C171-180: Cùng ta xuống núi được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 171: Cùng Ta Xuống Núi, Được Không? (11)

Nàng biết mười tám phương pháp để chạy trốn, trong đó có thuật di chuyển trong nháy mắt.

Cho nên khi nàng sắp tiếp cận mặt đất, nàng niệm khẩu quyết, làm cho mình vững vàng rơi xuống.

Mọi thứ phát triển đầy đủ, hoàn mỹ giống như trong tưởng tượng của nàng. Nàng hoàn toàn không tổn hao gì, lại rung động trong lòng thét đến tê tâm liệt phế, như vậy là bị thương ở nơi nào?

Đáy lòng Lâm Hồi Âm, trở nên ngoan tuyệt. Mặc dù ở nơi xa lạ này, nàng không tiện giết người bên ngoài, nhưng cũng kiên quyết không để cho người khác khi dễ mình!

Chỉ là... một dòng khí khó giải thích đi vào trong nội tâm của nàng, cuồn cuộn giống như vạn mã hi nhanh, nháy mắt cùng tiên khí giao hòa với nhau trong cơ thể nàng, lập tức nàng cảm thấy tứ chi thoải máu, toàn thân sáng rực lên, cực kì cực kì dễ chịu.

Lâm Hồi Âm hưởng thụ cảm giác thoải mái, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận tình huống chung quanh.

Có âm thanh khóc lóc kêu: "Cánh tay của muội , cánh tay của muội bị gãy...."

"Muội kiên nhẫn một chút..." Là giọng nói của Ngũ sư huynh.

Một lát sau, là tiếng nối xương răng rắc đầy lưu loát, tiếng kêu của Liên Y càng thảm thiết. Giây tiếp theo, xung quanh liền yên tĩnh trở lại.

Lâm Hồi Âm nhắm mắt nên không biết xung quanh đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, không đến một lúc, lại nghe thấy tiếng nói của Ngũ sư huynh truyền đến: "Nàng ấy không có gì đáng ngại, ta cho nàng dược tốt nhất của Thần Sơn, không lâu nữa, cánh tay của nàng ấy có thể hoạt động tự nhiên. Bây giờ các muội đỡ nàng ấy về phòng nghỉ ngơi."

"Là, Ngũ sư huynh." Vài tiếng nói đồng thời vang lên ở đằng sau, Lâm Hồi Âm liền nghe được tiếng bước chân náo loạn dần dần đi xa.

Ngay lập tức, Lâm Hồi Âm lờ mờ nghe được tiếng bước chân đi về phía mình, chắc là Ngũ sư huynh.

Quả nhiên, giây tiế theo, tiếng bước chân tạm dừng lại, lập tức truyền đến thanh âm của Ngũ sư huynh, có chút lo lắng: "Muội thế nào rồi?"

Đầu óc Dạ Huyền hoàn toàn trống rỗng, toàn bộ chú ý đều đặt trên cô gái đang nằm hôn mê bất tỉnh. Ngàn năm trước, hắn nhận được tin, vội vàng tới, nhìn thấy Thanh Âm từ Tru Tiên đài nhảy xuống.

Lúc ấy, Triều Ca còn bị Tiên đế giam giữ ở Thái tử cung.

Hắn tận mắt thấy nàng chết.

Một màn kia, là ác mộng cả đời hắn, khiến hắn đang ngủ mà bừng tỉnh vô số lần.

Hôm nay, cảnh tượng cũ lại một lần nữa trình diễn, làm cho hắn hoàn toàn mất đi lí trí.

Nhưng bây giờ hắn đưa nhiều tiên khí cho nàng, nàng còn chưa tỉnh lại. Chẳng nhẽ nàng___đáy lòng Dạ Huyền càng thêm sợ hãi___nàng trọng sinh do hắn dùng ngàn năm tiên lực mà đổi lấy. Hắn tuyệt đối sẽ không trơ mắt cho phép nàng chết lần thứ hai!

Hắn có thể không cần bất cứ thứ gì, duy nhất không thể không cần nàng....Cho dù là Diêm la địa ngục, cũng không thể đem nàng cướp đi từ tay hắn!

Dạ Huyền mất đi lí trí, căn bản quên không xem mạch Lâm Hồi Âm, cũng không nghe thấy âm thanh trong ngực của nàng, chỉ một mặt muốn dùng tiên khí, bất chấp lưu lại tính mạng của nàng!

Hắn thấy nàng chậm chạp không chịu tỉnh lại, tốc độ truyền tiên lực càng nhanh. Thậm chí dường như hắn cũng quên....

**********************


Chương 172: Cùng Ta Xuống Núi, Được Không? (12)

Thậm chí dường như hắn cũng quên, tiên lực này là hắn tìm được đường sống trong chỗ chết như thế nào!

Tiên lực cường đại không ngừng chuyển vào trong cơ thể Lâm Hồi Âm, dần dần làm cho nàng không chịu nổi, toàn thân trở nên khô nóng. Chỉ chốc lát sau, trán và chop mũi của nàng đều kín mồ hôi.

Nàng có chút không thoải má giật giật thân mình. Liễu Nhiễu ở một bên yên lặng lập tức cúi người xem xét, nhẹ nhàng đặt tay trên cổ tay của Lâm Hồi Âm. Mi tâm Liễu Nhiễu nhíu nhíu, mạch tượng của nàng ấy vững vàng, hoàn toàn không giống như bị thương.

Trong lòng Liễu Nhiễu thu sự lo lắng lại, lí trí lại bình tĩnh như trước. Nàng hơi nghiêng đầu, âm thầm dùng thuật đọc tâm, dễ dàng biết được suy nghĩ trong lòng Lâm Hồi Âm.

Nàng ấy thế nhưng vẫn còn đang ở trạng thái hôn mê, hơn nữa thời điểm ở giữa không trung, là nàng kéo Liên Y xuống.

Mục đích nàng ấy làm như vậy, chỉ để đánh trả lại sự trêu chọc của Liên Y!

Mi tâm Liễu Nhiễu càng nhăn lại, nàng theo bản năng ngước mắt lên, nhìn thoáng qua Dạ Huyền vừa truyền cho Lâm Hồi Âm phần lớn tiên lực. Nam tử tiêu hao thật lớn tiên lực, sắc mặt có chút tái nhợt, đáy mắt xinh đẹp chuyển thành tuyệt đại tao nhã sáng rực, chỉ là cất giấu như thế nào cũng không che lấp đi được sự lo lắng, còn có một chút...Cảm xúc kia nàng không xác định được...Cảm xúc đó, như là...

Trong lòng Liễu Nhiễu nhẹ nhàng thở ra, mới dám khẳng định, là hoảng loạn....

Nàng hạ khẳng định trong tích tắc kia, Liễu Nhiễu cảm thấy toàn thân mình như bị người khác điểm huyệt, không thể nhúc nhích.

Nàng đã nghe thấy lời đồn đãi, cho tới bây giờ nàng nhìn thấy đều là một nam tử yêu nghiệt, tàn nhẫn, thoạt nhìn như cao cao tại thượng không coi ai ra gì, dường như trong thiên địa này vạn vật gì trong mắt hắn chỉ là con kiến hèn mọn đáng thương. Hắn cuồng ngạo ương ngạnh có chút đánh mất đi nhân tính.

Nhưng bây giờ, nam tử cao ngạo lạnh như băng, lại trở nên hoảng loạn....

Cảm xúc chân thật mà có nhân tính như vậy, thế nhưng lại xuất hiện trên người hắn. Liễu Nhiễu nghĩ rằng, trong một khắc này, nàng bị hắn đánh bại. Thậm chí trong lòng của nàng, đối với hắn hiện ra một chút đau lòng, hắn nếu biết nữ nhân nằm ở đây, không có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ phản ứng như thế nào?

Có thể hay không cảm thấy phản ứng cùng biểu hiện của mình giờ khắc này rất buồn cười?

Liễu Nhiễu sáng suốt, tuy rằng biết được chân tướng, chỉ im lặng vươn tay, bắt lấy cánh tay Dạ Huyền: "Nàng không sao cả, chỉ là vừa rồi bị kinh hãi mới hôn mê."

Dạ Huyền nâng mắt, nhìn về phía Liễu Nhiễu, đáy mắt mang theo một tầng hờn giận. Rất có thể ai dám ngăn cản hắn, hắn liền thô bạo tiêu diệt!

Liễu Nhiễu không hề sợ hãi, nhếch môi nhẹ nhàng cười, thanh âm bình thản: "Ta là tế tự."

"Những điều ta nói trước giờ đều đúng" Liễu Nhiễu cúi mắt nhìn khuôn mặt của Lâm Hồi Âm, lời nói tiếp theo, cũng rất đúng với Lâm Hồi Âm: "Nàng hiện tại hẳn đã tỉnh lại."

Lâm Hồi Âm nghe được lời này của Liễu Nhiễu, liền giả bộ bộ dáng mới từ hôn mê tỉnh lại, đầu tiên là lông mi hơi run rẩy, sau đó liền chậm rãi mở, cả người có chút mờ mịt.

Liễu Nhiễu nói chúng vẫn là thiên vị Lâm Hồi Âm, biết được nàng đang diễn trò, cho nên liền cùng nàng diễn: "Có khỏe không? Có cảm thấy thoải mái hay không?"

**********************


Chương 173: Cùng Ta Xuống Núi, Được Không? (13)

Lâm Hồi Âm cố ý trì hoãn một chút, mới lắc đầu: "Ta vẫn khỏe."

Liễu Nhiễu không lên tiếng, cúi người nâng Lâm Hồi Âm dậy.

Tay Dạ Huyền vẫn đặt ở trước ngực nàng, bởi vì nàng đứng dậy, không nghĩ sẽ đụng phải nơi mềm mại của nàng. Toàn thân Lâm Hồi Âm và Dạ Huyền đều run lên, hắn kích động rút tay về, mà thân thể nàng rất nhanh lùi về phía sau.

Liễu Nhiễu căn bản không chú ý tới việc xảy ra giữa hai người, chỉ đỡ Lâm Hồi Âm đứng lên.

Lâm Hồi Âm cũng không dám vui vẻ ngay lập tức, chỉ có thể dựa vào vai Liễu Nhiễu, vẫn duy trì bộ dáng vô lực vừa mới sống sót sau tai nạn. Ngũ sư huynh thấy thân thể Lâm Hồi Âm không có gì đáng ngại, liền thả tâm, dặn dò Liễu Nhiễu: "Trước tiên dìu muội ấy về phòng. Thời gian còn lại các ngươi cũng không dùng tới khóa, chăm sóc muội ấy thật tốt."

Liễu Nhiễu gật đầu đáp ứng: "Được, Ngũ sư huynh."

Ngũ sư huynh nghiêng đầu, lại nhìn Lâm Hồi Âm, nói: "Nghỉ ngơi cho tốt."

"Cảm ơn Ngũ sư huynh." Lâm Hồi Âm nói.

Ngũ sư huỳnh không nói gì nữa, ngược lại nhìn Dạ Huyền đang đứng ở một bên, sau đó mới xoay người rời đi.

Ngũ sư huynh vừa rời đi, không khí nơi này trở nên càng xấu hổ.

Lâm Hồi Âm mơ hồ có thể cảm nhận được độ ấm từ bàn tay Dạ Huyền vừa chạm qua mình. Tuy rằng cách hai lớp quần áo, nhưng nàng vẫn cảm nhận rõ ràng được lòng bàn tay hắn cực nóng.

Mặt Lâm Hồi Âm đỏ lên, cũng không liếc mắt một cái nhìn Dạ Huyền, vội vàng kéo tay áo Liễu Nhiễu, thúc giục nói: "Chúng ta đi!"

Liễu Nhiễu theo bản năng nhìn thoáng qua Dạ Huyền, nam tử hồng y tóc bạc, theo gió phiêu phiêu, trên mặt lạnh lùng, không có nhiều cảm xúc, chăm chú suy nghĩ, nhìn chằm chằm tay mình, đơn độc mà yên lặng.

Liễu Nhiễu lại nhìn thoáng qua Lâm Hồi Âm bên cạnh mình, trên mặt thoạt nhìn yếu ớt, như chưa phục hồi được tinh thần. Nhưng trong lòng của nàng lại vô cùng hoạt bát sinh động, hận không thể biến mất khỏi nơi này.

Hắn vì nàng lo lắng không tiếc truyền vào tiên lực, mà nàng lại hận không thể nhanh rời khỏi hắn.

Không biết chuyện gì xảy ra với Liễu Nhiễu, mà nàng lại có chút đồng tình với Dạ Huyền. Trong lòng thở dài một hơi, liền quay đầu lại, nhìn Dạ Huyền, nở nụ cười: "Chúng ta đi trước."

Dạ Huyền nâng lên mí mắt, ánh mắt trực tiếp rơi tại sau lưng Lâm Hồi Âm, nhẹ gật đầu, "Ân" một tiếng, tỏ vẻ hắn đã biết.

Trong lòng Lâm Hồi Âm đã sớm gấp thành một mảnh, nhìn Liễu Nhiễu làm vậy, liền nhẹ nhàng kéo kéo góc áo của nàng tỏ vẻ thúc giục.

Liễu Nhiễu khoog nói gì, đỡ Lâm Hồi Âm rời đi.

Dạ Huyền đứng ở nơi đó, bình tĩnh nhìn bóng lưng của Lâm Hồi Âm, lại cảm thấy tay mình vừa mới chạm phải ngực nàng, nóng như lửa.

Vừa rời khỏi giáo trường, không có ai nhận ra, Lâm Hồi Âm nháy mắt thu hồi lại biểu tình như bị bệnh của mình,trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng tràn đầy vẻ tươi cười, hứng trí bừng bừng hỏi Liễu Nhiễu: "Liên Y ngã bị thương sao?"

"Cánh tay" Liễu Nhiễu dừng một chút, bổ sung: "Cánh tay trái."

"Xứng đáng!" Lâm Hồi Âm nhịn không được cười lên tiếng, tâm tình vô cùng tốt dùng mũi chân đá mấy hòn đá cuội trên đất, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Ai nói nàng nhốt ta ở nhà xí, dám trêu ta, ta khẳng định sẽ không để nàng đắc ý!"

**********************


Chương 174: Cùng Ta Xuống Núi, Được Không? (14)

Liễu Nhiễu nhìn vẻ mặt của Lâm Hồi Âm, lại nghĩ đến Dạ Huyền vì nàng mà truyền tiên khí, không hiểu sao tâm tình có chút buồn bực.

Lâm Hồi Âm cực kì mơ hồ, cũng không chú ý Liễu Nhiễu có cái gì biến hóa, tiếp tục sôi nổi đi tới, nói: "Đầu tiên khi nhìn thấy nàng ta, ta chỉ biết nàng là một người phiền toái. Lúc ấy ta đã nghĩ, nhất định phải cố gắng tránh nàng. Nhưng thật không ngờ, cuối cùng vẫn ngẫu nhiên trêu chọc nàng!"

"Nhưng trêu chọc thì trêu chọc. Về sau nàng dám trêu chọc ta, ta sẽ không hạ thủ lưu tình với nàng như trước!"

Lâm Hồi Âm cứ nói một đoạn như thế, như đột nhiên nhớ tới gì đó, mới quay đầu nhìn Liễu Nhiễu, hỏi: "Liễu Nhiễu, vừa rồi ai truyền tiên lực cho ta?"

Rốt cuộc nàng đã nghĩ tới sao?

Liễu Nhiễu ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lâm Hồi Âm, trả lời: "Nhị hoàng tử."

Lâm Hồi Âm ngẩn ra, có vẻ kinh ngạc, hắn truyền tiên lực cho mình?

Nàng từng tận mắt thấy hắn vì muốn cường đại và sinh tồn, không tiếc giết chết người khác rồi hấp thụ tiên lực vào trong cơ thể của mình, hại người khác không thể luân hồi. Hắn một người tàn nhẫn ích kỉ như vậy, bây giờ lại truyền tiên lực cho nàng?

Vì sao hắn phải chuyển tiên lực cho nàng?

Nháy mắt, tâm tình vui mừng bởi vừa thành công đánh trả Liên Y, lập tức trở nên hỗn loạn.


...

Về phòng của mình, Lâm Hồi Âm rất lâu không thấy người nào cả.

Sau khi Lâm Hồi Âm nhận được thuốc mỡ, cũng không gặp qua Triều Ca. Mà ngay cả hắn phụ trách khóa tiên thuật, cũng là Ngũ sư huynh đến. Thuốc mỡ mà buổi tối, nàng bị biến thái nam tử bắt đi rồi cho nàng, cùng thuốc mỡ mà Triều Ca đưa, hoàn toàn giống nhau như đúc.

Nàng càng cảm thấy khả năng nam tử biến thái kia là Triều Ca vô cùng lớn.

Loại chuyện bị bắt cóc rồi bị đoạt đi trong sạch, để cho một nữ hài tử đến hỏi, thật sự có chỗ khó giải thích.

Nàng có điểm không rõ, vì sao ngày thường hắn đối với mình lãnh đạm nghiêm khắc, nhưng trong đêm tối lại muốn bắt cóc mình, còn rất ôn tồn với mình?

Trong khoảng thời gian này, trong đầu nàng thường nghĩ đến vấn đề này.

Hiện tại đột nhiên gặp Triều Ca, nàng lập tức có chút giật mình.

Lúc trước Triều Ca trở về hoàng cung một chuyến, xế chiều hôm nay vừa trở về, liền trực tiếp xuống giáo trường, theo Ngũ sư huynh đến đó, biết Lâm Hồi Âm cùng Liên y ở trên trời ngự kiếm phi hành, không nghĩ qua sẽ chạm phải nhau, hai người đều ngã xuống.

Hắn lo lắng cho Lâm Hồi Âm, không đi gặp sư phó chưởng môn, mà trực tiếp chạy đến chỗ các nàng ở.

Hắn là bay tới, cho nên so với Lâm Hồi Âm thì đến sớm hơn một chút.

Hắn đã nhìn thấy nàng từ rất xa, cùng Liễu Nhiễu vừa cười vừa nói, dôi nổi, không có trở ngại gì, tâm hắn mới buông xuống. Khi đang định đi đến phía nàng, cánh cửa cách không xa ở đó mở ra.

Liên Y chuẩn bị đi vệ sinh, nhìn thấy Triều Ca đang đứng ở bên ngoài, theo bản năng liền cười chạy lên phía trước: "Thái tử ca ca, huynh tới xem muội sao?"

Triều Ca trước tiên nhìn thoáng qua Lâm Hồi Âm, mới nghiêng đầu về phía Liên Y, thấy cánh tay nàng bọc vải dày, nghĩ đến nhất cử nhất động của mình có thể bị Liên Y báo cho Tiên đế Tiên phi, Triều Ca dừng trong nháy mắt, liền gật gật đầu với Liên Y: "Rất nặng sao?"

**********************


Chương 175: Cùng Ta Xuống Núi, Được Không? (15)

Liên Y lập tức nở nụ cười: "Ngũ sư huynh đã giúp muội nối xương, hiện tại đã không đau nữa."

"Ân." Ngữ điệu Triều Ca có chút lãnh đạm, dừng một chút, nhìn Liên Y, lại hỏi: "Muội không nghỉ ngơi cho tốt, lại chuẩn bị đi đâu?"

Liên Y mặt đỏ, thấp đầu, sau một lúc lâu mới thầm nói một câu: "Đi vệ sinh."

Trên mặt Triều Ca không có quá nhiều biến hóa, rũ mắt xuống, thản nhiên nói: "Thấy muội không có việc gì, ta liền yên tâm, chưởng môn sư phó còn đợi ta, ta đi trước."

Liên Y gật gật đầu: "Thái tử ca ca đi thong thả"

Triều Ca không nói gì, khi bay lên, thuận đường nhìn thoáng qua Lâm Hồi Âm. Lâm Hồi Âm vừa mới đẩy cửa phòng mình, đầu không quay lại, trực tiếp vào phòng, phanh một cái hung hăng đóng cửa. Triều Ca mím môi, liền lạnh nhạt bay về hướng Thần Sơn đỉnh đại điện.

....

Vào đêm.

Lâm Hồi Âm nằm ở trên giường, tâm tình có chút rầu rĩ không cui. Vốn tưởng rằng Triều Ca tới thăm mình, thật không ngờ là nàng tự mình đâ tình, hắn là tới thăm Liên Y!

Lâm Hồi Âm trở mình, mở to mắt, nhìn ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, thế nào cũng không ngủ được.

Thời gian dần dần trôi qua, cũng không biết qua bao lâu, Lâm Hồi Âm cảm thấy mình có chút chóng váng. Loại cảm giác này cực kì quen thuộc, nàng biết, nam tử biến thái kia lại tới bắt cóc nàng!

Nàng dung sức nhéo vào thịt mình, muốn đau đớn làm giảm đi choáng váng. Nhưng nàng vẫn rất nhanh rơi vào hôn mê.

Khi tỉnh lại, cùng những lần trước giống nhau, vẫn là nơi tối đen âm u kia. Tay của nam tử biến thái, đang ở trên người nàng sờ tới sờ lui.

Lâm Hồi Âm cả kinh, theo bản năng muốn vận dụng thuật di chuyển trong nháy mắt, trở lại phòng của mình. Nhưng nàng vừa mới niệm chú ngữ, nam tử biến thái liền vươn tay, ở trong bóng tối, điểm trúng huyệt vị của nàng một cách chuẩn xác.

Nàng vốn ngưng tụ tiên lực để hóa giải, nhưng cả người không thể động nằm trên thảm, tùy ý để tay nam tử biến thái ở trên người nàng vuốt ve không hề trở ngại.

Đáy lòng Lâm Hồi Âm cảm thấy thẹn, biết rõ nơi này tối đen, lại nhịn không được mặt đỏ lên. Đây là nàng trong trạng thái thanh tỉnh, không hề phản kháng bị một người nam nhân sờ qua toàn thân, theo bản năng lên tiếng phản kháng: "Ngươi đừng chạm vào ta..."

Nam tử biến thái vẫn duy trì trầm mặc như trước, cẩn thận đưa tay sờ qua lưng của nàng.

Lâm Hồi Âm theo bản năng nghĩ nam tử biến thái muốn làm chuyện kia với nàng. Nàng nhịn không được cau mi lại, nghĩ đến mỗi lần hắn đi vào, nàng đều đau không thể chịu được, như bị người ta xé rách, nhịn không được run rẩy, giọng nói có chút bất ổn: "Ngươi đừng làm xằng bậy...Ta sợ đau...Ta không muốn làm chuyện này..."

Nam tử biến thái vẫn trầm mặc như cũ, động tác trên tay chưa ngừng.

Lâm Hồi Âm cảm giác được tay hắn dịch chuyển đến trước ngực của nàng. Nàng theo bản năng ngừng hô hấp, nhưng không theo dự đoán nổi lên ham muốn như trước.

**********************


Chương 176: Cùng Ta Xuống Núi, Được Không? (16)

Lâm Hồi Âm sửng sốt, liền mở mắt, cảm nhận tay của của nam tử không mang theo đùa giỡn như trước, cũng không câu dẫn, sờ thân thể nàng với tốc độ thong dong bình tĩnh, tỉ mỉ, càng giống như là kiểm tra.

Lâm Hồi Âm ở đó ngẩn ngơ, nàng rõ ràng cảm nhận tay nam tử theo xương cổ tay đến xương cánh tay, sau đó là đến hai chân của nàng...

Mỗi một chỗ, mỗi một tấc, hắn đều sờ vô cùng cẩn thận, thực cẩn thận, như là đảm bảo nàng không bị thương, mới tiếp tục sờ đến nơi tiếp theo.

Đợi khi hắn kiểm tra xong từng bộ phận trên người nàng, phát giác nàng không có bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm, vươn tay, ôm nàng vào trong ngực mình, sau đó không có động tác gì khác.

Lúc này Lâm Hồi Âm mới kịp phản ứng, hắn là kiểm tra...kiểm tra nàng có bị thương không...

Nam tử biến thái trong bóng đêm này, rốt cuộc là Triều Ca, hay là Dạ Huyền?

Hẳn là Triều Ca đi...Chỉ có một mình hắn mới biết nàng chém gậy trúc trong rừng bị thương. Nếu như trong lời nói của Triều Ca, như vậy hôm nay thật ra hắn đến thăm nàng, chẳng qua vì Liên Y đột nhiên xuất hiện, hắn mới thu lại ý định ban đầu của mình?

Hắn làm như vậy, chẳng lẽ vì sợ Liên y biết hắn đối xử tốt với nàng, sau đó mượn cơ hội mà làm khó nàng?

Lâm Hồi Âm nghĩ đến đây, nháy mắt cảm thấy mình cực kì thông minh!

Nhất định là như vậy!

Liên Y vừa vào Thần Sơn, liền nói với mọi người quan hệ của nàng ta và Hoàng thái tử tốt như thế nào. Nếu Liên y biết quan hệ của Triều Ca và nàng tốt hơn rất nhiều, tất nhiên nàng ta sẽ càng không bỏ qua nàng!

Triều Ca làm như vậy, chính là tránh mang lại phiền toái cho nàng!

Mà hắn lại đối với nàng không yên lòng, cho nên bắt cóc nàng tới đây, muốn xem nàng có bị thương không.

Lâm Hồi Âm nghĩ đến đây, trong lòng nhịn không được hiện lên một tầng ấm áp nhàn nhạt.

Cỗ ấm áp kia, ở trong lòng của nàng không ngừng chảy xuôi, ngay tiếp theo cả người nàng đều mạc danh kì diệu mà ấm áp lên.

Nàng cảm giác được lòng mình, dần dần nứt ra, ở bên trong bắt đầu nảy sinh một gốc cây nho nhỏ...

****

Ngày hôm sau, khi đang học trên Tinh điện, trong đầu Lâm Hồi Âm luôn xoay quanh cảnh tượng đêm qua mà thất thần liên tiếp, bị một sư tỉ cảnh cáo ba lần.

Lâm Hồi Âm đỏ mặt, liền thu vào suy nghĩ sâu xa, chuyên chú nghe giảng bài, nhưng bất tri bất giác lại nghĩ đến mình nghe được Liên Y nói ở nhà vệ sinh, mấy ngày nữa là đến sinh nhật Triều Ca, hơn nữa Liên Y đã chuẩn bị lễ vật thật tốt cho hắn rồi.

Nàng có nên hay không mua một lễ vật cho Triều Ca?

Lâm Hồi Âm cầm bút lông, vẽ vẽ trên giấy hồi lâu, cuối cùng quyết định sẽ chuẩn bị cho Triều Ca một lễ vật.

Thần Sơn không cho phép đệ tử một mình xuống núi. Trên Thần Sơn, toàn bộ ăn ở đều được trông coi, căn bản không đệ tử nào có tiền, cho nên cũng không có nơi buôn bán.

Nàng muốn mua lễ vật, chỉ có thể xuống núi.

Ban ngày nàng cần đi học, nhất định là không có khả năng xuống núi, như vậy cơ hội duy nhất lén xuống núi, chỉ có thể là buổi tối.

Ban đêm nàng muốn đi, dựa vào trình độ ngự kiếm phi hành của mình, sợ là không ổn. Huống chi, trên thế giới này yêu ma quỷ quái cái gì cũng có, mặc dù bây giờ nàng có tiên thuật, nhưng cũng không lợi hại. Nếu gặp nguy hiểm, một người như nàng làm sao chạy thoát?

**********************


Chương 177: Cùng Ta Xuống Núi, Được Không? (17)

Liễu Nhiễu ngoài chú thuật, tiên thuật cũng bình thường, như vậy nàng phải tìm ai đây?

Lâm Hồi Âm ảo não cong miệng. Thời điểm gục xuống bàn, vô ý nhớ đến Dạ Huyền, mắt Lâm Hồi Âm đột nhiên sáng lên.

Đúng vậy, sao nàng lại không nghĩ tới?

Dạ Huyền tiên thuật lợi hại như vậy. Nếu hắn cùng mình xuống núi, khẳng định nàng sẽ không gặp nguy hiểm!

....

Ban đêm ở Thần Sơn, đều có sư tỷ chuyên môn đi kiểm tra xem mỗi người có ở trong phòng của mình hay không.

Đêm nay, sư tỷ như thường lệ đến kiểm tra, sau khi Lâm Hồi Âm để sư tỷ kiểm tra, liền đóng cửa, sau đó dán vào cửa, nghe động tĩnh bên ngoài.

Ước chừng qua thời gian một chén trà, sư tỷ phụ trách kiểm tra đã rời đi, mọi người hiện tại cũng đều đi ngủ.

Lúc này nàng mới nhẹ nhàng bò trên giường của mình, sau đó mở cửa sổ, nhìn về phía phòng đối diện.

Cửa sổ phòng Dạ Huyền đã đóng.

Bây giờ đêm khuya, nàng cũng không thể lên tiếng gọi Dạ Huyền. Lâm Hồi Âm đảo mắt, liền xoay người, cầm giày của mình lên, miệng niệm một khẩu quyết thuật xuyên tường, sau đó nháy mắt cả người nàng đều di chuyển ra bên ngoài.

Ánh trăng sáng tỏ, như nước thản nhiên soi chiếu toàn bộ Thần Sơn. Nhìn lại, cảnh tượng ở núi cao xa xa hết sức đẹp mắt, cùng với gió thổi qua, cảnh sắc càng lay động.

Lâm Hồi Âm cách phòng Dạ Huyền một dòng suối nhỏ, chảy tí tách, ánh trăng thản thiên. Lâm Hồi Âm có thể thấy những con cá nhỏ đang tự do nhảy tung tăng.

Lâm Hồi Âm chưa bao giờ ở trong đêm khuya, đứng ở ngoài ngắm cánh sắc ban đêm, nhịn không được bị cảnh sắc an nhàn như vậy làm cho xuất thần. Một trận gió lạnh thổi tới, nàng lạnh run lên một chút, mới vội vàng hoàn hồn, rất nhanh đi giày, lại mặc niệm di chuyển thuật, dịch chuyển đến bên ngoài cửa sổ phòng Dạ Huyền, nhẹ nhàng giơ tay, gõ lên cửa phòng hắn.

"Meo___" cùng với tiếng gõ cửa của nàng. Ở bên trong truyền đến tiếng kêu tinh tế của mèo, ngay sau đó lại lâm vào im lặng.

Lâm Hồi Âm cong miệng, tiếp tục giơ tay lên, muốn đẩy cửa ra nhưng không có mở, lại nhẹ nhàng gõ hai cái, sau đó nàng không nghe thấy âm thanh gì từ trong phòng.

Chẳng lẽ hắn đã ngủ rồi?

Lâm Hồi Âm còn đang suy nghĩ, cửa ở trước mặt nàng đột nhiên mở ra. Lâm Hồi Âm hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau, ngay sau đó một đạo nhân ảnh vọt đến trước mặt, giây tiếp theo yết hầu của nàng liền bị bóp chặt, khiến nàng không thể hô hấp, theo bản năng giơ tay lên, bắt lung tung, miệng ấp úng phát ra tiếng kháng nghị.

Dạ Huyền nghe được thanh âm quen thuộc, hơi hơi cúi đầu, nhìn thấy dung nhan quen thuộc, lực đạo trên tay biến mất hầu như không còn.

Lâm hồi Âm vươn tay ôm lấy cổ nhẹ nhàng ho khan hai cái, chỉ chỉ phòng hắn, sau đó liền đi vào.

**********************


Chương 178: Cùng Ta Xuống Núi, Được Không? (18)

Dạ Huyền đứng cứng ngắc tại chỗ, nhìn Lâm Hồi Âm đi vào phòng, nhíu mi, có chút khó hiểu, lại rất nhanh từ cửa đi vào, thuận đường vươn tay đóng chặt cửa lại.

Dạ Huyền vốn tưởng Tiên đế phái người tới ám sát mình nên xuống tay tàn nhẫn. Lâm Hồi Âm dù chưa chết nhưng bị sát khí của Dạ Huyền áp bách có chút suy sụp. Khi đi vào phòng, không nghĩ qua liền đặt mông ngồi xuống.

Tiểu Bạch miêu thường đi theo Dạ Huyền từ trên bàn lập tức nhảy xuống người nàng, đem bụng của nàng trở thành cái giường, cọ tới cọ lui, vẫn không quên kêu "meo meo" hai tiếng với nàng.

Dạ Huyền cúi người, nhéo hai cái tai của tiểu miêu, không lưu tình dùng sức ném nó đi ra ngoài. Tiểu miêu "meo" một tiếng, lúc sắp đụng phải tường, nhẹ nhàng xoay tròn một cái, an toàn rơi trên giường. Đôi mắt mèo trừng một cái, nhìn Dạ Huyền, như không hài lòng hắn trọng sắc khinh bạn, lại kêu hai tiếng "meo meo" kháng nghị.

Dạ Huyền cũng không liếc mắt nhìn con mèo một cái, chính là cúi người kéo Lâm Hồi Âm đứng lên, trong thanh âm tràn đầy vui sướng: "Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"

Lâm Hồi Âm ôm yết hầu đau nhức của mình, gật gật đầu. Đôi mắt chuyển động, phát hiện phòng Dạ Huyền có chút đơn điệu.

Một cái giường, một cái bàn, hai cái ghết, một bộ trà cụ, và vật gì đó khác nữa.

Trong phòng có hương thơm thanh thoát.

Chiếc giường màu trắng, màn che bằng lụa trắng, móc treo bạch ngọc, nhẹ nhàng êm dịu.

Tiểu miêu ở trên giường thấy nàng nhìn nó, biểu tình hung ác kêu một tiếng, như là phát tiết sự bất mãn vì nàng mà nó bị chủ nhân ném ra ngoài.

Chỉ là nó chưa kêu "meo" một tiếng hoàn chỉnh thì một đạo ánh mắt sắc bén của Dạ Huyền bắn tới, phần sau tiếng "meo" lập tức biến thành "ô", nháy mắt không còn thở, ghé vào giường, một cử động nhỏ cũng không dám, như là làm nũng, miệng ngẫu nhiên vẫn kêu "ô ô" hai tiếng.

Dạ Huyền xoay người, rót một chén nước, đưa cho Lâm Hồi Âm.

Lâm Hồi Âm tiếp nhận, ừng ực một hơi uống cạn, mới cảm thấy cổ họng thư thái hơn một chút. Sau đó nàng nhìn Dạ Huyền, nháy mắt, hỏi: "Lúc trước có phải ngươi ở Thần Sơn ngốc qua lâu?"

Dạ Huyền không biết Lâm Hồi Âm có mục đích gì, nhìn ánh mắt của nàng, gật gật đầu.

"Vậy ngươi có biết thành nào gần Thần Sơn không?" Đáy mắt Lâm Hồi Âm tỏa ra một tầng ánh sáng: "Phải là thành có chợ đêm."

"Ân" Dạ Huyền tiếp nhận chén trà từ Lâm Hồi Âm, mới nhẹ nhàng nói một câu: "Biết."

Nàng chỉ biết, tìm Dạ Huyền là chính xác!

"Ngươi cùng ta xuống núi, được không?" Lâm Hồi Âm hơi kích động vươn tay bắt lấy cánh tay Dạ Huyền. Dạ Huyền đột nhiên bị nàng đụng chạm khiến thân thể run lên, chén trà ở trên tay hắn không hề có dấu hiệu liền bị rơi xuống đất, rơi vỡ.

Hắn căn bản không quan tâm chén trà kia bị vỡ, chính là chậm rãi quay đầu, nhìn ánh mắt của nàng có chút thâm thúy

**********************


Chương 179: Cùng Ta Xuống Núi, Được Không? (19)

Hắn nhìn nàng vô cùng chuyên chú, mỗi một thần thái hay động tác thật nhỏ đều không quên.

Mà nàng lại bị chén trà rơi xuống mà hoảng sợ, cả người lui về phía sau, mới ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.

Bên trong dạ minh châu, phát ra ánh sáng nhẹ nhàng, soi vào khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết của hắn, khiến hắn giống như thanh phong bạch ngọc, nhẹ nhàng mà tao nhã tới cực điểm. Hắn buông xuống suy nghĩ, đáy mắt chuyển động không ngừng, như ánh sáng châu ngọc.

Lâm Hồi Âm nhìn đến mức nhất thời có chút ngu ngốc.

Trong phòng cực kì yên lặng, tĩnh lặng tới mức tiếng hai người hít thở cũng đều rõ ràng.

Lâm Hồi Âm đợi hồi lâu, thấy Dạ Huyền không nói gì, nàng mới nhẹ nhàng chớp mắt, giọng nói mềm mại, mang theo một chút lấy lòng cùng ngây thơ: "Cùng ta xuống núi có được không?"

"Xuống núi làm gì?" Dạ Huyền hoàn hồn, cứng ngắc, giật mình, rũ mắt xuống, nhìn ngón tay của nàng đang kéo lấy ống tay áo của hắn, ngữ điệu có chút nghiêm khắc: "Thần Sơn đệ tử, không có chưởng môn cùng sư phó cho phép thì không được tự tiện một mình xuống núi. Nếu bị phát hiện, sẽ phải chịu sự trừng phạt."

"Ta biết a." Ngữ điệu của Lâm Hồi Âm mềm mại như trước, đôi mắt đen nhánh lóe lên một tầng giảo hoạt, "Nhưng bây giờ bọn họ đều ngủ, ban đêm yên tĩnh, chúng ta lén xuống núi, sau đó trước buổi sáng liền trở về, sẽ không bị ai phát hiện!"

Dạ Huyền nhíu nhíu mày, không mở miệng đáp ứng, cũng không lên tiếng cự tuyệt, chỉ là bình tĩnh nhìn nàng.

Lâm Hồi Âm cong cong miệng, kéo tay áo hắn, lay động không ngừng: "Ngươi đi cùng ta đi, được không? Được không? Được không mà?"

Nàng làm nũng, khiến cho hắn vui sướng, có chút choáng váng mê hoặc. Hắn nhịn không được nuốt nước miếng, theo bản năng liền gật gật đầu, đồng ý.

Yêu cầu của nàng, hắn không có cách nào cự tuyệt.

Lâm Hồi Âm vui mừng: "Dạ Huyền, ngươi thật tốt!"

Khuôn mặt nàng tươi cười như một đóa hoa phù dung, rất nhanh tràn nở ra, xinh đẹp không gì sánh được.

Hắn như bị cuốn hút, đột nhiên cũng nở nụ cươi theo nàng. Nụ cười của hắn thật hàm súc, khóe môi nhẹ nhàng giương lên, lộ ra hàm răng trắng noãn. Có lẽ do phát ra từ sự vui vẻ trong nội tâm, cho nên nụ cười của hắn thoạt nhìn không còn mê đảo chúng sinh, ngược lại có chút thanh tịnh.

"Vậy ngươi đợi ta, ta đi lấy túi tiền. Bây giờ chúng ta xuất phát được không?"

Dạ Huyền gật gật đầu, Lâm Hồi Âm nhẹ nhàng vô cùng đi ra ngoài, dùng di chuyển thuật trở về phòng mình, lấy ra số tiền mình vất vả đào ra từ đống người chết, cẩn thận cho vào trong một cái túi nhỏ, xách ở trong tay, lần nữa quay trở về phòng Dạ Huyền.

**********************


Chương 180: Cùng Ta Xuống Núi, Được Không? (20)

Lúc này Dạ Huyền đã chuẩn bị tốt mọi thứ, tiểu miêu bị hắn dọa chạy ghé lên vai hắn. Dạ Huyền thấy nàng quay lại, lập tức đứng lên, đẩy cửa sổ ra, mang nàng nhảy ra ngoài. Sau đó nháy mắt, Lâm Hồi Âm phát hiện mình ở trên trời cao vạn trượng, dưới chân là những đám mây mềm mại.

Ban đêm vốn lạnh, hơn nữa lúc này ở trên không trung trốn trải, độ ấm lại lạnh hơn bình thương. Lâm Hồi Âm run run thân mình, cuộn tròn trên đám mây, vươn tay lấy một đám mây thổi qua đến bên cạnh mình, đám mây đó ở trên người, chắn đi được không ít gió.

Dạ Huyền chuyên chú khống chế đám mây. Dọc đường đi thật trầm mặc, trong phút chốc Lâm Hồi Âm cũng không biết nên nói gì, liền nằm trên đám mây, lười biếng ngáp một cái.

Tiểu miêu chỉ im lặng trong chốc lát rồi lại phá lệ nghịch ngợm, từ trên vai Dạ Huyền nhảy đến chỗ Lâm Hồi Âm, tới tới lui lui lăn lộn, lăn qua lăn lại.

Lâm Hồi Âm vươn tay nhéo nhéo cái tai của tiểu miêu. Tiểu Bạch miêu hơi ghét bỏ liếc nàng một cái, rất ngạo kiều chạy đi chỗ khác. Lâm Hồi Âm bị tiểu bạch miêu chọc cho cười ra thành tiếng, dẫn đến Dạ Huyền quay đầu lại nhìn nàng một cái.

Lâm Hồi Âm mặt đỏ lên, nói: "Con mèo nhỏ kia thật đáng yêu."

"Đó không phải là mèo." Dạ Huyền phá lệ lên tiếng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, cũng không lạnh lẽo.

"A?" Lâm Hồi Âm kinh ngạc nhìn con mèo nhỏ kia, tỉ mỉ quan sát một lúc, thấy thế nào cũng cảm thấy đây là một con mèo nhỏ, nhìn không được ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn về phía Dạ Huyền.

Dạ Huyền thuần thục khống chế đám mây trên không trung, không quay đầu lại nhìn nàng nhưng lại như biết nàng đang nghĩ gì, chậm rãi giải thích: "Đó là tuyết hổ, một trong ngũ đại thần thú thượng cổ."

"Hổ?" Lâm Hồi Âm lại mở to mắt, nhìn tiểu bạch miêu chỉ lớn hơn bàn tay mình, bĩu môi, bộ dáng hoài nghi.

Tuyết hổ nhìn thấy vẻ mặt kì thị của Lâm Hồi Âm, hướng về phía nàng bất mãn "meo" một tiếng.

Lâm Hồi Âm làm cái mặt quỷ với tuyết hổ, liền nghe được giọng nói dễ nghe của Dạ Huyền lại cắt qua bầu trời đêm một lần nữa: "Đây là bộ dáng sau khi nó biến thân."

"A." Lâm Hồi Âm lên tiếng. Lúc này Dạ Huyền không nói gì, hai người nhất thời lâm vào trầm mặc. Dạ Huyền ngàn năm lẻ loi một mình, tịch mịch lâu, khó tránh nói ít. Nhưng Lâm Hồi Âm đã nhịn không được, muốn tìm chuyện hỏi hắn: "Chúng ta còn bao lâu mới tới?"

"Lập tức." Dạ Huyền hiển nhiên không biết nói chuyện phiếm, đối mặt với vấn đề của Lâm Hồi Âm, chính là có hỏi tất đáp.

Lại một lần nữa tẻ ngắt, Lâm Hồi Âm vắt hết óc trong chốc lát, đột nhiên nghĩ đến chính mình còn không biết mua lễ vật gì cho Triều Ca. Nàng lại nghĩ Dạ Huyền từng sống với Triều Ca khá lâu, hai người nhất định quen thuộc. Lâm Hồi Âm trở mình một cái, nằm trên đám mây, hỏi: "Mấy ngày nữa là sinh nhật Triều Ca, ta muốn mua cho hắn một lễ vật. Ngươi có biết hắn thích gì không?"

Dạ Huyền đưa lưng về phía Lâm Hồi Âm nghe được lời này, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén...

**********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro