Bid farewell

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17 năm trước ở Loguetown, bệnh viện thị trấn. Một vụ hoả hoạn lớn đã xảy ra, Jo lúc này là một em bé 2 ngày tuổi đang được nằm ở phòng bé sơ sinh. Sau khi tái sinh, Jo hoàn toàn trở thành một đứa trẻ bình thường với trí nhớ khá tệ, có điều khi có lại kí ức, tất tần tật những gì xảy ra trong 17 năm qua, Jo có thể nhớ chi tiết.

Trong vụ hoả hoạn đó, một trung tá hải quân đã không ngần ngại lao vào phòng trẻ em để cứu những đứa trẻ sơ sinh bị mắc kẹt.

Rosinante bế Jo và hai bạn nhỏ khác trên tay. Ngọn lửa lớn khiến anh nhá nhem nhưng ánh mắt kiên định của anh anh nói:" Đừng lo, anh sẽ đưa mấy em ra khỏi đây an toàn. Smoker, vừa đúng lúc, mau đưa mấy đứa nhỏ ra khỏi đây."

Một làn khói trắng đưa toàn bộ mọi người trong căn phòng thoát khỏi biển lửa, trong thời khắc đó, những đứa trẻ kể cả Jo la hét không ngừng. Rosinante cũng không hề ghét bỏ mà trấn an tụi nhỏ. "Không việc gì phải sợ hết, mấy đứa được cứu rồi."

Trong vụ hoả hoạn đó, có rất nhiều thương vong, trong đó có cả mẹ của Jo. Người thân của các nạn nhân than khóc và sỉ vả lũ hải tặc, có người còn chửi bới hai vị hải quân vừa ra tay giải cứu những đứa bé ra ngoài trong thương tâm. Rosinante và Smoker cũng không chê trách gì người dân, nào ngờ có một cậu bé tầm 12 tuổi với mái tóc tím đã đứng ra chỉ trích họ.

-Mọi người thôi đi, họ là hải quân, họ là người đã cứu giúp chúng ta, cứu em gái cháu. Họ đã làm hết sức mình rồi. Kẻ gây ra việc này là đám hải tặc kia kìa. Chúng.... Đã cướp đi sinh mạng của rất nhiều người.- Cậu nhóc khóc nấc lên, thì thầm, "cả mẹ là cha cháu nữa."

Rosinante đặt tay lên vai an ủi cậu bé, sau đó bế lấy cô em gái nhỏ của cậu.- Các cháu đã an toàn rồi! Hãy sống thật tốt nhé!- Nụ cười của Rosinante làm Dan phải phì cười, Jo trong vòng tay anh cũng cười bi bô.

Nhìn ngắm 9 viên trân châu đen trong túi, Jo cảm nhận tâm trạng rối bời của mình. Để lại cho đám thuyền viên mọi thông tin về hàng hải và địa lí ở Tân thế giới, sau đó giấu đi một nửa lương thực hiện có trên tàu. Jo đi một vòng quanh con tàu Going Luffy. Hai năm trên con tàu này và 17 năm ở thế giới này, sắp đến lúc phải chia tay, tự nhiên trong lòng có chút không nỡ. "Sắp tới lúc rồi!"

Trên boong tàu.
-Ta nghe nói, Zou là hòn đảo ngăn chặn kẻ xâm nhập bằng làn sương đen và dòng chảy xiết.- Law điềm tĩnh nhìn thẻ mệnh đang hướng về màn sương dày đặc. Vừa nghe đến Zou băng Barto club tự nhiên trầm hẳn.

-Còn có gió ngược nữa. Thu buồm vào, chúng ta sẽ chèo tay tới đó.- Nhận được phản hồi yếu xìu, Franky bỉu môi.- Gì vậy? Thiếu sức sống quá.

Jo đã tranh thủ nói chuyện với Bartolomeo về việc rời băng khi họ tiễn băng mũ rơm ở Zou. Bartolomeo khóc lóc buồn bã vài ngày. Dĩ nhiên thuyền viên của băng cũng biết chuyện đó.
Sau khi băng mũ rơm rời thuyền, Jo cũng xuất hiện trước mặt đồng đội của mình.

-Ồ Jo, em đây rồi! Họ đều đã rời đi rồi.- Thuyền viên 1

Jo mỉm cười, sau đó sử dụng năng lực của mình để thuật lại mọi thứ, từ kiếp trước, tới lí do cô lên con thuyền này, và hành trình của cô cần phải tách ra từ đây. Khác với những gì Jo nghĩ, đồng đội của cô cười đầy tự hào.

-Ra vậy, hoá ra em tới từ thế giới khác? Ở đó chắc cũng có hải tặc nhỉ?- Thuyền viên 2

-Hoá ra nhiều lúc em không có mặt trên thuyền là để đi thu thập thêm trân châu sao?- thuyền viên 3.- Không phải đi tình thêm tình báo à?

-Nên về đi thôi, để chồng chưa cưới của mình chờ lâu quá không tốt đâu.- Thuyền viên 4

-Này mấy đứa, đâu thể để em út đi dễ dàng vậy được. Lên đi.- Bartolomeo ra lệnh đưa tới cho Jo một rương châu báu nhỏ.- Khi chú em lên tàu, tụi anh biết chắc sẽ có ngày chú em bỏ của chạy lấy người thôi. Chỉ là không ngờ lại sớm vậy. Bọn anh không chắc em có thể mang thứ này về thế giới của mình không nhưng cứ nhận lấy đi.

Quà của Jo là lá cờ đen xương chéo của băng Barto club. "Hì hì" xung quanh, tất cả đồng đội đều vui vẻ và đầy tự hào nhìn Jo.

-Đừng quên bọn anh nhá.... Đúng.

Bartolomeo khi thấy được sắc mặt của Jo, mỉm cười hiền hoà. Anh đã xem Jo là em gái mình từ khi cả hai có cuộc đụng độ ở Mocktown, một đứa nhóc kiên cường dám chống lại một đám lưu manh ở quán bar vì dám nói xấu Luffy.

'Mọi người, đúng là ngốc thật.' Jo ôm lấy lá cờ, lòng cô thừa biết, không thể nào mang nó về lại thế giới thật, nhưng khoảnh khắc này, sự hạnh phúc này cũng là thật.

Căn cứ hải quân G-5

-Ngài đại tá Monat, có cô Josephine Monat em gái ngài tới tìm.
-Ờ, ta hiểu rồi, tìm cho ta một chai rượu rum ngon nhất trong tổng bộ lại đây.- đại tá Monat có vẻ ngoài ưa nhìn cùng thân hình cao lớn rắn chắc, khó ai tin là cậu từng là cậu nhóc khiêu khích Smoker trong quá khứ để rồi phải làm đại tá dưới quyền phó đô đốc Smoker.

Ở bên này Jo được một hải quân dẫn đến phòng của Dan, khi đi vòng qua sân huấn luyện, một bóng dáng cao to bao bọc bởi một lớp khói, phó đô đốc Smoker.

Vô tới phòng tiếp khách, Jo vui vẻ ôm lấy người anh trai đã hai năm không gặp. Jo biết hôm nay phải đối mặt với nhiều hải quân nên đã đổi bộ yukata thành một bộ kimono truyền thống nữ tính. Dan cũng nở nụ cười hiền hoà tới cô em gái tới từ thế giới khác.

Đúng vậy, Dan là người thân nhất của Jo, nếu có bất cứ điều gì níu kéo Jo lại, thì chỉ có anh mà thôi. Dù hơn thua nhau 12 tuổi nhưng tình cảm của hai người vẫn khắng khít.

-Jo, em đến tìm anh ngày hôm nay, có phải để nói lời tạm biệt.- Dan đưa Jo một ca rượu lớn. Dan cũng không lạ gì, từ hai năm trước, đứa em gái với trí nhớ cá vàng lại trở nên xuất chúng, biết uống rượu hút thuốc. Anh không thể không tin câu chuyện đó được. Thấy Jo im lặng không nói. Lòng anh buồn bã nhưng vẫn cố mỉm cười.

-Cảm ơn vì đã là anh trai em.- Jo nốc cạn ca rượu.- Suốt 17 năm nay, được làm em gái anh, là điều tuyệt vời nhất. Có lúc em ước, phải chi mình đừng nhớ lại, ước có thể mang anh theo cùng. Điều em hối tiếc nhất chính là, không thể làm em gái của anh nữa.

Jo dập đầu với Dan, những giọt nước mắt lăn dài. Dù cho hai năm qua, biết cô làm thuyền viên trên thuyền hải tặc, anh vẫn luôn che chở cho cô, dù có khó khăn hay bận bịu, vẫn luôn có lời nhắn gửi hỏi thăm. Dù cho biết rằng cô có thể không bao giờ trở lại nữa, anh vẫn luôn có một chỗ trống dành cho cô.

Ngày hôm đó, Jo như trở lại 17 năm trước, đánh một giấc ấm áp trong lòng Dan. Sau khi Jo rời đi, Dan mới dám mở tờ giấy cô để lại, hình ảnh là Dan năm 12 tuổi đang bế Jo trên tay, cùng lời tái bút "Em tự hào khi là em gái anh."

(Eng)

17 years ago in Loguetown, the town hospital. A big fire happened, Jo was then a 2-day-old baby lying in the newborn baby room. After reincarnation, Jo completely became a normal child with a pretty bad memory, but when she regained her memory, she could remember everything that happened in the past 17 years in detail.

During that fire, a navy commander did not hesitate to rush into the children's room to save the trapped infants.

Rosinante carried Jo and two other children in his arms. The big fire made him dim, but keeping his steady eye, he said: "Don't worry, I will get you guys out of here safely. Smoker, just in the nick of time, quickly get the kids out of here."

A puff of white smoke brought everyone in the room out of the fire. At that moment, the children including Jo screamed non-stop. Rosinante, in the other hand, reassured the children. "There's nothing to be afraid of, you guys are saved."

In that fire, there were many casualties, including Jo's mother. Relatives of the victims cried and cursed the pirates, some even cursed the two navy officers who had just rescued the children out of pity. Rosinante and Smoker did not blame the people. They did not expect that a 12-year-old boy with purple hair stood up to criticize them.

-Everyone, stop it, they are the navy, they are the ones who saved us, saved my sister. They did their best. The ones who caused this are those pirates. They.... Have taken the lives of many people.- The boy sobbed, whispering, "even my mother and father."

Rosinante put her hand on the boy's shoulder to comfort him, then picked up his little sister. - You guys are safe! Live well!- Rosinante's smile made Dan laugh, Jo in his arms also laughed.

Looking at the 9 black pearls in the bag, Jo felt her confused mood. Leave the crew all information about navigation and geography in the New World, then hide half of the food available on the ship. Jo walked around the Going Luffy ship. After two years on this ship and 17 years in this world, it's almost time to say goodbye, and naturally she feel a little reluctant. "It's almost time!"

On deck.
-I heard that Zou is an island that prevents intruders with black mist and fast currents.- Law calmly looked at the vivre card heading towards the dense mist. As soon as the crew heard about Zou from Barto Club, they suddenly became quiet.

-There is also a headwind. Take the sail in, we'll row there. - Receiving a weak response, Franky pouted. - What is it? So lacking in vitality.

Jo took the opportunity to talk to Bartolomeo about leaving the crew when they saw off the Straw Hats at Zou. Bartolomeo cried sadly for several days. Of course the crew members also knew about that.
After the Straw Hats left the boat, Jo also appeared in front of his teammates.

-Oh Jo, you're here! They have all left.- 1st crew member

Jo smiled, then used her powers to recount everything, from her past life, to the reason she got on this ship, and her journey that needed to separate from here. Different from what Jo thought, her teammates smiled proudly.

-So, so you come from another world? There must be pirates there, right? - 2nd crew member

-It turns out that sometimes when you're not on the boat it's to collect more pearls.- 3rd crew member. Wasn't that the time you went and gathered more information?

-So just go home, it's not good to let your fiancé wait too long.- 4th crew member

-Hey guys, we can't let the youngest go so easily. Bring it out.- Bartolomeo ordered a small treasure chest to be brought to Jo.- When you boarded the ship, we knew for sure that one day you would give up and run for yourself. Just didn't expect it to be so early. We're not sure if you can take this back to your world, but please take it.

Jo's gift is the jolly Roger  flag of the Barto club. "Heh heh" around, all teammates were happily and proudly looking at Jo.

-Don't forget us.... Right.

When Bartolomeo saw Jo's expression, he smiled gently. He has considered Jo his sister since the two had a clash in Mocktown, a resilient kid who dared to fight off a group of thugs at a bar for daring to speak ill of Luffy.

'Everyone, what an idiot.' Jo hugged the flag, knowing in her heart that it was impossible to bring it back to the real world, but this moment, this happiness was also real.

G-5 naval base

-Commander Monat, your sister Josephine Monat is here to meet you.
- Oh, I understand, find me a bottle of the best rum in the base.- Commander Monat had a good-looking appearance plus he had a tall and sturdy body, it's hard to believe that he was once a boy who provoked Smoker in the past and had to become a commander under Vice Admiral Smoker.

On this side, Jo was led to Dan's room by a marine. While walking around the training yard, a tall figure surrounded by a layer of smoke appeared, Vice Admiral Smoker.

Entering the reception room, Jo happily hugged her brother who she hadn't seen for two years. Jo knew she had to face many marines today, so she changed her yukata into a traditionally feminine kimono. Dan also smiled gently at his sister from another world.

That's right, Dan is Jo's closest person, if there's anything holding Jo back, it's only him. Even though they are 12 years older than each other, they still have a great bond.

-Jo, you came to find me today, not to say goodbye, right?- Dan gave Jo a large mug of brog. It's no surprise to Dan that since two years ago, his younger sister with the memory of a goldfish has become outstanding, knowing how to drink and smoke. He couldn't help but believe that story. Seeing Jo silent and not speaking. His heart was sad but he still tried to smile.

-Thank you for being my brother.- Jo gulped down a glass of wine.- For these 17 years, being your sister has been the best thing. Sometimes I wish I didn't remember, I wish I could take you with me. What I regret most is that I can't be your sister anymore.

Jo bowed her head to Dan, tears rolling down her eyes. Even though he knew she was a crew member on a pirate ship for the past two years, he always protected her, no matter how difficult or busy she was, always sending messages of concern. Even though he knew she might never come back, he always had an spare place for her.

That day, Jo seemed to have returned 17 years ago, sleeping warmly in Dan's arms. After Jo left, Dan finally dared to open the letter she left behind, the picture was of 12-year-old Dan holding Jo in his arms, with the postscript "I'm proud to be your sister."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro