Chương 2.1: Mộc Tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Hạc: Phần một mọi người ráng xem như nó là một cái kết mở đi há, mình sang phần hai nhaaa.]

Trọng Khanh là một cái cây thành tinh, đã hấp thụ tinh hoa trời đất hơn ba trăm năm, cuối cùng đã có thể hóa thành người.

Mộc tinh hóa người, xinh đẹp thanh thoát.

Trọng Khanh đưa mắt nhỏ ngó nhìn xung quanh, toàn là cây cỏ hoa lá. Dưới chân bé, mấy đóa hoa xinh đẹp nhẹ nhàng cọ cánh hoa mềm mại vào chân bé. Trọng Khanh nhúc nhích chân vì nhột, bé giơ chân mình cao hơn một chút để ngắm nhìn, thon thả trắng nõn, có hơi xanh xao, có lẽ bởi vì bé là cây.

"Cây lớn!!"

"Chim nhỏ!!"

Trọng Khanh chạy đến bên chim nhỏ, cậu mới hóa người, không quen lắm, lúc chạy hơi loạng choạng.

"Ngươi thành người rồi nè!" Chim nhỏ tên Huỳnh Diệp, hóa người sớm hơn Trọng Khanh, đã xuống núi dạo chơi từ lâu, cũng ít khi trở về đây, hôm nay về là để dẫn cây lớn đi chơi.

"Lúc làm cây to như vậy, sao hóa người lại có chút ét chứ?"

Huỳnh Diệp dùng ánh mắt đánh giá Trọng Khanh, bé con không cao cũng không lùn, thân thể đẫy đà no đủ, nhất là phần mông, cong lên rất xinh đẹp.

Chát.

"Aa! Ngươi làm gì vậy?"

"Mông ngươi mềm ghê, cho ta bóp cái nữa đi."

"Không cho."

Bé đánh đuổi cái tay hư hỏng ra khỏi người mình, sờ cái mông thịt đáng thương.

"Hè hè, mau biến ra một bộ y phục mặc vào đi, đem bộ dạng trần truồng của ngươi xuống núi, chắc chắn sẽ bị chịch đó."

Trọng Khanh không hiểu chịch là gì, cây không có giao phối. Bé nhìn Huỳnh Diệp xong biến ra một bộ y phục tương tự như vậy nhưng màu xanh lục, khoác lên người.

Xuống núi, ở đây vô cùng tấp nập.

Huỳnh Diệp dẫn bé đến một cái tửu lâu, nơi đây do một số yêu quái thuộc hệ lành tính dựng nên, tạo thành một căn cứ ở chốn nhân gian.

"Aaa, bé ngoan!!"

Ở đây toàn là người mà bé quen biết, Hoa Tinh, Hồ Điệp Tinh, còn có mấy Mộc Tinh giống bé nữa, Trọng Khanh vui vẻ vùi vào lòng mọi người.

"Mọi người thành tinh sớm quá, chỉ có mình em ở trên núi."

Hoa Tinh cười xoa đầu bé, sau đó tết lại mái tóc đen dài thườn thượt. Hoa Tinh khéo tay, tết tóc vừa gọn vừa đẹp, còn điểm lên tóc vài đóa hoa nhỏ xinh.

"Mọi người ở nhân gian thường làm gì vậy?"

"Chúng ta mở tửu lâu, mở cửa hàng bán mỹ phẩm, y phục."

"Ồ, nhiều thứ vậy à."

"Đương nhiên rồi, sau này bé còn phải giúp chúng ta đó."

"Bé sẽ giúp mọi người mà."

Vừa dứt câu, Trọng Khanh đã bị mọi người xem như bồi bàn mà chỉ dẫn làm việc, không phải việc nặng, chỉ cần đem đồ ăn và rượu lên là được. Tửu lâu làm ăn rất khá, người đến người đi sôi nổi.

Nhưng bé lại ngửi được một mùi quái dị, mùi của một con hồ ly... còn có cả rắn.

Hừm, đều là động vật xảo quyệt, tính dục còn cao, là một cái cây không biết giao phối, Trọng Khanh không thích họ.

Hồ Tinh bị bé con ném cho một ánh mắt không mấy thân thiện liền cười lên trông thật anh tú nhưng trong mắt Trọng Khanh, nụ cười đó rất xảo trá, bé không thích.

Xà Tinh cũng khẽ đưa mắt nhìn bé cây hung dữ, Mộc Tinh đa phần đều hiền lành ngây thơ, bé con này chỉ là hơi đanh đá.

"Bé con, cẩn thận ta chịch em."

Trọng Khanh nhíu mày, quả nhiên là loài có tính dục cao, chỉ biết nghĩ đến chuyện đó.

...

"Nè, chúng ta đi đâu vậy?"

"Kỹ viện."

Trọng Khanh tròn mắt nhìn Huỳnh Diệp, bé là một cái cây, đi kỹ viện làm gì.

"Ta nói cho ngươi biết, kỹ viện này không giống với kỹ viện bình thường, bọn họ là nam, vào đó sẽ được bọn họ phục vụ."

"Ta không đi đâu."

"Đi đi mà, ngươi vào ngắm thôi cũng được mà."

"Còn ngươi?"

"Đương nhiên là đi tìm người chịch ta."

"Ngươi là yêu quái, sao lại đi tìm con người."

"Ta có nói bọn họ là người à? Họ là yêu quái nhưng con người không biết vẫn đến đây, bởi vì người ở đây chịch rất sướng."

"Không những bị chịch mà còn được chịch."

"Ngươi thử rồi?"

"Đương nhiên, ta bị đụ đến đái ra luôn."

Trọng Khanh hết đường nói với con chim này, bị cậu ta lôi kéo đi vào kỹ viện, vừa vào liền được đón tiếp rộn ràng.

Bên trong rất rộng, chia làm hai bên, một bên là đến để chịch, một bên là bị chịch.

Huỳnh Diệp quen cửa quen nẻo, tìm bạn tình giao phối, cậu ta bị xé rách quần áo, thô bạo đụ mở lỗ lồn, người kia vừa bế vừa đụ cậu ta về phòng, bỏ lại một mình Trọng Khanh giữa chốn hoan lạc.

Từ lúc bé vào đã có rất nhiều kẻ nhắm đến bé rồi, xinh đẹp thanh thoát không hợp với nơi kiều diễm quyến rũ này.

Xung quanh vang lên tiếng rên rỉ nỉ non, tiếng giao hoan phành phạch, tiếng tinh dịch dính nhớp.

"Aaa, đụ nát lồn..."

"Lồn bé... ưm ưm.. thêm một con cặc nữa thọt vào lồn..."

"Lồn căng quá... mấy huynh đụ nhẹ thôi mà..."

"Lỗ đít và miệng bé còn trống... ư ư, mau địt vào..."

Trọng Khanh lần đầu thấy giao phối, đơ người ra đứng tại chỗ, cái lồn bên dưới bị kích thích đến nước dâm chảy tùm lum, làm ướt cả đồ lót.

Bé khẽ run, rõ ràng bé là một cái cây... cây không giao phối, sao bé lại nứng thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro