tgtt 83-85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dị biến đột khởi khiến mọi người tại trường, bao gồm cả Thiên Kiếm khách nhất thời đều ngước lên không chăm chú theo dõi.

Lúc này, bên trên Dịch viên xuất hiện một đóa kim sắc lan hoa đang tự quay vòng, trung tâm phát ra ánh sáng ngọc rực rỡ tựa như một mặt trời đang bùng cháy dữ dội hình thành nên quang trụ trông vô cùng kỳ diệu bao lấy Lục Vân vào giữa. Nhìn thấy đóa kim sắc lan hoa, chúng nhân Lục viện cao thủ không kìm được kinh hãi, đồng thanh hô to: "Ngũ thái tiên lan!"

Nhất thời mọi người không hiểu tại sao ngày ấy Ngũ thái tiên lan trên Thái Huyền sơn đột nhiên nhiên thất tung nay bỗng xuất hiện tại đây. Nhìn lên trời, Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt nhãn thần tỏ ra kinh dị, đồng thanh hô lên hoan hỉ, trong đầu liền xuất hiện nhiều tia hy vọng. Theo hai nàng biết vốn dĩ Ngũ thái tiên lan có lực phòng ngự rất mạnh, được xem là thiên hạ vô song. Lúc này nó lại bảo vệ Lục Vân, thiết tưởng không ai có đủ khả năng đả thương nổi chàng.

Bình tĩnh ngắm nhìn Ngũ thái tiên lan, Lưu Tinh nhẹ giọng nói:

- Ta đã nói rồi, chắc chắn Lục Vân sẽ không chết. Hiện tại ngươi nên chuẩn bị tinh thần để sau này hối hận cho những việc đã làm hôm nay đi.

Thiên Kiếm khách im lặng không nói, đôi mày hơi nhíu lại, trầm tư trước những sự tình này. Sau một lúc, Thiên Kiếm khách liếc qua Lưu Tinh một lượt, khẽ nói:

- Lục Vân lúc này đã bị tà ác chi khí thôn phệ tâm linh, cho dù không chết thì cũng sẽ trở thành ác ma không thể khôi phục lại như trước kia nữa. Sau này nếu hắn ma tâm bất diệt, kết quả rồi cũng sẽ bị chính đạo tiêu diệt mà thôi.

Khinh khỉnh lướt qua Thiên Kiếm khách một cái, Lưu Tinh lạnh giọng nói:

- Ác ma? Đó chẳng phải do chính bọn ngươi tạo ra sao? Nếu như không bị bọn ngươi bức bách thì làm sao tà ác chi khí trong thân hắn lại có thể phá vỡ cấm chế hiển lộ ra như thế? Gieo nhân ắt gặt quả, thế gian vạn sự tự nó có tương sinh tương khắc, ví như chuyện này vậy, thế ngươi lại lấp lửng nói không rõ ràng. Ngươi đã đắc đạo thăng thiên không lẽ lại tỏ ra không hiểu biết như thế, nếu không sao lại có cái gọi là trời phạt, kiếp nạn...!

Thiên Kiếm khách khinh khỉnh im lặng không đáp, ngẩng đầu tiếp tục quan sát diễn biến.

Giữa không trung, Dao Trì ngọc nữ Diệp Tâm Nghi cùng Chiến Tâm tôn giả nghĩ lần này Lục Vân số chết đã định, chỉ là không biết khi nào chàng sẽ kết thúc vận mệnh của mình mà thôi. Vậy mà đột nhiên đạo kim quang xuất hiện, chỉ một chiêu cường hoành đã đẩy lùi hai người khiến cho Lục Vân trong tình thế đã bước vào tử địa rốt cuộc lại thoát khỏi nơi đó. Chú nhãn vào đóa Ngũ thái tiên lan thần bí, hai người đều cảm thấy vô cùng khó hiểu tại sao vô duyên vô cớ lại xuất hiện vào lúc này? Nếu bảo là có một người nào đó thi triển, thì sao bốn bề không có chút khí tức gì của người này? Còn nếu cho rằng đó là do tiên lan tự động xuất hiện thì quả thật khiến cho người ta cảm thấy khó tin.

Nhìn qua đám người đã đình chiến một lượt, Diệp Tâm Nghi nghi ngờ hỏi:

- Mọi người có biết chuyện gì đang xảy ra không? Ai có thể nói hiện tại chúng ta nên giải quyết ra sao? Chẳng lẽ cứ đứng yên mà chờ đợi thế này thôi sao?

Lời vừa nói xong, tất cả từ Kim Cương thánh phật, Chiến Tâm tôn giả đến Thanh Thương đạo trưởng đều im lặng không ai đáp trả. Thay vào đó, ở dưới mặt đất Kiếm Vô Trần nói:

- Đóa lan hoa ấy đương thời chính là thần vật ở Thái Huyền sơn, sau đó không biết đã bị ai đem đi. Hôm nay xuất hiện ở đây, nhiều khả năng là do đồng đảng của Lục Vân gây ra. Trước mắt, bản chất tà ác của Lục Vân đã lộ, vì mục đích trừ ma vệ đạo, vì chúng sinh thiên hạ, chúng ta nhất thiết không được thương tiếc mà chùn tay. Hãy cố gắng đột phá phòng ngự của tiên lan, tiêu diệt Lục Vân.

Diệp Tâm Nghi nhìn qua Kiếm Vô Trần, nhẹ gật đầu đồng ý:

- Lời của Kiếm minh chủ rất có lý, hiện tại chúng ta cần phải tận lực, dù thế nào đi nữa cũng phải tiêu diệt được Lục Vân. Kim Cương thánh phật vẫn đối phó với lũ tiểu ma đầu, còn những người khác phải cùng ta liên thủ công kích một lượt, chắc chắn đột phá qua được tầng phòng ngự rồi sau đó sẽ tiêu diệt Lục Vân ngay tại đây.

Dứt lời, Kim Cương thánh thật liền phi thân đến kềm hãm nhóm Dao Quang. Riêng Chiến Tâm tôn giả, cùng Thiên Thương đạo trưởng và Diệp Tâm Nghi động thân chuẩn bị đột phá phòng ngự kết giới của Ngũ Thái tiên lan.

Lại nói về Lục Vân lúc này cũng bởi chân nguyên đại tổn, thân thụ trọng thương nên tâm linh bị tà ác chi khí của vong linh trớ chú khống chế. May nhờ có Ngũ Thái tiên lan tương trợ truyền cho một lượng lớn linh khí thần thánh, không những làm cơ thể hồi phục mà bên cạnh đó còn bù đắp lại chân nguyên đã hao tổn khiến cho tiềm thức của chàng khôi phục trở lại, tưởng như đã khu trừ luôn tà ác chi khí trong cơ thể. Nhưng ý trời khó đoán, do được linh khí thần thánh tương trợ mà thân thể Lục Vân bình phục lại khá nhiều, không những không làm cho tà ác chi khí trong người chàng giảm đi mà ngược lại, vì chân nguyên đã khôi phục nên dẫn đến tà ác chi khí càng cường thịnh hơn.

Trong khi Diệp Tâm Nghi ba người chia ba hướng chuẩn bị phát động tấn công, Lục Vân đứng trong kim sắc quang trụ gầm lên cuồng nộ, theo đó một cổ huyết sắc sát khí tỏa ra xung quanh khiến cho người ta cảm thấy kinh hồn táng đởm, mạnh mẽ xuyên qua tầng kim quang nhằm hướng ba người Diệp Tâm Nghi đột kích.

Hai bên đồng thời phát động tấn công, chân nguyên cường đại va chạm vào nhau trong sát na phát ra tiếng nổ phích lịch kinh thiên, hàm chứa thiên lôi chân nộ khiến cho mọi người cảm thấy lùng bùng lỗ tai như người điếc không còn nghe thấy gì nữa. Trong phạm vi ba mươi trượng hình thành nên một cái hố sâu ba trượng trông như cái ấn ký hình tròn. Cả bầu trời gió bụi tung bay, Lục Vân đứng tại đó ngạo lập thiên địa, chiến ý làm cho thân thể run lên. Còn bọn ba người Diệp Tâm Nghi, Chiến Tâm tôn giả, và Thiên Thương đạo trưởng vấp phải phản lực mạnh mẽ lùi về sau ba bước, thần sắc kinh dị đứng nhìn Lục Vân.

Khẽ hét lên đầy phẫn nộ, Diệp Tâm Nghi lập tức huyễn hóa thành trăm đạo thân ảnh, mỗi thân ảnh lại xuất ra một đạo công kích bao vây lấy bên ngoài Lục Vân rồi điên cuồng nhằm hướng chàng tiến tới. Những người khác cũng không chậm trễ lập tức xuất thủ, Chiến Tâm tôn giả cùng Thiên Thương đạo trưởng phát động kiếm quyết, lần lượt thi triển tuyệt học bản thân phát xuất một kích tuyệt thiên diệt địa. Giữa không trung hai đạo kiếm trụ một trắng một xanh phi tốc cuồng thăng, chỉ thấy cách hiện trường trăm trượng xuất hiện một cổ khí thế liệt vân khai thiên, tả hữu giao thoa lẫn nhau rồi liền sau đó cuồng trảm xuất hiện.

Nhìn ba người bọn họ với vẻ tà ác cùng cực, nhãn thần Lục Vân hoàn toàn không chút biểu tình, thần kiếm trong tay phong cuồng xuất động, ngàn đạo kiếm ảnh do ngàn đạo huyết ảnh vận khởi phân bổ bốn phía. Tiếng thét vang trời, tiếng kiếm va chạm ngân lên không ngớt quả thật là một kích tuyệt cường nhất thời thắng bại nan phân.

Giữa không trung, vô số tia sáng rực rỡ xuất hiện tựa như sắc trời khi năm mới đến khiến chúng nhân mê mẩn. Một luồng khí lưu cường đại như sóng dâng trào làm nên một cơn lốc xoáy kinh thiên hàm chứa lực lượng hủy diệt vạn vật, i chuyển nhanh chóng trên mặt đất và không ngừng phá hủy khung cảnh hoàn chỉnh tại trường của Dịch vên. Xen lẫn trong những tiếng sấm nổ âm ỉ, thoảng nghe ba tiếng rên rỉ yếu ớt lộ rõ vẻ thê thảm, giận dữ như không cam tâm truyền ra, kèm theo đó là ba nhân ảnh bị đẩy lùi. Bọn ba người Diệp Tâm Nghi đều bị chấn bay bởi một phản lực mạnh mẽ, trí thân tại những phương vị khác nhau. Còn tại trường đấu Lục Vân bị một kích của tam đại cao thủ thân thể lùi lại phía sau, miệng thổ ra vòi tiên huyết lơ lửng giữa tầng không.

Lảo đảo ngã xuống mặt đất, Lục Vân ngay lập tức đứng lên và nhanh chóng ổn định lại. Ngạo nghễ nhìn mọi người xung quanh, chàng ngẩng đầu cười lớn một tiếng, âm thanh vang dội khắp nơi hàm chứa lệ khí mãnh liệt. Cảm thấy Lục Vân tỏa ra sát khí mãnh liệt rất đáng sợ, Diệp Tâm Nghi nhẹ hét lên một tiếng, thân ảnh tỏa sắc vàng của nàng liền hóa thành một luồng sáng, nháy mắt đã xuất hiện ngay trước Lục Vân. Ngay lập tức sắc mặt Lục Vân lạnh lại, hữu thủ trước ngực đưa lên, ánh sáng huyết sắc của Hóa Hồn phù gia tăng trùng trùng điệp điệp hợp thành một tấm lưới huyết vụ nhằm thẳng hướng Diệp Tâm Nghi thần tốc tấn công.

Chỉ nghe thấy những rít dị thường do khí lưu ma sát với nhau, ngay lập tức hình thành nên cục diện giằng co. Phía bên kia Diệp Tâm Nghi đối mặt với lực lượng cường mạnh của Hóa Hồn phù, thần thánh chi khí với tà ác chi khí đối chọi mãnh liệt nhất thời thắng bại nan phân. Cùng lúc đó, Chiến Tâm tôn giả toàn thân quang hoa đột hiện, mạnh mẽ gấp mười lần so với bình thường, Tiên kiếm môn "Phi Tiên quyết" hãn thế tối chung đã được thi triển xuất ra một kiếm nhằm ngay phía sau lưng Lục Vân công đến. Đồng thời Thiên Thương đạo trưởng cũng xuất hiện ngay trên đầu Lục Vân, chỉnh lại tư thế, toàn thân được bao bọc bởi thanh quang tầng tầng lớp lớp như mây mù tạo nên một thanh sắc quang tráo (lưới màu xanh) bao vây Lục Vân vào trong, đồng thời bảo kiếm trên đầu tỏa ra ánh sang xanh đen huyễn hóa thành trăm đạo kiếm ảnh, vào lúc tối hậu hội tụ thành đạo quang trụ hình dạng như một khung màu xanh nhằm ngay đỉnh đầu chàng mãnh liệt công kích.

Phát giác được ý đồ của Chiến Tâm tôn giả và Thương Thiên đạo trưởng, nhãn thần Lục Vân lóe lên quỷ dị, tả thủ đưa lên liền sau đó một quang cầu đầy lôi điện xuất hiện, tức thì nhất đạo cửu thiên kinh lôi trực tiếp nhắm vào Thương Thiên đánh xuống. Chỉ nghe thấy một tiếng la thảm phát ra, thân thể Thương Thiên đạo trưởng chấn động dữ dội, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy trắng. Tuy vậy, không thể so sánh người thường với một vị cao thủ như Thương Thiên đạo trưởng, tuy đã trúng một kích cường hãn của Lục Vân nhưng vẫn duy trì được thế công, cùng với một kiếm kinh thiên của Chiến Tâm tôn giả đồng thời chém vào chàng.

Kiếm ảnh đánh tới, nháy mắt đã hủy hết mười chín tầng trong hai mươi bốn tầng khí phòng ngự, thuận thế áp sát đến bản thể của Lục Vân. Nguy hiểm cận kề, Lục Vân toàn lực huy động tả thủ thi triển Lôi Thần quyết nhằm chống đỡ công thế của Chiến Tâm tôn giả, còn hữu thủ nhanh chóng thi triển "Thiên Địa Vô Cực" nhất quyết "Ngự Tự quyết", những mong chuyển hướng công nhằm vào Thiên Thương đạo trưởng.

Trong không gian điện quang hỏa thạch, song phương lại một lần nữa giao chiến. Chỉ thấy tả thủ Lục Vân toàn lực phản kích khiến cho một kiếm của Chiến Tâm tôn giả bị lệch đi ba tấc, đồng thời hữu thủ được khiên dẫn tuy nhiên lại không đạt được hiệu quả như mong muốn. Hậu quả là một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ Lục Vân, hai đạo kiếm khí đã cùng lúc kích trúng cơ thể chàng.

Hết

Máu bắn ra như mưa, thương thế lần này vô cùng nghiêm trọng khiến cho Lục Vân không còn gắng gượng được nữa, thân thể chàng tựa như chiếc lá khô từ trên cao dần rơi xuống. Diệp Tâm Nghi quát lên một tiếng trong nháy mắt xuất hiện ngay phía trên Lục Vân, đồng thời từ tâm chưởng đánh ra một đạo ánh sáng lấp loáng màu ngọc rực nhắm ngay đỉnh đầu chàng mãnh liệt giáng xuống. Tuy thân mang trọng thương nhưng nhãn thần Lục Vân vẫn toả ra sát khí dữ dội, chàng nhìn thẳng vào chưởng lực đang dần tiến về phía mình ra vẻ không can tâm gầm lên một tiếng như dã thú.

Thoáng thấy nhãn thần Lục Vân vẫn tỏa ra tà ác chi khí, Diệp Tâm Nghi quát lên:

- Người tà ác như vậy tất đều phải chết!

Cùng với tiếng quát lớn là chưởng lực mạnh thêm ba phần, nàng chỉ mong với một chưởng nhanh chóng kết liễu được Lục Vân. Trong sát na ngọc chưởng của Diệp Tâm Nghi chỉ còn cách đầu Lục Vân một thốn, mọi người những tưởng Lục Vân sẽ khó tránh khỏi cái chết thì bỗng có tiếng đàn từ xa phía chân trời vọng đến.

Vừa khi tiếng đàn từ xa vọng đến khiến Diệp Tâm Nghi đang tấn công bỗng run lên, cơ thể ngay lập tức bị một cỗ lực lượng vô hình chấn bay ra sau.

Một tiếng hô kinh hãi vang lên làm thức tỉnh mọi người ở đây, biến cố đột ngột này một lần nữa làm chấn động chúng nhân có mặt tại đương trường. Mọi người không ai bảo ai đều nhìn ngó xung quanh mong phát hiện được nơi phát ra tiếng đàn. Tuy nhiên, dù cho họ đã tra xét khắp nơi nhưng kết quả vẫn không biết được tiếng đàn thần bí ấy vốn xuất phát từ phương nào.

Tiếng cầm mang theo một vần điệu du dương khó diễn tả thành lời lại hàm chứa một âm luật vô cùng thần bí. Chỉ thấy chín tầng thiên địa đều bị tiếng đàn huyền diệu bao vây khiến cho người nghe cảm thấy như lạc vào một thế giới khác vậy. Chỉ là trong những người tại đây, trừ Diệp Tâm Nghi bị chấn bay ra ngoài thì duy nhất Lục Vân có cảm giác như vậy.

Lúc bấy giờ Diệp Tâm Nghi đã hạ thân cạnh Kiếm Vô Trần cùng Chiến Tâm tôn giả, Thiên Thương đạo trưởng đang đứng tại đó âm thầm kiểm tra tung tích của cầm âm. Còn Lục Vân lúc này bị trọng thương đang rơi xuống đất, nhất thời nhãn thần hiển lộ tà ác chi khí cố gắng đẩy lùi tiếng cầm cổ quái đang từ từ tiến nhập vào chàng. Trên trán Lục Vân hiện rõ một bông huyết liên cực kỳ tà ác đang tỏa sáng mãnh liệt, rõ ràng là muốn chống chọi lại ảnh hưởng của tiếng cầm kỳ diệu kia.

Phát hiện thấy những biểu hiện khác thường của Lục Vân, Diệp Tâm Nghi liền liếc qua Kiếm Vô Trần một lượt, bất giác nàng than khẽ một tiếng khi thấy nhãn thần của hắn đang loé lên những tia nhìn lãnh khốc. Nàng quay sang phía hai người Chiến Tâm tôn giả và Thiên Thương đạo trưởng nói:

- Hiện tại tuy bị tiếng cầm cổ quái kia cản trở nhưng chúng ta không thể buông xuôi quyết tâm trừ ma được. Nhân lúc chủ nhân của tiếng cầm kia chưa xuất hiện, chúng ta cần phải mau chóng tiêu diệt Lục Vân. Để cho chắc chắn, chúng ta nên chia làm ba hướng khác nhau đồng loạt xuất thủ, cho dù nhân vật thần bí kia có lợi hại mấy đi chăng nữa cũng không thể cùng lúc mà ngăn cản được.

Chiến Tâm tôn giả và Thiên Thương đạo trưởng im lặng nhìn nàng thần sắc đều lộ vẻ cổ quái, không nói gì họ chỉ nhẹ gật đầu đồng ý.

Nhìn thấy ba vị cao thủ một lần nữa phát động tấn công, chúng nhân quan chiến xung quanh đều trầm tư suy đoán, vạn nhất lúc này chủ nhân của tiếng đàn kia xuất hiện thì có thể cùng lúc ngăn cản được các mũi tiến công của bọn họ hay không? Lúc này trên không trung, Thiên Kiếm Khách biến sắc quay sang Lưu Tinh truy vấn:

- Ngươi đã đoán biết trước được việc này sẽ xảy ra đúng không?

Cười nhạt một tiếng, Lưu Tinh hỏi lại:

- Ngươi cho là như vậy à? Ngươi ban đầu ẩn mình ở trên cao vốn nhận định Lục Vân sẽ chết không phải nghi ngờ gì nữa, bây giờ thì sao? Có nhiều việc xảy ra vốn không nằm trong sự suy đoán của chúng ta đúng không?

Thiên Kiếm khách sầm nét mặt lại nhìn ngó xung quanh một lượt rồi cuối cùng lại chú nhãn vào Lục Vân một lần nữa.

Lúc này trong nhãn thần của Lục Vân huyết sát chi khí đã suy yếu, huyết liên trên trán cũng bắt đầu mờ đi, tinh thần chàng đang dần được khôi phục lại. Trong lúc đó ba người Diệp Tâm Nghi đột ngột phát động tấn công Lục Vân, chỉ thấy ba mũi tấn công với uy lực cường đại chia ra ba hướng khác nhau nhằm vào những chố yếu hại trên người chàng đánh tới.

Tiềm thức vừa mới trở lại Lục Vân đã phát hiện ra điểm khác lạ, chàng ngẩng lên quan sát lập tức sắc mặt đại biến, nhãn thần loé ra những tia bi phẫn còn trong đầu hiện lên những ý nghĩ thở than cùng cực.

Một âm thanh trong trẻo từ trong những đám mây vang lên, ngay lập tức tiếng cầm từ dìu dặt du dương bỗng trở nên cao vút xuất theo một đợt sóng âm cường đại xuất hiện xung quanh Lục Vân và nhanh chóng lan rộng ra kích trúng bọn ba người Diệp Tâm Nghi. Chỉ thấy ba tiếng thét kinh hoàng phát ra kèm theo đó đợt tấn công của ba người liền ngưng, thế trận lập tức bị hoãn lại. Trong khi ba người dừng lại thì Ngũ thái tiên lan một lần nữa lại xuất hiện ngay trên đầu Lục Vân và tỏa ra một luồng sáng sắc vàng óng ánh bảo vệ quanh người chàng.

Khi đợt tấn công và phòng thủ va chạm vào nhau, khí lưu xung quanh liền hình thành nên một cơn lốc xoáy rất mạnh và đáng sợ cuốn văng ba cao thủ ra xa. Bốn bề chúng nhân đều ồ lên kinh ngạc, tự nghĩ có lẽ là do người đánh đàn thần bí kia gây nên. Không ngờ tiếng đàn đó lại lợi hại như vậy, có thể đẩy lùi được sự liên thủ tấn công đồng thời của ba đại cao thủ.

Chúng nhân Dịch viên bao gồm cả Thương Nguyệt, Tất Thiên nhất thời đều lộ thần sắc vui mừng hoan hỉ. Lúc này trong tim mọi người bắt đầu loé lên những tia hy vọng. Với tình hình như hiện nay, Lục Vân tuy đã mấy lần vào sinh ra tử nhưng nhiều khả năng sẽ lâm nạn bất tử. Như lần vây công này cũng không giết được chàng.

Phẫn nộ nhìn ngó tứ phía, trong đầu Diệp Tâm Nghi thập phần chấn động. Tự thị với thân phận Minh chủ Tam phái vậy mà liên tục hai lần đều bị nhân vật thần bí ẩn thân đẩy lùi, thế thì còn mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ nữa!

Ngay khi đang cố truy tìm chỗ ẩn thân của nhân vật thần bí kia để tính sổ với hắn thì ở phía trên, Thiên Kiếm khách đột nhiên nói:

- Tâm Nghi, không cần phải tìm nữa, đối phương đang ẩn thân trong những đám mây này. Hiện tại ngươi hãy thi triển Dao Trì Ngọc lệnh tận lực cản trở tiếng cầm của đối phương, còn những người khác mau chóng xuất thủ hạ sát Lục Vân. Với tình trạng lúc này của hắn cũng chỉ cần một kích là kết thúc mọi việc.

Diệp Tâm Nghi không nói gì ngay lập tức căn dặn Chiến Tâm tôn giả cùng Thiên Thương đạo trưởng chuẩn bị, còn mình phi thân lên không trung bắt đầu thi triển Dao Trì Ngọc lệnh. Chỉ thấy giữa không trung, Diệp Tâm Nghi toàn thân quang hoa cuồn cuộn lưu chuyển, khí tức thần thánh theo sự huy động toàn lực phát động. Ngay lập tức khí lưu xung quanh không gian phía trên Dịch viên hình thành những đợt sóng vô hình đối kháng lại những tiếng cầm huyền diệu kia.

Tứ phía có vô số những đám mây tiến đến gần nàng và chỉ trong khoảng khắc đã hội tụ lại, hình dạng như một đóa hoa làm bằng mây tỏa ra ánh sáng màu xanh khiến cho thân ảnh mỹ lệ của nàng hiện rõ ra. Ngọc thủ giơ lên, một chiếc Ngọc lệnh nho nhỏ xuất hiện xạ ra một tia sáng màu ngọc bích rực rỡ. Trên trời dần hiện ra cái đầu khổng lồ của một con phượng hoàng tỏa ra ánh sáng màu xanh đang ngửa cổ lên trời phát ra một âm thanh trong trẻo.

Nhìn thấy thanh loan đang bay trên cao khiến mọi người ai nấy nhất thời kinh ngạc, không ngờ rằng Dao Trì Ngọc lệnh trong tay nàng lại ẩn chứa những bí mật thần bí như thế. Trong khi mọi người còn đang nghĩ ngợi nhiều điều thì trên không trung thanh loan bay một vòng, sau đó phát ra một tiếng huýt dài nhằm thẳng đám mây ở phía tây bay tới.

Ngay khi thanh loan bay đến, trên không trung tiếng cầm đang bay bổng bỗng biến đổi âm luật và trở nên lợi hại sắc bén như dao, tứ phía cuồng phong đột khởi, từng trận phong vũ bắt đầu xuất hiện nhanh chóng. Từ vô hình chuyển sang hữu hình, từng đám mây ở phía chân trời bắt đầu biến chuyển làm xuất hiện một trận lốc xoáy kinh thiên kèm theo oai lực có thể hủy diệt vạn vật cuồng bạo nhắm vào thanh loan mà đánh tới.

Đồng thời với tiếng cầm lăng lệ vang khắp, trên bầu trời dần xuất hiện những tia sáng nhỏ lấp lánh phiêu vũ trùng điệp hội tụ lại với nhau tạo nên vô số những cổ tự âm phù thần bí toả ra ánh sáng bảy màu rực rỡ xuất hiện xung quanh Lục Vân và hình thành nên một bức màn chắn thất sắc. Khi Chiến Tâm tôn giả và Thiên Thương đạo trưởng toàn lực đánh vào bức màn chắn ấy, hai bên đều hàm chứa lực lượng cường đại và tại không trung giằng co không ngớt, biến hóa thành một cỗ khí tức mạnh mẽ nổ lớn một tiếng rồi tản ra tiêu thất trong không trung.

Mở to mắt theo dõi, mọi người chăm chú quan sát động tĩnh của thanh loan ở trên cao. Ngay khi thấy trận lốc xoáy đánh úp đến thì cái mỏ thép của thanh loan há ra, một cơn lốc xoáy màu xanh nhạt bay ra đối kháng với trận lốc xoáy kia. Chỉ thấy tiếng sấm vang rền truyền ra, tiếng thanh loan kêu lên lanh lảnh, thân thể ở trong cuồng phong bị thổi bay ngược lên.

Trong đám mây một luồng sáng loé lên, nhân vật thần bí kia vốn đang ẩn tàng tựa hồ biết không thể tiếp tục ẩn mình nữa nên chủ động hiện thân. Chỉ thấy một hào quang ngũ sắc rực rỡ như mặt trời xuất hiện khiến chúng nhân hiện diện phía dưới loá mắt, nhất thời họ không thể quan sát tường tận được tình hình phía bên trên mà chỉ có thể thấy lờ lờ một đám mây hình dạng như chim khổng tước cực kỳ diễm lệ đang tỏa sáng rực rỡ dần dần hiện rõ ra từ những đám mây trên kia.

Tiếng cầm bỗng trở nên rõ ràng hơn, dưới mặt đất, những tia máu trong mắt Lục Vân cũng dần mất đi, huyết liên trên trán từ từ mờ hẳn. Kinh dị ngước nhìn lên trời chỉ thấy bên trên là một đám mây ngũ sắc, một thiếu nữ tuyệt sắc tuổi chừng hai mươi toàn thân được bao bọc bởi một bức màn ánh sáng bảy màu đang nhắm mắt gảy đàn, thần tình nhàn nhã phiêu dật, phảng phất tỏa ra linh khí thần thánh.

Trên đùi nàng là một cây huyền cầm phát ra ánh sáng rực rỡ đang do ngọc thủ của nàng huy động, tiếng cầm phát ra từng làn điệu du dương tuyệt mỹ và hợp thành từng đợt sóng âm thu hút ánh mắt của chúng nhân.

Tuy đang bị trọng thương nhưng Lục Vân sắc mặt đại biến, nhãn thần xuất hiện những biểu tình khó nói như vừa kinh ngạc lại vừa mừng vui lẫn lộn. Lúc này những dĩ vãng trước kia tưởng chừng sẽ không bao giờ quay lại bỗng trở về với chàng. Đồng thời Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng và Bạch Vân Thiên toàn bộ đều "a!" lên một tiếng, bọn họ nhìn về phía thân ảnh mỹ lệ kia mà thần tình tỏ ra kinh hoàng, nhãn thần lộ ra biểu tình sợ hãi như thấy quỷ quay về đòi nợ.

Hết

- Thì ra là vậy, thảo nào lúc đầu Ma Thiên tôn chủ và Ma Phật Huyền Túc một mực truy hỏi lai lịch của cô ta, không ngờ cô ta lại đến từ nơi đó.

Tự nhủ trong lòng, Bạch Vân Thiên nheo mắt với Quy Vô đạo trưởng một cái, thần tình đượm chút thần bí.

Trong lúc ấy, Thiên Kiếm Khách nhìn thiếu nữ đánh đàn bất giác nhíu mày than thầm:

- Sao cô ta lại xuất hiện ở chốn này, lẽ nào giữa cô ta và Lục Vân có ẩn chứa một bí mật gì đó sao?

Dưới đất nhóm người gồm Chiến Tâm tôn giả, Thiên Thương đạo trưởng và Kiếm Vô Trần hết thảy đều thất kinh đưa mắt nhìn thiếu nữ đang đánh đàn, trong lòng ngầm đoán thân phận của nàng. Trong khi đó các cao thủ Lục viện cũng đều nghi hoặc, không biết nàng và Lục Vân có quan hệ gì mà lại ra tay cứu Lục Vân.

Diệp Tâm Nghi nhìn người trong mây khuôn mặt biến sắc, phẫn nộ quát lớn:

- Là ngươi? Sao ngươi dám cản ta ra tay giết Lục Vân?

Thải y thiếu nữ * khẽ động ngọc thủ, một cỗ cường kích âm ba ào ạt phát xuất, nhất thời khiến thanh loan ** dao động thối lui. Cúi đầu nhìn Lục vân dưới đất, ánh mắt nàng chứa đựng vẻ xót thương trìu mến.

Mục quang dịch chuyển sang Diệp Tâm Nghi, nàng nhẹ nhàng lên tiếng:

- Là ta thì sao? Không biết có phải vô tình chăng mà chúng ta lại có ngày hội ngộ như thế này. Nhưng tất cả vẫn chẳng thay đổi được gì bởi vì ngươi muốn giết Lục Vân, còn ta lại muốn cứu chàng. Nhớ năm xưa ta đã từng nói với một người rằng nếu một ngày chàng bị trọng thương cận kề cái chết, ta nhất định sẽ đến cứu bất luận kết cục như thế nào ta kiên quyết phải đến. Hôm nay ta ở đây, không chỉ vì lời hứa đó mà còn vì những năm tháng vĩnh viễn không thể nào quên ấy, ta muốn để nó mãi mãi là một giấc mơ đẹp.

Thu lại Ngọc lệnh, Diệp Tâm Nghi nhìn thiếu nữ nói:

- Lục Vân âm hiểm tà ác, thân hoài quỷ bí chi học đã trở thành kẻ địch của chính đạo, ta giết hắn chỉ là vì sự an nguy của thiên hạ, vì sự yên bình của Nhân gian. Dựa vào thân phận của nhà ngươi, ngươi nên hiểu rõ việc này ngươi không thể ngăn cản nếu không tất sẽ phạm vào giới quy.

Khẽ cười nhạt, thiếu nữ nhẹ nhàng đáp lại:

- Chàng không tà ác, tà ác là tại nhân tâm. Trong mắt ta, chàng mãi mãi chỉ là gã Mộc đầu ngốc nghếch nhưng vô cùng đáng yêu và biết tôn trọng người khác. Vẻ nho nhã, tấm lòng thiện lương chính trực của chàng so với Kiếm Vô Trần khác nào ánh trăng rằm so với đom đóm kia. Đáng tiếc tâm của ngươi đã bị những gì ngươi nhìn thấy làm cho mê muội đi. Khi nào Lục viện bị tiêu diệt, Tam phái phân ly lúc đó ngươi sẽ hiểu lời ta nói tất cả có đáng tin hay không. Hiện tại ta sẽ mang chàng đi, mong rằng nhà ngươi hãy tự lượng sức mà nhường bước.

Sắc mặt u ám, Diệp Tâm Nghi giọng pha chút phẫn nộ:

- Bách Linh, ngươi chớ quên thân phận của mình là ai mà ra tay cứu hắn, đó là việc không thể.

Lúc này đây, cuối cùng Diệp Tâm Nghi đã tiết lộ thân phận của thiếu nữ, hóa ra nàng chính là người ở bên Lục Vân trong suốt một thời gian dài vừa qua.

Kín đáo nhìn Lục Vân, Bách Linh cất giọng đáp:

- Ta không vi phạm giới quy, bởi trên người chàng có ẩn tàng tín vật của Thiên Chi đô nên cố nhiên là khách quý của Thiên Chi đô. Chiếu theo đó ta có quyền can dự vào chuyện của chàng.

Nói dứt lời ngọc thủ chợt động, một cỗ cường kích âm ba đột nhiên chấn khai ngực áo Lục Vân. Một mảnh lụa bạc tự xuất phiêu vũ trên không trung theo tiếng đàn của Bách Linh chầm chậm tỏa ánh hào quang bàng bạc.

Mục quang mọi người đều hướng về mảnh lụa bạc trên không ấy, chỉ thấy mảnh lụa từ từ mở ra trước gió, ánh trăng rọi vào hiện lên hình một con cự lang đang ngẩng đầu tru lên giữa trời đầy vẻ uy vũ thần bí. Tiếng đàn như bao trùm mảnh lụa, phủ bên ngoài tầng tầng lớp lớp quang hoa lấp lánh. Mảnh lụa bạc lúc ấy cũng phát ra tiếng lang khiếu, một đạo ngân sắc quang hoa bắn vọt lên không trung huyễn hóa thành một con Khiếu Nguyệt Thiên Lang cao mười trượng và bay lượn phía trên Lục Vân.

Tận mắt nhìn thấy báu vật thần kỳ này, Dịch viên Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong và Lý Hoành Phi cùng Huyền Âm chân nhân sắc mặt chợt biến, thốt nhiên hiểu ra đầu đuôi sự việc. Trong khi đó, ở dưới đất Lục Vân dõi theo Khiếu Nguyệt Thiên Lang, mục quang ánh lên vẻ hoan hỉ. Chàng không thể ngờ rằng mình có thể một lần nữa gặp lại Thiên Lang trong hoàn cảnh như thế này.

Lúc ấy tại không trung, ngân sắc quang hoa chợt loé lên, con Khiếu Nguyệt Thiên Lang khổng lồ bỗng chốc hóa thành một đạo nhân ảnh nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt LụcVân và mỉm cười nhìn chàng. Khiếu Thiên không nói gì mà chỉ nhìn chàng chăm chú, nhãn thần hàm chứa vẻ hữu nghị và khích lệ. Lục Vân cũng chẳng nói một lời, ánh mắt bao la đằm thắm đáp lại cái nhìn của Khiếu Thiên.

Trên mây, Bách Linh nhẹ nhàng nói:

- Nhớ năm xưa lúc Khiếu Nguyệt Thiên Lang phi thăng gặp phải kiếp nạn, chính thời khắc quan trọng ấy Lục Vân đã xuất hiện, dùng Lôi Thần quyết giúp người vượt qua kiếp nạn, thuận lợi tiến nhập Thiên Chi đô. Lúc đó Khiếu Nguyệt Thiên Lang vì cảm kích chàng đã để lại Ngân Lang Khiếu Nguyệt đồ cực kỳ quý báu này. Đây chính là vật tùy thân của mỗi thành viên trong Thiên Chi đô nên có thể nói đó cũng chính là báu vật vô song của Thiên Chi đô. Chỉ là Lục Vân không biết nên chàng không hề để tâm và cũng không ngờ rằng nhờ nó mà có được sự giúp đỡ che chở của Thiên Chi đô. Bây giờ Thánh nữ còn cho rằng ta vi phạm giới quy nữa hay không?

Lạnh lùng nhìn Bách Linh, Diệp Tâm Nghi ngữ khí đầy vẻ âm lãnh đáp lại:

- Coi như ngươi đã không vi phạm giới quy, nhưng trước mắt Lục Vân đã gây nên tổn thất cho không ít cao thủ của Lục viện và Tam phái, dựa vào chuyện này ta không thể dễ dàng bỏ qua được. Vì sự uy nghiêm của Lục viện liên minh, vì danh dự của Tam phái hôm nay Lục Vân nhất định không thể rời khỏi đây. Do vậy mong ngươi hãy tự rời khỏi đây, ta không muốn ra tay động thủ với ngươi.

Nhìn lại Diệp Tâm Nghi, Bách Linh thở dài than:

- Tâm của ngươi đã chìm sâu trong chốn duyên trần, tự mình trói thân vào trong bùn lầy mất rồi. Ta cho ngươi biết, nếu ngươi làm vậy sẽ khiến cho Dao Trì diệt vong, ngươi có tin không?

Đáp lại Bách Linh bằng vẻ đầy thách thức bất phục, Diệp Tâm Nghi phản bác:

- Chìm đắm trong trần duyên là ngươi chứ không phải ta! Ngươi mới là người bị tà ác âm hiểm của Lục Vân mê hoặc đến nỗi quên cả thân phận của mình. Hôm nay ngươi hành động như vậy mới chính là đem lại cho Thiên Chi đô nhà ngươi tai họa. Ngươi tốt nhất nên tỉnh ngộ mà lập tức rời khỏi nơi đây, ta sẽ không để ngươi mang Lục Vân đi đâu. Nếu muốn động thủ, ta sẽ quyết đấu với ngươi đến cùng. Ta cũng muốn xem rốt cục ngươi có bản lĩnh gì mà có thể cướp người đem đi từ trong tay ta?

Sắc mặt lạnh lùng, trên gương mặt ngọc tuyệt thế giai nhân của Bách Linh hiện lên vẻ oai nghiêm, nàng sắc lạnh cất tiếng đáp trả:

- Nếu đã như vậy thì ngươi sẽ được thỏa tâm nguyện. Ta chỉ muốn cảnh báo ngươi rằng dựa vào Dao Trì Ngọc lệnh của ngươi cũng không thể thắng nổi ta đâu, hừ, ngươi bại tẩu là điều chắc chắn. Ta có Cửu Thiên huyền cầm trong tay, ngươi đừng hòng giết được Lục Vân. Ngoài ra ta cũng cảnh báo ngươi đừng đấu chọi với ta làm gì, e rằng hậu quả thế nào các cao thủ trong Cửu Thiên Hư Vô giới còn rõ hơn ngươi đấy.

Diệp Tâm Nghi đường đường thống lĩnh Tam phái đồng minh, lại đứng trước mặt cao thủ quần hùng bị Bách Linh uy hiếp, thử hỏi không phẫn nộ sao được! Nộ khí xung thiên, Diệp Tâm Nghi lớn tiếng ra lệnh:

- Tam phái cao thủ nghe lệnh, giờ ta sẽ chặn ả này lại, các ngươi ba người nhất tề xông lên xuất thủ lấy mạng Lục Vân.

Dứt lời Ngọc lệnh trong tay lập tức vũ động, phát xuất một đạo thanh quang nhanh như thiểm điện xông tới.

Giữa tầng không, Diệp Tâm Nghi toàn lực thi triển Dao Trì Ngọc lệnh, đạo thanh sắc quang hoa đó bỗng phân hóa thành chín con thanh tước múa lượn vòng tròn trên trời. Theo sự điều động chín con thanh tước đồng loạt cất tiếng hót dài, hội tụ phía trên đầu Bách Linh tạo nên một đám mây xanh phá không kích xuống.

Cùng lúc đó Chiến Tâm tôn giả, Thiên Thương đạo trưởng và Kim Cương thánh phật ba người cùng liếc nhìn Thiên Kiếm khách, thấy lão mặc nhiên không nói gì ba người cũng không hỏi nữa, đồng loạt thi triển thuật ngự phong nhằm hướng Lục Vân lao tới. Tại không trung, tam đại tuyệt thế cao thủ nhất loạt xuất thủ, ba cỗ cường lực khác nhau từ ba hướng hội tụ thành một đạo công kích cường đại bao hàm pháp quyết ba nhà Phật, Đạo, Tiên mạnh mẽ nhằm thẳng Lục Vân giáng xuống.

Ở trên trời, sắc mặt Bách Linh hơi trầm xuống, song thủ khẽ huy động, tiếng nhạc du dương phút chốc trở thành âm sắc tràn đầy sát khí. Mây gió vần vũ khắp thiên địa chớp mắt tạo thành bảy cột phích lịch phong trụ án theo phương vị thất tinh cấp tốc thu hẹp dần vào trong.

Thản nhiên lướt nhìn qua đám mây màu xanh kia, những ngón tay ngọc ngà xinh đẹp của Bách Linh lướt nhẹ trên huyền cầm, miệng ngân nga:

- Càn cung thiên địa, cửu thiên huyền dẫn, Thiên đô chi bảo, duy ngã hào lệnh, chúng sinh khốn khổ, huyền âm phổ tế, chúng sinh mê muội, huyền âm tịnh tâm...

Tiếng ca lảnh lót cuốn hút ấy hòa với chuyển động uyển chuyển tựa như làn gió mát trong lành lan tỏa ngập tràn đất trời, bao trùm lên tất cả mọi người. Theo tiếng ngân xướng của Bách Linh, hai phím đàn trên Cửu Thiên huyền cầm phát ra quang hoa loá mắt, khắp trời tràn ngập vô số phù chú tạo nên một bầu không khí thần thánh uy nghiêm, chấn động tất cả mọi người có mặt lúc đó.

Ma thần Tông chủ Bạch Vân Thiên thất kinh nhìn Bách Linh trên vầng mây thốt lên:

- Lục Kình phổ của Cửu Thiên huyền cầm - kỳ học vô thượng của Thiên Chi đô không ngờ nghìn năm sau cuối cùng lại xuất hiện chốn hồng trần. Tam thiên giới đã tề tựu tại Nhân gian, Tam vực cũng đã hiện thân chốn này, phải chăng đã đến lúc tam gian thất giới đều quy tụ về một nơi hay cũng là lúc thiên hạ tận diệt đây?

Lời nói thốt ra quần hùng đều nghe thấy, song sắc mặt mọi người dường như không thay đổi mà ẩn ước trong đó chút cảm nhận huyền cơ nào đó.

Trên mặt đất, một tiếng hú dài phát ra từ miệng Khiếu Thiên. Trong lúc phẫn nộ, thân ảnh Khiếu Thiên loé sáng di chuyển với tốc độ kinh hồn hóa thành hàng trăm đạo lang ảnh giơ móng vuốt sắc như dao nhằm hướng tam đại cao thủ phản công. Trong tiếng hú chấn động màng tai, toàn thân Khiếu Thiên ngân quang lấp lánh xuất hiện thêm đầu một con cự lang chặn đứng đòn tấn công đầu tiên của Kim Cương thánh phật.

Ánh chớp loé lên, sau đòn tấn công song phương nhất loạt thối lui, trên nét mặt đều xuất hiện vẻ kinh dị khác thường. Khi vừa trụ vững lại cũng không kịp nghĩ nhiều, Khiếu Thiên lập tức thi triển Không Gian Khiêu Dược một lần nữa xuất hiện trước Lục Vân, ngoan cường chặn bước tiến công của Chiến Tâm tôn giả và Thiên Thương đạo trưởng.

Mọi người xung quanh đều chăm chú quan sát trận chiến này. Chỉ thấy trong ánh sáng chói loà phát ra một tiếng kêu giận dữ, một thân ảnh bé nhỏ với tốc độ kinh hồn xuất hiện giữa luồng cường lực bá đạo. Hào quang xuất hiện giúp đại giảm áp lực lên Khiếu Thiên, chính bởi vậy mà tam đại cao thủ Chiến Tâm tôn giả nhất thời không thể ra tay, trận chiến rơi vào thế giằng co.

Trong lúc đó, Lưu Tinh nhìn Thiên Kiếm Khách, giọng nói lạnh lùng:

- Ngươi vẫn còn chưa tin hay là không cam tâm chịu thua? Thân phận của Bách Linh ngươi trong lòng đã rõ, đắc tội với nàng, đối với Cửu Thiên Hư Vô giới của ngươi và Vân Chi pháp giới đều chẳng có lợi. Trong Tam thiên giới, Cửu Thiên Hư Vô giới vốn có mười hai người, giờ đây chỉ còn lại chín người. Tuy nhân số của Vân Chi pháp giới không ít hơn hai mươi vị, có thể so sánh với Thiên Chi Đô nhưng đã mất đi không ít người. Cứ cho người trong Cửu Thiên Hư Vô giới có tu vi cao nhất, nhưng luận về thực lực tổng thể thì Thiên Chi Đô vẫn được bài danh nhất nhì. Bách Linh là công chúa Khổng tước trên Thiên Chi Đô - Thiên Chi kiều nữ, lại có trong tay Cửu Thiên huyền cầm trấn sơn chi bảo của Thiên Chi Đô, đứng thứ ba trong hai mươi tư thần khí, lại chỉ sau có Khai Thiên Phủ và Hậu Nghệ Thần Cung, hà tất ai có thể đấu với nàng?

Quan sát trận chiến dưới đất, Thiên Kiếm Khách trầm giọng nói:

- Sự sống chết của Lục Vân trước mắt còn chưa phân định. Ranh giới giữa cái sống và cái chết chỉ mỏng manh như sợi chỉ mà thôi. Rốt cục kết quả như thế nào thì phải đợi lúc cuối mới rõ. Tâm Nghi có thể không phải là đối thủ của Bách Linh nhưng để chặn nàng lại cũng không phải là chuyện không thể, không đúng vậy sao?

chú thích:

(*) Thải y - quần áo màu sắc rực rỡ.

(**) thanh loan - con phượng hoàng toả ánh sáng màu xanh.

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fiction