Không Tên Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1: TÔ TIỂU NHIÊN

Người ta thường bảo rằng: "Cái tên nói lên tất cả." Bản thân cô cảm thấy câu nói này quả ông sai vì cái tên "Tô Tiểu Nhiên" thật sự rất hợp với cô về cả ngoại hình lẫn tính cách. Khi còn bé, mẹ cô thương bảo: "Mẹ đặt tên con là Tiểu Nhiên để mong sau này con lớn lên sẽ xinh tươi, hồn nhiên, vô tư như một đứa trẻ."

Quả thật, khi trưởng thành, cô có vẻ ngoài vô cùng xinh xắn với làn da trắng nõn, gương mặt thanh thú, cái mũi nhỏ xinh và đôi mắt to tròn linh động kèm theo vài phần lém lỉnh.

Tuy nhiên, chưa dừng lại ở đó, ngoài vẻ ngoài xinh đẹp ông trời còn khuyến mãi cho cô cái đầu tưng tửng tặng kèm thêm trí nhớ "não cá vàng" làm trước quên sau, làm sau quên trước. Vì thế, theo thời gian trưởng thành của cô thì câu cửa miệng mẹ cô luôn nói với tần suất ngày càng tăng dần lên là :

"Sao mẹ thông minh như vậy mà lại có đứa con ngốc như mày vậy hả? Không biết khi xưa y tá có bắt nhằm đứa không nữa?"

Cô nghe mãi cũng thành thói quen. Có đôi khi, một ngày không nghe mẹ la mắng câu nào, cô cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

...

Một buổi sáng đầu thu, trong mơ màng cô đã nghe tiếng mẹ vang vảng bên tai:

"Tiểu Nhiên! Mặt trời sắp mọc tới mông rồi mà còn không chịu dậy đi học!"

Thế là cô mới ló đầu ra từ trong chiếc chăn bông mềm mại, bàn tay quơ loạn tìm đồng hồ để xem thời gian. Khi thấy con số 6h30 hiện chình ình ra trước mắt cô mới lật đật bật dậy khỏi giường:

"Mẫu hậu nương nương, sao giờ này mẹ mới gọi con dậy. Hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng với con đó."

Mẹ cô liền hùng hùng hổ hổ quát:

"Mẹ mày la rát cổ họng nãy giờ muốn banh cả nóc nhà mà mày có dậy đâu, làm mẹ phải vô tận đây lôi mày dậy đây này!"

Cô liền mở to đôi mắt chớp chớp:

"Uả vậy nãy giờ mẹ có gọi con à. Con nghe thấy tiếng la quen thuộc của mẹ nhưng con cứ nghĩ là trong mơ thôi."

Mẹ cô: ...

"Nhưng mà rõ ràng hôm qua con có dặn báo thức rồi mà sao nó không reo" – vừa nói cô vừa chỉ vào cái đồng hồ còn nhiều hơn cả tuổi đời của mình.

Chỉ thấy mẹ cô tặc lưỡi liên lục:

"Con nghĩ sao vậy. Cái đồng hồ này sắp được trưng bày trong viện bảo tàng luôn rồi. Nó mà reo mới là chuyện lạ đó."

Cô oan uổng giải thích:

"Con biết vậy nên mới đặt thêm một cái mới mua chứ bộ mà nó cũng không reo. Con cũng thông minh lắm mà."

Mẹ Tô cầm chiếc đồng hồ mới toanh lên xem xét như nghĩ ra điều gì đó liền tháo nắp pin ra xem. Đúng như dự đoán!

Vẻ mặt mẹ bình thản như đã quá quen thuộc với việc này:

"Mày không bỏ pin vào thì reo kiểu gì??"

"Thế à" - Cô cười hì hì cho qua chuyện:

"Con chỉ quên tí thôi mà... quên tí thôi mà"

Mẹ Tô chuẩn bị hít một hôi thật sâu để la mắng cô nhưng quay qua quay lại đã thấy cô chạy tọt vào nhà tắm nói vọng ra:

"Mẹ ơi! Con biết rõ là mẹ muốn la con câu gì luôn rồi. Con sắp muộn giờ học tới nơi nên mẹ cứ cho là con đã nghe mẹ la rồi nha. Yêu mẹ"

Mẹ cô: ...

Cô sửa soạn rồi chạy thật nhanh xuống lầu vừa mang giày vừa nói:

"Con không ăn sáng đâu mẹ, con sắp muộn giờ rồi."

" Này! Buộc dây giày cho cẩn thận vào. Suốt ngày cứ té lên té xuống. Đầu óc đã chậm chạp vậy rồi mà ngày nào cũng ngã chõng chèo có phải càng ngốc hơn không!" – Mẹ Tô lại tiếp tục thao thao bất tuyệt.

"Mẹ cứ lo xa. Coi con vậy thôi chứ con... "

"Á....."

Chưa kịp nói hết câu đã thấy cô đạp lên sợi giây giày phía trước rồi ngã chỏng vó lên trời. Mẹ Tô nhìn cô mà chỉ biết lắc đầu thở dài ngao ngán.

Thế là, cô phải mang cái mông đau buốt vừa oán giận vừa đạp xe đến trường. Cô luôn cảm thấy mình không ngốc như mọi người thường bảo chỉ là số cô hay gặp chuyện xui xẻo thôi.

Tuy nhiên, có lẽ trời cao đã cảm động trước số mệnh bi đát của cô nên đã cho cô một món quà vô cùng bất ngờ. Cuối cùng vào năm học mới này tên cô cũng được nằm trên cùng một bảng danh sách với crush cô thầm thương trộm nhớ bao lâu nay.

Không biết khi cậu ấy gặp mình sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Dù sao cô và cậu ấy cũng là bạn từ thuở nhỏ. Cho dù bây giờ cậu ấy luôn lạnh nhạt với cô nhưng cô tin chắc rằng mình rất hiểu rõ về cậu.Nghĩ đến đây thôi, tim cô đã tràn đầy mong đợi và hồi hộp. Cô tủm ta tủm tỉm cười khoái chí, vừa chạy xe vừa xoè bàn tay nhỏ bé ra:

"Trần Thiên Nam, cậu nhất định sẽ không thoát khỏi được lòng bàn tay của tớ đâu! Tớ nhất định sẽ cưa đổ cậu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro