Nỗi Nhớ Mùa Đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nỗi Nhớ Mùa Đông.

Có những sai lầm sẽ mãi vẫn sẽ là sai lầm và ta đau khổ nhận ra mình sai lầm, nhưng nhờ có nó ta bỗng giật mình, sai lầm lớn nhất của ta là đã phủ nhận những gì mà trước đó trái tim đã thực sự cảm nhận

Chiều,ngồi đốt những chiếc lá cuối thu còn sót lại để sưởi ấm mùa đông đang hối hả ùa về .Anh lật lại những bài thơ còn giang dở và tự hỏi"không biết sẽ còn bao nhiêu bài thơ còn viết về em,về ngày ta còn có nhau"?

Kỉ niệm đẹp đến nỗi anh không giám chia sẻ cùng người khác,sợ họ làm trầy sước nó mất.Anh giữ gìn như những viên pha lê trong suốt và dễ vỡ.Hằng đêm anh dọn ra lau chùi và đắm mình trong đó.Tự hạnh phúc,tự cảm nhận nỗi đau theo cách của riêng mình,cách củangười bị -bỏ-rơi.

Lí trí luôn là những nhà hùng biện tài giỏi nhất ,nên chưa bao giờ anh có quyết định rõ ràng để quên em.Anh cứ chơi vơi giữa ngỗn ngang kí ức và hiện tại,yêu thương với dối lừa.

Làm sao có thể quên những gì mà trước đây từng làm anh nhớ đến quay quắt lòng? Kỉ niệm bao giờ cũng đẹp.Kỉ niệm không có tội,vậycó gì buộc ta phải quên đi?nhưng nhớ để làm gì,để được gì khi kỉ niệm lúc nào cũng làm anh xót xa và đau đớn hơn tất cả những đớn đau mà cuộc sống bon chen thực tại mang lai?

Anh không có nhiều cơ hội để cho và nhận.Đối với anh chỉ có sự tuyệt đối và duy nhất.Nên "Cơ hội' cũng không ngoại lệ.Đôi khi anh tự đánh mất cơ hội của chính mình khi đưa ra giới hạn co sự chờ đợi.Ta xa nhau cũng vì quy luật tuyệt đối đó.Chúng ta chẳng aicó đủ kiên nhẫn để nhận và cho nhau một lời giải thích,một ánh nhìn tha thứ cảm thông.

Em nghĩ gì khi cứ nhìn anh bằng ánh mắt trách cứ,u buồn?nhưng nó làm anh khó chịu.Kí ức lại cồn cào trỗi dậy.Đâu rồi ngày xưa,aidầm suốt cơn mưa để cùng nhau đi về?Ai cùng anh làm những bài thơ tình giao mùa nắng gió?Ai cho anh nỗi nhớ bâng khuâng dịu dàng,giờ ai làm anh thổn thức,buốt nhói trái tim khi tình yêu vụt xa phía sau lưng?

Suy cho cùng,kẻ ngốc nghếch bao giờ cũng là kẻ tự gặm nhấm nổi đau của riêng mình và xem đó là điều hạnh phúc.Anh cũng là một kẻngốc nhưng chẳng biết cách nào "khôn" ra được.Chẳng thể tha thứ cho em rồi cùng em viết tiếp những trang nhật kí còn bỏ ngỏ,viết tiếp những bài thơ chưa bao giờ có tựa,cũng chẳng thể quên em và cũng chưa khi nào nghĩ rằng mình sẻ lại yêu thương,nhớ nhung một bónh hình khác.Anh tách rời cuộc sống hối hả xô bồ,chối từ khéo léo tất cả cơ hội tình yêu của kẻ khác mang lại chỉ để sống trọn vẹn với kỉ niệm và an lòng trong vỏ ốc lập dị của riêng mình.Đôi khi tự hãnh diện khi có ai đó bão anh là người khó hiểu.Nhưng đôi khi thấy mình cô độc kinh khủng,muốn khóc nhưng nước mắt khô cằn,hoạ lắm là chỉ ngấn mi rồi khô hẵn.Anh xuất sắc trongviệc dối lừa cảm xúc thật của lòng mình,cũng như bằng lòng với những vần thơ khắc khoải nhớ em.Dẫu tất cả đã muộn màng!lại ước giá có thể quay ngược thời gian thì anh chẳng phải khổ sở như thế này.

Nhưng thời gian thì công bằng đến tàn nhẫn khi chẳng bao giờ quay lại để chúng ta khỏi vấp vào đời nhau,để rồi yêu nhau lai xa nhau và đớn đau.Thời gian cứ bình thản trôi và anh cứ day dứt về những ngày không-con-nữa ấy.Không còn cánh diều ta thả mơ ước vào những ngày cuối thu đầy nắng,không còn cây cầu tre bắc hai đầu nỗi nhớ,không còn em của ngày xưa anh từng quên biết,không còn anh của một thời thở mộng...tất cả vụt qua như một giấc mơ.Khi tĩnh lại chỉ còn những vần thơ lạc lõng,nhoà lệ,buồn đến nao lòng.Có bao giờ em nghĩ về anh với cảm xúc yêu thương?Thêm một lần ta trìu mến gọi tên nhau thêm lần nữa!Ngày Xưa...ước gì...

Mùa đông vẫn khẽ khàng gõ cửa,cái lạnh bao trùm lấy mọi vật xung quanh kể cả trái tim anh.Mùa đông ta có nhau và mùa đông ta xa nhau.Nỗi nhớ như nhân đôi mà nước mắt không đủ ấm xua đi kỉ niệm,xua đi bóng hình mối tình đầu trong anh mà chỉ có thể giúp anh sồng thật hơn với lòng mình,và tự hỏi:" Bao giờ anh có thể quên em ngày xưa-ki niệm?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro