Chương 1 - Hồi 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hồi 4 :


Chiều hôm hạ táng mẫu thân, ta ra ngoài thành tìm một nơi thờ Phật trên núi định đặt bài vị của bà ở đó, không ngờ lại đụng phải Văn Chiếu dưới chân núi.

Sau màn tuyết vạn vật trắng xóa, y mặc chiếc áo lông vũ màu xanh chầm chậm bước tới. Y dừng trước mặt ta, hỏi ta định đi đâu. Rồi ánh mắt chạm vào chiếc bài vị đắp lụa trắng trên tay ta, thấp giọng nói: "Nén bi thương."

Y không hiểu hỏi: "Tiễn biệt người thân, sao cô nương lại mặc... mặc thế này..."

"Hồng y đúng không?" Ta cúi xuống nhìn mình: "Người mất là mẫu thân của ta, đây là bộ váy bà thích nhất khi còn sống, vì một vài nguyên nhân mà không có cơ hội mặc nữa. Ta muốn mặc nó tiễn bà đoạn đường cuối cùng, bà ấy hẳn sẽ vui lắm."

Y gật đầu, tay giơ lên rồi lại buông xuống, cuối cùng đưa cho ta một chiếc khăn tay nhuộm hương, lại nói câu ấy: "Nén bi thương."

Ta thắp một nén hương cho vị thần ở miếu, nhờ vị thần ấy chăm sóc mẫu thân, nói rằng ta sẽ thường xuyên tới.

Đến khi xuống núi Văn Chiếu vẫn chưa đi.

Y đưa lưng về phía ta, tay áo giấu sau lưng như ông lão đang sưởi nắng, đứng trong màn tuyết không ngừng giậm chân.

Ta hơi cảm động: "Văn công tử đang đợi ta đấy ư?"

Y giật mình quay người lại, vừa gật đầu vừa cởi áo choàng ra.

Y khoác áo lên người ta: "Ta thấy cô nương đi một mình đến đây. Mùa đông trời tối nhanh, cô nương về một mình không an toàn. Xe ngựa của ta dừng cách đây không xa, ta đã bảo họ đuổi theo rồi. Cô nương để ta tiễn một đoạn đường được không?"

Đón ánh mắt của ta, không hiểu sao y hơi ngại ngùng, liền vội vàng giải thích: "Ta... ta tuyệt đối không có ý xúc phạm cô nương. Ta có thể ngồi ở sau xe, không ngồi cùng xe với cô nương."

Y đúng là chính nhân quân tử.

Ta hưởng thụ hơi ấm còn sót lại trên áo choàng của y, đau thương và mỏi mệt vì một chút ấm áp này mà như có thêm sức sống.

Ta đưa tay về phía y: "Tô Chỉ Dung, gọi ta là Tiểu Tô, Chỉ Dung, hay tiên nữ đều được."

Trong kinh đô người họ Tô không nhiều, y khẽ "à" một tiếng, rồi khuôn mặt lộ vẻ thảng thốt: "Cô nương là..."

"Không sai, Tô Mộng Hàn là cha ta."

"Nhưng..." Y ngập ngừng nói: "Phu nhân của Hầu gia chẳng phải... chẳng phải là công..."

"Mẫu thân ta là thiếp của cha, chính là thủ lĩnh cầm đầu đám thổ phỉ xui xẻo trong truyền thuyết của kinh đô này, nói vậy công tử đã rõ chưa?"

Y không ngờ ta lại nói đường hoàng tự nhiên như thế, sau biểu cảm khiếp sợ thì áy náy nhìn ta: "Xin lỗi, vậy..."

Ta không nhịn được cong môi: "Hôm trước gặp công tử không phải kiểu người có tính hướng nội, sao hôm nay lại ăn nói ấp a ấp úng thế này, không giống thiếu niên thiên tài chút nào."

"Công tử phải nghe nói qua về ta rồi mới phải. Ai cũng nói mẫu thân là thổ phỉ còn ta là tiểu thổ phỉ, hoàn toàn không có cung cách và dáng vẻ của tiểu thư nhà quyền quý, rằng ta đã không đơn thuần còn thích ra vẻ. Công tử nói chuyện với ta thì cứ thoải mái thôi."

Y cười theo ta, rồi quay về dáng vẻ ung dung của một công tử con nhà danh giá: "Phải, kể ra ta cũng lạ, bình thường là ta đi chọc cười người ta, ngờ đâu hôm nay lại bị cô nương chọc cười." Lại nói: "A Dung, đây là con người thật, đừng tự xem thường mình."

Y gọi ta là A Dung, trừ mẫu thân ra, chưa một ai gọi ta như vậy.

Ta lại giơ đôi bàn tay đã sắp lạnh cóng lên lắc lư tấm ngọc bội của y: "Vậy cái này huynh có cần nữa không thế?"

Y cúi đầu nhìn ngọc bội, rồi lại ngước lên nhìn ta: "Nếu A Dung thích thì cứ coi như đây là quà gặp mặt, không cần trả lại đâu."

"Ý của huynh là, huynh định quỵt món nợ bảy mươi hai ngân lượng kia?" Ta đáp.

Y ngây người.

Có lẽ y sống đến bây giờ chưa thấy cô nương nào trong ngày hậu táng mẫu thân mà vẫn còn nhớ đến chuyện đòi nợ cả.

Nhưng ta đâu còn cách nào khác nữa. Ta vẫn phải sống tiếp, mẫu thân mất rồi, ngày tháng sau này ở Tô gia sẽ càng khó khăn hơn.

Văn Chiếu bất đắc dĩ nói: "A Dung, muội phải biết, nếu muội cầm miếng ngọc bội này đi bán, bảy trăm hai còn bán được nữa là."

Y đúng là ngây thơ, hẳn là uống sữa bò lớn lên nhỉ?

Ta đáp: "Trong cái thành này chủ quán nào mà không lanh mắt nhận ra chủ nhân của món hàng? Hơn nữa trên tấm ngọc bội này còn có huy hiệu Văn gia nhà huynh, phận nữ nhi như ta một mình mang đi bán, không bị gô cổ lại mới là lạ."

"Đến lúc đó cứ coi như họ biết ta là con gái của Anh Vũ hầu đi, nhưng chắc chắn vẫn muốn hỏi tấm ngọc bội này từ đâu ra."

"Dù ta có nói gì thì hai chúng ta cũng sẽ bị chụp lên đầu cái tội danh lén lút tặng cho nhau, để cả cái kinh thành này ngồi 'ăn dưa'. Ta mặt dày quen rồi không sao, nhưng liên lụy tới Văn công tử thì không hay."

Y hơi suy nghĩ: "Trách ta suy nghĩ không thấy đáo, nhưng hôm nay ra ngoài thật sự không mang theo ngân lượng, hay là trước mắt vẫn thiếu nợ nhé?"

Ta gật đầu: "Hay là mỗi ngày ta tăng lãi thêm năm đồng nhé."

Y cười đáp: "Được."

"Nhưng mà..." Y nói: "Đang mùa đông giá rét, kinh đô chúng ta lấy đâu ra dưa ăn? Chưa đến vụ mùa mà."

Ta: "..."

Ta trả lời: "Cái gọi là 'dưa' ý chỉ tin đồn ấy."

Y bày ra vẻ đã tiếp thu được. (kiến thức kỳ quái này =)))))

Lúc chúng ta đang trò chuyện thì người đánh xe ngựa đã tới nơi. Y rất biết ý, không đưa thẳng đến cổng phủ mà chọn một khúc quanh cách Hầu phủ không xa thả ta xuống đó.

Trước khi xuống xe ta cởi áo choàng ra trả lại cho y. Ngẫm nghĩ một chút, ta vẫn quyết định nói ra suy nghĩ của mình.

Ta nói: "Văn công tử, con người huynh ngoài tiền ra thì nhân cách cũng không tệ, ta có thể bí mật kết nghĩa với huynh không?"

Y: "Hả?"

Biểu cảm ấy như thể ta muốn bái thiên địa với y vậy.

Cuối cùng ta không trả lại miếng ngọc bội, cũng không mang đi bán mà giấu kĩ nó đi cùng với bộ hồng y của mẫu thân. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro