⁰⁹/ đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tôi thức sớm không phải bởi tiếng gà gáy, không bởi ánh nắng chói loá xuyên tấm màn cứa da cứa thịt. mà bởi tiếng chuông điện thoại quen thuộc của quân cứ reo vang.

tôi lê mình xuống bếp, anh đang ngồi đó, một tay cầm cốc cà phê đưa lên miệng nhấp, tay còn lại lật khẽ từng trang sách. chiếc điện thoại bên cạnh cứ inh ỏi không ngừng.

anh chầm chậm quay đầu, nhìn tôi mà không biểu lộ cảm xúc nào. đôi mắt quân vô hồn, tròng mắt anh quạnh quẽ rờn rợn.

- sao anh không bắt máy đi? - tôi hỏi gắng gượng. dường như tôi không hỏi quân, nhưng tự tìm đường thoát cho mối quan hệ của hai đứa.

- em dậy muộn quá đấy.

quân không trả lời tôi. câu nói của anh tôi biết hiểu thế nào. tôi phải tự trả lời cho nghi hoặc của mình, phải tự mình chèo chống qua vùng lũ xoáy. tôi không thể bỏ ngoài đầu cái suy nghĩ "quân biết cả rồi".

tôi thay áo quần, bỏ ra bộ đồ ẩm rít mồ hôi nhàu nhĩ, quần lót đặc quánh thứ chất nhầy ngà tôi chẳng biết gọi tên. quân đứng nhìn tôi ngay cửa, anh tựa vai vào tường, nheo nheo mắt trong khi nhả ra từng chữ.

- có thể anh sẽ phải quan tâm em nhiều hơn.

ha... tôi hiểu rồi, anh sẽ để mắt đến tôi nhiều hơn.

.⁠。⁠*⁠♡.

vài ngày sau, khi tôi đang tắm, một viên đá không hiểu từ đâu xộc đến làm vỡ kính, gió và mưa thốc thẳng vào thân thể tôi bỏ ngỏ. cơn mưa đá bất thường giữa mùa đông. tôi không biết rằng cơn mưa lạ lùng, trái ngược ấy cũng kéo theo những điều trái ngược cho cuộc sống của mình thời gian sau. mà không hẳn là trái ngược, có thể gọi một sự cứu rỗi, một luồng ánh sáng lạ soi thấu bản năng ban sơ của tôi. nhưng đó là chuyện của những ngày sau.

còn sau khi run rẩy choàng mình trong chiếc khăn tắm mong manh, tôi đang lóng ngóng tìm cách che chắn chỗ kính bị vỡ, thì chuông điện thoại reo. thạch gọi. đôi bàn chân tôi run mạnh, lạnh theo gió bấc thổi dần lên người.

- sao em lại tránh gặp anh hả sơm? bất cứ chuyện gì xảy ra anh vẫn sẽ ở bên em, bảo vệ em. anh chẳng đã nói đời này, kiếp này sơn phải ở bên anh suốt đời đó sao?

tự nhiên tôi phát lên cười vì lời nói bay bướm tựa đọc diễn văn của thạch. chàng làm như tôi chưa là một người đàn ông ngoài ba mươi và chết chìm trong tình yêu độc hại suốt ba năm với quân. thạch xem tôi như một bé học sinh trung học hết sức ngây thơ.

nghe tôi cười, giọng thạch tự nhiên buồn bã: - có chuyện gì hả sơn? đừng cười như vậy nữa, anh lo cho bé.

giọng thạch buồn thật, tôi cảm được người chàng đang chùng xuống và nhão ra. lúc nãy tôi đã cười trên nỗi thương nhớ thực lòng của thạch, lẽ nào sống với quân lâu, tôi đã nhiễm căn bệnh không cảm xúc nghiệt ngã?

tôi phải gặp thạch để chuộc lại lỗi lầm từ điệu cười độc ác mà tôi nỡ bật ra ban nãy. mặc kệ quân đã biết tất cả, mặc kệ mối nguy hiểm có thể sẽ ập xuống đôi bàn chân mong manh của mình, giọng tôi lạc đi vì thở gấp.

- em đến, em sẽ đến, chúng mình gặp nhau ngay bây giờ anh nhé.

▶• ılıılıılıılıılıılı (♫)⩇⩇: ⩇⩇

end ⁰⁹/ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro