng căn phòng.

Cậu đã sẵn sàng cho một ngày bình thường khác, không có gì đặc biệt, chỉ có bài tập về nhà, phụ mẹ làm chút việc linh tinh, sau đó cậu sẽ lại đi dạo đâu đó trong thị trấn.

Hanbin mở cửa phòng và bước ra ngoài hành lang. Ngay lập tức cậu bị mùi thơm của bánh mì nướng và tiếng xào xạc từ bếp vọng ra làm cho bụng vang lên "rột rột".

"Mẹ ơi, con dậy rồi" cậu gọi lớn, giọng còn pha chút buồn ngủ.

Mẹ cậu đang đứng trước bếp, quay lưng lại với cậu, đôi tay thoăn thoắt chuẩn bị bữa sáng. Bà quay đầu nhìn con trai với nụ cười dịu dàng.

"Chào buổi sáng, Hanbinie. Mẹ vừa mới nướng xong bánh mì, mau ngồi xuống nào."

Hanbin gật đầu, nhưng trước khi ngồi vào bàn, tiếng "cộc cộc" từ cửa sổ ngoài phòng khách đã thu hút sự chú ý của cậu.

Cậu nhíu mày, bước về phía cửa sổ phòng khách. Tim cậu đập nhanh hơn một chút, không phải vì lo lắng, mà vì sự tò mò của một cậu nhóc 11 tuổi. Cậu rướn người qua ghế sofa, mắt chăm chú nhìn vào cửa sổ.

Bên ngoài, một con cú lớn với bộ lông màu xám tro đang đậu trên bậu cửa, đôi mắt hổ phách sắc sảo nhìn chằm chằm vào cậu.

Điều kỳ lạ không phải là việc thấy một con cú giữa ban ngày - điều đó đã đủ lạ rồi - mà là chiếc phong bì màu ngà buộc chặt trên chân nó.

Đôi mắt Hanbin nheo lại khi đọc những dòng chữ trang trọng ở phía trên, cậu ngạc nhiên.

Gửi đến:

Oh Hanbin - Tầng 2, Ngôi nhà gạch đỏ

Thị trấn Arundel




Hanbin cảm thấy thật kỳ quái. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy con cú nào như thế này và càng chưa bao giờ nhận một bức thư được buộc vào chân chim.

Cậu mở cửa sổ một cách thận trọng. Con cú không hề nhúc nhích, chỉ nghiêng đầu quan sát Hanbin bằng đôi mắt to tròn, như thể đang chờ đợi.

Chiếc phong bì được gắn chặt vào chân nó bằng một sợi dây mảnh, và ngay khi Hanbin nhẹ nhàng tháo ra, con cú liền vỗ cánh bay đi, để lại cậu đứng đó với chiếc phong bì trong tay.

Phong bì được niêm phong bằng dấu sáp màu đỏ với biểu tượng mà cậu chưa từng thấy trước đây, một chiếc khiên cùng với bốn loài động vật khác nhau.

Ngón tay Hanbin chợt run lên khi cậu mở sáp niêm phong.

Học Viện Phù thủy và Pháp sư Hogwarts

Hiệu trưởng: Albus Dumbledore
(Huân chương Merlin hạng Nhất, Đại Phù thủy, Tổng Thẩm Phán, Hội Trưởng Tối Cao, Liên Đoàn Phù thủy Quốc tế)

Kính gửi cậu Oh Hanbin,

Chúng tôi hân hạnh thông báo rằng cậu đã được nhận vào Học Viện Phù thủy và Pháp sư Hogwarts. Vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách giáo khoa và trang thiết bị cần thiết cho năm học đầu tiên.

Học kỳ mới sẽ bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi mong nhận được cú hồi âm của cậu trước ngày 31 tháng 7.

Trân trọng,

Minerva McGonagall
Phó Hiệu trưởng.

.

.

.




Hanbin ngồi sững trên ghế, không tin vào những gì mình vừa đọc. Cậu cảm thấy thời gian như dừng lại, chỉ còn lại bức thư trong tay với những lời lẽ kỳ lạ đang nhảy múa trước mắt cậu.

"Phù thủy? Hogwarts? Đây là một trò đùa, phải không?"

Nhưng trước khi cậu kịp hiểu hết ý nghĩa của những dòng chữ đó, một tiếng động nhẹ vang lên, mẹ cậu đã bước ra từ phòng bếp.

"Hanbin, có chuyện gì vậy con?" Bà hỏi với giọng lo lắng, nhưng ngay khi nhìn thấy lá thư trong tay Hanbin, ánh mắt bà thay đổi hoàn toàn.

"Là lúc này rồi" bà thở dài.

"Mẹ... phù thủy là sao ạ?" Hanbin hỏi, giọng run rẩy.

Cậu không thể hiểu nổi, tất cả những gì cậu từng biết về cuộc sống của mình bỗng chốc trở nên thật lạ lẫm.

Mẹ cậu thở dài lần nữa, ngồi xuống bên cạnh Hanbin, tay bà nhẹ nhàng vuốt tóc cậu "Con yêu, mẹ và cha con đã giữ bí mật này suốt bao năm qua. Chúng ta biết ngày này rồi sẽ đến."

Hanbin tròn mắt đầy bối rối "Ý mẹ là sao? Lá thư này sao lại nhắc đến... phù thủy?"

"Mẹ biết điều này thật bất ngờ với con, Hanbin à" Bà ngập ngưng, rồi lại tiếp tục "Thật ra, cả gia đình bên ngoại của con và mẹ đều là phù thủy. Và con cũng vậy, con đang mang trong mình dòng máu phù thủy."

Bà dừng lại, như đang hồi tưởng về quá khứ "Mẹ đã có những năm tháng thật tuyệt vời khi học tại Hogwarts. Nhưng rồi... mọi thứ thay đổi khi mẹ gặp cha con...

Khi mẹ quyết định ở bên cha con, mẹ đã chọn rời bỏ thế giới phù thủy. Đó không phải là một quyết định dễ dàng. Mẹ biết mình sẽ phải sống mà không có phép thuật, rời xa gia đình và phải bắt đầu một cuộc sống mới ở thế giới Muggle - nơi mà chúng ta đang sống đây... nơi mà phép thuật chỉ là một điều tưởng tượng."

Hanbin cảm thấy đầu óc mình quay cuồng với những thông tin mình vừa nghe.

"Con chắc đã luôn tự hỏi tại sao mình lại có những giấc mơ kỳ lạ, đúng không?" Mẹ cậu tiếp tục "Những giấc mơ đó không chỉ là tưởng tượng hay ảo giác. Chúng là những dấu hiệu..."

Hanbin nhớ lại những giấc mơ suốt bao năm qua, những sinh vật kì bí và vô vàn cảnh tượng mà cậu không thể giải thích được. Cậu cố gắng tiếp thu tất cả những thông tin này, nhưng mọi thứ dường như quá sức với một đứa nhóc 11 tuổi.

"Nhưng... tại sao cha mẹ chưa bao giờ nói với con?"

Mẹ cậu nhìn sâu vào mắt Hanbin, đôi mắt bà lấp lánh những cảm xúc mà bà đã giữ kín suốt nhiều năm qua. "Mẹ và cha con đã quyết định giữ bí mật này, vì chúng ta muốn con có một tuổi thơ bình thường. Nhưng bây giờ, thế giới phép thuật đã gọi tên con, và con cần biết sự thật này. Con không chỉ là một cậu bé bình thường, Hanbin à. Con là một phù thủy!"

"Thế giới phép thuật... Phù thủy... " Hanbin nhắc lại, như thể cậu đang cố gắng làm quen với những từ này.

Hanbin chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình có một gia đình với dòng máu phù thủy, và cậu sắp phải bước vào một thế giới mà chính cậu cũng không hề biết nó có tồn tại.

"Con sẽ học về phép thuật ở trường Hogwarts sao?" Sự tò mò bắt đầu len lỏi trong đầu cậu nhóc.

"Đúng vậy" mẹ cậu trả lời "Hogwarts là một ngôi trường danh tiếng, là nơi mà các phù thủy trẻ được học mọi thứ về phép thuật. Đó sẽ là một trải nghiệm hoàn toàn mới với con."

"Ở đó sẽ có những người... giống con sao?"

"Sẽ có rất nhiều phù thủy trẻ từ khắp nơi trên thế giới, giống như con. Họ cũng đang bắt đầu cuộc hành trình của mình. Và con sẽ tìm thấy những người bạn mới ở đó thôi." Bà nắm lấy tay Hanbin, mỉm cười trấn an.

Hanbin nhìn vào lá thư một lần nữa, đôi mắt dừng lại ở những dòng chữ nói về Học kỳ đầu tiên. "Mẹ, con phải làm gì bây giờ?"

"Trước hết, chúng ta cần phải hồi âm lại cho lá thư này" Mẹ cậu vỗ nhẹ vào tay cậu.

Hanbin ngơ ngác. "Hồi âm? Nhưng làm thế nào ạ?"

Mẹ cậu đứng dậy, với tay lấy một cuộn giấy da từ trên kệ, cùng với một chiếc bút lông ngỗng "Con chỉ cần viết câu trả lời lên giấy da, rồi mẹ sẽ giúp con gửi nó về cho trường."

Hanbin cầm lấy bút, nhưng rồi cậu do dự. "Nhưng... con nên viết gì bây giờ?"

Mẹ cậu mỉm cười động viên. "Chỉ cần viết rằng con chấp nhận học tại Hogwarts. Đừng lo con yêu, con sẽ làm tốt thôi."

Hanbin gật đầu, ngồi vào bàn, rồi cẩn thận viết lên giấy da theo lời mẹ.

Khi đã hoàn thành, cậu nhìn mẹ với ánh mắt bối rối vì không biết phải làm sao để gửi lá thư này đi.

Mẹ cậu mỉm cười và nói: "Chúng ta sẽ sử dụng con cú của gia đình để gửi nó đi."

Bà mở một chiếc hộp nhỏ trên kệ, bên trong có một con cú lông màu nâu đang ngủ khiến Hanbin tròn mắt ngạc nhiên. Mẹ cậu nhẹ nhàng đánh thức con cú đang ngủ say và buộc lá thư vào chân nó.

"Bây giờ, con chỉ cần để nó bay ra ngoài cửa sổ"

Hanbin nhanh chóng mở cửa sổ và con cú liền vỗ cánh bay đi.

"Mẹ sẽ chuẩn bị mọi thứ cho con. Trước hết, chúng ta cần phải mua sắm tất cả các thứ mà con cần cho năm học tại Hogwarts. Mẹ sẽ đưa con đến Diagon Alley (Hẻm Xéo). Ở đó, chúng ta sẽ tìm thấy mọi thứ trên danh sách đính kèm."

"Diagon Alley? Nơi đó ở đâu?"

"Đó là một con phố bí mật ở London, nơi mà những người bình thường không thể nhìn thấy," mẹ cậu giải thích "Mẹ sẽ dẫn con đến đó vào ngày mai."










Hanbin không thể ngủ được, cậu thức dậy từ rất sớm. Những hình ảnh về thế giới phép thuật mà mẹ kể hồi hôm cứ lướt qua tâm trí. Cậu không biết mình nên lo lắng hay phấn khích về chuyến đi đến Diagon Alley.

Cậu nhanh chóng mặc quần áo và bước xuống cầu thang, nơi mẹ cậu đã chuẩn bị sẵn bữa sáng. Nhưng lần này, cậu không còn cảm thấy hôm nay giống như những buổi sáng bình thường khác.

Mẹ cậu nhìn cậu với nụ cười dịu dàng. "Con sẵn sàng chưa, Hanbin?"

Cậu hít một hơi thật sâu và gật đầu. "Con sẵn sàng rồi ạ."

"Hôm nay sẽ là một ngày thú vị đấy!"




Họ đi bộ đến ga tàu gần nhà và mua vé cho chuyến tàu đến London sớm nhất. Hanbin ngồi bên cửa sổ, mắt cậu chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài thay đổi khi tàu lăn bánh.

Cảnh sắc từ những ngôi nhà nhỏ bé và cánh đồng xanh tươi dần nhường chỗ cho những tòa nhà cao tầng của thành phố..

Khi họ đến nơi, khung cảnh nhộn nhịp của thành phố lớn làm Hanbin choáng ngợp. Những âm thanh ồn ào, ánh sáng rực rỡ của các cửa hàng, và dòng người tất bật qua lại.

Không khí hoàn toàn khác biệt so với sự yên bình của thị trấn nơi cậu sống. Hanbin bám chặt lấy tay mẹ, không muốn bị lạc trong biển người.

"Mẹ ơi, chúng ta sẽ đi đâu bây giờ?" Cậu hỏi khi họ bước xuống khỏi xe buýt, mắt cậu không ngừng lướt qua những con phố đông đúc.

"Mẹ sẽ dẫn con đến một nơi khá nổi tiếng đấy" mẹ cậu trả lời, nụ cười bí ẩn nở trên môi.

Họ đi bộ qua những con phố đông đúc của London, qua những cửa hàng sầm uất và những con hẻm nhỏ mà dường như không ai để ý đến. Mẹ cậu dừng lại trước một quán rượu trông khá là nhếch nhác với tấm biển gỗ bạc màu treo lơ lửng trên cửa.

The Leaky Cauldron (Quán Cái Vạc Lủng)




"Đến rồi" mẹ cậu nói và đẩy ra cánh cửa gỗ.

Hanbin hơi ngạc nhiên. Quán trông chả có vẻ gì là 'nổi tiếng'.

Một tiếng chuông nhỏ vang lên khi họ bước vào. Quán rượu dường như đã tồn tại từ rất lâu đời. Khung cảnh bên trong vừa nhỏ vừa tối tăm và có phần ngột ngạt.

Trên những chiếc bàn gỗ dày là vài người khách kỳ lạ đang ngồi trò chuyện. Những người này quay lại nhìn họ với ánh mắt tò mò, nhưng rồi lại quay trở về với câu chuyện dở dang của mình.

"Mẹ, đây là..." Hanbin bắt đầu nói, nhưng mẹ cậu đã đặt một ngón tay lên môi, ra hiệu cho cậu im lặng.

Bà bước đến quầy bar và nói nhỏ với người phục vụ có dáng vẻ lạ lùng với chiếc mũi dài. Người phục vụ gật đầu và ra hiệu cho họ đi theo.

Họ đi qua quán rượu và ra phía sau, nơi có một sân nhỏ lát gạch cùng bức tường gạch cao.

Người phục vụ dùng cây đũa phép gõ nhẹ lên một vài viên gạch trên tường theo thứ tự nào đấy. Ngay lập tức, bức tường bắt đầu chuyển động, từng viên gạch có rúm lại rồi bắt đầu dịch chuyển, mở ra một lối đi.

Hanbin đứng ngây ra nhìn, mắt mở to không tin nổi vào những gì mình đang thấy.

"Chào mừng con đến Diagon Alley" mẹ cậu nói, mỉm cười khi thấy vẻ mặt kinh ngạc của con trai.










Hanbin bước vào lối đi vừa mở ra và trước mắt cậu là một cảnh tượng vô cùng kỳ diệu

Con đường lát gạch uốn lượn và kéo dài như thể không có điểm dừng. Hai bên đường là những cửa hàng đầy màu sắc rực rỡ. Một con cú khổng lồ đậu trên một cái cọc gỗ, kêu lên vài tiếng "hoo hoo" khi Hanbin đi qua, làm cậu giật mình lùi lại.

Ở phía đối diện, một quầy hàng trưng bày những sinh vật kỳ quái đang kêu chí chóe trong lồng, lông chúng cứ đổi màu luôn tục, mắt thì đang phát sáng. Một phù thủy tóc bạc, khoác áo choàng xanh, đang đôi co với người bán hàng về giá của một sinh vật nhỏ lông xù.

'Chỉ có bảy Galleon thôi sao?' bà phù thủy thốt lên, giọng đầy bất mãn. 'Con Kneazle này ít nhất phải đáng giá gấp ba lần!'

'Bà không tìm thấy cái giá nào tốt hơn đâu, bà là người thông minh mà!' người bán hàng nháy mắt, giọng nói mập mờ, đầy ẩn ý.

Phía bên kia, tiếng cười giòn tan của một nhóm phù thủy trẻ vang lên từ một cửa hàng kem gần đó. 'Cậu đã thử vị bạc hà với nọc rắn chưa?' một cô bé trong nhóm cười lớn, vừa cầm cốc kem có màu xanh lấp lánh trong tay.

'Cẩn thận đấy, đừng để nó xì khói vào mặt cậu!' một cậu bé khác đùa, rồi cả nhóm phá lên cười.

Hanbin tiếp tục đi theo sau mẹ, bắt gặp một cửa hàng bày bán những chiếc vạc bằng đồng sáng lấp lánh. Một cụ bà nhỏ nhắn đang đẩy xe vạc qua cửa, giọng càu nhàu 'Lần này cháu tôi nhất định phải chọn cái vạc tốt nhất, không như năm ngoái mua phải cái rẻ tiền chưa gì đã bị hỏng!'

Cạnh bên là một quầy bán các loại thảo dược với mùi hương ngọt ngào lan tỏa khắp nơi.

Xa xa, một cửa hàng khác treo lơ lửng những cây chổi bay, gắn bảng hiệu nhỏ ghi 'Mẫu mới nhất!' Cậu phù thủy trẻ với mái tóc đỏ rực đang nâng niu một chiếc chổi, nói với bạn mình, 'Chiếc Nimbus 2001 này sẽ khiến trận đấu Quidditch tiếp theo của bọn mình trở thành huyền thoại!'

Hanbin gần như bị cuốn hút bởi tất cả điều này, cảm giác choáng ngợp trước thế giới mà cậu vừa bước chân vào. 'Mẹ ơi, chúng ta có thể mua một cây chổi không?' cậu hỏi, mắt không rời khỏi những cây chổi treo lơ lửng.

Mẹ cậu bật cười, lắc đầu. "Không nhanh thế đâu, Hanbinie. Chúng ta có nhiều thứ quan trọng hơn cần mua." Bà dịu dàng dắt tay Hanbin tiếp tục tiến về phía trước.

"Nhìn kìa mẹ, những chiếc áo choàng trông thật đẹp!" Hanbin reo lên khi nhìn thấy một cửa hàng may mặc với những chiếc áo choàng đủ màu sắc, ánh sáng từ cửa sổ khiến chúng lấp lánh như có phép thuật.

"Đó là cửa hàng Madam Malkin, nơi mà tất cả các học sinh Hogwarts đều đến để may áo choàng cho mình. Chúng ta sẽ đến đó sau" mẹ cậu giải thích.

"Vậy chúng ta bắt đầu từ đâu đây, mẹ?"

"Đầu tiên, chúng ta sẽ đến cửa hàng Ollivanders để mua đũa phép cho con" mẹ cậu nói. "Một phù thủy không thể làm được gì nếu không có đũa phép của mình.






Cửa hàng Ollivanders nằm gọn ghẽ ở cuối con phố, với mặt tiền hẹp và những khung cửa sổ phủ đầy bụi. Phía trên là tấm biển cũ mèm "Ollivanders: Makers of Fine Wands since 382 B.C."

Bên trong, không gian nhỏ bé được lấp đầy bởi hàng ngàn chiếc hộp đựng xếp chồng lên nhau, từ sàn lên đến trần nhà. Ánh sáng trong cửa hàng mờ ảo từ những ngọn nến đang cháy trên bàn.

Một ông lão gầy gò với mái tóc bạc phơ và đôi mắt sắc bén bước ra từ phía sau đống hộp.

"Chào cậu bé" ông nói với Hanbin bằng một giọng khàn nhẹ nhàng "Ta là Ollivander, và ta nghĩ hôm nay là ngày cậu sẽ tìm thấy người bạn đồng hành của mình, phải không?"

Hanbin gật đầu, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi ông Ollivander bắt đầu lướt tay qua những hộp đũa phép. Ông dừng lại ở một chiếc hộp ở trên cùng, rút ra một chiếc đũa dài và thanh mảnh.

"Thử cái này" ông nói, đưa cho Hanbin một chiếc đũa gỗ sồi trắng dài 12 inch, có lõi là lông Veela. Hanbin cầm lấy đũa phép, nhưng ngay lúc đó, một luồng gió mạnh đột ngột thổi qua, khiến những cuộn giấy trên bàn bay tứ tung.

Ông Ollivander nhíu mày và lấy lại chiếc đũa từ tay Hanbin.

"Không, không phải cái này" ông lắc đầu, rồi quay lưng lại với những kệ đũa phép và tiếp tục tìm kiếm.

Sau vài phút, ông rút ra một chiếc đũa khác, lần này là gỗ táo, dài 10 inch, lõi lông đuôi bạch kỳ lân, mềm dẻo nhưng có chút gì đó bất ổn khi chạm vào tay Hanbin. Khi cậu vung thử, một tia lửa bắn ra, nhưng nó lại vụt tắt ngay tức khắc.

"Rõ ràng là không" ông nói, đôi mắt lóe lên một tia sáng khi ông quay về phía kệ phía sau. "Có lẽ... cậu nên thử cái này."

Lần này, ông Ollivander bước đến một góc kệ ít được chú ý, lấy ra một chiếc hộp đen tuyền. Ông cẩn thận mở nắp, để lộ một chiếc đũa có vân gỗ xoắn đặc biệt. Đũa được làm từ gỗ hoàng dương, dài 13 inch, với lõi là một sợi lông từ đuôi rồng Hungarian Horntail.

Khi Hanbin cầm lấy chiếc đũa, một cảm giác ấm áp lan tỏa từ bàn tay lên đến cánh tay, như thể chiếc đũa đã chờ đợi cậu từ rất lâu. Ánh sáng xanh nhẹ nhàng thoát ra từ đầu đũa, lấp lánh nhảy múa quanh cậu, chiếu sáng cả căn phòng.

"Đúng rồi" Ông Ollivander mỉm cười hài lòng. "Đây là đũa phép dành cho cậu. Gỗ hoàng dương với lõi lông rồng, rất mạnh mẽ và trung thành. Chỉ những người có ý chí mạnh mẽ mới có thể điều khiển được nó."

Hanbin ngắm nhìn chiếc đũa trong tay mình, cảm nhận sự kết nối mạnh mẽ giữa mình và nó. Cậu cười rạng rỡ rồi quay sang mẹ, nhìn thấy niềm tự hào trong mắt bà. Bà nhẹ nhàng xoa đầu cậu, như để chúc mừng.

"Cảm ơn ông, Ollivander," mẹ Hanbin nói. "Chiếc đũa này thật tuyệt vời."

"Không có gì, thưa bà" ông Ollivander đáp lại. "Chúc cậu bé may mắn tại Hogwarts."




Hanbin cẩn thận cất chiếc đũa vào hộp rồi đi theo mẹ ra khỏi cửa hàng Ollivanders. Con phố Diagon Alley vẫn náo nhiệt và đầy sắc màu như lúc họ mới đến.

"Mẹ, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?" Hanbin hỏi, mắt sáng rực.

"Mẹ nghĩ chúng ta nên đến cửa hàng sách Flourish and Blotts để mua sách giáo khoa cho con" mẹ cậu trả lời. "Sau đó, chúng ta sẽ mua thêm các dụng cụ học tập khác."

Họ bước vào cửa hàng sách, nơi ngập tràn những cuốn sách đủ màu sắc và kích cỡ. Các kệ sách cao chạm trần. Mẹ cậu nhìn danh sách sách giáo khoa và bắt đầu tìm kiếm từng cuốn một.

Trong khi mẹ cậu đang bận rộn chọn sách, Hanbin đi loanh quanh trong cửa hàng, mắt dán vào những cuốn sách phép thuật với tựa đề hấp dẫn. 

"Hanbin, lại đây nào!" Mẹ cậu gọi. "Mẹ đã tìm đủ sách giáo khoa cho con rồi."

Sau khi trả tiền, Hanbin và mẹ tiếp tục dạo quanh Diagon Alley, mua những dụng cụ cần thiết như vạc tại cửa hàng Potage's Cauldron Shop, ống nghiệm và các thiết bị chế tạo độc dược ở Slug & Jiggers Apothecary.

Mẹ dẫn cậu vòng lại Madam Malkin's Robes for All Occasions để đo áo choàng mới như đã nói lúc đầu. Cậu còn được mẹ mua cho một chiếc kính viễn vọng tại cửa hàng Spindlewarps Telescope & Timepieces. 

Khi Hanbin và mẹ bước vào cửa hàng thú cưng Magical Menagerie, cậu ngay lập tức bị mê hoặc bởi âm thanh lạ kỳ và màu sắc rực rỡ xung quanh. Những chiếc lồng chứa đầy những sinh vật kỳ lạ mà cậu chưa bao giờ thấy.

Một con ếch màu xanh phát sáng với đôi mắt vàng lấp lánh đang ngồi trên một cái cành, phồng má lên mỗi khi có ai đó đi ngang qua. Gần đó, một sinh vật nhỏ màu hồng tròn vo với lớp lông dày, đang quay tròn theo nhịp điệu của một bài hát ma thuật phát ra từ chiếc loa treo trên trần.

Hanbin đang mải mê ngắm nghía thì đột nhiên cảm thấy có gì đó mềm mại chạm vào chân mình. Cậu cúi xuống và nhìn thấy một con mèo trắng nhỏ với bộ lông mượt như nhung và đôi mắt xanh biếc như ngọc bích.

Con mèo nhảy nhẹ lên chân cậu, cất tiếng kêu "meo" như thể nó đã chọn cậu làm chủ nhân.

"Mẹ ơi, nhìn này!" Hanbin reo lên, cậu cúi xuống vuốt ve chú mèo "Con có thể mua con mèo này không?"

Trước khi mẹ cậu kịp trả lời, một phù thủy già với đôi kính dày cộp và mái tóc bạc phơ xuất hiện từ phía sau quầy. "Ah, đó là Snowdrop, một con Kneazle lai" bà nói, giọng có chút bí ẩn.

"Nó rất thông minh và trung thành, nhưng không dễ gì để nó chọn chủ nhân đâu, nhóc con. Có vẻ như nó đã quyết định sẽ ở bên cậu rồi."

Hanbin cười rạng rỡ, ánh mắt cậu sáng lên khi mẹ cậu gật đầu đồng ý. "Hãy xem như đó là một người bạn đồng hành của con"

Bà phù thủy già trao cho Hanbin lồng đựng mèo, và Snowdrop chui tọt vào bên trong "Chăm sóc tốt cho nó nhé, nhóc con"

Hanbin nhẹ nhàng ôm lồng mèo trong tay, cảm thấy vui sướng khi có thêm một người bạn mới.




Hoàn tất việc mua sắm, Hanbin và mẹ dừng chân tại tiệm kem Florean Fortescue, nơi có những chiếc bàn tròn nhỏ xinh được sắp xếp bên ngoài cửa hàng. Mùi hương ngọt ngào của kem và những tiếng cười nói rộn ràng vang lên từ mọi phía.

"Con muốn thử vị gì?" mẹ cậu hỏi, nhìn vào thực đơn kem phép thuật với hàng chục hương vị độc đáo.

Hanbin lướt qua các lựa chọn, mắt mở to khi đọc tên những món kem mà cậu chưa từng nghe thấy trước đây. "Có 'kem dâu bay bổng', 'sô-cô-la lửa rồng' và 'trái cây cười khúc khích'..." cậu đọc to, không khỏi ngạc nhiên.

Cậu quyết định chọn một ly 'Kem hạnh phúc đa sắc'.

Ly kem được mang ra, Hanbin không thể tin vào mắt mình. Những viên kem có màu sắc rực rỡ, tựa như cầu vồng, thay đổi liên tục từ màu này sang màu khác.

Bất ngờ nhỏ xảy ra, chiếc muỗng bắt đầu tự động di chuyển, nhẹ nhàng múc từng muỗng kem và đưa đến miệng cậu, màu sắc kem lại biến đổi từ xanh lam sang tím nhạt.

"Wow, thật là tuyệt vời!" Hanbin bật cười khúc khích, cảm giác như mình đang sống trong một giấc mơ ngọt ngào.












Buổi tối hôm đó, Hanbin nằm trên giường, mắt ngắm nhìn chiếc hộp đựng đũa phép và những cuốn sách mới mua. Chú mèo trắng nhỏ với đôi mắt xanh biếc cuộn tròn bên cạnh, thỉnh thoảng kêu "meo" nhẹ nhàng.

Hanbin nghĩ về những giấc mơ kỳ lạ đã theo cậu suốt những năm qua. Giờ đây, chúng không còn là những giấc mơ nữa mà đã trở thành hiện thực.

Cậu mỉm cười khi nghĩ về những ngày tháng sắp tới tại Hogwarts, cảm thấy đầy hồi hộp và chờ mong. Cậu biết rằng đây chỉ là khởi đầu cho một cuộc hành trình dài và đầy thử thách.

Một chương mới đã bắt đầu, và cậu sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro