C10-13: Đêm thứ ba của sáu ngày bảy đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 10: Đêm thứ ba của sáu ngày bảy đêm (1)

Lâm Hồi Âm không nghĩ liền chất vấn: "Các người dựa vào cái gì mà muốn thiêu sống ta? Vì ta bị người khác vô duyên vô cớ cướp đi trong sạch? Các người rốt cuộc có nói đạo lý không? Ta mất đi trong sạch, có liên quan gì đến các người, ảnh hưởng gì đến các người sao?"

Thế giới kia của nàng, bao nhiêu nữ nhân chưa kết hôn cùng nam nhân ở trên giường đều không sao cả. Nàng rơi vào thế giới này, bị người ép buộc, cướp đi trong sạch, đã đủ đáng thương. Bây giờ còn muốn gán cho nàng tính lẳng lơ, kết quả bị hỏa thiêu?

Ngay lập tức, Lâm Hồi Âm càng thêm không phục mở miệng phản bác: "Huống chi, vì sao các ngươi yêu cầu được thành hôn với nữ nhân còn trinh tiết? Nam nhân các ngươi làm được sao? Các người không trông coi được nửa dưới của mình, còn trách nữ nhân, thật sự là cố tình gây sự!"

Từ trước tới nay, bọn họ vẫn luôn truyền bá loại tư tưởng này, nữ nhân nên có tam tòng tứ đức, nên giữ mình trong sạch. Nữ nhân làm sai, lại còn phấn khích như thế?

Sắc mặt mọi người trong phòng đều trở nên khó coi, đều nhìn Lâm Hồi Âm giống như người kỳ quặc vậy.

Chu Thành Chủ lại bị Lâm Hồi Âm làm cho tức giận tới mức toàn thân đều run lên, hổn hển hô: "Nói bậy, nói bậy! Người đâu, dẫn nàng đi cho ta, đến địa lao của quan phủ, đêm nay ở ngoại ô thiêu sống, chiêu cáo toàn thành, lấy làm cảnh cáo!"

Chu Thành Chủ đã chỉ thị, rất nhanh có hai nam tử trung niên đi lên trước, một trái một phải kìm hãm Lâm Hồi Âm.

Lâm Hồi Âm không có chỗ để trốn, đáy lòng buồn bã và bất lực, nhìn về phía Chu Lạc Trần. Ai ngờ Chu Lạc Trần lãnh đạm quay đầu, làm như không thấy sự tồn tại của Lâm Hồi Âm, không tỏ vẻ gì liền rời khỏi.

Mộ Dung Nguyệt cũng đi theo Chu Lạc Trần, đắc ý nhìn Lâm Hồi Âm nhếch môi một cái, nhịp chân nhảy nhót tung tăng chạy theo Chu Lạc Trần.

..........

Đêm

Ngoại ô vốn yên tĩnh, giờ đây thật ồn ào, vô số gậy đuốc giơ lên cao, làm trời tối chiếu sáng thành ban ngày.

Ở đó có rất nhiều người, đều là đến xem náo nhiệt

Nhìn xem Lâm Hồi Âm bị thiêu sống thật náo nhiệt.

Mọi người đứng thành một vòng, thậm chí có một số người còn đứng lên trước.

Đám người ở giữa thì xếp củi lên trên, hai tay hai chân đều mệt nhọc, che miệng của Lâm Hồi Âm lại.

Chu Thành Chủ giơ đuốc, đứng ở phía trước Lâm Hồi Âm, nói với đám người xung quanh đang ồn ào: "Mọi người yên lặng một chút."

Đơn giản chỉ có năm chữ, tiếng nghị luận của mọi người lập tức chìm xuống.

Toàn bộ ngoại ô đều im lặng, trừ bỏ tiếng thiêu đốt của cây đuốc.

Lúc này Chu Thành Chủ mới sang sảng mở miệng: "Căn cứ vào quy củ của thành chúng ta, nữ tử chưa thành hôn mà không còn trinh tiết, dùng lửa thiêu sống. Vị nữ tử này, phạm vào thành quy. Hiện tại hi vọng các cô gái trong thành dè chừng, cẩn thận tuân theo thành quy, giữ mình trong sạch!"

Lời nói của Chu Thành Chủ được vô số người trầm trồ khen ngợi.

Thậm chí có người còn hô: "Thiêu sống nàng, thiêu sống nàng!"

Một người mở miệng, vô số người ồn ào theo: "Thiêu sống nàng, thiêu sống nàng!"

Thậm chí nữ nhân đến xem cũng hô theo.

Trước thành hôn mà không còn trinh tiết, đáng chết vạn lần!

Lâm Hồi Âm giãy dụa khỏi hai cây gỗ bên trái bên phải, nghe tiếng hô liên tiếp, rất muốn mở miệng mắng to. Nhưng miệng bị người khác ngăn chặn, chỉ có thể trào phúng trong đáy lòng. Thế giới này thật đúng là bi ai.

********************



Chương 11: Đêm thứ ba của sáu ngày bảy đêm (2)

Thế giới này thật đúng là bi ai, ngay cả nữ nhân cũng cảm thấy thất thân đáng chết, tại sao lại nói nam nữ công bằng?

Trào phúng qua đi, Lâm Hồi Âm càng cảm thấy thật không công bằng.

Vì sao nàng đọc tiểu thuyết xuyên không, nữ chính đều là đặc công siêu cấp, xuyên đến cổ đại, tùy tiện vẫy tay là có thể khiến người khác tan thành tro bụi, giày vò kẻ độc ác đến nửa sống nửa chết.

Mà nàng căn bản chẳng phải đặc vụ siêu cấp, chỉ là một nữ sinh viên bình thường, thế nào lại vô duyên vô cớ xuyên qua, hoàn toàn không phù hợp với định luật xuyên không!

"Thiêu sống nàng, thiêu sống nàng, thiêu sống nàng!"

Chu Thành Chủ ở trong tiếng hô của trăm người như một, xoay người, đối với mấy người bên cạnh phất phất tay. Những người đó nâng vài thùng mỡ heo đi tới chồng củi trước mặt, không lưu tình trực tiếp đổ về phía Lâm Hồi Âm.

Toàn thân Lâm Hồi Âm bị tưới đầy mỡ ngấy. Nàng lắc lắc đầu, mở mắt ra, nhìn Chu Thành Chủ giơ đuốc bước về phía nàng.

Xung quanh còn tiếng hô của những người đó.

Như là tiếng kêu đến từ địa ngục.

Đáy lòng của Lâm Hồi Âm đã đầy sợ hãi cái chết tiến gần.

Nàng nhìn chăm chăm vào cây đuốc trên tay Chu Thành Chủ, ở trong tầm mắt của mình, như nhìn một chút biến hóa nho nhỏ để thấy được tính mạng của mình lần cuối.

Chu Thành Chủ đứng ở trước mặt Lâm Hồi Âm, trong nháy mắt tạm dừng, liền giơ tay lên, ném cây đuốc vào chồng củi.

Củi bị đổ nhiều mỡ heo, nhanh chóng thiêu đốt đùng đùng, ngọn lửa lan tràn nhanh chóng.

Những người đó vây xem, càng kích động nhảy nhót, tiếng hô rất to, phá tan cả nơi xa xôi.

"Đốt, đốt, đốt!"

"Đốt, đốt, đốt!"

......

Nam nhân biến thái bắt cóc Lâm Hồi Âm kia, đêm nay đã ở ngoại ô.

Dựa vào một thân cây, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tuy rằng xa nơi Lâm Hồi Âm bị hỏa thiêu nhưng tiếng vang ở đó vẫn không ngừng truyền đến.

Nhiều lần vừa ngủ, lại bị tỉnh giấc.

Càng về sau, thanh âm càng trầm trọng thêm, làm cho hắn không thể ngủ. Hắn dựa vào thân cây, trở mình một cái, đột nhiên mở hai mắt ra.

.......

Lâm Hồi Âm rõ ràng cảm nhận được ngọn lửa đang tới gần mình, có lẽ giây tiếp theo là có thể thiêu đốt đến người của mình.

Khói dày đặc xông vào bên trong xoang mũi của nàng, làm cho nàng không thể hít thở, cả người trở nên khó chịu vô cùng.

Lòng của nàng nhịn không được hiện ra một nỗi khổ sở: Nàng cứ chết đi như vậy, chết ở thế giới quỷ quái này sao? Thật là có chút không cam lòng....

Không cam lòng, Lâm Hồi Âm giãy dụa càng kịch liệt.

Thậm chí nhiều lần, nàng còn định lăn xuống theo chồng củi. Nhưng ngọn lửa rất mạnh, nóng rực ép đến nàng, chỉ có thể trở lại giữa đống củi.

Lâm Hồi Âm thử rất nhiều lân, đều không thành công. Cuối cùng, váy của nàng bị thiêu đốt. Lúc này, nàng mới cảm thấy mình hoàn toàn bất lực.

Nàng chỉ có thể mở mắt chờ đợi mình bị chết cháy.

Lâm Hồi Âm tuyệt vọng nhắm hai mắt lại....

"Các ngươi đều ngậm miệng cho ta!"

Một thanh âm đột nhiên truyền đến.

Thanh âm kia không cao, cũng không gào thét, chỉ đơn giản phân tán nhưng lại có thể khiến nó truyền vào tai của mọi người đang hô hoán ầm ĩ.

Thanh âm kia như có một loại ma lực, làm cho mọi người đều yên lặng trong nháy mắt. Mà ngay cả ngọn lửa đang thiêu đốt, cũng đều đình trệ.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều cố chú ý trông mong, tìm kiếm chủ nhân của âm thanh ấy.

******************************



Chương 12: Đêm thứ ba của sáu ngày bảy đêm (3)

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều cố chú ý trông mong, tìm kiếm chủ nhân của âm thanh ấy.

Lâm Hồi Âm cũng mở mắt, thậm chí nàng còn quên luôn đau đớn và khó chịu, quay đầu đi quay đầu lại, cuối cùng cũng nhìn thấy một đạo nhân ảnh ở giữa không trung.

Đúng vậy, ở giữa không trung.

Hắn mặc một áo choàng màu đen có mũ rộng thùng thình, lại che mắt, làm người ta không thấy rõ dung mạo, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cổ có chút sáng.

Áo choàng màu đen buông thẳng tắp xuống chân. Chân của hắn hạ ở đỉnh đầu của người đông nghìn nghịt. Tư thái của hắn cao ngạo, giậm chân ở nơi hư không mà đến.

Bước chân của hắn ung dung tao nhã. Do mặc áo choàng rộng thùng thình, người khác không thấy được dung mạo của hắn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở hoa lệ huyền bí của quý tộc, như là thần tiên trên trời giáng xuống, như muốn che lấp sự không đàng hoàng. Đó giống như không tồn tại, nhưng ảo ảnh bình thường không chân thật như vậy.

Lâm Hồi Âm ngẩn người. Trời ạ, nàng rốt cuộc xuyên qua vào một thế giới như thế nào? Cảnh tượng trước mắt này, rõ ràng trong Anime Nhật Bản mới có nha.

Những người xung quanh cũng đều kinh ngạc giống như Lâm Hồi Âm.

Người khôi phục bình thường đầu tiên là Chu Thành Chủ. Ông ta hắng giọng một cái, ngửa đầu, mở miệng nói với nam nhân biến thái đang ở trên không trung: "Không____"

Chỉ nói ra một chữ, liền có một bạch quang chợt lóe. Thanh âm của Chu Thành Chủ đột ngột dừng lại. Sau đó lập tức vang lên một âm thanh nhỏ "Phốc", đầu của Chu Thành Chủ rơi xuống đất, máu tươi từ trong cổ phun ra, vừa đúng lúc rơi vào chồng củi phía trên chỗ Lâm Hồi Âm, máu nóng rơi xuống dập tắt vài ngọn lửa.

Mọi người thấy cảnh tượng như vậy đều hoàn toàn choáng váng!

Giết trong tức khắc!

Tuyệt đối là giết trong tức khắc!

Một giây không chút lưu tình đưa người ta vào chỗ chết!

Lưu loát sạch sẽ, không có...một chút ướt át bẩn thỉu!

Thậm chí, không có ai nhìn được rốt cuộc nam tử quỷ dị thần bí kia ra tay như thế nào!

Mọi âm thanh ở ngoại ô đều trở nên yên tĩnh.

Yên tĩnh lần này, quỷ dị vô cùng.

Qua thật lâu, mới có người kịp phản ứng Thành chủ của bọn họ bị giết, sau đó thét chói tai: "Thành chủ bị giết!"

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

"Tại sao lại giết Thành chủ của chúng ta?"

Rất nhiều người mở miệng chất vấn.

Nhưng mà những người vừa mở miệng đều giống Chu Thành Chủ. Lời vừa nói ra, đầu đều rơi xuống đất. Chỉ trong chốc lát, ở ngoại ô, toàn bộ đều là đầu người, thi thể.

Máu từ trên trời rơi xuống, dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt!

"A aaaaa____"

Còn lại một số người, vì sợ chết, không ngừng hét chói tai!

Thậm chí có người sợ đến mức chân nhũn xuống, không dám đứng lên.

Còn có một vài người gan lớn, chạy trốn ở xung quanh.

Các loại âm thanh giao tạp.

Cảnh tượng hỗn loạn.

"Ta đã nói, câm miệng hết cho ta. Sao lại lộn xộn như vậy? Phải chăng chỉ có chết, mới khiến các ngươi vĩnh viễn câm miệng?" Nam tử đứng trong hư không thì thào nói một câu. Cũng giống như lúc trước, đều rơi vào tai những người còn sống.

Hắn như trầm tư, qua một lát, khẩu khí rất đương nhiên, nói thêm: "Sau đó ta mới có thể yên lặng ngủ."

Giây tiếp theo, toàn thân nam nhân tràn ngập khí thế sắc bén, ngay cả thanh âm của hắn, cũng mang theo một chút xơ xác tiêu điều: "Một khi đã như vậy , các ngươi đều nên chết đi!"

******************


Chương 13: Đêm thứ ba của sáu ngày bảy đêm (4)

Vừa nói xong, tay phải của hắn nâng lên, nhoáng một cái, những người còn lại đều thét chói tai, xụi lơ, đầu của cả những người đang chạy trốn cũng đều rơi xuống đất.

Lâm Hồi Âm không thể tưởng tượng được nhìn khung cảnh trước mắt, hoàn toàn ngây dại.

Người kia là ai?

Hắn...Thật quá mạnh mẽ.

Mạnh mẽ. Nàng không nhìn được hắn ra tay như thế nào, những người đó đều đã rơi đầu xuống đất.

Nàng thấy một đám người đông nghẹt ở ngoại ô, lúc này đầu cùng thi thể đều rời nhau cả, máu chảy thành sông, tim đập một cách nhanh chóng: Đây rốt cuộc là thế giới như thế nào? Làm sao có thể có người như vậy tồn tại? Chỉ vì bị quấy rối lúc ngủ, liền giết hại tất cả mọi người! Hơn nữa điều này chưa phải là trọng điểm, hắn giết những người này như thể là lẽ đương nhiên!

Lâm Hồi Âm nghĩ đi nghĩ lại, cả người liền ngã xuống đống củi, phát ra tiếng vang rất nhỏ, sợ tới mức Lâm Hồi Âm vội vàng nhắm chặt mắt lại, cũng không dám thở mạnh, sợ giây tiếp theo người rơi đầu xuống đất chính là mình!

Ước chừng qua một khắc đồng hồ, Lâm Hồi Âm phát hiện mình vẫn bình yên vô sự. Lúc đó nàng mới dám cẩn thận mở mắt, hơi thở phào nhẹ nhõm. Sau đó lặng yên không một tiếng động ngẩng đầu, nhìn nam nhân kia đang định xoay người rời khỏi, nàng liền ngừng thở, lại tiếp tục cúi đầu.

Sau đó đập vào mắt nàng là một bạch quang ôn hòa ở trong vũng máu.

Lâm Hồi Âm tò mò, vươn tay cầm lên, sau đó nàng liền sợ hãi ngây người.

Là ngọc bội, ngọc bội kia!

Ngọc bội của tên nam nhân biến thái đã bắt cóc cường gian nàng.

Chẳng lẽ tên nam nhân biến thái đó ở trong đám người này, đã bị giết chết rồi sao?

Sẽ không xui xẻo như vậy đi, nàng còn muốn tìm ra nam nhân đó. Hắn đã bị nam nhân cường đại này giết chết?

Nơi này nhiều thi thể như vậy, sao nàng biết được ai là người đã cướp đi trong sạch của mình chứ?

Trong lòng Lâm Hôi Âm xuất hiện một trận ai oán, nhịn không được ảo não hô một tiếng.

Nam tử đang chuẩn bị rời đi, nghe được âm thanh này, nhíu mày, nói nhỏ: "Vẫn có người còn sống?"

Lâm Hồi Âm sợ đến mức tay trở nên run run, đem ngọc bội ném ra ngoài, sau đó nằm xuống đống người chết, nhịn hô hấp, một cử động cũng không giống.

Nam tử biến thái quay đầu, nhìn thấy ngọc bội trong đống thi thể, lại thấp giọng tự nói: "Ngọc bội của ta, sao lại bị rơi?". Tiếp theo, hắn đem ngọc bội nắm ở trong tay của mình, cũng không quay đầu lại, rời đi.

Thì ra, ngọc bội kia là của hắn!

Sát nhân cuồng thế lại chính là nam nhân biến thái đã bắt cóc nàng!

Đáy lòng Lâm Hồi Âm chấn động, muốn đứng lên, chất vấn hắn tại sao bắt cóc mình, mục đích là gì. Nhưng nàng lại nghĩ đến nam nhân biến thái này vừa mới thô bạo cướp đi sinh mạng của rất nhiều người, trước sau cũng không có dũng khí ngẩng đầu.

Qua một thời gian dài, khi Lâm Hồi Âm cảm thấy mình sắp chết ngạt, nàng mới ngẩng đầu lên một lần nữa.

Nam tử khủng bố kia đã biến mất, chung quanh đều im lặng, ngay cả âm thanh của tiếng côn trùng cũng không nghe thấy được, chỉ có từng đợt gió thổi đến, đưa theo mùi máu tươi, vô cùng dọa người.

Lâm Hồi Âm chịu đựng sợ hãi, liền đứng lên, nhưng chân của nàng mềm nhũn.

Nàng đợi một lúc lâu, mới thử lại một lần, rốt cuộc cũng vững vàng đứng lên.

**************************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro