Tên truyện: Tên hoàng thượng kia ,mi chết vs ta 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta sút cho mi chết này tên hoàng thượng khốn kiếp kia...

Ta sẽ ko bao giờ yêu mi ,đồ hôn quân vô lại...

Vì ta là Tiểu Mạn....

******************************************************

_Tiểu mạn,con có dậy ngay ko?Hôm nay mà đi học muộn nữa thì đừng có về nhà ,rõ chưa?-Tiếng của mama nó vang ầm nhà

_Oáp...Vâng con dậy ngay mà -Nó uể oải bướic vào nhà tắm làm VSCN.Xong xuôi nó mặc đồng phục vào, xách cặp sách bước xuống nhà.

_Đi học đừng có mà gây chuyện nữa đấy-Mẹ nó lườm-Tôi chán cái cảnh ngày nào cũng bị mời lên trường vì thành tích quậy phá của cô lắm rồi.Rõ chưa?

_Vâng,con biết rồi mà

Nó- Tiểu Mạn 15t, ngoại hình 10/10 nhưng lại nổi tiếng quậy phá, tính tình thì ương bướng nhưng lại học vô cùng giỏi ( IQ:180) mặc dù đến lớp suốt ngày ngủ.Thành tích đi học muộn thì 5/6 ngày trong 1 tuần (chủ nhật ko tính )nên hôm nay nó phải vắt chân lên cổ mà chạy cho kịp giờ xe buýt .Đang chạy đến chỗ ngã tư thì có đèn xanh nhưng vì vội quá nên nó cắm đầu băng qua.

_Kíi........ttt.Rầm-Một tiếng động lớn vang lên

Nó cảm thấy toàn thân thể nhẹ bỗng như bị xách lên vậy.Nó ngơ ngác nhìn quanh.

_Đây là đâu nhỉ?-Nó lẩm bẩm

_Cô có phải Tiểu Mạn ko?-Một người đàn ông mặt mày dữ tợn hỏi

_Vâng...Ông là...

_Đi theo ta.-Nói rồi ông ta kéo nó bay vụt lên trời

_Oa,tôi bay được này-Nó reo lên thích thú

_Dĩ nhiên.Vì cô chết rồi mà

_Tôi? Chết á?

_Đúng

_Ko thể nào.Ông lừa tôi đúng ko?

_Cô bớt nói đc ko? Đến nơi rồi-Người đàn ông ngắt lời

Nó đảo mắt nhìn quanh.Xung quanh nó chỉ có 1 màu đen ,nguồn khí lạnh tỏa ra từ khắp mọi nơi làm nó lạnh xương sống.Nó đang mải ngắm mọi thứ thì có 1 người đàn ông bước ra.Người này khuôn mặt quái dị.Đi xung quanh còn có những người quái dị ko kém

_Cô có phải là Tiểu Mạn ko?-Người đàn ông hỏi

_Đúng ...Ông là?

_Cô năm nay bao nhiêu tuổi?

_Tôi 15

_Hả-Người đàn ông hét lớn-Cô 15 tuổi chứ ko phải là 21 tuổi à?

_Dĩ nhiên, tuổi tôi mà tôi ko nhớ à

Người đàn ông kia quay sang tên đang đứng cạnh nó:

_Phán quan ,thế này là thế nào ?

_Thần ...thần ko hiểu tại sao lại có sự nhầm lẫn này

_Cô bé chưa đến số chết mà đã bị ngươi bắt về đây.Thật là...Vậy xác cô bé này...

_Dạ...đã bị nát bét rồi ạ..

_Ông thật là...Vậy có người nào mới chết mà xác còn nguyên vẹn ko?

_Dạ , còn ạ nhưng...

_Ko nhưng nhị gì hết.Cho cô bé này nhập hồn vào.

_Dạ..

Nó chưa kịp hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao thì đã bị kéo đi...Nó chỉ còn kịp nhận thấy 1 luồng ánh sáng rồi ngất lịm đi

Khi nó tỉnh dậy thì thứ đầu tiên mà nó nhận thấy là có hai cô gái ăn mặc theo lối cổ xưa đang quỳ bên cạnh mình.

_Hoàng hậu tỉnh lại rồi ,mau gọi đại phu -Người con gái mặc áo hồng lên tiếng

Nó khẽ chống tay ngồi dậy.Đây là nơi nào? Nó chưa từng thấy nơi này bao giờ nhưng nó có cái gì đó rất quen .Hình như nó đã gặp ở đâu thì phải.Mái nhà và các cây cột được trạm khắc hình long phụng vô cùng tinh tế.Những bộ y phục mà 2 vị cô nương kia đang mặc thì dứt khoát ko phải là ở thế kỷ 21 được.Ko lẽ họ đang đóng phim? Nó khẽ hỏi:

_Đây là đâu?

Vị cô nương mặc áo xanh khuôn mặt thất sắc, lên tiếng hỏi:

_Nương nương người....

_Ngươi là ai ?-Nó khẽ nhíu mày

2 vị cô nương vội vã quỳ xuống , dập đầu liên tục:

_Nương nương , xin người đừng đùa bọn nô tỳ nữa.

_Quả thật ta ko nhớ gì cả...

_Ko lẽ nương nương do đập đầu vào cột đá quá mạnh nên da bị mất trí nhớ?-Vị cô nương áo xanh nói

_Có lẽ là vậy .Chúng ta phải làm sao bây giờ?

_Các cô là ai và đây là đâu?- Nó cất tiếng hỏi

_Thưa nương nương, nô tỳ là Lan nhi, còn đây là An Nhi -nô tỳ của người.Còn người là hoàng hậu- vợ của hoàng thượng ạ-Vị cô nương áo xanh lên tiếng

_Ta là hoàng hậu?-Nó hét lớn

_Vâng

_Ko còn nghi ngờ gì nữa ,ta đã xuyên ko rồi-Nó lẩm bẩm-Nhưng..Ái..Sao đầu ta lại băng bó thế này-Nó khẽ hỏi

_Nương nương quả thật ko còn nhớ gì ư? Âu quả cũng là việc tốt.Người năm nay 18 tuổi ,được tuyển vào cung năm 16 tuổi.Do người tính tình thùy mị nên thái hậu và tiên đế rất yêu quý nên nhận làm con nuôi nhưng khi lên 17 t người được lấy làm hoàng hậu cho hoàng đế nhưng....

_Nhưng sao....?

_Hoàng đế chê nhan sắc của người nên từ lúc lấy về chưa 1 lần thị tẩm ...Nên người do quá đau khổ nên đã quyết định quyên sinh.May mà bọn nô tỳ phát hiện kịp..

_Thế hắn đã biết chưa?

_Ai ạ?

_Tên hôn quân..

_Hoàng thượng có biết nhưng...

_Nói cho cùng ta chỉ là 1 hoàng hậu hữu danh vô thực chứ gì.

_Dạ...

_Lấy cho ta cái gương-Nó lạnh lùng nói

_Thưa, đây ạ-Lan Nhi đưa cho nàng 1 cái gương lớn

_Áaaaaa...-Nó hét lớn-Cái quái gì thế này? Sao lại nhập vào ngừoi xấu thế này? 18t cái gì mà như bà già 80 thế này.Ax! Mà cái gì bôi đầy mặt ta thế này?

_Dạ phấn ạ

_Phấn gì mà đắp hàng thước thế này? Dùng bay mà trét à?Lại còn quần áo gì mà nặng hàng tấn thế này? Ta là hoàng hậu chứ có phải là lực sĩ đâu?

_Nhưng thưa , từ trước đến giờ ...

_Ko nhưng nhị gì cả.Chuẩn bị nước tắm cho ta.Mang cả 1 bộ y phục khác vào đây.Bộ nào càng đơn giản càng tốt

_Dạ-2 nàng lập tức đi chuẩn bị.Sau khi tắm và thay quần áo xong nó bước ra bên ngoài vs bộ y phục màu trắng, Trông nó khác hoàn toàn, khiến 2 nàng phải thốt lên kinh ngạc:

_Nương nương...Người...

_Thế nào quả là mĩ nhân đúng ko? Cũng may là do cô ta ko phải xấu mà là ko biết cách trang điểm nên ms thế

_Người nói gì nô tỳ ko hiểu

_Ko cần hiểu.Sao ta có đẹp ko?

_Dạ từ bé đến giờ nô tỳ chưa gặp ai đẹp đến thế

_Tốt.Dù sao thì cũng ở nhờ xác cô ta nên đành giúp cô ta chút việc vậy

Lan Nhi cùng An Nhi ngơ ngác ko hiểu gì cả.Nó lại hỏi :

_Mà tên ta là gì nhỉ?

_Dạ , nương nương tên là Nguyệt Minh ạ.

_Tốt.

( PS: từ chap này t/g sẽ gọi Tiểu Mạn vs cái tên này nhá )

_Vậy tên hoàng thượng ấy giờ đang ở đâu?- Nó trừng mắt làm 2 nàng sợ khiếp vía

_Dạ ,hoàng thượng đang ở cung của Ngọc Phi ạ-Lan Nhi lấm lét trả lời

_Vậy hắn có bao giờ đến đây ko?

_Dạ có lẽ là ko vì khi có việc cần thì hoàng thượng chỉ cho công công đến thôi ạ

_Hắc hắc...-Nó tự dưng cười lớn làm 2 nàng lạnh sống gáy-Hiếm khi có dịp lạc về quá khứ ta phải chơi cho thỏa thích mới được

Nói rồi nó bắt đầu tìm 1 chiếc túi vải lớn rồi nói:

_Hai ngươi đi gom thật nhiều vàng vào đây cho ta

_Dạ thưa nương nương để làm gì ạ?

_Hỏi nhiều.Cứ làm theo lời ta là được rồi-Nó quắc mắt

Hai nàng thất sắc vội vàng thu gom vàng và ngân phiếu, miệng nói khẽ:

_Nương nương thay đổi quá, chắc là tại cú đập đầu.Thật khiến ta lo quá

Nó khẽ bước ra cửa, nhìn quanh.Bỗng thấy 1 cung nữ đang đứng gần đấy , nó khẽ gọi:

_Lại đây

Vị tiểu cung nữ nghe nó gọi vội chạy lại gần:

_ Dạ thưa hoàng hậu , người cho gọi nô tỳ có việc gì ạ ?

Nó khẽ cười mỉm:

_Xin lỗi nhé..

_Dạ nương nương nói gì...Bốp-Một tiếng đọng vang lên

Lan Nhi cùng An Nhi vội vàng chạy ra:

_Thưa nương nương thế này là..

_Còn thế cái gì nữa .Bịt mồm cô ta vào rồi mang quần áo cô ta ra đây cho ta mặc.Nhanh lên ko muộn thì hỏng việc-Nó cười

_Dạ-Hai nàng sợ hãi vội vàng chạy vào trong cùng nó.Một lúc sau nó đã thay quần áo xong . .Nó quay lại hỏi 2 nàng:

_Hai ngươi có biết lối nào có thể trốn ra được khỏi cung ko?

_Dạ bọn nô tỳ biết nhưng nương nương định...

_Trốn ra ngoài chơi-Nó nhún vai

_Dạ thưa nương ,trốn ra cung tội rất lớn..-Hai nàng vội vàng quỳ xuống

_Thật là nhát mà.Ta chỉ đi chơi 1 lúc rồi về.Sẽ ko ai biết đâu

_Nhưng...

_Nhưng nhị gì nữa .Đi thôi.Hai ngươi định trái lệnh của bổn cung à?

_Dạ ,nô tỳ ko dám ạ

_Tốt .Đi nào

Lúc này tại cung Ngọc Phi:...

_Hoàng thượng à..Hàng hâu bị thương như vậy mà người ko đi thăm à-Ngọc Phi õng ẹo ôm cổ Thiên Bảo

Hắn vẫn lạnh lùng ko trả lời ,tay ôm lấy eo Ngọc Phi mà nói:

_Hừ, nàng nhắc đến ả làm gì .Chẳng qua là vì quá nhục nhã nên giở trò đấy mà.Trẫm tự biết cách xử lý ả

_Hoàng thượng , người quả là lanh lùng đó-Ngọc Phi hôn lên má hắn

_Trẫm chỉ ko lạnh lùng vs nàng thô

_Hoàng thượng thật đáng ghét-Ngọc Phi lắc đầu nũng nịu

_À ,Ngọc Phi này .

_Dạ

_Trẫm phải đi vi hàng bây giờ.Tối về trẫm sẽ đền cho nàng nhé-Hắn bẹo nhẹ vào má Ngọc Phi

_Ko , thiếp ko cho ngài đi đâu cả

_Ngoan ,tối về ta thưởng

_Người đi cẩn thận nhá-Ngọc Phi ôm lấy hắn

Hắn ko nói gì nữa mà khẽ vỗ tay 3 cái.Một bóng đen từ trên nóc nhà phi thân xuống .Người này vốn là Hoàng Minh tướng quân luôn theo hầu hắn

_Hoàng thượng cho gọi thần có việc gì ạ?

_Ngươi chuẩn bị đi ta và ngươi chuẩn bị vi hành

_Vâng thưa hoàng thượng

******************************************

Lúc này ở ngoài kinh thành...

Nó đang đi bỗng dưng dừng lại đột ngộ làm cho Lan Nhi và An Nhi suýt nữa thì ngã

_Thưa nương nương có việc gì thế ạ ?

_Đã bảo là gọi ta là tiểu thư.Cứ nương vs chả nương cái gì

_Vâng ,tiểu thư có gì dạy bảo ạ.

_Tại sao người ta lại cứ nhìn chúng ta như thể mặt ta có cái gì vậy?-Nó thắc mắc

2 nàng nhìn quanh 1 hồi rồi cúi đầu:

_Thưa nương nương người ăn mặc thế này thật ko có vấn đè gì nhưng hình như từ khi nương nương thay đổi thì quả thực vô vàn xinh đẹp nên họ ko kìm được mà ngắm trộm ạ

_Hừm ,thật là phiền phức mà

Nó lấy mạng che lên mặt sau đó quay xuống hỏi 2 nàng:

_Ngươi có biết chỗ nào ở đây đông vui nhất ko?

_Dạ bọn nô tỳ quả thực ko biết ạ

Nó đang suy nghĩ thì bỗng thấy đằng trước có 1 chỗ vô cùng nhộn nhịp.Đó là lầu xanh.Nó ngửa mặt cười lớn khiến cho 2 nàng giật mình

_Hắc hắc ,tiền nhiều thế này thì phải đi phá rối cho bõ tức-Nói rồi nó phăm phăm bước vào trong làm cho nàng phải bước vội theo

Thanh lâu quả là nơi nhộn nhịp, người ra vào tấp nập nhưng chỉ toàn là nam nhân.Nó cùng 2 nàng bước vào bên trong.

_Quả thật là toàn những cô nương xinh đẹp-Nó thích thú vỗ tay

_Thưa nương nương ,người định làm gì?- 2 nàng sợ hãi hỏi

_Làm gì ư?-Nó nhíu mày- Tìm kinh nghiệm

_Kinh nghiệm-2 nàng mở to mồm ngạc nhiên

_Ưu.Ta muốn học kinh nghiệm của họ-Nó xoa xoa 2 tay vào nhau

2 nàng thất sắc vội vã hỏi:

_Người định làm gì vậy?

_Hớ hớ-Nó cười lớn làm 2 nàng giật mình-Mở thanh lâu

2 nàng nghe đến đây vội vàng níu tay áo nó mà van xin:

_Nương nương ,nếu hoàng thượng mà biết được e sẽ ko hay đâu

_Hoàng thượng cái khỉ gì .Ta đây nhổ vào nhé.Hai ngươi đc hắn cho cái gì mà ngươi cứ bênh hắn chằm chằm thế ?

_Nương nương...

_Ko nói nhiều ,mau tìm chỗ ngồi đi

2 nàng vội vàng theo sau.Nó đang hùng hổ bước vào thì có ai đó bước ra làm cho cả khuôn mặt của nó đâm sầm vào ngực hắn.Nó bực tức ngước mắt lên định cho tên này 1 bài học về việc đâm vào nó thì ....

Chết tiệt.Nó chưa nhìn thấy ai đẹp như tên này.Khuôn mặt anh tú toát lên nét phi thường , hơn nữa nguời lại vô cùng cân đối (ặc ,ham trai quá.Anh đấy chị ạ ).Nó lúng túng mất 5s sau đó lấy hết dũng khí hét lên:

_Tên này mi đi đứng kiểu gì thế huh?

Hắn khẽ liếc 1 cái làm nó lạnh hết cả sống lưng:

_Cô là ai?

_Ta là ai ko quan trọng.Nhưng mi phải xin lỗi ta ngay tức khắc

_Tại sao?-Hắn khẽ nhíu mày

_Ngươi vừa đâm vào ta-Nó hếch mũi lên

_Đúng là...Ta ko rảng để đôi co vs ngươi-Hắn đây nó ra định bước tiếp ( lúc này chị ấy vẫn còn đeo mạng che nha nên anh í chưa thấy mặt)

Nó tức xịt cả khói :

_Chưa có ai dám khinh ta ntnày.Được lắm

_Nương nương định làn gì ạ?-Hai nàng tò mò

_Haha.-Nó cười lớn-Chủ ở đây là ai?

Một người đàn bà trung niên nhưng ăn mặc lòe loẹt, trông mập mạp chạy ra

_Tiểu thư có việc gì ạ?

Nó rút 1 xấp ngân phiếu dày cộp ra đưa cho bà ta :

_Ta bao tất cả các vị cô nương ở đây cho công tử này-Nó chỉ vào hắn

Bà ta thấy ngân phiếu liền vỗ tay 3 cái .Các cô nương bu lại chỗ hắn đong như kiến làm hắn chưa hiểu đầu đuôi ra sao đã bị họ ôm chặt lấy

_Ngươi làm cái gì vậy-Hắn hét

_Ở lại chơi vui vẻ nhé-Nó nháy mắt định bước đi thì có một cơn gió nổi lên làm chiếc mạng rơi xuống.Hắn ngây người ra nhìn nó còn nó thì vội vã chạy đi làm cho 2 nàng phải vội vã đuổi theo.

Hắn đẩy hết mấy vị cô nương kia ra , vỗ tay 1 cái.Hoàng minh tướng quân từ đâu phi thân đến.

_Về cung.

_Vâng thưa hoàng thượng

_Ta sẽ tìm ra nàng-Hắn lẩm bẩm

Nó trèo qua tường rồi nhảy xuống bên dưới.Lan nhi và An Nhi cũng nhảy theo sau.Sau khi đã trèo tường trót lọt ,nó phủi tay rồi quay ra nói vs 2 nàng:

_2 ngươi có biết đây là chỗ nào của hoàng cung ko?

_Bẩm-2 nàng nhìn quanh rồi quay sang nói vs nó:

_Đây hình như là cung của Thiên ngọc công chúa ạ

_Thien ngọc công chúa? -Nó nhíu mày nhìn 2 nàng-Ai thế?

_Ân ,nương nương quả thực ko còn nhớ gì nữa ư?

_Nhớ gì mà nhớ.Nói mau-Nó quát làm 2 nàng sợ khiếp vía

_Thiên ngọc công chúa là em gái duy nhất của hoàng thượng ạ

_Em gái ư?

_Vâng ,từ nhỏ công chúa đã ốm yếu lại thêm tính tình nhút nhát nên ít khi ra ngoài

_Thật tội nghiệp-Nó lắc đầu- Thôi ,mau về cung kẻo tên hôn quân ấy lại phát hiện ra

Nó đang định quay người đi thì nghe có 1 giọng nói nhẹ từ đâu vang lên:

_Hôn quân là ám chỉ hoàng thượng phải ko?

Nó vội quay lại , trước mặt nó là 1 cô nương tầm 14 tuổi .Trông khá xinh nhưng trông ko hề có 1 chút sắc khí hồng hào nào.Khuôn mặt lại vô cùng nhợt nhạt.Thấy vị cô nương kia ,Lan nhi và an nhi vội vàng quỳ xuống:

_Thỉnh an công chúa

_Công chúa-Nó há mồm ngạc nhiên

_Đây là ai vậy?-Cô nương kia chỉ vào nó

Lan nhi vội vàng nói:

_Thưa, đây là Nguyệt Minh hoàng hậu ạ

Vị cô nương kia thấy vậy bèn cúi người xuống :

_Tiểu muội bái kiến tỉ tỉ.Muội đã nghe về tỉ từ lâu nhưng chưa diện kiến, nay mới có dịp

Nó lôi Lan nhi lại gần khẽ thì thầm:

_Cô ta nói vậy là sao?

_Dạ, công chúa chưa từng gặp người bao giờ nên ko thấy được sự thay đổi của người đâu ạ

_May thật

Nó quay sang phía Thiên ngọc mỉm cười:

_Muội muội ko cần đa lễ làm gì

_Xin hỏi tỉ tỉ ghé đến cung của muội có việc gì ạ?

_À ta đi...hóng gió.Đúng rồi ...hóng gió.Trời nóng quá-Nó lúng túng

Thiên ngọc mỉm cười:

_Đi hóng gió ăn mặc thế kia ạ ?

Nó nhìn vội bộ y phục đang mặc.Thì ra là vội quá quên chưa thay

***********************************************

_Thì ra là tỉ trốn đi chơi -Thiên ngọc cười

_Hj ...Muội đừng nói cho ai biết nhé-Nó khẽ cười

_Tỉ cứ an tâm

_Đúng là muội muội tốt mà

_Nhưng sao tỉ nghe có vẻ ghét huynh của mưội quá nhỉ

_Mặc kệ cái tên điên ấy.Thôi ta đi về nhá.Mai ta sẽ ghé qua thăm muội

Nói rồi nó quay đi.Thiên ngọc khẽ mỉm cười:

_Đúng là khó mà ghét tỉ ấy được

*********************************************

Lúc này tại thư phòng của Thiên Bảo...

_Cái gì? Ko tìm ra được nàng ấy là ai ư?

_Thần đã cố gắng nhưng quả thật ko thể tìm ra được

_Ngươi đã tìm kỹ chưa?

_Rồi , chẳng còn nhà nào có con gái mà thần chưa tìm cả

_Thật lạ.Thôi ngươi cứ tiếp tục tìm đi cho trẫm-Thiên bảo phẩy tay

_Vâng thưa hoàng thượng

_Trẫm chưa từng thấy người con gái nào đẹp đến thế.Một vẻ đẹp thánh thiện nhưng lại khiến người ta đau đầu.Nếu trẫm tìm ra nhất định sẽ cho làm quý phi

_Hoàng thượng , nàng ta liệu có đẹp hơn ngọc phi ko?

_Ngọc phi đẹp theo kiểu khác nhưng có lẽ ko bằng.Mà thôi trẫm mệt rồi ,ngươi mang kiệu đến đưa Ngọc Phi đến cung của trẫm.Đêm nay trẫm thị tẩm Ngọc Phi

_Vâng thưa hoàng thượng

Vừa về đến cung nó đã nằm luôn ra giường.Hai nàng vội vàng cởi giầy giúp nó.Nằm nghỉ 1 lát nó bỗng dưng bật dậy làm cho 2 nàng giật mình.

_Chết .Suýt nữa thì quên.-Nó vỗ vỗ nhẹ lên trán.

Lan Nhi ngơ ngác nhìn nó:

_Nương nương cần gì ạ?

_Ta bảo là sẽ giúp nàng ta báo thù mà mải chơi quên mất

An Nhi nhìn nó khó hiểu:

_Nàng ta là ai ạ?

_Ngươi ko hiểu đâu

Nói rồi nó sai 2 nàng thay y phục cho mình.Nó chọn bộ màu trắng mà nó thích nhất

Hai nàng ngạc nhiên khi nó ăn mặc vậy bèn hỏi:

_Nương nương ăn mặc đẹp vậy để làm gì ạ?

_Hỏi nhiều ,thay mau lên

Sau khi đã thay xong nó quay lại hỏi:

_Tên hôn quân ấy đang ở đâu?

_AI ạ?

_Tên cẩu hoàng thương ấy

2 nàng thất sắc:

_Xin nương nương đừng gọi như vậy.Đó là tội chém đầu đấy ạ.

_Ta cóc sợ.Nói mau hắn ở đâu-Nó trừng mắt nhìn

_Dạ hoàng thương lúc này có lẽ đang ở thư phòng ạ.

_Tốt.Đi thôi

_Dạ

Nó cùng 2 nàng đi đến thư phòng nhưng vừa đến cửa đã bị chặn lại bởi 1 tên lính:

_Ngươi là ai?Đến đây có việc gì?

_Hỗn láo-Lan Nhi quát-Ngươi ko mau thi lễ vs hoàng hậu

_Haha.Đây mà là hoàng hậu ư?Ta đã từng gặp hoàng hậu nhưng hoàng hậu dung mạo ko thể nào xinh đẹp phi phàm thế này.Các ngươi có biết tội mạo phạm hoàng hậu sẽ bị chém đầu ko?

_Ngươi ko tin ư?-Nó mỉm cười làm tên lính hồn bay phách lạc

_Bốp-Một tiếng động vang lên -Khi 2 nàng nhìn lại thì tên lính đã nằm lăn quay trên đất

_Mất thời giờ vs tên điên này quá

Nói rồi nó quay ra nói vs 2 nàng:

_Hai ngươi ở đây,ta sẽ vào 1 mình

Nói rồi nó quay lưng bỏ đi còn 2 nàng giải quyết tên lính đang ngất kia

***********************************************

Nó đẩy cửa bước vào ,ngay lập tức bị một người túm lấy

_Ngươi là ai?

Nó mở to mắt ra nhìn ngừoi đang đứng trước mặt mình.Khuôn mặt anh tuấn này quen quá.

_AAAAAAAAAAAAAAAAA-Một tiếng hét đinh tai vang lên

_Ngươi ....ngươi là.........

Tên nam nhân anh tuấn đang đứng trước mặt nó chẳng phải là tên nó gặp mấy hôm trước sao.Hắn sao lại ở đây?

Hắn nhíu mày nhìn nó 5s sau đó hỏi:

_Cô...cô là....

Nó lắp bắp:

_Tôi ..tôi làm sao?

_Cô là người ở thanh lâu hôm trước

_Chết rồi,hắn nhận ra rồi-Nó lẩm bẩm

_Chắc anh nhận nhầm người rồi.Hì hì,tôi xin phép đi trước nhá-Nó vừa nói vừa quay lưng lại

Chưa kịp chạy thì hắn đã túm lấy cổ áo nó:

_Ta ko nhận nhầm đâu-Hắn kéo nó quay người lại sau đó dí sát mặt mình vào nó làm nó đỏ bừng mặt lên

_Anh ...anh làm gì thế?

_Khuôn mặt đẹp như thiên thần này,gioịng nói này dù có trong mơ ta cũng nhận ra-Hắn ta chạm tay lên má nó

_Anh điên à? Đã bảo là nhầm mà-Nó lúng túng ra sức giãy giụa

_Nói -Hắn đột ngột hét lên làm nó giật mình-Nàng đến cung của ta làm gì? Nàng là ai?

_Cung của ngươi?-Nó ngạc nhiên

_Phải cung của ta-Hắn nhún vai

_AAAAAAAAAAAA...Vậy ngươi là tên hôn quân vô lại ấy ư?-Nó hét lớn

_Hôn quân vô lại? Nàng dám **** ta ư?

Nói xong hắn túm lấy khuôn mặt nó đưa sát lên mặt mình và hôn.Nó ra sức giẫy giụa nhưng bị cánh tay của hắn túm lại.Một lúc sau hắn thả nó ra.Khuôn mặt nó đỏ bừng lên

_Ta đang tìm thì nàng lại tự dẫn thân đén nộp.Nói mau nàng là ai?

_Ta ko nói đấy ngươi làm gì ta?

Hắn tức giận trước thái độ ương ngạnh của nó.Lôi tay ném thẳng nó lên giường rồi tiến lại gần hôn nó .

Hắn túm lấy hai tay để chống lại sự phản khánh quyết liệt của nó.Một lúc sau thấy nó ko phản kháng nữa hắn mới thả lonhr tay hơn.Đúng lúc ấy thì...

_Bốp-Một tiếng đọng vang lên.Hắn ngã ra còn nó nhanh chóng nhảy xuống khỏi giường.

_Ha ha.Đừng tưởng dễ bắt nạt được ta nhé-Nó cười lớn

_Nàng dám...-Hắn 1 tay ôm...vô cùng tức giận

_Sao, lần này ta còn đá nhẹ chứ lần sau để ta mà gặp lại là cho ngươi tuyệt tự tuyệt tôn luôn đấy.Thôi ,ta phải đi.PPPPPPPPPP nhà ngươi.Thuốc thang cho cẩn thận ko thì...Hô hô

Nói rồi nó đẩy cửa chạy nhanh vè cung

_AAAAAAAAAAAAA....Ngừoi đâu....-1 tiếng hét vang cả cung điện

*******************************************************

Hắn ngồi trên ghế, khuôn mặt vô cùng tức giận khiến cho Hoàng Minh tướng quân mồ hôi chảy ròng ròng

_Sao lại ko tìm thấy ?

_Thần đã tìm tung cả cung điện này lên nhưng ko thấy đâu ạ.Nhưng...

_Nhưng gì?

_Còn cung hoàng hậu chưa tìm.

_Thôi khỏi ,ta ko muốn dây dưa vs con quỷ ấy.Ngươi đi tìm lại chỗ khác đi( chị ở đấy đó anh anh ạ )

_Thần xin tuân mệnh

_Chưa có ai dám coi thường ta như thế.Ta mà tim được thì....-Chiếc cốc trên tay bị hắn bóp nát ( Oa ,nội công thâm hậu quá.Bái phục,bái phục )

Bỗng có tiếng nữ nhân vang lên đằng sau Thiên Bảo khiến hắn giật mình quay lại:

_Có chuyện gì vậy hoàng thượng-Ngọc Phi tiến lại gần đưa tay lên ôm cổ hắn

_Tại sao nàng lại đến đây vậy?-Thiên Bảo bực dọc hỏi

Ngọc Phi vô cùng ngạc nhiên vì từ trước đén giờ hắn chưa bao giờ lạnh nhạt như vậy cả

_Hoàng thượng cho gọi thần thiếp đến mà-Ngọc Phi õng ẹo

Thiên Bảo đẩy tay Ngọc Phi ra :

_Thôi ,đêm nay ta mệt lắm.Nàng về cung đi

_Ngài sao vậy? Để thần thiếp hầu hạ cho ngài

Thiên Bảo đột ngột quát làm nàng giật mình:

_Trẫm đã bảo là mệt ,nàng có nghe rõ ko?

Ngọc Phi tái mét, vội vàng cáo lui.Khi đã ra khỏi cung của hắn nàng mới nói vs nô tỳ:

_Hoàng thượng chưa bao giờ nổi giận vs ta cả vậy mà lần này....Ta thật ko hiểu nổi nữa.Ngươi điều tra ngay cho ta tối nay đã xảy ra chuyện gì

_Nô tỳ tuân lệnh

***************************************************************

Lúc này tại cung hoàng hậu.../

Lan nhi ngạc nhiên hỏi:

_Có chuyện gì mà lúc nãy ng' chạy hốt hoảng thế ạ?

Nó mỉm cười thần bí:

_Ta vừa gặp 1 ng' quen cũ

_Ng' quen cũ ấy ạ?-An nhi ngạc nhiên

_Phải ,1 tên vô lại.Haha

_Sao nương nương lại cười ạ?

_Các ngươi ko hiểu đâu.Ta đã cho tên vô lại ấy 1 cú nhớ đời rồi...

_Nô tỳ quả thật ko hiểu

_Ân, ngươi ko cần hiểu làm gì.Nhưng ta thật ko ngờ hắn lại là...

_Là gì ạ?

_Thôi, ko nói chuyện vs 2 ng' nữa.Các ng' mau chuẩn bị chăn gối đi.Ta mệt rồi ,muốn ngủ

2 nàng vội vã trải chăn ra.Nó mặc nguyên quần áo leo thẳng lên giường ngủ .2 nàng tò mò 1 lúc rồi cũng vội vã đi ngủ...

Đêm về khuya dần nhưng lúc này ở cung điện cách đó ko xa có 1 ng' ko thể ngủ nổi

_Nữ nhân này quả là thú vị.Trẫm quả thật rất muốn biết nàng rốt cục là nữ nhân phương nào mà lại dám đá trẫm

Sáng hôm sau:

_Oáp, Lan nhi-Nó giụi giụi mắt,ngồi dậy

_Dạ thưa nương nương ng' đã dậy rồi ạ?

_Ukm, mau mang nước lên cho ta rửa mặt

_Vâng thưa nương nương-An nhi mang lên 1 chậu nc và khăn mặt

Sau khi đã rửa mặt xong nó hỏi:

_Lan nhi hôm nay hoàng thượng có ở trong cung ko?

_Dạ, hoàng thượng hôm nay hình như lại đi vi hành.Nương nương hỏi có việc gì ạ?-Lan nhi trả lời

_Trốn đi chơi-Nó thản nhiên trả lời

_Thưa nương nương lại đi ạ?-2 nàng sợ hãi hỏi

_Dĩ nhiên-Nó nhún vai

_Nhưng....

_Ko nhưng gì nữa, chuẩn bị đi

_Vâng-2 nàng đành miễn cưỡng đi chuẩn bị

***********************************************

_Oa...nơi này quả là đông đúc mà-Nó chạy nhảy khắp nơi khiến cho 2 nàng vội vã chạy theo

Bỗng nó va vào 1 ng' khiến cho nó mất đà ,suýt nữa ngã thì có 1 cánh tay của ai đó đỡ lấy nó.Ai thế nhỉ??

Lan nhi? Hay an nhi?

Nó khẽ mở mắt,ng' trước mắt là...

_A...aaaaaaaaaaaaa-Nó hét lớn khiến mọi ng' nhìn vào nó

_Sao ngươi...ngươi lại ở đây-Nó hét lớn

Người đứng trước mặt chẳng phải là tên hoàng tượng sao chổi ư??Thế là đi tong 1 ngày vui vẻ rồi

_Sao ta lại ko đc ở đây??Đây là nước của ta mà-Hắn thản nhiên nhún vai

_Thế ngươi cứ ở đó mà chơi .Ta đi đây-Nó bực bội định bỏ đi thì hắn đã kéo tay lại

_Sao nàng lại có thể lạnh lùng thế nhỉ??Ta bị nàng đá cho 1 nhát vậy mà lại cứu nàng .Nàng định lấy oán trả ơn à?

_Ta..ta..

_Mau đi theo ta...-Hắn kéo nó đi

Lan nhi thấy vậy liền hét lớn:

_Hỗn láo, nhà ngươi có biết đây là ai ko?

_Là ai?-Hắn nhíu mày

_Đây chính là.......

Đây là....ưm..ưm...-Nó lao lên túm chặt lấy mồm nàng rồi trừng mắt nhìn khiến nàng sợ hãi ko dám nói thêm gì nữa

_Sao ngươi lại ko cho nàng ấy nói??

_Ngươi biết làm quái gì????

_Nàng có gì mờ ám mà phải giấu ta??-Hắn nhìn nó nghi hoặc

_Ta..ta..Mà ngươi có đi ko thì bảo?-Nó vội đánh trống lảng

_Đi nào-Hắm mỉm cười túm lấy tay nó lôi đi

_Khoan-Nó đột ngột hét lên làm hắn giật mình

_Sao??-Hắn khẽ nhíu mày

_Ta..ta..đột nhiên thấy đau bụng quá

Hắn hoảng hốt nắm lấy tay nó ,lo lắng:

_Nàng có cần đi đại phu ko??

_Ko..có lẽ ta chỉ hơi đau thôi.Ta muốn đi vệ sinh ,ngươi có thể chờ ta đc ko??

_Được, nàng cứ đi đi

Nó cười thầm, giả vờ nhăn nhó .2 nàng vội dìu nó đi.Khi đã đi khuất nó bật dậy ngay tức khắc làm 2 nàng giật mình:

_Thưa nương ,bụng của người...

_Chả sao cả-Nó nhún vai

_Vậy là chúng ta đã lừa vị công tử kia ư??

_Dĩ nhiên ,ko lẽ để hắn đi theo suốt sao?Thôi ,ta đi ..

_An nhi, muội sao ko đi?-Lan nhi hỏi

_À, muội có chút ngờ ngợ .Hình như đã gặp vị công tử ấy ở đâu đó.

_Ko thể, muội và ta từ nhỏ sống trong cung làm gì có chuyện quen hắn.Thôi đi mau

_Ukm

************************************************

_Đây là lần thứ ba nàng ấy dám chống đối ta rồi,thật ko thể hiểu nổi nữa

_Hoàng thượng ,cô nương ấy quả là số 1.Haha

_Ta mà túm đc nàng ấy lần nữa thì....

_Thưa hoàng thượng giờ ta đi đâu ạ??

_Đến thăm hoàng muội,lâu rồi ta chưa thăm muội ấy

_Tuân lệnh

**********************************************

Nó ra sức kéo Thiên ngọc:

_Đi mà,muội đi vs ta

_Nhỡ có ai đến thì sao

_Ko sao đâu mà

_Thôi được rồi.Sao tỉ lại thích tắm hồ đến thế chứ??

tiểu thư vui vẻ thế thật hết sức ngạc nhiên.Không hiểu tiểu thư định làm gì với mấy thứ đó.

"Quần áo gì đây ?"

Thiên ngọc ngac nhiên nhìn Nó .2 bộ quần áo lửng màu xanh dương,được may rất đơn giản,nhưng cẩn thận. Nó đắc ý nhìn nàng :

"Đồ bơi" >.<

Thiên Ngọc ngẩn ra chút rồi cười gian,nhanh chóng giật lấy một bộ :

"Minh Nguyệt,tỉ thật suy tính chu toàn nha.Một bộ cho ta đi."

"Tất nhiên là mi một bộ.Lan Nhi khẳng định không dám mặc rồi.Mùa hè rồi,ta muốn bơi lội cho thỏa thích."

Thiên Ngọc gật gật đầu :

"Ta nhắm thấy cái hồ ở trong cung này rất tốt đó.Nước trong xanh vô cùng,cảnh lại đẹp,hơn nữa Vạn Điệp cung này lại vắng vẻ,chẳng ma nào lui tới."

Lan nãy giờ đứng nghe,không tránh khỏi kinh sợ,suýt chút nữa lăn ra ngất xỉu.Aa,tiểu thư nhà nàng và công chúa điện hạ muốn mặc thứ quần áo đó ư ? Lại còn để tắm hồ ? Ngay trong cung này ?

Mùa hè nóng nực đã về,ánh nắng chiếu xiên xiên qua hàng liễu rủ xuống mặt hồ lấp lánh,ráng chiều đỏ rực bao trùm không gian,cả Vạn Điệp cung như được nhuộm màu hoàng hôn,cổ kính,trang nhã nhưng không kém phần lộng lẫy.

Thiên Ngọcngồi dưới gốc liễu lặng lẽ nghe đàn,mái tóc buông dài xõa xuống vai phất phơ.Nó tay ngọc nhẹ dạo trên dây đàn,ánh mắt chăm chú,trên môi điểm một nụ cười nhẹ.Gió thổi mát rượi,cành liễu tha thướt,tà áo nhẹ nhàng bay,hai người con gái xinh đẹp ngồi đó,giống như tiên nữ trong cảnh thần tiên.

2 ng ko hề biết có 1 nam nhân đang đứng ở gần đấy.Thiên Bảo ngẩn ngơ ngắm nhìn phía xa.Từ bao giờ Vạn Điệp cung trở nên đẹp như vậy.Cung điện hoang phế bỏ không đã lâu,người con gái đó tới và làm thay đổi tất cả,cũng như nàng đã làm thay đổi cả con người hắn.

_Ngọc muội,đàn hay quá,thật lợi hại nha."

Thiên Ngọc mỉm cười đắc ý :

"5 năm học đàn tranh của ta đấy.Trong số các nhạc cụ,ta thích nhất là đàn tranh.Sáo cũng hay,nhưng thổi sáo mỏi miệng lắm >.< "

Nó mỉm cười,nhìn mặt trời dần khuất,nhẹ nhàng đứng lên,chậm rãi cởi bỏ y phục,bên trong là một bộ quần áo lửng màu xanh dương nhẹ nhàng ôm sát cơ thể,để lộ làn da trắng nõn nà với những đường cong quyến rũ.

_Thiên Ngọc ,mau xuống bơi thôi

Không chờ Ngọc trả lời,nàng nhẹ nhàng bước xuống hồ.Dòng nước mát lạnh,giữa ngày hè nóng nực thật vô cùng thoải mái.Hai người con gái diễm lệ thoải mái vui đùa trong làn nước trong xanh,không biết có người đã vô tình chứng kiến cảnh tượng hiếm có này.

Thiên Bảo vô cùng kinh ngạc.Hắn mải mê nhìn ngắm người con gái đó đang ngụp lặn trong nước,thân hình yểu điệu hấp dẫn tràn đầy sức sống,cánh tay thon dài trắng như ngọc nhẹ nhàng khỏa nước,mái tóc dài buông bồng bềnh,tiếng cười nói dịu dàng văng vẳng bên tai.Nữ nhân lại có thể giữa thanh thiên bạch nhật thoải mái tắm hồ như vậy sao.Nàng và hoàng muội của hắn đều cởi bỏ xiêm y,chỉ còn một bộ đồ mỏng,tuy không phải lõa thể nhưng cũng có khác gì đâu.Vạn Điệp cung tuy không có người lui tới,nhưng nếu để người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì.Thiên Bảo chợt giật mình,đôi chân mày tuyệt mỹ khẽ nhíu lại,lặng lẽ quay đi.Ra khỏi đó,hắn hạ lệnh cấm không cho phép bất kỳ ai tới khu vực Vạn Điệp cung (há há,có nam nhân nào tới đó thì khẳng định sẽ bị huynh ấy chém bay đầu

_Muội mau nói cho ta biết nàng ấy là ai đi -Thiên Bảo nhăn mặt

Thiên ngọc ung dung ngồi uống trà,thản nhiên hỏi:

_Huynh cần biết làm chi?

_Ta muốn có nàng ấy-Hắn nhún vai

_Ha ha-Thiên ngọc cười sặc sụa-Huyng chẳng phải đã có rồi sao?

_Muội vừa nói cái gì?Ta nghe ko rõ

_Ko có gì cả .Huynh muốn thì phải tự đi mà tìm chứ sao lại hỏi muội

_Muội....

_Thôi nhé muội mệt rồi ,muốn đi nghỉ ngơi .Ko tiễn đc huynh

_Ta..-Nói rồi hắn tức giận bỏ đi

_Huynh thật là ...lúc thì vứt bỏ người ta đến bây giờ lại hối hận.Muội cho huynh bài học này là đáng...

************************************************************

Cung ngọc phi...

_Ngươi nói cái gì??Hoàng hậu mới cho người đến tìm ta tính sổ hả???

_Vâng,người còn dặn là nói vs nương nương là.....-Cô nương kia run rẩy

_Nói mau....

_Dạ.Nương nương là đồ ...hồ ly tinh, đồ mặt dày...

_Bốp-mặt cô gái kia in hằn đấu tay-Câm miệng,con tiện nữ bị thất sủng kia lại dám nói thế ư?

_Nô tỳ quả thật nói ko sai

_Đc, đến cung Hoàng hậu

_Dạ

_Hoàng thượng ,nguy rồi-Hoàng minh tướng quân lao từ ngoài vào, hốt hoảng

_Lại chuyện gì đây?

_Ngọc phi đang đến cung của hoàng hậu định làm loạn lên

_Cái gì nữa đây?Thật là...-Thiên bảo tay vẫn cầm cuốn sách ko rời 1 bc

_Ngài ko đi can họ lại ạ??

_Mặc kệ.Cho Ngọc phi muốn làm gì tên xấu xí kia thì làm.

_Nhưng 1 phi tần lại dám đánh hoàng hậu.Chuyện này mà đòn ra ngoài thì sẽ khiến người mất thể diện

_Đau hết cả đầu-Thiên bảo đặt mạnh cuốn sách xuống bàn,đứng dậy tiến về cung hoàng hậu

****************************************************************

_Thần thiếp xin thỉnh an hoàng hậu-Ngọc phi đứng sau rèm cúi nhẹ người xuống thi lễ.

_Miễn lễ.Chẳng hay cơn gió độc nào đưa muội đén thăm ta thế này??-Nó nhếch mép cười

_À ,chẳng có cơn gió độc nào cả.Muội chỉ tình cờ đi qua cái nơi mốc bẩn này nên ghé vào thăm thôi-Ngọc phi cười,đáp lại

_Ko mấy khi muội lại đén thăm ta nt này nên mong muội lượng thứ ta ko có ghế đâu nên cứ đứng tự nhiên nhá

Ngọc phi tức đến tím cả mặt, nghiến răng ken két.Nó mỉm cười:

_Thôi ở đây chẳng có ai ngoài ta và cô nên cô ko phải đóng kịch làm gì? Cứ việc thật lòng mà nói đi

Ngọc phi nghe thấy vậy hỏa khí bốc lên làm cho 2 nàng Lan nhi và An nhi sợ hãi nấp kín sau rèm:

_Ta chẳng cần vòng vo nữa.Ai cho mi dám đến **** ta

_Ngọc phi này,dù gì ta cũng là hoàng hậu người đứng đầu hậu cung nàng nên ăn nói cho cẩn thận.

_Ha ha-Ngọc phi cười lớn-Ngươi chẳng qua là đồ hữu danh vô thực ta chẳng sợ.Hơn nữa cái loại xấu xí nhà ngươi sẽ chẳng bao giờ được hoàng thượng ngó mắt đến đâu.

Nó nhếch mép cười, vén rèm bước ra.Ngọc phi lắp bắp ko nói đc câu nào còn những người hầu của cô ta thì ngơ mặt ra 1 lúc sau đó thì thào:

_Đẹp quá, ta chưa từng thấy ai đẹp hơn hoàng hậu cả

Ngọc phi thấy vậy tức giận hét lớn:

_Im hết cho ta-Sau đó quay sang nàng nói-Ngươi ko phải hoàng hậu,cô ta ko phải xinh đẹp như thế này

_Cô mù hả. ta ko phải thì cô phải chắc

Ngọc phi tức giận giơ tay lên định tát nó thì....

_Ngọc phi ai cho nàng đén đây làm loạn hả

Ngay lập tức tất cả người hầu đều quỳ xuống,cả Ngọc phi.Chỉ có nó là vẫn đứng im.

Thiên bảo vừa bước vào suýt nữa thì hét lên kinh ngạc:

_Nàng...nàng tại sao lại ở đây??

_Đây là cung của ta tại sao ta lại ko đc ở đây??-Nó nhún vai

_Cung của nàng??

Ngọc phi thấy hắn ngơ ngác thì chạy lại gần ôm lấy hắn:

_Hoàng thượng ,cô ta đích thực ko phải là hoàng hậu.Cô ta dám mạo danh người mau tống cô ta vào đại lao đi

Thiên bảo ko thèm trả lời.Cô ta tiếp tục gọi :

_Hoàng thượng...

_Nàng mau về cung của mình đi.-Hắn hét lớn khiến ngọc phi sợ hãi

_Thần thiếp xin cáo lui-Nói xong vội vàng trở ra ,mặt đầy vẻ ấm ức

Sau khi Ngọc phi đi rồi, hắn cho người hầu lui hết đi rồi kéo tay nó vào trong rèm:

_Nàng mau đi theo trẫm

Nó chưa kịp phản ứng đã bị hắn lôi thẳng vào trong đẩy mạnh vào tường:

_Nói, có phải nàng dám giả mạo hoàng hậu ko??-Hắn bóp mạnh tay nó khiến nó thấy đau

_Tại sao ta phải nói cho ngươi chứ??-Nó nhăn mặt đẩy hắn ra

_Tại sao à??-Hắn mỉm cười-Nàng nói hay là muốn ta phải tự tìm hiểu??

_Tự tìm hiểu-Nó nhăn mặt chưa kịp hiểu hắn đang nói gì thì hắn đã đẩy mạnh nó lên giường

_Ái...ngươi điên à??

Hắn im lặng ko nói gì.Một tay giữ tay nó tay còn lại kéo mạnh vai áo xuống.

_Ngươi...-Nó đỏ mặt lúng túng đẩy hắn ra nhưng đã bị hắn kịp giữ lại

Hắn nhìn vai nó 1 hồi rồi buông tay ra,sau đó lẩm bẩm:

_Vết sẹo này...rõ ràng là của hoàng hậu

Nó vội vàng kéo áo lên nhưng chưa kịp phản ứng đã bị hắn túm lấy tay 1 lần nữa:

_Nói, sao nàng có vết sẹo này lại giống hoàng hậu như thế??

Nó bực tức lấy hết sức đá cho hắn 1 cái vào...khiến hắn nhăn mặt đau đớn:

_Sao lần nào nàng cũng dùng chiêu này vậy??

_Nó nhân cơ hội đẩy ngã hắn ra ,đứng dậy phủi phủi tay:

_Vs cái loại như ngươi ko dùng cách này thì có ngày bị ăn mất cũng chẳng hay.Thôi ta nói cho ngươi biết ta đây chính là hoàng hậu đã bị thất sủng của ngươi đây

Hắn nhăn mặt hỏi:

_Nguyệt minh hoàng hậu đâu có giống nàng.Một chút cũng ko

Nó nhếch miệng mỉm cười:

_Sao, ngươi thấy tiếc rồi hả??Nhưng muộn rồi, ta ko còn nhu nhược như xưa để người ta chà đạp đâu.Tốt nhất ngươi nên về mf ôm mấy cô quý phi nhà ngươi đi.Thôi ,ta đi chơi.Ngươi về mà tĩnh dưỡng cho tốt.Chậc chậc..lần này có vẻ nặng hơn lần trước đấy.Nhỡ ngươi mà làm sao các phi tần trong cung này kéo đến hỏi tội ta thì ta ko đỡ nổi đâu nha...

_Nàng...

Hắn chưa nói hết câu nó đã quay lưng bỏ đi ko quên quay lại mỉm cười 1 cái.

_Chết tiết

Bỗng dưng hắn mỉm cười 1 mình:

_Nàng quả là thú vị...Để xem từ nay nàng chạy đâu cho thoát

************************************************************

Lúc này tại cung Ngọc Phi....

_Con tiện nữ đó quả là to gan...Ỷ mình xinh đẹp hơn 1 chút lại dám lên mặt vs ta..

_Thưa nương nương liệu ta có nên ....

_Chưa phải lúc..Bây giờ ta mà ra tay hoàng thượng sẽ ko để yên đâu.Đợi 1 thời gian nữa cũng chưa muộn...

_Vâng...

Đã 4 hôm kể từ ngày hắn phát hiện ra vẫn chưa thấy hắn quay lại tìm nó tính sổ.Đáng lý vs tính cách như thế hắn đã phải lôi nó ra chém rồi mới phải.Đá vua những mấy cái đâu phải truyện đùa...Mà thôi mặc kệ hắn ko nhớ ra thì sẽ tốt hơn.Tốt nhất là cả đời đừng nhớ ra a!

Nó đang nằm vắt vẻo trên cành cây hóng mát ( Thiên ca: nàng ấy mà có mệnh hệ gì ta giết ngươi./ Ta là t/g ta thích sao thì như vậy/Thiên ca: À .thích hả???Bay đâu ,chém ) .Thiên ngọc đã đi lấy trà mang đến.Mãi mà chưa thấy muội ấy quay trở lại ,đang định nhảy xuống thì bỗng có bóng người đi đến nên ngay lập tức nó nhảy ngay lên, giữ im vị trí cũ.

Người vừa đén chẳng phải là ai khác a.Chíng là tên đạp 2 lần mà ko chết...

Hắn đứng dưới gốc cây mỉm cười:

_Nàng quả là thích leo trèo nha?

_Mặc kệ...-Chưa nói hết câu quả nhiên đã bị kéo xuống.Cứ tưởng ngã nhưng hắn nhanh tay bế gọn nó như 1 con mèo nhỏ vậy..Thật là tức chết a.

Nó trừng mắt đẩy mạnh hắn 1 cái.Nam nhân kia nhìn nàng chằm chằm ánh mắt dò xét.Nó nhìn hắn chăm chú,bất giác thấy đỏ mặt khi thấy khóe miệng hắn nhếch lên tạo thàng 1 đường cong hoàn mỹ.Nóchợt thấy nóng mũi,động tới lòng tự tôn của nàng thì soái ca hay không cũng thế mà thôi.Nàng không kiêng nể gì,chỉ thẳng vào gương mặt tuấn mỹ kia mà mắng :

"Nhìn cái gì mà nhìn.Lạ lắm sao mà chằm chằm nhìn ta,ngươi không thấy thế là rất vô lễ à !"

Nam nhân kia nhướng mày hơi ngạc nhiên,bỗng mỉm cười :

"Chẳng phải nàng cũng vừa nhìn ta chằm chằm đó sao."

Hắn cười đểu nàng !!! Hắn nói kháy nàng !!! Nhưng hắn nói làm nàng cứng họng.Phải a,chính mình vừa nhìn người ta như vậy,đến nỗi rớt cả nước miếng thì sao có thể nói gì được chứ.Lão thiên ơi,nàng đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.Nó ngại ngùng thuận tay cầm lấy 1 cành trúc gần đó, ko nhìn hắn nữa.Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng,nàng đã cố không đếm xỉa tới hắn,nhưng ánh mắt hắn cứ nhìn chằm chằm sau lưng khiến nàng thật khó chịu.Hắn còn cười đểu nàng nữa.Nàng thề nàng đã nghe thấy tiếng cười nhạo của hắn.Tức chết đi được."Rắc",cuối cùng cành trúc cũng gẫy.Tiện tay nàng bẻ hết lá và cành nhỏ đi.Cành trúc này thật vừa tay,nếu có thể gọt giũa nữa thì cũng không khác kiếm tre của nàng là bao.

Nó hài lòng đứng dậy,chợt nhếch môi nở một nụ cười gian xảo,nhanh như chớp cành trúc đã đánh tới thân ảnh phía sau.

"Ngực"

Cùng với tiếng hô của nàng,cành trúc cũng phóng tới ngực nam nhân kia.Thiên Thiên thầm lấy làm đắc ý."Dám cười đểu bản cô nương,ta sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại."

Nam nhân kia bị bất ngờ,vội nghiêng người né tránh,nhưng cũng bị đầu trúc điểm sượt qua,tuy không lĩnh trọn đường kiếm của nàng nhưng cũng không tránh khỏi trầy da chảy máu.Hắn kinh ngạc nhìn nữ nhân trước mặt đang thủ thế không một sơ hở.

"Ngươi..."

"Mặt"

Nó lại tiếp tục phóng "kiếm",nhưng lần này nam nhân kia nhẹ nhàng xoay người né tránh,đường kiếm của nàng đánh trượt sang một bên.

"Đầu","Vai","Hông"

Liên tiếp 3 lần nữa,nàng lại đánh trượt.Nó thầm tức giận tại sao kendo lại hô trước vị trí tấn công cơ chứ,khiến đối phương có thể đề phòng.Bất quá nàng đã quen rồi,xuất kiếm là lại không nhịn được phải hô lên.=.=.Nó mím môi,tam đẳng kendo như nàng,dưới mắt tên kia chỉ như trò đùa.Hắn chỉ né tránh chứ chưa hề ra tay,thật là làm nàng tức chết.Nhưng không thể phủ nhận hắn là một cao thủ.Hoàng cung đúng là nơi ngọa hổ tàng long nha.

Nhìn nữ nhân trước mặt mím môi giận dữ,Thiên bảo không nén nổi nụ cười.Hắn chưa bao giờ gặp một nữ nhân nào thú vị như thế.Nàng không những không ra vẻ đoan trang hiền thục như các nữ nhân bình thường mà còn dám động thủ với hắn,hơn nữa thân thủ lại rất nhanh nhẹn,kiếm thuật rất khá nhưng cũng có điểm kì lạ.Nàng xuất chiêu rất nhanh,rất chính xác,nhưng lại nói trước vị trí tấn công khiến hắn dễ dàng né tránh.Kiếm thuật này căn bản không có tác dụng,không có một chút "hiểm" nào,chỉ có nhanh,mạnh và chính xác thì vẫn chưa đủ.Tuy nhiên vẫn không thể coi thường.Vết trầy trên ngực khiến hắn thấy hơi xót,nếu trúng một kiếm thì khẳng định sẽ không chỉ xót thôi đâu.Thiên Bảo âm thầm tính toán,chợt cười nhẹ.

"Mặt"

Nó lại xuất chiêu,nhưng lần này nam nhân kia lại không hề né tránh.Ngược lại,hắn phất tay áo,nhẹ nhàng cuốn lấy đầu trúc rồi giật mạnh,khiến nàng mất đá ngã về phía hắn.Nànghoảng hốt,cánh tay đã bị hắn nắm chặt,một tay hắn nhẹ nhàng đỡ eo nàng.Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào mắt nàng,gương mặt tuấn mỹ ghé sát vào mặt nàng ôn nhu hỏi :

"Nàng chịu thua chưa?"

Nó run rẩy,khuôn mặt hắn đang ghé sát vào mặt nàng,mũi nàng tưởng chừng chạm phải môi hắn,nàng cảm nhận được rõ cả hơi thở của hắn,vòng tay ấm áp của hắn.Lão thiên ơi,nàng thích giai đẹp nhưng chỉ toàn đứng xa nhìn ngắm,chưa bao giờ lại thân mật thế này với một người con trai,đặc biệt lại là một đại soái thế này,nàng không tránh khỏi xấu hổ,gương mặt đỏ ửng,tim đập thình thịch.A,cảm giác này chính là tim đập chân run đây phải không??Thiên Bảo nhẹ nhàng đưa tay vén một lọn tóc che trước mắt thiếu nữ nọ.Hắn ngắm nàng thật kỹ,gương mặt thanh tú,đôi mắt to đen láy,đôi môi anh đào nhỏ xinh quyến rũ,làn da trắng nõn đang ửng hồng trông càng kiều diễm.Mái tóc buộc cao không cầu kỳ,trang phục cũng rất lạ lùng,nhưng ở nàng toát lên vẻ đẹp rất tự nhiên,khiến hắn không thể dời mắt.Hắn cúi xuống,nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn thật dịu dàng.

Nó giật mình.Hắn mới rồi đã hôn nàng.Nụ hôn đầu của nàng,nụ hôn mà nàng từng thề sẽ dành cho soái ca mà nàng yêu thương...

Nó đẩy mạnh nam nhân trước mặt ra,vụt chạy đi.Nàng cũng không biết vì sao phải bỏ chạy,chỉ biết cắm đầu chạy thật nhanh về cung hoàng hậu.

Vừa về đến cung ,hắn đã bỏ thẳng về cung của mình vs sát khí ngút trời.Các cung nữ người nào người nấy mặt xanh mét như tàu lá chuối.Nữ nhân này cư nhiên hai tay dâng mỡ đến miệng mèo a.Chả lẽ vs nàng hắn chẳng nặng ký lô nào ư??Nàng ngang nhiên dẫn 1 tiện nhân về cung,rồi ngang nhiên bắt hắn lập nàng làm chiêu nghi.Cái cung này là cái chợ à??Được lắm,nếu nàng đã dám đấu vs trẫm thì trẫm cũng sẽ đấu vs nàng đến cùng...Cứ đợi đấy..

Lúc này,tại 1 goác cung điện của hắn..

_Hoàng thượng bị trúng gió hay sao ấy.Có nên gọi đại phu ko?-Cung nữ A

__Ừ, từ nãy đến giờ người hết cười lại tức giận.Có phải người va vào đâu ko a??-Cung nữ B

_Mau gọi đại phu đi

***************************************************

Lúc này tại cung của Thiên Ngọc công chuá..

_Cô cứ yên tam mà ở đây,ta đảm bảo sẽ ko có ai bắt nạt cô đâu-Nó nắm lấy tay nàng trấn an

_Ân đức này của nương nương,kiếp sau nô tỳ xin làm thân trâu ngựa để báo đáp-Nàng nước mắt lưng tròng đáp

_Thôi,khuya rồi,cô mau đi nghỉ đi

_Vâng,nô tỳ xin cáo lui

_Uk

Đợi nàng đi khuất,Thiên Ngọc mới khẽ kéo tay nó lại

_Gì vậy??

_Tỷ nói vs hoàng huynh là cho nàng ấy làm Chiêu nghi thật à??

_Dĩ nhiên

_Thật là...

_Sao vậy??

_Ko có gì,có điều là...

_Sao??

_Thôi,tỷ đi nghỉ đi.Khuya rồi

_Ừ,vậy muội ngủ ngon nha

Ngay khi Tiểu Mạn về cung an nghỉ, Thiên Ngọc liền tìm gặp Chiêu Nghi…. Cung thẳm, nơi Chiêu Nghi ngự an….

“Thiên Ngọc…. Thiên Ngọc công chúa…!? Nô tỳ xin vấn an công chúa”

Chiêu Nghi đang mơ màng giấc điệp thì được biết Thiên Ngọc công chúa tới tìm, nàng ta chưa kịp vận lại y phục thì Thiên Ngọc đã bước vào

“Không biết công chúa….!?” Chiêu Nghi e ấp nhìn Thiên Ngọc mà nói

“Vân cô nương! Ta biết cô nương là một người nhân hậu…. vì vậy ta muốn cô giúp ta một chuyện!” Thiên Ngọc không vòng vo tam quốc mà nói thẳng vào vấn đề.

“Vâng công chúa cứ nói!” Chiêu Nghi ánh mắt ngây thơ nhìn Thiên Ngọc mà nói.

Trong bóng tối được chiếu sáng bởi một ngọn nến lung linh, Thiên Ngọc cùng Chiêu Nghi đang cùng nhau bàn mưu tính kế, một kế hoạch hoàn hảo đưa Tiểu Mạn đến một cuộc sống mới.

Cung Ngọc Phi

“Ngươi nói cái gì? ả tiện nhân thất sủng kia dám yêu cầu hoàng thượng lập một con nô tỳ làm quý nhân sao?”

Ngọc Phi vận bạch y phục, áo cài mỏng manh, để lộ cả một cảnh sắc mùa xuân trước ngực nàng…

“Vân…g vân…g” tỳ nhi của Ngọc phi e ấp nói và….

“…Bốp…”

một bạt tai được giáng xuống người của tỳ nữ đó

“Không thể nào có chuyện này được…!?”

Ngọc Phi máu đã tăng xông tới tận đầu, nàng không thể nào chịu nỗi được nữa….

“Ta không thể để chuyện này xảy ra….!?”

Ả ta nghiến răng ken két, vừa tức khí vừa nói….

Cả cung Ngọc Phi lúc này tràn đầy sát khí….

Sáng hôm sau… cả hoàng cung chuẩn bị cho nghi thức tấn phong Vân Chiêu Nghi làm Tài Nhân nơi chốn hoàng cung…. cả hoàng cung ai cũng xôn xao, nó… nhảy nhót vui mừng cả hoàng cung… làm ai nhìn nó cũng ngố ra, Chiêu Nghi và Thiên Ngọc thì liếc mắt nhìn nhau mĩm cười, Hoàng Minh, Lan Nhi và An Nhi thì tâm trạng khó hiểu, họ chẳng biết hoàng hậu đầu óc có vấn đề gì không, Thiên Bảo thì mặt cứ hầm hầm, mắt âu yếm nhìn nó rồi quay sang liếc xéo Chiêu Nghi, còn Ngọc Phi thì thân thanh y hoàng bào uy nghi đầy lộng lẫy ( t/g: tuy có phần thua nó ), nàng ánh mắt nén cái nhìn khinh bỉ qua nó và Chiêu Nghi…

“Thần thiếp xin vấn an hoàng thượng! cầu hoàng thượng thọ tỷ an khang

Nàng ta bước lại gần Thiên Bảo thi lễ, Thiên Bảo lạnh lùng nhìn nàng ấy, hắn cũng chả thèm bước đến cạnh đỡ nàng đứng dậy, điều đó làm nàng tức điên tiếc lên….. Và nghi thức tấn phong cho Chiêu Nghi thành Quý nhân được diễn ra một cách nhanh chóng….

“Nương nương” Chiêu Nghi kêu gọi Tiểu Mạn

“Hở…!?” Tiểu Mạn mặt vui vẻ nhìn nàng ta mà nói

“Có thể nào nương nương cùng thần thiếp nhấp vài chén rượu nồng được không ạ!” Chiêu Nghi mặt thoáng chốc đỏ lên mà nói.

“Được tất… được tất…!?” Nó nói rồi đưa nguyên ly rượu mà Chiêu Nghi đưa cho nó lên nốc cạn… và kết quả, chỉ với một ly mà nó như mơ như tỉnh…. Và Chiêu Nghi liền đưa nó vào tẩm cung của Thiên Bảo.

Còn về phần Thiên Bảo, chàng cũng bị Thiên Ngọc công chúa dụ dỗ uống rượu và kết quả đang nằm say tí bỉ trên giường…. Chiêu Nghi cùng Thiên Ngọc đưa hai người họ lên giường liền nhìn nhau mĩm cười rồi cáo lui, cửa tẩm cung được chốt lại….

“Hưm…. Hưm…” Tiểu Mạn có vẻ nóng bức trong cái tẩm cung bị khoá chặt không có chút không khí này, nàng trở người mong tìm được chút thoảng mái thì chạm phải một khối gì đó mềm nhũn, khối cơ thể đó như mãng thú, bị nàng chạm phải liền xông tới nàng, mạnh dạng xé đi mảnh áo mong manh trên ngươi nàng…. Lúc này trước mặt hắn_Thiên Bảo liền hiện ra một khối thân thể mềm mịn. Hắn nhẹ nhàng cởi cái áo yếm của nàng ra, đột nhiên lúc này một bộ ngực căng tròn phơi bày ra trước mắt hắn. Hắn cấp tốc thoát y, lúc này trong tẩm cung, hai thân thể loà lỗ đang cùng nhau vui xuân… Thiên Bảo như một con mãnh thú chưa được hưởng tình ái bao giờ, hắn mạnh bạo hôn lên đôi môi cánh hoa đào của nàng….. rồi mút, hai tay hắn cứ nhầm đôi vũ hoa nàng mà xoa… sau đó dần di chuyển xuống bên dưới như tìm kiếm… lúc này Tiểu Mạn mơ màng đi đến cảm giác khoái lạc, nước mắt khẽ tuông trào nhưng hạnh phúc lên tới tột đỉnh, nàng khẽ phát ra tiếng rên làm cho Thiên Bảo càng phấn khích và đi sâu vào trong cơ thể của nàng…. Bóng đêm dần chìm lãng, tình ái càng đi sâu….!?

Có thể cho Tiểu Thất hỏi phần này giống chỗ nào của Hoàng Hậu Siêu Quậy được không ạ....!? nói cho cùng! ai vào đây cũng nói hai truyện này giống nhau....!? và Tiểu Thất cũng đã nói rắng. Truyện này là hai t/g viết và biên cùng một người... đều là xuyên không thì đương nhiên là cách thức hơi bị giống nhau....!? còn cái phần Sắc này! Thất Muội chắc chắn là truyện nào cũng giống nhau thui! vì có ai bao giờ làm chuyện ấy lại làm khác cách thức đó đâu chứ...!? chả lẽ QH lại có cách thức mới và khác với cách thức này sao...!? vậy Thất Muội xin được bạn chỷ dẫn cho....!?

ps: còn có bạn nói Thất Muội kể lại tỷ mĩ vụ Sắc, tưởng chừng như đã hưởng thụ qua...!? nói nhỏ cho mấy bạn biết là...!? Thất Muội học hỏi từ soái ca của mình...!? ca ấy dịch truyện Sắc nên Thất muội có phần tham khảo huynh ấy rùi chọn lộc mới đưa vào truyện....!?

TK mấy tỳnh yêu đã góp ý. Thất Muội sẽ rút kinh nghiệm và hoành thành bộ này một cách hoàn chỉnh? không cho nó bị trùng lập với Hoàng Hậu Siêu Quậy....!? Thân Iu

Sáng Hôm Sau.

“Á………….” Một tiếng théc kinh hoàng làm cho cả hoàng cung phải chấn động ( và ắt hẳn ai cũng biết được tiếng hét này bắt nguồn từ đâu )

“Tại…!? sao… tại sao lại như vầy..!?” Nó lẩm bẩm sau khi đã tạo ra tiếng hét kinh hồn đó….!?

Còn hắn, đang ngủ thì bị tiếng hét kinh hồn của ai đó làm cho giật mình rời giấc mộng xuân tối hôm qua…

“Chuyện gì vậy…!?” Hắn ngồi xổm dậy, gãi gãi đầu….

Nó nằm bên cạnh, thấy hắn tỉnh giấc liền kéo cái chăn lên che phủ cả mặt mày rồi hét…!?

“Ngươi mau cấp ra ngoài cho ta…!? Ta không muốn thấy mặt ngươi…!? Huhuhu” Nàng ta ru rú trong tấm chăn dày cộm mà nói

Thiên Bảo lúc này mới tỉnh ngủ, chàng nhìn xung quanh căn phòng rồi nhớ lại cảnh tối hôm qua, cảnh hoan tình ái lạc cùng nó_Tiểu Mạn, rồi phút chốc hắn lại mĩm cười một cách quái dị… Hắn ghé mặt sát lại gần nó… không nói gì, nó tưởng hắn đã rời đi liền kéo chăn xuống nhìn ra ngoài… và bất giác gương mặt của hắn lại áp sát vào nó… và đôi môi của hắn cùng nó lại tức khắc chạm nhau, điều này đã khiến cho hắn bộc phát thêm dục vọng…. hắn ngấu ngiến hôn lấy hôn để trên đôi môi cánh hoa đào của nó… Nó lúc đầu trơ mắt nhìn hắn mặt sức hôn mình, sau đó gương mặt biến đổi thành hồng rồi đỏ chói như trái cà chua… và phút chốc không tự chủ được…. nó một phát cắn ngay lưỡi của hắn….

“Ui da…!? tại sao nàng dám cắn ta” Hắn buông nó ra, kết thúc dục vọng, mặt nhăn nhó nhìn nó mà hỏi…

“Ngươi mau ra ngoài cho lão nương…!? đừng…!? ngươi hãy ra ngoài!” Nàng ta dùng sức hét lớn

“Hừ…!? đây là tẩm cung của ta! mắc gì ta phải rời đi…!? người rời đi phải là nàng chứ..!?” Hắn lạnh nhạt nói

Tiểu Mạn khoé mắt cay cay, trong lòng thầm dấy lên một nỗi nhục nhã…!? Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt đầy căm hận….

“Ngươi…!? Ngươi…!?”

“Ta thế nào…!? Nàng nên nhớ, ta là hoàng thượng, đây là tẩm cung của ta, không phải ngự cung của nàng”

Hắn ta gian tà lâu đi vết máu trên khoé môi rồi nhìn nàng đắc ý nói…

“Hừ…”

Nàng khoé mắt thoáng chút đổ lệ,nhẹ nhàng nâng người dậy bước ra khỏi cái nơi mà đêm qua nàng cùng hắn ta ân ái, vừa mới nhói người dậy, thân thể của nàng liền truyền xuống một cơn đau nhức kinh khủng… hạ thể của nàng như bị xé nát hoàn toàn và nàng không cách nào tự chủ mà ngã xuống… hắn ta nhanh chóng đưa tay ra, tóm gọn thân thể nàng vào lòng rồi nhìn nàng một cách sủng nịnh…. Nàng ta đỏ mặt

“Ngươi… mau bỏ ta ra…!?”

Nó cố sức vùng vẫy nhưng vô ít… một phần vì hạ thể đau nhức, một phần vì lực ôm của hắn quá mạnh.

“Nàng đừng như vậy! đừng rời bỏ ta”

Nói rồi hắn càng ôm siết chặt nàng vào lòng

“Ta biết rồi! ta không đi! Ngươi… ôm ta mạnh quá! Ta đau” Nó nhăn mặt nói

Hắn bất giác buông lỏng nàng ra… cười sủng nịnh với nàng…

“Muôn tâu thánh thượng! các đại thần đang chờ người thượng triều…!?”

Nó và hắn đang trong tình trạng đỏ… đỏ… đỏ ( t/g: t/g cũng ngây thơ không hiểu được cái này ) thì một tiểu công công từ ngoài nói vọng vào mới hắn đi thượng triều…. hắn quay sang nhìn nó rồi truyền lệnh cho cung nữ đi vào…. Cung nữ đã giúp hắn cùng nó thay đổi xiêm y, chu chỉnh để chuẩn bị thượng triều… trước khi đi….

“Tối nay..!? ta đến cung nàng” hắn nhẹ nhàng ghé miệng mình vào tai nàng thì thầm… mĩm cười một cách kì bí rồi rời đi.

Còn nó lúc này có thể nói y chan như con tắc kè bảy màu, gương mặt thay đổi màu sắc liên tục….

Vạn Điệp Cung.

“Thiên Ngọc công chúa… nguy to rồi công chúa ơi!”

Một tiểu nô tỳ hớt hải chạy vào tẩm cung của Thiên Ngọc lớn tiếng hét, lúc này Thiên Ngọc đang ngự toạ cùng với Chiêu Nghi đàm đạo… Hai nàng thấy nữ tỳ này hớt hải chạy vào liền liếc nhìn nhau và cũng đã hiểu ra được phần nào.

“Thiên Ngọc công chúa cát tường, Vân tài nhân cát tường” Cung nữ tuy hớt hải nhưng cũng không quên thủ lễ theo qui tắt của hoàng cung

“Bình thần! có chuyện gì mà ngươi hớt hải như thế?” Thiên Ngọc lại gần đỡ tiểu cung nữ đó đứng dậy rồi hỏi

“Dạ thưa… thưa… thưa….!” Cung nữ ấp úng

“Ngươi bình tĩnh lại coi!” Vân tài nhân nhìn nàng cung nữ hớt hải mà trấn tĩnh

“Thưa….” Tiểu cung nữ đang định nói thì…

“Tiểu muội của ta!”

Từ ngoài cổng tẩm cung đã vang vọng lên tiếng nói đầy băng lãnh, một bóng hình tựa hồ giá buốt với trên tay cầm theo vật gì đó bước vào, đó chính là thân ảnh của Tiểu Mạn, nàng bước vào đại sảnh Vạn Điệp cung với khuôn mặt mỉm cười rạng rỡ khiến cho cả đại sảnh phải phủ dày một lớp băng.

“Tỷ! tỷ.. tỷ hôm qua ngủ… ngủ ngon chứ?” Thiên Ngọc nét mặt run sợ nhìn Tiểu Mạn nói

Tiểu Mạn mỉm cười nhìn Thiên Ngọc rồi dịu giọng nói

“Các muội ngồi xuống đi! nhờ ơn của hai muội mà hôm qua ta có một giấc mộng khó mà quên được! vì thế để đáp ơn hai muội ta có làm chút điểm tâm, mong hai muội đừng chê mà dùng hết cho ta vui lòng”

Tiểu Mạn nói mà cười tươi như hoa khiến cho hai nàng này mồ hôi chảy ròng, mắt thoáng chốc nuốt lệ mà dùng cái điểm tâm kinh khủng không ai có thể ăn được này.

“Lần sau! Hai muội mà còn làm ra chuyện này thì đừng trách tỷ nương này độc ác” Tiểu Mạn thấy hai người kia nhăn mặt ăn món điểm tâm của mình mà mỉm cười mãn nguyện nhắc nhở cho các nàng biết.

“Vân..g vâ..ng” Hai nàng mắt chảy ròng nước mắt nhìn Tiểu Mạn mà gật đầu lia lịa

Tiểu Mạn mỉm cười đáp lại hai nàng.

Cung Ngọc Phi.

“Bốp”

“Rầm”

“Chát”

“Các ngươi mau ra ngoài hết cho ta! Ra hết cho ta” Ngọc phi tức khí đập nát các vật dụng trong tẩm cung, rồi còn đánh các tỳ nữ một cách dã man

“Nương nương! Xin người bình tĩnh” Một tỳ nữ thân tín lên tiếng ngăn cản Ngọc Phi

Ngọc Phi liếc nhìn cung nữ ấy, mắt hằn lên như muốn ăn tươi nuốt sống các vật cản đường của mình

“Ngươi bảo sao? bảo ta bình tĩnh ư!” Nàng ta băng lãnh nói

“Nương nương nên bình tĩnh! Bình tĩnh mà tìm cách đẩy con ả thất sủng kia vào lãnh cung lần nữa!” Cung nữ đó nói

“Lãnh cung!” Ngọc phi nghe nói đến chữ “lãnh cung” liền hạ bớt hoả, nàng nhẹ nhàng cất tiếng

“Ngươi có mưu kế gì? Hãy giúp cho bổn cung, sau này nhất định ngươi không thiệt thoài đâu?”

“Nương nương! Có thể cho tiểu nữ….!” Cung nữ đó vừa nói vừa ra dấu cho Ngọc phi biết có thể cho mình nói nhỏ kế hoạch vào tai nàng ta được không, nàng ta dường như hiểu và đã cho phép. Tiểu cung nữ đó nói, càng nói nét mặt của Ngọc phi càng sáng rọi, rồi nàng mỉm cười thầm lặng.

Tẩm cung Thiên Bảo.

“Hoàng Minh!” Thiên Bảo thả sắp tấu chương trên tay xuống bàn rồi cất tiếng

“Có vi thần” Hoàng Minh từ bên ngoài bước vào uy nghi hành lễ với Thiên Bảo

“Ngươi hãy chuẩn bị cho ta! Lát ta suất cung vi hành” Thiên Bảo nói

“Thần tuân lệnh!” Hoàng Minh hai tay chắp lại nhận lệnh rồi lui ra ngoài.

Còn riêng Thiên Bảo lúc này khoé miệng mỉm cười, gương mặt sáng rọi nhớ lại chuyện hôm qua, chuyện động phòng cùng với hoàng hậu thất sủng….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#namy