THÁI TỬ PHI THẤT SỦNG pn16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 329: Phiên ngoại — Lâm Phi

 Edit: Muỗi Vove

 Nghe những lời này của Vệ Lan, nàng chẳng những trong lòng không thả lỏng, ngược lại càng thêm cảnh giác, nàng trầm tư đang muốn tiếp tục tìm hiểu thái độ của Tử Lạc Vân đối với Vệ Lan, bỗng nhiên cách đó không xa một mỹ nam tử dung mạo tuấn tú đi đến.

 Lâm Oánh Nhi vừa nhìn thấy rõ ràng người thiếu niên kia, trong mắt nhất thời hiện lên một tia tính toán, khóe môi diễm lệ nhếch lên ý cười, bỗng nhiên vươn tay kéo Vệ Lan đi về phía đó ôn nhu nói:

  -“Đại ca, sao huynh lại tới đây?”

 Người thiếu niên kia nhìn đến Lâm Oánh Nhi cũng lộ ra nụ cười sủng nịnh nói:

  -“Không có gì, hôm nay tiến cung tìm hoàng thượng làm ít chuyện, nhìn sắc trời còn sớm liền muốn tới thăm muội.”

 Nói xong hắn có điểm nghi ngờ nhìn Vệ Lan đứng bên cạnh Lâm Oánh Nhi hai mắt sáng ngời hỏi:

  -“Oánh nhi vị cô nương này là . . . . . . ?”

 Lâm Oánh Nhi đem Vệ Lan đẩy lên phía trước, cười nói:

  -“Đây là Vệ cô nương, là thị vệ bên người Lạc Vân, hôm nay mới tiến cung.”

 Nói xong Lâm Oánh Nhi quay đầu nhìn Vệ Lan cười nói:

  -“Muội muội, đây là đại ca ta, đại ca thường tiến cung, đối với đường đi trong cung so với ta còn quen thuộc hơn! Hay là để đại ca đưa ngươi đi thăm xung quanh một chút! Lạc Vân lúc này phỏng chừng cũng đã xong việc, ta liền không thể bồi muội rồi!”

 Nói xong Lâm Oánh Nhi giống sợ hãi Vệ Lan cự tuyệt vội trừng mắt nhìn vị thiếu niên kia, không đợi Vệ Lan đáp lời liền xoay người lại nhanh chóng rời đi.

 Vệ Lan nhìn theo bóng lưng Lâm Oánh Nhi đã xa dần, tuy rằng muốn cự tuyệt nhưng Lâm Oánh Nhi đã rời đi, nàng cũng không nên lại theo sau, đành phải đối người thiếu niên kia ngượng ngùng cười nói:

  -“Kỳ thật ngươi không cần giúp ta, tự bản thân ta đi là được rồi!”

 Vị thiếu niên kia cũng không phải ai khác, hắn chính là đại ca của Lâm Oánh Nhi – Lâm Phi.

 Lâm Phi tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng cũng làm được đến chức Lễ bộ Thị lang, lòng dạ thâm sâu, giỏi dùng mưu kế. Hơn nữa làm người cũng rất tiêu sái, tuy rằng còn không có thú chính thê, nhưng bên người thị thiếp lại rất nhiều.

 Đối với loại người giống như hắn thường thường lưu luyến ong bướm tìm hoa, trên người Vệ Lan lại có khí chất thanh thuần, cả người nàng đối với hắn có lực hấp dẫn trí mạng, khi hắn đầu tiên nhìn thấy nàng sau một phút sững sờ liền không rời mắt được.

 Mà ánh mắt trước khi rời đi của Lâm Oánh Nhi hắn xem rất rõ ràng, liền đối Vệ Lan mỉm cười nói:

  -“Vệ cô nương không cần phải khách khí, nếu Oánh nhi đã nhờ vả, tại hạ há lại không giúp đỡ cô nương?”

 Vệ Lan vốn tính tình ngay thẳng, nàng gặp Lâm phi kiên trì tự nhiên cũng không tiện cự tuyệt, khóe môi mỏng nhếch lên một ý cười ngọt ngào nói:

  -“Vậy Vệ Lan đa tạ công tử!”

 Nhìn nụ cười thiên chân vô tà bên môi nàng, Lâm phi nháy mắt cư nhiên xem đến ngây người, kỳ thật nữ nhân ở bên cạnh hắn cũng không ít, dung mạo so với Vệ Lan còn đẹp hơn vài phần, nhưng không có ai có được khí chất thanh thuần, không nhiễm bụi trần như nàng, lập tức trong đầu Lâm Phi có ý niệm phải bằng mọi cách có được nàng.

 Vệ Lan gặp Lâm Phi ngơ ngác nhìn mình không khỏi trong lòng có điểm không vui, bất quá cũng không có tức giận mà chỉ không hề để ý tới Lâm Phi, một mạch đi thẳng về phía trước.

 Lâm phi sau khi Vệ Lan rời đi, thế này mới phục hồi tinh thần, hắn vội bước nhanh đuổi theo cười nói:

  -“Vệ Lan cô nương, nghe Oánh nhi nói ngươi là thị vệ bên người thái tử gia?”

 Vệ Lan cũng không muốn cùng Lâm Phi tiếp xúc quá nhiều liền vô tình cười cười nói cho có lệ:

  -“Đúng, ta vâng lệnh sư phó vào cung bảo hộ thái tử gia.”

 Lâm Phi nghe xong có điểm nghi hoặc nói:

  -“Sư phó? Vệ Lan cô nương có phải là . . . . . . . ?”

 Vệ Lan không muốn nhiều lời với hắn liền cười dời đi đề tài, chỉ vào tòa cung điện phía trước hỏi:

  -“Một tòa cung điện ở địa phương như thế này?”

 Lâm Phi nhìn theo bàn tay Vệ Lan chỉ không khuôn mặt tuấn tú hơi đổi, sau đó nói:

  -“Là phượng hoàng cung.”

  -“Phượng Hoàng cung? Đây chẳng phải là nơi ở của hoàng hậu nương nương sao?

 Lâm Phi nhìn chung quanh một chút thấy không có người, thế này mới đè thấp thanh âm nói:

  -“Vệ Lan cô nương, về sau trước mặt người ngoài trăm ngàn lần đừng nói như vậy.”

 Vệ Lan có điểm nghi ngờ nhìn Lâm Phi hỏi:

  -“Vì sao? Tòa cung điện này thoạt nhìn rất được!”

 Lâm Phi tiến từng bước tới gần Vệ Lan nhỏ giọng nói:

  -“Nghe nói nơi đó vốn là tẩm cung của mẫu phi hoàng thượng tiền Hoàng hậu nương nương, sau khi bà qua đời trong cung không ai dám nhắc tới chuyện này, nếu bị hoàng thượng phát hiện, chính là tội chém đầu đó.”

 Bởi vì đối với Phượng Hoàng cung cảm thấy tò mò, cho nên Vệ Lan cũng không có phát hiện Lâm Phi dần dần tiến sát gần nàng, nghe xong lời Lâm Phi nói không khỏi cảm thấy kỳ quái, nhân tiện hỏi:

  -“Nếu là tẩm cung của tiền Hoàng hậu nương nương tại sao phải trở thành như vậy?”

 Kỳ thật đối với sự tình năm đó Lâm Phi cũng chỉ nghe phụ thân của mình nói qua một ít, chính hắn cũng không rõ ràng, hơn nữa hắn hiện tại đứng gần Vệ Lan, ngửi thấy mùi hương trên người nàng, tâm thần đều say nơi nào còn có tâm tư trả lời nàng?

 Lập tức chỉ nói cho có lệ:

  -“Vì cái gì ta cũng không biết, chỉ nghe nói năm đó tiền Hoàng hậu nương nương giống như làm sai chuyện gì. Bất quá Vệ Lan cô nương nếu là thị vệ bên người thái tử gia, tin tưởng về sau sẽ biết.”

 Vệ Lan lúc đầu chỉ là quan tâm sau dần chuyển sang tò mò, nhất thời quên mất giữ khoảng cách, vừa nghe hắn đem Phượng Hoàng cung nói thần thần bí bí như thế, liền hưng phấn mà một phen kéo tay Lâm Phi nói:

  -“Không bằng chúng ta bây giờ đi xem?”

 Nàng vừa dứt lời một thanh âm lạnh lùng đã truyền tới:

  -“Xấu nha đầu ngươi muốn đi vào trong đó?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro