em tiến cứ nôn tết í

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thằng Tiến nó bảo với tôi rằng, cái lý do nó thích Tết không phải vì đó là Tết, mà là do Tết thì nó được nghỉ.

Nghe mấy lời thổ lộ từ tận sâu đáy lòng của cu cậu xem có chán đời không cơ? Tương lai của đất nước mà cứ sơ hở là đòi nghỉ học, rồi kiếm đại gia bao nuôi, nó cứ cầu mong nó được một bước lên mây mà chả phải cắm đầu cắm cổ vô ôn ba cái môn học thuộc ban tự nhiên, cái tổ hợp mà nó một mực cãi cha cãi má đòi học cho bằng được, mục đích cốt lõi là do nó muốn oai với bạn bè. Tại mấy khứa ấy rất hâm mộ ai học khối tự nhiên. Thế là thằng Tiến đâm đầu như thiêu thân. Mà giờ thì học chả ra làm sao. Dốt không tả nổi.

Đối với một đứa lười học như thằng nhóc ấy, còn điều gì tuyệt vời hơn được ăn nằm phè phỡn ở nhà và không cần quải cái cặp nặng ì nặng ạch lê lết lạch bạch đến trường.

Không phải vì thằng Tiến là anh em xã đoàn của tôi nên tôi khen đâu, nó cũng sáng dạ lắm, ngặt nỗi cái nó lười kinh. Mồm nó tía lia từ nhà đến trường, lanh không ai lại mà là tài lanh tài lẹt chứ chẳng thấy tài năng gì.

Nó biết nó dốt vật lý, mà đi thi đứa nào hỏi nó cũng chỉ. Chỉ bài nhiệt tình, vô cùng tận tâm tận tụy trong khi nó làm mẹ gì biết làm đâu. Nó làm bừa rồi chỉ người ta, kết quả thì chạy đâu cho thoát, nó làm sai bét nhè. Mấy cái đứa chép bài nó cũng sai te tua tơi tả. Cách đây mấy hôm thôi, nó bị người ta hẹn cổng trường dạy dỗ một trận nhớ đời. Nhìn mặt mũi thằng Tiến trắng trẻo nay lại bầm dập từa lưa thì tôi cũng hơi thương thương.

Mà thôi cũng kệ, cho nó chừa cái tật lo chuyện bao đồng. Làm ơn mà còn mắc oán, đúng là thằng Tiến nó không biết làm thật, nhưng nếu nó không chỉ thì mấy đứa nọ cũng có biết làm đâu. Nó cũng có lòng đấy chứ. Còn đòi cái gì nữa?   Cái thứ không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn may, tệ hơn là ăn năn sám hối.

Khi không, tự nhiên vô tội vạ ăn đập thì chắc chỉ có thể là do nó ngốc bằng thực lực. Cái ngữ nhiệt tình mà ngốc nghếch ngẩn tò te tí như nó thì kết quả là ăn hại cả lũ. Tội của thằng Tiến có xuống địa ngục chắc cũng bị đuổi lại lên trần gian, âm tào địa phủ nhận hồn cũng có chuẩn mực đàng hoàng.

Bữa đó tôi cũng chả thèm an ủi nó lời nào, chửi nó một câu cụt ngủn rồi lủi về nhà. Vì tôi biết thế nào cu Vinh cạnh nhà cu Tiến cũng dỗ nó thôi, tôi đâu có rảnh hơi mà lo chuyện thiên hạ. Thằng Vinh nó cũng sống với quan niệm y chang tôi, tuy nhiên nó vẫn luôn là băng cá nhân ôm lấy nỗi buồn của thằng Tiến.

Biết sao không? Tại thằng Vinh nó thích nhóc Tiến loi choi ấy.

Quái lạ là ai quanh hai đứa cũng biết rõ điều này, thằng Vinh thiếu điều đội nhóc Tiến lên đầu mà chiều chuộng. Thế mà cu cậu ngố tàu, cái người mới bước vào môi trường trung học phổ thông chưa mảnh tình vắt vai nào có hay tình cảm thầm lặng của thằng Vinh. Nó vẫn vô tư hưởng thụ ti tỉ hành động dịu dàng của thằng Vinh dành riêng cho nó và hiên ngang trở thành ngoại lệ của thằng Vinh.

Đám nhóc này khiến tôi, Phác Chí Thành bối rối vô cùng. Nhức cái đầu. Cứ mỗi ngày là có một chuyện mới, riết rồi tôi chả khác nào cái văn phòng tư vấn tâm lý thanh thiếu niên cho tụi nó. Nói chung là mệt thấy ngựa.

Và vì thằng Tiến là trẻ trâu có tiếng, nó lúc nào cũng gây ra vô số chuyện phiền toái cho tôi. Ờm, thì cũng không hẳn là ảnh hưởng trực tiếp đến tôi. Phải nói là ảnh hưởng đến thằng Vinh mới đúng bài. Ảnh hưởng đến tâm hồn mong mamh của thằng Vinh ấy, tại nó bị cu cậu Tiến giận mãi mà.

Thằng nhóc ấy ham chơi lắm, nó thà dự mười tiết chào cờ một ngày còn hơn học 5 tiết. Dù cho sinh hoạt dưới cờ phải phơi nắng, không quạt không gió nực muốn lả người, dù chán cách mấy thì với nhóc Tiến vẫn còn đỡ hơn học toán, lý, hóa, văn, anh.

Nên mấy tuần cận Tết, nó lúc quái nào cũng mang tâm trạng mong mỏi nhanh nhanh sang năm mới để nó được nghỉ ở nhà. Cũng do nó học hành không tốt cũng chẳng tệ, cứ gọi là đều đều. Lâu lâu ăn may thì điểm cao, chỉ vậy thôi đó. Cứ vậy hoài đâm ra nó nản.

Không tính tuần này, chắc tầm hai tuần nữa là thằng Tiến được nghỉ Tết. Chưa có sự cho phép của nhà trường mà cu Tiến nghe sắp Tết liền cúp học liên miên, khi bị giáo viên chủ nhiệm báo phụ huynh và viết kiểm điểm vài ba lần thì thằng nhỏ mới chịu đi học hẳn hoi. Tưởng nó rén thế nào, được mấy hôm đầu ngoan ngoãn đi đúng giờ về đúng giấc cái lại tiếp tục đâu vào đó. Bây giờ thằng nhóc đi học chủ yếu là để lập nghiệp thôi, kiếm tiền từ bài bạc đồ ấy. Chứ có nhét được mớ kiến thức nào vô đầu đâu.

Ở đời, mọi chuyện đến với ta đều là duyên số. Như thể cái ngày thằng Tiến hân hoan hô lớn lên "Há há, bố mày xì dách” sau tám ván quắc cần câu. Lúc thằng nhỏ hào hứng nhận hai ngàn đồng từ cái, cũng là lúc thầy quản sinh đứng kế bên nó cười hiền. Gông cổ từng đứa một xuống phòng quản sinh viết tường trình và mời phụ huynh. Bộ bài ngay ngắn ngủ yên trong sọt rác mãi mãi.

Bố mẹ thằng Tiến bận đi làm nên nó thoát được một kiếp. Quái lạ là, bằng một cách thần kỳ nào đó tôi cũng chả biết mà bố mẹ nó hay tin thằng nhỏ bài bạc bị túm đầu túm cổ lên phòng quản sinh, xém tí nữa là đi tong hạnh kiểm kỳ một. Liền quát mắng nó một trận nhừ tử.

Cu Tiến uất ức, nó nguyền rủa cái tên nào mách lẻo với bố mẹ nó. Ừ thì nó chợt nhớ đến một chuyện, nhớ đến tay trong bố mẹ cử đi giám sát nó, chính là thằng Vinh. Nó cứ đinh ninh là thằng Vinh chơi xấu mách bố mẹ nó, để rồi kết thúc câu chuyện bằng việc cu Tiến giận cu Vinh được hai ngày có hơn rồi.

Thật ra thì ba mẹ cu Tiến không khó đâu, biết con trai mình nghịch ngợm như quỷ, không khí Tết còn đang dần dà đến. Nó chơi bời một tẹo cũng chả ảnh hưởng gì, cũng tại số thằng này đen quá thể. Phá phách mà cũng biết lựa ngày ghê gớm.

Hôm nọ nhà nó bán lúa, giá lúa năm nay trộm vía khá cao. Tưởng thế là ngon rồi nhưng ai mà có ngờ vì ruộng nhà Tiến bị ngã nhiều do trận mưa lớn gần đây, cha lái máy cắt cũng mới làm chả có kinh nghiệm cắt lúa ngã. Cắt kiểu quái nào mấy bao lúa toàn là đất lẫn trong hạt lúa, nhà nó bị lái ép giá kinh lắm, cũng cãi nhau ỏm tỏi một trận hú hồn vía mới chốt được giá để bán. Bố mẹ nó bực nên mới trút lên người thằng nhóc thôi, chứ cũng không cấm cản gì nó chơi bời với bạn bè đâu.

Thằng Vinh bị nhóc con giận đến ngu luôn, ngơ người không biết giải thích như thế nào cho phải. Tôi không có bên thằng cu nào hết, có điều tính thằng Tiến nó cà giật cà nảy đó giờ, thằng Vinh thì mồm miệng chỉ để trưng, nó hiền như cục bột vậy, tranh biện hay cãi nhau hả? Vinh nó không có cái khái niệm đó.

Khổ thân thằng này, bị nhóc con trẻ trâu giận hoài mà đâu có khôn ra tẹo nào, đếch biết biện minh dù rằng chả phải lỗi của nó. Nên hai đứa này mà chiến tranh lạnh thì khó mà làm hòa, toàn là thằng Chí Thành tôi đây phải bày trò chỉ thằng Vinh dỗ em. Rồi còn phải nói hết nước hết cái cho thằng Tiến hiểu rằng thằng Vinh nó không có tội gì hết.

Mà mấy nay tôi lười, nên cứ kệ hai đứa nọ giận nhau. Thật ra thì cũng chỉ có mình thằng Tiến là giận, chứ thằng Vinh nó còn không biết lý do tại sao dạo này cu Tiến hay cọc cằn, hạnh họe với nó nữa cơ đấy.

Thằng nào yêu vào cũng ngu như vậy đó hả?

Đến là chịu.

Món quà Tết nho nhỏ của tớ hehe, từng chap của fic sẽ được tớ viết ứng vào những đêm như 23, 25, 29, 30, mùng 1,... đồ á. Nó đơn giản là một chiếc fic về những ngày Tết thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro