Chương 5: Cây ước nguyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Do đóng cửa quá gấp, Tô Vân cũng bị nàng nhốt ở bên ngoài. Giang Chiểu ở phía sau thắng lưng chống lên ván cửa, tim đập như sắp lên tới cổ, đột nhiên một trận thở gấp gáp.

Ngoài cửa Tố Vân gọi một tiếng tiểu thư, Giang Chiểu không đáp. Tiếp theo là một loạt tiếng đập cửa, Giang Chiểu cũng không mở. Ngoài cửa an tĩnh một lúc, liền nghe được một đạo thanh âm  trầm thấp. "Là ta."

Giang Chiểu sống lưng không tự giác mà thẳng lên. Có thể lúc nàng nói ra lời kia, đúng là là bởi vì nàng bị xúc động buồn bực, chỉ muốn đem toàn bộ cảm xúc phát tiết ra ngoài, đợi sau khi bình phục xuống dưới, mới nhớ lại đối phương là Thái Tử, nàng không thể như vậy vô lễ với hắn. Nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, không thể thu lại được. Chính nàng cũng không muốn thu hồi.

Giang Chiểu xoay người mở cửa ra, khi Trần Ôn tiến vào liền nháy mắt xoay người không cho hắn nhì thấy nàng mặt, cũng không dám đi nhìn biểu tình trên mặt hắn. Chỉ nghe thấy tiếng bước chân đang lại gần của hắn hướng phía nàng.Có thể cảm giác được hắn cách nàng rất gần.

"Những lời cô đã nói với ngươi, đều không phải để  hù ngươi, lúc này tuyết lớn, là Phù Dung thành gần trăm năm mới tới trận đầu tuyết lớn, kết quả sẽ như thế nào, ngay cả cô cũng vô pháp đoán trước, huống chi Phù Dung thành địa hình trũng thấp, từ Giang thành xuất phát, xung quanh đường núi vốn là không dễ đi, mặc dù có thể may mắn bình an đến, cũng vô pháp bảo đảm, khi nào có thể có đường đi để trở về." Âm thanh của Trần Ôn so với vừa rồi nhẹ hơn rất nhiều, đứng phía sau nang, nhìn chằm chằm bộ diêu đung đưa trên đầu nàng.

Lúc này mới phát hiện, đầu của nàng chỉ cao tới ngực hắn. Bất quá chỉ là cái tiểu cô nương. Trần Ôn lại đi lên trước hai bước, đứng bên cạnh nàng, hơi hơi cúi người, nhìn hàng mi dài dính vệt của nàng, thấp giọng nói, "Vô luận ngươi là vì lí do gì xuất phát tới nơi này, ở đây tuyết lớn, đều không nên đi tiếp phía trước."

Giang Chiểu lại ngửi thấy được trên người hắn kia Lúc này mới phát hiện, nàng cái đầu chỉ tề ngực hắn.

Bất quá chỉ là cái tiểu cô nương.

Trần Ôn lại đi phía trước đi rồi hai bước, lập với nàng bên cạnh người, hơi hơi cúi người, nhìn nàng dính vệt nước hàng mi dài, thấp giọng nói, "Vô luận ngươi là xuất phát từ cái gì nguyên nhân mà đến, nơi đây đại tuyết, đều không nên lại đi trước."

Giang Chiểu lại nghe thấy được mùi bạc hà mát lạnh trên người hắn. Ủ dột mang theo thanh lãnh. Đột nhiên âm thanh ôn nhuận, liền giống dòng nước ấm áp trong trời băng đất tuyết, lạnh như băng bên ngoài, ẩn giấu một cổ dòng nước ấm, chờ một khi người nhảy đi vào, liền rốt cuộc không thoát ra được.

Giang Chiểu biết, Trần Ôn từ nhỏ đã thiên tư hơn người, bình tĩnh giữ mình, hiểu được vô số đạo lý. Mới vừa tròn một tuổi đã được sắc phong làm Thái Tử, ba tuổi khi liền dọn với Đông Cung, mười ba tuổi liền bắt đầu tham dự triều chính, hiện giờ mới vừa cập nhược quán*, đã được cả triều văn võ cùng bá tánh để trong lòng, có danh vọng rất cao, trên người nội liễm cùng ổn trọng, so với Hoàng Thượng chỉ có hơn chứ không kém.

Nhược quán : 20 tuổi

Đại ca ca từng nói, nam nhân hoàn mỹ nhất hình tượng, nên là giống như Thái Tử .Một thân bản lĩnh, còn phong độ nhẹ nhàng, anh tuấn phi phàm. Nam nhân như vậy sao không khiến cô nương yêu thích. Giang Chiểu đã từng trầm mê với trong đó không cách nào tự kềm chế. Nếu không phải bị hắn lần kia cảnh cáo, nàng sao có thể có thể thanh tỉnh.

Đạo lý mà hắn nói đều đúng. Nàng cũng biết hắn suy nghĩ, lo lắng an nguy cho nàng.Nhưng hắn không yêu nàng. Giang Chiểu không tiếp tục cùng hắn tranh cãi. Nhẹ nhàng mà lên tiếng. "Hảo."

Tựa hồ trở về đoạn thời gian trước kia, hắn nói cái gì nàng đều nghe.

**********************

Trần Ôn đi rồi, Tố Vân tiến vào, thấy Giang Chiểu ngồi ở trên giường, ôm lấy hai đầu gối, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ tuyết trắng. Sườn mặt sạch sẽ so với ngày xưa bất đồng quật cường.

Rời đi Giang Lăng, vốn là vì tránh né hắn. Tới phía trước nàng nghĩ nếu là đến đó không gặp lại, đời này nàng cũng có thể tự tại sống tốt, còn có thể cho chính mình giữ lại thể diện cuối cùng.

Đợi thời gian qua đi, khi nhắc lại hắn, nàng còn có thể dũng cảm nói một câu, nàng không thích hắn. Nhưng trời không chiều lòng người, nàng lại gặp gỡ. Đem bản thân đưa đến phía dưới mí mắt hắn, chờ hắn lại đuổi đi chính mình, lại đau đớn tâm can.

Tố Vân đi đến bên người nàng, còn chưa ra tiếng, liền nghe Giang Chiểu từ cổ họng gian nan mà phát ea một chút thanh âm. "Ta giống như hối hận."

Trần Ôn kỳ thật cũng không có làm sai cái gì, hắn chỉ là không thích nàng.Nàng cũng không trách hắn, chỉ là hối hận. Hối hận đã như vậy moi hết tâm can mà thích một người, không để lối thoát mà thích hắn mười năm. Bây giờ nàng thật sự rất khó chịu, rất đau...

Nếu có thể lại một lần nữa, mười năm thích người kia, nàng tình nguyện không cần.Giang Chiểu trong ánh mắt một mảnh trống rỗng. Rõ ràng nên đau lòng, nên khóc, nhưng lúc này hốc mắt lại khô khốc, thế nhưng không có nửa giọt nước mắt. Ngược lại là Tố Vân vừa khóc vừa thở hổn hển.

Từ khi bị từ hôn ở Vạn Thọ đêm đó, Tố Vân chưa bao giờ thấy nàng nhắc tới quá việc này, trở lại Giang phủ tiểu thư liền đem bản thân nhốt ở trong phòng một ngày, Giang gia mỗi người cơ hồ đều đi đi tìm nàng, nhưng tiểu thư ai cũng không muốn thấy, vẫn luôn buồn không lên tiếng. Hôm nay rốt cuộc mở miệng, cũng đã rất quyết đoán, tiểu thư lúc này thật sự ủy khuất.

Theo như lời điện hạ đường xá gian nguy, ai mà không biết, nhưng nếu không phải bị điện hạ từ hôn, lão phu nhân lo tiểu thư bực bội, cũng sẽ không tại thời điểm cuối năm kêu tiểu thư đi Phù Dung thành, hiện giờ tiểu thư đã tới tận đây, điện hạ lại muốn đưa nàng quay lại Giang Lăng, đợi lời đồn truyền ra, mọi người nhất định sẽ cho rằng tiểu thư là vì theo đuổi điện hạ mà đến, đến lúc đó tiểu thư lại như thế nào đi gặp người khác.

Điện hạ lời nói chính là đạo lý lại không nghĩ tới mặt khác cảm tình. Lấy tiểu thư tình trạng hiện tại, sao có thể một mình trở về. Tố Vân hiếm khi không đi khuyên giải, "Tiểu thư nghĩ thông suốt thì tốt, tiểu thư sau lưng còn có lão phu nhân, còn có nhị thiếu gia, Giang phủ tương lai nhất định sẽ không ủy khuất tiểu thư."

Nàng từ nhỏ đi theo tiểu thư, biết nàng mấy năm nay khổ, nếu thật có thể giải thoát, thì cũng là chuyện tốt. Giang Chiểu không nói chuyện, lại ngồi trong chốc lát, mới quay đầu phân phó Tố Vân, "Đi cùng Trương thúc nói, hôm nay sau nửa đêm chúng ta xuất phát."

Nàng không có đạo lý phải trở về, lại càng không nên tiếp tục cùng hắn ngốc ở chỗ này. Nàng nghe theo hắn mười năm. Không thể đi chân trần dẫm lên sàn nhà, không thể trước mặt mọi người vui cười, ăn cơm phải uống trước canh, lúc ăn và ngủ không nói chuyện. Hắn nói đông nàng không dám hướng tây.
Biết rõ hắn là vì nghe lời Hoàng Hậu, mới gắp cho nàng đồ ăn, nàng vẫn là sẽ nhịn không được cao hứng vài hôm. Liền tính hắn múc cho nàng canh trứng, nàng ăn từng ngụm một, không dám có một chút nhai nuốt động tác sai lệch.

Nàng đã từng đem lời hắn nói tôn sùng là thánh chỉ. Nàng cảm thấy hắn nói đều đúng.Nhưng là lúc này
—— nàng không nghĩ lại nghe theo. Giang Chiểu nghỉ ngơi một ngày, hết cơn buồn ngủ, khi màn đêm buông xuống mới khoác lên một kiện áo choàng, nói muốn đi hít thở không khí.

Giang thành khách điếm đa số đều là gặp ở trên sơn đạo, đi ra khách điếm, nhìn lên phía trên, ngọn đèn dầu phập phồng không tắt, so trăng tròn đầy trời đầy sao còn muốn sáng sủa, nhìn xuống dưới, là vô số hẻm nhỏ uốn lượn quanh co.

Giang Chiểu đi xuống gác mái, theo khách điếm con đường đá xanh, ra tới khách điếm trước viện, chỗ này ra tới đi một chuyến, cũng cho là đi khỏi khu vực Giang Lăng, đến một chỗ khác

Ban đêm tuyết rơi ngọn đèn dầu tuy nhiều, nhưng nơi này lại rất quạnh quẽ. Đình viện có một cây đa lâu năm, tuyết đọng che đi hơn phân nửa cái rễ cây, trên cây treo đầy dải lụa màu đó, Tố Vân quay đầu nói với Giang Chiểu, là nơi chôn ước nguyện ,không phải chùa miếu, cũng không phải đạo quan. Chính là một gốc cây cổ thụ trăm năm của khách điếm, cũng không biết từ khi nào, liền thành nơi để qua đường người ký thác tâm tư.

Tố Vân nói tiểu thư nếu muốn cầu nguyện, "Nô tỳ kêu đi tiểu nhị lấy hai trương lụa đỏ lụa, tiểu thư viết chữ, chúng ta sẽ treo lên."

Giang Chiểu nói không muốn.

Huống nhi cái nàng đã cầu rất nhiều nguyện vọng, chẳng những không thực hiện, còn khiến chúng cách chính mình càng ngày càng xa. Khi cha bị nhốt ở Hà Bắc, nàng cầu nguyện ông ấy có thể bình an trở về, mẫu thân tiến vào vây thành tìm cha, nàng cầu nguyện bọn họ đều có thể an bình trở về. Nhưng kết quả một không một ai trở về.

Năm ấy nàng bảy tuổi, Giang Hoán mới ba tuổi. Nàng đã từng cùng Giang Hoán ngồi ở ngạch cửa Giang phủ chờ cha mẹ trở về. Mãi đến có một ngày Giang Hoán ôm nàng khóc lóc nói, cha mẹ sẽ không trở lại. Năm ấy nàng không cho phép bản thân ước thêm cái nguyện vọng nào nữa, Thái Tử thay nàng lấy lại cây trâm thời điểm nàng hỏi hắn là ai, Thái Tử nói. "Ngươi là cô về sau Thái Tử Phi."

Khi đó nàng câud nguyện có thể mau chút lớn lên, trở thành Thái Tử Phi của hắn. Nhưng vẫn là không linh nghiệm. Giang Chiểu tưởng đời này nàng không có khả năng ước nguyện thêm lần nào nữa. Giang Chiểu tầm mắt từ cây đa thu hồi trở về, dừng trên cây một mạt truyết phủ trắng xoá, điểm xuyển bởi những dải vải đỏ thắm bắt mắt.

Hẳn là ước nguyện điều ước treo ở trên cây. Giang Chiểu đi nhặt lên, chuẩn bị treo lên đi khi, Tố Vân trong tay đèn lồng chiếu lại đây, cầu nguyện trên đó chữ viết rõ ràng có thể thấy được.

"Nguyện cùng quân vĩnh bất tương kiến."

Giang Chiểu như khúc gỗ mà đứng ở trên nền tuyết, vẫn không nhúc nhích. Trên nền tuyết đằng sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Giang Chiểu quay đầu lại, liền thấy Trần Ôn áo khoác màu xanh đen, đi về hướng bản thân.

"Điện hạ."

Tố Vân hành lễ, Trần Ôn không đáp, trực tiếp đi tới trước mặt Giang Chiểu, nhìn thoáng qua sợi tơ lụa màu đỏ trong tay nàng, trầm thấp hỏi, "Tưởng cầu nguyện?"

Giang Chiểu gật gật đầu.

Xoay người giơ tay chuẩn bị đi , e ngại cây ước nguyện quá cao, Giang Chiểu nhón chân lên, với vài lần cũng chưa treo lên được. Ở lần cuối cùng, đằng sau vươn lên một đôi tay, đoạt lấy lụa đỏ trong tay nàng, áo bào màu xanh lơ vòng qua nàng đỉnh đầu, nhẹ nhàng mà vươn lên trên đỉnh đầu nàng treo lên cây.

Trong nháy mắt khu Trần Ôn vươn hai tay, Giang Chiểu liền né tránh hắn. Bước chân đi lên trước hai bước, không dấu vết mà cùng hắn bảo trì khoảng cách. Trần Ôn cầm trên tay tơ lụa ngước xuống nhìn nàng. Giang Chiểu ngẩng đầu khóe môi cong thành một đường ánh trăng.

"Đa tạ điện hạ."

Tươi cười lên thực sạch sẽ, là thoải mái sau khi được giải thoát. Trần Ôn trong lòng bỗng nhiên cảm giác được khác thường, rồi lại không thể biết được chỗ nào khác thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro