Chương 1.5: Cao Bá Hộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông Cao đương nhiên sẽ không tha cho Lê Lộc Dương, đem hắn bán vào kỹ viện dành cho những kẻ ham mê nam sắc. Lê Lộc Dương chống đối bị kẻ trùm đầu ở đó dạy dỗ, sau một khoảng thời gian cuối cùng vẫn phải khuất phục nhưng người trong kỹ viện đều mềm mại dẻo nhai xinh đẹp, Lê Lộc Dương như một lạ không được đón tiếp, kẻ 'chơi' hắn đều có phong cách kì lạ, rất thích đánh đập hành hạ.

Trở lại với nhà họ Cao, ông Cao quyết định không nuôi Cao Trọng Khanh trong viện cũ xa xôi nữa mà chuyển cậu đến ở gần mình, vợ ông cũng lười quản đứa con này, cứ để ông ta tùy tiện sắp xếp.

Cao Trọng Khanh được cho ở ngay bên cạnh thư phòng của ông Cao, ngày nào ông ta cũng lén lút ở đây địt cậu.

"Cha ơi... a a a.. từ từ..."

"Lồn của Khanh tê quá... ưm... cha ơi chậm lại... á ư.."

"Con ngoan, lồn con ngon quá, hút cặc cha sướng muốn điên."

Hai cha con ở trong phòng dâm loạn, tinh dịch bắn tứ tung trên giường, Cao Trọng Khanh chẳng hề tiết chế mà lớn giọng rên rỉ.

"Lão gia, ông có trong thư phòng không?"

"Lão gia?"

"Trọng Khánh."

Ông Cao tên Cao Trọng Khánh, vợ ông ta đang gọi ông ta ở bên ngoài.

Cao Trọng Khánh bịt miệng bé đĩ không cho cậu rên nữa, bên dưới hùng hục địt vào lồn, cặc địt trúng điểm dâm của cậu, làm Cao Trọng Khanh la lên nhưng tiếng thét bị chặn lại, cậu lè lưỡi liếm liếm bàn tay Cao Trọng Khánh cầu xin.

"Trọng Khánh, có cậu Bùi đến tìm ông, bàn chuyện ở tiệm vải."

Cao Trọng Khánh gấp đến nổi phải tăng nhanh tốc độ địt lồn hơn, ông ta không thể đem con cặc cứng đến nóng để đi bàn bạc chuyện làm ăn.

Cao Trọng Khanh bị ông ta đụ đến mỏi, eo đau nhức, còn lồn thì sưng đỏ, khoảng thời gian này cậu bị đụ đến nổi lồn chẳng thể khép lại, màu sắc cũng đỏ đi, không khác gì điếm lầu xanh.

Cuối cùng cũng có thể bắn ra khiến Cao Trọng Khánh thở phào, ông ta chỉnh lại quần áo, đặt con trai nằm ngay ngắn rồi nhanh chân đến cánh cửa nhỏ thông từ phòng Cao Trọng Khanh đến thư phòng.

Cửa mở ra.

"Xin lỗi, ta ngủ quên."

Vợ ông ta - bà Mai, nhẹ giọng khiển trách chồng rồi rời đi để chồng và Bùi Đỉnh Chi nói chuyện.

Cao Trọng Khánh còn đang thở gấp, tay rót trà cho Bùi Đỉnh Chi hơi run lên.

Cao Trọng Khánh cười nói: "Già rồi, run tay."

Bùi Đỉnh Chi nhìn ông, khách sáo nói: "Ông Cao trông như trai thanh niên, sao mà già được."

Hắn nhìn Cao Trọng Khánh trên trán  lấm tấm mồ hôi, trong hơi thở còn chứa sự gấp gáp, e lè không phải ngủ như lời ông ta nói.

Chuyện buôn bán được bàn xong, Cao Trọng Khánh tiễn Bùi Đỉnh Chi ra cửa, lại thấy Cao Trọng Khanh đã mặc quần áo đàng quàng, ngồi ở trên xích đu.

Cậu trai ngày đó, Bùi Đỉnh Chi nghĩ.

Cao Trọng Khanh mặc một bộ y phục màu lam nhạt, đung đưa theo xích đu, gió thổi qua khiến mái tóc không được búi lại bay tung tóe, nếu đứng ở tầm xa có lẽ sẽ nhầm lẫn cậu với một người nữ nhân nào đó.

Cao Trọng Khánh và Bùi Đỉnh Chi không hẹn mà nhìn chằm chằm vào cậu.

Bé Khanh quay đầu thấy cha liền chạy tới, kêu lên: "Cha!"

Cậu không mang giày, bàn chân trắng nõn lướt trên cỏ. Do dư âm của cuộc đụ địt ban nãy, chân Cao Trọng Khanh có hơi run, chạy không vững liền té xuống đất.

Cao Trọng Khánh hoảng hồn, chạy đến đỡ cậu, ai ngờ lại có người nhanh tay hơn ông, bế cậu lên.

Hai tay Cao Trọng Khanh đặt lên vai Bùi Đỉnh Chi, mặt áp vào ngực hắn, bàn chân nhỏ thì đè lên giày người ta.

Cánh tay to lớn của Bùi Đỉnh Chi đặt trên eo cậu, khẽ siết chặt. Hắn ngửi một mùi vị quen thuộc trên người cậu, mùi vị của một bé đĩ.

Ánh mắt Cao Trọng Khánh khóa chặt lên cánh tay trên eo cậu, lại vờ như chẳng có gì mà kéo cậu về phía mình, hướng đến Bùi Đỉnh Chi với vẻ mặt ái ngại.

"Xin lỗi cậu Bùi, con trai tôi thất lễ."

Bùi Đỉnh Chi cũng cười, tỏ vẻ không sao.

"Trọng Khanh, mau xin lỗi cậu Bùi."

Cao Trọng Khanh nhỏ giọng xin lỗi xong lại quay mặt vào lòng cha, thân hình bé nhỏ hoàn toàn dựa dẫm vào cha.

Ánh mắt Bùi Đỉnh Chi hơi thay đổi nhưng cũng không tỏ vẻ gì nhiều, hắn nói: "Vậy ta về trước, tạm biệt."

"Không tiễn." Cao Trọng Khánh cười.

Bùi Đỉnh Chi gật đầu, tầm nhìn nhẹ lướt đến cậu, cười đến hai mắt hơi híp lại. Cao Trọng Khanh cúi đầu, ngại ngùng tránh né hắn.

Bùi Đỉnh Chi nghĩ, hai cha con nhà này có vẻ chơi lớn.

Tiễn xong người đi, Cao Trọng Khánh quay lại nhìn bé điếm của mình.

"Sao con ra đây?"

"Ngày nào con cũng ra mà." Khanh ngốc không hiểu gì, chỉ thấy cha hình như không vui.

"Bị cha chịch đến lần nào cũng ngủ thiếp đi, còn ra đây?"

Khanh ngốc mơ màng, hai mắt mở to ngây thơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro