Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào buổi tối thứ hai  của cuối năm. Thẩm gia an tĩnh hơn tối qua rất nhiều. Thẩm Nhị bá phụ  mấy ngày trước đây mới từ huyện Lăng Nguyệt trở lại, chưa ngồi được nóng  chỗ thì cửa hàng bên kia xảy ra chút chuyện, vì vậy, Thẩm Lương lập tức  đem Thẩm nhị đệ lần nữa điều đến huyện Lăng Nguyệt. Đầu tiên là bảo bối  nha đầu không hiểu sao bị thái tử coi trọng xuất hiện trong danh sách  tú nữ, mới vừa đem tên tuổi bảo bối nha đầu loại ra khỏi danh sách tú nữ  không bao lâu, thì cửa hàng ở huyện Lăng Nguyệt gặp chuyện không may.  Sâu xa bên trong, giống như như có người cố ý gây phá hoại.

Thẩm  Lương ở bên trong thư phòng suy tư hồi lâu, cuối cùng, đem bảo bối nha  đầu cho gọi tới đây, ý bảo nàng mấy ngày tới không được ra khỏi Thẩm  phủ, cho dù ở bên cạnh Thẩm phủ cũng phải có người đi cùng.

Trầm  Lạc nghe xong, khẽ cau mày, mặt lộ vẻ không hiểu: "Phụ thân, ai lại đến  gây chuyện với nhà chúng ta? Huyện Lăng Nguyệt bên kia gặp chuyện không  may, Nhị bá phụ Nhị bá mẫu đã đi xử lý rồi. Mọi người không dễ dàng gì  mới có được buổi cơm đoạn viên cuối năm, tính tình của Mạn Thanh cũng đã  thay đổi. Mấy chị em chúng con định tối nay ra ngoài đi dạo chợ đêm."  Trầm Lạc dứt lời, sau đó miệng cong lên tỏ vẻ bất mãn.

"Bảo bối  nha đầu, phụ thân là vì muốn tốt cho con thôi. Trong khoảng thời gian  này, tránh một chút. Chờ chuyện của huyện Lăng Nguyệt qua đi, con muốn  đi đâu thì đi."

Phụ thân cực kì nghiêm túc, Trầm Lạc cũng không tiện cãi lại. Vì vậy, khẽ gật đầu, ra khỏi cửa thư phòng.

Thẩm  Lương đợi bảo bối nha đầu đi, ánh mắt đảo về hướng giá sách, bên trong  giá sách có trang bị một hộp gấm bất phàm. Nhìn hộp gấm kia, Thẩm Lương  nhớ lại Ngữ Yên lúc ấy, bưng trà đưa nước quét dọn cho nhà nhạc mẫu. Ngữ  Yên giận dỗi, mình còn phải vừa đưa quà tặng nhạc phụ nhạc mẫu, còn  phải nghĩ cách để dỗ dành Ngữ Yên. Vốn muốn sau này con rể của mình ít  ra cũng phải hiếu thuận như mình năm đó, ai ngờ được dung nhan của bảo  bối nhà mình lại gây họa như thế, biết được Lạc nhi không có tên trên  danh sách tú nữ liền vụng trộm hãm hại.

"A, biểu tỷ, không đi được. Tại sao có thể, muội đã thay y phục lộng lẫy hết rồi nè. ."

Bạch  Mạn Thanh sau khi nghe được không thể ra khỏi Thẩm phủ, nhất thời tính  tình nóng nảy tức giận, thiếu chút nữa nhảy lên cao ba thước. Thẩm Vân ở  bên cạnh nhỏ hơn Bạch Mạn Thanh mấy tháng ngược lại cực kì ung dung  nhàn nhã, không hề bị tin tức này làm giận dữ, ngược lại nở nụ cười thật  tươi

"Đường tỷ, đại bá nói không đi ra ngoài thì không thể đi  ra ngoài sao? Chúng ta len lén chạy ra ngoài không phải được rồi sao?  Vào cuối năm, hàng năm đều có hội đèn lồng, có rất nhiều tài tử tuấn tú,  rất nhiều." Thẩm Vân nói xong thì ánh mắt của nàng ấy phát ra tia sáng  chói lòa át cả ánh sao giắt đầy bầu trời.

Trầm Lạc đặt tay lên  cằm suy nghĩ một cách cẩn thận, hàng năm huyện Vân Hà đều có tổ chức hội  đèn lồng có thể so với hội hoa xuân ở huyện Lăng Nguyệt, nếu lần này  không đi đợi đến sang năm vào cung, càng thêm không thể thưởng thức cảnh  đẹp hội đèn lồng ở huyện Vân Hà nữa rồi. Nhưng lúc phụ thân nói chuyện  cùng mình hết sức nghiêm túc, nếu tự mình đi ra ngoài thật sự xảy ra  chuyện gì, cha mẹ vì thế mà lo lắng vậy cũng không tốt.

"Biểu  tỷ, kế sách của đường muội, muội thấy cũng khá ổn. không phải phía sau  hậu viện của Thẩm gia có một lổ nhỏ sao, chúng ta chui ra đi."

Bạch Mạn Thanh vừa lôi kéo vạt áo của Trầm Lạc vừa cao giọng nói

Thẩm Vân lập tức trợn mắt nhìn Bạch Mạn Thanh một cái, nhỏ giọng trách cứ:

"Cái  con bé này, cũng ngốc đần y như trước à. Đại bá không để cho chúng ta  đi ra ngoài, cái động đó chắc chắn đã bị lấp lại rồi. Còn nữa, muội cứ  lớn giọng hét ầm lên nữa đi, không sợ gã sai vặt nha hoàn nghe thấy sau  đó bẩm báo đại bá à, đúng là đần chết đi được mà."

Bạch Mạn Thanh nghe xong nổi giận, tay chống nạnh muốn mắng lại. Trầm Lạc không nhịn được, đưa tay ngăn cản

"Các  muội đừng ồn nữa, tối nay chúng ta lén ra ngoài. Hội đèn lồng của huyện  Vân Hà sao có thể bỏ qua, đi, chúng ta sẽ đi ra từ cửa chính, nếu phụ  thân đã có ý định cản chúng ta không cho ra ngoài, thì đương nhiên hậu  viện sẽ được canh gác cực kì cẩn thận, làm sao biết chúng ta sé đi ra từ  cửa chính, bây giờ ai về phòng nấy, chọn đồ của nha hoàn mặc vào, sau  đó đừng ùa ra một lượt mà đi từng người thôi, sau đó hẹn gặp nhau ở con  phố cuối Thẩm phủ."

Thẩm Vân vừa nghe, nhất thời bật cười khẽ,  đưa ra ngón tay cái. Liên tiếp tán dương: "Cũng là Đường tỷ thông minh,  chúng ta nhanh đi thay đổi xiêm áo."

Kết quả là, ba vị tiểu nữ  tử rối rít trở về phòng đổi xiêm áo của gia nhân. Cũng không lâu lắm,  quả nhiên không ngoài dự đoán, Thẩm Lương thật sự không phái nhiều người  canh gác ở cửa chính. Vì vậy, ba người rất thoải mái đi ra khỏi Thẩm  phủ. Ở cuối con phố của Thẩm phủ thuận lợi chạm mặt, đợi đến sương phòng  của quán trà ba người vào trong phòng kế của sương phòng, thay y phục  của gia nhân ra.

Khi bước ra khỏi phòng thì đều là những mỹ  nhân, mặt hoa da phấn. Bạch Mạn Thanh trong vẻ trong sáng tinh khiết  mang theo nét khí phách, Thẩm Vân mang theo vẻ hoạt bát đáng yêu, Trầm  Lạc thì lại mang phong cách thanh nhã dịu dàng.

Như thế ba  người, ở trong hội đèn lồng chơi vô cùng vui vẻ. Thẩm Vân thỉnh thoảng  nhìn những nam nhân đi lướt qua bên cạnh mình, đáng tiếc cũng không mấy  đẹp mắt. Bạch Mạn Thanh thì lại cực kì hứng thú đối với hội tỷ võ ở hội  đèn lồng, nhưng bởi nàng là nữ không thể lên đài cùng nam tử tỷ võ. Bạch  Mạn Thanh tính tình nóng nảy, thiếu chút nữa là muốn chạy về quán trà  sương phòng tìm y phục của gia nhân mặc vào. Thật may là bị Trầm Lạc kịp  thời ngăn lại, hiện tại nếu phụ thân phát hiện họ không có ở trong phủ,  chắc chắn sẽ phái người tới tìm, nếu ăn mặc y phục gia nhân của Thẩm  gia ở trên đài cao tỷ võ, rất nhanh sẽ bị tóm về đến Thẩm phủ.

Bạch  Mạn Thanh sau khi nghe xong sau chỉ đành phải bĩu môi buông tha, không  thể lên đài tỷ võ, Bạch Mạn Thanh chỉ có thể đứng ở dưới đài cao nhìn  ngắm. Thời điểm thấy kích động, sẽ lớn tiếng trầm trồ khen ngợi vỗ tay.  Trên đài, nam tử cao lớn thấy mỹ nhân dưới đài bị võ nghệ của mình làm  cho cảm phục, không khỏi càng thêm cố gắng ra sức. Trầm Lạc nhìn bên  trái là vẻ mặt Bạch Mạn Thanh tập trung tinh thần xem tỷ võ, nhìn bên  phải là Thẩm Vân giờ phút này đang bận rộn tìm kiếm mỹ nam, chỉ có thể  than thở.

Trầm Lạc kéo cánh tay Thẩm Vân, nhưng bị Thẩm Vân lập  tức vung lên."Đường tỷ, tỷ đừng chộn rộn. Rốt cuộc muội đã thấy được mỹ  nam rồi, người đó còn đẹp hơn gã thủ lĩnh thương nhân của đại mạc nhiều,  tỷ cứ ở đây chờ muội nhé, muội chạy qua đó ngắm một lát đã."

Thẩm  Vân vừa dứt lời, thì bước chân đã nhanh chóng hướng về phía trước đi  tới. Trầm Lạc nhìn thấy Thẩm Vân sắp đi vào khúc quanh ngõ hẻm phía  trước, tất cả người ở chợ đêm đều tập trung ở nơi này, Thẩm Vân đi một  mình vào đó, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì phải làm thế nào. Mắt thấy Thẩm  Vân sắp quẹo vào đó, Trầm Lạc lập tức nói với Bạch Mạn Thanh: "Biểu  muội, muội ở đây chờ ta cùng Vân Vân. Ta cùng Vân Vân đến trước mặt xem  một chút." Bạch Mạn Thanh không hề quay đầu, chỉ khẽ gật đầu.

Được  biểu muội đáp lại, Trầm Lạc lập tức cất bước tiến về con hẻm mà Thẩm  Vân đi vào. Rời khỏi đoàn người lũ lượt, ánh đèn dần dần tản đi. Trầm  Lạc bước đến ngõ nhỏ tối tăm, mắt nương theo ánh trăng nhìn về phía  trước, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Vân, nhưng rõ ràng  nàng ấy đi về hướng con hẻm này mà. Trầm Lạc nóng nảy, vội vàng cất  tiếng kêu:

"Vân Vân, muội ở đâu thế? Vân Vân......"

Một  bóng dáng thon dài mạnh mẽ rắn rỏi đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Trầm  Lạc, tiếp theo ôm eo ếch Trầm Lạc, lồng ngực ấm áp dính sát trên thân  thể nhỏ nhắn của nàng. Nam tử cũng không lên tiếng, mới đầu Trầm Lạc cực  kỳ nóng nảy, từ đâu xuất hiện tên háo sắc.

Đang thầm mắng thì  cái loại cảm giác quen thuộc đó tập kích đến đầu thì thân thể Trầm Lạc  cứng lại, ngay sau đó cất giọng lắp bắp, đứt quãng lên tiếng:

"Vũ... Văn Thượng? !"

Ôm lấy Trầm Lạc Vũ Văn Thượng ngẩng đầu lên, cái trán tựa lên trên trán Trầm Lạc, nhếch miệng lên cười khẽ một tiếng:

"Lạc  nhi, có nhớ ta không? Ta cũng chưa từng nghĩ đến có thể gặp mặt nhanh  như thế, cứ ngỡ rằng phải chờ đến buổi tuyển tú sang năm mới có thể gặp  lại nàng. Ai ngờ nàng lại không ngoan, thật may là ta đã chuẩn bị chu  đáo, nếu không buổi tuyển tú nữ không có mặt nàng, há chẳng phải là đã  lãng phí trăm phương ngàn kế lần này của ta, thiệt thòi lớn rồi sao?"

A,  Vũ Văn Thượng ngươi nói bậy gì đó, ta đã quyết định sang năm sẽ đến  hoàng cung, cũng báo cho mẫu thân cái quyết định này. Sao lại nói sang  năm sẽ không thể gặp? Còn nữa, thiệt thòi lớn gì chứ? Toàn thân cao của  ta đã ngươi sờ soạng hôn, tuy nói vẫn chưa xuyên thủng tấm màng kia,  nhưng nói thế nào thiệt thòi lớn nhất cũng đâu phải là Vũ Văn Thượng  ngươi?

"Vũ Văn Thượng, đường muội ta đâu? Nàng ấy đi theo..."  Trầm Lạc nói tới chỗ này, trợn to hai mắt, sau khi bừng tỉnh hiểu ra  kinh ngạc lên tiếng: " Nam tử tuấn tú mà đường muội của ta thấy không  phải là ngươi chứ? Ngươi dụ nàng ấy đến đây, nàng ấy đâu rồi?"

Vũ Văn Thượng thở dài, rồi sau đó chậm rãi lên tiếng: "Lạc nhi, nàng chịu thừa nhận dáng dấp của ta tuấn tú rồi sao ?"

Trầm  Lạc liếc Vũ Văn Thượng một cái, lúc nói chuyện nghiêm túc với hắn thì  hầu như hắn luôn kéo vấn đề sang chuyện không nghiêm túc khác.

"Lạc  nhi, đừng vội, đường muội của nàng tất nhiên đã đi xem nam tử tuấn tú  hơn rồi. Lạc nhi à, ta sẽ dẫn nàng đến chỗ này rất vui."

Dứt  lời, Vũ Văn Thượng vươn tay bế ngang Trầm Lạc, thân thể Trầm Lạc nhất  thời xoay tròn cho là mình muốn té xuống, đôi tay lập tức vững vàng vòng  chặt lên cổ của Vũ Văn Thượng. Động tác lần này, đã làm cho Vũ Văn  Thượng bật cười sảng khoái. Tiếng cười kia tràn đầy tràn đầy hài lòng,  Trầm Lạc nghe được thấy tim mình như đập lạc nhịp.

Trầm Lạc bị  Vũ Văn Thượng ôm đến chiếc xe ngựa bình thường được đặt sâu trong ngõ  hẻm, cho đến khi bị Vũ Văn Thượng nhẹ nhàng chậm chạp đặt lên trên nệm  êm trên xe ngựa, Trầm Lạc lập tức ngồi thẳng người,

"Vũ Văn Thượng, ngươi muốn đem ta... Mang đi đâu?"

Trầm  Lạc vốn định dùng từ 'bắt cóc', nhưng khi nhìn đến Vũ Văn Thượng híp  cặp mắt vô cùng mị hoặc thì Trầm Lạc mạnh mẽ đem từ 'bắt cóc' nuốt vào  trong bụng.

"Lạc nhi, tất nhiên là dẫn nàng đi đến chỗ không có  những người không có nhiệm vụ quấy rầy chúng ta." Vũ Văn Thượng ngồi ở  bên cạnh Trầm Lạc, đưa ra cánh tay dài ôm vòng eo thon của Trầm Lạc, sau  đó bàn tay kia không an phận chậm rãi dao động.

Trên eo của  Trầm Lạc nhất thời tê rần, Vũ Văn Thượng rất lâu không có sờ mình, hiện  tại vừa thấy mình vừa ôm vừa sờ. Nàng thật sự thấy không quen, Trầm Lạc  khịt khịt mũi, giùng giằng muốn đứng dậy, nhưng đã bị Vũ Văn Thượng dùng  tay đè lại.

Thanh âm khàn khàn truyền đến: "Lạc nhi, lại không  ngoan? Ta dẫn nàng đến chỗ này, sẽ tuyệt vời hơn hội đèn lồng ở đây  nhiều. Luận võ công, ta mạnh hơn gã tỷ võ ở trên đài cao kia nhiều. Luận  tài học, ở Nguyệt Tường này ta có thể xem là đệ nhất. Bàn về tướng mạo,  Lạc nhi, nàng nói xem, dáng dấp của bổn điện hạ có đẹp mắt không?"

Câu nói sau cùng của Vũ Văn Thượng còn cố ý nhấn mạnh danh xưng bổn điện hạ.

Trầm  Lạc không nghĩ tới Vũ Văn Thượng sẽ nói ra những lời này, nàng nghĩ tới  trên chợ, những người bán hàng rong vì muốn cho những món hàng của mình  được tiêu thụ một cách nhanh chóng, nên đã không ngừng cất tiếng ngợi  khen những vật dụng của mình, rằng nó tốt ra sao.

Những câu nói  vừa rồi của Vũ Văn Thượng cực kỳ giống những người bán hàng kia rong,  chỉ là, bất đồng chính là, Vũ Văn Thượng bán không phải thứ gì mà là...  Chính hắn. Trầm Lạc nghĩ tới đây, không nhịn được bật cười thành tiếng.

"Lạc nhi, có phải hết sức hài lòng đối với tướng mạo của bản điện hạ, nên vui đến thế?"

Trầm  Lạc vội vàng ngừng tiếng cười, "Điện hạ là đệ nhất mỹ nam của Nguyệt  Tường quốc, tướng mạo đương nhiên là đỉnh đỉnh. Chỉ là, mới vừa rồi  ngươi nói đường muội đi xem nam tử tuấn tú hơn. Ở trong mắt điện hạ, ai  có thể tuấn tú hơn ngài?"

"Tiểu Phúc Tử, đánh xe nhanh một chút.  Bên kia đã chuẩn bị xong hết chưa?" Vũ Văn Thượng vẫn chưa lại Trầm Lạc  thì ngược lại hướng về phía Tiểu Phúc Tử đang đánh xe bên ngoài cất  tiếng hỏi.

"Điện hạ, đã sớm chuẩn bị xong."

Vũ Văn Thượng rốt cuộc chuẩn bị những gì? Trầm Lạc không hiểu, hỏi Vũ Văn Thượng, người này chỉ bật cười đầy bí ẩn.

Cho  đến khi xe ngựa dừng lại ở một tòa biệt viện cực kì tầm thường, Trầm  Lạc bị Vũ Văn Thượng dắt đến sương phòng hậu viện của tòa nhà thì pháo  hoa bùm bùm nở rộ, hiện đầy bầu trời đêm. Đèn lồng màu đỏ trắng xanh  toàn bộ sáng lên, làm nổi bật gương mặt cực kỳ tuấn lãng của Vũ Văn  Thượng.

Trầm Lạc ngoài kinh ngạc còn cực kỳ kinh hỉ, thật là  đẹp, bầu trời thật giống như một đóa hoa có nhiều màu sắc khác nhau đua  nhau nở rộ. Trên cây treo từng chiếc đèn lồng màu đỏ, bên dưới đèn lồng  có treo những chiếc chuông gió, gió nhẹ thổi tới, chuông gió nhẹ vang  vang.

Tay bị Vũ Văn Thượng cầm, ẩn đi uy nghi của thái tử đương  triều, quanh thân Vũ Văn Thượng tràn đầy hơi thở dịu dàng như nước.  Trong mắt hắn tràn đầy thâm tình, thời gian giống như dừng lại vào giờ  khắc này. Trầm Lạc bị Vũ Văn Thượng nhìn đến mức ngượng ngùng, thẹn  thùng cúi thấp đầu xuống. Vũ Văn Thượng đưa tay nâng mặt của Trầm Lạc  lên, cánh môi ấm áp in lên gò má mềm mại trước mắt, những nụ hôn nhỏ vụn  như những hạt mưa, theo thứ tự từ mặt, hai mắt, mũi, dần dần di chuyển  xuống miệng.

Trầm Lạc khẩn trương nắm chặt hai quả đấm, trước  kia lúc Vũ Văn Thượng thân mật với nàng. Thì nàng là mang theo sợ cùng  bài xích, hiện tại, Trầm Lạc đột nhiên phát giác mình lại không hề bài  xích. Giống như có chút không giống, chẳng lẽ mình đã thích người này  rồi sao? Nhưng hắn là thái tử, còn là thái tử vô sỉ a.

Nụ hôn  dài dằng dặc cuối cùng cũng kết thúc, Trầm Lạc nhìn đèn lồng màu đỏ  chiếu rọi hai mắt nam tử nóng bỏng sáng rỡ như lửa. Vũ Văn Thượng nhìn  Trầm Lạc, cuối cùng thở khẽ thành tiếng: "Lạc nhi, ta không muốn đêm dài  lắm mộng. Tối nay, ta muốn nàng, ta nhất định phải có được nàng."

Chương 26 - Lạc Nhi tiến cung không phải là vì ta sao?


Vũ  Văn Thượng nói chầm chậm, ngữ điệu tuy nhẹ, nhưng khi lọt vào tai Trầm  Lạc thì một tiếng sấm vang lên trong lòng nàng. Đêm nay ta phải có nàng,  phải khắc sâu nàng vào người ta. Tim Trầm Lạc đập thùm thụp trong lồng  ngực, nàng cảm nhận được rằng, đêm nay Vũ Văn Thượng đặc biệt khác  thường. Vẻ ôn nhu vẫn phảng phất trên gương mặt, nhưng lại mang theo một  chút bá đạo cùng với một chút vô sỉ khiến người khác hít thở không  thông. Trong lòng Trầm Lạc như có muôn ngàn cơn sóng ập đến, sóng này  vừa đi thì sóng kia đã vội ập tới.

"A" Trầm Lạc thét lên, thân  thể nàng đã bị Vũ Văn Thượng kéo lại, hắn duỗi cánh tay to khoẻ dùng sức  nâng nàng lên ôm vào ngực. Lúc này, bầu trời vừa vặn nở rộ một đoá pháo  hoa cuối cùng, bốn phía chợt im lặng, chỉ còn những đốm hồng rực từ  những ngọn đèn lồng và tiếng vang thanh thuý của chuông bạc.

"Rầm"  một tiếng, cửa phòng đã bị một cước của Vũ Văn Thượng đá bay. Lại "rầm"  một tiếng nữa, cửa phòng đã được Vũ Văn Thượng đóng sập lại. Khi thân  thể tiếp xúc với tấm đệm mềm mại, thì Trầm Lạc khẩn trương túm chặt hai  tay lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc càng ngày càng gần, Trầm Lạc rốt  cuộc lên tiếng: "Vũ Văn Thượng, ngươi, ngươi." Trầm Lạc quẫn bách, nói  được hai tiếng "ngươi" rồi không nói được gì nữa.

Trầm Lạc muốn  hỏi Vũ Văn Thượng rằng, có phải đêm nay có được nàng chính là làm chuyện  nam nữ kia phải không. Lúc trước không hiểu về chuyện này nên có chút  nghi hoặc và ngượng ngùng, nhưng bây giờ, khi sắp làm chuyện đó rồi thì  tâm tình của Trầm Lạc có thể nói là ngũ vị tạp trần. Vừa có chút thẹn  thùng, khẩn trương, vừa có chút sợ hãi không biết nên làm thế nào.

Khoé  miệng Vũ Văn Thương nâng lên mang theo nụ cười dịu dàng, nắm tay Trầm  Lạc: "Lạc Nhi, đừng sợ. Ta với nàng đều là lần đầu tiên. Ta sẽ thật dịu  dàng với nàng, nhẹ nhàng một chút. Nếu như đau thì hãy nói cho ta biết,  ta sẽ khống chế lực đạo của mình. Lạc Nhi, ta không đợi được, nhất định  phải là đêm nay."

Vừa dứt lời, Vũ Văn Thượng đã cúi xuống hôn  lên cái miệng nhỏ nhắn mịn màng của Trầm Lạc, chiếc lưỡi lướt nhẹ trên  cánh môi rồi thuận lợi xâm nhập vào bên trong cái miệng nhỏ nhắn ấm áp.  Lưỡi hai người quấn quýt đưa đẩy lẫn nhau trong khoang miệng của nàng,  Trầm Lạc bị Vũ Văn Thượng hôn đến choáng váng, hô hấp dồn dập. Ngực của  nàng cũng vì hô hấp dồn dập mà không ngừng lên xuống.

Vũ Văn  Thượng tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, một bên vừa hôn vừa  sờ đến hai nơi "phập phồng" đó của Trầm Lạc. Đầu tiên là cách một lớp  áo mà dịu dàng vuốt ve, Trầm Lạc vì xúc cảm nhẹ nhàng đó mà không khỏi  rên rỉ thành tiếng. Vũ Văn Thượng đã rời khỏi cánh môi đã đỏ hồng, hai  tròng mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Trầm Lạc. Ánh nến mờ nhạt chiếu  lên khuôn mặt của hai người trông lại càng lay động.

"Vũ Văn  Thượng, ta sợ." Trầm Lạc ngăn lại bàn tay đang vuốt ve ngực nàng của Vũ  Văn Thượng, hắn cúi đầu cọ cọ vào hai má đã đỏ bừng của nàng, "Lạc Nhi,  đừng sợ, có ta ở đây. Nàng là của ta, ta phải in lại ký hiệu của ta trên  người nàng."

"Phập" một tiếng, đai lưng bên eo của Trầm Lạc đã  được Vũ Văn Thượng rút ra, sau đó bàn tay rắn chắc nâng người nàng lên,  xiêm y cứ theo đó mà tuột xuống eo, lộ ra những đường cong hoàn mỹ của  nữ tử ẩn nấp dưới chiếc yếm màu hồng phấn. Trầm Lạc xấu hổ bèn cúi đầu,  thì lại trông thấy bàn tay Vũ Văn Thượng đang tháo chiếc dây của yếm  hồng. Dây lưng đã được tháo ra, Vũ Văn Thượng vội rút chiếc yếm sang một  bên.

Mắt thấy chiếc yếm sắp rút ra, khuôn ngực của nàng sẽ lộ  ra hoàn toàn, Trầm Lạc vội bắt lấy chiếc yếm, ngẩng đầu nhìn Vũ Văn  Thượng: "Vũ Văn Thượng, tuy rằng ta đã có kinh lần đầu nhưng vẫn chưa  đến mười lăm tuổi, còn chưa làm lễ cập kê. Giờ ngươi làm vậy có phải là  sợ ta sẽ không tiến cung không? Ngươi yên tâm, ta cam đoan với ngươi, ta  nhất định sẽ tiến cung."

Vũ Văn Thượng cười khẽ một tiếng, rời  khỏi người Trầm Lạc, ngồi cạnh bên mép giường, buồn cười nhìn bộ dạng  bảo vệ trước ngực của Trầm Lạc, nói: "Lạc Nhi, nàng tiến cung làm tú nữ.  Vậy ta hỏi nàng, vì sao hoàng cung lại tuyển tú nữ?"

"Chọn ngày  tốt, sẽ đem những thiêm kim của gia tộc giàu có, và những thiên kim của  các trọng thần tuyển chọn tú nữ." Nói xong, Trầm Lạc cúi đầu, chính  mình muốn tiến cung tuyển tú nữ, nhưng thực ra mục đích vẫn là gả cho  thái tử mà thôi.

Vũ Văn Thượng nhíu mày, ngón tay thon dài dùng  sức nâng cằm Trầm Lạc lên. Nhất thời, khuôn mặt đẹp như tranh của Vũ Văn  Thượng đập vào mắt nàng: "Lạc Nhi, tú nữ tiến cung là làm sung túc cho  hậu cung của Hoàng thượng, không thì để các vị hoàng tử lựa chọn phi tử.  Lạc Nhi tiến cung chẳng lẽ không phải vì ta sao? Sớm muộn gì thì cũng  là người của ta." Vừa dứt lời, đột nhiên Vũ Văn Thượng đứng dậy, cức kỳ  nhanh chóng trút bỏ xiêm y của mình, đầu tiên là ngoại bào, sau đó đến  áo lót rồi đến chiếc khố.

Trong nháy mắt nhìn thấy Vũ Văn Thượng  không mảnh vải che thân, mặt Trầm Lạc vốn đã đỏ nay lại càng đỏ hơn,  giống như có thể xuất huyết đến nơi. Cả người Vũ Văn Thượng xích lõa  trèo lên giường, cánh tay dài duỗi ra ôm Trầm Lạc vào ngực. Mặt Trầm Lạc  nhất thời dán vào lồng ngực ấm áp rắn chắc của Vũ Văn Thượng, động tác  này thực hiện quá nhanh khiến cho chiếc yếm Trầm Lạc che trước ngực tuột  xuống. Trầm Lạc định cúi người nhặt lên thì nhanh chóng bị Vũ Văn  Thượng ngăn lại.

"Lạc Nhi, đêm nay nhất định ta phải có nàng,  nghe lời, ngoan." Vũ Văn Thượng nhẹ giọng nói, một tay vừa đặt người  Trầm Lạc lên giường, một tay lại hung hăng xé chiếc quần của nàng rồi  ném đi. Trong nháy mắt hai người đều xích loã như nhau. Vũ Văn Thượng  cúi xuống nhìn bầu ngực của Trầm Lạc, nhếch mép cười: "Lạc Nhi, chỗ này  của nàng đã lớn hơn một chút rồi. Lần đầu sờ tay ta vẫn còn chỗ hở,  nhưng lần thứ hai sờ thì đã vừa vặn một bàn tay rồi. Đoán chừng lần này  sờ chắc một tay là không đủ đâu." Vừa dứt lời, tay của Vũ Văn Thượng đã  đặt lên bộ ngực của Trầm Lạc, nhẹ nhàng vuốt ve. Trầm Lạc xấu hổ ngoảnh  mặt đi, không dám nhìn thẳng Vũ Văn Thượng.

"Lạc Nhi, nhãn lực  của ta thật tốt. Quả nhiên một tay cầm không hết." Vũ Văn Thượng vừa nói  vừa tiếp tục động tác, lại cười xấu xa nhìn Trầm Lạc, Trầm Lạc xấu hổ  dời tầm mắt đi. Trong đôi mắt của Vũ Văn Thượng như có ngọn lửa đang  cháy hừng hực, cảm giác chỉ cần mình liếc mắt một cái nhất định sẽ bị  hoà tan ngay.

Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào trong đình viện, đèn  lồng màu đỏ ánh những tia sáng màu đỏ au lên nhành cây xanh biếc, gió  đêm thổi qua, đèn lồng và chiếc chuông bạc cùng rung lên. Từng âm thanh  ái muội của nam nữ truyền từ trong phòng ra, khiến cho ánh trăng trên  cao kia cũng thẹn thùng thay, rồi chầm chậm trốn vào sau đám mây. Ánh  nến trong phòng vẫn chưa tắt, hắt hình ảnh trong phòng lên cửa sổ, hai  cái bóng đang hoà vào nhau, cùng nhau triền miên, cùng nhau dây dưa, rồi  lại tách ra, lại quấn lấy nhau, chuyển động mãnh liệt, đến cả tiếng  giường kêu "cót két" cũng có nhịp điệu với từng chuyển động của hai  chiếc bóng đó.

Tiểu Phúc Tử đang ở trong nhà bếp, chuẩn bị đốt  bếp lò. Hắn ngẩng lên nhìn đám rau xà lách trên bàn, ai, Điện hạ sau  trận vận động kịch liệt chắc là sẽ đói bụng. Tự hắn vẫn nên đi nấu vài  món ăn, chờ sau khi Điện hạ làm xong thì sẽ mang lên cho ngài dùng. Tiểu  Phúc Tử nhìn ánh trăng bên ngoài dần bị mây che khuất, khoé miệng nâng  lên thành một đường cong. Điện hạ, lúc này ngài làm chuyện đó với Trầm  cô nương, chờ đến khi Trầm cô nương tiến cung, ma ma phải nghiệm thân  thế nào đây?

Nước trong nồi đã sôi ùng ùng, bốc hơi nghi ngút,  Tiểu Phúc Tử vội mở nắp nồi ra. Được rồi, phải lập tức múc nước ra, đổ  vào bồn nước lớn thôi. Rồi sau đó đem bỏ ít cỏ khô vào, đặt bồn lớn lên  tấm vải thật dày. Tiểu Phúc Tử suy nghĩ rất là chu đáo, chờ sau khi Điện  hạ dậy nhất định là muốn xoa bóp cho Trầm cô nương. Khó khăn lắm hắn  mới lên được chức tổng lĩnh thái giám ở Đông Cung, nếu hắn còn không  đoán được tâm tư của Điện hạ thì hắn đã sớm bị các thái giám khác một  cước đạp bay khỏi vị trí này rồi.

Trong phòng.

Giường  lớn rung một cái, nam nữ trên giường ôm chặt lấy đối phương, thở hổn  hển. Gió đêm ấm áp thổi từ ngoài cửa sổ vào phòng khiến tấm màn lay  động. Gió đêm như một chiếc lông chim lướt nhẹ trên làn da của nữ tử,  Trầm Lạc mệt mỏi quay đầu nhìn cửa sổ vẫn đang mở toang. Vừa rồi, Vũ Văn  Thượng ở trên giường không có đủ cảm giác, cho nên ôm nàng đến bàn cạnh  cửa sổ rồi mở cửa ra. Khi đó động tác, thật làm người ta mắc cỡ chết đi  được, mở cửa sổ như vậy không phải như đang làm bên ngoài rồi sao, Vũ  Văn Thượng đúng là một tên vô sỉ mà.

Bàn tay nhỏ bé vuốt lồng  ngực rộng lớn ấm áp của Vũ Văn Thượng, nhưng nhanh chóng bị Vũ Văn  Thượng bắt được, sau đó Trầm Lạc thấy hắn cúi đầu hôn lên tay nàng, Trầm  Lạc cuống quýt rút tay ra: "Ngươi mau đóng cửa sổ lại đi."

Vũ  Văn Thượng cười khẽ một tiếng, cúi xuống cọ cọ lên mũi Trầm Lạc: "Lạc  Nhi, đang nhớ lại vừa rồi ở trên bàn...? Hửm?" Vũ Văn Thượng không nói rõ,  nhưng nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng lên của Trầm Lạc thì hắn biết là nàng  hiểu.

"Ngươi đi đóng cửa đi, xấu hổ muốn chết. Mau đi nhanh  đi." Trải qua trận kịch liệt khiến cho thân thể Trầm Lạc vô lực, giọng  nói cũng trở nên mềm nhũn, khiến cho ngực Vũ Văn Thượng như có con mèo  nhỏ đang cào cào, ngứa ngáy khó chịu vô cùng.

Trong lòng Vũ Văn  Thượng ngứa ngáy, thân thể cũng ngứa ngáy, nhưng hắn đang băn khoăn, đây  là lần đầu của Trầm Lạc, nếu lại muốn nàng lần nữa thì sợ rằng nàng sẽ  chịu không nổi. Lúc này, Vũ Văn Thượng cố gắng áp chế dục hoả đang sôi  lên trong người, theo lời Trầm Lạc mà đứng dậy bước đến chiếc bàn,  nghiêng người về trước đóng cửa sổ đang mở rộng kia lại. Trầm Lạc nhìn  cửa sổ đã được đóng chặt lại mới thở phào nhẹ nhõm.

"Òng ọc",  bụng Trầm Lạc lúc này đã bắt đầu biểu tình. Sau trận dày vò, bây giờ  nàng đã rất đói bụng. Trầm Lạc nghe thấy tiếng cười ở đằng sau, ngượng  ngùng xoay người nép vào trong chăn. Khi nhìn thấy bản thân nàng đang  trần trụi hoàn toàn thì không quản đến sự đau nhức của bản thân mà kéo  chăn tìm áo lót với quần khố của nàng.

"Lạc Nhi, nàng đang tìm cái này sao?"

Ngẩng  đầu nhìn đồ trong tay Vũ Văn Thượng, đồ trên tay hắn chính là yếm và  quần khố của nàng. Trầm Lạc liền nghĩ muốn đoạt lại, nhưng ngại bản thân  mình đang không một mảnh vải che thân.

"Vũ Văn Thượng, ngươi,  ngươi đúng là không biết xấu hổ." Trầm Lạc nhìn Vũ Văn Thượng rồi lập  tức cúi đầu, nàng sao lại quên rằng hắn cũng đang không một mảnh vải che  thân chứ?

"Lạc Nhi không muốn tự mình xuống lấy sao? Sau khi  lấy rồi thì ta sẽ dẫn nàng đi ăn, không phải vừa rồi bụng nàng đã kêu  sao? Lạc Nhi, còn muốn lấy không?" Vũ Văn Thượng liên tục đung đưa đồ  vật đang cầm trên tay lên.

Trầm Lạc nhắm mắt, cắn chặt môi như  quyết định một chuyện gì đó rất lớn, sau đó xốc chăn lên, bắt đầu bước  xuống giường. Phút chốc, hai chân Trầm Lạc mềm nhũn khiến nàng lảo đảo,  Vũ Văn Thượng vội vứt đồ đang cầm trên tay chạy tới đỡ nàng, da thịt lại  dán chặt vào nhau.

Trầm Lạc nhìn chiếc yếm và quần khố bay  xuống đất, có chút tức giận: "Ngươi mau lấy đến đây." Lúc này Trầm Lạc  đã không còn xem Vũ Văn Thượng là thái tử nữa, bộ dạng này giống như  nương tử đang làm nũng với phu quân vậy.

"Lạc Nhi, nếu ta buông tay, nàng có đứng được không?" Vũ Văn Thượng một bên nắm tay Trầm Lạc, một bên đỡ lấy eo nàng.

"Ta  có thể đứng được, ngươi đừng sợ soạng." Trầm Lạc không biết lấy hơi sức  ở đâu ra, quay sang trừng mắt với Vũ Văn Thượng, giọng điệu cũng tăng  thêm. Vũ Văn Thượng dán sát vào bên tai Trầm Lạc, hơi thở ấm áp phả vào  tai nàng: "Lạc Nhi, xem ra thân thể nàng rất tốt, vừa rồi không thấy  nàng mệt." Bàn tay Vũ Văn Thượng đang đặt trên eo của Trầm Lạc có xu thế  hướng xuống dưới.

"Đừng, ta còn mệt. Nếu một lần sẽ lại một  lần, Vũ Văn Thượng, ngươi tha cho ta đi." Cả người Trầm Lạc bị Vũ Văn  Thượng ôm vào lòng không thể động đậy, sức lực của nam và nữ cũng rất  cách biệt.

"Đứng cho vững, nếu ngã xuống, ta sẽ muốn nàng lần  nữa." Vũ Văn Thượng uy hiếp, Trầm Lạc vội gật đầu, lúc này Vũ Văn Thượng  mới yên tâm mà buông nàng ra.

Trầm Lạc đứng vững nhận lấy cái  yếm và quần khố mà Vũ Văn Thượng đưa, sau đó nhanh chóng mặc lên người.  Vũ Văn Thượng cũng cúi người nhặt những xiêm y dưới đất lên, chậm rãi  mặc vào.

"Lạc Nhi, ta đi lấy điểm tâm cho nàng ăn. Ngoan ngoãn ở  đây chờ ta." Vũ Văn Thượng mặc xong, vuốt lại tóc cho Trầm Lạc, sau đó  xoay người thần thanh khí sảng mà bước ra ngoài, giống như ngoài kia  không phải đêm đen mà là buổi sớm mai với ánh mặt trời ấm ấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro