#7: Rainbow Team

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý thuyết:

Theo mình writer là những người truyền cảm xúc qua những con chữ.

Theo mình có 2 yếu tố chính để tạo nên 1 writer là sự sáng tạo và chăm chỉ.

Theo mình là writer cần beta. Vì beta sẽ giúp tác phẩm được chau chuốt kĩ lưỡng hơn về nhiều mặt.

Mình chọn trở thành writer vì mình muốn gửi cảm xúc của mình tới nhiều bạn hơn, cũng như có thể truyền cảm hứng cho mọi người.

Thực hành:

Em là giấc chiêm bao của tôi, là cơn mơ nồng nàn và say đắm.

Mùi tóc em dịu nhẹ thoảng qua, để lại những vương vấn nơi chóp mũi, bóp nghẹt hơi thở nơi buồng phổi. Để lại một mảnh vụn vỡ mà tôi chẳng thể hàn gắn.

Em đã chết.

Từ ngày đấy tôi không còn thấy em nhảy múa bên cửa sổ, không còn thấy em nở nụ cười tươi tựa nắng mới.

Mỗi lần nhìn ảnh em đều để lại trong cổ họng tôi một dư vị, đắng chát và xót xa. Như một biển cảm xúc hỗn độn đang cố nhấn chìm tôi xuống đáy, để rồi vơi đi chỉ còn lại đớn đau và cay đắng.

Trong cái nắng vàng của mùa hạ chợt tắt, trong những buổi triêu dương chạng vạng hừng đông tôi lại như thấy bóng hình em mập mờ trước mắt, mập mờ trong tim.

Nơi duy nhất tôi gặp được em là trong những giấc chiêm bao nồng ấm. Em tựa đầu lên vai tôi, nói những lời thủ thỉ yêu đương buổi đầu mùa rồi lại đột ngột tan đi như những cánh hoa bay trong gió. Tôi cứ ngờ nghệch dõi theo em để rồi tỉnh mộng lúc nào không hay biết.

Lỡ lưu luyến một ánh mắt, để rồi nhớ nhung cả một đời. 

Mỗi sớm ban mai tôi đều thấy mất mát, vì giấc mơ ấy đã đi vào dĩ vãng, vào quá khứ mà tôi chẳng dám bước qua. Khoé mắt tôi cay xè đầy chua xót. 

Em là nàng thơ, là tất cả những gì tôi có. Tôi chỉ cần em, và cầu mong em cũng vậy. 

Khi bình minh chậm chạp lên, mái tóc em bay phất phơ trong gió, màu cam hồng mến thương hòa vào đôi mắt em như để soi cho tỏ tưởng những gì tôi đang nghĩ. Em đã cười, cho dù tôi có mơ giấc mơ này bao lâu đi nữa, tôi cũng không thấy thỏa lòng trước nụ cười của em. Mà tôi chỉ thấy xót xa, đau khổ khi em chậm rãi tan vào một miền hư không.

Dù vậy tôi vẫn yêu em. 

Yêu cho đến khi bình minh ló dạng, cho đến khi ánh dương đánh thức tôi khỏi cơn mộng mị tình si.

Yêu như thể kiếp người ngắn ngủi của tôi đã khát khao em từ thuở nào xa lắm.

Trong những đêm mưa buồn vắng lặng, tôi thầm gọi tên em cho thỏa nỗi nhớ thương, cho khỏa lấp sự trống vắng và thiếu sót trong tâm hồn tôi mà chẳng ai có thể hàn gắn. 

Từng mảnh kí ức về em rơi vãi nơi góc tim, rơi vãi nơi đáy mắt dâng lên trong lòng tôi một cảm xúc hỗn độn của nhớ nhung và cay đắng. Tựa một con quái thú đang gào thét, đang gặm nhấm; tựa một cơn sóng thần ầm ì trong lòng, chỉ trực trào lên nuốt chửng tôi xuống tận cùng của tuyệt vọng.

Hôm ấy trong mơ tôi đã hôn em. Một cái hôn vội vã rồi tan vỡ trên gò má. Xót xa và đắng cay hòa vào cái hôn, lan đến tận đáy lòng tôi như ngọn lửa thiêu đốt tất cả lý trí cuối cùng. Tôi gấp gáp bám lấy em, nói ra nỗi lòng mình.

“Tôi thích em, rất thích em, thật sự yêu em.”

Em cười, không đáp lại tôi. Tôi khép hờ mắt, chìm dần trong niềm thương nỗi nhớ, trong những lời yêu đương hẵng còn dang dở. Từ đấy tôi không còn mơ thấy em nữa.

Xuân tàn, hạ tới rồi thu cũng qua, mùa đông gõ cửa ghé thăm tôi. Những bông sơn trà đã dần khoe sắc trong nền tuyết trắng tinh khiết. Còn tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ to xác vẫn chẳng thể bước qua sự mất mát của em. Cô đơn vẫn bao trùm lấy tôi hằng đêm chiếc chăn bông chẳng thể ấm áp bằng em, chẳng thể che chở cho tâm hồn khuyết thiếu của tôi.

Nhưng tôi biết, mình sẽ gặp lại em, trong một mùa cải dầu lần nữa trổ bông, trong một mùa hạ oi ả mà nóng bức, bằng tất cả những ký ức sâu đẹp nhất trong đáy lòng mà tôi thầm nâng niu, khao khát. Em sẽ đến mỗi độ cải dầu nở, tựa như hòa vào hương hoa, hòa vào làn gió. 

Ngỡ như đang giang rộng vòng tay ôm tôi vào lòng.

Ngỡ như em vẫn còn hiện hữu nơi đây.

Ngỡ như em chưa từng biến mất.

Tôi góp nhặt những mảnh tình ý vỡ tan, đậu lên mắt em vị chua xót. Tôi đã bỏ lỡ em vào một chiều ưu thương như thế. Nhưng người ta nói ngay cả hoàng hôn cũng lỡ hẹn với chân trời. Đôi lúc tôi lại ngửi thấy "mùi của em” - mùi của một miền thương nhớ da diết và dai dẳng.

Em đã để lại cho tôi một nụ cười mà mãi mãi tôi chẳng thể với đến.

Tôi vẫn cứ bám víu lấy dư âm của em trong những ngày mưa bão.

Tôi vẫn cứ thương nhớ bóng hình em trong luyến tiếc và bi ai.

Tôi vẫn cứ chìm đắm trong lời yêu chưa kịp thoát khỏi đầu môi.

Hoa trôi theo gió, mây bay theo trời, chỉ có tình ta mãi không thay đổi.

WeareRainbowteam

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro