Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bích Diệp bưng bữa  tối tới gõ cửa phòng, khi nghe được Lạc chủ tử đáp lại mới dám đẩy cửa  bước vào. Nhìn thấy Lạc chử tử hai tay chống cằm ngồi ở trên ghế ngẩn  người thì Bích Diệp có chút lo lắng . Lạc chủ tử bị làm sao vậy? Từ khi ở  sương phòng trở về mãi cho đến tối vẫn ngồi ở tư thế đó, không phải là  bị ấm ức gì đó ở sương phòng chứ? Lạc chủ tử là chủ tử tốt, tuy bản thân  luôn luôn ở hoán y cục, nhưng những chủ tử vào cung lần này là những ai  nàng ít nhiều cũng biết được. Lần này những tú nữ còn có vài người có  lai lịch không nhỏ.

"Bích Diệp, mặt trời đã xuống núi rồi sao?  Thời gian trôi qua thật nhanh." Dứt lời, Trầm Lạc tươi cười gật đầu một  cái với Bích Diệp sau đó vẫy vẫy tay ý bảo Bích Diệp mang bữa tối bỏ ở  trên bàn,

Mặt trời đã xuống núi rồi, giờ tuất càng ngày càng đến  gần. Vũ Văn Thượng sẽ chờ nàng trong rừng cây nhỏ, nghĩ đến tờ giấy  kia, Trầm Lạc không khỏi đỏ mặt. Bút pháp mạnh mẽ hữu lực như một ngọn  gió, mực nước đen nhánh. Thế nhưng mà.......lại viết những lời vô sỉ.  Giờ Tuất, gặp ở rừng cây nhỏ phía sau Huệ Minh Cung, ra ngoài sẽ lấy  được cái yếm. Vũ Văn Thượng lấy cái yếm của nàng đi, nhưng mà cũng không  cần ra tận ngoài hoàng cung để lấy lại yếm chứ? Còn nữa trong phòng đã  chuẩn bị yếm rất tốt, mặc dù không bằng đồ ở trong cửa hàng nhà mình mặc  thoải mái, nhưng cũng không cần phải chuẩn bị yếm nữa nha.?

"Lạc  chủ tử, hình như người có tâm sự? Nếu trong lòng có việc không thoải  mái có thể nói với nô tỳ, nếu chủ tử không vui trong tâm Bích Diệp cũng  không vui." Đem bữa tối đặt trước người Lạc chủ tử, Bích Diệp đứng thẳng  người, đôi mắt đem theo sự hoang mang lo lắng, dịu dàng mở miệng nói.

Trầm  Lạc ngước mắt nhìn mặt Bích Diệp, khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng đến độ  nhíu lại. Chẳng lễ biểu hiện của nàng là rất thương tâm sao? Rõ ràng là  đối với sự vô sỉ càng ngày càng qua đáng của Vũ Văn Thượng cảm thấy  không biết làm sao nên thẹn thùng mà thôi.

"Bích Diệp, ngươi  đừng quá lo lắng. Chờ sau khi ăn xong bữa tối, ngươi đem chén dĩa dọn  đi. Đi xuống nghỉ đi, không cần gác đêm nữa đâu."

"Lạc chủ tử,  làm sao có thể như vậy? Gác đêm là bổn phận của nô tỳ, nô tỳ sẽ chỉ đứng  bên ngoài phòng sẽ không ảnh hưởng đến chủ tử nghỉ ngơi." Khuôn mặt nhỏ  nhắn của Bích Diệp lập tức hiện lên sự lo lắng. Không gác đêm, không  phải là phá hỏng quy củ rồi sao? Đêm trước khi nàng đi vào Huệ Minh  cung, lão ma ma ở Hoán Y cục cũng đã cẩn thận dặn dò nàng, quy củ ở  hoàng cung khác với Hoác Y cục. Ở Hoán Y cục giặt giũ xong quần áo là có  thể đi nghỉ. Nhưng ở Huệ Minh cung, nếu không gác đêm cho chủ tử, bị ma  ma cai quản phát hiện, là sẽ bị đánh.

"Hôm nay ngươi mới đến,  cho ngươi đi nghỉ sớm một chút. Đến mai ngươi lại gác đêm. Bích Diệp  ngươi phải đi nghỉ đi. Nếu Vương ma ma biết được ta sẽ nói với bà ấy."  Sắc mặt của Trầm Lạc trở nên nghiêm túc, nếu như Bích Diệp cố chấp, sống  chết thực hiện theo quy củ, vậy làm sao nàng có thể đi đến rừng cây nhỏ  được? Chẳng lẽ lại nói thẳng với Bích Diệp, ngươi mau đi nghỉ đi, giờ  Tuất ta đi gặp Thái Tử, hắn muốn trả lại cho ta cái yếm.

Nhìn  thấy sắc mặt khó xử của Lạc chủ tử, trong lòng Bích Diệp đã hiểu. Lạc  chủ tử muốn đi làm một việc, nhưng lại không muốn cho người khác biết.  Nghĩ như thế, trong lòng Bích Diệp cũng không hề trách Lạc chủ tử. Nàng  biết nàng nên làm thế nào, trong Huệ Minh cung còn có bốn vị tiểu chủ tử  khác, nàng không thể để cho bốn vị tiểu chủ tử kia biết được buổi tối  Lạc chủ tử không có ở trong phòng.

Phúc thân cúi người thi lễ,  bích Diệp Tiếu nói: "Lạc chủ tử, ngài ăn trước bữa tối, hôm nay Bích  Diệp liền cả gan đi nghỉ tạm." Trầm Lạc thở phào nhẹ nhõm, nhoẻn miệng  cười với Bích Diệp. Sau đó cầm lấy đôi đũa ăn ở bên cạnh ăn xong đồ ăn,  bữa tối hôm nay có một món ăn mặn một vài món chay, một chén nhỏ canh và  một ít cơm.

Bên ngoài tiếng chim hót líu ríu vang lên, gió đêm  hôm nay đặc biệt chiều lòng người, không hề thổi mạnh như tối hôm qua,  mà cực kỳ nhẹ nhàng từ từ thổi. Giống như biết được chuyện quan trọng  của Trầm Lạc và Thái tử Nguyệt Tường quốc

Sau khi ăn xong bữa  tối, Bích Diệp thu lại bát đũa. Trầm Lạc hướng về phía gương trang điểm,  trang điểm lại một chút, nhìn trời giờ Tuất cũng đã đến, Trầm Lạc mới  đứng lên đi đến cửa phòng. Cũng vào lúc này thanh âm vui vẻ của Hòa Miêu  đột nhiên vang lên, Vũ Văn Thượng đã đi tới rừng cây nhỏ ở Huệ Minh  cung, khóe miệng khẽ nhếch cười yên lặng chờ đợi giai nhân. Thị vệ thân  cận Hàn Dịch cung kính đứng ở bên cạnh Vũ Văn Thượng , cúi đầu nói:"  Điện hạ phía cửa cung bên kia thuộc hạ đã phân phó rồi." Vũ Văn Thượng  gật đầu, hướng về phía Hàn Dịch phất tay:" Ngươi đến Huệ Minh cung xem  thế nào, nha đầu kia xem chừng là bị người khác quấn không thoát thân ra  được rồi, nếu thực sự như thế ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ." Hàn  Dịch ôm quyền hướng Vũ Văn Thượng thi lễ một cái, ngay sau đó nhanh  chóng di chuyển tới Huệ Minh cung.

Chống đỡ được cho tới khi  Bích Diệp đi, thì Hòa Miêu lại tới, Trầm Lạc không biết Vũ Văn Thượng có  còn tính nhẫn nại hay không, nếu thật sự lâu không thấy nàng, nhỡ đâu  tính khí nổi lên trực tiếp đi đến đây tìm nàng. Như vậy không phải là  vừa vặn chạm mặt Hòa Miêu sao?

"Lạc tỷ tỷ, đã tối rồi mà tỷ vẫn  ngồi trước gương trang điểm và ăn mặc như thế này sao? Có phải muốn đi  ra ngoài hay không" Trên mặt Hòa Miêu nồng đậm ý cười, vừa nói vừa đi  đến trước người Trầm Lạc. Sau đó ngồi chồm hỗm, chớp đôi mắt nhỏ, để tay  lên đùi Trầm Lạc.

Sắc mặt Trầm Lạc vẫn như thường, rất bình  tĩnh mà mở miệng:" Hôm nay hơi mệt một chút, đang định đem trâm ngọc lấy  xuống, chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, muội hôm nay cũng mệt nỏi rồi hãy đi  nghỉ ngơi đi."

Hòa Miêu vừa nghe , như thế, bĩu môi lắc đầu một  cái, khuôn mặt vui vẻ bị một khí tức thần bí khác thay thế. Mở miệng nói  lời nói cũng hết sức nhẹ nhàng :" Lạc tỷ tỷ muội nói với tỷ, muội vừa  mới biết được tin, Thái tử hôm nay sẽ đi qua Ngự Hoa viên, các tú nữ bên  các sương phòng bên kia, tính toán muốn tạo dựng việc vô tình gặp gỡ  điện hạ. Ba người ở Huệ Minh cung cũng đã đi rồi."

Sau khi nghe  Hòa Miêu nói như thế, trong lòng Trầm Lạc cả kinh, Vũ Văn Thượng không  phải là đang ở trong rừng cây nhỏ ở Huệ Minh cung sao, còn tin tức mà  Hòa Miêu nghe được thì rốt cuộc là ở đâu ra? Hòa Miêu tính tình tùy  tiện, không câu nệ quy của, Nhưng có lúc lại nói ra những lời không hợp  với tính tình cuả mình chút nào cả.

"Lạc tỷ tỷ, tỷ đừng nhìn  muội như thế, muội cũng chỉ nói mà thôi, nhiều người đi như thế, nhiều  người tình cờ gặp điện hạ như thế. Ngược lại người không đi, thì điện hạ  sẽ lưu ý đến. Hiaz Lạc tỷ tỷ muội không muốn ở trong hoàng cung. Vốn  tưởng rằng muội sẽ không qua sơ tuyển, ai ngờ thế nhưng lại qua?" Hòa  Miêu nhẹ nhàng rút tay lại, quyệt miệng chân mày nhíu thật chặt, thương  tâm đến cực điểm.

Trầm Lạc ngồi trên ghế kéo tay Hòa Miêu qua vỗ  vỗ:" Nếu thật sự không muốn ở trong hoàng cung, buổi duyệt chọn tới,  muội biểu hiện kém một chút. Trừ phi có người muốn muội trúng tuyển, nếu  không muội nhất định sẽ rớt. Đến lúc đó muội sẽ được như nguyện mà về  nhà , Hòa Miêu muội nghĩ đây có phải là chủ ý tốt không?" Dứt lời, Trầm  Lạc hướng Hòa Miêu cười.

Thân thể Hòa Miêu cứng lại, cái miệng  nhỏ nhắn lần nữa cong lên:" Lạc tỷ tỷ, nếu như Hòa gia muội mà hòa thuận  giống như nhà tỷ, muội về nhà cũng vui vẻ một chút. Nhưng mà nhà ta tỷ  cũng biết đấy. Mẫu thân nhất đinh sẽ nói muội không có tiền đồ, vào cung  rồi lại ra, chuyện gì cũng không có làm được."

Hàn Dịch đứng ở  ngoài phòng, nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của Hào Miêu và Lạc chủ  tử, Điện hạ đã đoán đúng, Lạc chủ tử quả nhiên là bị người khác quấn  lấy. Điện hạ không có nói nên sử lí như thế nào, nhưng Hàn Dịch là người  luyện võ, võ nghệ tất nhiên là nhất đẳng, nhưng mà mưu lược thì không  dùng được, như thế nên Hàn Dịch cứ đứng bên ngoài phòng suy nghĩ mãi.  Cuối cùng rốt cuộc nổi nóng, Miêu chủ tử thật là có năng lực, nhưng mà  bên kia điện hạ đã đợi không kịp rồi.

Hàn Dịch liền không hề  nghĩ ngợi lặng lẽ đi vào trong phòng, trong khi Trầm Lạc còn đang kinh  ngạc nhìn chằm chằm, nâng tay lên đánh vào gáy Hòa Miêu, vừa mới còn ríu  rít nói chuyện mà bây giờ lại yên tĩnh lại, thân thể mềm mại ngã trên  người Hàn Dịch. Mặt Hàn Dịch cứng lại, hắn chưa bao giờ ôm nữ tử xa lạ.

"Ngươi là ai?"

Thấy  trong mắt Lạc chủ tử có sự nghi ngờ, Hàn Dịch bỏ đi sự lung túng, nhẹ  giọng nói:" Lạc chủ tử, nhanh đến rừng cây nhỏ đi, Điện hạ sốt ruột chờ  đợi ở đó." Sau khi nói xong, Hàn Dịch cũng không có dừng lại, lập tức  khiêng Hòa Miêu lên, Hắn phải nhanh chóng đem cô nương này vào trong  phòng, cho nàng ta uống chút nước.

Thân thể Hàn Dịch nhanh chóng  biến mất trong màn đêm, Trầm Lạc vừa nghĩ đến tính khí của Vũ Văn  Thượng, lập tức đứng dậy, không dám trễ nải nhanh chóng tiến về phía  rừng cây nhỏ ở Huệ Minh Cung. Về phần tin tức mà Hòa Miêu nói, đợi khi  nàng gặp được Vũ Văn Thượng phải hỏi hắn một chút, Nếu tin đó không phải  là do Vũ Văn Thượng lan truyền ra, vậy người đã nói tin đó nhất đinh là  không muốn sống nữa rồi.

Đi đến rừng cây nhỏ ở Huệ Minh cung,  men theo ánh trăng, Trầm Lạc bên này ngó bên kia ngó, không thấy một ai  cả, dần dần Trầm Lạc đi vào càng ngày càng sâu. Không phải Vũ Văn Thượng  đợi lâu không thấy nàng nên đã đi rồi chứ? Suy nghĩ này chỉ thoáng qua  rồi biến mất, không thể nào, Hàn Dịch là thị vệ của Vũ Văn Thượng. Vũ  Văn Thượng chắc chắn còn ở trong rừng cây nhỏ này, nhưng mà đứng ở đâu  chứ? Chẳng lẽ là giống như con khỉ leo lên cây rồi?

"Lạc nhi"  Một bóng đen xuất hiện, ngay sau đó Trầm Lạc bị một cái ôm ấm áp ôm vào  trong ngực. Trầm Lạc bất mãn mở miệng:" Chàng kêu ta tới đây, tại sao  lại không đứng ở nơi dễ thấy, lại che che dấu dấu cái gì."

Vũ  Văn Thượng giơ tay lên vỗ nhẹ lưng Trầm Lạc, giọng nói nhẹ nhàng hòa lẫn  với gió đêm truyền vào trong tai Trầm Lạc :" Lạc nhi, mới vừa rồi nàng  nhìn lên cây, chẳng lẽ nàng nghĩ ta ở trên cây? Vậy là nàng muốn ta ôm  nàng lên cây phải không? Ý này thật là tốt, không biết đường muội nàng  có cho nàng xem một cuốn sách, trong sách viết..."

"Đừng có nói  nữa." Trầm Lạc ở trong ngực Vũ Văn Thượng từ chối, đôi tay trắng nõn  muốn chặn miệng của Vũ Văn Thượng lại. Trầm Lạc biết Vũ Văn Thượng muốn  nói gì, sách mà Vân Vân cho nàng. Có những chuyện kích thích của nam nữ,  chuyên tìm những nợi không thể tưởng tượng nổi làm cái chuyện kia, có  nơi đất hoang, có trên mái nhà, có trên cây. Trong đất hoang, Trầm Lạc  không thể làm như thế được, còn ở trên cây, trên nóc nhà ngỗ nhỡ rớt  xuống thì phải làm như thế nào?

"Ngoan nào, ta không nói nữa.  Chỉ nói thì có gì hay đâu chứ, Lạc nhi về sau chúng ta có thể thử một  chút. Hậu viện Đông cung điện có cây cao lớn, thân cây to, cành cây vững  chắc." Vũ Văn Thượng cọ lên vành tai Trầm Lạc, khàn khàn mở miệng. Sau  khi dứt lời, thậm chí còn cố ý lè lưỡi liếm dọc vành tai Trầm Lạc, cuối  cùng nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai mềm mại của Trầm Lạc.

Thân thể  Trầm Lạc run lên, quay đầu sang bên kia. Giải thoát vành tai khỏi miệng  Vũ Văn Thượng:" Đừng có làm như thế nữa, gọi ta đến đây không phải là  muốn trả cái yếm sao? Đến đâu để lấy đây?" Trầm Lạc không muốn nói đến  vấn đề trên cây nữa, nếu Vũ Văn Thượng mà nói tiếp chắc chắn sau này  nàng không dám nhìn mấy cái cây nữa.

"Hử? Lạc nhi vội vàng muốn  lấy cái yếm rồi sao? Ta biết nàng rất thích những cái yếm của Trầm gia,  nhưng tú nữ trừ chính bản thân mình ra thì theo quy đinh không được mang  bất cứ thứ gì vào cung. Ta đã đặc biệt xuất cung một chuyến. Tìm cửa  hàng xiêm y tốt nhất trên phố. Đưa bản vẽ cho chủ cửa hàng xem qua, tối  hôm nay đã xong rồi. Lạc nhi, nàng có vui không?" Vũ Văn Thượng kéo Trầm  Lạc nhìn chằm chằm nàng.

Khóe miệng Trầm Lạc giật giật, cuối  cùng cũng lên tiếng:" Ta bị chàng áp bức lấy đi cái yếm, đó là cái yếm  mẫu thân ta tự mình làm cho ta" Ngụ ý tức là Vũ Văn Thượng chàng mau đem  cái yếm của ta tới.

Vũ Văn Thượng ở một bên lắc đầu một cái:"  Lạc nhi, ta phí công tìm cửa hàng làm cái yếm cho nàng. Còn cái yếm kia  của nàng, nếu muốn thì sẽ phải lấy thứ quý giá nhất của nàng để đổi."

Trong bóng đêm, Trầm Lạc liếc mắt bĩu môi. Người cũng đã là của chàng rồi, chàng còn muốn ta cầm vật trân quý trao đổi nữa sao.

Vũ  Văn Thượng thấy Trầm Lạc không nói, nhẹ nhàng cười một tiếng, lần nữa  ôm Trầm Lạc vào trong ngực:" Lạc nhi, ngày đại hôn ta sẽ đưa cái yếm cho  nàng. Nàng dùng cả đời để đổi lấy được không?"

Một dòng mước  ngọt ngào như mật chảy vào trong lòng Trầm Lạc, gió đêm thổi những sợi  tóc đen dài phất vào gương mặt anh tuấn của Vũ Văn Thượng. Trong ánh  trăng, thân thể mềm mại của nữ nhân tựa vào lồng ngực rắn chắc của nam  nhân, nam nhân cúi đầu tay giơ lên nhẹ nhàng vuốt ve tóc nữ tử. Ánh  trăng giống như cũng bị lây sự ngọt ngào, ánh trăng càng ngày càng sáng  tỏ.

"Vũ Văn Thượng, cả đời này của ta là của chàng, còn cả đời  này của chàng thì sao? " Trầm Lạc đem vấn đề tồn tại trong lòng hỏi ra,  thái tử Nguyệt Tường quốc tương lai sẽ là Hoàng thượng, sẽ vì nàng buông  tha cho hậu cung ba nghìn nữ tử sao? Trong truyện thường xuất hiện tình  huống như thế, nhưng dù sao đó cũng là thứ mờ mịt hư ảo àm thôi.

Cốc một cái, đỉnh đầu Trầm Lạc bị đau, Vũ Văn Thượng thế mà lại đánh lên đầu nàng.

"Lạc  nhi ngốc, điều kiện tất nhiên phải công bằng chứ, cả đời của nàng là  của ta, đương nhiên cả đời ta cũng là của nàng. Chỉ một mình nàng mà  thôi."

Câu nói cuối cùng của Vũ Văn Thượng nói rất dịu dàng,  lòng Trầm Lạc như là bị nước đường nhấn chìm vậy. Như vậy thì nàng yên  tâm rồi. Nàng không phải oán hận khi tranh đấu cùng những nữ nhân trong  cung kia và thích ứng với những quy của trong cung. Vân Vân nói rất đúng  thay vì cùng những nữ nhân tròng cung đấu đá thì nên giữ chặt lòng của  nam nhân. Lòng của Vũ Văn Thượng là của Trầm Lạc nàng, những cô nương  khác có tranh bể đầu cũng vô dụng . Trầm Lạc nghĩ tới đây trừ bỏ ngọt  ngào trong lòng bên ngoài cũng có một ít đắc ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro