tgtt 403-406

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xoay người lại, Huyền Quỷ chân nhân, song thủ dựng đứng trước ngực, không ngừng triển khai một thủ thế kì lạ. Cuối cùng, một cỗ khí tức huỷ diệt lan tràn ngập cả đỉnh núi, khiến bốn đại cao thủ Ma vực sắc mặt đều kinh biến.

Âm trầm nhìn bốn tên địch nhân, Huyền Quỷ chân nhân giờ khắc này bắt đầu thay đổi, đôi mắt vô hồn ấy, sát khí lạnh lùng ấy dung hòa với khí lưu cường đại bên ngoài cơ thể khiến mặt đất bụi bay mù mịt, đá sỏi vỡ tan. Một âm thanh vô cùng đáng sợ phát ra từ miệng ông:

- Muốn diệt Dịch viên ta thì các người phải trả một giá lớn! Âm Dương Vô Biên!

Hai tay đột ngột giơ lên, chân khí một âm một dương từ song thủ triển khai tạo nên một vòng tròn trên không trung, hai luồng chân nguyên nhanh chóng dung hợp, cuối cùng hình thành một quả quang cầu, trước ánh mắt kinh ngạc của cao thủ Ma vực đột nhiên bùng nổ, tức thì một cơn lốc cuồng bạo xoay chuyển lan ra, cả khuôn viên trăm trượng bụi tung mù mịt, lực huỷ diệt tràn ngập không gian.

Tiếng kinh hô chìm lẫn trong tiếng nổ lớn, ma thần Trảm Ngọc điên cuồng gầm lên một tiếng, bị đẩy lui ra ngoài, trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm giác rõ ràng hơi thở của một tên ma tiên vừa tiêu biến. Vì thế hắn vô cùng phẫn nộ, bốn đại cao thủ đích thân hợp công một người, kết quả không thể giết được, trái lại còn tổn thất một viên đại tướng, hỏi hắn còn mặt mũi nào hồi báo với ma tôn.

Đình thân giữa không trung, ma thần Trảm Ngọc tìm hiểu tình hình dưới đất, rất nhanh chóng đã phát hiện ra khí tức của một tên ma tiên cùng một ma sát, còn khí tức của Huyền Quỷ chân nhân bỗng nhiên biến mất, lẽ nào ông ta đã chết rồi ư?

Đang suy nghĩ, một trận cuồng phong đột ngột cuộn tới, trong vòng trăm trượng mặt đất lộ ra. Thi thể Huyền Ngọc chân nhân lúc này không thấy đâu nữa, chẳng biết đã bị tiêu huỷ hay do Huyền Quỷ chân nhân mang đi. Thân thể ma tiên đã chết kia cũng tan thành mây khói, chỉ còn lại ma sát bị trọng thương cùng một tên ma tiên bị trôi dạt ra ngoài trăm trượng.

Ánh mắt đảo tròn, Ma Thần Trảm Ngọc đột nhiên phát hiện một tia thanh quang thoáng qua, lòng lập tức chấn động, tức giận hét:

- Cẩn thận đánh lén, tránh mau!

Vừa nói, toàn thân đã phóng vượt qua ma sát hòng ngăn chặn đòn công kích bí ẩn của Huyền Quỷ chân nhân.

Nhìn ma sát và ma tiên đang run sợ, Huyền Quỷ chân nhân lạnh lùng lên tiếng:

- Quá muộn rồi, chịu chết đi, Âm Dương Luân Chuyển!

Thân thể ông lăng không xoay chuyển, tức thì nhân ảnh hoá ngàn vạn, hằng hà bóng kiếm đan xen trùng điệp vào nhau, trong nháy mắt kết nên tám đạo quang kiếm xoay tròn, hội tụ ngay trên đầu ma sát và ma tiên, hình thành một vòng kiếm hình trụ, sau đó kiếm quang toả sáng, kiếm khí dày đặc vây kín địch nhân, nhanh chóng xiết lại.

Cảm nhận được thanh hồng kiếm khí mang theo âm dương chi khí đáng sợ, ma sát và ma tiên gầm lên, cùng dốc sức phản kích, hắc sắc ma mang biến hoá vô thường, trước khi kiếm khí đến gần đã tạo ra một mảng ma vân ngăn chặn âm dương chi khí xâm nhập. Đúng lúc này, ma thần Trảm Ngọc người dù chưa đến nhưng tinh thần lực đã phát ra, ma âm kinh hồn lạc phách tựa thiên lôi đánh vào tai khiến cơ thể Huyền Quỷ chân nhân chấn động mãnh liệt, miệng trào máu tươi.

Nổi giận gầm lên, ánh mắt Huyền Quỷ chân nhân tức khắc trở nên lạnh lùng, một mặt tăng cường tấn công, một mặt lưu ý động tĩnh của ma thần Trảm Ngọc. Ngay khi âm dương kiếm khí phá vỡ ma vân hộ thể của ma tiên, sắp nuốt chửng người hắn thì ma thần Trảm Ngọc đã kịp đuổi tới, miệng quát lớn, tay phải mang theo toàn thân chân nguyên tung ra một chưởng đánh thẳng vào đỉnh đầu Huyền Quỷ chân nhân.

Kiếm khí bỗng ngừng lại, lúc này Huyền Quỷ chân nhân đã thu hồi thế công với ma sát và ma tiên, lạnh lùng hét:

- Ngươi mắc mưu rồi, ma thần! Càn khôn vạn vật, Âm dương thiên địa, tam giới ngũ hành, duy ta hiệu lệnh. Âm dương pháp kiếm, diệt quỷ trảm tiên! Tàn, liệt, phá, diệt!

Huyền Quỷ chân nhân đặt bẫy thành công liền đánh ra một kích mãnh liệt, vận Âm Dương pháp quyết cường đại phát động Âm Dương pháp kiếm nhằm đẩy ma thần vào tử địa!

Thủ thế kết hợp cùng khẩu quyết, chân khí toàn thân Huyền Quỷ chân nhân tăng đến cực hạn, cả người phát ra quang hoa màu xanh ngọc chói lòa, một cỗ uy lực kinh thiên động địa tràn ngập tứ phía, nhanh chóng lan tỏa ra bên ngoài. Xung quanh, khí lưu bắt đầu chuyển động mạnh mẽ, trong khuôn viên vài dặm ánh thanh hồng quang mang lấp lánh, trên đỉnh đầu Huyền Quỷ lúc này chợt xuất hiện một vệt sáng rực loé lên, một thanh kiếm hư ảo lấp lánh thanh hồng song sắc quang hoa hiện lên giữa trong không trung, trong nháy mắt đón gió bạo trướng hóa thành một đạo cự kiếm trăm trượng, vô số phù chú chớp nháy theo ánh hào quang từ trên phủ xuống, tạo thành một màn kết giới màu xanh đỏ bao phủ ma thần, ma sát và ma tiên vào trong.

Phát hiện mình bị lừa, ma thần Trảm Ngọc gầm lên giận dữ, song thủ hợp thành hình chữ thập đưa lên, một thanh loan đao màu đen chợt hiện trên đỉnh đầu, không ngừng huy động phát ra nhiều tia hắc sắc đao cương đan xen luân chuyển trong không trung, đối kháng với Âm Dương pháp kiếm. Bên dưới, ma sát và ma tiên một mặt tránh né âm dương nhị khí tập kích, một mặt phát động lực tinh thần công đến, phá vỡ chân nguyên hộ thể ngoài thân Huyền Quỷ chân nhân, quấy nhiễu sự tấn công của lão.

Thời gian hiện tại trôi qua thật chậm chạp, bốn đại cao thủ đồng thời tấn công và phản kích, bên trong kết giới nơi nơi đều tràn ngập sức mạnh vô cùng đáng sợ, càng lúc càng kịch liệt, vô số tiếng nổ dày đặc long trời lở đất bắt đầu xuất hiện!

Phía trên, hắc sắc loan đao của Trảm Ngọc bắt đầu biến đổi nhạt dần đi, miệng ma thần liên tục phát ra những tiếng rống giận dữ, hiển nhiên dưới Âm Dương pháp quyết, ma khí đã bị khắc chế, yếu dần cùng sự xoay chuyển của pháp kiếm.

Trên không trung, Huyền Quỷ chân nhân khống chế Âm Dương pháp kiếm cũng không dễ chịu chút nào, ông vốn một thân trọng thương thi triển kì thuật, lúc này còn bị tinh thần dị lực tấn công liên tục không ngừng, khiến ông ta rơi vào cảnh nguy khốn. Mặc dù biết rõ tình hình trước mắt không hay, nhưng với Huyền Quỷ chân nhân mà nói, cho dù chết ông cũng quyết chẳng buông tay, há lại tha cho hung thủ tàn hại Dịch viên môn hạ sao?!

Nghĩ tới cái chết thảm của sư huynh, đến tình hình Dịch viên, Huyền Quỷ chân nhân không chịu nổi giận dữ thét lên một tiếng. Lúc này cả người ông giải bỏ phòng ngự, đưa toàn bộ chân nguyên bản thân lên Âm Dương pháp kiếm, thế công đột ngột tăng lên gấp đôi, khiến ba tên địch bị vây khốn phải kêu gào thảm thiết.

Giữa trời, chỉ thấy một quả quang cầu hai màu xanh hồng lấp lánh quang mang kì dị, bên trong bóng người chớp động, hào quang tán loạn như mưa, không ngừng biến đổi muôn hình vạn trạng, vô cùng chói mắt.

Trên mây hắc ảnh chợt loé, Hắc Ám tôn chủ vừa phát hiện ra cỗ khí tức dị thường liền xuất hiện, nhìn xuống dưới với ánh mắt âm trầm. Cảm nhận được sức mạnh của ma thần Trảm Ngọc ngày càng yếu đi, ma tôn giận dữ hừ lạnh, toàn thân hắc mang đột hiện, phát ra một hắc luân hoá thành cỗ khí hình trùy mang theo uy lực cuồng phong ngập trời, tấn công mãnh liệt lên Âm Dương pháp kiếm.

Một tiếng động kinh thiên động địa vang lên, trước đòn công kích mãnh liệt của Hắc Ám tôn chủ, kết giới do Âm Dương pháp kiếm tạo ra đột ngột rung lên, ngoại lực cường đại và luồng khí lưu dồi dào bên trong tác động lẫn nhau, chỉ trong phút chốc đã sinh ra lực huỷ diệt, tạo nên một cột quang trụ đẹp mắt chọc thẳng trời mây.

Giữa tiếng nổ, trong khuôn viên vài dặm cây cối héo tàn, ma thần, ma sát, ma tiên kêu thảm một tiếng, bị khí lưu mãnh liệt đánh bật ra xa trăm trượng, đều thụ thương không nhẹ. Âm Dương pháp kiếm của Huyền Quỷ chân nhân bị Hắc Ám tôn chủ cường hành chấn tan, khiến cơ thể ông trúng một đòn chí mạng, cả người suy yếu cuốn theo cơn lốc bay đi, nặng nề rơi xuống đất.

Sau cơn cuồng phong là một không khí yên tĩnh, Huyền Quỷ chân nhân nằm dưới đất run rẩy cử động, khuôn mặt xám xịt hiện vẻ bi tráng tang thương, ánh mắt vô hồn nhìn ma tôn trên không. Xung quanh, ba người bọn ma thần nằm la liệt. Hồi lâu sau, ma thần và ma sát gượng dậy phi thân quay về cạnh ma tôn, riêng ma tiên bị thương nặng không thể dậy được, nguyên khí tổn hại nặng nề.

Căm tức nhìn Huyền Quỷ chân nhân, Hắc Ám tôn chủ hừ giọng:

- Thật không nhận ra lão đạo ngươi lại tinh thông Âm Dương pháp quyết đã thất truyền, tiếc là ngươi vẫn chưa luyện đủ hỏa hầu, nếu không sẽ chẳng dễ dàng bị ta phá giải như vậy. Bây giờ đã đến lúc kết thúc mọi việc, Huyền Ngọc chết rồi, ngươi cũng đi theo hắn đi!

Lời vừa dứt, giữa không trung, một luồng khí lưu kì dị bắt đầu khởi động, dưới tinh thần lực mạnh kinh người do Hắc Ám tôn chủ tạo ra, từ vô hình biến thành hữu hình bắn thẳng đến Huyền Quỷ chân nhân.

Tiếng kêu thét thảm thiết vang lên, Huyền Quỷ chân nhân đang thở thoi thóp bỗng bị tinh thần ba đáng sợ tập kích, liền điên cuồng bức tóc chính mình, cơ thể liên tục đập xuống đất hòng làm giảm cơn đau. Thế nhưng tinh thần công kích của Ma vực cực kì bá đạo, không gì không xâm nhập được, căn bản chẳng có cách nào chống đỡ.

Giọng cười âm lãnh cùng tiếng gào bi thống thê lương tạo nên nên sự đối nghịch rõ rệt, không ngừng lan ra từ vùng rừng núi cách Dịch viên hai mươi dặm về phía đông. Bầu trời âm u, tựa hồ trước cảnh ngộ của môn hạ Dịch viên không khỏi cảm thấy ưu thương, tuy nhiên buồn thương cũng vậy, ngoài việc đứng nhìn, còn có thể giúp gì được nữa.

Từ xa, một dải sắc tím bay tới, phía sau là một đạo ngân sắc quang hoa như một ngôi sao băng xuyên qua biển mây. Nhìn theo, chỉ thấy bên trong dải mây tím đang thần tốc bay đi ấy hiện ra một con rồng tía đang gào thét phá không tiến cực nhanh về phía trước, một thân ảnh trắng như tuyết ngạo nghễ đứng trên đầu rồng, chính là Trương Ngạo Tuyết. Đằng sau, Lâm Vân Phong ngự kiếm đuổi theo, vẻ mặt đầy lo lắng.

Mắt nhìn về phía Dịch viên, Ngạo Tuyết vẻ mặt nghiêm túc, tự nhẩm:

- Vừa rồi ở đây phát ra một cột sáng, phải chăng đó là sư bá?

Lâm Vân Phong đang toàn lực truy theo phía sau, đồng thời phát động Âm Dương bí thuật dò xét tình hình bốn phía. Bỗng nhiên hắn biến sắc, gầm lên một tiếng, toàn thân tựa như đám mây hạ nhanh xuống.

Chỉ thấy giữa không, một đạo ngân sắc quang hoa như rạch đôi bầu trời mang theo tiếng gào thét điên cuồng phẫn nộ, ẩn chứa quyết tâm kiên định vô bì xuất hiện bên trên Hắc Ám tôn chủ.

Lúc này, tiếng kêu của Huyền Quỷ chân nhân đã yếu dần, Hắc Ám tôn chủ cười âm lạnh cất tiếng:

- Hay lắm, hồn phách lão đạo này đã tan biến, nguyên thần đang mất dần, không còn sinh cơ nữa. Ta cũng nên...

Chưa nói hết câu, tiếng thét cuồng nộ đã truyền đến, thế công vô cùng mạnh mẽ lập tức bao phủ cả khuôn viên mười trượng, một kích ép xuống Hắc Ám tôn chủ.

Thét lên kinh ngạc, Hắc Ám tôn chủ toàn thân ma mang phóng xuất chống lại kiếm mang đột nhiên bay tới, thân thể di chuyển ra ngoài vài trượng, nhìn lại vị khách không mời mà đến.Lâm Vân Phong sau khi đẩy lui cao thủ Ma vực lập tức lùi về cạnh Huyền Quỷ chân nhân, thần sắc thê thảm, lo lắng ôm lấy Huyền Quỷ chân nhân, gào lên:

- Sư phụ, con là Vân Phong, là Vân Phong đây... Người đừng chết, xin người hãy nhìn con đi mà...

Ma thần Trảm Ngọc âm trầm nhìn Lâm Vân Phong, cất giọng:

- Thật là tấu xảo, lại thêm một môn hạ Dịch viên tới, hôm nay quả thật khác thường!

Đang nói, hắc ảnh chợt lóe, ma thần Trảm Ngọc nhất chưởng nhắm đầu Lâm Vân Phong đánh xuống.

Mắt thấy một chưởng sắp trúng đích, bỗng nhiên Hắc Ám tôn chủ quát to:

- Cẩn thận, tránh mau!

Ma thần Trảm Ngọc cả kinh, còn chưa kịp né tránh thì một cỗ lực lượng thần thánh đã bao trùm tứ phía, tiếp đó là tử sắc quang hoa chói lòa mang theo sức mạnh lay chuyển núi non bao trùm như muốn nuốt chửng mọi thứ.

Chỉ thấy ánh sét tía hoành hành, ma quang mờ nhạt, từ miệng ma thần phát ra những tràng thê lương. Ma tôn và ma sát, ma tiên gần bên đều cảm thấy không hay.

Hắc Ám tôn chủ quát lạnh một tiếng, thân ảnh đột nhiên biến thành ngàn vạn, thần quỷ khó lường xuất hiện trước mặt Trương Ngạo Tuyết, cơ thể phát ra ma mang tà ác công đến nhằm cứu ma thần thoát khỏi nguy hiểm.

Trương Ngạo Tuyết ánh mắt lạnh lùng, huy động thần kiếm trong tay tiếp tục công kích, hữu thủ thu lại trước ngực, xoay tròn ba vòng rồi đột ngột tung ra một chưởng. Một ngọn lửa mãnh liệt bùng lên, mang theo một đóa Cửu Thiên hồng liên trực tiếp đỡ lấy đòn đánh của Hắc Ám tôn chủ.

Kêu lên đau đớn, Trương Ngạo Tuyết loạng choạng lùi về phía sau vài bước, sắc mặt tái đi.

Hắc Ám tôn chủ gào lên giận dữ, hàng nghìn hàng vạn ảo ảnh đột ngột biến mất, hắc sắc ma ảnh hiện ra ở ngoài chục trượng, tay phải bị lửa thiêu cháy ngùn ngụt, đang không ngừng vẫy vùng. Ma thần Trảm Ngọc thì bị Tử Ảnh thần kiếm kích trúng khiến toàn thân ma mang loạn xạ, máu chảy ròng ròng, miệng gào lên thảm thiết, hiển nhiên tình hình rất tồi tệ.

Hắc mang loé lên, Hắc Ám tôn chủ vội dập tắt Cửu Thiên chân hỏa trên tay rồi tung ra một đòn đánh bạt Tử Ảnh thần kiếm, cứu thoát ma thần Trảm Ngọc vốn đã trọng thương.

Quay đầu lại âm hiểm nhìn Trương Ngạo Tuyết, Hắc Ám tôn chủ lạnh lùng lên tiếng:

- Xú nha đầu, rốt cuộc ngươi là ai? Sao lại có được tu vi thâm hậu và Cửu Thiên chân hỏa thần bí đến vậy?

Trương Ngạo Tuyết thu hồi thần kiếm, liếc nhìn Lâm Vân Phong, hỏi nhỏ:

- Vân Phong, sao rồi? Sư thúc có nguy hiểm không?

Dứt lời, nàng ngước mặt nhìn Hắc Ám tôn chủ, lạnh lùng đáp:

- Ta là Trương Ngạo Tuyết, Khôn viện đệ tử của Dịch viên! Còn ngươi là ai? Vì sao lại xâm phạm Dịch viên chúng ta?

Hắc Ám tôn chủ giận dữ thét lên:

- Đáng ghét, không ngờ Dịch viên ngoài Lục Vân lại có thêm Trương Ngạo Tuyết, thật làm bản tôn tức chết đi! Xú nha đầu hãy nghe đây, bản tôn là Hắc Ám tôn chủ của Ma vực, ngươi tốt nhất hãy ngoan ngoãn đầu hàng.

Trương Ngạo Tuyết lạnh lùng quát:

- Hắc Ám ma tôn? Thật là không thể ngờ! Trước kia, ngươi tới tiêu diệt Phượng Hoàng thư viện, đã thất thủ trong tay Lục Vân. Hôm nay lại đến Dịch viên sinh sự, ngươi cho rằng môn hạ Dịch viên ta sợ ngươi ư?

Nói xong, nàng từng bước tiến về phía trước với khí thế cực kỳ dũng mãnh, khiến ma thần và ma sát đều vội vàng lui lại phía sau, ánh mắt lộ ra vẻ kinh sợ.

Dưới đất, Huyền Quỷ chân nhân chậm chạp mở to mắt, nhân ảnh mơ hồ trước mắt ông dần rõ hơn. Kinh ngạc nhìn người đồ đệ đã chia tay từ hai năm trước, Huyền Quỷ chân nhân run giọng hỏi:

- Là con đấy ư, Vân Phong?

Lâm Vân Phong vẻ mặt đau buồn nói:

- Là con đây, sư phụ phải cố gắng chịu đựng, tuyệt đối không được đầu hàng, con sẽ tìm cách cứu người.

Đúng là thầy nào trò đấy, ngữ khí nói chuyện thật giống nhau.

Huyền Quỷ chân nhân khẽ thở dài:

- Không kịp nữa rồi, giờ ta toàn thân chân nguyên cạn kiệt, nguyên thần bị phá, đã tới lúc ta phải đi rồi. Đừng đau buồn, cũng không được khóc. Con nhất định phải ghi nhớ lời ta. Khi ta vội vàng quay về Dịch viện, tất cả mọi người đều đã tử vong, chỉ còn lại sư huynh, tiếc rằng giờ sư huynh cũng đã chết. Do lúc đầu sư huynh đã phát động pháp giới phòng ngự, vào lúc sư huynh chết, cả Dịch viên đã bị chuyển đi không biết tới nơi nào. Các con nhất định phải tìm được để thu hồi Di Thiên xích - tín vật của chưởng giáo, đưa Dịch viên phát dương quang đại trở lại.

Trương Ngạo Tuyết nghe thế, toàn thân run lên, khuôn mặt hiện ra vẻ phẫn nộ và đau thương vô hạn. Thiên lí chi đồ, âm dương lưỡng vọng, tu chân lục viện, chí thử toàn tiêu! (Chặng đường ngàn dặm, âm dương đều trông, tu chân lục viện, toàn bộ tiêu vong!).

Bờ môi run run, Lâm Vân Phong nghẹn ngào định cất lời thì Huyền Quỷ chân nhân đã cắt ngang với giọng yếu ớt:

- Đừng nói gì, hãy nghe ta. Thời gian của ta không còn nhiều nữa, những lời ta nói hôm nay, các con ngàn vạn lần phải ghi nhớ. Kiếp nạn lần này của Dịch viên tuy do Âm Thi quỷ vương và Hắc Ám tôn chủ gây nên, nhưng bọn họ đều bị một nữ nhân lợi dụng. Các con nhất định phải tìm ra nữ nhân ấy để báo thù cho Dịch viên. Hắc Ám tôn chủ thực lực đáng sợ, không thể đánh lâu được, nhất định các con phải sống sót rời đi, đã biết chưa?

Lâm Vân Phong đau buồn rơi lệ, lắc đầu nói:

- Con nhớ rồi, nhưng con sẽ không đi đâu. Con phải báo thù cho chưởng giáo sư bá, Tử Dương sư bá cùng các Dịch viên đệ tử đã chết. Con phải giết hết bọn chúng, nhất định phải giết!

Lâm Vân Phong gào lên phẫn uất, ngữ khí đầy bi tráng thể hiện lửa hận thù trong lòng hắn. Trương Ngạo Tuyết im lặng, người nàng toả ra sát khí lạnh lẽo như băng tuyết.

Thấy Lâm Vân Phong quá phẫn nộ, Huyền Quỷ chân nhân than:

- Những lời sư phụ nói phút lâm chung con không nghe theo. Chẳng lẽ ta không còn quản được con nữa hay sao?

Lâm Vân Phong biến sắc mặt, sợ hãi nói:

- Không có, đệ tử không dám. Chỉ là con không phục, con không cam tâm như vậy...

Huyền Quỷ chân nhân yếu ớt nói nhỏ:

- Có ai bắt con phải cam tâm đâu, có thù thì nhất định sẽ trả, nhưng phải xem xét tình hình hiện tại. Nếu hôm nay các con không sống nổi thì bí mật vụ huỷ diệt Dịch viên sẽ không còn ai biết nữa! Âm mưu của nữ nhân kia cũng không ai thấu được, con có hiểu không? Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, con phải ghi nhớ điều ấy...

Lời nói bỗng nhiên đứt đoạn, Huyền Quỷ chân nhân cuối cùng cũng thoát khỏi số mệnh. Vội vàng trở về từ nghìn dặm, để cuối cùng truyền lại được lời di huấn này, cái chết như vậy hẳn cũng có giá trị, phải không?

Lâm Vân Phong đau khổ gào khóc thất thanh, Trương Ngạo Tuyết bi thương lặng lẽ, ánh mắt nhìn ra vô định.

Bên kia, Hắc Ám tôn chủ không vội tấn công, bản thân hắn đã bị Cửu Thiên hồng liên của Trương Ngạo Tuyết làm cho trọng thương, ba thuộc hạ cũng đầy thương tích. Hắn phải tranh thủ thời gian để tự điều trị vết thương và nhắc nhở thuộc hạ nắm bắt thời cơ.

Gió núi thổi đến, không gian tràn ngập buồn đau. Giọng khóc thê lương nơi hoang dã khiến người ta thật sự hoang mang. Phải chăng có một sức mạnh thần bí khống chế tất cả... Phải chăng là ý trời? Không biết. Sau này sẽ ra sao? Cũng không biết. Rốt cuộc thế sự thật khó mà tính trước được!

Tiếng khóc thảm thiết tắt dần, Lâm Vân Phong đau xót buông thi thể của Huyền Quỷ chân nhân ra, đứng dậy trợn mắt nhìn kẻ địch.

Nhận thấy hắn đang quá kích động, Trương Ngạo Tuyết chậm rãi nói:

- Vân Phong, đệ không được xúc động, hãy bình tĩnh lại. Sư thúc dạy rất phải, kẻ thù trước mắt nhất định phải báo, nhưng kẻ chủ mưu cũng không thể tha được. Bây giờ đối phương có bốn người, Hắc Ám tôn chủ giao cho ta, còn ba tên kia đệ phải đánh từng tên một thì mới có hy vọng, đệ có hiểu ý ta không?

Lâm Vân Phong hừ một tiếng, không cam tâm đáp:

- Đệ hiểu, chúng ta hãy bắt đầu đi!

Lời chưa dứt, kiếm khí màu bạc đã xuất hiện xoay chuyển ngang dọc, phân ra ba hướng nhắm ma tiên, ma thần và ma sát công tới.

Trương Ngạo Tuyết than nhẹ, biết rằng có nhiều việc không phải cứ nói bình tĩnh là có thể định tâm lại ngay được. Tâm trạng của Lâm Vân Phong hiện tại nàng vô cùng thấu hiểu. Thấy hắn phát động thế công, sợ hắn ta rơi vào nguy hiểm, Trương Ngạo Tuyết liền quát lên khe khẽ, Tử Ảnh thần kiếm đang xoay quanh đỉnh đầu chợt động, hoá thành một đạo tử mang xuất hiện trước mặt Hắc Ám tôn chủ.

Lạnh lùng nhìn thần kiếm bay tới, Hắc Ám tôn chủ âm trầm nói với ma thần:

- Cẩn thận, ta không muốn chuyện trên Phượng Hoàng sơn lặp lại, biết không?!

Ma thần Trảm Ngọc tự tin đáp:

- Ma tôn đại nhân xin hãy yên tâm, Lục Vân vốn chỉ có một, tiểu tử kia tu vi còn kém xa so với hắn. Tuy thuộc hạ bị thương nhẹ, nhưng muốn kết liễu nó cũng không thành vấn đề, huống hồ còn có ma sát trợ giúp.

- Được vậy thì tốt. Ra tay đi!

Hắc Ám tôn chủ bắn người lăng không xoay chuyển, hai tay thần tốc vung ra, ma mang xảo diệu hình thành một ma võng màu đen ngăn chặn Tử Ảnh thần kiếm. Tiếp đó, toàn thân hắc sắc quang hoa lóe lên, Hắc Ám tôn chủ huyễn hóa thành một đám ma vân đen ngòm đậu trên ma võng, tạo nên một luồng hấp lực như muốn nuốt chửng thần kiếm của Trương Ngạo Tuyết.

Ngạo Tuyết cười lạnh lẽo, phi thân áp sát, tay phải tung ra Cửu Thiên hồng liên kèm theo ngọn thiên địa chân hỏa thần thánh đánh xuống, chỉ thấy một đám mây đỏ màu máu từ giữa hư vô bay tới, nháy mắt đã bao phủ đám hắc vân kia. Bên trong hắc vân tức thì tử quang đại thịnh, hiện nguyên hình một con rồng tía đang bay lượn tìm cách phá vỡ vòng vây.

Nhìn từ xa, chỉ thấy ma vân đen ngòm biến hoá vô định, tứ phía quỷ khí lạnh lẽo âm u, còn đạo mây đỏ như đám lửa bay trong không trung. Hồng diễm gặp hắc vân, lửa và nước vốn không thể dung hòa chạm nhau tạo ra những âm thanh lẹt xẹt.

Một tiếng gầm to từ trong hắc vân vang ra, Hắc Ám tôn chủ tựa hồ không ngờ Trương Ngạo Tuyết ngay từ đầu đã sử dụng Cửu Thiên hồng liên, khiến ma mang trên thân hắn mờ đi, tình thế vô cùng nguy hiểm. Thấy bất lợi, ma vân ngoài thân ma tôn vội tan rã, một ngọn lửa ma màu xanh bay ra vờn quanh tứ phía, vừa đàn áp quang mang của Tử Ảnh thần kiếm, vừa chống đỡ đóa Cửu Thiên hồng liên.

Cảm nhận được sức mạnh kinh hoàng của Hắc Ám tôn chủ, Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt lạnh lùng, đột ngột nhắm chặt hai mắt lại, cả người ngưng thần tụ khí, từ đáy lòng phát ra lời kêu gọi chân thành mà mãnh liệt, xuyên thấu ngọn ma diễm của ma tôn, kết nối với Tử Ảnh thần kiếm.

Sự tiếp xúc ban đầu còn yếu ớt, nhưng với ý chí kiên cường của Ngạo Tuyết, thanh trường kiếm liền rung động mạnh mẽ, một cỗ khí tức thần thánh bạo phát, kiếm khí mãnh liệt đánh thẳng đến, uy thế đột ngột tăng lên gấp bội.

Thần kiếm quang mang đại thịnh, Cửu Thiên thánh hỏa bên ngoài cũng tỏa rộng. Ngọn ma diễm của Hắc Ám tôn chủ trở nên mờ nhạt, từng bước bị đẩy lùi.

Thăm dò thấy Cửu Thiên hồng liên của Trương Ngạo Tuyết có thể khắc chế sức mạnh yêu ma quỷ quái, tâm tư Hắc Ám tôn chủ xoay chuyển nhanh chóng, trong thời khắc mấu chốt, thân thể chợt mờ đi tránh khỏi hỏa diễm chính diện.

Lách người xuất hiện ngoài mấy trượng, Hắc Ám tôn chủ lạnh lùng mở miệng:

- Không ngờ Cửu Thiên hồng liên của ngươi cũng có mấy phần lợi hại, đáng tiếc chỉ dựa vào thứ này, ngươi vẫn khó thoát khỏi ma chưởng. Bây giờ hãy xem ta hủy diệt ngươi như thế nào, tiếp chiêu!

Không lao tới trước, lần này Hắc Ám tôn chủ thi triển tinh thần công kích, dự định từ cự ly xa tiêu diệt Trương Ngạo Tuyết mà không tử đấu với nàng.

Cảm nhận được tinh thần ba mật độ cao đến gần, toàn thân Trương Ngạo Tuyết tử quang lóe sáng, Tử Ngọc chiến giáp xuất hiện vô cùng thần kỳ, tử mang lưu chuyển lập tức phản xạ toàn bộ tinh thần ba, tránh khỏi mọi công kích.

Nhìn thần sắc kinh ngạc của Hắc Ám tôn chủ, Trương Ngạo Tuyết xuất hiện vô thanh vô tức trước mặt hắn, thần kiếm trong tay đảo chuyển, một cỗ sức mạnh chấn động thiên địa cuộn trào ập đến đem theo hơn ngàn đạo kiếm mang tử sắc, hình thành một cụm tử vân bên ngoài thân thể ma tôn, phong kín mọi đường lui của hắn.

Thấy tinh thần công kích của mình vô dụng đối với Trương Ngạo Tuyết, Hắc Ám tôn chủ chấn động trong lòng, minh bạch rằng muốn giết nàng chỉ có thể ngạnh đấu. Nhìn đám mây tía xung quanh đang nhanh chóng thu hẹp lại, cảm nhận sức ép của khí tức thần thánh, Hắc Ám tôn chủ gầm lên một tiếng, hai lòng bàn tay đối vào nhau, một quang cầu màu đen chớp mắt xuất hiện.

Quang cầu được nâng lên cao, bề mặt lấp lánh ma mang, vô số ma chú từ trong thoát ra hình thành tinh thể ma vân xoay tròn, trong tiếng gầm vang của ma tôn phóng mạnh ra ngoài.

Tức thì một cỗ khí thế chấn động tim óc bùng phát từ trung tâm đám mây tía, chỉ nghe tiếng sấm vang trời, ánh chớp lóa mắt, lực ngoại phóng và lực nội áp gặp nhau hai bên không ai nhường ai. Tử sắc kiếm mang thần thánh đối chọi với hắc sắc ma mang tà ác, song phương triệt tiêu bài xích lẫn nhau, trong tiếng nổ kịch liệt dần dần tan biến, cuối cùng hóa thành khói bụi.

Hắc Ám tôn chủ hừ một tiếng lùi lại ba trượng, ma mang toàn thân lập lòe rối loạn, hiển nhiên một đòn này làm ma nguyên trong cơ thể hắn chịu chấn động nhất định. Đối diện, Trương Ngạo Tuyết cũng bay về sau ba trượng, tử hoa quanh thân lưu động, ánh mắt hơi ảm đạm, hiển nhiên trong lúc ngạnh tiếp đã thụ thương. Cách xa sáu trượng, hai người nhìn nhau chăm chú, chẳng ai lên tiếng, cứ như thế giữ nguyên sự im lặng. Một bầu không khí đầy áp lực lẩn quẩn xung quanh, giống như trước cơn mưa bão thấp thoáng dấu hiệu của sấm chớp.

Bên kia, Lâm Vân Phong tức giận xuất kiếm, cơn phẫn nộ đầy bụng hóa thành sức mạnh, Trảm Yêu Diệt Ma kiếm quyết trong tay hắn tung hoành múa lượn, kiếm mang màu bạc như tầng tầng quang võng xuất hiện trước cơ thể ma thần Trảm Ngọc, ma sát và ma tiên.

Thời khắc này, Lâm Vân Phong tuy biết không nên kích động, nhưng Dịch viên bị hủy diệt, đồng môn thảm tử, cộng thêm sư phụ đã chết khiến gã bất luận thế nào cũng khó thể kìm nén cừu hận trong lòng, tâm trí như điên khùng.

Thấy vậy, ma thần Trảm Ngọc hừ lạnh nói:

- Cẩn thận chút, tiểu tử này thần sắc cuồng dại, không chừng sẽ làm chuyện ngọc đá đều tan, nhớ đừng ngạnh đấu với hắn.

- Biết rồi, yên tâm đi.

Trong tiếng trả lời, ma sát phát động tinh thần công kích, còn ma tiên thì vây quanh Lâm Vân Phong dùng thân ảnh di động cực nhanh phân tán sự chú ý của gã, tạo cơ hội cho ma thần Trảm Ngọc.

Nhìn ba tên địch nhân, Lâm Vân Phong gầm rú như sấm, trường kiếm trong tay càng múa càng nhanh, kiếm khí lăng lệ phá không bắn tới, hơn ngàn đạo kiếm khí đan xen chồng lên nhau, trong phạm vi mười trượng hình thành một kiếm võng dày đặc mang theo khí tức thần thánh của Trảm Phong tiên kiếm, liên tục xâm chiếm ma mang hộ thể của địch nhân.

Khi kiếm mang đến gần ma mang, tinh thần dị lực cực kỳ quỷ dị cũng đồng thời ập đến, song phương đều hừ một tiếng giận dữ, quang mang hỗn loạn đầy trời, bốn bóng người bắn ra tứ phía.

Ổn định lại thân thể đang lắc lư, đầu óc Lâm Vân Phong chợt tỉnh táo, ánh mắt cừu hận nhìn chằm chằm về phía trước. Trong ba tên, ma tiên thương thế nặng nhất, tu vi yếu nhất, ở đợt công kích ban nãy, dù di chuyển nhanh chóng, tránh né được không ít đòn tấn công, tuy nhiên bản thân thương thế quá nặng nên lúc này biểu hiện chịu không nổi rõ nhất. Còn ma thần và ma sát tuy tốt hơn một chút, nhưng nguyên khí đã đại tổn vì Huyền Quỷ chân nhân, hiện thời đều cảnh giác nhìn Lâm Vân Phong.

Nhìn lướt qua Trương Ngạo Tuyết đang đối đầu với Hắc Ám tôn chủ, Lâm Vân Phong chợt xoay chuyển ý nghĩ, biết thời gian càng kéo dài càng bất lợi, cách tốt nhất hiện giờ chính là tấn công không cho địch nhân thừa cơ hội trị thương. Chỉ có như thế mới hy vọng đánh bại từng tên, tiêu diệt chúng để báo thù cho các đồng môn đã mất.

Nghĩ là làm, trường kiếm trong tay phải Lâm Vân Phong rung lên, giữa tiếng kiếm rít vang trời, thân thể gã lăng không bay tới, tả thủ bắt kiếm quyết nhắm đến ma tiên.

Phát giác ý đồ của Lâm Vân Phong, ma thần Trảm Ngọc gầm khẽ, vừa phát ám hiệu vừa phi thân lên không, hắc sắc loan đao trong tay chém ra ba phát đao cương tạo thành một hình tam giác trước ngực, mang theo lực đạo cực mạnh bay tới nghênh đón đòn tấn công của Lâm Vân Phong.

Đao kiếm va chạm, ngân sắc và hắc sắc giao phong, song phương giằng co giây lát, cuối cùng bùng nổ, khí lưu mạnh mẽ bức mỗi người tự bay về sau để hóa giải luồng sức mạnh này.

Ma thần mượn lực lùi lại, trong đầu tập trung phát ra tinh thần dị lực đáng sợ, xé gió xuyên mây kích trúng Lâm Vân Phong khiến gã rú lên một tiếng bi thảm. Cùng lúc đó Lâm Vân Phong cũng mượn lực bay lui, giữa lúc tinh thần công kích của ma thần ập tới, trường kiếm trong tay xoay ngược, một ngân sắc quang trụ dưới sự thôi động toàn lực của gã lặng lẽ xuất hiện trước ngực ma sát đang thừa cơ đánh lén.

Hắc mang lóe lên, ma sát bổ trúng một chưởng vào vai trái Lâm Vân Phong chấn bay gã. Còn một kiếm của Vân Phong lại xuyên thủng thân thể ma sát, Tràm Phong tiên kiếm mang theo khí tức thần thánh thôn phệ ma tâm của ma sát, lưu lại một lỗ lớn màu bạc trước ngực hắn.

Trong tiếng hừ đau đớn, thân thể Lâm Vân Phong rơi xuống mặt đất. Tinh thần dị lực của ma thần vẫn bám sát như hình với bóng, sóng tinh thần với tần số cực cao điên cuồng phá hủy thần kinh đại não, hủy hoại ý chí của Lâm Vân Phong, mưu đồ tiêu diệt gã.

Ma tiên thấy cơ hội hiếm có, hắc sắc quang hoa quanh thân lóe lên, thân ảnh chợt hiện trên đỉnh đầu Lâm Vân Phong, tay phải phát ra sức mạnh Ma Diệt Kì Tâm đáng sợ nện xuống một chưởng muốn dồn gã vào chỗ chết.

Nguy hiểm ập đến, ngọn lửa phẫn nộ bốc cháy bừng bừng trong mắt Lâm Vân Phong, tay trái gã ngầm bắt kiếm quyết, tay phải chợt nới lỏng trường kiếm rồi đẩy lên chặn một chưởng của ma tiên, dùng quyết chữ Niêm dính chặt thân thể địch nhân. Lạnh lùng nhìn ma tiên, khóe môi Lâm Vân Phong hiện lên chút âm độc, tả thủ thuận thế xoay một cái, Trảm Phong kiếm bay lượn xoáy thẳng lên cao, kiếm mang cực mạnh của nó chia cắt thân thể ma tiên, kiếm khí thần thánh từ từ hủy diệt nguyên thần ma tiên.

Tiếng rú thảm thiết từ miệng ma tiên truyền ra, ma thần Trảm Ngọc liền gầm lên không kịp suy nghĩ, thân thể lắc một cái xuất hiện trước mặt Lâm Vân Phong, một chưởng ấn vào ngực gã.

Lạnh lùng nhìn chưởng thế ma thần đánh tới, Lâm Vân Phong không chút sợ hãi, sắc mặt trở nên hết sức âm trầm, tay phải thu lại quyết chữ Niêm, cùng lúc buông thân thể ma tiên ra, cả người đột nhiên biến mất, nháy mắt xuất hiện kế bên ma sát đang bị trọng thương.

Ma thần Trảm Ngọc thấy không ổn vội khuếch trương linh thức, lập tức tra được hành tung của Lâm Vân Phong. Vừa quay đầu, đã thấy giữa hai tay Vân Phong thanh hồng quang mang lập lòe, một cỗ âm dương chi khí đang bao trùm đỉnh đầu ma sát, phá hủy nguyên thần yếu ớt của hắn.

Nhìn lại, thân thể ma tiên đã hoàn toàn tan rã, chỉ còn lại một khối hắc sắc nguyên thần vẫn đang cầm cự với Trảm Phong tiên kiếm, bất quá tình trạng gần như tan biến, có cứu cũng vô nghĩa.

Rống to một tiếng, ma thần Trảm Ngọc vận khởi toàn lực, tinh thần ba tập trung cao độ một đòn kích trúng đại não Lâm Vân Phong khiến gã bị bắn tung ra xa. Lướt đến cạnh ma sát kiểm tra thương thế, ma thần không nhịn được gào lên như dã thú. Bên kia, Lâm Vân Phong bị tinh thần dị lực đánh trọng thương, thân thể co giật mấy cái mới đứng dậy nổi.

Thù hận nhìn ma thần Trảm Ngọc, Lâm Vân Phong lạnh giọng:

- Không cần thương tâm, đợi chút nữa ta nhất định tiễn ngươi đi đoàn tụ với chúng.

Ma thần Trảm Ngọc gầm rống nói:

- Đáng ghét, bản ma thần hôm nay nhất định phải giết ngươi, thề không bỏ qua. Nạp mạng đây, tiểu tử!

Tinh thần dị lực một lần nữa tập kích, phương thức tấn công quỷ dị tối thượng thừa của Ma tông đột nhiên triển khai, tinh thần ba dày đặc không chỗ nào không có phân bố xung quanh Lâm Vân Phong, không ngừng phá vỡ chân nguyên hộ thể của hắn, từng bước từng bước xâm nhập sâu vào linh hồn hắn.

Cảm giác thời khắc nguy hiểm đã đến, Lâm Vân Phong nghiến chặt răng, song thủ giao trước ngực thành thế âm dương, toàn thân thanh hồng quang mang luân chuyển lấp loáng, một cỗ khí thế bàng bạc tràn ngập tứ phía. Trong không trung, khí lưu bắt đầu chuyển động, vô số gió lốc xoay đảo hội tụ bên ngoài Lâm Vân Phong và ma thần Trảm Ngọc, chỉ trong giây lát đã hình thành hai đạo phong trụ lấy hai người làm trung tâm, toát ra màu sắc bất đồng lan tràn khắp nơi.

Khí thế bành trướng, khí lưu bùng phát, Lâm Vân Phong và ma thần tự động bay lên không cách nhau mười trượng, phong trụ hai bên ma sát nhau kịch liệt phát ra tiếng xoẹt xoẹt. Lúc này, toàn thân ma thần Trảm Ngọc hắc vân hội tụ, một đạo đao mang đen kịt từ trong mây bắn thẳng lên trời mang theo ma khí kinh thiên kéo dài không ngừng. Xung quanh đao mang hắc khí lan tỏa, xoáy tròn giống như hai con ma long đang bay lượn đầy uy vũ.

Lâm Vân Phong ánh mắt lạnh lùng, hai tay trước ngực không ngừng chuyển đổi pháp quyết, sau khi liên tục biến sáu sáu ba mươi sáu lần, quanh thân sinh ra một kết giới thanh hồng, khí thế uy mãnh đột nhiên tăng lên ba lần, âm dương chi khí lan tỏa bốn bề.

Nhìn hắc sắc đao mang của đối phương bổ xuống, Lâm Vân Phong thần sắc nghiêm túc, miệng quát lớn:

- Càn khôn vạn vật, âm dương thiên địa, tam giới ngũ hành, mình ta hiệu lệnh. Âm Dương pháp kiếm, diệt quỷ trảm tiên! Tàn, liệt, phá, diệt!

Thời khắc cuối cùng, Lâm Vân Phong đã thi triển chiêu thức mạnh nhất của mình - Âm Dương pháp kiếm.

Giữa không trung, hắc sắc đao mang kinh thiên động địa đột nhiên bổ xuống, mang theo toàn bộ tu vi của ma thần, hung hãn đánh trúng thanh hồng kết giới bên ngoài Lâm Vân Phong. Nhìn từ xa, chỉ thấy kết giới kịch liệt chấn động, ánh sáng xanh đỏ cấp tốc luân chuyển, toàn lực ngăn chặn đao thế mãnh liệt ấy.

Cũng vào lúc này, ma thần Trảm Ngọc thu người lại, một đạo kiếm ảnh từ hư không đột ngột xuất hiện mang theo luồng ánh sáng xanh đỏ và âm dương chi khí, hình thành một kết giới xung quanh ma thần, hoàn toàn phong kín hắn bên trong.

Sự va chạm cực kỳ mãnh liệt làm sản sinh vô vàn hoa lửa, đồng thời phát ra âm thanh đinh tai nhức óc. Lúc này song phương đã tung đòn chí mạng, chẳng ai nhường ai, cả không gian khí lưu bắt đầu dao động, ma âm quanh quẩn, những luồng quang mang loé lên như pháo hoa rực rỡ, tản mát ra vô cùng đẹp mắt.

Nhìn Âm Dương pháp kiếm đang lơ lửng trên đỉnh đầu, ma thần Trảm Ngọc gầm thét điên cuồng. Vừa chịu đau khổ dưới tay Huyền Quỷ chân nhân, y đã vô cùng sợ hãi Âm Dương pháp quyết, trong lòng rất đỗi kinh hoảng. Nhưng lúc này dù khiếp sợ cũng chẳng có tác dụng gì, không phản kháng tất sẽ chết, y hiểu rất rõ đạo lý ấy.

Cảm nhận luồng khí âm dương đang ngày càng tới gần, ma mang bên ngoài cơ thể đã bắt đầu yếu đi, ma thần Trảm Ngọc gào lên một tiếng, toàn thân đột nhiên xoay tròn, quanh người hình thành một đạo phong trụ màu đen, hai tay huy động toát ra ma khí cuồn cuộn, theo phương thức đặc biệt tạo nên một hắc sắc quang cầu bao phủ cả người hắn vào trong.

Từ trên nhìn xuống, chỉ thấy quả cầu đen tự động xoay chuyển không theo nguyên tắc nào, trên bề mặt hiện lên vô số ma chú phát ra ma mang đáng sợ. Bên trong, ma thần Trảm Ngọc cơ thể xoay ngược lại, hai tay không ngừng lay chuyển, gia tăng ma khí phòng ngự.

Lâm Vân Phong cả người khẽ run, nhát đao của ma thần Trảm Ngọc tuy chưa phá tan kết giới hộ thể, nhưng toàn bộ lực lượng mạnh mẽ ấy cơ hồ bổ vào hắn, khiến hắn phải hấp thụ lực chấn động của kết giới, thân thể lập tức bị tổn thương. Bất chấp khóe miệng đầy máu tươi, Lâm Vân Phong nhìn ma thần Trảm Ngọc với ánh mắt căm thù, hai tay toàn lực khống chế Âm Dương pháp kiếm, chuẩn bị phát động một kích hủy diệt.

Trong lòng hắn hiểu rất rõ đây chính là chiêu quyết định sinh tử tồn vong. Chỉ cần tiếp tục kiên trì, ma thần Trảm Ngọc sẽ chết dưới Âm Dương pháp kiếm, nhưng bản thân có thể giữ vững tới phút cuối cùng hay không, hắn không biết được.

Đối diện, ma thần Trảm Ngọc cũng có cùng tâm lý, y cảm nhận được Lâm Vân Phong đã bị trọng thương, chỉ cần Lâm Vân Phong ngã xuống là Âm Dương pháp kiếm sẽ tự động tiêu trừ, khi đó y có thể thoát hiểm.

Về phía Hắc Ám tôn chủ và Trương Ngạo Tuyết, sau một hồi chiến đấu bất phân thắng bại, Ngạo Tuyết liền phát khởi thế công, thần kiếm vừa xuất, tử khí bao phủ kín bầu trời, ánh sáng tím chói lòa khắp không gian, sông núi biến sắc, giữa chiến địa hình thành một lưới kiếm kinh thiên vô cùng đáng sợ, thế kiếm vừa co rút vừa biến chuyển.

Đồng thời, thân thể Trương Ngạo Tuyết hóa thành ngàn vạn, vô vàn thân ảnh màu tím xuất hiện xung quanh Hắc Ám tôn chủ với nhiều tư thế khác nhau, ngọn lửa đỏ đậm lúc ẩn lúc hiện, từng giây khắc uy hiếp sự an toàn của Hắc Ám tôn chủ.

Âm trầm nhìn tới, Hắc Ám tôn chủ tức giận vô cùng, gầm lớn một tiếng, toàn thân khí thế bạo phát, hắc ám ma khí tầng tầng lớp lớp quay cuồng, vô vàn khí mang phóng ra, chớp mắt đã hình thành một màn khí đen che giấu cơ thể hắn.

Hắc Ám tôn chủ từ trong màn khí đen phát động ma khí công kích mạnh mẽ vào luồng kiếm quang của Trương Ngạo Tuyết, song phương đụng độ phát ra những thanh âm mãnh liệt như tiếng sét.

Giờ phút này, Hắc Ám tôn chủ biết rằng tinh thần công kích không hề có hiệu quả, liền thi triển Hắc Ám ma chú, định dùng thực lực để đánh thắng Trương Ngạo Tuyết. Ma chú vừa cất lên, khắp nơi ma vân chuyển động cuồn cuộn, hắc sắc ma mang điên cuồng thu thập hết tà khí trong không trung, dùng lực lượng thôn phệ khủng khiếp dễ dàng phá tan lưới kiếm tử sắc của Trương Ngạo Tuyết.

Thấy Hắc Ám tôn chủ bắt đầu phản kích, Ngạo Tuyết thần sắc nghiêm túc, một mặt thôi động thần kiếm tiếp tục tấn công, một mặt thi triển Cửu Thiên hồng liên, muốn lấy ngọn lửa Cửu Thiên khống chế ma chú của ma tôn. Kiếm võng màu tím giữa không trung mau chóng nhạt đi, ma mang đen xuất hiện, tiếp đó là ánh sáng đỏ lấp lánh, hai bên công kích lẫn nhau, lúc mạnh lúc yếu phân tranh cao thấp.

Hiểu rõ sức mạnh của Cửu Thiên hồng liên, Hắc Ám tôn chủ rống to một tiếng chủ động tấn công, chỉ thấy trong luồng xoáy màu đen ấy, ma khí không ngừng bay lên không, sau khi hội tụ lửa ma bốn phía, vô số hắc ám chú ngữ xuất hiện như dòng thuỷ triều, xoay chuyển xung quanh ma vân màu đen, không ngừng dung hợp, cuối cùng hình thành nên chín đạo phù chú hình dạng khác nhau, mang theo khí ma sát kinh thiên cùng lực thôn phệ, hướng vào Trương Ngạo Tuyết phát động vây công.

Cảm nhận được sức mạnh huỷ diệt đáng sợ đang tới gần, Trương Ngạo Tuyết toàn thân chân nguyên tăng lên tới cực điểm, tay phải không ngừng huy động xoay tròn hoán chuyển theo những góc độ khác nhau, phát ra Cửu Thiên hỏa diễm từ nhiều vị trí. Dốc toàn lực ra đòn, cả người nàng bay lên, di chuyển theo quy luật nhất định đến các vị trí của vô số đóa Cửu Thiên hồng liên, cuối cùng hình thành một Hồng Liên Hoa đại trận thần kỳ, với Trương Ngạo Tuyết ở trung tâm nhụy hoa.

Giữa trời xuất hiện một cảnh tượng hết sức kỳ lạ, chỉ thấy chín đạo phù chú màu đen kết thành hình chữ "Phẩm" bao vây Trương Ngạo Tuyết vào trong, còn xung quanh Ngạo Tuyết lại là một đóa huyết liên cực lớn đang tỏa ra những ngọn lửa vô cùng tận. Khi ma chú tiến lại gần, lửa đỏ quanh thân dưới ý niệm của nàng nhanh chóng hợp thành chín đóa hồng liên nghênh đón chín đạo hắc ám ma chú.

Chỉ thấy hai luồng ánh sáng hồng sắc và hắc sắc giao nhau, không ngừng va chạm. Mỗi lần chạm vào nhau, quang hoa của ma chú và hồng liên lại nhạt đi một phần, đồng thời thân thể song phương cũng run rẩy, bốn phía liền xuất hiện vô số hoa lửa tuyệt đẹp.

Tốc độ giao chiến càng lúc càng nhanh, hơi thở của hai người bắt đầu yếu nhược. Trên bầu trời, sấm sét không ngừng phát ra những tiếng nổ cực mạnh, dần hình thành một cơn cuồng phong hủy diệt.

Âm hiểm lạnh lùng nhìn Trương Ngạo Tuyết, Hắc Ám tôn chủ miệng gào thét phẫn nộ, Hắc Ám ma chú cường đại của hắn đang bị Cửu Thiên hồng liên khắc chế, hoàn toàn không thể phát huy được uy lực vốn có của nó, trận chiến tỏ ra vô cùng quyết liệt, ngang sức ngang tài.

Trương Ngạo Tuyết thầm khiếp sợ, Cửu Thiên hỏa diễm vốn có thể khống chế mọi yêu ma quỷ quái, nhưng đối diện với sự tấn công của Hắc Ám tôn chủ, nàng vẫn cảm thấy lực bất tòng tâm. Qua đó, nàng hiểu rằng, nếu thẳng thắn luận về tu vi, bản thân so với ma tôn còn chênh lệch không ít.

Trong lúc giằng co, tiếng kêu gào thảm thiết của ma tiên và ma sát truyền đến tai Hắc Ám tôn chủ, khiến hắn phải quay đầu nhìn lại. Gầm lên giận dữ, cảm giác được ma tiên và ma sát đã tử trận, ma thần bị Âm Dương pháp kiếm vây khốn, Hắc Ám tôn chủ trong lòng bạo nộ, cảnh tượng trên Phượng Hoàng sơn lại hiện lên trước mắt hắn.

Nghĩ tới hậu quả có thể xảy ra, Hắc Ám tôn chủ sức mạnh toàn thân tăng lên gấp đôi, chín đạo ma chú quang hoa đại thịnh, được hắn dồn toàn bộ sức lực để dung hòa lại với nhau, cuối cùng hình thành nên một đạo ma chú cổ quái ép xuống đầu Trương Ngạo Tuyết.

Nhận thấy thế công của Hắc Ám tôn chủ phát sinh biến hóa, Trương Ngạo Tuyết vội vàng ứng biến, vận dụng chân nguyên toàn thân lên Cửu Thiên hồng liên, hội tụ nhiệt khí trong thiên địa, kết hợp với Hồng Liên trận pháp tạo thành một đóa lồng liên màu đỏ xoay tròn đối kháng với ma chú của ma tôn.

Trên không, ma chú màu đen không ngừng toả ra ma mang, cùng với ngọn lửa từ Cửu Thiên hồng liên đụng độ gây nên âm thanh chấn động trời đất, sinh ra những bông hoa lửa sáng chói.

Cuộc giao chiến của Hắc Ám tôn chủ cùng Trương Ngạo Tuyết đã lên tới đỉnh điểm. Cả bầu trời mây đen dày đặc, hồng vân lúc ẩn lúc hiện, sấm sét rền vang, núi sông biến sắc. Cơ thể Trương Ngao Tuyết không ngừng run lên, dưới sự công kích mạnh mẽ của Hắc Ám tôn chủ, cả người nàng bị dồn xuống, dần lâm vào cảnh nguy hiểm. Bên trên, ma mang quanh thân Hắc Ám tôn chủ cuồn cuộn xoay chuyển cũng bị chấn động mãnh liệt theo sự phản kích của Cửu Thiên hồng liên, tình hình không hề khả quan.

Vô số lần đụng độ mãnh liệt cuối cùng biến thành một trận cuồng phong hủy diệt, vào lúc va chạm cuối cùng giữa ma chú và hồng liên, cả không gian loé lên ánh sáng chói mắt, sấm sét rung trời, tạo nên một cơn lốc khí lưu đáng sợ khiến cát bay đá chạy, đất rung núi chuyển.

Giữa không trung, Trương Ngạo Tuyết toàn thân run lên, miệng thổ máu tươi, sắc mặt tái xám, vô lực rơi xuống. Hắc Ám tôn chủ hắc mang chợt lóe, ma mang xung quanh cơ thể dưới lực phản chấn tan ra thành từng mảnh, thân thể không thể khống chế bay ngược lên trên.

Cách đó không xa, Lâm Vân Phong và ma thần Trảm Ngọc giằng co trong cơn bão diệt thế, cùng rên lên mấy tiếng, kết giới mạnh mẽ chỉ duy trì được thêm một lát đã bị phá vỡ, tất cả thế công đều biến thành hư ảo.

Trận quyết chiến kinh thiên động địa đã kết thúc, cuồng phong rút đi, Lâm Vân Phong và Trương Ngạo Tuyết đều nằm dưới mặt đất, sắc mặt tái nhợt. Trên không, thân ảnh của Hắc Ám tôn chủ dần hạ thấp, liếc nhìn Ngạo Tuyết rồi dừng bên thân thể trọng thương của ma thần Trảm Ngọc đang hấp hối. Trừng mắt phẫn nộ nhìn kẻ thù trước mặt, Hắc Ám tôn chủ thân ảnh chợt lóe, đã xuất hiện trên đầu Trương Ngạo Tuyết, một cỗ tinh thần dị lực vô thanh phát ra.

Kinh hãi nhìn ma tôn, Ngạo Tuyết xoay người dậy, khoé miệng tái nhợt chảy ra một tia máu, thân thể đứng bất động. Tay phải nàng vung lên, Tử Ảnh thần kiếm tự động bay về, theo sự chuyển động của cổ tay, một luồng kiếm khí cường đại phát ra xông thẳng lên tận trời.

Cảm nhận được sự mãnh liệt của kiếm khí, Hắc Ám tôn chủ không vội tấn công mà âm trầm nhìn nàng, trong mắt lộ ra chút suy tính. Trương Ngạo Tuyết cũng không có động tĩnh gì, lẳng lặng duy trì kiếm mang mạnh mẽ, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Hắc Ám tôn chủ, song phương đều trầm mặc.

Gió nhè nhẹ thổi tới mang theo mùi máu tanh thoang thoảng, lẩn quẩn bên hai người. Lâm Vân Phong thân thể bỗng nhúc nhích, tiếp đó mở to mắt, giãy giụa muốn gượng đứng dậy. Cách đó không xa, Ma thần Trảm Ngọc cũng có chút cử động, chỉ có điều hắn bị thương nặng hơn nhiều, chân tay dường như không nhúc nhích chút gì.

Hắc Ám tôn chủ dời mắt nhìn lướt qua bốn phía, cuối cùng trầm giọng nói:

- Chuyện hôm nay bản tôn tạm thời tha cho các ngươi, để ngày khác đợi thời cơ chín muồi, ta nhất định sẽ thanh toán món nợ này!

Trương Ngạo Tuyết lạnh lùng đáp:

- Mối thù của Dịch viên quyết không thể bỏ qua, cho dù là chân trời góc bể, chúng ta cũng sẽ tiêu diệt Hắc Ám giới các ngươi, báo thù cho các đệ tử đã tử trận của Dịch viên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tgtt