Chương 6 - 9: Đêm thứ hai của sáu ngày bảy đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ta đối với biểu ca ngươi, không có một chút hứng thú. Vì vậy ta khuyên ngươi về sau cũng đừng cầm vàng bạc gì đó đến vũ nhục ta. Nếu ta thật sự yêu thích tiền, đã gả cho biểu ca ngươi, làm biểu tẩu của ngươi, sau đó hưởng thụ tài sản của Chu gia. Tài sản ấy so với chút tiền của ngươi còn hơn biết bao nhiêu lần!”

Mộ Dung Nguyệt đau đến nhe răng vì bị Lâm Hồi Âm vặn cổ tay, lại không thể nhúc nhích. Bây giờ nghe Lâm Hồi Âm nói một loạt, vẻ mặt càng phấn khích hơn, nàng ta tức giận đến toàn thân phát run: “Ngươi là đồ nữ nhân không biết xấu hổ!”

Lâm Hồi Âm lại dùng sức một chút ở tay của Mộ Dung Nguyệt, khiến Mộ Dung Nguyệt đau đến sắc mặt tái nhợt: “Mộ Dung tiểu thư, ngươi đang mắng ta trước, ta hẳn là nên đi hỏi biểu ca ngươi thế nào lại đi coi trọng một nữ nhân không biết xấu hổ! Chẳng lẽ ngươi không biết, ngươi mắng ta, thực ra chính là sỉ nhục ánh mắt của biểu ca ngươi sao? Ngươi cứ việc mắng, ta tuyệt đối không để ý!”

Nói đến đây, ngữ khí của Lâm Hồi Âm trở nên sắc bén hơn: “Ngươi nếu không giữ được trái tim của biểu ca ngươi, cũng đừng bến chỗ ta giương oai!”

“Hôm nay cho ngươi một bài học, nữ nhân muốn được nam nhân yêu thích, không phải đi đối phó với nữ nhân khác! Nếu ngươi rảnh rỗi như vậy, hãy đem tâm trí ấy đặt lên người của biểu ca ngươi đi, e rằng biểu ca ngươi cũng sẽ không để ý nữ nhân khác!”

“Cho nên, Mộ Dung tiểu thư, ta khuyên ngươi vẫn nên quay về. Vì ở chỗ này của ta, ngươi không lấy được một chút lợi ích!”

Sau khi Lâm Hồi Âm nói sau, liền mạnh mẽ bỏ qua Mộ Dung Nguyệt. Sau đó thản nhiên nhìn đại tiểu thư điêu ngoa bị người khác chiều hư không biết trời cao đất rộng này, lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm quan tâm đến Mộ Dung Nguyệt, bước về phía ngoài cửa.

Để lại Mộ Dung Nguyệt đang ôm cổ tay bị đau của mình không biết sao.

Chu gia là một nhà giàu có, đại viện được trang hoàng xa hoa, đình đài lầu các, một cái cầu nhỏ bắc qua dòng nước, làm cho người ta cực kì thích thú.

Khi Lâm Hồi Âm ở trong phòng, mở cửa sổ ra có thể thấy một cái hồ nho, trong hồ có một hòn đảo nhỏ, trên mặt hồ để hai chiếc thuyền, phong cảnh hoàn mỹ chân thật không thể soi mói.

Buổi sáng xảy ra chuyện với Mộ Dung Nguyệt, Lâm Hồi Âm liền lười biếng ra khỏi cửa cả một ngày, ngay cả ăn uống cũng ở trong phòng.

Vào đêm, sau khi tắm sạch sẽ, Lâm Hồi Âm nhìn đến chiếc đồng hồ cát ở trước mặt, liền đứng dậy đóng toàn bộ cửa sổ và cửa phòng.

Lâm Hồi Âm lại thấy không đủ, nhìn về hướng cửa sổ, có hồ nước, e rằng rất khó xâm nhập được vào phòng này, liền đẩy bàn cùng ghế đến sau cửa phòng, gắt gao đặt ở đó.

Sau khi Lâm Hồi Âm làm xong hết thảy, cả người mệt mỏi thở mạnh. Nàng xụi lơ ngồi trên giường, nhìn đồng hồ cát trước mặt, đáy lòng yên lặng quên đi thời gian, ước chừng đến giờ Tý còn hai canh giờ nữa.

Có lẽ do đóng hết cửa sổ quan trọng, trong phòng vô cùng im lặng, đáy lòng Lâm Hồi Âm không nhịn được dâng lên một chút khẩn trương.

Nàng không rõ lắm. Rốt cuộc người bắt cóc mình là ai? Huống hồ nàng cũng không phải là người ở thế giới này, lại càng không gây thù chuốc oán với người khác.

Mặc dù kết thù, cũng có thể là lúc trước, mà không phải là trò bắt cóc vô lễ này.

Càng nghĩ, Lâm Hồi Âm càng cảm thấy kinh khủng, nhịn không được rung mình một cái, trong lòng lại càng tò mò. Tò mò người nam nhân bắt cóc rồi cướp đi trong sạch của mình, rốt cuộc là ai

Đôi mắt đen to sáng ngời của Lâm Hồi Âm, gắt gao dừng ở đồng hồ cát, cảm nhận thời gian từ từ trôi qua.

Hai canh giờ, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn. Nhưng đối với Lâm Hồi Âm, nó lại là sự tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần.

Khi cát sắp rơi hết xuống đáy, Lâm Hồi Âm mới phát hiện sau lưng mình ra mồ hôi lạnh.

Lập tức đến giờ Tý.

Không biết đêm nay, nàng có thể tránh được nam nhân biến thái kia hay không?

Lâm Hồi Âm dùng sức nắm lấy tay, gắt gao mím môi, ánh mắt chậm rãi chuyển động, phòng bị nhìn chằm chằm gian phòng.

Nhưng lúc nầy đây, khi đồng hồ cát trong tay mình bị mất, nàng không nghe thấy một chút thanh âm nào, cả người giống như những lần trước, lại một lần nữa rơi vào bóng tối vô tận.

……….

Lúc tỉnh lại, cũng giống như lần trước, vẫn ở nơi lạnh lẽo ẩm ướt cùng tối tăm.

Khác biệt duy nhất là, không biết có phải nàng tỉnh sớm hay không, lúc này thân thể nàng không xích lõa.

Nam nhân biến thái kia, đang cởi y phục của nàng.

Lâm Hồi Âm theo bản năng giơ tay lên nắm lấy vạt áo của mình, cả người lui về phía sau, muốn tránh né tay của nam nhân biến thái cởi y phục của nàng.

Động tác của nam nhân gặp phải trở ngại, có vẻ có chút tức giận. Giây tiếp theo, động tác mang theo một chút sát khí, dễ dàng nắm được bả vai của nàng, hơi dùng sức, khiến Lâm Hồi Âm đau không thể cử động.

Ngay sau đó, Lâm Hồi Âm nghe được thanh âm vải bị xé rách, tiếp theo ngực của nàng chợt lạnh.

Sau khí nam nhân biến thái lấy hết quần áo của Lâm Hồi Âm, hơi đứng dậy, cách Lâm Hồi Âm ra một khoảng cách.

Như vậy Lâm Hồi Âm mới cảm giác được hô hấp dễ dàng hơn nhiều. Ở trong bóng tối, nàng mơ hồ nghe thấy được âm thanh nam nhân cởi quần áo.

Con người khi không biết tình huống gì đang xảy ra, khi bị nhục nhã, sẽ có cảm giác sợ hãi.

Lâm Hồi Âm bất an rụt lui thân thể, nuốt nuốt nước miếng, mở miệng phát ra âm thanh khàn khàn run run: “Ngươi, rốt cuộc là ai?”

Nam nhân biến thái kia không có ý tứ muốn trả lời câu hỏi của nàng. Sauk hi cởi quần áo của mình xong, liền đè lên người Lâm Hồi Âm.

Hắn ép lên quá nặng, Lâm Hồi Âm thận trọng cử động, lại không chịu để yên, tiếp tục mở miệng. Lời nói ra không tự nhiên, vô lực mười phần: “Ta không biết ngươi, vì sao ngươi phải làm như vậy?”

Đáp lại nàng lại là trầm mặc.

Tay của nam tử nóng bỏng, đã muốn chạm vào da thịt của nàng, chạm vào khắp nơi.

Lâm Hồi Âm nhịn không được cảm thấy bực mình. Nàng nhíu nhíu mày, ngữ khí tức giận nói: “Ta hỏi ngươi là ai? Ngươi không nghe thấy ta nói sao? Chẳng lẽ ngươi là kẻ điếc, hoặc là người câm điếc.

Lâm Hồi Âm nói xong, liền giơ tay lên, hung hăng tát vào mặt nam nhân ở phía trước.

Tay nàng còn chưa chạm vào nam nhân. Tay của hắn nhanh hơn, bắt được cổ tay của nàng.

Lâm Hồi Âm biết không đánh lại được người nam nhân này. Lại nghĩ đến khi bị người nam nhân này khinh bạc, đáy lòng xuất hiện sự oán hận, ngữ điệu sắc bén rất nhiều: “Ngươi thật sự là một kẻ bất lực, có can đảm làm cường gian, lại không có can đảm cho người khác thấy mặt, sao được coi là nam nhân!”

“ Nếu có bản lĩnh, ngươi đã thoải mái cho ta biết ngươi là ai. Ngươi sợ cái gì, chẳng lẽ sợ bản cô nương biết được sao?”

“Ta nói cho ngươi biết. Cho dù ngươi không nói ra, ta cũng sẽ tìm ra ngươi là ai. Sau đó rút gân lột xương ngươi, nghiền xương thành tro!”

Cuối cùng, Lâm Hồi Âm cắn răng, bức bách nói ra từng chữ.

Chính là, đối mặt với cảm xúc kịch liệt của Lâm Hồi Âm, nam tử biến thái vẫn giả bộ mắt điếc tai ngơ, mở ra hai chân của nàng, sau đó tiến lên xâm nhập vào thân thể của nàng.

Lâm Hồi Âm còn muốn nói tiếp, lại đau đến tê tâm liệt phế mà lời nói bị ngăn lại trong cổ họng. Nàng có ý thức nắm tay, móng tay đâm thật sâu vào thịt.

Nam tử biến thái vô tình tàn sát thân thể của nàng. Lúc này, Lâm Hồi Âm đau đến mức không có sức lực đếm xem nam nhân này khi nào thì chấm dứt.

Nàng chỉ có thể cảm giác được đau đớn đào núi lấp biển cùng khuất nhục cùng với động tác từng đợt mang đến của người nam nhân này.

Thậm chí, đến cuối cùng, đầu óc của nàng đều đình chỉ tự hỏi, mũi không thể hít thở.

Nhưng mà may mắn, người nam nhân này làm nàng trong bảy đêm, cũng không hôn môi nàng nên bây giờ nàng có thể dựa vào miệng mà hít thở.

Cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu, thời điểm ý thức của Lâm Hồi Âm có chút mơ hồ, nam tử đột nhiên nhanh chóng đứng lên, sau đó liền dừng lại.

Đôi mắt Lâm Hồi Âm mở thật to, nhìn trước mặt tối đen được một lúc mới miễn cưỡng thở ra một hơi. Sau đó phát hiện trong không gian tối tăm lạnh lẽo, nam nhân biến thái kia đã biến mất, chỉ để lại nàng một mình.

Lâm Hồi Âm giãy dụa muốn đứng dậy, lại phát hiện xương cốt toàn thân đều đau, chỉ có thể lười biếng trở về nằm. Khi hơi hơi xoay người một cái, nàng lại phát hiện một ánh sáng bạc tỏa ra. Lâm Hồi Âm tò mò, lấy ra trước mặt, là một ngọc bội hình bán nguyệt, làm bằng ngọc Dạ Quang, ở trong không gian tối đen tỏa ra một ánh sáng màu trắng sữa nhàn nhạt.

Kiểu dáng ngọc bội rất đơn giản, mặt trên điêu khắc hoa văn hình long phượng, ở giữa còn có một chữ ___ “Hoàng”

Lâm Hồi Âm đặt ở trong bàn tay, tỉ mỉ quan sát một thời gian, yên lặng đem tất cả ghi nhớ trong lòng.

Ngọc bội chắc là của nam nhân biến thái kia. Nàng muốn chặt chẽ ghi nhớ, đợi đến một ngày có thể gặp được chủ nhân của ngọc bội này, nàng nhất định sẽ đem những gì hắn đối xử với nàng đòi trở về!

Sáng sớm.

Lâm Hồi Âm ngồi ở trên giường kinh sợ, lại phát hiện mình đã về phòng Chu Lạc Trần chuẩn bị cho mình.

Lâm Hồi Âm mở tay ra, phát hiện ngọc bội ở trong lòng bàn tay đã biến mất, e rằng nam nhân biến thái kia đã cầm đi.

Nhíu nhíu mày, Lâm Hồi Âm có thể miêu tả lại một cách rõ ràng ở trong lòng, liền âm thầm thở dài nhẹ nhõm. Nàng nghiêng đầu, không quên nhìn ra ngoài cửa sổ. Nắng chiếu vào sáng rỡ, ở khắp mọi nơi, soi xuống hồ nước màu ngọc bích, tất cả phong cảnh đều yên tĩnh mà tốt đẹp, làm cho tâm tình phiền muộn của Lâm Hồi Âm hơi giãn ra một ít, rồi ngắm phong cảnh bên ngoài một cách thích thú.

Nhưng Lâm Hồi Âm còn chưa kịp hưởng thụ nhiều, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân náo loạn lẫn lộn. Ngay sau đó cửa phòng của nàng liền bị đẩy ra.

Lâm Hồi Âm nhíu mi một chút, đã đem tầm mắt ở ngoài cửa sổ chuyển về, chậm rãi nhìn đến ba người to lớn đứng ở ngoài cửa, cầm đầu là Mộ Dung Nguyệt, bên cạnh sắc mặt Chu Lạc Trần không được tốt.

Ngày hôm qua Mộ Dung Nguyệt ở nơi này của Lâm Hồi Âm không chiếm được lợi ích, thoạt nhìn tâm tình cũng không tốt, hơi vênh váo, bước tứng bước tiêu sái tới chỗ Lâm Hồi Âm.

Lâm Hồi Âm không biết Mộ Dung Nguyệt muốn làm gì, ánh mắt phòng bị nhìn chằm chằm nàng ta.

Mộ Dung Nguyệt đứng ở trước mặt Mộ Dung Nguyệt, không nói nhiều lời vô nghĩa, giơ tay lên, tung chăn ở trên người nàng ra, sau đó kéo vạt áo của nàng.

Động tác của Mộ Dung Nguyệt bất ngờ, Lâm Hồi Âm không kịp phòng ngự, nên cảnh xuân ở trước ngực phần lớn đều lộ ra.

Ở đây nam có nữ có, đều là người cổ đại, biết giữ gìn phép tắc không vô lễ, cho nên người ta nhìn vội vàng thoáng qua, rồi bỏ qua trong đầu.

Nhưng mặc dù như thế, người ta vẫn nhìn thấy dấu vết của nam nhân biến thái kia lưu lại trên người Lâm Hồi Âm, xanh xanh tím tìm, mức độ không đồng nhất.

Mộ Dung Nguyệt chỉ vào ngực Lâm Hồi Âm, nói với một đám người có Chu Lạc Trần băng âm thanh giòn giã: “Biểu ca, muội đã sớm nói với huynh nàng ta chẳng phải là nữ nhân tốt, huynh còn không tin ta. Hiện tại huynh nhìn xem dấu vết trên người nàng, rõ ràng là làm chuyện dơ bẩn với nam nhân!”

Sắc mặt Lâm Hồi Âm lạnh lùng, đẩy tay của Mộ Dung Nguyệt ra, cầm quần áo nhanh chóng che kín da thịt.

Mộ Dung Nguyệt quay đầu nhìn Lâm Hồi Âm, nhịn không được phẫn nộ nói: “Người này là một nữ tử không rõ lai lịch, sao lại đê tiện như vậy nha! Đêm qua ta đến phòng ngươi xem một chút, ta mà không đến, biểu ca vĩnh viễn sẽ không biết. Nàng ta thừa dịp lúc mọi người ngủ say, đi ra ngoài lén lút cùng nam nhân! Biểu ca ta đối đãi tốt với ngươi, ngươi như vậy thật không biết liêm sỉ, thật làm huynh ấy thất vọng!”

Chu Lạc Trần đứng ở cửa, sắc mặt xanh mét, đáy mắt nhìn chằm chằm Lâm Hồi Âm, hiện lên hai ngọn lửa: “A Nguyệt, im miệng!”

“Không được, vì sao lại muốn muội im miệng chứ!” Mộ Dung Nguyệt nhìn thoáng qua Chu Lạc Trần, thắt lưng thẳng tắp, từng chữ rõ ràng nói: “Dám làm còn không dám để cho người ta nói! Lâm Hồi Âm___”

“A Nguyệt…..” Lúc này người ngắt lời Mộ Dung Nguyệt là phụ thân Chu Lạc Trần, là một người rất có uy vọng. Thanh âm nghiêm khắc, vừa nói ra một câu liền khiến Mộ Dung Nguyệt ngoan ngoãn ngậm miệng.

Trong phòng lâm vào im lặng, Chu Thành Chủ liếc mắt nhìn Chu Lạc Trần, trầm tư trong chốc lát, mới nhìn Lâm Hồi Âm mở miệng nói: “Lâm cô nương, tuy rằng cô nương không phải người trong thành chúng ta, nhưng vẫn phải tuân theo quy củ của người trong thành. Nữ tử chưa thành hôn cùng nam nhân cẩu thả, phải nhận hỏa hình.”

Lâm Hồi Âm ngẩn ra, nháy mắt liền hiểu được ý tứ của Chu Thành Chủ. Cái gì, bọn họ dựa vào cái gì mà muốn thiêu sống nàng?

Lúc này Lâm Hồi Âm không nói ra lời.

Nàng bị người khác vô duyên cô cớ bắt cóc cướp đi trong sạch chưa đủ, mà đến bây giờ vì mất đi trong sạch liền bị thiểu sống!

Rốt cuộc còn có công lý hay không!Nhưng Lâm Hồi Âm còn chưa kịp hưởng thụ nhiều, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân náo loạn lẫn lộn. Ngay sau đó cửa phòng của nàng liền bị đẩy ra.

Lâm Hồi Âm nhíu mi một chút, đã đem tầm mắt ở ngoài cửa sổ chuyển về, chậm rãi nhìn đến ba người to lớn đứng ở ngoài cửa, cầm đầu là Mộ Dung Nguyệt, bên cạnh sắc mặt Chu Lạc Trần không được tốt.

Ngày hôm qua Mộ Dung Nguyệt ở nơi này của Lâm Hồi Âm không chiếm được lợi ích, thoạt nhìn tâm tình cũng không tốt, hơi vênh váo, bước tứng bước tiêu sái tới chỗ Lâm Hồi Âm.

Lâm Hồi Âm không biết Mộ Dung Nguyệt muốn làm gì, ánh mắt phòng bị nhìn chằm chằm nàng ta.

Mộ Dung Nguyệt đứng ở trước mặt Mộ Dung Nguyệt, không nói nhiều lời vô nghĩa, giơ tay lên, tung chăn ở trên người nàng ra, sau đó kéo vạt áo của nàng.

Động tác của Mộ Dung Nguyệt bất ngờ, Lâm Hồi Âm không kịp phòng ngự, nên cảnh xuân ở trước ngực phần lớn đều lộ ra.

Ở đây nam có nữ có, đều là người cổ đại, biết giữ gìn phép tắc không vô lễ, cho nên người ta nhìn vội vàng thoáng qua, rồi bỏ qua trong đầu.

Nhưng mặc dù như thế, người ta vẫn nhìn thấy dấu vết của nam nhân biến thái kia lưu lại trên người Lâm Hồi Âm, xanh xanh tím tìm, mức độ không đồng nhất.

Mộ Dung Nguyệt chỉ vào ngực Lâm Hồi Âm, nói với một đám người có Chu Lạc Trần băng âm thanh giòn giã: “Biểu ca, muội đã sớm nói với huynh nàng ta chẳng phải là nữ nhân tốt, huynh còn không tin ta. Hiện tại huynh nhìn xem dấu vết trên người nàng, rõ ràng là làm chuyện dơ bẩn với nam nhân!”

Sắc mặt Lâm Hồi Âm lạnh lùng, đẩy tay của Mộ Dung Nguyệt ra, cầm quần áo nhanh chóng che kín da thịt.

Mộ Dung Nguyệt quay đầu nhìn Lâm Hồi Âm, nhịn không được phẫn nộ nói: “Người này là một nữ tử không rõ lai lịch, sao lại đê tiện như vậy nha! Đêm qua ta đến phòng ngươi xem một chút, ta mà không đến, biểu ca vĩnh viễn sẽ không biết. Nàng ta thừa dịp lúc mọi người ngủ say, đi ra ngoài lén lút cùng nam nhân! Biểu ca ta đối đãi tốt với ngươi, ngươi như vậy thật không biết liêm sỉ, thật làm huynh ấy thất vọng!”

Chu Lạc Trần đứng ở cửa, sắc mặt xanh mét, đáy mắt nhìn chằm chằm Lâm Hồi Âm, hiện lên hai ngọn lửa: “A Nguyệt, im miệng!”

“Không được, vì sao lại muốn muội im miệng chứ!” Mộ Dung Nguyệt nhìn thoáng qua Chu Lạc Trần, thắt lưng thẳng tắp, từng chữ rõ ràng nói: “Dám làm còn không dám để cho người ta nói! Lâm Hồi Âm___”

“A Nguyệt…..” Lúc này người ngắt lời Mộ Dung Nguyệt là phụ thân Chu Lạc Trần, là một người rất có uy vọng. Thanh âm nghiêm khắc, vừa nói ra một câu liền khiến Mộ Dung Nguyệt ngoan ngoãn ngậm miệng.

Trong phòng lâm vào im lặng, Chu Thành Chủ liếc mắt nhìn Chu Lạc Trần, trầm tư trong chốc lát, mới nhìn Lâm Hồi Âm mở miệng nói: “Lâm cô nương, tuy rằng cô nương không phải người trong thành chúng ta, nhưng vẫn phải tuân theo quy củ của người trong thành. Nữ tử chưa thành hôn cùng nam nhân cẩu thả, phải nhận hỏa hình.”

Lâm Hồi Âm ngẩn ra, nháy mắt liền hiểu được ý tứ của Chu Thành Chủ. Cái gì, bọn họ dựa vào cái gì mà muốn thiêu sống nàng?

Lúc này Lâm Hồi Âm không nói ra lời.

Nàng bị người khác vô duyên cô cớ bắt cóc cướp đi trong sạch chưa đủ, mà đến bây giờ vì mất đi trong sạch liền bị thiểu sống!

Rốt cuộc còn có công lý hay không!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro