C271-280: Nàng Đang Ghen Phải Không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 271: Nàng Đang Ghen Phải Không?[1]

Triều Ca cảm thấy như có con dao đâm vào lòng, cực kỳ khó chịu, trong khoảng thời gian ngắn chỉ nhìn Lâm Hồi Âm, không biết nên nói chuyện thế nào.

Triều Ca hắng giọng, rốt cục mới miễn cưỡng nới với Lâm Hồi Âm, thổ lộ ra lời trong lòng:"Hồi Âm, chúng ta không nên như vậy ."

Hắn và nàng, hai người, vốn không nên như vậy.

Ngàn năm trước, bọn họ yêu nhau, ngàn năm sau, đáng nhẽ bọn họ vẫn phải ở cùng một chỗ.

Lâm Hồi Âm mím môi, không lên tiếng, đảo mắt, lại thoáng hiện qua lửa giận, hừng hực thiêu đốt.

"Hồi Âm, chúng ta thật sự không nên như thế." Triều Ca nặng nề lặp lại một lần.

"Chúng ta không nên như vậy, vậy chúng ta nên thế nào?" Lâm Hồi Âm không thể nhịn nữa, chanh chua nói:"Chẳng lẽ chúng ta nên như thế, ta chẳng hay biết gì, ngây ngốc cái gì cũng không biết, tưởng ngươi thật tâm với ta, sau đó ngốc hồ hồ , nhận sự dạy dỗ của ngươi, biến thành Thanh Âm ngươi vẫn mong chờ?"

"Hồi Âm, lần trước là ta không đúng, để ta giải thích, chúng ta đừng như vậy, chúng ta bắt đầu lại nhé, được không?"

Nàng không hiểu, vì sao Triều Ca muốn biến là có thể biến, nàng cũng không hiểu, rõ ràng đã hết hy vọng, vì sao năm lần bảy lượt hắn vẫn bám riết lấy nàng?

Lâm Hồi Âm cắn môi, có bực bội nói với Triều Ca:"Triều Ca, ngươi đừng gây trò cười nữa , dựa vào cái gì ngươi nói đừng như vậy, ta phải nghe lời ngươi đừng như vậy, dựa vào cái gì ngươi nói một bắt đầu lại lần nữa, ta phải bắt đầu lại lần nữa, Triều Ca, ngươi cho là ngươi là ai?"

Triều Ca xấu hổ ngẩng đầu, nhìn Lâm Hồi Âm, khuôn mặt hắn thanh nhã bức người, mang theo khí thế khiến người ta theo không kịp, đáy mắt sáng rọi như thanh tuyền, rất sáng, vẫn nhỏ nhẹ nói:"Ta biết ngươi giận ta, nhưng mà, Hồi Âm, ngươi phải biết rằng, vô luận như thế nào ta cũng không làm tổn thương ngươi, ta đối với ngươi cho tới bây giờ đều là thật tình ......."

Lâm Hồi Âm cong môi nở nụ cười, như trào phúng, càng như tự giễu.

"Hồi Âm, cho ta một cơ hội, chúng ta làm lại từ đầu, được không?" Triều Ca nhìn Lâm Hồi Âm, cảm thấy người trước mắt đúng thật là Thanh Âm.

**********************

Chương 272: Nàng Đang Ghen Phải Không?[2]

Hắn đúng là vẫn còn yêu của nàng, nhìn đến nàng cùng Dạ Huyền như vậy thân cận, hắn ghen tị, hắn ghen, hắn đáy lòng không thoải mái.

Triều Ca nghĩ nghĩ, tiếp tục mở miệng, nói:"Hồi Âm, vô luận ta làm cái gì, kỳ thật ta đều muốn tốt cho ngươi, ta bảo vệ sự an toàn của ngươi, nếu l ngươi thật sự không muốn học tập tiên thuật, như vậy không cần học , ta......"

Triều Ca nghĩ, cái đêm mình và Lâm Hồi Âm tan vỡ ấy, Dạ Huyền và hắn đánh nhau, hắn nhớ lại, tiếp tục nói:"Ta sẽ cố gắng bảo vệ ngươi thật, nếu ngươi không thể tu thành tiên, không sao cả, đợi ta ngăn cản ma tôn thức tỉnh, ta sẽ cùng ngươi làm người, cùng ngươi hưởng thụ sinh lão bệnh tử chốn nhân gian....."

"Triều Ca." Lâm Hồi Âm cắt ngang lời hắn.

Triều Ca ngậm miệng, nâng mày, nhìn Lâm Hồi Âm.

"Không có khả năng ......" Lâm Hồi Âm nhếch môi, không còn chanh chua như ban nãy, thanh âm cũng thực bình tĩnh:"Thật sự không có khả năng ....... Rất nhiều chuyện, đã xong chính là đã xong, ngươi muốn đầu bắt lại từ đầu, nhưng ta thật sự không muốn....... Không muốn làm lại từ đầu."

Lâm Hồi Âm như sợ Triều Ca không nghe rõ, đặc biệt lặp lại một lần:"Tuyệt đối không muốn bắt đầu lại từ đầu."

Triều Ca biến sắc, bên tai còn quanh quẩn lời nàng vừa nói, hắn không chết tâm, cũng không cam tâm, không kịp nghĩ đã mở miệng chất vấn:"Ngươi không muốn bắt đầu với ta, vậy ngươi muốn cùng ai? Chẳng lẽ là Dạ Huyền?"

Lâm Hồi Âm không ngờ Triều Ca nhưng sẽ chất vấn mình, tức giận lại dâng lên, nàng vung một cái tát thẳng mặt hắn

Nàng dùng sức, đánh nghiêng đầu Triều Ca, nhưng vẫn chưa hết giận, thậm chí toàn thân còn run lên, cảm thấy Triều Ca quá nực cười, hắn lấy thân phận gì để chất vấn nàng? Hắn là gì của nàng? Giọng điệu hắn rất tự tin, giống như nàng thực sự làm điều gì có lỗi với hắn!

Lâm Hồi Âm hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh, cười lạnh nói:"Hoàng thái tử, ngươi không biết lời ngươi vừa nói rất buồn cười sao? Ngươi chẳng là gì cuae ta, ta Lâm Hồi Âm, tamuốn cùng ai cùng một chỗ, ta nghĩ hoàng thái tử cũng không có tư cách hỏi đến, ta yêu ai cũng chẳng liên quan gì đến ngươi!"

**********************

Chương 273: Nàng Đang Ghen Phải Không?[3]

Lâm Hồi Âm rất quả quyết.

Đêm khuya yên tĩnh, Triều Ca đứng trước mặt nàng, sắc mặt đã khôi phục bình tĩnh, thần thái ấy, bình thản đến đáng giận.

Rất lâu sau, Triều Ca mới nhẹ nhàng chớp mắt, trong ánh mắt thanh minh thấu triệt, vẫn bất động nhìn nàng, giống như chưa tèng xảy ra chuyện gì, ngữ điệu bình tĩnh nhẹ nhàng:"Hồi Âm, ta xem chân ngươi cho ngươi."

Lâm Hồi Âm mím môi, xoay đi, không nhìn Triều Ca, cũng không hé răng.

Triều Ca ngồi xổm xuống, nhấc vạt váy Lâm Hồi Âm muốn xem chân cho nàng.

Lâm Hồi Âm đá chân lên, đá vào tay Triều Ca, nàng đá rất mạnh, người ta không kịp phòng, Triều Ca không có tiên lực hộ thể, không kịp phản ứng lại, tay bị nàng đá lên, từ từ ửng đỏ.

Hắn ngồi xổm xuống, sống sượng siết chặt nắm tay, yên lặng đặt bên người, ngẩng đầu lên nhìn phía Lâm Hồi Âm.

Lâm Hồi Âm thản nhiên nhìn lại Triều Ca, hơi ngẩng đầu, đôi môi mân lại, có chút cố chấp.

Triều Ca lấy ra một bình thuốc, đưa cho Lâm Hồi Âm:"Vậy ngươi cầm thuốc đi, nhớ về bôi đấy, như thế sẽ chóng khỏi."

Bình này giống hệt bình Dạ Huyền cho nàng.

Khi nàng bị gậy trúc đánh vào tay, hắn cũng cho nàng bình thuốc như vậy.

Lâm Hồi Âm cảm thấy bình thuốc kia phá lệ chói mắt, giật bình thuốc ném vào bụi cây, sau đó xoay đầu, nhìn Triều Ca, ánh mắt sáng ngời:"Ta không cần!"

Sau đó đi sát qua bên người Triều Ca, khập khiễng tiêu sái rời đi.

Trong nháy mắt ấy, tay hắn nhẹ nhàng nâng lên, muốn bắt lấy tay của nàng, nhưng nâng đến một nửa, lại nặng nề rơi xuống, nhìn Lâm Hồi Âm dần dần đi xa, cả người hắn run rẩy, sắc mặt lại không có gì biến hóa, chỉ cảm thấy lòng mình, như bị bốn chữ kia hung hăng đâm thủng, máu tươi đầm đìa, vô cùng thê thảm.

Hắn tưởng, đêm hôm đó, hắn nhìn thấy nàng và Dạ Huyền cùng nhau chuồn xuống núi, cùng nhau trở về, hắn ghen tuông tận trời, phẫn nộ thổi quét trái tim, phát tiết lửa giận với nàng, lúc nghe xong những lời tàn nhẫn ấy, có phải nàng cũng có cảm nhận như bây giờ?

**********************

Chương 274: Nàng Đang Ghen Phải Không?[4]

Triều Ca nhìn Lâm Hồi Âm, nàng không dám dẫm hẳn chân xuống đất, chỉ kiễng mũo chân, thoạt nhìn khập khà khập khiễng.

Nhưng dù vậy, nàng cũng không nhận sự hỗ trợ của hắn.

Hắn nhớ, sau khi hắn cứu nàng ra khỏi cung điện của Dạ Huyền, nàng cầm tay hắn, vội vàng hỏi, nếu nàng bị Dạ Huyền đuổi giết thì phải làm sao bây giờ, nàng còn nắm ống tay áo hắn, muốn hắn giúp, đưa nàng về nhà....... Kho ấy, tựa hồ nàng đã coi hắn là vị cứu tinh duy nhất trên thế gian này.

Triều Ca cảm thấy trái tim mình như bị cái gì siết chặt, khó chịu đến mức không thể hít thở, vẻ mặt bình tĩnh nhất quán có chút vặn vẹo, khóe mắt hắn bắt đầu phiếm hồng.

......

Lâm Hồi Âm trở lại phòng, tâm tình buồn bực, nàng khó chịu nằm trên giường, mở trừng mắt mãi cho đến hừng đông.

Sau khi sinh nhật của Triều Ca qua đi, toàn bộ Thần sơn lại quay về theo quy luật, sáng sớm chạy bộ, Lâm Hồi Âm bị thương ở chương, đương nhiên là không thể chạy, nhưng vẫn đi báo danh.Buổi sáng học ở atinh Điện, thiếu đi Liên Y, toàn bộ phòng học nhưng thật ra im lặng không ít, không có ai đắc ý dào dạt khoe khoang, toàn bộ phòng học có vẻ nặng nề, Lâm Hồi Âm mất ngủ cả tối hôm qua, hôm nay đi học thì nằm bẹp trên bàn ngủ đến khi hết giờ.

Buổi chiều học tiên thuật ở giáo trường, người giảng bài là Triều Ca, mà Lâm Hồi Âm bị đau chân nên chỉ có thể ngồi ở một bên, nhìn mọi người ngự kiếm phi hành.

Dạ Huyền cũng không thèm để tâm đến giờ học, vừa giải tán liền không coi ai ra gì mà đi đến chỗ Lâm Hồi Âm, sau đó trước mắt bao người, tư thái huyễn hoặc ngồi xổm trước mặt nàng, vươn tay xốc váy Lâm Hồi Âm.

Lâm Hồi Âm cả kinh, theo bản năng vươn tay đi ngăn cản Dạ Huyền, Dạ Huyền còn nhanh hơn cả nàng, đã cởi ra giày, bàn tay nắm chân nàng cẩn thận xem, sau đó mang giày lại cho nàng, ngẩng đầu, cười nhạt, tuyệt đại tao nhã nói:"Hình như tốt lên nhiều rồi."

Nàng hoảng hốt, vội lảng sang chủ đề khác:"Sáng nay sư huynh nói cuối năm có trận đấu, khảo hạch thành tích của tân sinh. Ta cảm thấy lần này ta lại đứng thứ nhất từ dưới lên rồi." Lâm Hồi Âm rũ mắt, chỉ vào chân mình, vẻ mặt tiếc nuối:"Ngươi nói xem, nếu trước khi khảo hạch mà chân ta bị thương thì tốt biết bao!"

Dạ Huyền bị Lâm Hồi Âm chọc cười, hắn cười là từ khoé mắt đuôi mày, dần dần rơi xuống phiến môi, thoạt nhìn giống như hoa tháng ba nở rộ.

Lâm Hồi Âm thấy thần, qua một lát, nàng liền cười ha ha, ghé vào tai Dạ Huyền, nói:"Bất quá nếu ngươi đếm ngược thứ nhất, ta có thể cam đoan ít nhất ta là đếm ngược thứ hai."

**********************

Chương 275: Nàng Đang Ghen Phải Không?[5]

Nói tới đây, Lâm Hồi Âm cảm thấy mình thông minh cực, liền vỗ vai Dạ Huyền, nói:"Cứ như vậy đi, dù sao ngươi cũng lợi hại lắm rồi, không cần biết thứ tự khảo hạch gì, ta không nghĩ nữa, cho nên đến lúc đó ngươi phải bại bởi ta, để cho ta đếm ngược thứ hai, ngươi đếm ngược thứ nhất."

"Đếm ngược thứ hai với đếm ngược thứ nhất có khác nhau sao?" Dạ Huyền từng ở Thần sơn tu tiên, lúc khảo hạch đều là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

"Đương nhiên là có!" Lâm Hồi Âm mở to hai mắt nhìn Dạ Huyền, dùng ánh mắt "hắn không hiểu" nói:"Mọi người chỉ biết chửi đứa đếm ngược thứ nhất là đại ngu ngốc, sẽ không mắng đứa đếm ngược thứ hai, hơn nữa, đếm ngược thứ hai dù không mạnh nhưng cũng hơn đếm ngược thứ nhất!"

Dạ Huyền cảm thấy Lâm Hồi Âm hoàn toàn là già mồm át lẽ phải, nhưng cũng chưa bao giờ cùng nàng tranh cãi, ngược lại bị nàng chọc cười, hắn nhắm mắt lại, lười biếng tựa vào một gốc cây,"ừ" một tiếng, nói:"Tùy ngươi."

Dạ Huyền thực hưởng thụ cảm giác ngồi cùng nàng, giống như mọi thứ xung quanh đều là hư không, tâm tình hắn vui vẻ.

Lâm Hồi Âm chẳng cảm thấy như Dạ Huyền, tuy chân bị thương, không thể ngự kiếm phi hành nhưng cà người cũng không rảnh rỗi, chán đến chết đi được, nhặt hòn đá lên khắc vào thân cây.Thân cây cưng cứng, Lâm Hồi Âm dùng khí lực rất lớn mới khắc được, dùng nửa ngày, mới viết ra được ba chữ xiên xiên vẹo vẹo:"Lâm Hồi Âm", tên nàng.

Lâm Hồi Âm cảm thấy chỉ có ba chữ thì có chút đơn điệu, nghĩ nghĩ, vẽ thêm một hình ngộ nghĩnh.

Dạ Huyền ngồi ở một bên vẫn nhìn chằm chằm nàng, cảm thấy không rõ, liền vươn đầu ngón tay, điểm điểm, hỏi:"Đây là chữ gì thế?"

"Này không phải chữ a!" Lâm Hồi Âm vừa trả lời vèa khắc sâu lên:"Đây là hình trái tim........ Ở cái thế giới của ta ý, hình này biu đạt tình yêu, đơn giản mà nói, chính là......."" Lâm Hồi Âm tạm dừng một chút, nghĩ nghĩ, liền xoay quá, nhìn Dạ Huyền, dùng lời nói trực tiếp nhất:"Ta yêu ngươi."

Biết rõ "Ta yêu ngươi" trong miệng nàng không phải nói cho mình nghe nhưng Dạ Huyền vẫn đỏ mặt, mất tự nhiên gật đầu,"ừ" một tiếng, lại không nói nữa, chỉ nhìn chăm chú vào hình trái tim kia.

**********************

Chương 276: Nàng Đang Ghen Phải Không?[6]

Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng nói:"Thần sơn có quy định, không được khắc lung tung lên cây!"

Lâm Hồi Âm run tay, ngay lập tức giấu hòn đá ra sau lưng, nghiêng đầu, nhìn thấy một sư huynh thần thái nghiêm túc đứng trước mặt nàng và Dạ Huyền.

"Khắc linh tinh sẽ bị phạt tảo rừng trúc!" Sư huynh nhìn chằm chằm Lâm Hồi Âm:"Là ngươi khắc sao?"

Lâm Hồi Âm còn chưa trả lời, Dạ Huyền đã thản nhiên lên tiếng:"Là ta khắc."

Lâm Hồi Âm kinh ngạc xoay qua nhìn Dạ Huyền.

Dạ Huyền vẫn chẳng tỏ thái độ gì, bình thản nói:"Là ta khắc, có sao không?"

Sư huynh cả người khí tràng nháy mắt đã bị Dạ Huyền đè xuống, rõ ràng người có lý là hắn, nhưng lúc này, một câu cũng không nói ra được.

Hắn nghĩ một hồi, cuối cùng nhẹ giọng nói, "Nể tình ngươi lần đầu phạm phải, lần này ta tha, nhưng là sau không được khắc linh tinh, nếu không lần sau tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"

Lập tức, sư huynh liền xoay người, bước nhanh rời đi, đi xa rồi mới thở ra một hơi.

Lâm Hồi Âm đã ném hòn đá xuống, cầm tay áo Dạ Huyền, đứng lên, nghiêng đầu, nhìn Dạ Huyền, đô đô miệng, tràn đầy thầm oán:"Vì dao ngươi nói là ngươi khắc, không phải mà, mà ta mà. Quả nhiên thân phận nhị hoàng tử của ngươi dùng tốt đấy!"

"Nếu dùng tốt, vậy tặng cho ngươi, về sau ngươ đa dụng dùng đi." Dạ Huyền quay đầu, nhìn Lâm Hồi Âm:"Dù sao nếu ngươi không cần, nhị hoàng tử thân phận này chẳng khác gì phế phẩm, không dùng được!"

"Thật sự còn có thể như vậy sao?" Lâm Hồi Âm cổ miệng, có chút không tin đảo mắt:"Ta dùng thân phận nhị hoàng tử để sai lệnh người khác, cũng có thể chứ?"

"Có thể." Dạ Huyền gật đầu, không chút do dự trả lời.

Lâm Hồi Âm nghiêng đầu, trông thấy một đệ tử đi qua, liền "Ê" một tiếng, kêu kẻ kia dừng bước, nàng mở miệng nói:"Nhị hoàng tử nói, ngươi giúp hắn lấy chén nước đi!"

Dạ Huyền sau sinh nhật cùa Triều Ca, thân phận được sáng tỏ, nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Thần sơn.

Đệ tử nghe được Lâm Hồi Âm nói, lập tức không hai lời ngự kiếm bay đi, qua chốc lát, thật sự bưng một chén nước, hai tay cung kính đưa lên.

**********************

Chương 277: Nàng Đang Ghen Phải Không?[7]

Lâm Hồi Âm không ngờ, mình tùy tiện nói một câu mà đệ tử kia thật sự mang nước tới, nhất thời có chút ngượng ngùng, Dạ Huyền bên cạnh lại bình tĩnh vươn tay, tiếp nhận chén nước.

Đợi đệ tử rời đi rồi, Dạ Huyền mới đưa chén nước cho Lâm Hồi Âm:"Uống đi."

Lâm Hồi Âm từ nhỏ đến lớn chưa từng ỷ mạnh sai sử người khác như vậy, nhất thời cảm thấy mình tựa hồ là cố tình gây sự , nhìn chén nước trước mặt, lui về sau một bước, không đi nhận.

"Làm sao? Không phải khát nước sao?" Dạ Huyền dịu dàng hỏi.

Lâm Hồi Âm không đáp, chỉ cảm thấy đáy lòng bất an, cúi đầu.

"Làm sao vậy? Không thoải mái?" Dạ Huyền lại lên tiếng, âm điệu như trước mềm mà nhuyễn, như che chở cái gì trân ái.

Lâm Hồi Âm lắc đầu.

Hai người như dừng hình, Lâm Hồi Âm không nói lời nào, Dạ Huyền rất kiên nhẫn, cảm thấu nước trong tay đã lạnh, liền dụng tiên lực, hâm ấm nước.

Có người đi ngang qua, nhịn không được lắc đầu, nhìn hai người bọn họ, thấy có chút mạc danh kỳ diệu.

Nữ nhân đôi khi, chính là trời sinh như vậy, rõ ràng là mình làm hỏng không khí nhưng lại cứ khăng khăng không chịu thay đổi, muốn chờ người đối diện chủ động làm dịu không khí trước.

Cho nên rõ ràng là Lâm Hồi Âm cảm thấy ngượng ngùng không lên tiếng nói chuyện mới khiến cho hai người cứng ngắc , nàng cũng biết hẳn là nàng nên mở miệng trước làm dịu đi không khí , nhưng nàng vẫn ngậm miệng, không nói một tiếng, thậm chí trầm mặc đến cuối, lại cảm thấy ấm ức.

"Làm sao vậy?"

Dạ Huyền rất kiên nhẫn, nhạ Lâm Hồi Âm thấy lòng ấm lên, nàng cắn môi nhăn nhó một chút, liền nâng lên tay, nhận cốc nước, rầm rầm uống một mạch.

"Không uống ?" Dạ Huyền hỏi một tiếng, Lâm Hồi Âm lắc đầu, Dạ Huyền liền tự nhiên vươn tay, nhận lại chén, nắm ở trong tay mình.

Một lúc sau, Dạ Huyền thấy Lâm Hồi Âm vẫn không nói lời nào, lại hỏi:"Không vui?"

Lâm Hồi Âm lại lắc đầu, thanh âm mềm nói:"Không có."

"Vậy làm sao?"

Lâm Hồi Âm nhẹ giọng ra tiếng:"Vừa rồi có phải ta có chút quá phận không ? Ta không cố ý , chính là nghe ngươi nói, ta liền ý nghĩ nóng lên liền thuận tiện thử thôi, thật không ngờ hắn thật sự bưng nước......."

Hoá ra là vì chuyện này....... Dạ Huyền thở dài nhẹ nhõm, kìm lòng không đậu nâng tay, xoa tóc nàng:"Sẽ không." Dừng một chút, Dạ Huyền lại bổ sung:"Ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, ta gánh thay ngươi."

**********************

Chương 278: Nàng Đang Ghen Phải Không?[8]

"Thật vậy chăng?"

"Thật." Dạ Huyền không do dự, cực kỳ chắc chắn.

"Ta sai ngươi cũng có thể chứ?" Giờ này khắc này đã muốn hạ khóa, toàn bộ giáo trường không có bao nhiêu người, có vẻ yên tĩnh, giọng của Lâm Hồi Âm rất nhẹ, lại bay rất xa.

"Có thể."

Lâm Hồi Âm cắn môi dưới, nhịn không được muốn thử một lần, nàng tạm dừng trong chốc lát, rốt cục mở miệng nói:"Vậy ngươi cõng ta tới nhà ăn đi, chân ta đau, không muốn đi đường, ta muốn ăn đường dấm chua bài cốt, còn muốn ăn mật nước củ sen, ngươi gọi cơm cho ta......."

Nói xong, Lâm Hồi Âm lại lo lắng, hắn đường đường là nhị hoàng tử, mà nàng còn nợ hắn ba vạn lượng ngân phiếu.......

"Được." Dạ Huyền nố rồi loeenf cúi người.

Lâm Hồi Âm nhìn người phía trước, do dự một chút, lại vẫn leo lên.

Dạ Huyền đợi nàng lên, liền đứng lên, vững vàng cước bộ, cõng nàng tới nhà ăn.

Đến căn tin, Dạ Huyền thật sự đem Lâm Hồi Âm đặt ở vị trí trước cửa sổ, phải đi gọi cơm.

Dạ Huyền đưa cho Lâm Hồi Âm thìa bà đũa, chỉ vào đồ ăn vừa gọi, nói:"Ăn đi."

Lâm Hồi Âm rốt cuộc vẫn cảm thấy hết thảy như đang nằm mơ, cũng chậm rãi ăn một miếng, sau đó lại như tiểu nhân bốc đồng ngẩng đầu, nhìn Dạ Huyền nói:"Ta muốn ăn bánh bao."

"Ừ." Dạ Huyền buông đũa, đứng dậy, đi gọi bánh bao.

Dạ Huyền nghe lời lấy xong, lá gan của nàng cũng to lên, liền già mồm át lẽ phải, lắc đầu, tiếp tục yêu cầu, nói:"Ta không muốn ăn bánh bao, muốn ăn cơm."

Dạ Huyền không căm tức, thậm chí cũng không cảm thấy thiếu kiên nhẫn, xoay người đi lấy cơm.

Lâm Hồi Âm nhìn bát cơm trước mặt, bế tắc trong lòng hoàn toàn biến mấy, nàng tin hắn.

**********************

Chương 279: Nàng Đang Ghen Phải Không?[9]

Ngay cả vấn đề tra tấn nàng hồi lâu,"Dạ Huyền vì sao đột nhiên hôn môi nàng","Vì sao Dạ Huyền hôn nàng xong lại làm bộ như không có chuyện gì","Dạ Huyền vì sao tốt với nàng như vậy, đơn thuần chỉ vì bọn họ là bằng hữu sao", rất nhiều vấn đề, đều nháy mắt biến không còn bóng dáng.

Nữ nhân vốn không có tình yêu .

Tình yêu chỉ thuộc về nam nhân .

Không liên quan đến tình yêu, chỉ đơn thuần muốn hưởng thụ tất thảy tốt đẹp này, hưởng thụ cảm giác hạnh phúc được người che chở, sau đó kiêu ngạo làm một công chúa.

Mặc kệ người bên ngoài cảm thấy phần sủng ái này có bao nhiêu hoang đường, cảm thấy nữ nhân này có bao nhiêu ích kỷ, nam nhân này có bao nhiêu biến thái, nhưng, sủng ái này chính là như vậy , một người nguyện ý cho, một người nguyện ý nhận.

*******

Liễu Nhiễu thận trọng, bất quá là ngắn ngủn vài ngày đã phát hiện Lâm Hồi Âm và Triều Ca có quan hệ gì, tựa hồ đã không thể vãn hồi, mà Lâm Hồi Âm và Dạ Huyền giờ lại gắn bó với nhau.

Lâm Hồi Âm không nhiều tuổi, bất quá vừa mới trưởng thành, tiểu nữ sinh tính tình cẩn trọng, có Dạ Huyền hứa hẹn, trong nháy mắt như có ngọn núi dựa vào, làm chuyện gì cũng lo lắng mười phần.

Mà Dạ Huyền cũng không để ý nàng làm chuyện gì, đều dung túng nàng, bình tĩnh che chở nàng.

Ví dụ như, Lâm Hồi Âm hẹn Dạ Huyền đi hái quả, đến hơi sớm, liền ghé vào hồ nước, nhàm chán quá, bảo người ta đưa tới một ít bánh bao, bẻ bánh bao thành nhiều mảnh ném vào hồ nước. Trong hồ nước có rất nhiều cá, phía sau tiếp phía trước bơi tới ăn, Lâm Hồi Âm chơi bất diệc nhạc hồ, cá này ăn không biết sâu cạn, đợi khi Dạ Huyền đến, Lâm Hồi Âm đã ném hết bánh vào trong hồ nước, đi theo Dạ Huyền lên núi, tìm sơn quả mình thích ăn, buổi tối xuống núi, cá trong hồ đều chết sạch, bơi ngửa trắng bụng, nổi lềnh phềnh trong hồ nước, để Thần sơn sư huynh chất vấn, Lâm Hồi Âm chùi miệng, nhìn Dạ Huyền, nói, là ta chờ nhị hoàng tử chán quá, mới đút cho cá ăn ! Một câu, liền đem trách nhiệm đổ cho Dạ Huyền, Dạ Huyền chẳng kiêng dè mà vẫn thừa nhận, ngày hôm sau, cũng không biết Dạ Huyền lấy từ đâu ra đủ loại cá, mang vào căn tin, nói là cho Lâm Hồi Âm đút cá ăn, nhưng Lâm Hồi Âm lại thấy đần độn vô vị, rốt cuộc không đi qua hồ nước kia nữa.

**********************

Chương 280: Nàng Đang Ghen Phải Không?[10]

Lại ví dụ như, Lâm Hồi Âm nửa đêm nhàm chán, liền chạy đến bích tuyền chèo thuyền du ngoạn, Dạ Huyền liều mình bồi quân tử, Lâm Hồi Âm thấy nơi đó hoa sen đều kết đài sen, liền hái xuống dưới, bát hạt sen ăn. Hoa sen kia là thất thải hoa sen tam sư huynh từ Nam Hải dời qua đến, đào tạo thật lâu, mới nở hoa kết bồng, nghĩ chuyển qua hồ nước trước đại điện, ai ngờ bị Lâm Hồi Âm hủy diệt toàn bộ, tam sư huynh hổn hển chạy đến chất vấn nàng, Lâm Hồi Âm không biết hoa sen kia có thân phận hiển hách thế, liền chỉ vào Dạ Huyền, nói:"Là nhị hoàng tử sai ta như vậy làm!" Tam sư huynh nhìn Đông Hoang đại lục nhị hoàng tử, nghe đồn giết người không chớp mắt, liền ôm đài sen bị nàng xực hết hạt, lệ tuôn rơi xoay người bỏ chạy.

Lại ví dụ như, Lâm Hồi Âm tham ăn, thức ăn thần sơn lại ngon, nhưng cũng kiêng kị phô trương lãng phí, một tháng cũng chỉ có một ngày mới có một lần thức ăn ngon cải thiện, Lâm Hồi Âm lẻn vào phòng bếp, ăn hết đồ ăn không còn một mảnh, bị người trong căn tin bắt được, Lâm Hồi Âm theo thói quen đã có Dạ Huyền chống đỡ, liền không kiêng nể gì, đúng lý hợp tình, chỉ Dạ Huyền, nói:"Là hắn xúi giục ta như vậy!" Người kia nhìn hắc thái tử, cuối cùng chỉ có thể thả người.

.........

Mọi việc như thế, ngày nào cũngg cảy ra, mọi người lại không thể trách, thậm chí có nữ nhân còn bắt đầu hâm mộ Lâm Hồi Âm, cảm thấy nàng thật có phúc.

Nhưng Liễu Nhiễu thấy Triều Ca ngày một xuống sắc.

Nàng biết, nếu còn như vậy, Lâm Hồi Âm tất nhiên sẽ bị Dạ Huyền cướp đi ........ Tốt như vậy, tuyệt thế như vậy, ai có thể chống cự được?.

May mà Liễu Nhiễu và Triều Ca chỉ chênh nhau có một tháng, Liễu Nhiễu suy nghĩ một trận, liền quyết định vào ngày sinh nhật mình phải làm cho Triều Ca và Lâm Hồi Âm ở cạnh nhau.

Triều Ca và Liễu Nhiễu, quen biết 100 năm, tương kính như tân, cho nên sinh nhật Liễu Nhiễu, Triều Ca nhận được thông tri, tất nhiên sẽ không cự tuyệt.

Mà Lâm Hồi Âm chỉ có Liễu Nhiễu là bạn tốt, đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Nguyên bản Liễu Nhiễu không muốn mời Dạ Huyền , nhưng nàng vừa nói với Lâm Hồi Âm được một nửa, Dạ Huyền lại đến tìm Lâm Hồi Âm, Lâm Hồi Âm liền đặc biệt tự nhiên xoay quá, nhìn Dạ Huyền, nói:"Đêm nay Liễu Nhiễu sinh nhật, ngươi muốn đến không?"

Dạ Huyền không cự tuyệt, liền gật đầu đáp ứng.

Liễu Nhiễu cũng không biết nói cái gì nữa, cho nên, đêm hôm đó nguyên bản Liễu Nhiễu muốn mượn sinh nhật, an bài cho Triều Ca cơ hội, cứ như vậy trở nên có chút khó bề thực hiện.

......

Liễu Nhiễu tổ chức sinh nhật muộn.

**********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro