thai hoan khuc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Hoàn Khúc - Hồi 1 : La Sam Thiếu Hiệp

Thái Hoàn Khúc - Hồi 2 : Thanh y Thiếu Nữ

Đêm, gió càng lúc càng lạnh.

Không gian trở nên lạnh lẽo và yên tịnh. Chỉ còn nghe tiếng chân ngựa nện xuống đường, nhưng...

Ở một nơi yên tịnh vắng vẻ như vầy, tại sao đột nhiên lại nghe thấy tiếng sáo? Tiếng sáo kia như hòa vào trong gió tỏa đi khắp nơi.

Điều kỳ quái là tiếng sáo có một ma lực, khiến cho người ta cách chi kháng cự lại.

Ngay cả con ngựa cũng không tự chủ, chạy nhanh về hướng phát ra tiếng sáo.

Nhập Vân Long Kim Tứ cảm thấy trời đất tuy lớn, nhưng dường như cũng không dung nạp hết tiếng sáo kia. Tâm hồn gã dường như đang lạc vào tiên cảnh. Cảnh thu tiêu điều lúc này đã biến thành mùa xuân đẹp đẽ, với đủ hoa thơm cỏ dại.

Bước chân ngựa cũng chậm lại, tiếng sáo mỗi lúc nghe một rõ hơn. Nhập Vân Long Kim Tứ buông một tiếng thở dài đưa mắt nhìn quanh. Gương mặt đỏ gay của gã đột nhiên biến sắc trở nên trắng bệch.

Bốn phía khu rừng vẫn vắng tanh. Một con đường nhỏ dẫn vào tận rừng sâu. Gã cảm thấy nơi đây quá quen thuộc, bởi vì nơi này đã từng xảy ra biến cố trọng đại trong cả đời gã.

Bên trong rừng tốid den như mực. Tuy mắt gã không nhìn thấy gì, nhưng gã biết rõ phía trước nhất định có một khoảng đất trống. Trên khoảng đất trống kia là một tòa lầu các thần bí, bên ngoài được bao bọc bằng một bức tường sắt. Thế rồi, từ trong lòng gã có một nỗi sợ hãi vô hình dâng lên, khiến cho gã muốn lập tức quay ngựa bỏ chạy.

Nhưng tiếng sáo kỳ dị kia cũng phát ra từ phía bên trong khu rừng. Tiếng sáo như có một uy lực trấn áp sự sợ hãi trong lòng gã và sự sợ hãi kia cũng dần dần tan biến.

Gã từ từ bước xuống ngựa, từ từ tiến vào khu rừng trước mắt và đi về phía khoảng đất trống...

Dưới ánh trăng, bức tường sắt đen xì kia càng trở nên cao lớn và tà ác.

Thế nhưng tất cả cảnh tượng này đều đã bị tiếng sáo kia uy hiếp. Nhập Vân Long Kim Tứ chậm rãi bước ra ngoài khoảng đất trống, tìm một tảng đá lớn ngồi xuống. Gã cơ hồ quên rằng trước mặt mình là tòa lầu các bí ẩn, đã từng nuốt chửng không biết bao nhiêu sinh mạng của các cao thủ võ lâm, thậm chí ngay cả thi hài cũng không nhả ra.

Tiếng sáo bỗng nhiên chợt thay đổi và tiếng thổi sáo đột nhiên cũng bước ra khỏi bóng tối của bức tường sắt. Hóa ra người thổi sáo kia không ai khác chính là chàng thiếu niên Liễu Hạc Đình.

Trong lòng Nhập Vân Long Kim Tứ không khỏi giật mình, nhưng vẫn ngồi im trên tảng đá, chỉ vì lúc này gã đã bị tiếng sáo làm cho mê mẩn.

Nhập Vân Long Kim Tứ đưa mắt nhìn bức tường sắt, nhưng bên trong vẫn im lặng không một tiếng động. Thật kỳ quái, chẳng lẽ người bên trong không có lỗ tai? Gã mắng thầm trong bụng một câu. Lúc này gã đã biết Liễu Hạc Đình không phải là một phú gia công tử như gã nghĩ, mà là một võ lâm thiếu hiệp võ công cao cường. Tuy rằng lai lịch của Liễu Hạc Đình không rõ ràng, nhưng dụng ý đến đây thì khỏi phải nói.

Trong bụng Nhập Vân Long Kim Tử lại nghĩ:

- Tại sao tiếng sáo kia không hề có tác dụng với Thạch Quan Âm? Nếu Thạch Quan Âm cũng là người giống như ta, cũng có tình cảm giống như ta, thì nhất định sẽ bị tác động bởi tiếng sáo, trừ phi ả ta không phải là người.

Nhập Vân Long Kim Tứ nghe thấy tiếng sáo mỗi lúc một cao vút tận mây xanh, rồi đột nhiên bất ngờ hạ thật thấp xuống.

Gã bất giác buông khẽ tiếng thở dài. Từ phía sau rừng cây bỗng có tiếng ngựa hí truyền ra. Gã liền đưa mắt nhìn về phía ấy, toàn thân lập tức như bị đóng băng. Trong bóng tối đột nhiên bước ra một thiếu nữ xinh đẹp, toàn thân mặc y phục màu bạc, hai tay ôm cái giá ba chân màu vàng lấp lánh.

Thiếu nữ kia nhẹ nhàng bước ra khỏi rừng cây. Ánh mắt nàng nhìn về phía Nhập Vân Long Kim Tứ, rồi lại quan sát Liễu Hạc Đình, sau đó bước đến giữa khoảng đất trống. Tay trái nàng đưa lên sửa lại mái tóc, đầu hơi cúi xuống tựa hồ như đang lắng nghe tiếng sáo.

Trong lòng Nhập Vân Long Kim Tứ không khỏi cảm thấy kỳ lại, tại sao ngay lúc này, tại đây lại xuất hiện một thiếu nữ kiều diễm đến như vậy? Ai ngờ gã vừa chớp mắt một cái, lại có một thiếu nữ xinh đẹp khác từ trong rừng bước ra. Thiếu nữ này phục sức hoàn toàn giống như thiếu nữ trước, chỉ có điều trong tay thiếu nữ này là một cái trống bằng đồng, có màu đen bóng, với hình dáng vô cùng kỳ quái.

Chỉ trong chốc lát, giữa khoảng đất trống đã có mười sáu thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện.

Trên tay mỗi thiếu nữ đều có ôm một vật và đứng thành hàng ngay ngắn. Tiếng sáo Liễu Hạc Đình lúc này đã có phần không ổn định.

Thiếu nữ đứng đầu khẽ ra lệnh một tiếng, đồng thời cái giá ba chân trong tay nàng liền được đặt xuống đất. Tất cả mười lăm thiếu nữ còn lại cũng đồng loạt làm theo. Sau đó tất cả nhẹ gót bước vào trong rừng cây.

Trên khoảng đất trống hiện giờ đã có tám cái trống đồng với hình dáng và kích cỡ to nhỏ khác nhau. Dưới ánh trăng, có cái phát ra ánh sáng đen bóng, có cái phát ra màu vàng lấp lánh.

Nhập Vân Long Kim Tứ liền đứng dậy, phóng nhanh đến bên rừng cây. Nhưng bên trong rừng cây vẫn là một màu đen và không một bóng người. Chỉ có con ngựa của gã vẫn đứng cúi đầu bên cạnh một thân cây.

Một cơn gió thổi qua, tiếng sáo bắt đầu thanh thoát trở lại.

Nhập Vân Long Kim Tứ buông một tiếng thở dài, quay đầu trở lại ngồi xuống tảng đá.

Vị cao thủ võ lâm này hiện tại đã bị tiếng sáo làm cho ngây ngất.

Tám cái trống đồng vẫn lấp lánh dưới ánh trăng, nhưng do bóng của bức tường mỗi lúc một ngã dài, chẳng mấy chốc nó đã bao trùm cả tám cái trống, và cơ hồ như bao trùm luôn cả tâm trạng lúc này của Nhập Vân Long Kim Tứ.

Đột nhiên tùng một tiếng, tiếng trống vang lên như muốn xé tan màn đêm.

Nhập Vân Long Kim Tứ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, ngoài Liễu Hạc Đình đang thổi sáo ra, bốn bề vẫn không một bóng người.

Thế nhưng tám cái trống lại không ngừng vang lên. Chẳng bao lâu, tiếng trống đã như tiếng sấm trấn áp tiếng sáo của Liễu Hạc Đình.

Tiếng trống phát ra mỗi lúc một nhanh hơn nhưng phía trước những cái trống vẫn không thấy một bóng người. Nhập Vân Long Kim Tứ bỗng thấy toát mồ hôi, đưa mắt nhìn quanh.

Chỉ thấy Liễu Hạc Đình hai tay đưa ngang cây sáo, miệng liên tục thổi.

Thế rồi, tiếng sáo bỗng trở nên cao vút trở lại.

Tiếng trống và tiếng sáo lúc này gần như muốn xé tan lồng ngực của Nhập Vân Long Kim Tứ ra thành hai mảnh. Cuối cùng gã không còn chịu đựng được nữa, hét lớn một tiếng, bỏ chạy nhanh vào rừng cây, quên cả mang theo ngựa.

Tiếng trống càng nhanh, tiếng sáo càng lánh lót. Thế nhưng bên trong bức tường sắt vẫn im lặng, không hề có một phản ứng nào.

Hai mày của Liễu Hạc Đình hơi chau lại, chàng biết hôm nay mình đã gặp phải cường địch.

Người bên trong bức tường sắt không những định lực phi phàm, mà còn có công lực thâm hậu, có thể cách không kích trống.

Liễu Hạc Đình quét ánh mắt nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện ra bóng dáng một ai. Trong lòng chàng không lo lắng. Thật ra người đánh trống kia là ai? Là bạn hay thù?

Mãi lo suy nghĩ, nên tiếng sáo của chàng đã có phần không tập trung.

Nên biết rằng những cao thủ dùng nội lực để giao đấu, tinh thần cần phải tập trung.

Nếu như sự tập trung bị giao động thì uy lực sẽ bị yếu kém và dễ bị ngoại ma xâm nhập.

Lúc này Liễu Hạc Đình cảm thấy ngực mình nặng trĩu, máu huyết dường như đều muốn chạy ngược và ống sáo cơ hồ muốn tuột khỏi tầm tay.

Chàng vô cùng kinh hãi, vội vàng thu nhiếp tâm thần lại. Đột nhiên có tiếng bước chân dị kỳ, từ phía trong bức tường chạy cực nhanh ra. Có điều âm thanh vô cùng nhỏ nên cho dù thính giác có nhạy cảm như Liễu Hạc Đình vẫn không sao phân biệt được rõ ràng.

Trong lòng Liễu Hạc Đình chợt lóe lên một suy nghĩ, chàng liền cất bước tiến sát đến bức tường sắt. Nào ngờ đột nhiên một tiếng keng phát ra. Một tia sáng xanh lóe lên trong màn đêm như một ánh chớp. Âm thanh kia chưa kịp dứt, chàng đã thấy kiếm quang lướt đến gần sát phía trước mình. Trong lúc còn đang vô cùng kinh ngạc, chàng nhìn thấy một bóng người gầy ốm, trong tay cầm một thanh trường kiếm, phóng nhanh đến bên tám cái trống.

Ánh kiếm trong tay bóng đen vừa vung lên, tiếng trống liền im bặt.

Thân pháp và khinh công của bóng đen kia cực kỳ nhanh lẹ, khiến cho Liễu Hạc Đình bất giác cũng ngưng tiếng sáo lại. Sau đó chỉ thấy bóng đen phóng nhanh về một hướng khác. Chỉ thoáng một cái, bóng đen đã mất dạng.

Đột nhiên...

Từ trong rừng cây có một bóng đen to lớn lướt nhanh ra ngoài như một cánh dơi, sau đó cũng mất hút về hướng bóng đen ban đầu.

Diễn biến sự việc xảy ra quá nhanh, khiến cho Liễu Hạc Đình đứng ngẩn người ra. Đợi đến khi bóng đen thứ hai mất dạng, chàng mới lướt người đến bên những cái trống. Chỉ thấy mỗi cái trống lúc này đều đã biến thành hai mảnh.

Tuy biết người đánh trống vừa rồi ẩn nấp trong rừng cây, nhưng chàng không đoán được người đó thật ra là ai? Điều khiến chàng ngạc nhiên hơn chính là bóng đen cầm trường kiếm.

Người này khinh công không những tuyệt đỉnh, mà trong tay còn có thanh bảo kiếm có một không hai.

Liễu Hạc Đình võ công tuyệt kỹ, tuy mới bước chân vào giang hồ, nhưng đối với võ công bản thân chàng rất tự tin. Nào ngờ chỉ trong một đêm, chàng đã gặp đến hai kỳ nhân như vậy. Về võ công của họ, điều này không cần phải nói đến. Chỉ việc ẩn hiện của họ cũng đủ giống như thần long, thấy đầu mà chẳng thấy đuôi.

Liễu Hạc Đình đứng yên lặng một hồi lâu, đột nhiên nhớ đến vừa rồi có tiếng bước chân kỳ lạ phát ra từ phía bên trong bức tường, hai mày chàng liền hơi chau lại, đồng thời lướt nhanh đến bên bức tường lắng tai nghe ngóng. Nhưng lú cnày tất cả đều trở lại im lặng, ngay cả một âm thanh nhỏ cũng không nghe thấy.

Thật ra phía sau bức tường sắt kia có bí mật gì? Còn ả Thạch Kỳ kia diện mạo ra sao?

Tại sao ả lại nhẫn tâm như vậy, toàn giết những người không có oán thù gì với ả cả.

Những câu hỏi này cứ lởn vởn trong đầu, nhưng Liễu Hạc Đình không sao giải thích được.

Thế rồi chàng ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn bức tường cao sừng sững, đột nhiên nghiến răng rồi đưa ra một quyết định vô cùng mạo hiểm.

Sau khi giắt ống sáo vào thắt lưng, hai tay chàng buông xuôi, toàn thân vận chân khí.

Chỉ thấy chân chàng hơi chùng xuống, toàn thân đã vọt thẳng lên cao như một cánh nhạn.

Khi bay lên cao chừng ba trượng, chàng liền đưa tay chụp lấy đầu bờ tường. Chỉ trong nháy mắt, toàn thân chàng rơi vào bên trong. Trong khi thân hình rơi xuống nhẹ nhàng như một chiếc lá, ánh mắt chàng không ngừng nhìn quanh cảnh giác, để đề phòng bị tập kích bất ngờ.

Trong lòng chàng tự nhiên trở nên khẩn trương vì cho đến lúc này, chàng vẫn chưa biết tí gì về ngôi nhà thần bí này.

Bên trong bức tường là một cái sân rộng. Sau khi rơi xuống đất, chàng đưa mắt quan sát bốn phía thật kỹ càng. Chỉ thấy phía trước có một gian nhà, bên trong không một ánh đèn, với các cửa đều đóng chặt.

Chàng từ từ tiến về phía trước, rồi hết sức cẩn thận bước lên bậc tam cấp. Khi đến trước cánh cửa, chàng do dự đứng lại thật lâu. Bốn bề vẫn im lặng một cách đáng sợ, thậm chí chàng còn nghe cả tiếng thở của chính mình.

Liễu Hạc Đình từ từ đưa tay ra thử đẩy nhẹ cánh cửa, không ngờ cánh cửa kêu két một tiếng hé mở ra. Chàng ngầm thở phào một tiếng, dùng lực đẩy mạnh cánh cửa mở toang ra.

Chỉ thấy bên trong có một chiếc bàn bát tiên đặt ngay giữa gian đại sảnh. Trên bàn có một ngọn nến, nhưng không thắp sáng. Ngoài ra xung quanh không còn có một vật gì.

Trong lòng Liễu Hạc Đình cảm thấy kỳ lạ, liền nhè nhẹ bước vào bên trong. Bỗng nhiên có một tiếng "chí"" phát ra ngay bên dưới chân chàng.

Liễu Hạc Đình kinh hoàng, uốn người lộn nhanh ngược trở ra. Chàng cảm thấy tay mình toát cả mồ hôi và dường như không còn dũng khí để bước vào trong lần nữa.

Sau một hồi, tất cả đều trở lại im lặng. Lúc này Liễu Hạc Đình mới cất giọng ho khẽ một tiếng, đặt chân bước lên bậc tam cấp. Đồng thời chàng đưa tay vào trong người lấy ra ngọn đuốc nhỏ thắp sáng lên. Tuy chàng có thể nhìn thấy rõ mọi vật xung quanh, nhưng công dụng của ánh đuốc lúc này chỉ khiến cho chàng cảm thấy bớt sợ hãi mà thôi.

Ngọn đuốc vừa được thắp sáng, trong gian đại sảnh âm u bỗng có chút sinh khí trở lại.

Liễu Hạc Đình lại cẩn thận bước vào bên trong, không quên quét mắt chú ý xuống bên dưới.

Bất chợt chàng tự cười thầm mình tại sao lại nhát gan đến như vậy.

Hóa ra trên đất có mười mấy con chuột chết nằm vương vãi khắp nơi. Vừa rồi do chàng đạp lên trên một con chuột, mà con chuộc này bụng chưa xì hết hơi, nên mới phát ra tiếng kêu.

Tuy nhiên chàng vẫn đề cao cảnh giác, chầm chậm bước vào trong từng bước một. Chỉ thấy số chuột kia đều chết ngửa bụng lên trên, ngoài ra toàn thân không có một vết thương nào.

Liễu Hạc Đình không khỏi nghĩ thầm:

- "Những con chuột này bị chết nhất định là do không chịu nổi tiếng trống ở bên ngoài lúc nãy".

Chợt chàng nghĩ tiếp:

- "Chẳng lẽ tiếng bước chân kỳ dị vừa rồi mình nghe thấy cũng chính là của lũ chuộc này".

Chàng bước thẳng đến bên bàn, thắp ngọn nến trên bàn lên. Ánh sáng của ngọn nến tuy yếu nhưng cũng đủ làm cho gian đại sảnh sáng lên thêm chút nữa.

Hai bên phải và trái gian đại sảnh đều có cửa ra vào nhưng tất cả cũng được đóng chặt.

Liễu Hạc Đình đằng hắng một tiếng, rồi cất giọng nói:

- Xin hỏi bên trong có người không? Tại hạ muốn được bái kiến.

Trong gian đại sảnh lập tức có một chuỗi hồi âm "bái kiến, bái kiến..." Sau đó tất cả trở lại im lặng. Hai mày Liễu Hạc Đình hơi chau lại. Xoạt một tiếng, chàng đã lướt người đến bên cánh cửa, đồng thời vung chưởng đánh tung cánh cửa ra. Chàng liền thò đầu vào bên trong nhìn. Chỉ thấy trong phòng có đặt một chiếc bàn, trên bàn có một ngọn nến, ngoài ra không còn có gì.

Trong lòng Liễu Hạc Đình cảm thấy rất kỳ quái. Chàng liền thi triển thân pháp thử đi xem tất cả các phòng. Nào ngờ toàn bộ mười mấy gian phòng đều hoàn toàn giống nhau.

Bên trong mỗi phòng đều có đặt một chiếc bàn và trên bàn đều có một ngọn nến. Thậ chí bàn và màu sắc của những ngọn nến đều cùng một dạng.

Toàn bộ gian nhà này ngay cả một bóng người cũng không thấy. Vậy tại sao những cao thủ võ lâm kia bước vào trong gian nhà này, vĩnh viễn không bước trở ra? Thật ra họ đã đi đâu?

Tuy vấn đề này chỉ có một, nhưng trong lòng Liễu Hạc Đình thì lại có nhiều nghi vấn không sao giải thích được. Chẳng lẽ nơi này không có người ở? Vậy tại sao Thạch Kỳ lại muốn ẩn cư ở nơi này? Nhưng nếu nói Thạch Kỳ quả thật sống trong gian nhà này, thế thì hiện giờ ả ta ở đâu?

Những cao thủ võ lâm kia có phải đều bị Thạch Kỳ sát hại hay không? Nếu như phải, tại sao không thấy thi hài của bọn họ, thậm chí ngay cả xương cũng chẳng thấy? Lẽ nào thi thể bọn họ đều đã biến thành tro?

Còn nếu nói trong gian nhà này không có người, vậy thì những người kia đều chưa chết.

Thế nhưng tại sao họ vĩnh viễn không quay trở ra?

Liễu Hạc Đình buông một tiếng thở dài, quay người bước về gian đại sảnh. Vừa đi chàng vừa lẩm bẩm:

- Thật ra việc này như thế nào? Không thể nào lại bất hợp lý như vậy được!" Chàng vừa dứt lờ, trong đại sảnh đột nhiên có tiếng cười khúc khích, đồng thời một giọng nói trong trẻo cất lên:

- Ngươi đang mắng ai vậy?

Liễu Hạc Đình liền định thần lại, lập tức phóng nhanh vào gian đại sảnh.

Chỉ thấy trên chiếc bàn bát tiên, lúc này có một thiếu nữ đẹp như tiên đang ngồi xếp bằng trên đó. Thiếu nữ kia toàn thân mặc y phục màu xanh, thậm chí ngay cả chiếc khăn trên đầu cũng màu xanh. Hai bàn tay của thiếu nữ đặt trên đầu gối. Trên ngónt ay vô danh của bàn tay phải có đeo một chiếc nhẫn tương đối lớn. Dưới ánh ngọn nến, chiếc nhẫn kia tỏa sáng lấp lánh.

Vừa nhìn thấy Liễu Hạc Đình, thiếu nữ kia không khỏi chau mày, cất giọng hỏi:

- Ai bất hợp lý?

Liễu Hạc Đình vẻ hơi ngạc nhiên, liền vội cung quyền lên thi lễ nói:

- Phải chăng cô nương chính là chủ nhân ở nơi đây? Xin thứ lỗi cho tại hạ đã mạo muội xông vào.

Thiếu nữ kia nhìn thẳng vào mặt chàng một hồi lâu, rồi bỗng nhiên đưa bàn tay ngọc lên che miệng cười khúc khích nói:

- Các hạ không cần phải biết ta có phải là chủ nhân nơi đây hay không. Ta chỉ muốn hỏi các hạ nửa đêm xông vào đây thật ra là vì cái gì?

Liễu Hạc Đình hơi cúi đầu xuống, không biết phải trả lời ra sao? Chàng vốn không dám tiếp xúc với ánh mắt xinh đẹp của thiếu nữ kia. Bây giờ lại bị nàng ta hỏi cây này, khiến cho chàng ấp úng hồi lâu mới nói được thành lời:

- Tại hạ đến đây quả thật là có nguyên nhân. Nhưng cô nương không phải là chủ nhân của nơi này, nên tại hạ không tiện nói ra.

Thiếu nữ kia ồ một tiếng vẻ kinh ngạc, sau đó mỉm cười nói:

- Quả thật không thể nào đoán ra được, các hạ là người rất biết nói chuyện. Nếu vậy, ta chính là chủ nhân ở đây.

Liễu Hạc Đình lập tức ngẩng đầu lên, trầm giọng nói:

- Nếu như cô nương chính là chủ nhân ở đây, thế thì tại hạ muốn hỏi cô nương, những người đã từng bước vào đây thật ra là còn sống hay đã chết? Những người này cùng cô nương...

Nào ngờ thiếu nữ kia bỗng nhiên mỉm cười, cắt ngang lời chàng:

- Các hạ đừng có dữ như vậy được không? Ai là chủ nhân à? Điều này ta đang định hỏi các hạ đây. Vừa rồi các hạ đã tìm kiếm hết khắp nơi, lẽ nào ngay cả chủ nhân của gian nhà này cũng không tìm ra?

Nghe thiếu nữ kia nói vậy, trong lòng Liễu Hạc Đình không khỏi dở khóc dở cười. Im lặng một hồi lâu, thiếu nữ kia bỗng nhiên đứng lên nhảy xuống đất.

Sau khi sửa lại y phục, thiếu nữ kia xoay người lại, mỉm cười nói:

- Ta không tin rằng trong gian nhà này không có một ai cả. Chúng ta cùng nhau đi tìm lại xem sao?

Liễu Hạc Đình lại ngước mắt lên nhìn, đột nhiên hỏi:

- Vừa rồi người cầm kiếm phá mấy cái trống ở bên ngoài, phải chăng chính là cô nương?

Vừa rồi khi thiếu nữ quay người lại, Liễu Hạc Đình nhìn thấy phía sau lưng nàng có giắt một thanh kiếm hình thù rất kỳ quái. Cộng thêm việc thiếu nữ nhảy từ trên bàn xuống với thân pháp hết sức nhẹ nhàng, càng làm cho Liễu Hạc Đình tin chắc câu hỏi của mình là đúng.

Thiếu nữ kia gật đầu nhè nhẹ, mỉm cười đáp:

- Đúng vậy, ta vốn đang thưởng thức tiếng sáo của các hạ, không ngờ lại bị tiếng trống kia quấy rầy nên ta tức giận phá chúng.

Dừng lại giây lát, thiếu nữ nói tiếp:

- Nhưng suýt chút nữa ta đã bị gã đánh trống kia đuổi kịp. Võ công của gã kia quả thật cao siêu. Còn diện mạo thì thật đáng sợ, với khuôn mặt đầy râu ria. Ta thật sụ sợ gã đuổi theo kịp.

Cười khúc khích một tiếng, thiếu nữ lại nói tiếp:

- May mà công phu của gã tuy cao nhưng đầu óc lại không được linh hoạt. Gã bịt a dẫn cho một vòng, rồi ta chạy vào trong này, thế là gã tìm không ra.

Thiếu nữ kia vừa nói vừa ra dấu tay chân, khiến cho Liễu Hạc Đình nghe đến ngẩn người.

Liễu Hạc Đình vốn xuất thân là con nhà võ. Phụ thân và mẫu thân chàng đều là hàng cao thủ trong võ lâm, cộng thêm thiên chất của chàng vốn thông minh nên lần ra giang hồ này, chàng cho rằng dù mình không phải thiên hạ đệ nhất cao thủ, nhưng trong hàng thiếu niên có thể xem là đệ nhất.

Nào ngờ thiếu nữ trước mặt so ra niên kỷ còn nhỏ hơn mình. Vậy mà võ công và khinh công xem ra chẳng thua kém gì mình, thậm chí còn cao hơn cả mình.

Lúc này chàng mới thể nghiệm được câu "núi cao còn có núi cao hơn." Thiếu nữ kia chớp chớp hai mắt mỉm cười nói:

- Này! Các hạ làm gì đứng ngẩn ra như vậy? Hãy mau cùng ta đi tìm lại một lần nữa xem sao. Nếu như các hạ không dám đi, ta sẽ đi một mình vậy.

Liễu Hạc Đình hơi định thần, đã thấy thiếu nữ kia nhìn mình như đang mỉm cười. Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn nến, hai mắt của thiếu nữ long lanh như hai hạt châu và tựa như trăm hoa đang nở rộ giữa mùa xuân. Tự nhiên chàng cảm thấy lòng mình ngây ngất và mọi câu trả lời dường như đều đã tan biến.

Đột nhiên hai má thiếu nữ bỗng đỏ bừng lên. Nàng liếc mắt nhìn Liễu Hạc Đình một cái, cất giọng thỏ thẻ nói:

- Thật không ngờ một đại nam nhân như vầy mà nhát gan hơn cả một cô nương.

Vừa dứt lời, thiếu nữ kia đã lướt người tiến vào bên trong.

Liễu Hạc Đình cảm thấy một mùi thơm thoang thoảng bay ngang qua. Khi quay đầu lại nhìn, chàng chỉ còn kịp nhìn thấy tà áo xanh khuất nhanh sau cửa. Chàng định thần lại, rồi thi triển khinh công lướt nhanh đi.

Với khinh công của hai người, việc lục soát mười mấy gian phòng chỉ là chuyện trong nháy mắt thôi.

Liễu Hạc Đình cứ bám theo sát cái bóng xanh ở phía trước. Bỗng nhiên chàng thấy thiếu nữ kia đứng sựng lại trong căn phòng cuối cùng của gian nhà, tựa hồ như đột nhiên phát hiện ra được điều gì.

- "Trong mỗi căn phòng ở đây vốn đều trống không như nhau. Chẳng lẽ trong căn phòng này đột nhiên có gì mới xuất hiện sao?" Trong lòng Liễu Hạc Đình cảm thấy hơi kỳ quặc, liền vội lướt nhanh đến xem. Chỉ thấy trong căn phòng không có gì khác lạ, vậy mà thiếu nữ kia cứ đứng nhìn trân trân chiếc bàn một cách xuất thần.

Thiếu nữ kia từ từ quay đầu sang nhìn Liễu Hạc Đình, rồi vội xoay đầu trở lại nhìn chiếc bàn, giọng ngạc nhiên nói:

- Kỳ quái... Tại sao trên những chiếc bàn kia đều đặt các cây nến, nhưng riêng chiếc bàn này lại đặt một cây đèn dầu?

Liễu Hạc Đình nghe nói vậy trong lòng không khỏi ngạc nhiên, định thần nhìn kỹ. Quả nhiên trên chiếc bàn bát tiên không hề có một cây nến nào, thay vào đó là một ngọn đèn dầu bằng đồng.

Trong lòng Liễu Hạc Đình bỗng nhiên tự cảm thấy hổ thẹn. Chàng đưa ánh mắt nhìn thiếu nữ áo xanh nói:

- Nhãn lực của cô nương thật là lợi hại. Vừa rồi tại hạ đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng không hề phát hiện ra căn phòng này có điểm khác biệt.

Thiếu nữ áo xanh bĩu môi nói:

- Điều này chẳng có gì đặc biệt. Hàng nữ nhi bọn ta lúc nào cũng cẩn thận hơn là nam nhi các hạ.

Khi nói câu này, ngữ khí của nàng vô cùng nhỏ nhẹ.

Liễu Hạc Đình đứng ngẩn người ra, trong bụng nghĩ thầm:

- "Vị cô nương này vừa rồi lời nói có vẻ gay gắt, không hiểu tại sao bây giờ lại trở nên ôn tồn đến như vậy?" Chàng nghĩ đi nghĩ lại, nhưng vẫn không nghĩ ra nguyên nhân tại sao. Từ xưa đến nay, phụ nữ vốn là người phức tạp nhất. Một chàng thiếu niên chưa từng trải như Liễu Hạc Đình làm sao mà có thể đoán được.

Lúc này thiếu nữ kia đã bước đến bên cạnh chiếc bàn, đang cúi đầu xuống quan sát cây đèn. Bỗng nhiên nàng lên tiếng hỏi:

- Trên người các hạ có mang theo đuốc không? Nếu có xin thấp lên hộ.

Nàng vừa mới nói dứt lời, ngọn đuối cũng đã được thắp sáng lên.

Thiếu nữ áo xanh quay đầu lại mỉm cười nói:

- Động tác của các hạ thật nhanh lẹ vô cùng.

Hai má Liễu Hạc Đình chợt đỏ bừng lên. Chàng giơ cao ngọn đuốc đứng bên cạnh thiếu nữ, mà không tìm được câu nào để đáp lại.

Thiếu nữ áo xanh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vẻ vui mừng nói:

- Hóa ra toàn bộ bí mật đều nằm ở ngọn đèn này.

Liễu Hạc Đình hơi ngạc nhiên, trong khi thiếu nữ kia vẫn nói tiếp:

- Các hạ xem, dầu trong ngọn đèn này đã khô cạn từ lâu, hơn nữa trên chụp đèn còn bám đầy bụi. Điều này chứng tỏ rằng từ lâu ngọn đèn đã không được sử dụng đến. Thế nhưng thân ngọn đèn lại sáng bóng. Vậy các hạ thử nghĩ xem, đây là do nguyên nhân gì?

Liễu Hạc Đình trầm ngâm giây lát, bỗng chợt thốt lên:

- Ý cô nương muốn nói, chiếc đèn này chính là chìa khóa để mở những cơ quan bí mật kia?

Thiếu nữ áo xanh mỉm cười, nói:

- Không sai, các hạ quả là thông minh!

Hai má Liễu Hạc Đình lại đỏ bừng lên. Từ nhỏ đến lớn, chàng được không biết bao nhiêu người khen ngợi là kẻ thông minh, nên không còn cảm giác với câu này nữa.

Nhưng hiện giờ với một câu khen rất bình thường của thiếu nữ áo xanh, ngưọc lại khiến cho chàng vui mừng không sao tả xiết. Chàng cảm thấy lời khen vừa rồi hơn hẳn tất cả trăm ngàn lời khen trước đây của mọi người.

Thiếu nữ áo xanh lại nói tiếp:

- Không biết trong gian nhà này còn bao nhiêu điều bí mật. Theo lý mà nói, ở đây không lý nào mà không có người. Nhưng bọn họ trốn ở đâu cơ chứ?

Nàng lại mỉm cười, nói tiếp:

- Bên dưới chiếc bàn này nhất định có bí mật, và bí mật trong gian nhà này cũng chính là nơi đây. Các hạ thấy ta phán đoán như vậy có đúng không?

Nàng vừa nói vừa đưa tay ra xoay thử chiếc đèn, nhưng không hề có phản ứng gì.

Hai mày liễu Liễu Hạc Đình hơi chau lại, chàng đưa tay thử gõ nhẹ lên mặt bàn. Hóa ra chiếc bàn được làm bằng sắt.

Hai mày chàng có vẻ chau lại nhiều hơn, đứng lặng im quan sát. Chỉ thấy hai tay thiếu nữ nắm chặt thân đèn xoay về bên tay trái, rồi lại xoay về bên phải, nhưng chiếc đèn vẫn không hề nhúc nhích.

Thiếu nữ giậm nhẹ chân xuống đất, quay đầu lại vẻ trách móc, nói:

- Các hạ đừng có đứng yên ở đó được không, mau thử giúp một tay xem.

Liễu Hạc Đình hơi mỉm cười, đột nhiên đưa tay lên ấn mạnh ngọn đèn xuống.

Thiếu nữ thấy vậy liền lên tiếng:

- Các hạ làm vậy không được đâu, thứ này...

Thiếu nữ chưa kịp dứt lời, đã thấy ngọn đèn như bị khảm sâu vào mặt bàn. Đồng thời mặt bàn đột nhiên nâng cao lên, để lộ ra một đường hầm tối om.

Thiếu nữ không khỏi ngạc nhiên đưa mắt nhìn Liễu Hạc Đình. Lúc này chàng cũng đang nhìn nàng mỉm cười với dáng vẻ đắc ý, và cơ hồ như đang chờ đợi câu tán thưởng của nàng.

Nào ngờ thiếu nữ kia hứ một tiếng nói:

- Quả là tài ba! Vậy tại sao không sớm ra tay? Phải chăng đợi người ta mất mặt các hạ mới vui lòng?

Nói đoạn, xoay người đi không thèm nhìn chàng.

Liễu Hạc Đình hơi ngạc nhiên, nghĩ thầm:

- "Thiếu nữ này tính khi thật khó hiểu. Trong lòng nàng nghĩ gì chỉ sợ rằng không ai hiểu được." Nhưng chàng đâu biết rằng tuy ngoài miệng nàng nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ khác:

- "Không ngờ chàng thiếu niên này phẩm chất vừa tốt, võ công lại cao, hơn nữa còn am hiểu về những cơ quan bí mật" .

Nàng suy nghĩ tiếp:

- "Một nhân tài như chàng, không biết do ai đã dạy dỗ?" Trong lòng cả hai người đều đang mến mộ tài hoa của đối phương, và suy đoán lai lịch của nhau. Chỉ có điều chẳng ai suy đoán ra cả.

Khi chiếc bàn sắt dâng lên chừng hai thước, bỗng nhiên tự dừng lại. Bên dưới tối đen như mực và không hề có bậc thang đi xuống.

Liễu Hạc Đình đứng im lặng một hồi rồi cất giọng nói:

- Cô nương đứng đây dợi một lát, để tại hạ xuống dưới ấy xem thử.

Nói đoạn chàng tiến bước đến định nhảy xuống.

Nào ngờ, thiếu nữ đột nhiên xoay đầu lại, nói:

- Các hạ định nhảy xuống ấy như vậy sao? Hứ! Ta chưa từng thấy ai ngốc nghếch như ngươi cả. Trước tiên các hạ nên ném một hòn đá xuống xem thử, coi bên dưới ấy có gì đã.

Ngữ khí của thiếu nữ tuy cao ngạo, nhưng ý tứ hoàn toàn tỏ vẻ quan tâm. Liễu Hạc Đình nghe nàng nói thế, sắc mặt không khỏi lộ vẻ vui mừng, đưa mắt nhìn quanh để tìm một hòn đó.

Thiếu nữ bĩu môi, quay người lướt ra khỏi phòng.

Liễu Hạc Đình không khỏi vô cùng ngạc nhiên. Chàng đang không biết chuyện gì đã xảy ra thì thiếu nữ kia đã quay trở lại. Đến trước mặt Liễu Hạc Đình, nàng chẳng nói chẳng rằng chìa tay ra trước mặt chàng, trong tay nàng là một khúc của ngọn nến.

Trong lòng Liễu Hạc Đình cảm thấy sự thông minh của thiếu nữ này hơn hẳn mình.

Trong thời gian ngắn ngủi, chàng không biết phải nói gì, chỉ im lặng đưa tay đón nhận, rồi dùng cây đuốc châm ngọn nến lên, thuận tay ném ngọn nến xuống bên dưới đường hầm.

Một điểm sáng rơi thẳng xuống bên dưới đường hầm. Chỉ trong nháy mắt điểm sáng kia đã tắt, tiếp theo là một tiếng bịch từ bên dưới truyền lên. Thiếu nữ áo xanh cất giọng nói:

- Bên dưới là đất, hơn nữa lại không sâu.

Liễu Hạc Đình hơi ngước mắt lên nhìn, nhưng thiếu nữ kia vội tránh ánh mắt chàng, đưa tay ra khẽ nói:

- Các hạ hãy trao ngọn đuốc cho ta!

Liễu Hạc Đình âm thầm trao cho thiếu nữ ngọn đuối. Chàng cảm thấy thiếu nữ này có lúc kiêu ngạo, đanh đá nhưng cũng có lúc dịu dàng. Điều này khiến cho chàng không biết là nên giận hay nên vui. Chỉ có điều dù giận hay vui, chàng đều cảm thấy ý vị ngọt ngào khó tả, mà từ trước tới giờ chàng chưa bao giờ có.

Khi cầm lấy ngọn đuốc, các đầu ngón tay của thiếu nữ chạm nhè nhẹ vào tay Liễu Hạc Đình. Bỗng nhiên trong lòng nàng dâng lên một cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Nàng thầm tự hỏi bản thân, đối với chàng thiếu niên hiền lành này, tại sao có lúc mình đanh đá và có lúc lại dịu dàng đến như vậy?

Nàng không thẻ trả lời được. Thế rồi, hai má nàng đột nhiên đỏ ửng lên như hai trái đào.

Bởi vì nàng biết, làm người có lúc ngay cả chính bản thân cũng không hiểu đó chính là...

Nàng không dám nghĩ tiếp, nên đưa mắt nhìn sang Liễu Hạc Đình. Lúc này chàng đã nhảy xuống bên dưới đường hầm. Một âm thanh vang khẽ từ bên dưới vọng lên, thậm chí còn nhỏ hơn cả âm thanh của ngọn nến phát ra vừa rồi. Khinh công như vậy, quả thật kinh người.

Thiếu nữ áo xanh mỉm cười, bước đến bên miệng đường hầm, cúi đầu nhìn xuống bên dưới. Bên dưới tối đen như mực, dù nàng định thần nhìn thật kỸ nhưng vẫn không thấy được gì.

Thế rồi, nàng lại bắt đầu lo lắng.

Thật ra bên dưới như thế nào? Có người hay không? Mình thật đáng trách, tại sao lại để chàng thiếu niên kia một mình xuống dưới ấy, ngộ lỡ chàng...

Xưa nay, nàng chưa bao giờ tự biết trách mình là gì. Nhưng lần này vì một người xa lạ mà nàng lại trách mắng bản thân. Đây quả là hiện tượng kỳ lạ, nhưng lại là một hiện tượng đáng mừng.

Đứng lặng yên một hồi, trong lòng nàng càng lo lắng hơn, đang định nhảy xuống, bỗng nhiên...

Từ phía bên dưới có tiếng vọng lên trên:

- Cô nương, ở đây không sâu lắm, chỉ cần nhảy thẳng xuống là được.

Dừng lại giây lát, lại có tiếng vọng lên:

- Nhưng cô nương cũng cần phải cẩn thận một chút, bởi vì ở dưới này rất tối.

Thiếu nữ mỉm cười thật tươi, vẻ vui mừng, khiến cho nàng càng trở nên xinh đẹp như một nàng tiên. Thế nhưng ngoài miệng nàng vẫn cao ngạo:

- Các hạ cứ yên tâm, ta không bị té chết đâu, hứ... các hạ đừng tưởng rằng khinh công của mình hơn hẳn người khác.

Nói xong trong bụng nàng lại mỉm cười, rồi mới nhảy xuống bên dưới.

Khi rơi xuống được nửa chừng, ngọn đuốc trong tay nàng bỗng nhiên bị tắt. Thế rồi, bên dưới dường như càng trở nên tối đen hơn.

Chân nàng đã chạm xuống đất một cách nhẹ nhàng, như không hề phát ra tiếng động nhỏ. Nhưng một luồng hơi thở nam nhân ập đến, khiến cho nàng cảm thấy hoảng loạn, liền chới với lui về sau hai bước. Trong khi nàng còn chưa đứng vững, đã có một bàn tay đỡ lấy người nàng, đồng thời nghe giọng Liễu Hạc Đình nói:

- Cô nương hãy cẩn thận. Nơi này thật sự là rất tối...

Nào ngờ chàng chưa kịp nói dứt câu, đã cảm thấy tay mình hơi bị tê. Thiếu nữ kia lạnh lùng hứ một tiếng, giọng đanh lại:

- Các hạ cần gì phải đa sự, chẳng lẽ tự ta không đứng vững được sao? Hứ! Hơi một chút là động tay động chân, xem ta giống gì chứ?Thái Hoàn Khúc - Hồi 3 : Đường Hầm Bí Mật

Thái Hoàn Khúc - Hồi 4 : Bạch Y Thiếu Nữ

Thái Hoàn Khúc - Hồi 5 : Nam Hoang Thái Tử

Thái Hoàn Khúc - Hồi 6 : Dấu Vết Sát Nhân

Thái Hoàn Khúc - Hồi 7 : Hoang Sơn Mị Ảnh

Thái Hoàn Khúc - Hồi 8 : Thích Gia Tứ Lão

Liễu Hạc Đình trong bụng cười thầm, chỉ thấy bốn lão nhân kia càng cười lớn hơn và những đặc trưng trên mặt họ càng lộ rõ hơn. Liễu Hạc Đình trong lòng không khỏi thán phục tạo hóa thật là kỳ diệu, không sao nghĩ tới được.

Lúc này bốn lão nhân vẫn còn đang cười ngất ngưỡng, dáng vẻ dường như rất là khoái chí. Tuy vừa rồi bị bốn lão nhân này chọc phá, nhưng Liễu Hạc Đình biết rằng họ hoàn toàn không có ác ý, nên trong lòng chàng không hề oán hận họ. Chàng mỉm cười nói:

- Tại hạ đã biết phân biệt ra được, thiết nghĩ các vị cũng nên nói danh tánh ra cho tại hạ nghe chứ.

Chỉ nghe bọn họ từng người giới thiệu: Lão nhân khi cười hai bên mép hướng lên chính là lão đại Thích Cơ, còn lão nhân kia khi cười hai bên mép hướng xuống dưới là lão nhị Thích Khí. Lão nhân có hai chiếc răng nanh là lão tam Thích Tề, còn lão nhân hai bên má hũm xuống thành hai hố sâu mỗi khi cười chính là Thích Kỳ.

Liễu Hạc Đình trong bụng nghĩ thầm:

- "Bọn lão nhân này không những tính tình cổ quái, mà ngay cả tên cũng rất kỳ quái.

Tên các lão như vậy làm sao người ta có thể xưng hô được." Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Liễu Hạc Đình mỉm cười nói:

- Thế thì từ đây về sau tại hạ chỉ gọi các vị Đại Cơ, Nhị Khí, Tam Tề và Tứ Kỳ.

Thích Cơ cười lớn nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, tên của bốn huynh đệ ta vốn có ý nghĩ như vậy.

Dừng lại giây lát, Thích Cơ nói tiếp:

- Huynh đệ chúng ta vốn còn có một người tên là Thích Thê, chỉ có điều ngũ đệ đã bỏ đi làm quan rồi.

Nói đến đây giọng lão trở nên hơi buồn, rồi im lặng không nói nữa.

Liễu Hạc Đình thấy lão xúc động như vậy, nên cũng không tiện mở miệng hỏi rõ.

Càng nói bốn anh em nhà họ Thích cùng Liễu Hạc Đình càng cảm thấy tâm đầu ý hợp, nên bọn họ muốn chàng vĩnh viễn bầu bạn với họ. Nên biết cả đời của họ cô quạnh, những người nhìn thấy họ không những tỏ ra khinh miệt mà còn có ý sợ hãi họ. Có thể gặp được một người để tương giao giống như Liễu Hạc Đình quả là bình sanh họ mới gặp lần đầu.

Bốn người họ cứ luân phiên mỗi người nói một câu, làm cho Liễu Hạc Đình phải trả lời liên tục không dứt. Từ nhỏ đến giờ chàng lúc nào cũng cô độc, có mấy khi gặp được những nhân vật thú vị như vậy và càng không biết được tình bằng hữu lại ấm áp đến như thế. Thế rồi chàng cũng xếp bằng ngồi xuống cười lớn.

Thích Cơ cười ha ha nói:

- Nhìn các hạ hào hoa phong nhã, nhưng không ngờ cũng giống như bọn lão, là một thôi lỗ hán tử. Lúc gặp ccác hạở phía bên kia, nhìn thấy các hạ mặt mày nhăn nhó, thở ngắn than dài, lão còn cho rằng các hạ là một tú tài.

Khi Thích Cơ đang nói, Liễu Hạc Đình phát hiện ra ba người còn lại miệng đều mấp máy liên tục. Tuy họ chưa nói thành tiếng, nhưng chàng hiểu ý họ muốn nói cũng giống như Thích Cơ. Nên khi Thích Cơ vừa dứt lời, cả ba đều gật đầu đồng thanh nói:

- Đúng thế, đúng thế, huynh đệ ta cứ ngỡ các hạ là một tú tài.

Liễu Hạc Đình cười lớn:

- Các vị cho rằng tại hạ là một tú tài, ngược lại lúc đó tại hạ ngỡ rằng các vị là những bóng ma hoặc là những oan hồn. Sau đó tại hạ nghe Đại Cơ xưng là võ lâm kỳ nhân võ công cái thế. Nếu tại hạ sớm biết các vị không phải chỉ có một người mà là bốn người, như thế thì, ha ha, dù cho các vị tuổi tác có lớn đến đâu, tại hạ cũng không khấu đầu lạy.

Nào ngờ Liễu Hạc Đình vừa dứt lời, Thích Cơ liền vội bật đứng lên. Liễu Hạc Đình còn đang ngạc nhiên chẳng hiểu chuyện gì, chỉ thấy lão ta quỳ xuống và cung kính hướng về phía mình lạy một lạy, đồng thời miệng lão cười nói:

- Một lạy trả một lạy, hai bên chẳng ai bị lỗ cả...

Liễu Hạc Đình cũng lập tức quỳ lên đối diện với Thích Cơ, vừa lạy đáp lại một lạy, miệng chàng cũng vừa nói:

- Sự việc đã qua, lão cần gì phải câu nệ như vậy. Tuổi tác của lão lớn hơn tại hạ nhiều, cho dù tại hạ có lạy cũng chẳng hề gì.

Thích Cơ liền vội nói:

- Không được, không được, cái lạy này lão không thể không trả, nếu không lão ngủ chẳng an tâm chút nào.

Nói đoạn, Thích Cơ lại dập đầu xuống lạy một cái.

Ba người còn lại thấy Thích Cơ và Liễu Hạc Đình thay phiên lạy nhau càng cười khoái chí hơn, cơ hồ như muốn chảy cả nước mắt. Liễu Hạc Đình cũng vội luôn miệng nói:

- Không được, không được, nếu để cho lão lạy tại hạ, tại hạ cũng ngủ chẳng an tâm.

Thích Cơ nói lớn:

- Như thế cũng không được...

Cả hai chẳng ai chịu nhường ai, một người nhất định phải lại một lạy, người còn lại thì nhất quyết không chịu nhận.

Liễu Hạc Đình trong bụng nghĩ thầm:

- "Mình sẽ chụp lấy vai lão lạy một lạy, sau đó nấp mình sau lưng các huynh đệ lão.

Như thế xem lão làm cách nào lạy trả lại mình." Nghĩ thế chàng liền ra tay ngay. Hai bàn tay Liễu Hạc Đình đưa nhanh ra chụp lấy hai vai Thích Cơ. Chàng ra chiêu dường như bình thường chẳng có gì, nhưng kỳ thật thủ pháp nhanh như chớp, hơn nữa bên trong còn biến hóa khôn lường. Liễu Hạc Đình đinh ninh rằng lần này xem lão còn tránh như thế nào được.

Nào ngờ khi tay chàng vừa mới đưa ra, Thích Cơ đột nhiên phá lên cười lớn đến nỗi toàn thân đều run lên.

Liễu Hạc Đình chợt cảm thấy toàn thân Thích Cơ phát run liên tục, trong phút chốc, hai vai của lão dường như bỗng nhiên biến thành nhiều hơn. Liễu Hạc Đình vốn xuất chiêu vừa nhanh vừa chính xác, nhưng lúc này dường như chàng không xác định được đúng mục tiêu.

Tuy biết rằng bốn lão nhân tàn phế này vì để đề phòng đối phương, nhất định họ sẽ có những ngoại môn công phu rất là kỳ dị. Nhưng phòng thủ bằng cách dùng tiếng cười như họ, quả là chàng không thể nào ngờ đến.

Liễu Hạc Đình lập tức rút tay về, chỉ nghe trong tiếng cười, Thích Cơ bỗng nhiên "ý" lên một tiếng. Cả ba lão nhân còn lại lập tức ngưng cười, đưa mắt nhìn nhau. Liễu Hạc Đình thấy vậy trong lòng không khỏi ngạc nhiên.

Thích Kỳ đã cất giọng nói tiếp:

- Tại sao vào lúc này, tại đây có người xuất hiện?

Thích Đại Cơ cũng ngưng cười, toàn thân lão tức thì trở lại bình thường. Liễu Hạc Đình vô cùng ngạc nhiên, tự nhiên chàng cũng thôi cười, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái.

- "Vừa rồi mọi người đều cười lớn như vậy, làm thế nào Thích Tứ Kỳ lại có thể nghe ra có người đang từ xa đi đến? Ngược lại đến tận lúc này mình vẫn còn chưa..." Liễu Hạc Đình mới nghĩ đến đây, từ phía con đường mòn quả nhiên đã nghe văng vẳng tiếng vó ngựa. Trong lòng Liễu Hạc Đình cảm thấy vô cùng bội phục, nói:

- Thích giác của Tứ huynh quả là cao minh!

Mười mấy năm luyện võ công, thích giác của Liễu Hạc Đình có thể nói cũng có được hỏa hầu. Nhưng lúc này đem ra so với người ta thì chẳng khác nào như một kẻ bị điếc. Liễu Hạc Đình phủi bụi đứng lên mà trong lòng tự cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Chỉ nghe Thích Tứ Kỳ cười ha ha nói:

- Những cái khác không nói, còn về thính giác có thể xem lão là thiên hạ đệ nhất. Ý, những người đang đến tại sao lại âm thịnh dương suy, đều toàn là nữ cả? Ồ, nam chỉ có ba người mà thôi. Hai mươi bốn con ngựa đều là tuấn mã cả. Thật thú vị, thật thú vị!

Lão nói liên tục một hơi, trên mặt lộ vẻ rất khoan khoái.

Liễu Hạc Đình nghe Thích Tứ Kỳ nói vậy, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Chàng đã từng nghe qua, những bọn mã tặc ở quan ngoại thường dùng kỹ thuật áp sát tai xuống đất để nghe ngóng. Cho dù người đang đến kia ở thật xa nhưng chỉ cần bọn chúng đặt tai sát mặt đất lắng nghe thì sẽ biết rõ số lượng người đang đến. Nhưng vừa nói vừa cười giống như Thích Tứ Kỳ mà đã biết được số lượng người ngựa, nam hay nữ, thậm chí còn biết được ngựa có tốt hay không thì quả là chàng chưa từng nghe thấy qua bao giờ. Trong đó điều khiến cho chàng đặc biệt ngạc nhiên chính là số người ngựa kia hoàn toàn trùng hợp với đám người đến từ Nam Hoang.

Chỉ nghe Thích Đại Cơ cười nói:

- Không biết những người này võ công thế nào? Có nhát gan hay không?

Thích Tứ Kỳ "à" lên một tiếng nói:

- Không xong rồi, thính giác của những người này cũng không tệ, không ngờ họ đã nghe ra ở đây đang có người. Chúng ta phải mau mau ẩn nấp thôi, nếu để cho bọn họ nhìn thấy được thì chẳng có gì để diễn kịch mà xem.

Liễu Hạc Đình đưa mắt nhìn, chỉ thấy bốn người họ lúc này trên mặt đều tươi cười, giống như những đứa trẻ sắp có trò chơi mới.

Trong lòng chàng tự nhiên cảm thấy tức cười, nhưng ngược lại không dễ chịu chút nào.

Trong bụng Liễu Hạc Đình nghĩ thầm:

- "Không biết Đào Thuần Thuần lúc này có còn đi chung với hắn ta không?" Chàng lại nghĩ tiếp:

- "Dẫu sau mình cũng đã không muốn gặp họ, vậy cần gì quan tâm đến họ có cùng đi chung hay không?" Nghĩ đến đây, miệng chàng liền nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta hãy mau ẩn nấp đi!

Đưa mắt nhìn một lượt, Liễu Hạc Đình thấy bốn anh em họ Thích dđng nháy mắt ra hiệu nhau, giống như đang nghĩ ra một trò chọc phá mới nào đó. Cúi đầu xuống nhìn một hồi, Liễu Hạc Đình đột nhiên xua tay nói:

- Không được, không được.

Thích Tam Tề liền lên tiếng hỏi:

- Cái gì không được?

Liễu Hạc Đình nghĩ thầm:

- "Đúng a! Cái gì không được? Người ta đâu có kêu mình làm cái gì." Chỉ nghe Thích Đại Cơ cười nói:

- Ý các hạ nói là không muốn ẩn nấp chứ gì? Thế thì rất tốt, vậy các hạ đứng đây ngăn cản đám người kia lại, sau đó thì...

Lúc này trong lòng Liễu Hạc Đình vô cùng bối rối. Chàng vừa có ý muốn lướt đi lại vừa muốn biện minh, nhưng không biết phải nói thế nào đây và càng không có cơ hội để ngắt lời Thích Đại Cơ. Nào ngờ lão ta còn chưa nói hết, Thích Tứ Kỳ đã ho khẽ một tiếng, lão liền vội im ngay. Liễu Hạc Đình đang định mở lời, không ngờ bốn anh em họ Thích đã cùng nhau bỏ đi.

Không biết võ công của bốn anh em họ Thích như thế nào, nhưng về khinh công quả là không tệ chút nào. Chỉ trong nháy mắt, cả bốn người họ đã chia nhau ra bốn hướng lướt đi mất.

Liễu Hạc Đình nghĩ thầm:

- "Lúc này không đi còn đợi đến lúc nào?" Vừa nghĩ chàng liền không do dự, lập tức quay người lướt đi. Đúng ngay lúc đó, từ phía khu rừng bên con đường mòn bỗng nhiên có tiếng ngạc nhiên gọi:

- A! Các hạ!

Đồng thời có một giọng lạnh lùng khác nói:

- Hóa ra là các hạ!

Liễu Hạc Đình hít sâu vào một hơi, dằn cơn bực dọc xuống. Sau đó chàng từ từ xoay người lại, mỉm cười nói:

- Không sai, chính là tại hạ.

Không cần phải quay đầu lại, chàng cũng biết người ở phía sau chính là Đào Thuần Thuần và Đông cung thái tử Hạng Hoàng. Ngước mắt nhìn lên, Liễu Hạc Đình thấy Đào Thuần Thuần đang nhìn mình chăm chăm không chớp mắt. Đưa tay vuốt lại mái tóc, nàng khẽ nói:

- Vừa rồi bọn ta nghe ở đây có tiếng người nên định đến xem thử, không ngờ hóa ra lại là các hạ.

Liễu Hạc Đình nghe Đào Thuần Thuần nói hai tiếng "bọn ta", mà trong lòng không khỏi giận dỗi. Thêm vào đó chàng còn nhìn thấy Hạng Hoàng đang đứng cạnh nàng, chắp hai tay ra sau mỉm cười, dáng vẻ dương dương tự đắc. Lúc này chàng chỉ muốn đá cho hắn một cái văng đi mất mà thôi. Thế nhưng bề ngoài chàng vẫn nói:

- Không sai, chính là tại hạ.

Đào Thuần Thuần tươi cười nói:

- Ta biết chắc là các hạ, nhưng tại sao vừa rồi các hạ chẳng nói câu nào đã bỏ đi?

Liễu Hạc Đình trong bụng hừ khẽ một tiếng, nghĩ thầm:

- "Dẫu sao nàng cũng đã có người bầu bạn, ta đi hay ở cũng đâu việc gì đến nàng." Liễu Hạc Đình cười gượng, nói:

- Không sai, tại hạ xin đi trước đây!

Đào Thuần Thuần đưa tay lên che miệng cười khúc khích nói:

- Các hạ... thật là...

Hạng Hoàng đột nhiên cười nhạt nói:

- Các hạ không nói gì tự nhiên bỏ đi, làm cho bọn ta lo rằng các hạ đã bị giết hoặc bị bắt đi mất, hì hì... Không ngờ các hạ đã đến đây trước để du sơn ngoạn thủy, để lại việc cứu người và chôn cất cho tại hạ.

Trong lúc Hạng Hoàng thao thao nói thì Liễu Hạc Đình ngẩng mặt lên nhìn trời. Đến khi Hạng Hoàng nói xong, chàng cũng tự lẩm bẩm một mình:

- Trời thật đẹp, hôm nay trời thật đẹp...

Đưa mắt nhìn Hạng Hoàng, chàng mỉm cười nói:

- Vừa rồi huynh đài đã nói với tại hạ những gì? Xin thứ lỗi, vì bầu trời hôm nay quá đẹp, nên tại hạ quên lắng nghe những lời cao luận của huynh đài.

Vừa rồi Liễu Hạc Đình đã đàm luận cùng với bốn anh em họ Thích, nên cũng nhiễm một ít sự khôi hài của họ. Nên nhớ rằng những người thông minh thường bắt chước rất mau.

Nhìn thấy đáng vẻ cử chỉ của Hạng Hoàng ngạo mạn như vậy, chàng cảm thấy vô cùng tức giận. Nhưng vì thân phận của mình cho nên chàng không thể bộc lộ ra ngoài được. Lúc này nhìn thấy sắc mặt của Hạng Hoàng lúc xanh lúc đỏ, chàng biết y đang vô cùng giận dữ.

Nhưng cũng vì thân phận cao quý, nên y không thể biểu hiện thái độ thô lỗ được. Thấy điệu bộ khó coi của y lúc này, Liễu Hạc Đình chỉ muốn phá lên cười lớn.

Tiếng vó ngựa mỗi lúc một đến gần. Đi đầu là bốn con tuấn mã. Trên lưng hai con tuấn mã đi đầu không ai khác hơn chính là hai vị tướng quân. Lúc này hai người họ mỗi người dắt thêm một con tuấn mã. Khi đến nơi, cả bốn con tuấn mã đều nhất loạt dừng lại.

Liễu Hạc Đình bất chợt cười ha ha nói:

- Hảo mã a hảo mã, hảo nhân a hảo nhân! Không ngờ khinh công của hai vị tướng quân không những cao minh, mà công phu trên ngựa cũng thật tuyệt. Tại hạ quả thật vô cùng hâm mộ, vô cùng hâm mộ.

Thần Đao Tướng Quân thắng Khuê Anh và Thiết Giản Tướng Quân Úy Trì Văn vừa nhìn thấy Liễu Hạc Đình đã hơi ngạc nhiên. Cả hai vừa mới nhảy xuống khỏi ngựa đã nghe Liễu Hạc Đình nói câu này. Bọn họ chỉ còn biết đứng há hốc nhìn chàng, không biết là nên cười hay nên giận mới phải.

Lúc này trong lòng Hạng Hoàng cũng giống như Liễu Hạc Đình vừa rồi, y chỉ muốn đá cho chàng một cái văng ra ngoài tám trăm dặm, để vĩnh viễn không còn gặp lại mặt chàng.

Cơn tức giận trong lòng Hạng Hoàng cứ dâng lên. Y định tìm vài câu phản kích lại Liễu Hạc Đình, nhưng tìm mãi vẫn không ra, cho nên cứ đứng cúi đầu im lặng mãi.

Liễu Hạc Đình thấy vậy vô cùng đắc chí. Đưa mắt nhìn, chàng thấy Đào Thuần Thuần đang nhìn mình mỉm cười, trong mắt nàng dường như đang ca ngợi tán thán. Nhưng khi nhìn thấy dáng vóc tội nghiệp của Hạng Hoàng ngược lại nàng có vẻ như không nỡ.

Lúc này những thiếu nữ áo xanh thuộc hạ của Hạng Hoàng, cũng đã đến nơi và xuống ngựa. Trên lưng con tuấn mã đi sau cùng có đến hai thiếu nữ. Có lẽ một trong hai thiếu nữ đã nhường ngựa của mình cho Đào Thuần Thuần. Những thiếu nữ này hiện giờ đầu tóc rối bù, y phục tơi tả, trông dáng vẻ thật tội nghiệp.

Hạng Hoàng không muón Đào Thuần Thuần và Liễu Hạc Đình thân cận nhau. Đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên y nhìn Đào Thuần Thuần mỉm cười nói:

- Ở đây không một bóng người và cũng không có chỗ nghỉ ngơi. Vậy tại hạ và cô nương mau rời khỏi nơi đây. Vất vả cả đêm, nên lúc này tại hạ cảm thấy vừa mệt lại vừa đói.

Đào Thuần Thuần gật đầu đồng ý:

- Ta cũng cảm thấy trong bụng hơi đói!

Hạng Hoàng cười lớn nói:

- Đúng vậy, chắc lúc này cô nương đã đói lắm rồi.

Phàm là chuyện gì y cũng đều nghĩ đến bản thân trước, sau đó mới nghĩ đến người khác.

Đào Thuần Thuần quay sang nhìn Liễu Hạc Đình, mỉm cười nói:

- Các hạ cũng đi chứ?

Liễu Hạc Đình nhìn thấy thái độ của hai người họ, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bực, nghĩ thầm:

- "Hóa ra nàng cũng rất tốt với hắn!" Liễu Hạc Đình gượn cười:

- Cô nương cứ việc đi, tại hạ còn phải ở đây đợi mấy người bằng hữu.

Hai mắt Đào Thuần Thuần có vẻ ngạc nhiên:

- Đợi bằng hữu? Các hạ có bằng hữu ở đây sao?

Rồi như chợt nhớ ra:

- A! Đúng rồi, vừa rồi có phải các hạ cùng họ nói chuyện không? Vậy bây giờ họ đã đi đâu hết rồi?

Hạng Hoàng cười nhạt:

- Người này hành tung không nhất định, lại có nhiều việc. Vậy tốt nhất là cô nương nên chừa lại một chút sức lực, để lát nữa nói chuyện với người khác.

Đột nhiên Liễu Hạc Đình cất giọng nói:

- Nếu như cô nương không cảm thấy đói, vậy thì có thể cùng tại hạ ở lại đây đợi. Và cứ để vị công tử đây đi một mình vậy!

Đào Thuần Thuần tươi cười nói:

- Nhưng ta quả thật cảm thấy hơi đói, các hạ kêu ta ở đây đợi, vậy chẳng lẽ có gì để ăn sao?

Hạng Hoàng liền cười nhạt:

- Ở đây tất nhiên là có thứ để ăn, chỉ có điều những thứ ở đây chỉ chuyên dùng để cho chó ăn mà thôi.

Liễu Hạc Đình giả vờ như không nghe tiếng gì, chàng đưa mắt nhìn Đào Thuần Thuần, cười nói:

- Bằng hữu của tại hạ hiện đang đi chuẩn bị thức ăn, cho nên bảo tại hạ đứng đây đợi.

Ở đây cách thị trấn gần nhất e rằng đoạn đường cũng không phải là ngắn. Tại hạ khuyên cô nương tốt nhất là nên ở lại đây đợi giây lát.

Nói đến đây, Liễu Hạc Đình nhìn Hạng Hoàng nghĩ thầm:

- "Ngươi đã ba hoa như vậy thì ta cần gì phải nhường ngươi. Chẳng lẽ Liễu Hạc Đình ta lại sợ ngươi sao chứ?" Chỉ thấy Đào Thuần Thuần vỗ tay cười nói:

- Thế thì thật là tuyệt, vậy thì ta cùng các hạ đứng đây đợi.

Liễu Hạc Đình nhếch mép mỉm cười, đưa mắt liếc nhìn Hạng Hoàng, nói:

- Nếu như các hạ có việc, tại hạ cũng không dám giữ các hạ lại làm gì.

Hạng Hoàng biến sắc mặt, liền lập tức xoay người bỏ đi. Nhưng vừa mới bước được hai bước y đã vội dừng chân, đột ngột quay người lại cười giả lả nói:

- Vị cô nương này đã cùng tại hạ đến đây. Nếu như tại hạ bỏ đi trước, vậy còn coi ra gì nữa chứ.

Nói xong y chắp tay ra phía sau, chậm rãi bước trở lại.

Liễu Hạc Đình vừa cảm thấy phẫn nộ lại vừa cảm thấy buồn cười. Thấy y không chịu đi chàng cũng đành hết cách. Nhưng trong lòng chàng lúc này đã bắt đầu cảm thấy lo lắng, bởi vì có đợi một hồi cũng chẳng có thức ăn nào mang đến. Trong lòng chàng cảm thấy kỳ quái, vừa rồi xem dáng vẻ với bốn anh em họ Thích thì nhất định họ sẽ quay trở lại, thậm chí còn chọc phá Hạng Hoàng một trận. Nhưng mãi đến lúc này vẫn không hề thấy bóng dáng của họ.

Đào Thuần Thuần đứng im lặng chờ đợi. Một hồi nàng đưa mắt nhìn Liễu Hạc Đình, một lát lại đưa mắt nhìn Hạng Hoàng, rồi một hồi lại cúi đầu xuống dáng vẻ như đang trầm tư suy nghĩ.

Úy Trì Văn và Thắng Khuê Anh đứng song song nhau, im lặng như hai tượng gỗ.

Đột nhiên Hạng Hoàng cất giọng ngầm:

-Xuân phong tuy tự hảo Xuân vật thái xương xương Nhược giáo xuân hữu ý Duy đồng ý nhất chi phương, Ngụ y thù xuân ý Tiên xuân dĩ đoạn trường...

Tiên xuân dĩ đoạn trường...

- Cô nương, cô nương xem bài thơ này có đáng một xu không? Ngụ ý thù xuần ý, tiên xuân dĩ đoạn trường...

Hai mắt Hạng Hoàng liền nhắm lại, giống y như vẫn còn đang ngâm tiếp.

Đào Thuần Thuần chợt chớp chớp mắt, mỉm cười nói:

- Thật là hay, không biết ai đã làm bài thơ này?

Hạng Hoàng cười ha ha nói:

- Không giấu gì cô nương, bài thơ "Vĩnh xuân phong" này chính là của khu...

Đào Thuần Thuần đột nhiên "a" lên một tiếng, vỗ tay cười nói:

- Ta nhớ ra rồi, bài thơ này là của Lý Nghĩa Sơn. Hèn gì nó hay như vậy!

Liễu Hạc Đình không nhịn được phá lên cười lớn. Quay đầu lại nhìn, chàng thấy Hạng Hoàng đang gượng cười nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, chính là Lý Nghĩa Sơn đã làm bài thơ này. Không ngờ sở học của cô nương thật là uyên bác.

Ngừng lại giây lát, Hạng Hoàng lại cất giọng ngâm:

Hoa phong dữ mật tỳ Phong hùng giáp điệp thái Đồng thời bất tương loại Na phục cánh tương tư Bổn thị đinh hương thọ Xuân điều kiết... cách... sanh...

- Họ Liễu kia, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy. Đợi một hồi nếu như không có thức ăn mang đến ngươi tính sao đây?

Liễu Hạc Đình không để ý đến câu nói của Hạng Hoàng, chỉ cất giọng nói:

Hạng Hoàng cổn dung thiên thượng lai Ngọc Tề ảnh cận trung thiên thất Long đầu tả tửu khách thọ bôi Chủ nhân thiển tiếu hồng mai quế - Ồ! Bài thơ này thật là hay, nhưng đáng tiếc không phải của khu khu tại hạ làm thì cũng là của Lý Nghĩa Sơn làm. Lý Nghĩa Sơn a Lý Nghĩa Sơn, tại sao các hạ mang đi hết những bài thơ hay trong thiên hạ? Ngược lại chỉ để lại cho tại hạ có hai bài thơ mà thôi?

Hạng Hoàng lại biến sắc mặt.

Nhưng Đào Thuần Thuần mỉm cười nói:

- Có hay không có thức ăn cũng chẳng sao. Ta ở đây nghe hai vị ngâm thơ cũng đủ lắm rồi.

Hạng Hoàng cười nhạt một tiếng:

- Tại hạ không có...

Y vốn định nói: "Tại hạ không có thời gian rảnh." Nhưng vội nghĩ lại, đây là do mình tự nguyện ở lại, chứ không hề có ai ép buộc. Cho nên đứng im lặng một hồi, y vẫn không biết phải nói tiếp như thế nào.

Liễu Hạc Đình hơi mỉm cười. Trong lòng suy tính một hồi, đột nhiên chàng bước đến trước mặt Đào Thuần Thuần nói:

- Cô nương, vừa rồi tại hạ nói có thức ăn mang đến, nhưng thực ra...

Trong lòng Liễu Hạc Đình cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Bất luận cho dù Hạng Hoàng kiêu ngạo như thế nào, mình cũng không thể dùng lời giả dối để gạt người khác. Nghĩ đến đây, chàng muốn lập tức nói ngay ra sự thật. Cho dù nói ra rồi có bị người ta châm chọc, trong lòng chàng vẫn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Biết sai sửa đổi đã là việc khó. Biết sai lập tức sửa đổI liền lại càng khó hơn. Nào ngờ chàng vừa mới nói được nửa câu, Đào Thuần Thuần đã "a" lên một tiếng, tươi cười nói:

- A! Thật là thơm, thật là thơm. Mọi người ngửi thử xem, là mùi gì vậy...

Liễu Hạc Đình trong lòng vô cùng ngạc nhiên:

- "Chẳng lẽ nào thật sự có người mang thức ăn đến hay sao?" Hít vào một hơi, mũi chàng lập tức nghe thấy một mùi thơm rất đặc biệt.

Chỉ nghe Đào Thuần Thuần mỉm cười, nói tiếp:

- Mọi người ngửi thử xem đây là mùi gì vậy? Ồ, có một ít mùi thơm vịt chiên giòn, lại có một ít mùi thơm gà quay. A! Còn có một ít mùi cay cay. Xem ra đây không cỉ có một món ăn mà thôi.

Nàng vừa cười vừa nói, cộng thêm mùi thơm càng khiến cho Hạng Hoàng muốn chảy nước bọt ra ngoài. Nhưng vì sợ phát ra âm thanh, nên y cũng không dám nuốt nước bọt vào bụng.

Liễu Hạc Đình cảm thấy trong bụng cũng đã bắt đầu cồn cào.

Úy Trì Văn và Thắng Khuê Anh tuy đứng yên bất động. Nhưng khi nghe thấy mùi thơm kia bọn họ cũng nuốt nước bọt cái ực, còn bụng thì kêu lên "rột, rột".

Hạng Hoàng quay đầu lại trừng mắt nhìn bọn họ. Y vừa định mở miệng mắng, nào ngờ bụng cũng kêu lên hai tiếng "rột, rột" Đột nhiên Liễu Hạc Đình nghe thấy phía sau có tiếng bước chân ngựa. Quay đầu lại nhìn, chàng chỉ thấy từ trong khu rừng trước mặt, có một lão nhân mình mặc hồng bào, đứng điều khiển một chiếc xe lừa từ từ tiến ra. Con lừa kéo chiếc xe kia toàn thân màu đen bóng, duy chỉ có bốn móng chân là trắng như tuyết. Phía sau con lừa là một chiếc thùng xe nhỏ.

Tuy đi trên đường sơn lộ, nhưng chiếc xe vô cùng vững vàng, không hề lắc lư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chukchu