Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Tiểu Vũ không hề đem theo chút tâm tư công việc nào về nhà, cậu một chút lại gảy đàn ghita một chút lại đi tới đi lui, chờ đến khi di động rung lên, liền cuốn lên mang theo hộp dưa hấu ướp lạnh đã cắt sẵn chạy xuống lầu.

Tiếu Huyền xuất hiện sớm hơn thời gian hẹn,hắn chỉ mặc áo thun đội thêm một cái nón thể thao đứng trong đêm tối nhưng thật ra rất khó nhìn ra thân phận.

Tạ Tiểu Vũ đã nhiều ngày không được nhìn thấy hắn, vốn là có chút đáng thương mà cảm giác thân thiết cũng mất đi, ngày cả việc đi qua cũng có chút khẩn trương : " Chào buổi tối."

Tiếu Huyền "ừ" một tiếng xem như trả lời, nhìn về phía cái hộp trên tay cậu : " Đó là cái gì?"

Tạ Tiểu Vũ nói : " ừm..... Dưa hấu ướp lạnh cho anh, mua trên đường không được tiện cho lắm."

Boss gật đầu : " Tốt lắm không tệ."

Nói xong liền quen thuộc đi về phía tiệm lẩu.

Tạ Tiểu Vũ như người hầu nhanh chân chạy theo.

Chờ đến khi đã ngồi trong một góc phòng ít người, Tạ Tiểu Vũ mới bất an hỏi: " Anh đi ăn cái này không sao chứ, có nói với chị Giang Bạch không?"

Tiếu Huyền ưu nhã ăn hoa quả một mình, hai giây sau mới đáp lại: " Vì sao phải nói với cô ấy?"

Tạ Tiểu Vũ nói : " Bởi vì chị ấy quản lý anh rất nghiêm."

Tiếu Huyền mỉm cười nháy mắt : " Cô ấy không quản tôi, từ lúc tôi bắt đầu làm nghệ sĩ cô ấy đã chăm sóc tôi, lo hết mọi chuyện, nếu không tôi cũng không có ngày hôm nay."

Tạ Tiểu Vũ bật thốt lên nói : " Vậy ba mẹ anh đâu?"

Tiếu Huyền trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới chậm rì rì nói ra hai chữ : " Mất rồi."

Tạ Tiếu Vũ ngây ngốc nhất thời ngồi nhìn trân trối không nói nên lời.

Tiếu Huyền thoải mái nói : " Là ngoài ý muốn, con người ai rồi cũng chết, có gì mà phải khiếp sợ."

Tạ Tiểu Vũ hoàn toàn không đồng ý chần chờ gật đầu, vừa đúng lúc ông chủ bưng nước lẩu tới, liền nhanh chân chạy đi giúp đỡ.

Chờ đến khi nước sôi, liền bỏ thêm thịt và đồ ăn, đợi hồi lâu mới nói với Tiếu Huyền : " Có thể ăn rồi."

Tiếu Huyền nhìn đứa ngốc đã rũ tay xuống thành thành thật thật ngồi đó, không khỏi hỏi : " Sao lại không ăn?"

Tạ Tiểu Vũ trả lời một cách đương nhiên: " Bởi vì anh không thích ăn cùng mọi người."

Tiếu Huyền lại hỏi : " Mọi người ở đâu?"

Tạ Tiểu Vũ nghẹn lời, cậu cúi đầu hửi thấy mùi hương của thịt, ngược lại nhỏ giọng nói : " Tôi cũng không ăn, anh ăn đi."

Có trời mới biết cùng BOSS ăn lẩu chính mình có thể hay không kích động đến cơ tim tắc nghẽn.

Thực rõ ràng lực chú ý của Tiếu Huyền hoàn toàn đặt trên nồi lẩu, hắn khuyên cũng chưa khuyên liền chính mình ăn rồi.

Tạ Tiểu Vũ ngồi đối diện ngây ngốc nhìn, hoàn toàn không cảm thấy có cái gì không công bằng.

---------------------------------------------------

Nhưng mà những chuyện ngoài ý muốn luôn phát sinh lúc ta không để ý nhất, ăn được một nữa, một đám những chàng trai trẻ bước vào tiệm lẩu kéo theo đó là những tiếng nói chuyện ồn ào, người đi đầu Tạ Tiểu Vũ rất quen thuộc, liền phất tay gọi : " Hạ Duy!"

Trong đám người đó có lẽ Hạ Duy lớn tuổi nhất, hơn nữa còn là người rất nghĩa khí, nên được anh em bạn bè kính nể, bởi vậy mặc dù Tạ Tiểu Vũ rất ngốc, nhưng họ rất sôi nổi cùng cậu chào hỏi.

Chỉ có Hạ Duy là biểu tình quái quái, trực tiếp bước đến hỏi : " Hắn là ai??"

Tạ Tiểu Vũ nhất thời không biết nói gì.

Không nghĩ tới Tiếu Huyền cũng ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt anh tuấn tinh xảo dưới nón, lạnh giọng nói : " Liên quan gì đến cậu?"

Nhà của Hạ Duy treo đầy hình của nam nhân này, nếu hắn còn không biết mới là chuyện lạ, vì thế sau khi kinh ngạc liền không có hảo ý hỏi Tạ Tiểu Vũ: " Cậu không còn làm việc cho hắn, vì sao còn......"

Tạ Tiểu Vũ sợ tranh cãi ầm ĩ sẽ mang lại phiền toái cho BOSS , lập tức nháy mắt nói: "Anh , anh ấy muốn ăn lẩu, tớ chỉ dẫn anh ấy đi ăn lẩu thôi..."

Sau đó lại quay đầu giải thích với Tiếu Huyền: " Cậu ấy ở chung với tôi, là bạn bè."

Nét mặt Tiếu Huyền không thay đổi.

Hạ Duy hơi tức giận nói : " Vậy tại sao cậu lại không ăn, cậu cũng không phải là nô lệ của hắn."

Tạ Tiểu Vũ vụng về không biết nói gì cho phải.

Tiếu Huyền tỏ thái độ lạnh lùng : " No rồi, đi tính tiền."

Nghe được mệnh lệnh Tạ Tiểu Vũ lập tức đi đến quầy thu ngân.

Thấy thế Hạ Duy càng tức giận, nhìn kẻ được xem là đại minh tinh kia mà mắng: " Người biết cậu ấy rất nghèo không, mời ngươi ăn bữa này bản thân cậu ấy thì phải ăn mì ăn liền, trêu đùa người khác vui lắm sao?"

Tiếu Huyền đối với bầu không khí này có chút ngây ngốc, sau đó liền hoàn hồn hỏi : " Cậu là gay, cậu thích cậu ấy."

Giống như việc bay lên hoả tinh xung quanh anh em của Hạ Duy im lặng mà nghi ngờ nhìn hắn.

Tiếu huyền mặt ngoài thường xuyên hay giỡn giỡn, nhưng ở giới giải trí mười năm, vẫn có bản lĩnh nhìn người.

Nhìn thấy bộ dáng phẫn nộ pha lẫn xấu hổ của chàng trai trước mặt,hắn càng khẳng định suy đoán của chính mình, ngay lúc xung quanh đang im lặng cực độ, thế nhưng hắn lại uống hết rượu trong chén, sau đó đứng dậy bước đến chỗ Tạ Tiểu Vũ tính tiền, không nói một tiếng liền kéo cậu qua, giây tiếp theo, liền hôn lên đôi môi vì kinh ngạc mà hơi nhếch lên của Tạ Tiểu Vũ.

Hơi thở mát lạnh mà mềm mại làm đại não Tạ Tiểu Vũ trống rỗng.

Nhìn Tiếu Huyền đang rũ mắt xuống, tim đập kịch liệt.

Thẳng đến khi ngoài ý muốn miệng bị cắn mạnh, mới hoàn hồn đẩy Boss ra, mặt đỏ bừng nói : " Anh, anh,anh....."

Tiếu Huyền bộ dạng như không có việc gì, thản nhiên nói: " Tôi phải về nhà, tạm biệt."

Tạ tiểu vũ hoàn toàn không biết tình huống gì đang xảy ra, cậu trợn mắt há hốc mồm nhìn nhìn mọi người đang như hoá đá, ngược lại liền sốt ruột đuổi theo ra tiệm lẩu: "Tiếu Huyền, anh đợi chút, đợi một chút tôi giúp anh kêu xe, này ——"

Đêm đó căn phòng vốn mang không khí vui vẻ ấm áp lại trở nên trầm lặng.

Tạ Tiểu Vũ cảm thấy mình phạm nhiều tội lớn nên trốn trong phòng ngủ.

Hạ Duy cũng mang vẻ mặt ngẩn ngơ, không giống như thường ngày lui tới an ủi lẫn nhau.

Nằm trên giường, Tạ Tiểu Vũ cầm album của Tiếu Huyền, nhìn đến khuôn mặt động lòng người trên bìa, vô số lần không thể khống chế nhớ tới việc không lâu trước đây.... hôn môi.

Tuy việc bất ngờ xảy ra này rất ngắn ngủi, không ngờ vẫn khiến bàn tay cậu chảy đầy mồ hôi, trái tim đập nhanh đến đau đớn.

A..... Đáng lẽ không nên xảy ra loại phản ứng này.

Cho nên là vì cái gì?

Tạ Tiểu Vũ không hiểu rõ cũng không muốn hiểu rõ.

Cứ như vậy trằn trọc đến sáng, cậu rửa mặt xong ngượng ngùng ra cửa đi làm, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói.

---- Đừng hiểu lầm, Tạ Tiểu Vũ chỉ đơn thuần vì sự việc hôn môi kia mà cảm thấy ngượng ngùng thôi.

Kết quả cả một ngày đều thấp thỏm chỉnh lý tư liệu, Tạ Tiểu Vũ cũng không có cơ hội nghe Tiếu Huyền giải thích, trái lại gần tối sau khi tan tầm, Tạ Tiểu Vũ bất ngờ nhìn thấy Hạ Duy dừng xe máy ngoài công ty chờ cậu.

Sau một hồi đấu tranh nội tâm, cậu mới ngượng ngùng đi tới hỏi : " Sao cậu lại tới đây."

Hạ Duy cầm mũ bảo hiểm do dự một chút, nhẹ nhàng nói: " Chuyện tối hôm qua thực xin lỗi, tớ không nên đối xử như vậy với bạn cậu, chỉ là tớ không thích nhìn hắn trước mặt cậu lại ngạo mạn như vậy."

Nghe vậy Tạ Tiểu Vũ cười cười: " A.... Không sao đâu, nam thần tượng đều có bệnh vương tử, cậu có biết tớ rất sùng bái anh ấy....."

Hạ Duy tức khắc hỏi lại : " Cho nên hắn hôn cậu cũng không sao."

Tạ Tiểu Vũ giật mình, sau đó xấu hổ nói: " Tiếu Huyền hay đùn giỡn, ngưới trong giới giải trí, đều như vậy."

Thật ra cậu cũng không biết tại sao Boss lại làm vậy, nhưng nói tóm lại, chính là nổi điên.

Hạ Duy biết Tạ Tiểu Vũ không nói dối, liền ôn hoà cười nói: " Hôm nay có được một mối lớn, kiếm được kha khá, mời cậu ăn cơm thế nào?"

Tạ Tiểu Vũ cả ngày chưa ăn, liền cao hứng nói: " Được chứ được chứ, tớ muốn ăn MacDonald."

Cậu đã 25 tuổi, lại có sở thích như những đứa trẻ, thật sự hiếm thấy.

Hạ Duy mới vừa gật đầu, lại hướng ánh mắt về phía sau cậu.

Tạ Tiểu Vũ nghi hoặc quay đầu lại, phát hiện Tiếu Huyền không biết từ lúc nào đang đứng dựa vào chiếc xe thể thao màu xanh lạnh lùng nhìn bọn họ.

Tuy rằng cảm giác có chút thiếu dũng khí, đứa ngốc vẫn vỗ vỗ vai bạn cậu nói: " Cậu chờ tớ 5 phút."

Rồi sau đó liền vui vẻ chạy về phía Boss.

Tiếu Huyền rõ ràng là đang đợi Tạ Tiểu Vũ, nhưng khi hai người mặt đối mặt, hắn lại ma xui quỷ khiến nói : "Cậu muốn gì?"

Tạ Tiểu Vũ sờ sờ đầu : " Tôi hôm qua thực xin lỗi anh, bạn của tôi hơi nóng nảy, không phải cố ý khi dễ anh."

Tiếu Huyền nói: " Không ai khi dễ tôi."

Tạ Tiểu Vũ nói : " Tóm lại thực xin lỗi."

Tiếu Huyền lạnh như băng nhìn cậu, thần sắc nơi đáy mắt rất phức tạp.

Tạ Tiểu Vũ lo lắng bổ sung: " Lần sau đừng đùa như vậy, tôi không quen..."

Tiếu Huyền ngắt lời nói : " Sau này đừng nói chuyện với tôi."

Tạ Tiểu Vũ ngây ngốc tại chỗ.

Tiếu Huyền lại nói: " Tôi ghét đồng tính luyến ái."

Nói xong liền mở cửa bước vào xe thể thao, đạp chân ga nghênh ngang rời đi.

Hạ Duy thấy Tạ Tiểu Vũ ngây ngốc tại chỗ bộ dáng như sắp khóc, liền vội vàng chạy xe qua hỏi: Làm sao vậy, hắn giáo huấn cậu?"

Tạ Tiểu Vũ buồn bực nói : " Anh ấy nói tớ là đồng tình luyến ái."

Hạ Duy biểu tình lúng túng.

Tạ Tiểu Vũ dị thường uỷ khuất nói: " Tớ không phải, nhưng anh ấy sau này sẽ không để ý tớ nữa..."

Hạ Duy mất tự nhiên che dấu cảm xúc của mình, an ủi: " Vậy đừng để ý nữa, cậu không phải còn có thể mua đĩa nhạc sao?"

Tạ Tiểu Vũ gật gật đầu.

Hạ Duy cười: "Đừng nghĩ nhiều, chúng ta đi ăn Hamburger thôi."

Tạ Tiểu Vũ lúc này mới ngồi vào phía sau xe máy, vịn vào thắt lưng Hạ Duy rời khỏi toà nhà Orpheus.

Cậu âm thầm thở dài, quả nhiên làm bạn cùng thần tượng như đi vào *đầm rồng hang hổ.

Kiêu ngạo như vậy lúc nào cũng cao cao tại thượng, như tuyên bố bản thân được nhiều người chiều chuộng.

Chỉ là Tạ Tiểu Vũ không dám tin tưởng, kỳ thật thần tượng cũng là người, cũng có thất tình lục dục.

Bọn họ biết cô độc biết tịch mịch, cũng sẽ phạm sai lầm.

*Chỉ về một nơi nguy hiểm

[>v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro