Chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khu trạm tránh tàu số 171 chỉ còn lại mười hai nóc nhà, một kho chứ hoả và một kho hàng dài lùn tịt, xây cất từ những năm đầu thế kỉ này bằng đá phiến. Trong trận ném bom gần đây các tháp nước đã bị đổ và tàu hoả không đỗ ở đây nữa. Bọn Đức cũng thôi oanh tạc, nhưng hàng ngày vẫn bay lượn trên khu trạm và ban chỉ huy cẩn thận vẫn để lại hai khẩu đội pháo.

Tháng năm 1942,ở phía tây, hai bên, cả ta lẫn địch, đều phải rúc dưới những hào sâu đến hai mét và mắc kẹt trong cuộc chiến tranh giành giạt trận địa (những đêm ẩm ướt người ta vẫn nghe tiếng pháo rền vang bên ấy);về hướng đông, Bọn Đức ngày đêm ném bom kênh đào và con đường Murmanxk;về hướng bắc, hai bên vẫn chiến đấu ác liệt dành giật những tuyến đường biển; về hướng nam, thành phố lêningrát bị bao vây đang tiếp tục chiến đấu quyết liệt.

Còn ở đây đúng là một nơi nghỉ mát. Vì tĩnh mịch và nhàn hạ các chiễn sĩ lúc nào cũng ngật ngưỡng như đi tắm hơi, và mười hai ngôi nhà đó vẫn còn đủ những cô chưa chồng và góa có thể nấu rượu khéo tay hết chỗ nói; đến ngày thứ tư có người ăn mừng sinh nhật và cả bầu không khí khu trạm lại ngào ngạt mùi rượu ngang hảo hạng.

Chỉ huy khu trạm là chuẩn uý Phêđốt Epgraphôvích Vax-kốp lúc nào cũng cau có, thỉnh thoảng lại ngồi viết báo cáo, cứ bao giờ đến cái báo cáo thứ mười thì y như rằng Cấp trên lại gửi xuống cho vax-kốp một quyết định kỷ luật và lại phải thay cho anh nửa trung đội lĩnh đã phải phì ví ăn chơi vui thú.
Khoảng một tuần lễ sau đó anh còn đủ sức tự đối phó, nhưng rồi mọi việc lại đâu vào đấy, đến nỗi cuối cùng chuẩn uý quyết định chỉ cần chép lại những báo cáo cũ, chỉ sửa đổi ngày tháng và họ tên mà thôi

_Sao anh lại vớ vẩn như thế!_đông chí thiếu tá gầm lên khi phải đến tận nơi vì những cái báo cáo cuối cùng của anh_Anh chỉ viết tầm bậy! Anh là nhà văn chứ đâu còn là người chỉ huy nữa!..

_Xin đồng chí cử cho chúng tôi những người không uống rượu ấy,_Vax-kốp khăng khăng nhắc lại:anh sợ những người chỉ huy to tiếng, nhưng anh vẫn giữ   nguyên ý kiến, _Những người không uống rượu ấy...để đỡ...Và cả cái khoản đàn bà ấy nữa.

_Thế thì cho anh những quan hoạn nhé, được không?

_Tuỳ đồng chí thôi, _chuẩn uý thận trọng nói.

_Thôi đc rồi đồng chí Vax-kốp ạ!.. _thiếu ta bớt giận nói. _Đồng chí sẽ có người không uống rượu. Và về cái khoản đàn bà ấy dồng chí cũng sẽ toại nguyện. Nhưng hay coi chừng, nếu đồng chí không trị được họ thì...

_Rõ, _chuẩn uý đồng ý cứng nhắc.

Thiếu ta mang đi những pháo thủ không chịu nổi cám dỗ, lúc chia tay lại hứa với Vax-kốp một lần nữa rằng sẽ cứ đến những người hễ trông thấy váy đàn bà và rượu ngọn thì còn ngoảnh mặt đi, hơn cả chuẩn uý. Bởi vì ba ngày sau không thấy có ai về cả.

_Nan giải đấy chứ, _chuẩn uý giải thích cho chị chủ nhà Maria Nikiphôrốpna. Hai tiểu đội_tức là gần hai mươi người không rượu trừ. Cái đó thì chọn lắp mặt trận tôi cũng không dám chắc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro